Chương 1: Bữa Sáng
“Số 01AE86, tên là Thời Sơn Duyên, chiều cao 189cm, cân nặng 82kg.
Năm 2160, thông qua thử nghiệm Hắc Báo được đưa vào lực lượng quân đội đặc biệt, năm 2162 bị trục xuất khỏi quân đội và bị giam giữ tại nhà giam Quang Đồng.
Đánh giá nhiệm vụ đặc biệt nói rằng có khả năng tự kiểm soát kém, thiếu sự đồng cảm và có xu hướng thống trị mạnh mẽ, nhiều lần vi phạm các quy tắc trong khi thực hiện nhiệm vụ và chỉ số nguy hiểm được chỉ định là cấp S”
Yến Quân Tầm cầm lon bia lạnh lên, không có đẩy ra, mà là thừa dịp khí lạnh vẫn còn, dán ở bên gáy mình để hạ nhiệt độ.
Mái tóc đen của hắn lộn xộn, làn da tương đối trắng, vừa nghe Khương Liễm nói chuyện, vừa nhẹ nhàng lắc lắc mái tóc trước trán bị mồ hôi làm ướt, lộ ra ánh mắt.
Mí mắt hắn rất mỏng, lúc cúi xuống không có khí thế gì, giống như vừa mới tỉnh giấc, có vài phần thất thần.
“Ồ”
Yến Quân Tầm nhìn con đường đầy bụi đất nơi xa, cứ như vậy trả lời Khương Liễm.
Khương Liễm cảm thấy khó khăn, kéo ống quần ngồi xổm xuống, nói: “Trong chiến dịch Ve Trùng, chúng ta nhận được sự hổ trợ của Phó Thừa Huy, hiện tại Ve Trùng kết thúc, Phó Thừa Huy muốn cậu hợp tác ở trong khu Đình Bạc để xử lý các vụ án, và số 01AE86 chính là điều kiện trao đổi.
Cậu chưa bao giờ nghe nói về người này trong khi đang ở trong bộ đội đặc trang sao? ”
Yến Quân Tầm nói: “Chưa từng nghe qua.”
Lon bia rất nhanh không còn lạnh, nước chảy dọc theo cổ Yến Quân Tầm chảy vào cổ áo, hắn như là không có cảm giác, trong mắt chỉ có phía chân trời nhìn mặt trời sắp lặn xuống.
“Số 01,” Yến Quân Tầm chậm rãi nói, ” Anh ta có thể đầu không tốt, hoặc là tâm lý có vấn đề.”
Khu 1 của nhà giam Quang Đồng là khu vực kiểm tra lại các vấn đề nghiêm trọng, và chỉ số nguy hiểm của những người bị giam giữ phải đạt tiêu chuẩn.
Theo đánh giá nhiệm vụ đặc biệt số 01AE86, anh ta có biểu hiện lực phá hoại phi thường trong thử nghiệm.
“Anh ta am hiểu ngụy trang, thích đơn độc hành động,” Yến Quân Tầm lấy lon bia ra, “Có thể là một tay bắn tỉa.”
Khả năng đồng cảm và khuynh hướng thống trị của số 01AE86 cần sự giám sát của đồng đội, anh ta có thể ở lại trong bộ đội đặc trang của Hắc Báo đủ hai năm trước khi bị trục xuất khỏi đội, cho thấy sự độc lập hoạt động của anh ta rất mạnh mẽ.
Chỉ có các chiến binh bắn tỉa, phạm vi tác chiến ở mức tối thiểu, còn được trang bị các ống ngắm để giết chết nhân chứng, cũng có thể đơn độc hành động.
“Trinh sát, điều tra, thu thập tình báo, còn có năng lực sinh tồn tương đối xuất sắc.” Ngón cái Yến Quân Tầm đã bị lon bia làm ướt, “Phó Thừa Huy mất bao lâu để bắt được anh ta? ”
Khương Liễm dựng một ngón tay lên, nói: “Một ngày.
Anh ta ở trong ký túc xá, chờ Phó Thừa Huy gõ cửa.
”
“Vậy lúc anh ta ở Hắc Báo làm không tệ, biết mình rất đáng giá, cũng biết Phó Thừa Huy luyến tiếc giết anh ta.
Khu vực 1 của nhà giam Quang Đồng là khu giám sát từng giây, bây giờ anh ta còn có thể đi ra, chứng minh anh ta có biểu hiện bình thường trong bài kiểm tra lại của Hắc Báo.
Anh ta biết làm như thế nào để điều tiết áp lực tâm lý, nhẫn nại thực tốt.
