Chương 10: 10: Ưa Nhiệt
Kể từ khi quyết định cùng nhau chơi bóng rổ vào chủ nhật, Hình Kính Dương luôn trong tình trạng đứng ngồi không yên.
Cậu tranh thủ lúc nghỉ trưa thứ bảy tới cửa hàng một chuyến, rồi lặng lẽ đợi sự xuất hiện của chủ nhật.
Đúng chín giờ sáng ngày hôm sau Hình Kính Dương có mặt ở Cảnh uyển, sớm hơn bình thường nửa tiếng.
Thẩm Quân vừa mới dậy, vẫn còn đang ăn sáng.
Hình Kính Dương tự động lấy ra một tờ giấy làm bài kiểm tra, đó là sự ăn ý mà lâu nay hai người đã từ từ bồi dưỡng được.
Toán học là điểm yếu của Hình Kính Dương.
Dù Thẩm Quân có ra câu hỏi đơn giản đến đâu cậu cũng rất vất vả mới có thể trả lời.
Hình Kính Dương úp bài thi lên mặt, nhìn thời tiết tốt ngoài cửa sổ, lại bắt đầu tự cổ vũ tinh thần.
Mặc dù chán ghét làm bài, lại càng không thích học tập, nhưng vì Thẩm Quân, chỉ có thể liều mạng.
Mười một giờ, Thẩm Quân đúng giờ đến thu bài thi, “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
Hình Kính Dương ấp úng, “Không tốt lắm, hai câu cuối cùng một chút ý tưởng cũng không có.”
“Không sao, chúng ta vẫn còn chưa ôn tập tới đó.” Thẩm Quân đưa Hình Kính Dương xuống lầu, “Tôi chỉ muốn xem xem cấp hai cậu học hành như thế nào.
Không biết cũng không vội, chúng ta lấy chất lượng làm trọng.
Bây giờ thì ăn cơm đã, ăn xong rồi đi chơi.”
“Chờ một chút.” Hình Kính Dương nói xong liền chạy về thư phòng, mang theo cặp sách trở lại, đưa cho hắn một đôi găng bảo hộ tay màu trắng, “Cho cậu.”
“Cái này tôi cũng có.”
“Tôi biết cậu không thiếu, nhưng của cậu là của cậu, tôi cho cậu là tôi cho cậu, hai chuyện này không giống nhau.” Hình Cảnh Dương vừa nói vừa nhét đồ vào tay Thẩm Quân.
“Vô công bất thụ lộc.*” (Không có công lao gì không dám nhận khen thưởng.)
“Cậu giúp tôi nhiều như vậy, mỗi ngày đều cho tôi ăn chùa uống chùa.
Đây không phải là công sao? Với lại tôi thích mua cho cậu thì mua thôi, cậu cứ nhận đi.”
“…” Thẩm Quân không cách nào từ chối, “Vậy cảm ơn.”
“Cậu không cần phải khách sáo với tôi.” Hình Kính Dương lại từ trong túi lôi ra một đôi khác màu đen, “Của bọn mình giống nhau.
Hôm nay đều đeo cái này được không?”
Thẩm Quân gật đầu, biểu thị đồng ý.
Hình Kính Dương cười thầm, cậu cũng không có ngốc đến mức nói cho Thẩm Quân biết băng tay cậu mua chính là kiểu tình nhân, chỉ hi vọng băng này đủ co giãn, Thẩm Quân đeo mẫu của nữ không bị siết cho khó chịu.
Ăn cơm xong nghỉ ngơi hai mươi phút, hai người mới bắt đầu đạp xe đến sân vận động gần Cảnh uyển.
Nắng chiều từng mảnh từng mảnh đáp xuống, gió nhẹ thổi lá cây lay động, chiếu trên mặt đất những đốm sáng vàng tươi.
Thời tiết đầu tháng 9 quả thực rất thích hợp để chơi thể thao.
Hình Kính Dương khóa xe lại, kẹp bóng đi tới, “Thẩm Quân, có một chuyện tôi không biết nên nói hay không.”
“Vậy thì đừng nói.”
“Không tò mò sao?”
“Cậu chỉ là muốn khoe khoang mà thôi, có thể ném được bao nhiêu điểm, nhảy cao bao nhiêu, có gì phải tò mò.” Thẩm Quân uống một ngụm đồ uống bổ sung vitamin, khóe mắt liếc qua Hình Kính Dương, “Đến so một lần không phải càng trực quan à.”
