Thương Thiên
Chương 163: Phá cửu tinh trấn nhiếp hồn
"Ha ha..." Khấu Phỉ nghe vậy cười lớn. Thanh âm rung trời, lầu các như cũng bị tiếng cười làm rung chuyển.
"Nội lực thật thâm hậu!" Mọi người kinh hãi, thập đại cao thủ quả nhiên danh bất hư truyền.
Khấu Phỉ ngưng cười, nói: "Hắc hắc, bé con ngươi không cần phải dùng lời để khích ta, lão phu hành tẩu giang hô bao năm, nếu muốn động thủ, không phải vì một hai câu nói của ngươi mà dừng lại!"
Suy nghĩ trong lòng bị nhìn thấu, Hồng Lâu cũng không bận tâm, ngược lại cười tươi hơn, nét cười càng thêm giả tạo.
"Tuy nhiên..." Khấu Phỉ cao giọng, không chút quan tâm nói: "Tuy nhiên hôm nay ta tới là để dẫn đường cho tiểu huynh đệ này, không có ý gì khác. Được rồi, các ngươi bàn việc của các ngươi đi, đừng bận tâm tới ta... Người đâu, mang cho ta rượu ngon cùng đồ nhắm thượng hạng, ừm, có người trả tiền rồi" Tiếp theo, lão tùy tiện kiếm một chỗ trống ngồi xuống, tay tháo đại đao trên lưng đặt xuống một bên.
Tiểu Tê không dám tự tiện làm chủ, vì vậy nhìn sang phía Hồng Lâu...
Hồng Lâu chợt bừng tỉnh, hé miệng cười nói: "Khấu tiền bối có thể tới địa phương nhỏ bé này, quả là phúc khí của chúng ta, nào dám nhận tiền của tiền bối chứ! Các ngươi nhanh đi chuẩn bị rượu ngon cùng đồ nhắm hảo hạng khoản đãi tiền bối!" Câu này là nói với Tiểu Tê đang đứng sau lưng.
"Vâng!"
Quay đầu, Hồng Lâu biến sắc mặt, hướng về Nhạc Phàm lạnh lùng hỏi: "Lý Nhạc Phàm, không ngờ ngươi cũng dám tới đây? Chẳng lẽ còn muốn quay lại trả thù sao? Chớ nghĩ rằng có được chút danh tiếng thì muốn làm gì cũng được, Lâu thượng lâu không có đơn giản như ngươi nghĩ đâu, e rằng ngươi còn chưa đủ bản lĩnh!" Nói xong cười khinh thường.
"Hừ!" Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng nói: "Người biết mệnh ta biết tâm, việc đó sau này ta nhất định đòi lại, nhưng không phải bây giờ... Hôm nay ta muốn mua tin tức của Lâu thượng lâu các ngươi".
"Mua tin tức?" Hồng Lâu ngẩn người, nhìn Nhạc Phàm nghi hoặc, thấy hắn phục trang như vậy, dáng dấp không giống với người có tiền?
Hồng Lâu lại chuyển mắt sang hướng Khấu Phỉ, thấy lão không có tỏ vẻ gì, tâm trạng dần khá hơn. Dù sao Khấu Phỉ đã có nói trước, thân là bạch đạo thập đại cao thủ, đã nói ra sẽ không nuốt lời.
Hồng Lâu thản nhiên nói: "Nơi đây có quy củ nơi đây, ngươi muốn mua tin tức không phải là không thể. Nhưng hiện tại thân phận ngươi có chút đặc biệt, cho nên ngươi muốn mua tin tức thì cần phải dùng thực lực nói chuyện. Hôm nay có Khấu tiền bối tại đây, ta tự nhiên sẽ không khó dễ nhà ngươi, bất quá không phải lần nào ngươi cũng đều may mắn như vậy."
