Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập
Chương 46
Edit: Jun
Tiếng kêu cứu mông lung kia như cây chông len vào lòng Tô Ngôn.
Tuy rằng cậu ta lúc ấy không chú ý lắm, nhưng sau đó, khi cơm nước với Chu Cảnh xong xuôi từ huyện về rồi, nằm trên giường ký túc xá, cẩn thận nghĩ lại cảnh tượng hôm qua, càng nghĩ càng không cảm thấy thích hợp.
Chu Cảnh đang đeo kính đọc sách ngay bên bàn học, anh tâm tư trầm tĩnh, phàm có thời gian rảnh rỗi thì sẽ không lãng phí.
Mới nhìn được có hai trang, liền nghe tiếng kêu rầu rĩ của Tô Ngôn từ phía giường trên truyền đến: "Thầy Chu, tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, thầy nói, buổi trưa ngày hôm qua tôi nghe được tiếng cứu mạng, có thể hay không là thật?"
"Cậu cảm thấy sao?" Chu Cảnh buông bút, ngẩng đầu nhìn Tô Ngôn.
Tô Ngôn ngồi ngay ngắn, vẻ mặt có chút hoảng hốt, tay chà đạp kiểu tóc vốn không thể xem là đẹp của mình: "Tôi không biết, hình như là nghe thấy gì đó, lại như là không, chỉ có một tiếng thật quá khó để đoán, nhưng nếu chuyện này không có xảy ra thật, lòng tôi lại băn khoăn."
"Ý của cậu là?" Chu Cảnh nhíu mày, Tô Ngôn đã nói như vậy, chỉ sợ chuyện này cũng không đơn giản như tưởng tượng.
"Đó là tiếng của con gái, hơn nữa lúc ấy có một đám người vây quanh, tôi có chút sợ..." Vừa nói, Tô Ngôn theo bản năng cắn môi, cậu ta không tiếp tục nói nữa, bởi vì tưởng tượng là cái thứ đáng sợ nhất trên đời.
Nhưng cậu ta không thể không suy đoán, không thể không tưởng tượng.
Khi mới tới nơi này, cậu ta từng nghe người dân nói chuyện phiếm, nói là có nhà mua con dâu, kết quả người con dâu kia tính tình quật cường không chịu thua, chạy trốn vài lần nhưng không thoát, cuối cùng trong một lần chạy trốn đã trực tiếp nhảy xuống sông.
Giọng nói của những người trong thôn đó, cũng không có một chút thương tiếc cùng tôn trọng với người đã mất, ngược lại là tội nghiệp cho nhà kia phải mua con dâu thêm một lần nữa.
Từ nhỏ Tô Ngôn lớn lên trong thành phố, gia cảnh bình thường, người ngợm cũng khá lười nhác, nhưng giờ lại có chuyện lớn cần cậu ta phải xác thực cho rõ ràng. Hơn nữa trước khi tới đây, trên Weibo đã từng loạn lên vì chuyện "Cô sơn nữ", từ đó trở đi Tô Ngôn với loại chuyện này nhạy bén hơn hẳn bình thường.
Tuy rằng đại bộ phận cả nước đã trở nên khá giả hơn, nhưng không thể phủ nhận, ở vùng núi xa xôi nào đó, cái tật hủ lậu mua bán người vẫn tồn tại như cũ.
Những người này vẫn vì cái truyền thống gọi là "nối dõi tông đường", từ bọn buôn người mà mất số tiền tích góp cả đời để mua về đứa con dâu, lại cùng bọn chúng phối hợp thành một tổ kiến buôn người tội ác tày trời.
Một khi bị lừa bán vào nơi thâm sơn cùng cốc này, rất nhiều người con gái hoàn toàn bị mất đi tự do, trốn cũng trốn không nổi, chết cũng chết không xong, kết cục cực kỳ bi thảm.
Bởi vì có tiền lệ như vậy, cho nên Tô Ngôn khó tránh khỏi việc suy đoán đến chuyện này đầu tiên.
