Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 361: Lai giả bất thiện
- Muốn ta phụ thuộc vào Kim Sa Bái Thiên Giáo? Nghe mệnh lệnh của các
ngươi hành sự? Bán mạng cho các ngươi? Ha ha ha… Các ngươi vĩnh viễn
không ngờ rằng Nam Vô Thiên ta chẳng qua chỉ mượn Kim Sa Bái Thiên Giáo
làm ván cầu, muốn ngồi lên vị trí càng cao hơn mà thôi! Để xem, chúng ta ai đùa giỡn ai!
Tiếng cười âm hiểm vang lên trong tòa tháp Từ Đường, cười lớn một phen, Nam Vô Thiên mới duỗi tay ra, đặt lên cột trụ bạch sắc.
Tay của hắn, làn da giống hệt trẻ sơ sinh, trắng nõn mềm mại.
Càng quỷ dị hơn là hai tay của hắn đạt trên cột trụ bạch sắc, cột trụ liền phát ra tiếng két nhẹ, cường quang đột nhiên bắn ra, ngưng mà không tán, giống như một cánh cửa không gian dị thứ nguyên.
Nhấc chân bước vào, quang hoa ngưng tụ thành cánh cửa đột nhiên thu vào trong, Nam Vô Thiên biến mất, cường quang cũng tiêu thất, chỉ còn sót lại mảnh không gian yên tĩnh hết sức quỷ dị, ngay cả kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Nam Vô Thiên không phải bị cột trụ bạch sắc kia thôn phệ, mà là tiến vào một không gian rộng chừng trăm bước. Trong không gian này, vách đá tràn đầy đường ngấn huyết sắc, giống như mạch máu trong thân thể người! Năng lượng khổng lồ lưu động trong mỗi một đường ngấn huyết sắc, không biết là có tác dụng gì.
Trong không gian phương viên trăm bước này có một viên cầu không ngừng ngọ nguậy, năng lượng xung quanh giống hệt như hải triều dạt ra bốn phía, thông qua đường ngấn huyết sắc mà lưu chuyển khắp toàn bộ không gian.
Nam Vô Thiên thần sắc cung kính bái lạy, sau đó đi đến trước viên cầu, đột nhiên cúi xuống.
Ục ục ục… viên cầu đem hắn bao bọc lấy, đồng thời, năng lượng lưu chuyển trong đường ngấn huyết sắc lại rót trở lại viên cầu…
o0o
- Chẳng qua chỉ là một đám người bị quyền thế mê hoặc mà thôi.
Ở bên trong phòng khách sơ sài, nghe thấy tất cả mọi chuyện xảy ra tại từ đường, Phó Thư Bảo cười lạnh một cái, nói ra cái mình của mình.
- Hoa Dung cô nương, chẳng lẽ người cam tâm gả cho tên háo sắc Á Đề Mạn kia sao?
Nhắc tới tên háo sắc Á Đề Mạn, Hồ Nguyệt Thiền không nhịn được mà liếc mắt nhìn Phó Thư Bảo một cái. Nam nhân này tựa hồ cũng rất háo sắc. Chẳng qua kẻ này cũng có rất nhiều nữ nhân thích hắn, thậm chí là Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã cao quý cũng nằm trong nhóm này. Chuyện này đúng là kỳ quái.
Trầm mặc trong giây lát, sau đó Hoa Dung cô nương mới sâu kín nói:
- Nếu như thật sự không thể thay đổi thì ta dù chết cũng không gả cho Á Đề Mạn đó. Mười tỷ muội chúng ta đã thương lượng trên đường trở về rồi. Thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành.
- Các ngươi đã thương lượng rồi à?
Phó Thư Bảo lại có nhận thức mới với sự kiên cường của Tây Hoa Dung cô nương. Nàng không chỉ là kỳ nữ tử có gan dám làm dám chịu, thật ra cũng không thiếu mưu trí và dũng khí.
- Chỉ thương lượng đơn giản một chút thôi. Chúng ta đã hẹn là tối nay sẽ tập hợp tại cây đa cuối thôn, sau đó bàn bạc một chút.
Tây Hoa Dung nói:
- Chẳng qua đáng tiếc lại xảy ra chuyện như vậy. Ta không cách nào báo đáp được các ngươi nữa. Kẻ kia là một hèn hạ tiểu nhân, ta lo rằng hắn sẽ gây bất lợi cho các ngươi. Sáng mai các ngươi rời khỏi đây đi.
- Đó chẳng qua chỉ là hành động tiện tay của chúng ta mà thôi, ngươi cũng không cần ghi nhớ trong lòng. Sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Phó Thư Bảo nói. Xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng không muốn ở lâu. Kế hoạch ban đầu là dò xét, nghe một chút thông tin có giá trị, nhưng gặp chuyện không mong muốn như thế thì không thể không thay đổi kế hoạch một chút.
Vừa hàn huyên tán dóc một hồi, Phó Thư Bảo cũng hỏi được một ít tin tức liên quan tới Trầm Thiết Sơn từ miệng Tây Hoa Dung. Mặt khác, hắn cũng có giải thích sâu hơn đối với Bán Thú Nhân Tộc.