Thâm tâm mọi người xung quanh đương nhiên cho rằng, Nhạc Phàm hiện tại tuy danh tiếng có nổi lên, nhưng so ra không hơn được người như Khấu Phỉ lão tiền bối. Tất cả bọn họ chưa từng thực sự đối diện với Nhạc Phàm, đồn đãi vĩnh viễn cũng chỉ là đồn đãi. Chỉ có Khấu Phỉ là không ngừng cười thầm...
Nhạc Phàm ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Hồng Lâu, nguyên do hôm nay tới để nghe tin tức của Nhã Nhi, nào ngờ đối phương nhiều lần gây trở ngại, trong lòng lo lắng, bảo hắn không giận sao được.
Hồng Lâu lạnh cả xương sống, ngấm ngầm lùi ra sau một bước.
"Bày trận!"
Theo tiếng kêu khẽ của Hồng Lâu, chín đạo nhân ảnh hạ xuống đại sảnh, vây lấy Nhạc Phàm vào giữa, kiếm phong cũng theo đó hướng vào.
"Cửu tinh phá phồn trận! Khó trách Lâu thượng lâu có thể ngang nhiên tồn tại trong giang hồ nhiều năm mà không suy chuyển, nguyên lai là dựa vào trận pháp chống đỡ" Khấu Phỉ cả kinh, dù sao cũng là lão tiền bối kiến thức rộng lớn, liếc mắt một cái liền nhận ra lai lịch của trập pháp này.
Hơn hai trăm năm trước, giang hồ trải qua một lần hỗn loạn. Một bọn người thần bí ẩn hiện trên giang hồ dùng "Cửu tinh phá phồn trận" chinh chiến tứ phương, cơ hồ bất khả chiến bại, có thể thấy trận pháp này lợi hại cỡ nào.
Đương nhiên, Khấu Phỉ nhất định không tin rằng thế lực Lâu thượng lâu như vậy mà chỉ cất dấu có một bộ kỳ trận. Nghĩ đến đây, Khấu Phỉ không nhịn được lo lắng cho Nhạc Phàm liền đứng lên.
"Trận pháp?" Nhạc Phàm trong lòng cười lạnh, hắn tuy không nhận ra bộ trận pháp này, nhưng hắn biết rất rõ kỳ môn chi đạo, vạn biến không rời nguyên lý đó. Hơn nữa, hắn thân hoài "Tinh thần quyết", đương nhiên là không sợ kiếm trận của đối phương.
"Lên!"
Một tiếng hạ lệnh, chín người đồng thời nhắm hướng Nhạc Phàm vọt tới, thoạt đầu tựa như vị trí hỗn loạn nhưng huyền diệu phi thường phong bế mọi góc độ của Nhạc Phàm.
Đỉnh đầu, mặt, cổ họng, hai vai, tim phổi, đan điền, dưới chân...
"Hừ!" Nhạc Phàm vẫn chưa ra tay, bước mấy bước tránh né liên tục, vừa khéo tránh khỏi công kích của lưới kiếm.
"Vù... vù..." Kiếm phong rạch vào khoảng không, chiêu nào cũng vô cùng hiểm độc...
"Thiên Ky, Bắc Minh, Hỏa Diệu..."
"Trung Xu, Thủy Minh, Nhất Phồn..."
Nhạc Phàm thân mình biến đổi trong trận qua lại như thoi đưa, tự nhiên như thường, không chút gò bó hay câu thúc...
Mặc dù hắn chưa ra tay, nhưng cũng làm mọi người tại nơi này chấn động. Xung quanh đều là người trong giang hồ, tự nhiên nhìn ra lợi hại của kiếm trận. Nếu là bản thân bị vây khốn trong kiếm trận thế này thì chắc là hết đường sống. Còn như Hồng Lâu đứng một bên càng biết được uy lực của kiếm trận, trong mắt càng lộ ra vẻ kinh ngạc!