Nếu như cậu ta đoán sai, nhiều lắm chỉ là bản thân bị ăn mắng vài câu thôi, nhưng nếu đoán đúng, đồng nghĩa với việc có một cô gái vô tội chịu đủ ức hiếp.
Nghĩ đến đây, Tô Ngôn không thể ngồi yên, lập tức xuống giường xỏ giày vào.
Chu Cảnh ngay lập tức cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng giờ không có chứng cứ gì, chỉ bằng trí nhớ mơ hồ của Tô Ngôn, căn bản không thể báo án, cũng không thể đi tìm người trong nhà của người ta.
Cho nên anh trầm giọng nói: "Trước cứ chắc chắn một số chuyện cho ổn thỏa hơn chút đã."
"Đúng, tôi cũng nghĩ vậy." Tô Ngôn gật gật đầu, sau đó đi giày đứng thẳng người, "Cả hai chúng ta đều là người bên ngoài, tôi nghĩ nên đi hỏi Giang Vũ tin tức, cô ấy làm người không tồi, hơn nữa từng mang ơn Hướng Nam, hẳn là có thể hỏi ra chút gì đó."
Chu Cảnh cũng đồng ý quan điểm của Tô Ngôn, liền buông giấy bút xuống, cùng cậu ta đi.
Đúng dịp cuối tuần học sinh được nghỉ, bọn họ có nhiều thời gian để điều tra rõ ràng, trước khi đến nhà bác sĩ, Tô Ngôn còn cố ý mang theo trà hai người mới mua được từ trong huyện. Chung quy Giang Hải là vị bác sĩ duy nhất ở gần đây, có đau đầu nhức óc gì đều phải dựa vào ông mới ổn.
Khi đến nhà họ Giang, vừa lúc Giang Vũ đang ở trong sân phơi thảo dược, vừa thấy Chu Cảnh đến liền lập tức buông ngay sọt thuốc xuống tiến lên: "Thầy Chu, sao anh lại đến đây, lại bị ốm sao?"
"Xem cô nói chuyện kìa, thầy Chu cả người vẫn khỏe!" Tô Ngôn bĩu môi.
"Không ốm, vậy hai người tới làm cái gì?" Giang Vũ hai tay chống nạnh, tóc buộc đuôi ngựa cao vổng phía sau nhẹ nhàng thoải mái, giọng đặc biệt vang dội.
Chu Cảnh giơ giơ túi trà trong tay: "Biếu bác sĩ Giang chút trà thôi."
Mặt Giang Vũ đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói: "Đến thì đến, còn mang trà làm gì, mau đi vào ngồi đi!"
"Ngồi thì không cần." Tô Ngôn xua xua tay, sau đó theo bản năng nhìn qua bốn phía, đè thấp giọng xuống, "Chị đại à tôi muốn hỏi cô chút chuyện."
Giang Vũ hơi nhíu đôi mày đẹp lại: "Chuyện gì mà thần bí như vậy?"
"Chính là cái kia..."
Tô Ngôn ấp úng, nhất thời không biết nên sắp xếp câu chữ như nào cho tốt, bắt đầu nói từ đâu.
Giang Vũ có chút vội: "Rốt cuộc có chuyện gì anh nói đi chứ!"
"Trước khi nói tôi hỏi cô trước đã__" Tô Ngôn cắn chặt răng dứt khoát nói thẳng ra, "Cô thấy việc đàn ông trong thôn mua vợ về như thế nào?"
Giang Vũ sửng sốt mất một giây đồng hồ, sau đó rất thông minh đã đoán được ý đồ đến đây của Tô Ngôn và Chu Cảnh.
Ở trong thôn nhiều năm như vậy, tuy rằng cô với ông nội sống tương đối tách biệt, nhưng mấy thứ tin đồn trong thôn vẫn đến tai, chẳng hạn như về chuyện mua vợ.
Ví dụ gần đây nhất là nhà trưởng thôn đã mua mất mười nghìn nhân dân tệ cho đứa con trai cả bị ngốc từ nhỏ của ông ta.