Xuất phát từ bộ lạc nửa người nửa thú, đi về phía tây ba mươi dặm là Trầm Thiết Sơn. Linh thú nơi đó càng hung mãnh hơn. Kể cả Bán Thú Nhân Tộc cũng không dám hoạt động tại khu vực đó.
Dân cư Bán Thú Nhân Tộc dù chỉ có hơn ba ngàn người nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà có hai trăm bộ lạc chiến sĩ, do Tây Thiết thống lĩnh. Hắn là một Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, tu vi lực lượng cả đời đã đạt tới Vĩnh Hằng Lực tầng hai. Mà càng kinh người hơn chính là chiến sĩ bộ lạc Bán Thú Nhân Tộc, ai cũng có tọa kỵ linh thú, trong đó tu vi lực lượng thấp nhất cũng là Lực Sĩ cấp Nguyên Tố. Có thể nói đây là lực lượng tinh nhuệ. Đội ngũ như vậy, dù là trước mặt một vạn thiết giáp quân cũng tuyệt đối có gan chém giết đứng ở thế bất bại!
Từ đó xem ra, Kim Sa Bái Thiên Giáo nếu muốn trở lại Tú Quốc thì cần phải kéo đơn vị tinh nhuệ Bán Thú Nhân Tộc này lại bên cạnh. Đó tuyệt đối là một lực lượng trợ thủ mạnh mẽ.
- Đúng rồi. Hoa Dung cô nương, ta vẫn nghĩ mãi mà không rõ. Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các các ngươi vì sao lại có nhiều Lực Sĩ như vậy, hơn nữa tu vi lực lượng lại cao cường như thế?
Tìm kiếm trong nhà người ta lâu như vậy, ngoài một loại khí vật hình cây cỏ trông tương đối đặc thù ra thì Phó Thư Bảo không phát hiện bất cứ manh mối có giá trị nào. Mà vấn đề này càng lớn càng khiến hắn bối rối.
- Phó đại ca, ngươi thật sự muốn biết sao?
Nói xong, Tây Hoa Dung nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Phó Thư Bảo gật gật đầu:
- Nếu tiện thì cho ta biết một chút cũng không sao.
Lúc này Tiêu Dục Hằng mới lùi lại hai bước, đóng cánh cửa gỗ sơ sài lại, sau đó mới hạ thấp giọng nói:
- Vốn đây là bí mật không thể tiết lộ của tộc nhưng nếu bọn họ đã không coi ta là tộc nhân, đẩy ta vào hố lửa thì cũng không cần nữa.
Suy nghĩ lại một chút, nàng mới nói:
- Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các chúng ta vừa sinh ra đã được tộc trưởng ôm tới từ đường, cử hành lễ tạ sinh. Cha mẹ đứa bé ba ngày sau mới có thể ôm con mình về được. Sau khi được cử hành lễ tạ sinh, trẻ con có thể tu luyện lực lượng và không thể tu luyện lực lượng đã được xác định. Trẻ con có thể tu luyện lực lượng sau này cứ ba năm sẽ tới từ đường một lần. Mỗi lần đều mê man ba ngày, sau khi tỉnh lại thì lực lượng lại tăng lên rất nhiều. Đương nhiên cũng có một bộ phận không tỉnh lại được mà chết đi.
- Không ngờ lại có chuyện kỳ lạ như vậy sao?
Phó Thư Bảo thay đổi sắc mặt nói:
- Trong từ đường của các ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thần sắc Tây Hoa Dung cũng mê mang:
- Một khi đi vào rồi, tộc trưởng sẽ thôi miên chúng ta. Chúng ta căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Ta cũng rất kỳ quái, nhưng chuyện như thế tộc trưởng đã có nghiêm lệnh là không được tìm hiểu. Ta chỉ biết là mỗi lần ta đi tới từ đường, sau khi được tộc trưởng thôi miên, tu vi lực lượng của ta liền tăng lên trên diện rộng. Hơn nữa linh khí thiên địa nơi đó rất dư thừa, cho nên mới có chuyện tuổi trẻ mà tu vi lực lượng kinh người như vậy.
Ngừng lại một chút, nàng mới cười khổ nói:
- Tu vi lực lượng lực lượng cao thì sao? Kể cả chuyện chung thân đại sự của mình mà ta cũng không cách nào làm chủ được, thế thì tu vi lực lượng như vậy có tác dụng gì đây?
Hóa ra là có nguyên nhân quỷ dị như vậy. Phó Thư Bảo đã giải trừ được một nửa nghi hoặc trong lòng, còn một nửa không được giải trừ. Đó chính là sau khi tuyển chọn tộc nhân và thôi miên Tây Hoa Dung, Nam Vô Thiên cuối cùng đã làm gì?
Dù Tổng Hợp Tu Luyện Lực Khí kia cũng không có năng lực tăng nhanh chóng tu vi lực lượng của một Lực Sĩ trong thời gian ngắn ngủi ba ngày, chỉ có tác dụng tăng nhanh hơn mà thôi. Hơn nữa nó còn có tác dụng phụ khó có thể xử lý. Nếu như cùng là thứ tương tự thì nó phải cường đại tới mức nào chứ!