Anh ta ở khu 1 đợi rất vui sướng và ngủ rất ngon không cần chấp hành các nhiệm vụ nguy hiểm; Yến Quân Tầm buông lon bia xuống, u sầu nói, “Tôi không muốn tổ đội với anh ta”
Loại người này dễ dàng quấy rầy bước đi Yến Quân Tầm, làm cho suy nghĩ của hắn rối tinh rối mù.
Hắn không thích những thứ lộn xộn trong đầu.
Khương Liễm cân nhắc dùng từ:”Tối hôm qua số 01AE86 đã được đưa đến nhà giam Khu Đình Bạc, đến lúc đó còn muốn cậu theo tôi đi đón.
”
Yến Quân Tầm suy nghĩ một lát, hỏi: “Anh ta còn yêu cầu mang lễ vật phải không?”
Khương Liễm thở dài, nói: “…… Đem cậu làm lễ vật.”
Mặt trời ở xa đã biến mất, những đám mây tía lúc chạng vạng bị tro bụi che đậy, giống như một miếng giẻ lau nhào thành một khối.
Tuyến đường lạnh lẽo độc đạo vào Khu Đình Bạc không quá xa, nhưng làm cho lòng bàn chân hắn tê dại.
Không khí đầy mùi hôi thối của quá trình luyện than, thép làm cho tất cả các tòa nhà đều như bị bao phủ bởi tro than.
“Hoan nghênh anh đến Khu Đình Bạc ” Yến Quân Tầm cầm lon bia uống một ngụm, “Anh sẽ phát hiện Quang Đồng mới là thiên đường.”
* * *
Ba ngày sau, sắc trời âm u, mưa sa gió giật.
Khu Đình Bạc không có đường truyền cho xe ánh sáng, nơi đông dân cư này, người dân vẫn đi ra ngoài bằng ô tô, vì vậy ùn tắc giao thông là một trong những vấn đề của Khu Đình Bạc, đặc biệt là vào những ngày mưa.
Giờ phút này nhìn xuống tình hình giao thông của toàn bộ khu vực, giống như một đống cháo bát bảo lật trên mặt đất, không khơi thông được.
Mưa đập vào kính cửa, làm mờ đi hình bóng của Yến Quân Tầm ở phía trên.
Hắn bị kẹt xe trên đường.
Máy phát ID liên tục đổ chuông, hệ thống lái thân thiện nhắc nhở: “Yến tiên sinh, nhà giam yêu cầu trò chuyện.”
Yến Quân Tầm không lên tiếng.
Hệ thống lái tự động đoán tâm tình của hắn không tốt, nịnh nọt Yến Quân Tầm, mở sáng đèn trong xe, hình chiếu là một Tiểu Quất Long ngây thơ đáng yêu.
“Yến tiên sinh,” Tiểu Quất Long chợt lóe, “Nhà giam yêu cầu trò chuyện.”
“Yến Quân Tầm” Yến Quân Tầm chọc mở quang bình (màn hình ánh sáng), bóc cây kẹo mút, “Một giờ đến ——”
Thông tin liên lạc trong Khu Đình Bạc ngày nhiều mây rất kém, chỉ có những bông tuyết trên quang bình.
Bên kia nói mấy lần nhưng không nghe phản ứng gì, chỉ có thể gân cổ lên quát: “Này? Này, anh bạn! Tôi là đặc phái viên của Quang Đồng, khi nào anh đến? ”
Yến Quân Tầm nghiêng đầu tránh xa quang bình, kéo dài thanh âm: ” Tôi —— đang —— trên —— đường”
“Đang cái gì?” Người bên kia không thể nghe thấy, cáu kỉnh nói, “Mặc kệ anh ở đâu, con mẹ nó, hai mươi phút phải đến!”
Yến Quân Tầm một bên đem kẹo que nhét vào trong miệng, một bên lịch sự nói: “Được, đại ca.”
Bên kia đã cắt đứt trò chuyện.
Hệ thống lái tự động Tiểu Quất Long im lặng một lát, nói giọng sữa: “Hệ thống tính toán xong, ngày mưa tình hình giao thông kém, không thể đến đúng giờ trong 20 phút”
Yến Quân Tầm giơ tay tắt hệ thống lái tự động, kỳ quái hỏi nó: “Tại sao ngươi đổi giọng nói? ”
“Tôi sợ,” hệ thống lái tự động tạm dừng giây lát, thét to, “Yến tiên sinh, xin đừng lái xe quá nhanh!”
Lời nói của nó còn chưa nói xong, Yến Quân Tầm đã quay đầu xe.