*10.000 NDT = 34.457.400 VNĐ (dựa theo bộ chuyển đổi tiền tệ của vi.coinmill.com)
Từ góc độ phụ nữ mà nói, Giang Vũ khẳng định là không đành lòng nhìn một ví dụ như vậy, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ thôi, căn bản không thể làm gì được.
Nhưng cô biết, việc mua bán người ở bên ngoài là phạm pháp, phạt rất nghiêm.
Vừa nghĩ đến Chu Cảnh và Tô Ngôn đều là giáo viên từ thành phố đến đây, Giang Vũ liền lớn mật suy đoán: "Hai người muốn cứu cô gái kia ra ngoài?"
Lời này vừa nói ra, Chu Cảnh và Tô Ngôn đều bị khiếp sợ.
Hóa ra âm thanh cứu mạng kia không phải là nghe nhầm, thật sự có một người con gái bị nhốt ở nơi này, hơn nữa còn có ý đồ muốn chạy trốn!
Chu Cảnh lập tức nói: "Chúng ta vào trong phòng rồi nói."
Giang Vũ gật gật đầu: "Vào phòng tôi đi, ông nội tôi đang ngủ, không nghe được."
"Được, cô nói chi tiết rõ ràng cho chúng tôi đi." Tô Ngôn sắc mặt trầm xuống, ngữ khí ngưng trọng nói.
Ba người đi vào trong phòng.
Vừa vào cửa, Tô Ngôn đã khẩn trương hỏi rõ mấy vấn đề, cô gái kia hiện giờ ở đâu, là người nhà ai mua, báo án có tác dụng hay không, vân vân. Chu Cảnh dù tương đối bình tĩnh, nhưng cũng không nhịn được nôn nóng.
Chung quy chuyện này liên quan đến vận mệnh nửa đời sau của một người con gái, cũng không phải là chuyện đùa nhỏ nhặt.
Ngay sau đó, Giang Vũ nói hết những tin mình nghe được cho hai người khiến cả hai kinh hãi không thôi.
Giao dịch với bọn buôn người không phải ai khác, mà chính là nhà trưởng thôn lần trước đã hãm hại Hướng Nam phải chịu tiếng xấu hộ. Cô gái kia bị khiêng đến đây tầm ba bốn ngày, lúc đầu còn im ắng, kết quả ngày hôm qua trong nhà trưởng thôn có một đống lãnh đạo lớn đến, liền chui qua lỗ hổng muốn chạy.
Chỉ tiếc, dân làng nơi này hầu như đều cùng một giuộc với nhau, một khi có người phát hiện, cô ấy có mọc cánh cũng khó lòng thoát khỏi ngọn núi này.
Khi Tô Ngôn nhìn thấy ngày hôm qua, trùng hợp đúng dịp cô ấy ôm ý đồ chạy trốn rồi bị bắt lại.
Mấy tin này sẽ không truyền đến tai những người từ bên ngoài vào như bọn họ, ngay cả Giang Vũ, cũng chỉ là nghe từ một bác gái đến đây xem bệnh mà biết được.
Nghe Giang Vũ nói xong, Tô Ngôn nhất thời hối hận không sao chịu được.
Nếu lúc đấy cậu ta lưu tâm một chút, nói không chừng sẽ cứu được cô ấy, đáng tiếc cậu ta lại không có đuổi theo!
Nhưng Chu Cảnh lại nói: "Kể cả khi mình đuổi theo, chỉ bằng hai người chúng ta, căn bản là không có biện pháp nào để đối phó trực tiếp với cả một đám người như vậy."
"Anh nói đúng, nhưng chúng ta cũng chẳng thể trơ mắt nhìn cô ấy bị ức hiếp được, cô ấy trốn đi thể nào cũng bị bắt lại, chắc chắn..." Tô Ngôn gắt gao cắn chặt răng, lại chẳng thể nào nói tiếp được nữa.
Giang Vũ lo lắng nói: "Hai người đừng vội, cuối cùng sẽ có cách thôi, nếu có thể tôi cũng muốn giúp cô gái kia, cô ấy rất đáng thương."