Như vậy thứ đó là thứ gì đây?
Hỏi đến chỗ này, Phó Thư Bảo liền không hỏi tiếp nữa. Tây Hoa Dung đã sinh sống ở đây hai mươi năm, nàng cũng không hiểu rõ cái gì khiến nàng trở nên cường đại như vậy. Chỉ tưởng tượng thì nhất định sẽ chỉ sai lầm. Biện pháp đơn giản nhất chính là đi tới từ đường nhìn một lần.
- Thôi bỏ đi. Theo Tây Hoa Dung nói, thực lực đám Bán Thú Nhân Tộc này đạt tới trình độ giật mình. Địa phương quan trọng như vậy, không có trọng binh canh gác mới là chuyện lạ đó. Ta tới đó, dù có Tiểu Thanh trợ giúp nhưng khẳng định là chẳng thu được chút lợi lộc nào, mà chưa chắc đã giữ được mạng ra khỏi nơi này. Chờ sau này có cơ hội hãy đi đi. Hiện tại mục tiêu chủ yếu chính là lấy cho được Kim Ti Hồ Lô...
Trong lòng Phó Thư Bảo âm thầm tính toán.
Màn đêm buông xuống, hình dáng ngọn núi xa xa trở nên mông lung. Tây Tử Hồ gần đó tràn ngập ánh trăng sao, giường như là một mặt gương được phủ bởi một tầng lụa bạc vậy. Vẻ đẹp như vậy khiến người ta hoài nghi mình đang trong mộng.
- Phó đại ca, Nguyệt Thiền tỷ, đêm nay các ngươi ngủ trên giường ta đi. Ta muốn đi gặp chín tỷ muội khác thương lượng một chút.
Trước khi ra khỏi cửa, Tây Hoa Dung còn dặn dò một câu.
Sau khi Tây Hoa Dung rời đi rồi, Nguyệt Thiền mới lộ vẻ lo lắng nói:
- Phó đại ca, sáng mai chúng ta vẫn rời khỏi nơi này đi. Địa phương này rất kỳ quái.
Phó Thư Bảo gật gật đầu:
- Đám người Tây Hoa Dung thật quá đáng thương. Chờ chúng ta lấy được Kim Ti Hồ Lô rồi, nếu bọn họ vẫn không có đường thoát thân thì chúng ta hãy mang bọn họ rời khỏi nơi này, để chín tỷ muội bọn họ làm việc cho chúng ta.
Suy nghĩ một chút, Hồ Nguyệt Thiền mới nói:
- Ý kiến này thật ra cũng không tồi. Lúc trước nàng nói là bọn họ có thời gian mười ngày. Trong mười ngày này các nàng phải bắt được linh thú chúc phúc cho mình. Mà nàng trợ giúp cho chín tỷ muội của mình, do đó cũng phải rời khỏi bộ lạc. Đến lúc đó chúng ta vừa trở về, len lén đưa bọn họ đi là được.
Phó Thư Bảo cười ha hả nói:
- Vẫn là vợ ta thông minh, nghĩ ra biện pháp này rất ổn. Sáng mai chúng ta hẹn với Tây Hoa Dung thời gian và địa điểm một chút. Khi chúng ta gặp mặt lần nữa sẽ mang bọn họ đi.
- Phì! Ai là vợ ngươi chứ. Luôn không biết thẹn như vậy.
Sắc mặt Hồ Nguyệt Thiền hơi hồng, nhưng trong lòng nàng lại âm thầm kỳ quái. Luôn bị Phó Thư Bảo chiếm lợi như vậy nhưng nàng lại không thể tức giận một chút nào, ngược lại cảm thấy cam chịu phi thường là sao?
Một cái giường, hai người nghỉ. Đã tới mức này thì còn làm thế nào
Phó Thư Bảo tất nhiên thản nhiên đối mặt, thế nào cũng được. Hồ Nguyệt Thiền sợ bị thiệt, chịu tổn thất thảm trọng. Không khí đang đầy vẻ ngượng ngùng thì trong sân liền vang lên tiếng bước chân.
Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền máy động.
- Có người tới đó. Chẳng lẽ là Tây Hoa Dung cô nương trở về sao?
Phó Thư Bảo nói:
- Sao có thể nhanh như vậy được. Có thể là người khác. Đừng nói tới chuyện Tây Hoa Dung nữa. Chúng ta không biết gì hết.
Hồ Nguyệt Thiền hiểu rõ ý của Phó Thư Bảo, gật gật đầu không nói gì nữa.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa, lập tức tiếng nói của Tây Thiết truyền tới.
- Phó công tử có trong phòng không?
- Đoán là ngươi mà.
Khóe miệng Phó Thư Bảo hiện lên một tia cười quái lạ, miệng lại đáp:
- Ta có đây.
Mở cửa ra, thấy Tây Thiết đang đứng ở cửa. Phía sau hắn còn có bốn chiến sĩ bộ lạc Bán Thú Nhân Tộc. Bốn chiến sĩ này có vóc người cao lớn, biểu hiện lạnh lùng, trường lực lượng cũng khiến người ta có cảm giác tràn ngập bạc ngược, tựa như tới không có ý tốt.
