Thiếp Thân Đặc Công
Chương 192: Cảm kích lấy thân báo đáp
Trong thiên hạ chuyện không mong muốn luôn xảy ra.
Quan Lâm vốn định dựa vào thân thủ của mình hung hăng giáo huấn Phương Dật Thiên cho hắn một bài học, kết quả không như mong đợi, chính nàng không làm gì được hắn, mà còn bị hắn giáo dục lại.
Thế cũng không là gì, ghê tởm hơn là Phương Dật Thiên lại dùng tay ôm lấy vòng eo nàng, một lần nữa tiếp xúc với thân thể hắn, hơn nữa tên nhóc này vô liêm sỉ ôm chặt lấy, đè éo bộ ngực của Quan Lâm đến biến hình!
Trời ơi, lúc này trong lòng nàng ý nghĩ giết người cũng xuất hiện, hôm qua nàng âm thầm phát thệ , nếu thằng nhóc này sau này dám can đảm phi lễ nàng, vậy nàng chắc chắn một đoa chém bay đầu hắn!
Như thử nghiệm lời thề của nàng, vừ thề tối qua, sáng nay hắn lại không chút khách khi ôm ấp nàng.
Quan Lâm sắc mặt trắng xanh, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm PDT, tức giận nói: "Tên khốn, mau buông tay, nếu không tôi rút súng..."
"Muốn rút súng? Hừ, dễ vậy sao....." Phương Dật Thiên cười nhạt, tay trái nhanh chư chớp kẹp lấy tay phải Quan Lâm đang muốn đưa đến hông, vừa vặn nắm lấy cổ tay nàng, cảm thụ cổ tay mị màng mềm mại của bá vương hoa!
"Anh, anh quả thực lưu manh, tối qua hẳn là nhân cơ hội tay anh cản một cước của tôi, kéo tôi qua, thật tức chết." Quan Lâm trên mặt lúc trắng lúc xanh, vòng eo nàng khẽ động, chuẩn bị hành động.
"Quan cảnh quan. lúc nãy tôi có hảo ý khuyên cô không nên hành động thiếu suy nghĩ, cô nếu đá ta, vậy tôi không chút so dự ôm ấp cô một chút, để cô dưới thân tôi, cho cô cảm giác vài bộ phận oai hùng của tôi, sao? Có phải muốn thử lần nữa?" Phương Dật Thiên cười, nhàn nhạt nói, trong mắt hiện vẻ lười nhác, nói một hơi mặt hắn không đỏ thở không nhanh, thực sự là hoài nghi tiểu tử này có da mặt hay không?
Quan Lâm trong lúc này đã hiểu ý tứ Phương Dật Thiên, biết từ oai hùng của hắn là chỉ cái gì, nhất thời trên mặt ửng đỏ, tức giận đến không thở nổi, hai nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên nói: "Phương Dật Thiên, tôi không tha cho anh, sau này nhât định giết anh!"
Phương Dật Thiên thích nghe nhất là mĩ nữ đe dọa hắn, đặc biệt là một bá vương hoa nữ cảnh sát nói ra, càng thỏa mãn tâm hư vinh của hắn, hắn bĩu môi, đang muốn nói cái gì, thì bên phải hắn đột nhiên vang lên " Bắt trộm, có kẻ trộm ví của tôi, bắt hắn..."
Nhìn qua một thắng nhóc choai choai cầm ví tiền, cuống quýt bỏ chạy qua hai người, sau một khắc nữ nhân bị trộm ví hổn hển đuổi tới, chỉ tiếc nàng đi giày cao gót, làm sao đuổi được kẻ trộm?
"Mau buông tay!" Quan Lâm quát lên, vòng eo cử động, nhưng vô pháp giãy ra khỏi hai tay Phương Dật Thiên.
Thấy kẻ trộm trộm ví của một nữ nhân, Phương Dật Thiên ôm ấp không tha Quan Lâm, chợt nhớ ra thân phận nàng, loại việc này chính là lúc Quan Lâm thi triển thân thủ không phải sao?
Phương Dật Thiên buông lỏng hai tay, Quan Lâm phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, lập tức chạy theo kẻ trộm.