"Giang Vũ nói không sai, chúng ta phải tỉnh táo nghĩ cách, không được rối loạn." Chu Cảnh hít sâu một hơi, cố gắng bình định lại chính mình, sau đó bắt đầu tự hỏi nên làm như thế nào để cứu một người con gái bị nhốt ra ngoài.
Tô Ngôn hung tợn nói: "Nếu tôi có súng máy trong tay, trực tiếp bắn chết đám người cặn bã kia là xong hết mọi chuyện."
Cậu ta nói một hơi, nhưng lại là phản ứng đầu tiên của một người bình thường sau khi nghe được chuyện này.
Loại buôn người như vậy còn tồn tại, người ta tiêu diệt chúng còn ngại ô uế tay mình, nhưng cố tình, chúng như ruồi bọ trong hố phân, diệt trừ như thế nào cũng không hết.
Giang Vũ nói: "Tôi biết các anh rất phẫn nộ, tôi cũng phẫn nộ, nhưng chuyện này không phải việc một sớm một chiều muốn sửa liền sửa, báo án cũng vô dụng, cảnh sát sẽ không quan tâm, cách tốt nhất là hai người mang cô ấy đi, mang đi thật xa vào, mang vào trong huyện ấy!"
"Không sai, nơi này cảnh sát với trưởng thôn cùng một dây với nhau, một khi báo án, chỉ sợ ngay cả chúng ta cũng sẽ bị hại cùng." Chu Cảnh nhớ tới kinh nghiệm của Hướng Nam trước đây, anh giao tiền chuộc, Hướng Nam ở trong đồn cảnh sát vẫn bị đánh thành như vậy, chứng minh đám người này chính là lưu manh, vốn dĩ không nói đạo lý.
Không có cảnh sát, lại dưới hoàn cảnh tứ cố vô thân, đúng theo lời Giang Vũ nói, chỉ có thể nghĩ mọi cách mang cố ấy đi.
Chu Cảnh lúc trước có thấy núi Manh, cô ấy rõ ràng đã chạy tới tận huyện thành, còn là hướng theo đường xe buýt để đi mà vẫn còn bị bắt trở về.
Trước mắt lực lượng sử dụng được chỉ cũng chỉ có ba người, nếu còn có mà nói, thì chỉ có thể là Kỷ Minh ở trong huyện...
Kỷ Minh là bạn tốt từ thời đại học đã nhiều năm của anh, chắc chắn có ý thức cứu người, hơn nữa hắn có xe riêng, có thể men theo đường núi mang người đi, đây là điểm trọng yếu nhất.
Tô Ngôn gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng: "Làm sao được, chuyện này chắc chắn không thể bàn bạc kỹ hơn được."
Trong khi ba người đang bàn bạc đối sách, đột nhiên từ trong sân truyền đến giọng nói của một người phụ nữ trung niên, Giang Vũ ra hiệu im lặng với hai người, sau đó điều chỉnh tốt vẻ mặt rồi ra ngoài.
Người phụ nữ kia không phải là đến khám bệnh, mà là đến hỏi ý kiến Giang Vũ.
Vừa khéo lại liên quan đến đề tài ba người bọn họ vừa thảo luận xong, là trưởng thôn thấy cô gái kia không thành thật, quyết định cử hành hôn lễ trước thời gian đã định, sau đó sai người đến tìm Giang Vũ muốn cô làm phù dâu.
Về phần tại sao lại tìm Giang Vũ, đó là bởi vì con trai thứ Lưu Khánh đang rất si mê cô.
Vốn Giang Vũ không muốn đi, nhưng bọn họ lại muốn cứu người, phù dâu này, xem ra không thể không làm...
__Hết chương 46__
P/s: Sau chương này tui sẽ chỉ đăng thêm được tầm 1 đến 2 chương dự trữ nữa thôi các cô ạ, tui thi cử dày đặc lắm, sau tháng 7 sẽ ổn định hơn, mọi người chịu khó chờ nhé, đừng quên tui nha QAQ
À còn nữa, hiện giờ tui cũng chỉ đăng trên Wattpad thôi, không đăng trên Wordpress hay nơi nào đâu, vậy nhaaaa <3
Tiếng kêu cứu mông lung kia như cây chông len vào lòng Tô Ngôn.