Nhạc Phàm quan sát một lượt, không khỏi ngấm ngầm gật đầu. Trận pháp này sắc bén như thế, chỉ có ở bên trong mới có thể cảm thụ được uy lực chân chính của nó. Liên miên bất tuyệt, tương hỗ bổ trợ, không hề tìm ra chút sơ hở nào... Nếu Nhạc Phàm không hiểu được kỳ môn chi thuật, sợ rằng đã thương tích đầy mình rồi.
Khấu Phỉ thấy vậy thì bình tâm trở lại không lo lắng nữa, bản thân quay ra nhấp một ngụm rượu, ngầm tán thưởng.
Một lúc lâu sau, Nhạc Phàm đã hết kiên nhẫn, lật tay rút mộc côn bên hông ra, xuất thủ kinh nhân...
"Loạn kích thức! Phá..." Nhạc Phàm quát to một tiếng, khí thế bùng phát, mái tóc bạc tung bay, tựa như thần ma xuất thế.
Chỉ thấy Nhạc Phàm chợt như có nghìn cánh tay, chân nhanh như gió, nhất thời côn ảnh đầy trời trùm vào chín người.
Bóng trắng chớp lên, chín người cảm thấy một đạo kình lực mãnh liệt, xuyên qua thân kiếm truyền thẳng vào cánh tay, đã không thể cầm nổi chuôi kiếm. Chín thanh kiếm sắc bén cắm phập xuống đất, phát ra tiếng "vù vù"!
"Phụt..."
"Phụt..."
"Phụt..."
Máu tươi văng tung tóe rải trên nền đá làm cả mặt đất trở nên nhiễm hồng! Tựa như hoa nở rực rỡ... Chín người ngã lăn xuống đất, chỉ còn Nhạc Phàm một mình đứng giữa sân.
"...." Chấn động!
Trên đại sảnh trong nhà im lặng như tờ, phảng phất như đắm chìm trong một kích thần kỳ của Nhạc Phàm.
"Hay... Một đao thật uy lực! Chẳng lẽ đây mới là thực lực chân chính của tiểu tử này" Khấu Phỉ cổ họng nghẹn lại, không dám nghĩ tiếp. Lão trong lòng âm thầm so sánh, bản thân mình nếu trong "Cửu tinh phá phồn trận" cho dù có thể phá trận, nhưng e rằng không thể nhẹ nhàng như Nhạc Phàm được.
"Ta muốn mua tin tức" Nhạc Phàm đi tới trước mặt Hồng Lâu thản nhiên nói. Tuy nhiên, dù ai nghe được cũng đều thấy lửa giận trong giọng nói của hắn.
Hồng Lâu nghe tiếng bừng tỉnh, thần sắc phức tạp. Trong con mắt nông cạn của nàng thì kiếm trận đó đã là vô địch, mà vẫn bị phá, lại còn do một gã mà mình không có để vào mắt đánh bại... Hồng Lâu không thể tiếp nhận, ít nhất là sự kiêu ngạo trong lòng đã khiến cho nàng không thể chấp nhận thua.
Thái độ biến đổi, Hồng Lâu chuyển sang một vẻ mặt tươi cười mê hồn, hờn dỗi nói: "Ngươi muốn mua tin tức cũng được thôi, nhưng phải trả lời ta một vấn đề".
Trong nhà mọi người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Lâu thể hiện dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp như thế, thanh âm mê hoặc mềm mại cùng vẻ mặt làm cho người ta không khỏi có lòng hươu vượn.
Nhạc Phàm nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn biết cái gì?"
Hồng Lâu nhích sát thân mình vào Nhạc Phàm, ánh mắt mịt mờ đắm đuối, ôn nhu nói: "Nhạc Phàm, ngươi nói ta có xinh đẹp không?"
"...Ngươi rất đẹp..."
"Là Nhiếp hồn đại pháp!" Khấu Phỉ nhận ra khí tức có chút cổ quái, nhiếp hồn đại pháp chính là một loại dị thuật, dụ hoặc hồn phách con người...