Lúc này Tiểu Thanh cũng đi ra từ phòng khách, mặt không chút tình cảm nhìn năm người Tây Thiết.
- Tây Hoa Dung đâu?
Tây Thiết nhìn bốn phía, hỏi.
Phó Thư Bảo cười cười:
- Tây Thiết huynh tới không khéo rồi. Tây Hoa Dung vừa đi, lưu lại căn phòng cho chúng ta. Nàng tới nhà bằng hữu tá túc rồi.
- Tộc trưởng chúng ta muốn gặp ngươi. Đi theo ta một chuyến đi.
Tây Thiết nói, không hỏi thêm về chuyện Tây Hoa Dung nữa.
- Muộn thế này, tộc trưởng gặp ta có chuyện gì không?
Trên mặt Phó Thư Bảo vẫn hiện ra nụ cười khiến người ta nhìn thấy mà ghét kia.
- Ta sao biết được. Ngươi theo ta là được. Đúng rồi, chỉ mình ngươi đi thôi.
Tây Thiết hung ác nói.
Phó Thư Bảo nhún nhún vai:
- Được rồi, dẫn đường đi.
- Ta và Tiểu Thanh đi cùng ngươi.
Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền có linh cảm xấu.
Phó Thư Bảo cười nói.
- Không sao đâu. Tộc trưởng khẳng định tìm ta uống rượu nói chuyện phiếm thôi. Các ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, ta sẽ về rất nhanh thôi.
Nói xong hắn liền nháy mắt với Hồ Nguyệt Thiền hai cái.
Hồ Nguyệt Thiền là người tâm tư khéo léo thế nào, chỉ liếc một cái đã thấy thắt lưng Phó Thư Bảo có đeo Liên Thể Linh Đang rồi, lập tức hiểu ra.
Mãi tới khi Phó Thư Bảo đi theo năm người Tây Thiết, Tiểu Thanh cũng chỉ im lặng đứng ở cửa, không hề động đậy. Nhưng ánh mắt của nàng nhìn năm người Tây Thiết lạnh nhạt đáng sợ, giống như nhìn năm người sắp chết vậy.
Đêm rất yên lặng. Trong bộ lạc cũng không có thói quen đốt đèn, cả vùng tối om. Có tiếng gió thổi u u, lại khiến không khí âm trầm dọa người hơn một chút.
Từ xa nhìn thấy Thạch Tháp Từ Đường đứng sừng sững trong bầu trời đêm. Dưới ánh trăng sao, hình dáng của nó hơi mơ hồ, giống như một cây gậy lớn mọc lên từ mặt đất vậy.
Không cần lên tiếng hỏi, Phó Thư Bảo đã biết Tây Thiết muốn đưa mình tới đâu rồi.
- Muốn chơi đùa âm mưu với ta. Lúc lão tử bày mưu thì mẹ ngươi còn chưa biết đang ở đâu đó.
Trong lòng Phó Thư Bảo cười lạnh, nét mặt lại vẫn là nụ cười hòa thuận.
- Oa, tháp đá hùng vĩ thật.
- Hừ! Đó là từ đường của Bán Thú Nhân Tộc chúng ta, đã có lịch sử trên vạn năm rồi.
Trong giọng nói của Tây Thiết có một tia khinh thường.
Lịch sử vạn năm sao? Trong lòng Phó Thư Bảo ầm ầm chấn động. Chẳng lẽ tháp đá từ đường này có liên quan gì tới thời đại khởi nguyên à?
Có thể chế tạo Lực Sĩ rất nhanh, khiến người được tuyển chọn trở nên mạnh mẽ. Kết hợp các dấu hiệu bên trong dòng lịch sử, Phó Thư Bảo đột nhiên nghĩ tới những chuyện sâu hơn.
Đi tới trước cửa tháp từ đường, Tây Thiết nói:
- Tới rồi. Ngươi ở cửa chờ một chút, ta vào thông báo một tiếng.
Nói xong hắn liền đẩy cửa tháp nặng nề, đi vào bên trong.
Trong Thạch Tháp Từ Đường không có đèn chiếu sáng, còn tối hơn cả hoàn cảnh bên ngoài. Chẳng qua với nhãn lực của Phó Thư Bảo, hắn vẫn lờ mờ thấy được không gian bốn phía cùng với cây cột tròn ở trung tâm và hàng ghế dài bốn xung quanh. Ngoài những thứ này ra thì không còn vật gì khác cả.
Tây Thiết tiến vào trong Thạch Tháp Từ Đường xong, bốn chiến sĩ bộ lạc khác đột nhiên đứng ra sau lưng Phó Thư Bảo, giống như bốn ngọn tháp sắt, chặn hết đường rời đi của hắn.
Đầu Phó Thư Bảo cũng chẳng thèm quay lại, cười cười cười, lấy trong Luyện Thiên Trữ Vật Giới ra một cái túi màu đen. Động tác của hắn quá nhanh, nhìn giống như móc từ khố ra một cái túi màu đen chứ không phải lấy từ Luyện Thiên Trữ Vật Giới ra vậy. Hơn nữa hắn khống chế năng lượng lực lượng đã tới trình độ lô hỏa thuần thanh rồi, khỏi động Luyện Thiên Trữ Vật Giới cũng chỉ gây ra động tĩnh vô cùng nhỏ. Cho dù có đứng bên cạnh hắn thì cũng không cách nào phát hiện ra được.