Chiếc xe thể thao cũ kỹ lái ra khỏi làn đường, cọ vào thùng rác lao vào ngõ không người.
Con đường này quanh năm hư hỏng, rãnh thoát nước lạc hậu lộ mép, có đoạn đường vẫn còn nguyên nắp cống.
Hệ thống lái xe phát ra âm thanh “A a a”, tiếng báo động vây quanh Yến Quân Tầm.
“Yến tiên sinh!” Hệ thống lái tự động mang theo tiếng khóc nức nở, “Tôi muốn báo cáo với cục thanh tra! ”
Yến Quân Tầm tăng đủ mã lực, xe thể thao gần như bay lên, bên trong xe hưng phấn nhảy nhót, hai bên kiến trúc cao thấp không đồng đều trong cơn mưa lớn chiếu ra ánh sáng rực rỡ.
Chiếc xe chạy qua những con đường dữ tợn bị bỏ hoang, giống như một con ngựa hoang thoát cương, bùn bẩn thỉu bắn tung tóe, làm choáng váng hệ thống lái.
Chiếc xe thể thao dừng lại đột ngột khi lao ra khỏi con hẻm, bánh xe cọ ra một vết dài nửa mét trên mặt đường nhựa, khiến chiếc xe tải cũ kỹ ở đầu bên kia vượt lên trước.
Chiếc xe chạy rất chậm, Yến Quân Tầm nhìn thấy trên xe dán quảng cáo “Dọn Dẹp Đúng Giờ”.
Trời mưa quá lớn, đem quảng cáo cuốn lên, tất cả đều có chút phai mờ, nhìn rất cũ kỹ.
“Tôi muốn nôn” hệ thống lái xe đúng là, “Tôi thực sự muốn nôn, tôi có thể, tôi ngay lập tức nôn ——”
Yến Quân Tầm cắn vỡ chiếc kẹo, tắt tiếng hệ thống lái tự động, máy phát ID vang lên, hiện tên là Khương Liễm.
“Tới rồi…” Yến Quân Tầm kết nối.
Cửa sổ xe tải không kéo lên, người phụ nữ ở vị trí lái xe đang vừa lái xe vừa mắng chửi với người khác, cách mưa không nghe rõ, chỉ có thể thấy cô dùng sức đập vào vô lăng, nước miếng bay ra vài giờ cũng không thể lau hết được.
“…… Tôi sẽ đến đó trong 5 phút nữa.” Yến Quân Tầm đánh tay lái, né xe tải rồi đi qua.
* * *
Khương Liễm ngồi uống trà tại cổng thẩm tra nhà giam, nghe bên ngoài truyền đến tiếng xe, lập tức đi ra ngoài nghênh đón, cầm ô hướng về phía xe kêu: “Trời mưa còn lái xe, quá bất tiện! ”
Yến Quân Tầm xuống xe tiến vào cổng thẩm tra qua chổ nhận dạng khuôn mặt.
“Hoan nghênh ngài,” cửa nhà giam tự động kiểm tra và mở ra hai bên, nhẹ nhàng nói, “Nhiệt liệt hoan nghênh ngài, nhà giam Khu Đình Bạc sẵn sàng cung cấp cho bạn sự ấm áp như ở nhà.”
“Cảm ơn,” Yến Quân Tầm nghiêm túc mà nói, “Tôi tạm thời không có ý định sống ở đây”
Đôi giày da của Khương Liễm tẩm nước mưa, để lại dấu chân ướt sũng trong hành lang, dùng khăn lau mắt kính, vừa đi vừa nói chuyện: “Đặc phái viên Phó Vận là cháu trai của Phó Thừa Huy, đảm nhiệm chức vụ Quản lý tại nhà giam của Khu Quang Đồng, phụ trách việc chuyển giao số 01AE86.
Người đàn ông này hơi nóng nảy và nói chuyện thẳng tính”
Lúc đang nói Yến Quân Tầm đã nhìn thấy người đó ở cuối hành lang.
Khương Liễm đeo lại kính, mỉm cười xin lỗi khi bắt tay đối phương: “Xin lỗi, để Phó tiên sinh đợi lâu”
Động tác Phó Vận cùng Khương Liễm bắt tay hơi chần chờ, ánh mắt quét nhanh về Yến Quân Tầm phía sau, không nhìn thấy những người khác.
Hắn ta gật gật đầu, coi như là tha thứ cho họ đến muộn, sau đó nhíu mày, nói: “Yến tiên sinh thật trẻ tuổi.”
“Đúng vậy,” Khương Liễm thuận thế nói, “Nếu không phải Phó chỉ huy chỉ đích danh tìm hắn, tôi thật đúng là không dám đem người đó giao cho hắn.
