Thư Kiếm Trường An
Quyển 6 - Chương 84: Tương lai mà ta muốn
Dịch giả: Tiểu Băng
Tận cùng thế giới, vùng đất Cực Tây.
Một nam tử ngồi ở giữa không trung.
Mắt y nhắm chặt, như lão tăng nhập định.
Sau lưng y lơ lửng rất nhiều quan tài băng dựng đứng, trong những quan tài băng có những mảng huyết dịch màu vàng hoặc sáng hoặc tối màu lưu chuyển.
Trên đỉnh đầu y là sấm sét bổ xuống.
Bao nhiêu là sấm sét không ngừng đánh xuống, nhưng nam tử kia vẫn ngồi vững vàng im lặng, như đang ngủ say.
Bên cạnh y có một lão giả, râu bạc trắng, nhưng trên mặt lại chẳng có mấy nếp nhăn, sống lưng thẳng tắp.
Lão giả bình tĩnh nhìn phương xa, nhìn thấy có hai chấm đen đang tới gần với một tốc độ rất nhanh.
Lão giả thở dài, nhìn nam tử đang khoanh chân ngồi giữa không trung, rồi rút kiếm ra.
Hai bóng người đã vượt qua khoảng cách, xuất hiện trước mặt lão.
Đó là một nam thanh niên và một bé gái chỉ chừng mười một mười hai.
Nam tử thanh niên sắc mặt lạnh lùng, mặc áo vải, lưng đeo một thanh đao dài.
Cô gái nhỏ bé xinh xắn, trắng muốt như búp bê, cổ đeo một vật hình kiếm màu đen, mặc áo xanh, mắt nhìn chằm chằm vào nam tử ngồi ở sau lưng lão giả, đôi mắt sáng rực phức tạp.
Lão giả đảo mắt dò xét hai người, trong mắt dần hiện ra dị sắc.
Lão nói: "Các ngươi... Không thuộc về nơi đây... “
Nam tử đeo đao cười, hỏi: "Vậy thì sao?"
Lão giả này có bối phận cực cao, ít nhất là cao hơn nam tử thanh niên kia không chỉ một hai thế hệ, nhưng nam tử kia nói năng bất kính như thế, lão chẳng hề tức giận chút nào.
"Không thuộc về nơi này thì đừng tới quấy nhiễu chuyện ở nơi đây, không sợ bị phản ngược, ảnh hưởng tới tính mạng hay sao?" Lão giả hỏi, ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô bé con.
Cô bé nhoẻn miệng cười.
Một làn khí thế bàng bạc từ trong người cô trào ra.
Lão giả sững người, nét mặt vô cùng đặc sắc.
"Ngươi... Là Tiên... Tiên của tương lai... “ Lão thốt lên kinh hãi, mày nhíu lại.
"Ngươi và thằng bé kia có quan hệ gì?"
Cô bé không đáp.
Nhưng đao khách bên cạnh cô lại bước lên, sờ đầu cô, trả lời thay: "Nó là con gái của Trường An...”
"Nói như vậy, đứa bé kia thật sự đã thành Tiên? Cái kia...” Lão giả giật mình, trong lòng càng thêm khó hiểu.
"Nhưng tương lai cũng vẫn không phải là tương lai của các ngươi, cũng không phải tương lai chúng ta muốn.” Trên mặt của cô bé lộ ra nét nghiêm túc cực không tương xứng với tuổi, cô nhìn nam tử nhắm mắt ngồi sau lưng lão giả, nói.
"... “ Lão giả hạ mắt, kiếm trong tay chần chừ, giơ lên lại hạ xuống.
"Tương lai của tương lai, ngươi sao biết đó không phải là tương lai mà ta muốn?" Nam tử sau lưng lão giả mở mắt, trong mắt hiện ra hai luồng thần quang.
Y từ từ hạ xuống, bước đi rất chậm nhưng rất vững vàng tới chỗ mọi người.
Oanh!
Tiếng sấm ở đằng kia càng lúc vàng vang dội.
Biển mây cuồn cuộn, lôi xà điện mãng gào rú ầm vang.
"Ta đến từ tương lai, cảnh tượng lúc đó ta nhìn thấy không phải là cái ta muốn, nó cũng sẽ không phải là cái tương lai mà ngươi muốn!" Cô bé tiến lên một bước, có chút lo lắng nói.