Phương Dật Thiên thấy cước bộ của Quan Lâm, nghĩ thầm nữ nhân này thật có tinh thần trọng nghĩa a, ánh mắt hắn lóe lên, tay phải kẻ trộm lóe lên ánh hàn quang, một thanh dao nhỏ.
Phương Dật Thiên hia mày nhíu lại, hẻm nhỏ này phức tạp, bên trong hỗn hợp cư dân cùng quán nhỏ, còn sâu vào trong càng là ngõ hẻm sâu thẳm.
Kẻ trộm này trước khi trộm ví đã muốn chạy vào bên trong,. hình dư có dự mưu, nói cách khác bên trong còn có đồng bọn.
Nhất thời Phương Dật Thiên trong lòng căng thẳng, âm thầm lo lắng, hắn biết dựa vào thân thủ Quan Lâm một tên trộm vặt này không vấn đề, nhưng tên này còn có đồng bọn tiếp ứng, vậy không biết xảy ra chuyện gì.
Quan Lâm đối đầu với vài tên côn đồ chắc gì đã chiếm được tiện nghi, bởi vì côn đồ đánh đấm luôn hung ác, âm hiểm, mà Quan Lâm chỉ có một mình...
Phương Dật Thiên thầm thở dài, lắc đầu, cuối cùng đuổi theo, hắn đã xuất mã tự nhiên chạy nhanh hơn Quan Lâm nhiều, như một làn gió đã xuất hiện ở phía trước.
Trong lòng hắn không thích Quan Lâm lắm, nhưng không thể trơ mắt nhìn nàng gặp bất trắc, như vậy sẽ khiến thành phố Thiên Hải mất đi một cảnh đẹp.
Tạm bỏ đi thành kiến với Quan lâm, hắn cảm thấy Quan Lâm là cảnh sát không tồi, chính nghĩa thẳng thắn, hào sảng, yêu ghét phân minh, đầu năm nay cảnh sát trong lòng còn giữ hai chữ "chính nghĩa" ngày càng ít.
Quan Lâm dù sao cũng trải qua huấn luyện, chạy cực kì nhanh, rất nhanh khoảng cách với tên trộm vặt bị kéo gần lại một đoạn, nếu không phải hẻm nhỏ chằng chịt, vướng nhiều hàng quán, có lẽ nàng đã tóm được tên trộm vặt này.
Gần tới, đại khái còn 6 mét, Quan Lâm phi thân qua một quầy hàng, tiện tay cầm lấy một thanh gỗ, đập về phía tên trộm vặt!
""Bốp!" một tiếng, tên trộm vặt bị dính một gậy vào lưng, sau lưng đau đớn, cước bộ một trận lảo đảo, tự nhiên chạy chậm lại, là Quan Lâ, lúc này cũng đuổi tới, từ sau bay lên tung một cước vào gười tên trộm!
Một cước này đá vào tên trộm cũng là lúc Quan Lâm hạ xuống mặt đất, nàng lập tức lao lên, nhào tới một trận đấm đá, đang muốn bẻ tay hắn ra sau lưng nhưng lúc này đột nhiên thân thể hắn lao đến chỗ một thanh niên, thanh niên tay cầm kiếm dài, trong mắt hàn quàn lóe ra, không chút lưu tình đâm tới ngực Quan Lâm.
Quan Lâm âm thầm cả kinh, không ngờ tên trộm vặt còn có tiếp ứng, nhưng gặp nguy không loạn, thân thể mạnh mẽ né sang một bên, không nghĩ tới chính là, phía sau hắn lại thò ra thêm một tên, tay cầm dao đâm vào lưng nàng.
Tình huống bất ngờ như vậy, Quan Lâm là siêu cấp cảnh sát cũng không thể tránh kịp, mắt thấy con dao sắp đâm vào lưng nàng, một dao trí mạng!
Đột nhiên, biến cố xảy ra, thanh niên đang muốn đâm dao vào lưng Quan Lâm thân thể đột nhiên bay lên, bay ra vài mét.
Quan Lâm không ngờ phía sau hiện ra thân ảnh Phương Dật Thiên, hắn lắc lắc tay phải, tựa hồ là oán giận một quyền vừa rồi quá mạnh, cho nên các khớp tay bị đau.