Tiếng cười âm hiểm vang lên trong tòa tháp Từ Đường, cười lớn một phen, Nam Vô Thiên mới duỗi tay ra, đặt lên cột trụ bạch sắc.
Tay của hắn, làn da giống hệt trẻ sơ sinh, trắng nõn mềm mại.
Càng quỷ dị hơn là hai tay của hắn đạt trên cột trụ bạch sắc, cột trụ liền phát ra tiếng két nhẹ, cường quang đột nhiên bắn ra, ngưng mà không tán, giống như một cánh cửa không gian dị thứ nguyên.
Nhấc chân bước vào, quang hoa ngưng tụ thành cánh cửa đột nhiên thu vào trong, Nam Vô Thiên biến mất, cường quang cũng tiêu thất, chỉ còn sót lại mảnh không gian yên tĩnh hết sức quỷ dị, ngay cả kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Nam Vô Thiên không phải bị cột trụ bạch sắc kia thôn phệ, mà là tiến vào một không gian rộng chừng trăm bước. Trong không gian này, vách đá tràn đầy đường ngấn huyết sắc, giống như mạch máu trong thân thể người! Năng lượng khổng lồ lưu động trong mỗi một đường ngấn huyết sắc, không biết là có tác dụng gì.
Trong không gian phương viên trăm bước này có một viên cầu không ngừng ngọ nguậy, năng lượng xung quanh giống hệt như hải triều dạt ra bốn phía, thông qua đường ngấn huyết sắc mà lưu chuyển khắp toàn bộ không gian.
Nam Vô Thiên thần sắc cung kính bái lạy, sau đó đi đến trước viên cầu, đột nhiên cúi xuống.
Ục ục ục… viên cầu đem hắn bao bọc lấy, đồng thời, năng lượng lưu chuyển trong đường ngấn huyết sắc lại rót trở lại viên cầu…
o0o
- Chẳng qua chỉ là một đám người bị quyền thế mê hoặc mà thôi.
Ở bên trong phòng khách sơ sài, nghe thấy tất cả mọi chuyện xảy ra tại từ đường, Phó Thư Bảo cười lạnh một cái, nói ra cái mình của mình.
- Hoa Dung cô nương, chẳng lẽ người cam tâm gả cho tên háo sắc Á Đề Mạn kia sao?
Nhắc tới tên háo sắc Á Đề Mạn, Hồ Nguyệt Thiền không nhịn được mà liếc mắt nhìn Phó Thư Bảo một cái. Nam nhân này tựa hồ cũng rất háo sắc. Chẳng qua kẻ này cũng có rất nhiều nữ nhân thích hắn, thậm chí là Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã cao quý cũng nằm trong nhóm này. Chuyện này đúng là kỳ quái.
Trầm mặc trong giây lát, sau đó Hoa Dung cô nương mới sâu kín nói:
- Nếu như thật sự không thể thay đổi thì ta dù chết cũng không gả cho Á Đề Mạn đó. Mười tỷ muội chúng ta đã thương lượng trên đường trở về rồi. Thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành.
- Các ngươi đã thương lượng rồi à?
Phó Thư Bảo lại có nhận thức mới với sự kiên cường của Tây Hoa Dung cô nương. Nàng không chỉ là kỳ nữ tử có gan dám làm dám chịu, thật ra cũng không thiếu mưu trí và dũng khí.
- Chỉ thương lượng đơn giản một chút thôi. Chúng ta đã hẹn là tối nay sẽ tập hợp tại cây đa cuối thôn, sau đó bàn bạc một chút.
Tây Hoa Dung nói:
- Chẳng qua đáng tiếc lại xảy ra chuyện như vậy. Ta không cách nào báo đáp được các ngươi nữa. Kẻ kia là một hèn hạ tiểu nhân, ta lo rằng hắn sẽ gây bất lợi cho các ngươi. Sáng mai các ngươi rời khỏi đây đi.
- Đó chẳng qua chỉ là hành động tiện tay của chúng ta mà thôi, ngươi cũng không cần ghi nhớ trong lòng. Sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Phó Thư Bảo nói. Xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng không muốn ở lâu. Kế hoạch ban đầu là dò xét, nghe một chút thông tin có giá trị, nhưng gặp chuyện không mong muốn như thế thì không thể không thay đổi kế hoạch một chút.
Vừa hàn huyên tán dóc một hồi, Phó Thư Bảo cũng hỏi được một ít tin tức liên quan tới Trầm Thiết Sơn từ miệng Tây Hoa Dung. Mặt khác, hắn cũng có giải thích sâu hơn đối với Bán Thú Nhân Tộc.
Xuất phát từ bộ lạc nửa người nửa thú, đi về phía tây ba mươi dặm là Trầm Thiết Sơn. Linh thú nơi đó càng hung mãnh hơn. Kể cả Bán Thú Nhân Tộc cũng không dám hoạt động tại khu vực đó.