Nhạc Phàm trả lời không tự nhiên khiến Hồng Lâu trong lòng thầm đắc ý: "Nam nhân quả nhiên đều một loại giống nhau, hắc!"
"Không ngờ..." Hồng Lâu đang muốn vẫy tay cho thủ hạ hành động, thì tay của Nhạc Phàm đã bóp chặt cổ nàng. Hắn lạnh lùng nói: "Tuy nhiên, chỉ có bằng hữu mới có thể gọi thẳng tên của ta, mà ngươi thì không phải! Hây..."
Một tiếng hét lớn, trong đầu Hồng Lâu phảng phất như bị nổ tung cực kỳ khó chịu.
"A..." Phun ra một ngụm máu, cả người Hồng Lâu liền nhũn ra, nếu không có Nhạc Phàm giữ cổ, sợ là lập tức ngã xuống rồi.
Lúc này, nếu Nhạc Phàm dùng nửa phần lực đạo, khẳng định Hồng Lâu sẽ ngọc nát tan hương.
"Vù... vù…"
Một luồng chưởng phong đột nhiên ập tới phía sau, nhưng Nhạc Phàm không nhúc nhích một bước, chẳng lẽ...
"Ngươi dám... hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, Khấu Phỉ nhảy vọt lên, đi sau tới trước, đứng ở phía sau Nhạc Phàm…
"Bùng..." Song chưởng giao nhau phát ra một tiếng nổ vang, Khấu Phỉ thân mình khẽ rung, phiến đá dưới chân vỡ tan, người đánh lén trên không bắn ngược lại hai vòng, hạ xuống lùi lại về sau mấy bước.
"Ha ha... Hảo công phu!" Khấu Phỉ sướng khoái cười một tiếng, đang định tiếp tục tiến tới, người vừa đến hô to ngăn cản... thanh âm the thé: "Đợi một chút, lão thân Hồng Loan là trưởng lão Lâu thượng lâu, vừa rồi đã đắc tội..."
"Nội lực thật thâm hậu!" Mọi người kinh hãi, thập đại cao thủ quả nhiên danh bất hư truyền.
Khấu Phỉ ngưng cười, nói: "Hắc hắc, bé con ngươi không cần phải dùng lời để khích ta, lão phu hành tẩu giang hô bao năm, nếu muốn động thủ, không phải vì một hai câu nói của ngươi mà dừng lại!"
Suy nghĩ trong lòng bị nhìn thấu, Hồng Lâu cũng không bận tâm, ngược lại cười tươi hơn, nét cười càng thêm giả tạo.
"Tuy nhiên..." Khấu Phỉ cao giọng, không chút quan tâm nói: "Tuy nhiên hôm nay ta tới là để dẫn đường cho tiểu huynh đệ này, không có ý gì khác. Được rồi, các ngươi bàn việc của các ngươi đi, đừng bận tâm tới ta... Người đâu, mang cho ta rượu ngon cùng đồ nhắm thượng hạng, ừm, có người trả tiền rồi" Tiếp theo, lão tùy tiện kiếm một chỗ trống ngồi xuống, tay tháo đại đao trên lưng đặt xuống một bên.
Tiểu Tê không dám tự tiện làm chủ, vì vậy nhìn sang phía Hồng Lâu...
Hồng Lâu chợt bừng tỉnh, hé miệng cười nói: "Khấu tiền bối có thể tới địa phương nhỏ bé này, quả là phúc khí của chúng ta, nào dám nhận tiền của tiền bối chứ! Các ngươi nhanh đi chuẩn bị rượu ngon cùng đồ nhắm hảo hạng khoản đãi tiền bối!" Câu này là nói với Tiểu Tê đang đứng sau lưng.
"Vâng!"
