Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 122: Thức dậy



?edit: Phương Moe ?

Giang Diệu ngủ rất thoải mái, cảm giác mình ngủ liền một mạch thẳng đến bình minh, đến lúc nàng tỉnh dậy thì phát hiện bản thân được nam nhân ôm vào trong ngực, nàng thoáng ngẩng đầu, bờ môi liền có thể hôn lên gò má của hắn.

Đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nàng mới phản ứng được, nàng đã lập gia đình —— nơi này không phải Cẩm Tú viện của nàng, mà là Ngọc Bàn viện của Tuyên Vương phủ.

Mà ngủ bên người nàng là phu quân của nàng.

Khoé miệng Giang Diệu cong cong, ngước mắt đánh giá gò má tuấn mỹ của nam nhân, nàng luôn có một loại cảm giác như đang nằm mơ.

Lục Lưu mở hai con mắt ra, vừa vặn đối đầu với đôi mắt của tiểu thê tử trong lồng ngực, thấy nàng thoáng sững sờ, sau đó buông mắt xuống, lúc này hắn mới cười cười, đến gần gặm má nàng một cái, âm thanh khàn khàn mới tỉnh dậy, hỏi:

“Tỉnh rồi?”

Gò má có chút ẩm ướt, giống như là vừa bị đại cẩu dùng sức liếm liếm mặt.

Tuy nói tối hôm qua chuyện thân mật nhất cũng đã làm, nàng không cần quá thẹn thùng, nhưng khi đó nàng mệt đến mơ mơ màng màng, đúng là không có sức mà thẹn thùng. Giang Diệu mềm mại “vâng” một tiếng, sau đó phát hiện thân thể nam nhân có biến hóa, mới nhịn không được, đỏ mặt nói lầm bầm:

“Chàng có thể hay không đừng như vậy…”

Tâm tình Lục Lưu dường như rất tốt, đuôi lông mày mang theo cảm giác nồng đậm lười biếng. Thường ngày hắn làm việc, ngủ nghỉ luôn có quy luật, mà đêm qua ầm ĩ lâu như vậy, hôm nay liền cùng thê tử lười biếng trên giường nhỏ, đây đúng là một loại cảm giác mà hắn chưa từng nghĩ tới.

Lục Lưu cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt nàng cười tươi rói đỏ bừng, hắn chỉ cảm thấy ngắm thế nào cũng đều không thấy đủ. Hắn tuy rằng không gần nữ sắc, nhưng đến cùng vẫn là nam nhân, thỉnh thoảng có nghe nói đến một ít, hắn chỉ cảm thấy thân là nam nhân mà lại mê muội nữ sắc, thực sự quá khó hiểu.

Nhưng sau khi chính mình trải qua hắn mới rõ ràng sự tuyệt diệu trong đó.

Ánh mắt Lục Lưu dần tối lại, hắn ở trên mặt nàng hôn mấy lần, tâm trạng có chút ngứa ngáy, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí một hỏi nàng:

“Còn đau hay không?”

Hả?

Giang Diệu ngẩn ra không hiểu, đã thấy hắn vươn tay xuống phía dưới chỉ giúp nàng.

Giang Diệu nhất thời đỏ bừng mặt, vươn tay nắm lấy bàn tay lớn của hắn, lắc lắc đầu. Mẫu thân đã nói với nàng, lần đầu tiên xác thực sẽ đau, có điều lúc này nhất định không thể yếu ớt, nhịn một chút liền xong rồi. Nàng đã nghĩ đến chỗ kia của nàng và hắn có kích thước quá chênh lệch nhau, hiểu được đau đớn này phỏng chừng có chút kịch liệt. Cuối cùng quả thực làm nàng chết đi sống lại luôn rồi.

Giang Diệu vui mừng lần đầu tiên đã kết thúc.

Nhưng ngay sau đó lại tiếp tục làm lần hai. Tuy rằng khi đó nàng mệt đến lợi hại, có điều cũng phải thừa nhận, so với lần thứ đầu không được hoàn mỹ lắm thì đến lần thứ hai nàng liền thấy có chút thích thú.