Ngoài ra, Phương Dật Thiên chẳng biết lôi đâu ra một cây côn dài, nhoáng lên một cái thanh niên cầm kiếm chỉ thấy mắt hoa lên, phịch một tiếng cây côn trong tay Phương Dật Thiên chuẩn xác đập vào đầu hắn, thân thể hắn nhất thời mềm nhũn, ngã lăn ra đất.
Cũng không biết còn kẻ nào tiếp ứng nữa không, dù sao nếu mà còn, bọn họ thấy cảnh trước mặt cũng lặng lẽ chuồn mất a.
Quan Lâm rất nhanh kéo ba tên đến một chỗ, dùng dây thừng trong một cửa hàng trói chặt, sau đó gọi 110
Làm xong nàng mới hít một hơi, nhớ tới vừa rồi cực kì nguy hiểm, nàng không khỏi nghĩ nếu vừa rồi không có Phương Dật Thiên, vậy một dao kia.....
Trong lòng tuy cực kì không tình nguyện, nhưng chuyện xảy ra trước mặt, thật là Phương Dật Thiên cứu nàng, cũng giúp nàng bắt được ba kẻ trộm cướp, bởi vậy mới áp chế bất mãn trong đầu, bĩu môi nói: "Vừa rồi.... cảm ơn anh!"
"Ai... sau này bắt trộm phải động não, dự đoán các khả năng, có một số việc, không phải dùng cái ngực lớn mông to là có thể giải quyết." Phương Dật Thiên chậm rãi nhìn Quan Lâm, vừa cười vừa nói: "Nếu cô thật muốn cảm ơn, vậy lấy thân báo đáp, tôi cũng đang đói khát đây!"
" % # ¥ ¥ ※. "Quan Lâm thần sắc lạnh lẽo, thật vất vả mới có chút hảo cảm với Phương Dật Thiên, lúc này không còn sót lại chút nào, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Nếu không phải Phương Dật Thiên vừa cứu nàng, hơn nữa hắn còn giúp nàng chế trụ ba tên cướp, nàng thật muốn lao đến đánh cho tên vô liêm sỉ này một trận, thật khinh người quá đáng!
Quan Lâm vốn định dựa vào thân thủ của mình hung hăng giáo huấn Phương Dật Thiên cho hắn một bài học, kết quả không như mong đợi, chính nàng không làm gì được hắn, mà còn bị hắn giáo dục lại.
Thế cũng không là gì, ghê tởm hơn là Phương Dật Thiên lại dùng tay ôm lấy vòng eo nàng, một lần nữa tiếp xúc với thân thể hắn, hơn nữa tên nhóc này vô liêm sỉ ôm chặt lấy, đè éo bộ ngực của Quan Lâm đến biến hình!
Trời ơi, lúc này trong lòng nàng ý nghĩ giết người cũng xuất hiện, hôm qua nàng âm thầm phát thệ , nếu thằng nhóc này sau này dám can đảm phi lễ nàng, vậy nàng chắc chắn một đoa chém bay đầu hắn!
Như thử nghiệm lời thề của nàng, vừ thề tối qua, sáng nay hắn lại không chút khách khi ôm ấp nàng.
Quan Lâm sắc mặt trắng xanh, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm PDT, tức giận nói: "Tên khốn, mau buông tay, nếu không tôi rút súng..."
"Muốn rút súng? Hừ, dễ vậy sao....." Phương Dật Thiên cười nhạt, tay trái nhanh chư chớp kẹp lấy tay phải Quan Lâm đang muốn đưa đến hông, vừa vặn nắm lấy cổ tay nàng, cảm thụ cổ tay mị màng mềm mại của bá vương hoa!
"Anh, anh quả thực lưu manh, tối qua hẳn là nhân cơ hội tay anh cản một cước của tôi, kéo tôi qua, thật tức chết." Quan Lâm trên mặt lúc trắng lúc xanh, vòng eo nàng khẽ động, chuẩn bị hành động.