Quay đầu, Hồng Lâu biến sắc mặt, hướng về Nhạc Phàm lạnh lùng hỏi: "Lý Nhạc Phàm, không ngờ ngươi cũng dám tới đây? Chẳng lẽ còn muốn quay lại trả thù sao? Chớ nghĩ rằng có được chút danh tiếng thì muốn làm gì cũng được, Lâu thượng lâu không có đơn giản như ngươi nghĩ đâu, e rằng ngươi còn chưa đủ bản lĩnh!" Nói xong cười khinh thường.
"Hừ!" Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng nói: "Người biết mệnh ta biết tâm, việc đó sau này ta nhất định đòi lại, nhưng không phải bây giờ... Hôm nay ta muốn mua tin tức của Lâu thượng lâu các ngươi".
"Mua tin tức?" Hồng Lâu ngẩn người, nhìn Nhạc Phàm nghi hoặc, thấy hắn phục trang như vậy, dáng dấp không giống với người có tiền?
Hồng Lâu lại chuyển mắt sang hướng Khấu Phỉ, thấy lão không có tỏ vẻ gì, tâm trạng dần khá hơn. Dù sao Khấu Phỉ đã có nói trước, thân là bạch đạo thập đại cao thủ, đã nói ra sẽ không nuốt lời.
Hồng Lâu thản nhiên nói: "Nơi đây có quy củ nơi đây, ngươi muốn mua tin tức không phải là không thể. Nhưng hiện tại thân phận ngươi có chút đặc biệt, cho nên ngươi muốn mua tin tức thì cần phải dùng thực lực nói chuyện. Hôm nay có Khấu tiền bối tại đây, ta tự nhiên sẽ không khó dễ nhà ngươi, bất quá không phải lần nào ngươi cũng đều may mắn như vậy."
Thâm tâm mọi người xung quanh đương nhiên cho rằng, Nhạc Phàm hiện tại tuy danh tiếng có nổi lên, nhưng so ra không hơn được người như Khấu Phỉ lão tiền bối. Tất cả bọn họ chưa từng thực sự đối diện với Nhạc Phàm, đồn đãi vĩnh viễn cũng chỉ là đồn đãi. Chỉ có Khấu Phỉ là không ngừng cười thầm...
Nhạc Phàm ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Hồng Lâu, nguyên do hôm nay tới để nghe tin tức của Nhã Nhi, nào ngờ đối phương nhiều lần gây trở ngại, trong lòng lo lắng, bảo hắn không giận sao được.
Hồng Lâu lạnh cả xương sống, ngấm ngầm lùi ra sau một bước.
"Bày trận!"
Theo tiếng kêu khẽ của Hồng Lâu, chín đạo nhân ảnh hạ xuống đại sảnh, vây lấy Nhạc Phàm vào giữa, kiếm phong cũng theo đó hướng vào.
"Cửu tinh phá phồn trận! Khó trách Lâu thượng lâu có thể ngang nhiên tồn tại trong giang hồ nhiều năm mà không suy chuyển, nguyên lai là dựa vào trận pháp chống đỡ" Khấu Phỉ cả kinh, dù sao cũng là lão tiền bối kiến thức rộng lớn, liếc mắt một cái liền nhận ra lai lịch của trập pháp này.
Hơn hai trăm năm trước, giang hồ trải qua một lần hỗn loạn. Một bọn người thần bí ẩn hiện trên giang hồ dùng "Cửu tinh phá phồn trận" chinh chiến tứ phương, cơ hồ bất khả chiến bại, có thể thấy trận pháp này lợi hại cỡ nào.
Đương nhiên, Khấu Phỉ nhất định không tin rằng thế lực Lâu thượng lâu như vậy mà chỉ cất dấu có một bộ kỳ trận. Nghĩ đến đây, Khấu Phỉ không nhịn được lo lắng cho Nhạc Phàm liền đứng lên.