Đặc biệt đến lần thứ ba, hai người mới học nghề như bọn họ cũng dần dần thông thạo hơn và tìm được sự tuyệt diệu trong đó, nàng còn nhớ rõ lúc ấy nàng đã ôm cổ Lục Lưu, rồi chủ động thân thiết với hắn.

Tối hôm qua nàng mơ mơ màng màng, nên nhớ là dường như có được thoa thuốc rồi. Hiện nay thấy Lục Lưu ôn nhu hỏi han, nàng cảm thấy hắn vẫn rất là săn sóc.

Eo thì có nhức mỏi, nhưng đau thì đã không còn đau lắm, nàng bèn hướng về phía Lục Lưu lắc đầu một cái, nói: “Không đau …”

Nàng muốn nói đến chỗ trưởng bối thỉnh an, có điều lại nghĩ đến Tuyên Vương phủ này cũng không có trưởng bối. Nhưng dù như vậy, cũng không nên ngủ nướng quá lâu, nàng bèn nói:

“Lục Lưu, chúng ta dậy đi.”

Vừa dứt lời, nàng đã thấy nam nhân vừa nãy còn ôn nhu săn sóc, hiện giờ nghe nàng nói xong, hắn khẽ mỉm cười, rồi sau đó lại hướng về phía nàng đè lên….

(๑>◡<๑)

Tới tận giờ Thìn, Giang Diệu mới bò từ trên giường nhỏ ngồi dậy. Nàng cáu kỉnh đến nỗi không muốn để ý tới hắn, bèn tự mình mặc quần áo đi tịnh thất tắm rửa, còn nam nhân từ phía sau thì nhổm dậy ôm lấy nàng, muốn hôn mặt nàng, nàng quay đầu không cho hắn hôn, ngay sau đó liền bị hắn nắm lấy cổ chân, trực tiếp ôm nàng vào trong chăn.

Giang Diệu cho rằng hắn còn muốn làm nữa, nũng nịu oán giận kêu tên hắn:

“Lục Lưu!”

Lục Lưu nhìn viền mắt nàng hồng hồng, trên mặt còn có nước mắt, liền tiến lên hôn một cái lên đôi mắt nàng, nói:

“Yên tâm, Bản vương không làm gì cả, hửm?”

Hắn thấy nàng căn bản không tin lời của hắn, cũng biết trải qua một đêm này, sợ là lời nói của hắn ở trong lòng nàng đã không còn có thể tin tưởng được rồi.

Chỉ là nam nhân đã được ăn no thì cực kỳ dễ nói chuyện, không quan tâm người trong lồng ngực này đang yếu ớt hay cáu kỉnh…hắn vẫn rất vui vẻ dỗ dành nàng.

Giang Diệu mới đầu là tức giận, sau đó thấy hắn nhẫn nại dỗ nàng, nàng cảm thấy mình cũng quá hẹp hòi rồi, nên cũng không lại cùng hắn tính toán.

Có điều, thời tiết tháng năm đã có chút nóng, huống hồ thân thể của nam nhân lại đặc biệt cực nóng, tối hôm qua vận động cả đêm như vậy, nàng chỉ cảm thấy người dính nhơm nhớp, nửa điểm đều không hưởng thụ. Giang Diệu thích sạch sẽ, hiện nay chỉ muốn đi tắm rửa, mà nam nhân cũng chỉ lẳng lặng ôm nàng một lúc, rồi thả nàng xuống giường, chứ không lại được voi đòi tiên,

Lục Lưu muốn tự mình tắm cho nàng liền bị đôi mắt đẹp của nàng trừng cho một trận, trực tiếp đuổi hắn ra ngoài, Lục Lưu lúc này mới để Bảo Cân, Bảo Lục đi vào.

Nghĩ đến buổi tối hôm qua làm ba lần cùng sáng nay một lần, Giang Diệu thấy mình giống như đang làm chuyện xấu nên nàng không dám nhìn vào mắt của hai nha hoàn.

Đến khi nàng cởi xiêm y, thời điểm nhìn thấy thân thể mình trong gương, nàng mới càng mắc cỡ đến lỗ tai đỏ như muốn nhỏ máu. Nàng nhớ lại cảnh nam nhân cuồng dã lúc đêm qua và sáng nay, liền xoay người lại nhìn một chút, quả thực thấy trên cái mông trắng nõn nà của nàng có mấy vết cắn hồng hồng. Người này thực sự là…. tâm trạng Giang Diệu oán giận, thấy hai nha hoàn cũng đang chê cười nàng, nàng liền nhanh chóng bưng mông ngồi vào trong thùng nước tắm, không dám tiếp tục nhìn nữa.