”
“Thành thật mà nói, tôi không tán thành việc thả số 01AE86 ra để hợp tác xử lý vụ án, nhưng lão Phó quyết tâm, tôi cũng không có cách nào khác.” Phó Vận đi trước, khi qua tầng tầng nhận dạng, lần nữa quay đầu đánh giá Yến Quân Tầm, “Cậu tiếp xúc qua bài kiểm tra của Hắc Báo chưa? ”
Yến Quân Tầm giống như hắn dự đoán, thập phần hổ thẹn mà đáp: “Không có.”
“Cũng được.” Phó Vận căn bản không ôm hy vọng, chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
Các lớp cửa nhà giam “ầm ầm” mở ra, hệ thống cảnh báo cài đặt sẵn trong kênh bắt đầu nhấp nháy ánh sáng đỏ, và nó lặp lại bằng giọng nói máy móc “Số 01AE86 đã được chuyển đến, hãy cảnh giác cao độ.
Lặp lại lần nữa, Số 01AE86 đã được chuyển đến, xin vui lòng cảnh giác cao độ ”
Sau ba lần thẩm tra đối chiếu, cuối cùng bánh răng cắn chặt cũng lặng lẽ mở ra.
Bên trong tối tăm, Yến Quân Tầm nương theo chút ánh sáng, chỉ thấy được cánh cửa cũ kỹ của nhà giam Khu Đình Bạc.
“Nơi này của các người vẫn là cơ sở giam cầm của thế kỷ trước, quá không an toàn.” Phó Vận giơ tay, thô bạo đập mạnh vào cảm biến, hét lên “Số 01AE86!”
Bên trong cánh cửa yên tĩnh không tiếng động.
“Số 01AE86,” Phó Vận không nhìn thấy Yến Quân Tầm, nhưng thông qua báo động, nói với cảm biến, “Số 01AE86, đừng con mẹ nó giả chết! ”
Khóa khống chế của nhà giam có dòng điện chạy ào ào, phát ra âm thanh như móng tay cạo vách tường, nhưng không ai ló mặt ở cửa nhà giam.
Phó Vận lúc ở nhà giam Khu Quang Đồng không có tiếp xúc gần với số 01AE86, hiện tại quang bình của nhà giam Khu Đình Bạc không nhìn thấy tình huống bên trong, hắn chỉ có thể vừa đỡ dùi cui sau lưng, vừa di chuyển về phía cửa.
“Số 01AE86!” Phó Vận không dám đến gần, chỉ dùng ánh mắt tiếp tục theo dõi bên trong cửa.
Nếu không có màn hình nhiệt trên cảm biến, hắn gần như nghi ngờ số 01AE86 đã chạy mất.
“Mẹ nó, đừng nhiều trò,” Phó Vận ấn cửa và hét vào trong, “Thời Sơn Duyên ——”
Trên cửa đột nhiên lộ ra khuôn mặt, Phó Vận tức khắc lông tơ dựng thẳng, theo bản năng ngửa về phía sau.
Ai biết được lối vào nhà giam Khu Đình Bạc mở ra lớn như vậy, thắt lưng của hắn bị túm chặt, vừa muốn rút lui, cả người đã đụng phải cửa phòng giam.
Hệ thống lập tức điên cuồng gọi báo động, hét lên: “Cảnh báo! Tránh xa số 01AE86! Cảnh báo! Xin hãy nhanh chóng tránh xa số 01AE86!”
“Đề phòng!” Khương Liễm lập tức rút súng.
“Chào hỏi một cái.”
Số 01AE86 thanh âm trầm thấp, giống như là thú đang tuần tra địa bàn.
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm Phó Vận, như thể đang nhìn chằm chằm vào một con mồi đang hoảng loạn.
Anh đến gần cửa phòng giam một chút, trong cổ họng phát ra tiếng cười đục ngầu khó phân biệt.
“Không cần hoảng sợ,” Số 01AE86 ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng chuẩn xác rơi trên người Yến Quân Tầm, trong miệng còn đang nói chuyện với Phó Vận, “Nghe này, ào ào…… anh đái trong quần à.”
Phó Vận kinh hoảng cúi đầu, nhưng nhận ra mình hoàn toàn không có, tức giận vì xấu hổ: “Mẹ kiếp!”
Số 01AE86, trong âm thanh cảnh báo la hét của hệ thống, nhìn về phía Yến Quân Tầm huýt sáo thoải mái, vui vẻ nói: “Xin chào a”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.
Bình luận truyện