"Trận pháp?" Nhạc Phàm trong lòng cười lạnh, hắn tuy không nhận ra bộ trận pháp này, nhưng hắn biết rất rõ kỳ môn chi đạo, vạn biến không rời nguyên lý đó. Hơn nữa, hắn thân hoài "Tinh thần quyết", đương nhiên là không sợ kiếm trận của đối phương.
"Lên!"
Một tiếng hạ lệnh, chín người đồng thời nhắm hướng Nhạc Phàm vọt tới, thoạt đầu tựa như vị trí hỗn loạn nhưng huyền diệu phi thường phong bế mọi góc độ của Nhạc Phàm.
Đỉnh đầu, mặt, cổ họng, hai vai, tim phổi, đan điền, dưới chân...
"Hừ!" Nhạc Phàm vẫn chưa ra tay, bước mấy bước tránh né liên tục, vừa khéo tránh khỏi công kích của lưới kiếm.
"Vù... vù..." Kiếm phong rạch vào khoảng không, chiêu nào cũng vô cùng hiểm độc...
"Thiên Ky, Bắc Minh, Hỏa Diệu..."
"Trung Xu, Thủy Minh, Nhất Phồn..."
Nhạc Phàm thân mình biến đổi trong trận qua lại như thoi đưa, tự nhiên như thường, không chút gò bó hay câu thúc...
Mặc dù hắn chưa ra tay, nhưng cũng làm mọi người tại nơi này chấn động. Xung quanh đều là người trong giang hồ, tự nhiên nhìn ra lợi hại của kiếm trận. Nếu là bản thân bị vây khốn trong kiếm trận thế này thì chắc là hết đường sống. Còn như Hồng Lâu đứng một bên càng biết được uy lực của kiếm trận, trong mắt càng lộ ra vẻ kinh ngạc!
Nhạc Phàm quan sát một lượt, không khỏi ngấm ngầm gật đầu. Trận pháp này sắc bén như thế, chỉ có ở bên trong mới có thể cảm thụ được uy lực chân chính của nó. Liên miên bất tuyệt, tương hỗ bổ trợ, không hề tìm ra chút sơ hở nào... Nếu Nhạc Phàm không hiểu được kỳ môn chi thuật, sợ rằng đã thương tích đầy mình rồi.
Khấu Phỉ thấy vậy thì bình tâm trở lại không lo lắng nữa, bản thân quay ra nhấp một ngụm rượu, ngầm tán thưởng.
Một lúc lâu sau, Nhạc Phàm đã hết kiên nhẫn, lật tay rút mộc côn bên hông ra, xuất thủ kinh nhân...
"Loạn kích thức! Phá..." Nhạc Phàm quát to một tiếng, khí thế bùng phát, mái tóc bạc tung bay, tựa như thần ma xuất thế.
Chỉ thấy Nhạc Phàm chợt như có nghìn cánh tay, chân nhanh như gió, nhất thời côn ảnh đầy trời trùm vào chín người.
Bóng trắng chớp lên, chín người cảm thấy một đạo kình lực mãnh liệt, xuyên qua thân kiếm truyền thẳng vào cánh tay, đã không thể cầm nổi chuôi kiếm. Chín thanh kiếm sắc bén cắm phập xuống đất, phát ra tiếng "vù vù"!
"Phụt..."
"Phụt..."
"Phụt..."
Máu tươi văng tung tóe rải trên nền đá làm cả mặt đất trở nên nhiễm hồng! Tựa như hoa nở rực rỡ... Chín người ngã lăn xuống đất, chỉ còn Nhạc Phàm một mình đứng giữa sân.
"...." Chấn động!
Trên đại sảnh trong nhà im lặng như tờ, phảng phất như đắm chìm trong một kích thần kỳ của Nhạc Phàm.