"Quan cảnh quan. lúc nãy tôi có hảo ý khuyên cô không nên hành động thiếu suy nghĩ, cô nếu đá ta, vậy tôi không chút so dự ôm ấp cô một chút, để cô dưới thân tôi, cho cô cảm giác vài bộ phận oai hùng của tôi, sao? Có phải muốn thử lần nữa?" Phương Dật Thiên cười, nhàn nhạt nói, trong mắt hiện vẻ lười nhác, nói một hơi mặt hắn không đỏ thở không nhanh, thực sự là hoài nghi tiểu tử này có da mặt hay không?
Quan Lâm trong lúc này đã hiểu ý tứ Phương Dật Thiên, biết từ oai hùng của hắn là chỉ cái gì, nhất thời trên mặt ửng đỏ, tức giận đến không thở nổi, hai nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên nói: "Phương Dật Thiên, tôi không tha cho anh, sau này nhât định giết anh!"
Phương Dật Thiên thích nghe nhất là mĩ nữ đe dọa hắn, đặc biệt là một bá vương hoa nữ cảnh sát nói ra, càng thỏa mãn tâm hư vinh của hắn, hắn bĩu môi, đang muốn nói cái gì, thì bên phải hắn đột nhiên vang lên " Bắt trộm, có kẻ trộm ví của tôi, bắt hắn..."
Nhìn qua một thắng nhóc choai choai cầm ví tiền, cuống quýt bỏ chạy qua hai người, sau một khắc nữ nhân bị trộm ví hổn hển đuổi tới, chỉ tiếc nàng đi giày cao gót, làm sao đuổi được kẻ trộm?
"Mau buông tay!" Quan Lâm quát lên, vòng eo cử động, nhưng vô pháp giãy ra khỏi hai tay Phương Dật Thiên.
Thấy kẻ trộm trộm ví của một nữ nhân, Phương Dật Thiên ôm ấp không tha Quan Lâm, chợt nhớ ra thân phận nàng, loại việc này chính là lúc Quan Lâm thi triển thân thủ không phải sao?
Phương Dật Thiên buông lỏng hai tay, Quan Lâm phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, lập tức chạy theo kẻ trộm.
Phương Dật Thiên thấy cước bộ của Quan Lâm, nghĩ thầm nữ nhân này thật có tinh thần trọng nghĩa a, ánh mắt hắn lóe lên, tay phải kẻ trộm lóe lên ánh hàn quang, một thanh dao nhỏ.
Phương Dật Thiên hia mày nhíu lại, hẻm nhỏ này phức tạp, bên trong hỗn hợp cư dân cùng quán nhỏ, còn sâu vào trong càng là ngõ hẻm sâu thẳm.
Kẻ trộm này trước khi trộm ví đã muốn chạy vào bên trong,. hình dư có dự mưu, nói cách khác bên trong còn có đồng bọn.
Nhất thời Phương Dật Thiên trong lòng căng thẳng, âm thầm lo lắng, hắn biết dựa vào thân thủ Quan Lâm một tên trộm vặt này không vấn đề, nhưng tên này còn có đồng bọn tiếp ứng, vậy không biết xảy ra chuyện gì.
Quan Lâm đối đầu với vài tên côn đồ chắc gì đã chiếm được tiện nghi, bởi vì côn đồ đánh đấm luôn hung ác, âm hiểm, mà Quan Lâm chỉ có một mình...
Phương Dật Thiên thầm thở dài, lắc đầu, cuối cùng đuổi theo, hắn đã xuất mã tự nhiên chạy nhanh hơn Quan Lâm nhiều, như một làn gió đã xuất hiện ở phía trước.
Trong lòng hắn không thích Quan Lâm lắm, nhưng không thể trơ mắt nhìn nàng gặp bất trắc, như vậy sẽ khiến thành phố Thiên Hải mất đi một cảnh đẹp.
Tạm bỏ đi thành kiến với Quan lâm, hắn cảm thấy Quan Lâm là cảnh sát không tồi, chính nghĩa thẳng thắn, hào sảng, yêu ghét phân minh, đầu năm nay cảnh sát trong lòng còn giữ hai chữ "chính nghĩa" ngày càng ít.
Quan Lâm dù sao cũng trải qua huấn luyện, chạy cực kì nhanh, rất nhanh khoảng cách với tên trộm vặt bị kéo gần lại một đoạn, nếu không phải hẻm nhỏ chằng chịt, vướng nhiều hàng quán, có lẽ nàng đã tóm được tên trộm vặt này.