Tắm rửa xong rồi thoa thuốc, sau đó Giang Diệu mặc một thân bối tử màu hồng thêu hoa.

Đổi một thân xiêm y thật tốt xong, lúc đi ra Giang Diệu thấy Lục Lưu không tiếp tục ngủ nữa, mà là đang mặc áo choàng, còn bên trong là một thân áo cà sa sắc xanh ngọc.

Nhớ đến tối hôm qua khi Lục Lưu tắm rửa thì nàng không dám đi vào hầu hạ, hiện giờ hắn chỉ đang mặc quần áo…

Giang Diệu thấy hắn đều tự mình làm, cũng không có làm phiền nàng, nàng liền tiến lên hầu hạ hắn mặc quần áo. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ giả vờ bình tĩnh giúp hắn mặc áo choàng, chỉ là khi buộc đai lưng, nàng vẫn không khống chế được căng thẳng mà tay run lên một hồi.

Bàn tay của nam nhân nhanh chóng đón lấy đai lưng, rồi nàng còn nghe thấy được tiếng cười trầm thấp của nam nhân trên đỉnh đầu mình.

Mặt Giang Diệu liền nóng như bị thiêu.

Lục Lưu sợ nàng thẹn thùng sẽ lại giận dỗi, nên cũng không dám tiếp tục cười nàng, hắn nắm lấy đôi tay của nàng, nói:

“Không phải vội, cứ từ từ mà buộc.”

Rồi hắn lại từ từ dạy nàng, buộc trước cho nàng xem, sau đó lại tháo ra để cho nàng buộc lại.

Lần này, Giang diệu liền nhanh chóng buộc chặt đai lưng cho Lục Lưu. Giang Diệu nhìn nam nhân trước mặt áo mũ chỉnh tề, tâm trạng mơ hồ có chút cảm giác tự hào, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn:

“Sau này, mỗi ngày thiếp sẽ đều mặc xiêm y cho chàng…”

Dường như cảm thấy có chỗ không đúng, âm thanh nàng dừng một chút, rồi sửa lại:

“Thiếp thân mỗi ngày đều sẽ hầu hạ Vương gia mặc quần áo.”

Nhìn khuôn mặt non nớt nhỏ bé của nàng, Lục Lưu vươn cánh tay đem nàng ôm vào trong ngực, cằm đặt ở trên đỉnh đầu của nàng, nói:

“Nàng không cần phải hầu hạ ta, cũng không cần xưng hô như vậy. Chúng ta cũng sống đơn giản như những đôi phu thê bình thường, thế nào?”

Lời nói này, nữ nhân tự nhiên thích nghe, Giang Diệu cũng không ngoại lệ, nhưng nàng nghĩ đến lời mẫu thân căn dặn, mới nói:

“Như này không hợp quy củ.”

Lục Lưu đem nàng kéo ra, cúi người hôn lên môi nàng, đáp:

“Ở Tuyên Vương phủ, lời của nàng nói, chính là quy củ.”

Nàng vốn cũng không thích xưng hô cứng nhắc như thế mà hắn đối với nàng lại tốt như vậy nên nàng cũng không tiếp tục từ chối.

Sau đó hai người cùng nhau dùng đồ ăn sáng. Giang Diệu có chút đói bụng, ăn hơn nửa bát hạt ý dĩ cùng ba cái bánh bao hoa mai, mà Lục Lưu thì đã ăn xong, đang tựa vào ghế nhìn nàng.

Giang Diệu cúi đầu cắn một miếng bánh bao, không thèm để ý tới hắn, chỉ lầm lủi ăn. Chờ đến lúc ăn xong, nàng mới cùng Lục Lưu đi lau mặt, rửa tay.

Lục Lưu cầm khăn lụa giúp nàng lau miệng, nói:

“Chờ một lúc nữa ta mang nàng đi dạo chung quanh, để nàng quen thuộc nơi đây.”

Giang Diệu tùy ý để hắn lau miệng cho nàng, rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện