Thư Kiếm Trường An
Quyển 6 - Chương 65: Một đường kiếm reo
Dịch giả: Tiểu Băng
Tuyết rơi càng thêm lớn.
Cho dù người đã sống ở Bắc Địa lâu năm, cũng chưa từng nhìn thấy mùa tuyết nào lớn như vậy.
Tuyết này tới rất là đột ngột, không hề có chút dấu hiệu báo trước nào.
Cho tới khi những người áo đen đứng hàng đầu tiên bị gió tuyết cắt thành hai đoạn, những tên quái vật đi đằng sau vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Cho tới khi bụng chúng bị xé toang, chúng mới ý thức được có cái gì đó.
Nhưng tới lúc này nhận ra thì đã chậm, bọn chúng gào lên, không cam lòng ngã xuống.
Cổ Tiễn Quân cầm kiếm, lạnh lùng nhìn.
Gió tuyết bao quanh người cô.
Cô vẫn như tuyết liên ngày đó ở trên núi, phong tư trác tuyệt.
Như trích tiên giáng trần, cao không thể chạm.
Ba ba ba!
Một tràng pháo tay vang lên, tên áo đen chỉ huy vừa cười vừa nói: "Đúng rồi, có vài phần giống mẫu thân phản đồ của ngươi rồi đó.”
"Có điều...Vẫn còn quá yếu.”
Chiếc áo đen trên cơ thể đám quái vật còn lại đều bị xé rách, lộ ra những thân thể đầy lân giáp và móng vuốt.
Khi chiếc áo đen bị rút đi, chúng cũng không còn tia bản năng con người nào nữa, từ đứng thẳng, trở thành dã thú, tứ chi chạm đất.
"Rống!" Chúng gầm lên.
Chúng lướt qua thi thể đồng bọn, nhào tới.
Kiếm trong tay Cổ Tiễn Quân tung bay, từng chiêu kiếm tinh diệu vẽ ra, mỗi một kiếm đều là đều vừa đúng, không lãng phí một tí linh lực nào.
Mỗi một chiêu mỗi một thức là gặt hái xuống mấy cái đầu lâu.
Cô như một vũ công, gió tuyết đầy trời chính là tay áo của cô.
Cô nhẹ nhàng nhảy múa, tay áo tung bay, phong tư trác tuyệt, có thể gọi là khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng cô lại là một tướng quân khát máu, gió tuyết khắp trời vào tay cô liền hóa thành bách chiến hùng binh.
Mũi kiếm của cô chỉ tới đâu, gió tuyết liền quét tới đó, rừng rực sát khí, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Trên mặt tuyết chất chồng thi thể quái vật, máu của chúng thấm vào trong tuyết.
Đảo mắt, trận chiến đã kéo dài được nửa canh giờ.
Thi thể quái vật không ngừng dâng lên, mà Cổ Tiễn Quân thì vẫn chưa hề bị thương, ngay cả góc áo của cô bọn chúng cũng chưa từng chạm vào được.
Nhưng thủ lĩnh áo đen không hề bận tâm. Y đứng đó hứng thú nhìn Cổ Tiễn Quân chém giết như đang xem một cái gì đó rất thú vị.
Thêm nửa khắc đồng hồ trôi qua, quái vật y mang tới gần như đã chết hết.
Bóng đen nhếch mép lên cười vui vẻ, đưa tay lên miệng, khẽ huýt một hơi dài.
Từ chân trời, một đám bóng đen đông nghìn nghịt xuất hiện.
Chúng lướt tới, đứng sau lưng thủ lĩnh áo đen, chúng giống hệt đám quái vật đã chết, phủ kín thân thể trong lớp áo đen, con ngươi lấp lóe huyết quang.
Chỉ có một khác biệt là, những áo đen này có khí tức mạnh hơn đám áo đen hồi nãy.
"Không cần phải vội, bọn ta đã chuẩn bị rất nhiều sủng vật cho ngươi.” Thủ lĩnh áo đen cười dữ tợn, đám áo đen sau lưng y hóa thành từng đạo lưu quang, phóng về phía Cổ Tiễn Quân.