Gần tới, đại khái còn 6 mét, Quan Lâm phi thân qua một quầy hàng, tiện tay cầm lấy một thanh gỗ, đập về phía tên trộm vặt!
""Bốp!" một tiếng, tên trộm vặt bị dính một gậy vào lưng, sau lưng đau đớn, cước bộ một trận lảo đảo, tự nhiên chạy chậm lại, là Quan Lâ, lúc này cũng đuổi tới, từ sau bay lên tung một cước vào gười tên trộm!
Một cước này đá vào tên trộm cũng là lúc Quan Lâm hạ xuống mặt đất, nàng lập tức lao lên, nhào tới một trận đấm đá, đang muốn bẻ tay hắn ra sau lưng nhưng lúc này đột nhiên thân thể hắn lao đến chỗ một thanh niên, thanh niên tay cầm kiếm dài, trong mắt hàn quàn lóe ra, không chút lưu tình đâm tới ngực Quan Lâm.
Quan Lâm âm thầm cả kinh, không ngờ tên trộm vặt còn có tiếp ứng, nhưng gặp nguy không loạn, thân thể mạnh mẽ né sang một bên, không nghĩ tới chính là, phía sau hắn lại thò ra thêm một tên, tay cầm dao đâm vào lưng nàng.
Tình huống bất ngờ như vậy, Quan Lâm là siêu cấp cảnh sát cũng không thể tránh kịp, mắt thấy con dao sắp đâm vào lưng nàng, một dao trí mạng!
Đột nhiên, biến cố xảy ra, thanh niên đang muốn đâm dao vào lưng Quan Lâm thân thể đột nhiên bay lên, bay ra vài mét.
Quan Lâm không ngờ phía sau hiện ra thân ảnh Phương Dật Thiên, hắn lắc lắc tay phải, tựa hồ là oán giận một quyền vừa rồi quá mạnh, cho nên các khớp tay bị đau.
Ngoài ra, Phương Dật Thiên chẳng biết lôi đâu ra một cây côn dài, nhoáng lên một cái thanh niên cầm kiếm chỉ thấy mắt hoa lên, phịch một tiếng cây côn trong tay Phương Dật Thiên chuẩn xác đập vào đầu hắn, thân thể hắn nhất thời mềm nhũn, ngã lăn ra đất.
Cũng không biết còn kẻ nào tiếp ứng nữa không, dù sao nếu mà còn, bọn họ thấy cảnh trước mặt cũng lặng lẽ chuồn mất a.
Quan Lâm rất nhanh kéo ba tên đến một chỗ, dùng dây thừng trong một cửa hàng trói chặt, sau đó gọi 110
Làm xong nàng mới hít một hơi, nhớ tới vừa rồi cực kì nguy hiểm, nàng không khỏi nghĩ nếu vừa rồi không có Phương Dật Thiên, vậy một dao kia.....
Trong lòng tuy cực kì không tình nguyện, nhưng chuyện xảy ra trước mặt, thật là Phương Dật Thiên cứu nàng, cũng giúp nàng bắt được ba kẻ trộm cướp, bởi vậy mới áp chế bất mãn trong đầu, bĩu môi nói: "Vừa rồi.... cảm ơn anh!"
"Ai... sau này bắt trộm phải động não, dự đoán các khả năng, có một số việc, không phải dùng cái ngực lớn mông to là có thể giải quyết." Phương Dật Thiên chậm rãi nhìn Quan Lâm, vừa cười vừa nói: "Nếu cô thật muốn cảm ơn, vậy lấy thân báo đáp, tôi cũng đang đói khát đây!"
" % # ¥ ¥ ※. "Quan Lâm thần sắc lạnh lẽo, thật vất vả mới có chút hảo cảm với Phương Dật Thiên, lúc này không còn sót lại chút nào, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Nếu không phải Phương Dật Thiên vừa cứu nàng, hơn nữa hắn còn giúp nàng chế trụ ba tên cướp, nàng thật muốn lao đến đánh cho tên vô liêm sỉ này một trận, thật khinh người quá đáng!
Bình luận truyện