Cô đã mơ hồ cảm giác được trong phần mộ này, có cái gì đó đang bắt đầu rục rịch, bọn chúng sẽ thoát ra được khỏi nhà giam này, báo thù những sinh linh đã từng ruồng bỏ bọn chúng.
Tất cả chỉ đang mới bắt đầu, với biết bao tính toán, âm mưu lên tất cả sinh linh trên thế giới này.
"Làm sao ngươi biết tương lai mà ta muốn nó như thế nào?" Nam tử kia nhìn cô bé, hai bên tóc mai đã có ít sợi bạc, phất phơ theo gió.
Câu hỏi này rõ là cô bé đã dự đoán được trước, nhưng cô còn chưa kịp đáp lời, nam nhân kia đã tiến lên thêm một bước.
"Tương lai mà ta muốn là tương lai không có Lục Ly Trần, không có Trích Tinh lâu.” Nam tử kia ngẩng đầu nhìn lên cao, mắt nheo lại nhìn lôi xà điện mãng đầy trời.
"Một tương lai không có Thiên Nhân!"
"... “ Cô bé im lặng. Cô không thể không thừa nhận, ít nhất vào điểm này, Khai Dương làm được.
"Nhưng mà... “
Nam tử khoát tay cắt đứt lời cô.
"Thiên Nhân sau lưng Trích Tinh lâu ám toán Thiên Lam nhất mạch ta, làm thê tử của ta chết oan uổng, thù này không đội trời chung.” Y nói, ánh mắt âm u.
"Cho nên, chỉ có thể dùng đao để nói hay sao?"
Nam tử lưng đeo đao lên tiếng, lạnh lùng tháo thanh đao sau lưng xuống.
Một thanh đao vô cùng tốt.
Thân đao trắng như tuyết, hàn quang sáng ngời.
Đao được rút ra, tiếng đao minh trong vắt vang lên.
Tiếng đao minh đó không to, nhưng không hiểu sao lại lấn át được tiếng sấm vang dội đầy trời, chỉ một tiếng reo khẽ, nhưng át cả ngàn vạn gào thét.
Nam tử híp mắt, nhìn đao khách, hỏi: "Ngươi muốn đánh với ta?"
"Theo lý, đệ tử đương nhiên không dám mạo phạm sư thúc, nhưng đây là sư mệnh, đệ tử không dám làm trái.” Đao khách trẻ tuổi cực kỳ cung kính nói.
"Chỉ bằng ngươi?" Nam tử hỏi lại, ánh mắt lạnh lùng.
"Vâng.” Đao khách gật đầu.
"Tốt!" Nam nhân quát. Một làn kiếm ý lăng lệ từ trong người y bay ra, sau lưng y hiện hư ảnh một con thương long cuồn cuộn, giương nanh múa vuốt với đao khách. “Không hổ là Mạc Thính Vũ! Rất có khí phách của sư phụ ngươi năm đó, tiếc là... “
Nam từ ngừng lại, trong tay xuất hiện một thanh kiếm.
"Ngay cả sư tôn của ngươi trong tay ta hiện giờ cũng chỉ đánh được một chiêu nửa thức, ngươi dựa vào cái gì để đánh với ta?"
Y hỏi, sát cơ rừng rực như thực chất, bao phủ lấy đao khách.
Đao khách cảm nhận được sư thúc của mình đã động sát tâm.
Bởi vì y đã là Thái Thượng, vong tình Thái Thượng.
Nhưng đao khách chỉ có vẻ tiếc nuối, không hề có chút sợ hãi nào.
Y thở dài: "Sư thúc, ngươi luôn nói Thái Thượng là tả đạo...”
"Thính Vũ bất tài, nhưng ta thật sự là Tinh Vẫn...”
"Tinh Vẫn đã chết rồi...”
Thân thể đao khách trở nên mơ hồ, như mình không phải là tồn tại thực thể.
Đao trong tay y tỏa ra một làn ánh sáng.
Ánh sáng ấy sáng vô cùng.
Sáng hơn cả điện lôi đầy trời.
Sáng hơn làn đao quang đã làm kinh diễm cả thế giới năm năm trước ở Bắc Địa.