Tuy rằng cậu ta lúc ấy không chú ý lắm, nhưng sau đó, khi cơm nước với Chu Cảnh xong xuôi từ huyện về rồi, nằm trên giường ký túc xá, cẩn thận nghĩ lại cảnh tượng hôm qua, càng nghĩ càng không cảm thấy thích hợp.
Chu Cảnh đang đeo kính đọc sách ngay bên bàn học, anh tâm tư trầm tĩnh, phàm có thời gian rảnh rỗi thì sẽ không lãng phí.
Mới nhìn được có hai trang, liền nghe tiếng kêu rầu rĩ của Tô Ngôn từ phía giường trên truyền đến: "Thầy Chu, tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, thầy nói, buổi trưa ngày hôm qua tôi nghe được tiếng cứu mạng, có thể hay không là thật?"
"Cậu cảm thấy sao?" Chu Cảnh buông bút, ngẩng đầu nhìn Tô Ngôn.
Tô Ngôn ngồi ngay ngắn, vẻ mặt có chút hoảng hốt, tay chà đạp kiểu tóc vốn không thể xem là đẹp của mình: "Tôi không biết, hình như là nghe thấy gì đó, lại như là không, chỉ có một tiếng thật quá khó để đoán, nhưng nếu chuyện này không có xảy ra thật, lòng tôi lại băn khoăn."
"Ý của cậu là?" Chu Cảnh nhíu mày, Tô Ngôn đã nói như vậy, chỉ sợ chuyện này cũng không đơn giản như tưởng tượng.
"Đó là tiếng của con gái, hơn nữa lúc ấy có một đám người vây quanh, tôi có chút sợ..." Vừa nói, Tô Ngôn theo bản năng cắn môi, cậu ta không tiếp tục nói nữa, bởi vì tưởng tượng là cái thứ đáng sợ nhất trên đời.
Nhưng cậu ta không thể không suy đoán, không thể không tưởng tượng.
Khi mới tới nơi này, cậu ta từng nghe người dân nói chuyện phiếm, nói là có nhà mua con dâu, kết quả người con dâu kia tính tình quật cường không chịu thua, chạy trốn vài lần nhưng không thoát, cuối cùng trong một lần chạy trốn đã trực tiếp nhảy xuống sông.
Giọng nói của những người trong thôn đó, cũng không có một chút thương tiếc cùng tôn trọng với người đã mất, ngược lại là tội nghiệp cho nhà kia phải mua con dâu thêm một lần nữa.
Từ nhỏ Tô Ngôn lớn lên trong thành phố, gia cảnh bình thường, người ngợm cũng khá lười nhác, nhưng giờ lại có chuyện lớn cần cậu ta phải xác thực cho rõ ràng. Hơn nữa trước khi tới đây, trên Weibo đã từng loạn lên vì chuyện "Cô sơn nữ", từ đó trở đi Tô Ngôn với loại chuyện này nhạy bén hơn hẳn bình thường.
Tuy rằng đại bộ phận cả nước đã trở nên khá giả hơn, nhưng không thể phủ nhận, ở vùng núi xa xôi nào đó, cái tật hủ lậu mua bán người vẫn tồn tại như cũ.
Những người này vẫn vì cái truyền thống gọi là "nối dõi tông đường", từ bọn buôn người mà mất số tiền tích góp cả đời để mua về đứa con dâu, lại cùng bọn chúng phối hợp thành một tổ kiến buôn người tội ác tày trời.
Một khi bị lừa bán vào nơi thâm sơn cùng cốc này, rất nhiều người con gái hoàn toàn bị mất đi tự do, trốn cũng trốn không nổi, chết cũng chết không xong, kết cục cực kỳ bi thảm.
Bởi vì có tiền lệ như vậy, cho nên Tô Ngôn khó tránh khỏi việc suy đoán đến chuyện này đầu tiên.
