The Ideal Man
Chương 36
Max đã có một ngày thật tuyệt vời. Nhìn thấy Cal và Erika Landry khuỵu xuống với tay bị còng sau lưng là một điều thật tuyệt.
Bảy đặc vụ liên bang và mười hai cảnh sát bao quanh hai vợ chồng họ. Còn những kẻ buôn lậu, tám trong số chúng, đang úp mặt xuống sàn xi măng với hai bàn tay bị còng lại sau lưng, nhưng không nghi ngờ gì, vợ chồng Landrys là những ngôi sao của “sô diễn” này.
“Hai người sẽ đặt hàng giết hết tất cả chúng tôi chớ?” Ben hỏi. Anh rất vui, không thể ngừng mỉm cười.
“Tôi nghĩ họ hết thời gian để thuê người rồi,” Max nói.
Có năm thùng chứa đầy vũ khí và các loại chất nổ - có vài thứ mà cả anh và Max đều chưa bao giờ thấy qua – tất cả được mở ra và kiểm tra. Sẽ không có số nào trong số này được tuôn ra đường phố, và anh tin Cal và Erika Landry sẽ “đi xa” trong một thời gian dài, rất dài.
Bằng điện thoại của mình, Max đã chụp một tấm ảnh của cặp vợ chồng đang không được vui khi hét lên bằng những lời tục tĩu tuyên bố bị gài bẫy. Anh gởi tấm ảnh đó cho đặc vụ Sean Goodman và đặc vụ Rob Hughes.
Đúng một phút sau khi nhận được tấm ảnh đó, đặc vụ Hughes gọi điện cho anh. Max đã giải thích cho người đặc vụ đang rất sửng sốt rằng anh phải giữ kín tin này vì có nội gián trong văn phòng anh ta. Mới đầu, Hughes không chịu tin, phủ nhận chuyện có thể có khả năng có kẻ phản bội trong hàng ngũ của anh ta. Max nói với anh ta theo những gì mà lực lượng đặc nhiệm đã điều tra được thì một trong số những trợ lý trong văn phòng của Hughes đã bán thông tin cho nhà Landrys với một số tiền khá lớn, nhưng Hughes vẫn còn hoài nghi. Tuy nhiên, khi Max nói tên người đó và số tiền mặt được thanh toán có xuất xứ từ một tài khoản ẩn, Hughes mới dịu lại. Anh thấy bực mình vì anh ta đã không tinh ý hơn. Max nói với Hughes rằng các đặc vụ đặc biệt từ đội đặc nhiệm sẽ xuất hiện ở văn phòng của anh ta trong chốc lát nữa để thực hiện việc bắt giữ người kia, Hughes đồng ý hỗ trợ.
Ngày hôm sau Hughes đáp chuyến bay về Honolulu. Vì anh ta đã săn đuổi vợ chồng Landrys đã hàng năm trời nên có nhiều tài liệu nhất, anh ta là người cần thiết để giúp chuẩn bị phiên tòa. FBI và các công tố liên bang đã quyết tâm không bỏ sót gì cả. Sau khi xem xét tất cả các bằng chứng mới, Hughes đã mạnh mẽ thúc giục họ thêm những tên khác vào tội danh tàng trữ vũ khí. Với lời khai của Willis Cogburn, anh khẳng định, họ cũng có thể chắc chắn thêm vào tội có ý định mưu sát Sean Goodman cũng như chủ mưu cố sát bác sĩ Ellie Sullivan.
“Tôi muốn tóm chúng vì tất cả các tội danh đó,” anh nói.
Các công tố viên đồng ý.
“Willis Cogburn sẽ làm chứng và sau đó thuộc diện được bảo vệ nhân chứng,” anh đề nghị.
“Tôi không nghĩ điều đó cần thiết,” bên công tố viên nói. “Chẳng có cửa để thẩm phán cho phép hai người đó được toại ngoại mà làm chuyện bẩn thỉu vào lúc này đâu. Chúng ta sẽ giám sát chúng chặt chẽ. Các nhân chứng tiềm năng không cần phải lo sợ. Bác sĩ Eleanor Sullivan sẽ phải ra làm chứng, và tôi muốn đặc vụ Goodman cũng phải sẵn sàng. Ngày cho phiên tòa sơ thẩm đã được lên lịch. Đám luật sư lắm mồm của Landrys chẳng kêu ca gì hết.”
“Tại sao vậy?” Max hỏi.
Bà công tố viên lắc đầu. “Tôi đoán chúng ta sẽ phải tìm hiểu.”
Max và Ben ăn mừng việc bắt được vợ chồng Landrys bằng vài ly bia ở quán bar yêu thích của họ, và Max cho cậu ta xem bức hình anh chụp được cặp đôi đó rất tức tối quỳ xuống trước các họng súng của các đặc vụ và cảnh sát.
“Ước gì cậu chụp mặt chúng khi các đặc vụ đầu tiên lao vào nhà kho đó,” Ben nói. “Thấy được biểu hiện của bọn chúng rất hả dạ”
“Phải, bọn chúng trông rất sốc,” Max nói. “Tôi đặc biệt thích cảnh Erika đã vờ ngây thơ lúc đầu. Tôi biết thế nào cô ta cũng nói cô ta chẳng biết tại sao mấy khẩu súng đó lại ở đó cả.”