---o0o---
Tận cùng thế giới, vùng đất Cực Tây.
Một nam tử ngồi ở giữa không trung.
Mắt y nhắm chặt, như lão tăng nhập định.
Sau lưng y lơ lửng rất nhiều quan tài băng dựng đứng, trong những quan tài băng có những mảng huyết dịch màu vàng hoặc sáng hoặc tối màu lưu chuyển.
Trên đỉnh đầu y là sấm sét bổ xuống.
Bao nhiêu là sấm sét không ngừng đánh xuống, nhưng nam tử kia vẫn ngồi vững vàng im lặng, như đang ngủ say.
Bên cạnh y có một lão giả, râu bạc trắng, nhưng trên mặt lại chẳng có mấy nếp nhăn, sống lưng thẳng tắp.
Lão giả bình tĩnh nhìn phương xa, nhìn thấy có hai chấm đen đang tới gần với một tốc độ rất nhanh.
Lão giả thở dài, nhìn nam tử đang khoanh chân ngồi giữa không trung, rồi rút kiếm ra.
Hai bóng người đã vượt qua khoảng cách, xuất hiện trước mặt lão.
Đó là một nam thanh niên và một bé gái chỉ chừng mười một mười hai.
Nam tử thanh niên sắc mặt lạnh lùng, mặc áo vải, lưng đeo một thanh đao dài.
Cô gái nhỏ bé xinh xắn, trắng muốt như búp bê, cổ đeo một vật hình kiếm màu đen, mặc áo xanh, mắt nhìn chằm chằm vào nam tử ngồi ở sau lưng lão giả, đôi mắt sáng rực phức tạp.
Lão giả đảo mắt dò xét hai người, trong mắt dần hiện ra dị sắc.
Lão nói: "Các ngươi... Không thuộc về nơi đây... “
Nam tử đeo đao cười, hỏi: "Vậy thì sao?"
Lão giả này có bối phận cực cao, ít nhất là cao hơn nam tử thanh niên kia không chỉ một hai thế hệ, nhưng nam tử kia nói năng bất kính như thế, lão chẳng hề tức giận chút nào.
"Không thuộc về nơi này thì đừng tới quấy nhiễu chuyện ở nơi đây, không sợ bị phản ngược, ảnh hưởng tới tính mạng hay sao?" Lão giả hỏi, ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô bé con.
Cô bé nhoẻn miệng cười.
Một làn khí thế bàng bạc từ trong người cô trào ra.
Lão giả sững người, nét mặt vô cùng đặc sắc.
"Ngươi... Là Tiên... Tiên của tương lai... “ Lão thốt lên kinh hãi, mày nhíu lại.
"Ngươi và thằng bé kia có quan hệ gì?"
Cô bé không đáp.
Nhưng đao khách bên cạnh cô lại bước lên, sờ đầu cô, trả lời thay: "Nó là con gái của Trường An...”
"Nói như vậy, đứa bé kia thật sự đã thành Tiên? Cái kia...” Lão giả giật mình, trong lòng càng thêm khó hiểu.
"Nhưng tương lai cũng vẫn không phải là tương lai của các ngươi, cũng không phải tương lai chúng ta muốn.” Trên mặt của cô bé lộ ra nét nghiêm túc cực không tương xứng với tuổi, cô nhìn nam tử nhắm mắt ngồi sau lưng lão giả, nói.
"... “ Lão giả hạ mắt, kiếm trong tay chần chừ, giơ lên lại hạ xuống.
"Tương lai của tương lai, ngươi sao biết đó không phải là tương lai mà ta muốn?" Nam tử sau lưng lão giả mở mắt, trong mắt hiện ra hai luồng thần quang.
Y từ từ hạ xuống, bước đi rất chậm nhưng rất vững vàng tới chỗ mọi người.
Oanh!
Tiếng sấm ở đằng kia càng lúc vàng vang dội.
Biển mây cuồn cuộn, lôi xà điện mãng gào rú ầm vang.
"Ta đến từ tương lai, cảnh tượng lúc đó ta nhìn thấy không phải là cái ta muốn, nó cũng sẽ không phải là cái tương lai mà ngươi muốn!" Cô bé tiến lên một bước, có chút lo lắng nói.