Nếu như cậu ta đoán sai, nhiều lắm chỉ là bản thân bị ăn mắng vài câu thôi, nhưng nếu đoán đúng, đồng nghĩa với việc có một cô gái vô tội chịu đủ ức hiếp.
Nghĩ đến đây, Tô Ngôn không thể ngồi yên, lập tức xuống giường xỏ giày vào.
Chu Cảnh ngay lập tức cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng giờ không có chứng cứ gì, chỉ bằng trí nhớ mơ hồ của Tô Ngôn, căn bản không thể báo án, cũng không thể đi tìm người trong nhà của người ta.
Cho nên anh trầm giọng nói: "Trước cứ chắc chắn một số chuyện cho ổn thỏa hơn chút đã."
"Đúng, tôi cũng nghĩ vậy." Tô Ngôn gật gật đầu, sau đó đi giày đứng thẳng người, "Cả hai chúng ta đều là người bên ngoài, tôi nghĩ nên đi hỏi Giang Vũ tin tức, cô ấy làm người không tồi, hơn nữa từng mang ơn Hướng Nam, hẳn là có thể hỏi ra chút gì đó."
Chu Cảnh cũng đồng ý quan điểm của Tô Ngôn, liền buông giấy bút xuống, cùng cậu ta đi.
Đúng dịp cuối tuần học sinh được nghỉ, bọn họ có nhiều thời gian để điều tra rõ ràng, trước khi đến nhà bác sĩ, Tô Ngôn còn cố ý mang theo trà hai người mới mua được từ trong huyện. Chung quy Giang Hải là vị bác sĩ duy nhất ở gần đây, có đau đầu nhức óc gì đều phải dựa vào ông mới ổn.
Khi đến nhà họ Giang, vừa lúc Giang Vũ đang ở trong sân phơi thảo dược, vừa thấy Chu Cảnh đến liền lập tức buông ngay sọt thuốc xuống tiến lên: "Thầy Chu, sao anh lại đến đây, lại bị ốm sao?"
"Xem cô nói chuyện kìa, thầy Chu cả người vẫn khỏe!" Tô Ngôn bĩu môi.
"Không ốm, vậy hai người tới làm cái gì?" Giang Vũ hai tay chống nạnh, tóc buộc đuôi ngựa cao vổng phía sau nhẹ nhàng thoải mái, giọng đặc biệt vang dội.
Chu Cảnh giơ giơ túi trà trong tay: "Biếu bác sĩ Giang chút trà thôi."
Mặt Giang Vũ đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói: "Đến thì đến, còn mang trà làm gì, mau đi vào ngồi đi!"
"Ngồi thì không cần." Tô Ngôn xua xua tay, sau đó theo bản năng nhìn qua bốn phía, đè thấp giọng xuống, "Chị đại à tôi muốn hỏi cô chút chuyện."
Giang Vũ hơi nhíu đôi mày đẹp lại: "Chuyện gì mà thần bí như vậy?"
"Chính là cái kia..."
Tô Ngôn ấp úng, nhất thời không biết nên sắp xếp câu chữ như nào cho tốt, bắt đầu nói từ đâu.
Giang Vũ có chút vội: "Rốt cuộc có chuyện gì anh nói đi chứ!"
"Trước khi nói tôi hỏi cô trước đã__" Tô Ngôn cắn chặt răng dứt khoát nói thẳng ra, "Cô thấy việc đàn ông trong thôn mua vợ về như thế nào?"
Giang Vũ sửng sốt mất một giây đồng hồ, sau đó rất thông minh đã đoán được ý đồ đến đây của Tô Ngôn và Chu Cảnh.
Ở trong thôn nhiều năm như vậy, tuy rằng cô với ông nội sống tương đối tách biệt, nhưng mấy thứ tin đồn trong thôn vẫn đến tai, chẳng hạn như về chuyện mua vợ.
Ví dụ gần đây nhất là nhà trưởng thôn đã mua mất mười nghìn nhân dân tệ cho đứa con trai cả bị ngốc từ nhỏ của ông ta.
