Chương 124
Chết tiệt! Chui vào quá sâu, ngón tay không với tới được! Nhìn cơ thể run lẩy bẩy không ngừng của Hassan, Tô Mặc cắn răng: “Hassan, anh cố nhịn một chút!”, sau đó năm ngón tay chụm lại, chen vào miệng huyệt.
“Ứm… Ưm nn… A…”.
Tuy đã cố nhịn nhưng Hassan vẫn không kìm được kêu lên vì đau.
Mặc dù mấy ngày gần đây hậu huyệt đã mềm mại hơn vì phải thường xuyên đẩy vào lấy ra trứng thằn lằn nhưng đột nhiên phải ngốn vào toàn bộ bàn tay của Tô Mặc thì vẫn cực kỳ khó khăn.
Nên biết rằng lần fisting trước Tô Mặc phải tốn gần một tiếng mới giúp hắn dần thích ứng được!
Tô Mặc biết cưỡng ép thế này sẽ làm Hassan đau cỡ nào, nhưng cũng hết cách, cậu phải tóm được nhóc thằn lằn kia trước khi nó vào sâu hơn, không thì… phải làm một cuộc đại phẫu ổ bụng đấy!
“Thả lỏng nào… Hassan, thả lỏng một chút, em sẽ không làm anh bị thương, lúc trước chẳng phải chúng ta từng làm rồi sao? Hassan cũng rất thích mà, đúng không?”.
Tô Mặc vừa cố gắng khuếch trương, vừa dịu dàng an ủi Hassan, thậm chí sau khi được Hassan đáp lại, còn dần có hơi hướm dụ dỗ trêu đùa.
“Đúng rồi, tiếp tục, thả lỏng chút nữa, để em vào nào.
Bên trong của Hassan nóng quá, em thích nhất là ở trong Hassan.
Thư giãn chút nữa, cho em vào được không?”.
Trong tiếng ái ngữ ngọt ngào của Tô Mặc, cơ thể căng thẳng của Hassan dần thả lỏng.
Hắn dần quên đi nỗi sợ hãi và khó chịu khi bị nhóc thằn lằn tiến vào, rồi hồi tưởng lại cảm giác kỳ lạ lúc bị nắm tay của Tô Mặc mạnh mẽ lấp đầy.
“A… Tô Mặc… Tô Mặc…”, tiếng rên rỉ kìm nén của Hassan từ từ xen lẫn chút dục vọng, hậu huyệt cũng khe khẽ mấp máy.
Tốt lắm.
Tô Mặc chầm chậm mà vững vàng đẩy toàn bộ tay vào miệng huyệt của Hassan, sau đó tìm kiếm vị trí của bé thằn lằn.
“Sâu… sâu hơn chút nữa…”.
Hassan run giọng hướng dẫn.
Bé thằn lằn mềm mại lành lạnh và những ngón tay linh hoạt ấm áp cùng di chuyển trong trực tràng của hắn.
Cơn run của hắn gần như không cách nào ngừng được, mỗi lần bị chạm đến điểm gồ lên mẫn cảm là lại co giật không ngừng.
“Được, vậy em vào sâu chút nữa.
Hassan giỏi lắm, thả lỏng nào”.
Cánh tay của Tô Mặc chậm rãi tiến sâu vào hậu huyệt.
Trong tiếng rên rỉ bất chợt cất cao của Hassan, rốt cuộc cậu cũng tìm thấy nhóc thằn lằn.
Lần này cậu không dám chậm trễ nữa, sau khi chạm tới liền lập tức tóm chặt nó vào tay, bất kể nó có ra sức vùng vẫy cỡ nào cũng không buông.
“Ưm a a a… A a!”.
Động tác bất ngờ nắm tay lại của Tô Mặc làm Hassan nhất thời cứng đờ.
Đầu và đuôi của thằn lằn ta quẫy không ngừng, cọ xát vào thành ruột, khiến tình hình càng tệ hơn nữa.
Hassan ưỡn nửa người dưới, cơ bắp toàn thân căng cứng như đá, eo lại run rẩy liên hồi.
“Hassan, anh thoải mái không?”.
Đã túm được bé thằn lằn, nhóc ta lại vẫn tràn đầy sức sống, Tô Mặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Hassan có phản ứng như vậy, Tô Mặc cảm thấy khó lắm mới vào một lần, cứ thế mà rút ra thì rất đáng tiếc, không bằng làm Hassan sướng một chút.
“A ~… Thoải, thoải mái… Ưm…”, Hassan run rẩy rên rỉ, dục vọng trong đấy nồng đượm không cách nào xóa nhòa.
“Vậy em giúp Hassan thoải mái hơn được không?”, tiếng dụ dỗ của Tô Mặc thật sự tựa như chú rắn trong Vườn địa đàng [38].
Thế nhưng Hassan lại hoàn toàn không nhận ra nguy cơ trong đó, nhỏ giọng nỉ non ‘được, được’, mở rộng mình nghênh đón Tô Mặc.
[38] Ý chỉ con rắn, sinh vật trong Vườn địa đàng đã lừa Adam và Eva ăn trái cấm của Cây Kiến Thức mà Thiên Chúa đã căn dặn nếu ăn sẽ chết.
Hassan đáng yêu chết được, muốn bắt nạt anh ấy quá đi mất! Tô Mặc vừa thở dài, vừa chậm rãi di chuyển nắm tay, cạ nhóc thằn lằn đang quẫy đuôi không ngừng vào vị trí gồ lên bên trong.
“Á a a a!”.
Hassan bật nảy người rồi ngã lại về giường, tinh dịch lập tức tuôn ra.
“Không… Đừng! A a… Đừng mà!”.
Hassan co giật dữ dội, chảy cả nước mắt.
Chiếc đuôi lạnh lẽo phủ lớp vảy mỏng của thằn lằn ta liên tục ma sát vào điểm G, các khớp ngón tay của Tô Mặc lại còn ra sức ấn xoa.
Khoái cảm kỳ lạ ập tới mãnh liệt, nhanh chóng ép Hassan phát điên.
“Không… A a! Không, a a!! Ưm… Không muốn nữa…”.
Lại thêm một lần bị kích thích đến cao trào, Hassan thở hổn hển, thút thít van xin.
Trước đêm nay hắn đã bị Tô Mặc trêu ghẹo một lúc lâu, giờ ngủ chưa được hai tiếng lại bị thêm lần nữa, hắn thật sự không chịu được.
Tô Mặc dời nhóc thằn lằn đi, ngừng kích thích Hassan.
Lần này vốn là do cậu nên mới dẫn tới tình cảnh nguy hiểm như vậy, làm Hassan sướng một chút thì được, nhưng chọc nhiều quá cũng không tốt.
“Hassan không muốn nữa hả?”, Tô Mặc dịu dàng khẽ hỏi.
“Không, không muốn…”, Hassan cố nén tiếng nghẹn ngào, nom đáng thương vô cùng.
“Vậy em ra nhé?”, Tô Mặc dễ thương lượng cực.
Lấy nó ra sao? Chẳng hiểu sao Hassan có hơi quyến luyến, sau đó thẹn thùng đỏ bừng cả mặt vì sự bịn rịn đáng xấu hổ ấy, “Ừm”.
Tô Mặc mỉm cười hôn hắn, không chê hắn phóng đãng.
“Nếu Hassan thích thì sau này có thể làm nữa.
Em cũng rất thích ở trong Hassan thế này đó!”.
“Được, được…”, Hassan vùi thấp đầu.
Bình luận truyện