Dân cư Bán Thú Nhân Tộc dù chỉ có hơn ba ngàn người nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà có hai trăm bộ lạc chiến sĩ, do Tây Thiết thống lĩnh. Hắn là một Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, tu vi lực lượng cả đời đã đạt tới Vĩnh Hằng Lực tầng hai. Mà càng kinh người hơn chính là chiến sĩ bộ lạc Bán Thú Nhân Tộc, ai cũng có tọa kỵ linh thú, trong đó tu vi lực lượng thấp nhất cũng là Lực Sĩ cấp Nguyên Tố. Có thể nói đây là lực lượng tinh nhuệ. Đội ngũ như vậy, dù là trước mặt một vạn thiết giáp quân cũng tuyệt đối có gan chém giết đứng ở thế bất bại!
Từ đó xem ra, Kim Sa Bái Thiên Giáo nếu muốn trở lại Tú Quốc thì cần phải kéo đơn vị tinh nhuệ Bán Thú Nhân Tộc này lại bên cạnh. Đó tuyệt đối là một lực lượng trợ thủ mạnh mẽ.
- Đúng rồi. Hoa Dung cô nương, ta vẫn nghĩ mãi mà không rõ. Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các các ngươi vì sao lại có nhiều Lực Sĩ như vậy, hơn nữa tu vi lực lượng lại cao cường như thế?
Tìm kiếm trong nhà người ta lâu như vậy, ngoài một loại khí vật hình cây cỏ trông tương đối đặc thù ra thì Phó Thư Bảo không phát hiện bất cứ manh mối có giá trị nào. Mà vấn đề này càng lớn càng khiến hắn bối rối.
- Phó đại ca, ngươi thật sự muốn biết sao?
Nói xong, Tây Hoa Dung nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Phó Thư Bảo gật gật đầu:
- Nếu tiện thì cho ta biết một chút cũng không sao.
Lúc này Tiêu Dục Hằng mới lùi lại hai bước, đóng cánh cửa gỗ sơ sài lại, sau đó mới hạ thấp giọng nói:
- Vốn đây là bí mật không thể tiết lộ của tộc nhưng nếu bọn họ đã không coi ta là tộc nhân, đẩy ta vào hố lửa thì cũng không cần nữa.
Suy nghĩ lại một chút, nàng mới nói:
- Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các chúng ta vừa sinh ra đã được tộc trưởng ôm tới từ đường, cử hành lễ tạ sinh. Cha mẹ đứa bé ba ngày sau mới có thể ôm con mình về được. Sau khi được cử hành lễ tạ sinh, trẻ con có thể tu luyện lực lượng và không thể tu luyện lực lượng đã được xác định. Trẻ con có thể tu luyện lực lượng sau này cứ ba năm sẽ tới từ đường một lần. Mỗi lần đều mê man ba ngày, sau khi tỉnh lại thì lực lượng lại tăng lên rất nhiều. Đương nhiên cũng có một bộ phận không tỉnh lại được mà chết đi.
- Không ngờ lại có chuyện kỳ lạ như vậy sao?
Phó Thư Bảo thay đổi sắc mặt nói:
- Trong từ đường của các ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thần sắc Tây Hoa Dung cũng mê mang:
- Một khi đi vào rồi, tộc trưởng sẽ thôi miên chúng ta. Chúng ta căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Ta cũng rất kỳ quái, nhưng chuyện như thế tộc trưởng đã có nghiêm lệnh là không được tìm hiểu. Ta chỉ biết là mỗi lần ta đi tới từ đường, sau khi được tộc trưởng thôi miên, tu vi lực lượng của ta liền tăng lên trên diện rộng. Hơn nữa linh khí thiên địa nơi đó rất dư thừa, cho nên mới có chuyện tuổi trẻ mà tu vi lực lượng kinh người như vậy.
Ngừng lại một chút, nàng mới cười khổ nói:
- Tu vi lực lượng lực lượng cao thì sao? Kể cả chuyện chung thân đại sự của mình mà ta cũng không cách nào làm chủ được, thế thì tu vi lực lượng như vậy có tác dụng gì đây?
Hóa ra là có nguyên nhân quỷ dị như vậy. Phó Thư Bảo đã giải trừ được một nửa nghi hoặc trong lòng, còn một nửa không được giải trừ. Đó chính là sau khi tuyển chọn tộc nhân và thôi miên Tây Hoa Dung, Nam Vô Thiên cuối cùng đã làm gì?
Dù Tổng Hợp Tu Luyện Lực Khí kia cũng không có năng lực tăng nhanh chóng tu vi lực lượng của một Lực Sĩ trong thời gian ngắn ngủi ba ngày, chỉ có tác dụng tăng nhanh hơn mà thôi. Hơn nữa nó còn có tác dụng phụ khó có thể xử lý. Nếu như cùng là thứ tương tự thì nó phải cường đại tới mức nào chứ!
Như vậy thứ đó là thứ gì đây?
Hỏi đến chỗ này, Phó Thư Bảo liền không hỏi tiếp nữa. Tây Hoa Dung đã sinh sống ở đây hai mươi năm, nàng cũng không hiểu rõ cái gì khiến nàng trở nên cường đại như vậy. Chỉ tưởng tượng thì nhất định sẽ chỉ sai lầm. Biện pháp đơn giản nhất chính là đi tới từ đường nhìn một lần.