Cô đã mơ hồ cảm giác được trong phần mộ này, có cái gì đó đang bắt đầu rục rịch, bọn chúng sẽ thoát ra được khỏi nhà giam này, báo thù những sinh linh đã từng ruồng bỏ bọn chúng.
Tất cả chỉ đang mới bắt đầu, với biết bao tính toán, âm mưu lên tất cả sinh linh trên thế giới này.
"Làm sao ngươi biết tương lai mà ta muốn nó như thế nào?" Nam tử kia nhìn cô bé, hai bên tóc mai đã có ít sợi bạc, phất phơ theo gió.
Câu hỏi này rõ là cô bé đã dự đoán được trước, nhưng cô còn chưa kịp đáp lời, nam nhân kia đã tiến lên thêm một bước.
"Tương lai mà ta muốn là tương lai không có Lục Ly Trần, không có Trích Tinh lâu.” Nam tử kia ngẩng đầu nhìn lên cao, mắt nheo lại nhìn lôi xà điện mãng đầy trời.
"Một tương lai không có Thiên Nhân!"
"... “ Cô bé im lặng. Cô không thể không thừa nhận, ít nhất vào điểm này, Khai Dương làm được.
"Nhưng mà... “
Nam tử khoát tay cắt đứt lời cô.
"Thiên Nhân sau lưng Trích Tinh lâu ám toán Thiên Lam nhất mạch ta, làm thê tử của ta chết oan uổng, thù này không đội trời chung.” Y nói, ánh mắt âm u.
"Cho nên, chỉ có thể dùng đao để nói hay sao?"
Nam tử lưng đeo đao lên tiếng, lạnh lùng tháo thanh đao sau lưng xuống.
Một thanh đao vô cùng tốt.
Thân đao trắng như tuyết, hàn quang sáng ngời.
Đao được rút ra, tiếng đao minh trong vắt vang lên.
Tiếng đao minh đó không to, nhưng không hiểu sao lại lấn át được tiếng sấm vang dội đầy trời, chỉ một tiếng reo khẽ, nhưng át cả ngàn vạn gào thét.
Nam tử híp mắt, nhìn đao khách, hỏi: "Ngươi muốn đánh với ta?"
"Theo lý, đệ tử đương nhiên không dám mạo phạm sư thúc, nhưng đây là sư mệnh, đệ tử không dám làm trái.” Đao khách trẻ tuổi cực kỳ cung kính nói.
"Chỉ bằng ngươi?" Nam tử hỏi lại, ánh mắt lạnh lùng.
"Vâng.” Đao khách gật đầu.
"Tốt!" Nam nhân quát. Một làn kiếm ý lăng lệ từ trong người y bay ra, sau lưng y hiện hư ảnh một con thương long cuồn cuộn, giương nanh múa vuốt với đao khách. “Không hổ là Mạc Thính Vũ! Rất có khí phách của sư phụ ngươi năm đó, tiếc là... “
Nam từ ngừng lại, trong tay xuất hiện một thanh kiếm.
"Ngay cả sư tôn của ngươi trong tay ta hiện giờ cũng chỉ đánh được một chiêu nửa thức, ngươi dựa vào cái gì để đánh với ta?"
Y hỏi, sát cơ rừng rực như thực chất, bao phủ lấy đao khách.
Đao khách cảm nhận được sư thúc của mình đã động sát tâm.
Bởi vì y đã là Thái Thượng, vong tình Thái Thượng.
Nhưng đao khách chỉ có vẻ tiếc nuối, không hề có chút sợ hãi nào.
Y thở dài: "Sư thúc, ngươi luôn nói Thái Thượng là tả đạo...”
"Thính Vũ bất tài, nhưng ta thật sự là Tinh Vẫn...”
"Tinh Vẫn đã chết rồi...”
Thân thể đao khách trở nên mơ hồ, như mình không phải là tồn tại thực thể.
Đao trong tay y tỏa ra một làn ánh sáng.
Ánh sáng ấy sáng vô cùng.
Sáng hơn cả điện lôi đầy trời.
Sáng hơn làn đao quang đã làm kinh diễm cả thế giới năm năm trước ở Bắc Địa.
---o0o---
Bình luận truyện