“Được thôi!” Hình Kính Dương vừa đập bóng vừa lùi lại, nói với Thẩm Quân: “Tôi sẽ không nhường cậu đâu.”
Thẩm Quân đeo băng vào cổ tay, chạy về phía Hình Kính Dương, phân bổ quy tắc: “Ba phút định sân, người ném được bóng vào rổ sẽ là bên tấn công, ném thua phòng thủ.
Trong ba mươi phút bên tấn công vào rổ được ba lần thì tính là thắng.”
“Tôi ném trước.” Hình Kính Dương đứng trên vạch ba điểm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào rổ, quả bóng cao su chuyển động qua lại giữa hai tay.
Đợi khi tìm được cảm giác, Hình Kính Dương mới nhấc quả bóng qua đầu, nhún gối bật một cái, cổ tay phát lực ném bóng ra thành một vòng cung mượt mà.
Một cú ba điểm hoàn hảo.
Hình Kính Dương nghiêng người nhìn Thẩm Quân, “Không định bình luận một chút sao?”
Thẩm Quân bị dáng vẻ đắc ý của cậu chọc cho buồn cười, môi cũng không mím chặt nữa, “Tôi không ném nữa, trực tiếp vào trận.”
Hình Kính Dương nhướn mày, “Xem như cậu thức thời.” Vừa dứt lời đã đưa tay dẫn bóng, động tác trung gian hổ hổ sinh phong*, định “Ba bước lên rồ”.
Thẩm Quân đối với khiêu khích của Hình Kính Dương từ chối cho ý kiến, phản ứng mười phần nhanh nhẹn, nửa đường cản người, bắt đầu giằng co.
(Hình ảnh ẩn dụ, ý tả anh hùng xuất hiện phù hợp với xu thế thời đại và có tầm ảnh hưởng lớn đến xã hội; nó còn ám chỉ những anh hùng biết vươn lên, thể hiện hoài bão của mình.)
Dần dần, trán Hình Kính Dương bắt đầu đổ đầy mồ hôi, suốt 15 phút cậu không ghi được bàn nào.
Thứ nhất là vì Thẩm Quân có khả năng đoán ý rất cao, mấy kỹ xảo của cậu luôn dễ dàng bị hóa giải, không có cơ hội ném bóng, thứ hai là do cậu liên tục phải áp sát vào người Thẩm Quân, cho nên … bên dưới lại nổi lên phản ứng.
Vừa rồi Hình Kính Dương nhân cơ hội thoát khỏi phòng vệ của Thẩm Quân xoay người ném bóng, thế nhưng bóng ném không chuẩn, ngược lại cái mông lại chuẩn xác hướng đến đũng quần người nào đó.
Hai người bọn họ đều mặc rất mỏng, đống thịt mềm kia của Thẩm Quân thẳng tắp cọ vào mông Hình Kính Dương.
Nghĩ muốn thắng cũng thắng không nổi, còn không bằng ở đây chiếm chút tiện nghi.
Hình Kính Dương ưỡn cặp mông khiêu gợi, không chút lưu tình cạ lên đũng quần Thẩm Quân, không quên thở gấp: “Hư a … Thẩm Quân … cậu thật lợi hại.”
Thẩm Quân cúi đầu, trông thấy thân dưới của hai người đang dính vào nhau liền cau mày, xoay người lùi lại.
Hình Kính Dương ngay lập tức tận dụng cơ hội này để ném bóng.
Yo! Không những chiếm được tiện nghi còn phát hiện thêm một công năng khác.
Hình Kính Dương liền nảy ra ý đồ xấu, một bên dùng mông lớn công kích Thẩm Quân, một bên ném quả bóng thứ hai vào rổ.
Mắt thấy thời gian sắp hết, Hình Kính Dương lúc này không chỉ mông, ngay cả eo cũng dùng tới, dưới tầm mắt Thẩm Quân lắc qua lắc lại.
Rất nóng.
Thẩm Quân rất nóng.
Cùng lúc Hình Kính Dương ưỡn mông lên ném quả bóng cuối cùng, Thẩm Quân mạnh mẽ lui về phía sau, chân đáp không vững, té ngã trên đất.
“Cậu có sao không?” Hình Kính Dương quay người lại, định kéo Thẩm Quân dậy.
“Đừng….” Thẩm Quân nghiến răng, “Đau.”
Bây giờ Hình Kính Dương mới nhận ra tình hình không ổn, ngồi xổm trên mặt đất, “Đau ở chỗ nào?”