- Thôi bỏ đi. Theo Tây Hoa Dung nói, thực lực đám Bán Thú Nhân Tộc này đạt tới trình độ giật mình. Địa phương quan trọng như vậy, không có trọng binh canh gác mới là chuyện lạ đó. Ta tới đó, dù có Tiểu Thanh trợ giúp nhưng khẳng định là chẳng thu được chút lợi lộc nào, mà chưa chắc đã giữ được mạng ra khỏi nơi này. Chờ sau này có cơ hội hãy đi đi. Hiện tại mục tiêu chủ yếu chính là lấy cho được Kim Ti Hồ Lô...
Trong lòng Phó Thư Bảo âm thầm tính toán.
Màn đêm buông xuống, hình dáng ngọn núi xa xa trở nên mông lung. Tây Tử Hồ gần đó tràn ngập ánh trăng sao, giường như là một mặt gương được phủ bởi một tầng lụa bạc vậy. Vẻ đẹp như vậy khiến người ta hoài nghi mình đang trong mộng.
- Phó đại ca, Nguyệt Thiền tỷ, đêm nay các ngươi ngủ trên giường ta đi. Ta muốn đi gặp chín tỷ muội khác thương lượng một chút.
Trước khi ra khỏi cửa, Tây Hoa Dung còn dặn dò một câu.
Sau khi Tây Hoa Dung rời đi rồi, Nguyệt Thiền mới lộ vẻ lo lắng nói:
- Phó đại ca, sáng mai chúng ta vẫn rời khỏi nơi này đi. Địa phương này rất kỳ quái.
Phó Thư Bảo gật gật đầu:
- Đám người Tây Hoa Dung thật quá đáng thương. Chờ chúng ta lấy được Kim Ti Hồ Lô rồi, nếu bọn họ vẫn không có đường thoát thân thì chúng ta hãy mang bọn họ rời khỏi nơi này, để chín tỷ muội bọn họ làm việc cho chúng ta.
Suy nghĩ một chút, Hồ Nguyệt Thiền mới nói:
- Ý kiến này thật ra cũng không tồi. Lúc trước nàng nói là bọn họ có thời gian mười ngày. Trong mười ngày này các nàng phải bắt được linh thú chúc phúc cho mình. Mà nàng trợ giúp cho chín tỷ muội của mình, do đó cũng phải rời khỏi bộ lạc. Đến lúc đó chúng ta vừa trở về, len lén đưa bọn họ đi là được.
Phó Thư Bảo cười ha hả nói:
- Vẫn là vợ ta thông minh, nghĩ ra biện pháp này rất ổn. Sáng mai chúng ta hẹn với Tây Hoa Dung thời gian và địa điểm một chút. Khi chúng ta gặp mặt lần nữa sẽ mang bọn họ đi.
- Phì! Ai là vợ ngươi chứ. Luôn không biết thẹn như vậy.
Sắc mặt Hồ Nguyệt Thiền hơi hồng, nhưng trong lòng nàng lại âm thầm kỳ quái. Luôn bị Phó Thư Bảo chiếm lợi như vậy nhưng nàng lại không thể tức giận một chút nào, ngược lại cảm thấy cam chịu phi thường là sao?
Một cái giường, hai người nghỉ. Đã tới mức này thì còn làm thế nào
Phó Thư Bảo tất nhiên thản nhiên đối mặt, thế nào cũng được. Hồ Nguyệt Thiền sợ bị thiệt, chịu tổn thất thảm trọng. Không khí đang đầy vẻ ngượng ngùng thì trong sân liền vang lên tiếng bước chân.
Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền máy động.
- Có người tới đó. Chẳng lẽ là Tây Hoa Dung cô nương trở về sao?
Phó Thư Bảo nói:
- Sao có thể nhanh như vậy được. Có thể là người khác. Đừng nói tới chuyện Tây Hoa Dung nữa. Chúng ta không biết gì hết.
Hồ Nguyệt Thiền hiểu rõ ý của Phó Thư Bảo, gật gật đầu không nói gì nữa.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa, lập tức tiếng nói của Tây Thiết truyền tới.
- Phó công tử có trong phòng không?
- Đoán là ngươi mà.
Khóe miệng Phó Thư Bảo hiện lên một tia cười quái lạ, miệng lại đáp:
- Ta có đây.
Mở cửa ra, thấy Tây Thiết đang đứng ở cửa. Phía sau hắn còn có bốn chiến sĩ bộ lạc Bán Thú Nhân Tộc. Bốn chiến sĩ này có vóc người cao lớn, biểu hiện lạnh lùng, trường lực lượng cũng khiến người ta có cảm giác tràn ngập bạc ngược, tựa như tới không có ý tốt.
Lúc này Tiểu Thanh cũng đi ra từ phòng khách, mặt không chút tình cảm nhìn năm người Tây Thiết.
- Tây Hoa Dung đâu?
Tây Thiết nhìn bốn phía, hỏi.