Cổ Tiễn Quân khẽ vuốt cái trán mướt mồ hôi, trong lòng trầm xuống.
Cô biết rõ đám quái vật này không phải là nhóm cuối cùng. Cô đã vừa trải qua một trận khổ chiến, thể lực đã gần như cạn kiệt, mà dù linh lực của cô có hùng hậu hơn gấp mười lần, thì cũng sẽ bị đám tùy tùng quái vật không có giới hạn này làm cho hao tổn mà chết.
Nếu muốn tìm đường sống, chỉ có một cách duy nhất...
Cổ Tiễn Quân nhìn tên thủ lĩnh áo đen!
Bắt giặc trước bắt vua!
Linh lực cô cuộn lên, một đường kiếm quang chém ra, quấn lấy gió tuyết, chặt đứt mười con quái vật đầu tiên lao tới, cơ thể cô dịch chuyển, tốc độ tăng lên đột ngột, xông tới mở đường máu.
Bắn thẳng về phía tên thủ lĩnh áo đen.
Tên kia như không biết gì, đứng nguyên ở đó nhìn Cổ Tiễn Quân đang tới gần, không hề có ý tránh né.
Mãi tới khi kiếm phong đâm tới mi tâm của y.
Tay của y bắt đầu chuyển động.
Tốc độ của nó cực nhanh, nhanh tới mức Cổ Tiễn Quân không kịp nhìn thấy gì, kiếm của cô đã như chạm phải vách ngăn vô hình, ngừng lại.
Bóng người kia dùng hai ngón tay, kẹp lấy thân kiếm của cô.
Hời hợt, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Bóng đen khẽ hé miệng, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Bởi vì, y nhìn thấy cô cong môi lên cười vui vẻ.
Kiểu cười khi đã thực hiện được tính toán nào đó.
Y khẽ thầm nhủ không tốt, nhưng đã trễ.
Sau lưng y vọng tới một âm thanh.
Rất là thanh thúy.
Giống như là...
Một tiếng kiếm reo.
---o0o---
Tuyết rơi càng thêm lớn.
Cho dù người đã sống ở Bắc Địa lâu năm, cũng chưa từng nhìn thấy mùa tuyết nào lớn như vậy.
Tuyết này tới rất là đột ngột, không hề có chút dấu hiệu báo trước nào.
Cho tới khi những người áo đen đứng hàng đầu tiên bị gió tuyết cắt thành hai đoạn, những tên quái vật đi đằng sau vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Cho tới khi bụng chúng bị xé toang, chúng mới ý thức được có cái gì đó.
Nhưng tới lúc này nhận ra thì đã chậm, bọn chúng gào lên, không cam lòng ngã xuống.
Cổ Tiễn Quân cầm kiếm, lạnh lùng nhìn.
Gió tuyết bao quanh người cô.
Cô vẫn như tuyết liên ngày đó ở trên núi, phong tư trác tuyệt.
Như trích tiên giáng trần, cao không thể chạm.
Ba ba ba!
Một tràng pháo tay vang lên, tên áo đen chỉ huy vừa cười vừa nói: "Đúng rồi, có vài phần giống mẫu thân phản đồ của ngươi rồi đó.”
"Có điều...Vẫn còn quá yếu.”
Chiếc áo đen trên cơ thể đám quái vật còn lại đều bị xé rách, lộ ra những thân thể đầy lân giáp và móng vuốt.
Khi chiếc áo đen bị rút đi, chúng cũng không còn tia bản năng con người nào nữa, từ đứng thẳng, trở thành dã thú, tứ chi chạm đất.
"Rống!" Chúng gầm lên.
Chúng lướt qua thi thể đồng bọn, nhào tới.
Kiếm trong tay Cổ Tiễn Quân tung bay, từng chiêu kiếm tinh diệu vẽ ra, mỗi một kiếm đều là đều vừa đúng, không lãng phí một tí linh lực nào.
Mỗi một chiêu mỗi một thức là gặt hái xuống mấy cái đầu lâu.