Thẩm Quân kéo ống quần thể thao lên, “Xem ra mắt cá chân của tôi bị trẹo rồi.”
Hình Kính Dương vén tất của hắn xuống, mắt cá chân trắng noãn lộ ra ngoãi, may mắn không bị sưng.
Cậu giơ tay bóp nhẹ, “Thế nào?”
“Đau, nhưng so với lúc nãy đỡ hơn nhiều.”
“Đừng động đậy, có thể là bị căng cơ.” Hình Kính Dương nói: “Tôi đưa cậu qua bên đó trước, xoa bóp một chút.” Không đợi hắn kịp đồng ý, Hình Kính Dương đã bế Thẩm Quân lên khỏi mặt đất, đưa hắn tới chiếc ghế gỗ dưới gốc cây phong phía nam sân vận động.
Hình Kính Dương lấy từ trong túi ra một lọ cao xoa bóp, sau đó quỳ một chân trên đất, cởi tất của hắn ra.
Cậu ngẩng đầu, nhìn Thẩm Quân: “Cậu cố chịu một chút.”
Bàn tay trên cổ chân dùng lực mạnh hơn, Hình Kính Dương từng chút từng chút giúp Thẩm Quân thả lỏng gân mạch.
Khí lực của cậu không nhẹ, Thẩm Quân đau đến hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Tôi xin lỗi.” Hình Kính Dương cúi đầu tự trách, cậu không nên tham lam như vậy, biết Thẩm Quân đang trốn tránh mình, lại còn liên tục tấn công hắn, để Thẩm Quân phải chịu hậu quả này….
“Không liên quan gì đến cậu, là do tôi không cẩn thận.”
Thẩm Quân nói những lời này không những không khiến Hình Kính Dương nhẹ nhõm hơn, ngược lại cậu càng thêm áy náy.
Dùng hai tay nhấc chân phải lên, Hình Kính Dương nhẹ nhàng thổi lên cổ chân bị đau của hắn.
Hành động như đối đãi trân bảo của cậu khiến Thẩm Quân thập phần ngượng ngùng, hắn co ngón chân lại, nói, “Được rồi Hình Kính Dương, cậu đừng xoa nữa.”
“Chờ thêm một chút đi.” Hình Kính Dương bóp ra một chút cao, lại bắt đầu xoa bóp từ đầu đến cuối một lần.
Thẩm Quân nhìn đỉnh đầu của Hình Kính Dương, lần đầu tiên phát hiện người này cũng thật là cẩn thận.
Lại qua gần mười phút, Thẩm Quân thử động đậy cổ chân, cảm giác đau đã không còn quá rõ ràng, hắn rút chân về, định đeo tất vào.
Hình Kính Dương giữ chặt đôi tất màu đen của hắn, “Tôi giúp cậu mang.”
“Tôi tự mang được.”
Không dám tranh với Thẩm Quân, Hình Kính Dương đem bít tất đưa trả cho hắn, “Vậy tôi cõng cậu về, cậu như thế này cũng không đạp xe được.”
Thẩm Quân đạp cả hai chân xuống đất, thử đi hai bước, “Tôi thấy tốt hơn nhiều rồi, nhưng chúng ta không đạp xe về cũng được, đi bộ về còn có thể khởi động cổ chân một chút, dù sao cũng không xa.”
“Liệu có ổn không?”
“Tôi tự có chừng mực.”
Hai người thu dọn ba lô về nhà.
Đi chưa được mười mét, Hình Kính Dương đột nhiên tới gần nắm lấy tay Thẩm Quân, “Tôi đỡ cậu.”
Thẩm Quân tự cảm thấy bản thân hắn không đi khập khiễng thì cũng không cần người đỡ, nhưng Hình Kính Dương dường như vẫn đang tự trách mình chuyện lúc nãy, vì vậy Thẩm Quân cũng không rút tay ra, lại nói: “Lòng bàn tay của cậu nóng thật.”
“Đổ mồ hôi sao?”
“Không, rất ấm.”
Hình Kính Dương mỉm cười thừa nhận: “Tôi từ nhỏ đã thuộc kiểu người máu nóng, hơn nữa nhiệt độ cơ thể của tôi cao hơn những người khác.”
“Cảm nhận được.” Hắn vô thức siết tay Hình Kính Dương chặt hơn một chút.
Thẩm Quân là một người ưa nhiệt..
Bình luận truyện