*10.000 NDT = 34.457.400 VNĐ (dựa theo bộ chuyển đổi tiền tệ của vi.coinmill.com)
Từ góc độ phụ nữ mà nói, Giang Vũ khẳng định là không đành lòng nhìn một ví dụ như vậy, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ thôi, căn bản không thể làm gì được.
Nhưng cô biết, việc mua bán người ở bên ngoài là phạm pháp, phạt rất nghiêm.
Vừa nghĩ đến Chu Cảnh và Tô Ngôn đều là giáo viên từ thành phố đến đây, Giang Vũ liền lớn mật suy đoán: "Hai người muốn cứu cô gái kia ra ngoài?"
Lời này vừa nói ra, Chu Cảnh và Tô Ngôn đều bị khiếp sợ.
Hóa ra âm thanh cứu mạng kia không phải là nghe nhầm, thật sự có một người con gái bị nhốt ở nơi này, hơn nữa còn có ý đồ muốn chạy trốn!
Chu Cảnh lập tức nói: "Chúng ta vào trong phòng rồi nói."
Giang Vũ gật gật đầu: "Vào phòng tôi đi, ông nội tôi đang ngủ, không nghe được."
"Được, cô nói chi tiết rõ ràng cho chúng tôi đi." Tô Ngôn sắc mặt trầm xuống, ngữ khí ngưng trọng nói.
Ba người đi vào trong phòng.
Vừa vào cửa, Tô Ngôn đã khẩn trương hỏi rõ mấy vấn đề, cô gái kia hiện giờ ở đâu, là người nhà ai mua, báo án có tác dụng hay không, vân vân. Chu Cảnh dù tương đối bình tĩnh, nhưng cũng không nhịn được nôn nóng.
Chung quy chuyện này liên quan đến vận mệnh nửa đời sau của một người con gái, cũng không phải là chuyện đùa nhỏ nhặt.
Ngay sau đó, Giang Vũ nói hết những tin mình nghe được cho hai người khiến cả hai kinh hãi không thôi.
Giao dịch với bọn buôn người không phải ai khác, mà chính là nhà trưởng thôn lần trước đã hãm hại Hướng Nam phải chịu tiếng xấu hộ. Cô gái kia bị khiêng đến đây tầm ba bốn ngày, lúc đầu còn im ắng, kết quả ngày hôm qua trong nhà trưởng thôn có một đống lãnh đạo lớn đến, liền chui qua lỗ hổng muốn chạy.
Chỉ tiếc, dân làng nơi này hầu như đều cùng một giuộc với nhau, một khi có người phát hiện, cô ấy có mọc cánh cũng khó lòng thoát khỏi ngọn núi này.
Khi Tô Ngôn nhìn thấy ngày hôm qua, trùng hợp đúng dịp cô ấy ôm ý đồ chạy trốn rồi bị bắt lại.
Mấy tin này sẽ không truyền đến tai những người từ bên ngoài vào như bọn họ, ngay cả Giang Vũ, cũng chỉ là nghe từ một bác gái đến đây xem bệnh mà biết được.
Nghe Giang Vũ nói xong, Tô Ngôn nhất thời hối hận không sao chịu được.
Nếu lúc đấy cậu ta lưu tâm một chút, nói không chừng sẽ cứu được cô ấy, đáng tiếc cậu ta lại không có đuổi theo!
Nhưng Chu Cảnh lại nói: "Kể cả khi mình đuổi theo, chỉ bằng hai người chúng ta, căn bản là không có biện pháp nào để đối phó trực tiếp với cả một đám người như vậy."
"Anh nói đúng, nhưng chúng ta cũng chẳng thể trơ mắt nhìn cô ấy bị ức hiếp được, cô ấy trốn đi thể nào cũng bị bắt lại, chắc chắn..." Tô Ngôn gắt gao cắn chặt răng, lại chẳng thể nào nói tiếp được nữa.
Giang Vũ lo lắng nói: "Hai người đừng vội, cuối cùng sẽ có cách thôi, nếu có thể tôi cũng muốn giúp cô gái kia, cô ấy rất đáng thương."