Cô như một vũ công, gió tuyết đầy trời chính là tay áo của cô.
Cô nhẹ nhàng nhảy múa, tay áo tung bay, phong tư trác tuyệt, có thể gọi là khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng cô lại là một tướng quân khát máu, gió tuyết khắp trời vào tay cô liền hóa thành bách chiến hùng binh.
Mũi kiếm của cô chỉ tới đâu, gió tuyết liền quét tới đó, rừng rực sát khí, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Trên mặt tuyết chất chồng thi thể quái vật, máu của chúng thấm vào trong tuyết.
Đảo mắt, trận chiến đã kéo dài được nửa canh giờ.
Thi thể quái vật không ngừng dâng lên, mà Cổ Tiễn Quân thì vẫn chưa hề bị thương, ngay cả góc áo của cô bọn chúng cũng chưa từng chạm vào được.
Nhưng thủ lĩnh áo đen không hề bận tâm. Y đứng đó hứng thú nhìn Cổ Tiễn Quân chém giết như đang xem một cái gì đó rất thú vị.
Thêm nửa khắc đồng hồ trôi qua, quái vật y mang tới gần như đã chết hết.
Bóng đen nhếch mép lên cười vui vẻ, đưa tay lên miệng, khẽ huýt một hơi dài.
Từ chân trời, một đám bóng đen đông nghìn nghịt xuất hiện.
Chúng lướt tới, đứng sau lưng thủ lĩnh áo đen, chúng giống hệt đám quái vật đã chết, phủ kín thân thể trong lớp áo đen, con ngươi lấp lóe huyết quang.
Chỉ có một khác biệt là, những áo đen này có khí tức mạnh hơn đám áo đen hồi nãy.
"Không cần phải vội, bọn ta đã chuẩn bị rất nhiều sủng vật cho ngươi.” Thủ lĩnh áo đen cười dữ tợn, đám áo đen sau lưng y hóa thành từng đạo lưu quang, phóng về phía Cổ Tiễn Quân.
Cổ Tiễn Quân khẽ vuốt cái trán mướt mồ hôi, trong lòng trầm xuống.
Cô biết rõ đám quái vật này không phải là nhóm cuối cùng. Cô đã vừa trải qua một trận khổ chiến, thể lực đã gần như cạn kiệt, mà dù linh lực của cô có hùng hậu hơn gấp mười lần, thì cũng sẽ bị đám tùy tùng quái vật không có giới hạn này làm cho hao tổn mà chết.
Nếu muốn tìm đường sống, chỉ có một cách duy nhất...
Cổ Tiễn Quân nhìn tên thủ lĩnh áo đen!
Bắt giặc trước bắt vua!
Linh lực cô cuộn lên, một đường kiếm quang chém ra, quấn lấy gió tuyết, chặt đứt mười con quái vật đầu tiên lao tới, cơ thể cô dịch chuyển, tốc độ tăng lên đột ngột, xông tới mở đường máu.
Bắn thẳng về phía tên thủ lĩnh áo đen.
Tên kia như không biết gì, đứng nguyên ở đó nhìn Cổ Tiễn Quân đang tới gần, không hề có ý tránh né.
Mãi tới khi kiếm phong đâm tới mi tâm của y.
Tay của y bắt đầu chuyển động.
Tốc độ của nó cực nhanh, nhanh tới mức Cổ Tiễn Quân không kịp nhìn thấy gì, kiếm của cô đã như chạm phải vách ngăn vô hình, ngừng lại.
Bóng người kia dùng hai ngón tay, kẹp lấy thân kiếm của cô.
Hời hợt, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Bóng đen khẽ hé miệng, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Bởi vì, y nhìn thấy cô cong môi lên cười vui vẻ.
Kiểu cười khi đã thực hiện được tính toán nào đó.
Y khẽ thầm nhủ không tốt, nhưng đã trễ.
Sau lưng y vọng tới một âm thanh.
Rất là thanh thúy.
Giống như là...
Một tiếng kiếm reo.
---o0o---
Bình luận truyện