Ben nâng ly mình lên. “Nâng ly vì Landrys nào. Bọn chúng xứng đáng với những tội lỗi đã gây ra.”
“Đồng ý,” Max nói.
Ben uống cạn ly bia của mình và đứng dậy. “Tôi phải về nhà rồi. Tôi đã hứa với Addison chúng tôi sẽ có một bữa tối yên tĩnh với chỉ hai chúng tôi tối nay. Tôi phải đi thôi trễ quá rồi.”
“Cô ấy thế nào rồi?” Max hỏi.
“Đứa bé đạp nhiều lắm. Cô ấy tin thằng bé sẽ trở thành một cầu thủ. Ellie dễ thương lắm, thường trả lời tin cho Addison mỗi khi cô ấy lo lắng. Nhắc tới Ellie… anh có nói chuyện với cô ấy không vậy?”
“Không.”
“Cô ấy là một trong một triệu đấy. Nếu tôi là anh, tôi sẽ không bỏ mặc cô ấy như thế,” Ben nói khi hướng ra cửa.
Max ngồi trong một lúc nữa, nhấm nháp ly bia của mình và cân nhắc những lời của Ben, mỗi phút anh không tập trung vào vụ án Landrys, anh đều nghĩ về cô ấy. Mới chỉ vài tuần anh không gặp Ellie thôi mà cứ ngỡ như là đã mấy tháng. Anh nhớ cô.
Có chuyện gì với anh thế nhỉ? Người phụ nữ đó đã làm anh rối tung lên. Cô ấy đã len lỏi được vào trái tim anh trước khi anh biết chuyện gì đang xảy ra. Anh chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây, và anh không thích một chút nào hết. Nó làm anh cảm thấy mình dễ bị tổn thương.
Đừng gắn bó với nhau. Là những gì cô ấy đã nói với anh, và cô ấy nói đúng. Có hàng trăm lý do làm họ không thể bên nhau. Lý do lớn nhất là họ sống cách nhau tới 4.000 dặm. Cuộc sống của cô xoay quanh công việc, và anh cũng vậy. Công việc của họ đầy căng thẳng và tốn nhiều thời gian. Anh không thể yêu cầu cô ấy sống với sự nguy hiểm bao quanh anh, cũng không thể yêu cầu cô sắp xếp lại cuộc sống của mình sao cho phù hợp với anh. Không, điều đó là chẳng thể nào.
Bảy đặc vụ liên bang và mười hai cảnh sát bao quanh hai vợ chồng họ. Còn những kẻ buôn lậu, tám trong số chúng, đang úp mặt xuống sàn xi măng với hai bàn tay bị còng lại sau lưng, nhưng không nghi ngờ gì, vợ chồng Landrys là những ngôi sao của “sô diễn” này.
“Hai người sẽ đặt hàng giết hết tất cả chúng tôi chớ?” Ben hỏi. Anh rất vui, không thể ngừng mỉm cười.
“Tôi nghĩ họ hết thời gian để thuê người rồi,” Max nói.
Có năm thùng chứa đầy vũ khí và các loại chất nổ - có vài thứ mà cả anh và Max đều chưa bao giờ thấy qua – tất cả được mở ra và kiểm tra. Sẽ không có số nào trong số này được tuôn ra đường phố, và anh tin Cal và Erika Landry sẽ “đi xa” trong một thời gian dài, rất dài.
Bằng điện thoại của mình, Max đã chụp một tấm ảnh của cặp vợ chồng đang không được vui khi hét lên bằng những lời tục tĩu tuyên bố bị gài bẫy. Anh gởi tấm ảnh đó cho đặc vụ Sean Goodman và đặc vụ Rob Hughes.
Đúng một phút sau khi nhận được tấm ảnh đó, đặc vụ Hughes gọi điện cho anh. Max đã giải thích cho người đặc vụ đang rất sửng sốt rằng anh phải giữ kín tin này vì có nội gián trong văn phòng anh ta. Mới đầu, Hughes không chịu tin, phủ nhận chuyện có thể có khả năng có kẻ phản bội trong hàng ngũ của anh ta. Max nói với anh ta theo những gì mà lực lượng đặc nhiệm đã điều tra được thì một trong số những trợ lý trong văn phòng của Hughes đã bán thông tin cho nhà Landrys với một số tiền khá lớn, nhưng Hughes vẫn còn hoài nghi. Tuy nhiên, khi Max nói tên người đó và số tiền mặt được thanh toán có xuất xứ từ một tài khoản ẩn, Hughes mới dịu lại. Anh thấy bực mình vì anh ta đã không tinh ý hơn. Max nói với Hughes rằng các đặc vụ đặc biệt từ đội đặc nhiệm sẽ xuất hiện ở văn phòng của anh ta trong chốc lát nữa để thực hiện việc bắt giữ người kia, Hughes đồng ý hỗ trợ.