"Giang Vũ nói không sai, chúng ta phải tỉnh táo nghĩ cách, không được rối loạn." Chu Cảnh hít sâu một hơi, cố gắng bình định lại chính mình, sau đó bắt đầu tự hỏi nên làm như thế nào để cứu một người con gái bị nhốt ra ngoài.
Tô Ngôn hung tợn nói: "Nếu tôi có súng máy trong tay, trực tiếp bắn chết đám người cặn bã kia là xong hết mọi chuyện."
Cậu ta nói một hơi, nhưng lại là phản ứng đầu tiên của một người bình thường sau khi nghe được chuyện này.
Loại buôn người như vậy còn tồn tại, người ta tiêu diệt chúng còn ngại ô uế tay mình, nhưng cố tình, chúng như ruồi bọ trong hố phân, diệt trừ như thế nào cũng không hết.
Giang Vũ nói: "Tôi biết các anh rất phẫn nộ, tôi cũng phẫn nộ, nhưng chuyện này không phải việc một sớm một chiều muốn sửa liền sửa, báo án cũng vô dụng, cảnh sát sẽ không quan tâm, cách tốt nhất là hai người mang cô ấy đi, mang đi thật xa vào, mang vào trong huyện ấy!"
"Không sai, nơi này cảnh sát với trưởng thôn cùng một dây với nhau, một khi báo án, chỉ sợ ngay cả chúng ta cũng sẽ bị hại cùng." Chu Cảnh nhớ tới kinh nghiệm của Hướng Nam trước đây, anh giao tiền chuộc, Hướng Nam ở trong đồn cảnh sát vẫn bị đánh thành như vậy, chứng minh đám người này chính là lưu manh, vốn dĩ không nói đạo lý.
Không có cảnh sát, lại dưới hoàn cảnh tứ cố vô thân, đúng theo lời Giang Vũ nói, chỉ có thể nghĩ mọi cách mang cố ấy đi.
Chu Cảnh lúc trước có thấy núi Manh, cô ấy rõ ràng đã chạy tới tận huyện thành, còn là hướng theo đường xe buýt để đi mà vẫn còn bị bắt trở về.
Trước mắt lực lượng sử dụng được chỉ cũng chỉ có ba người, nếu còn có mà nói, thì chỉ có thể là Kỷ Minh ở trong huyện...
Kỷ Minh là bạn tốt từ thời đại học đã nhiều năm của anh, chắc chắn có ý thức cứu người, hơn nữa hắn có xe riêng, có thể men theo đường núi mang người đi, đây là điểm trọng yếu nhất.
Tô Ngôn gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng: "Làm sao được, chuyện này chắc chắn không thể bàn bạc kỹ hơn được."
Trong khi ba người đang bàn bạc đối sách, đột nhiên từ trong sân truyền đến giọng nói của một người phụ nữ trung niên, Giang Vũ ra hiệu im lặng với hai người, sau đó điều chỉnh tốt vẻ mặt rồi ra ngoài.
Người phụ nữ kia không phải là đến khám bệnh, mà là đến hỏi ý kiến Giang Vũ.
Vừa khéo lại liên quan đến đề tài ba người bọn họ vừa thảo luận xong, là trưởng thôn thấy cô gái kia không thành thật, quyết định cử hành hôn lễ trước thời gian đã định, sau đó sai người đến tìm Giang Vũ muốn cô làm phù dâu.
Về phần tại sao lại tìm Giang Vũ, đó là bởi vì con trai thứ Lưu Khánh đang rất si mê cô.
Vốn Giang Vũ không muốn đi, nhưng bọn họ lại muốn cứu người, phù dâu này, xem ra không thể không làm...
__Hết chương 46__
P/s: Sau chương này tui sẽ chỉ đăng thêm được tầm 1 đến 2 chương dự trữ nữa thôi các cô ạ, tui thi cử dày đặc lắm, sau tháng 7 sẽ ổn định hơn, mọi người chịu khó chờ nhé, đừng quên tui nha QAQ
À còn nữa, hiện giờ tui cũng chỉ đăng trên Wattpad thôi, không đăng trên Wordpress hay nơi nào đâu, vậy nhaaaa <3
Bình luận truyện