Phó Thư Bảo cười cười:
- Tây Thiết huynh tới không khéo rồi. Tây Hoa Dung vừa đi, lưu lại căn phòng cho chúng ta. Nàng tới nhà bằng hữu tá túc rồi.
- Tộc trưởng chúng ta muốn gặp ngươi. Đi theo ta một chuyến đi.
Tây Thiết nói, không hỏi thêm về chuyện Tây Hoa Dung nữa.
- Muộn thế này, tộc trưởng gặp ta có chuyện gì không?
Trên mặt Phó Thư Bảo vẫn hiện ra nụ cười khiến người ta nhìn thấy mà ghét kia.
- Ta sao biết được. Ngươi theo ta là được. Đúng rồi, chỉ mình ngươi đi thôi.
Tây Thiết hung ác nói.
Phó Thư Bảo nhún nhún vai:
- Được rồi, dẫn đường đi.
- Ta và Tiểu Thanh đi cùng ngươi.
Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền có linh cảm xấu.
Phó Thư Bảo cười nói.
- Không sao đâu. Tộc trưởng khẳng định tìm ta uống rượu nói chuyện phiếm thôi. Các ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, ta sẽ về rất nhanh thôi.
Nói xong hắn liền nháy mắt với Hồ Nguyệt Thiền hai cái.
Hồ Nguyệt Thiền là người tâm tư khéo léo thế nào, chỉ liếc một cái đã thấy thắt lưng Phó Thư Bảo có đeo Liên Thể Linh Đang rồi, lập tức hiểu ra.
Mãi tới khi Phó Thư Bảo đi theo năm người Tây Thiết, Tiểu Thanh cũng chỉ im lặng đứng ở cửa, không hề động đậy. Nhưng ánh mắt của nàng nhìn năm người Tây Thiết lạnh nhạt đáng sợ, giống như nhìn năm người sắp chết vậy.
Đêm rất yên lặng. Trong bộ lạc cũng không có thói quen đốt đèn, cả vùng tối om. Có tiếng gió thổi u u, lại khiến không khí âm trầm dọa người hơn một chút.
Từ xa nhìn thấy Thạch Tháp Từ Đường đứng sừng sững trong bầu trời đêm. Dưới ánh trăng sao, hình dáng của nó hơi mơ hồ, giống như một cây gậy lớn mọc lên từ mặt đất vậy.
Không cần lên tiếng hỏi, Phó Thư Bảo đã biết Tây Thiết muốn đưa mình tới đâu rồi.
- Muốn chơi đùa âm mưu với ta. Lúc lão tử bày mưu thì mẹ ngươi còn chưa biết đang ở đâu đó.
Trong lòng Phó Thư Bảo cười lạnh, nét mặt lại vẫn là nụ cười hòa thuận.
- Oa, tháp đá hùng vĩ thật.
- Hừ! Đó là từ đường của Bán Thú Nhân Tộc chúng ta, đã có lịch sử trên vạn năm rồi.
Trong giọng nói của Tây Thiết có một tia khinh thường.
Lịch sử vạn năm sao? Trong lòng Phó Thư Bảo ầm ầm chấn động. Chẳng lẽ tháp đá từ đường này có liên quan gì tới thời đại khởi nguyên à?
Có thể chế tạo Lực Sĩ rất nhanh, khiến người được tuyển chọn trở nên mạnh mẽ. Kết hợp các dấu hiệu bên trong dòng lịch sử, Phó Thư Bảo đột nhiên nghĩ tới những chuyện sâu hơn.
Đi tới trước cửa tháp từ đường, Tây Thiết nói:
- Tới rồi. Ngươi ở cửa chờ một chút, ta vào thông báo một tiếng.
Nói xong hắn liền đẩy cửa tháp nặng nề, đi vào bên trong.
Trong Thạch Tháp Từ Đường không có đèn chiếu sáng, còn tối hơn cả hoàn cảnh bên ngoài. Chẳng qua với nhãn lực của Phó Thư Bảo, hắn vẫn lờ mờ thấy được không gian bốn phía cùng với cây cột tròn ở trung tâm và hàng ghế dài bốn xung quanh. Ngoài những thứ này ra thì không còn vật gì khác cả.
Tây Thiết tiến vào trong Thạch Tháp Từ Đường xong, bốn chiến sĩ bộ lạc khác đột nhiên đứng ra sau lưng Phó Thư Bảo, giống như bốn ngọn tháp sắt, chặn hết đường rời đi của hắn.
Đầu Phó Thư Bảo cũng chẳng thèm quay lại, cười cười cười, lấy trong Luyện Thiên Trữ Vật Giới ra một cái túi màu đen. Động tác của hắn quá nhanh, nhìn giống như móc từ khố ra một cái túi màu đen chứ không phải lấy từ Luyện Thiên Trữ Vật Giới ra vậy. Hơn nữa hắn khống chế năng lượng lực lượng đã tới trình độ lô hỏa thuần thanh rồi, khỏi động Luyện Thiên Trữ Vật Giới cũng chỉ gây ra động tĩnh vô cùng nhỏ. Cho dù có đứng bên cạnh hắn thì cũng không cách nào phát hiện ra được.
Bình luận truyện