Ngày hôm sau Hughes đáp chuyến bay về Honolulu. Vì anh ta đã săn đuổi vợ chồng Landrys đã hàng năm trời nên có nhiều tài liệu nhất, anh ta là người cần thiết để giúp chuẩn bị phiên tòa. FBI và các công tố liên bang đã quyết tâm không bỏ sót gì cả. Sau khi xem xét tất cả các bằng chứng mới, Hughes đã mạnh mẽ thúc giục họ thêm những tên khác vào tội danh tàng trữ vũ khí. Với lời khai của Willis Cogburn, anh khẳng định, họ cũng có thể chắc chắn thêm vào tội có ý định mưu sát Sean Goodman cũng như chủ mưu cố sát bác sĩ Ellie Sullivan.
“Tôi muốn tóm chúng vì tất cả các tội danh đó,” anh nói.
Các công tố viên đồng ý.
“Willis Cogburn sẽ làm chứng và sau đó thuộc diện được bảo vệ nhân chứng,” anh đề nghị.
“Tôi không nghĩ điều đó cần thiết,” bên công tố viên nói. “Chẳng có cửa để thẩm phán cho phép hai người đó được toại ngoại mà làm chuyện bẩn thỉu vào lúc này đâu. Chúng ta sẽ giám sát chúng chặt chẽ. Các nhân chứng tiềm năng không cần phải lo sợ. Bác sĩ Eleanor Sullivan sẽ phải ra làm chứng, và tôi muốn đặc vụ Goodman cũng phải sẵn sàng. Ngày cho phiên tòa sơ thẩm đã được lên lịch. Đám luật sư lắm mồm của Landrys chẳng kêu ca gì hết.”
“Tại sao vậy?” Max hỏi.
Bà công tố viên lắc đầu. “Tôi đoán chúng ta sẽ phải tìm hiểu.”
Max và Ben ăn mừng việc bắt được vợ chồng Landrys bằng vài ly bia ở quán bar yêu thích của họ, và Max cho cậu ta xem bức hình anh chụp được cặp đôi đó rất tức tối quỳ xuống trước các họng súng của các đặc vụ và cảnh sát.
“Ước gì cậu chụp mặt chúng khi các đặc vụ đầu tiên lao vào nhà kho đó,” Ben nói. “Thấy được biểu hiện của bọn chúng rất hả dạ”
“Phải, bọn chúng trông rất sốc,” Max nói. “Tôi đặc biệt thích cảnh Erika đã vờ ngây thơ lúc đầu. Tôi biết thế nào cô ta cũng nói cô ta chẳng biết tại sao mấy khẩu súng đó lại ở đó cả.”
Ben nâng ly mình lên. “Nâng ly vì Landrys nào. Bọn chúng xứng đáng với những tội lỗi đã gây ra.”
“Đồng ý,” Max nói.
Ben uống cạn ly bia của mình và đứng dậy. “Tôi phải về nhà rồi. Tôi đã hứa với Addison chúng tôi sẽ có một bữa tối yên tĩnh với chỉ hai chúng tôi tối nay. Tôi phải đi thôi trễ quá rồi.”
“Cô ấy thế nào rồi?” Max hỏi.
“Đứa bé đạp nhiều lắm. Cô ấy tin thằng bé sẽ trở thành một cầu thủ. Ellie dễ thương lắm, thường trả lời tin cho Addison mỗi khi cô ấy lo lắng. Nhắc tới Ellie… anh có nói chuyện với cô ấy không vậy?”
“Không.”
“Cô ấy là một trong một triệu đấy. Nếu tôi là anh, tôi sẽ không bỏ mặc cô ấy như thế,” Ben nói khi hướng ra cửa.
Max ngồi trong một lúc nữa, nhấm nháp ly bia của mình và cân nhắc những lời của Ben, mỗi phút anh không tập trung vào vụ án Landrys, anh đều nghĩ về cô ấy. Mới chỉ vài tuần anh không gặp Ellie thôi mà cứ ngỡ như là đã mấy tháng. Anh nhớ cô.
Có chuyện gì với anh thế nhỉ? Người phụ nữ đó đã làm anh rối tung lên. Cô ấy đã len lỏi được vào trái tim anh trước khi anh biết chuyện gì đang xảy ra. Anh chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây, và anh không thích một chút nào hết. Nó làm anh cảm thấy mình dễ bị tổn thương.
Đừng gắn bó với nhau. Là những gì cô ấy đã nói với anh, và cô ấy nói đúng. Có hàng trăm lý do làm họ không thể bên nhau. Lý do lớn nhất là họ sống cách nhau tới 4.000 dặm. Cuộc sống của cô xoay quanh công việc, và anh cũng vậy. Công việc của họ đầy căng thẳng và tốn nhiều thời gian. Anh không thể yêu cầu cô ấy sống với sự nguy hiểm bao quanh anh, cũng không thể yêu cầu cô sắp xếp lại cuộc sống của mình sao cho phù hợp với anh. Không, điều đó là chẳng thể nào.
Bình luận truyện