"Hay... Một đao thật uy lực! Chẳng lẽ đây mới là thực lực chân chính của tiểu tử này" Khấu Phỉ cổ họng nghẹn lại, không dám nghĩ tiếp. Lão trong lòng âm thầm so sánh, bản thân mình nếu trong "Cửu tinh phá phồn trận" cho dù có thể phá trận, nhưng e rằng không thể nhẹ nhàng như Nhạc Phàm được.
"Ta muốn mua tin tức" Nhạc Phàm đi tới trước mặt Hồng Lâu thản nhiên nói. Tuy nhiên, dù ai nghe được cũng đều thấy lửa giận trong giọng nói của hắn.
Hồng Lâu nghe tiếng bừng tỉnh, thần sắc phức tạp. Trong con mắt nông cạn của nàng thì kiếm trận đó đã là vô địch, mà vẫn bị phá, lại còn do một gã mà mình không có để vào mắt đánh bại... Hồng Lâu không thể tiếp nhận, ít nhất là sự kiêu ngạo trong lòng đã khiến cho nàng không thể chấp nhận thua.
Thái độ biến đổi, Hồng Lâu chuyển sang một vẻ mặt tươi cười mê hồn, hờn dỗi nói: "Ngươi muốn mua tin tức cũng được thôi, nhưng phải trả lời ta một vấn đề".
Trong nhà mọi người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Lâu thể hiện dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp như thế, thanh âm mê hoặc mềm mại cùng vẻ mặt làm cho người ta không khỏi có lòng hươu vượn.
Nhạc Phàm nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn biết cái gì?"
Hồng Lâu nhích sát thân mình vào Nhạc Phàm, ánh mắt mịt mờ đắm đuối, ôn nhu nói: "Nhạc Phàm, ngươi nói ta có xinh đẹp không?"
"...Ngươi rất đẹp..."
"Là Nhiếp hồn đại pháp!" Khấu Phỉ nhận ra khí tức có chút cổ quái, nhiếp hồn đại pháp chính là một loại dị thuật, dụ hoặc hồn phách con người...
Nhạc Phàm trả lời không tự nhiên khiến Hồng Lâu trong lòng thầm đắc ý: "Nam nhân quả nhiên đều một loại giống nhau, hắc!"
"Không ngờ..." Hồng Lâu đang muốn vẫy tay cho thủ hạ hành động, thì tay của Nhạc Phàm đã bóp chặt cổ nàng. Hắn lạnh lùng nói: "Tuy nhiên, chỉ có bằng hữu mới có thể gọi thẳng tên của ta, mà ngươi thì không phải! Hây..."
Một tiếng hét lớn, trong đầu Hồng Lâu phảng phất như bị nổ tung cực kỳ khó chịu.
"A..." Phun ra một ngụm máu, cả người Hồng Lâu liền nhũn ra, nếu không có Nhạc Phàm giữ cổ, sợ là lập tức ngã xuống rồi.
Lúc này, nếu Nhạc Phàm dùng nửa phần lực đạo, khẳng định Hồng Lâu sẽ ngọc nát tan hương.
"Vù... vù…"
Một luồng chưởng phong đột nhiên ập tới phía sau, nhưng Nhạc Phàm không nhúc nhích một bước, chẳng lẽ...
"Ngươi dám... hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, Khấu Phỉ nhảy vọt lên, đi sau tới trước, đứng ở phía sau Nhạc Phàm…
"Bùng..." Song chưởng giao nhau phát ra một tiếng nổ vang, Khấu Phỉ thân mình khẽ rung, phiến đá dưới chân vỡ tan, người đánh lén trên không bắn ngược lại hai vòng, hạ xuống lùi lại về sau mấy bước.
"Ha ha... Hảo công phu!" Khấu Phỉ sướng khoái cười một tiếng, đang định tiếp tục tiến tới, người vừa đến hô to ngăn cản... thanh âm the thé: "Đợi một chút, lão thân Hồng Loan là trưởng lão Lâu thượng lâu, vừa rồi đã đắc tội..."
Bình luận truyện