Thương Thiên

Chương 164: Gửi thư từ biệt



Thân ảnh dừng lại, người vừa tới thì ra là một vị lão phụ nhân khuôn mặt đầy những vết nhăn.
"Xem ra chuyến này không được đánh rồi" Khấu Phỉ mất hứng cười nhẹ, ngồi xuống trở lại.
Nếp nhăn trên mặt Hồng Loan giãn ra, bà ta quay sang Nhạc Phàm nói vẻ thành khẩn: "Tiểu huynh đệ quả nhiên cao cường, do tiểu nha đầu này không hiểu chuyện nên đã chịu thiệt thòi, nhưng vì nàng ta mới xuất đạo không lâu, có chỗ đắc tội mong được lượng thứ".
Nhạc Phàm không thèm lý gì tới Hồng Loan, mà quay về phía Khấu Phỉ hỏi: "Tiền bối, trên giang hồ, có đúng rằng nếu không giết người, sẽ bị người giết. Nữ nhân này vừa rồi đã dùng tinh thần chân lực công kích ta, bây giờ nếu tại hạ giết nàng cũng không có quá đáng phải không?"
"Không sai, đúng vậy" Khấu Phỉ phối hợp rất ăn ý.
Hồng Loan mặt biến sắc, vội vàng nói: "Đợi một chút... Các hạ muốn như thế nào cứ việc nói thẳng ra! Chỉ cần lão thân làm chủ được, nhất định sẽ đáp ứng".
Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Tại hạ muốn xem mạng của nàng ấy có đáng tiền không? Hôm nay tính mạng của nàng ta đã nằm trong tay tại hạ, nói khác đi là tại hạ cũng đã có tiền, vậy tại hạ muốn dùng số tiền này để đổi một ít tin tức".
Chúng nhân sửng sốt, đúng là lý lẽ kỳ quái, tuy nhiên bên trong lại có chút đạo lý.
"Ngươi cứ nói" Hồng Loan nghe nói chỉ là muốn mua tin tức, âm thầm thở ra một hơi, dù sao đã mở cửa thì phải buôn bán.
"Ta muốn biết việc của Lưu Thủy thôn năm đó, thêm nữa là tin tức hiện tại của những người còn sống".
"Cái gì!?" Hồng Loan cả kinh, nguyên do bà ta tưởng rằng đối phương lần đầu tiên tới đây, có hỏi cũng không khó lắm, ai dè Nhạc Phàm rất là tỉ mỉ, một lần hỏi đã điểm vào tử huyệt. Phải biết rằng, năm đó khi thu thập tin tức này, tổ chức của họ đã mất không ít tinh lực.
"Thôi được! Ngươi đi theo lão thân!" Suy đi tính lại, Hồng Loan đành đáp ứng.
...
Đêm khuya, trong khách sạn Bằng Lai tại thành Hàng Châu, Long Tuấn, Đinh Nghị sau khi ăn cơm xong liền cùng bọn Chu Tam các nàng nói chuyện phiếm...
"Ngươi nói sư phụ sẽ đến sao? Chúng ta đã ở thành Hàng Châu hai ngày rồi" thanh âm thô ráp, người nói chính là Đinh Nghị.
Long Tuấn đáp: "Ngươi thì biết cái gì? Sư phụ chắc chắn sẽ đến".
Chu Tam nói: "Sư phụ các ngươi thật là thích chuốc lấy phiền toái, bây giờ cơ hồ cả thiên hạ đều truy nã hắn..."
"Ngươi không được phép nói sư phụ bọn ta như vậy!" Long Tuấn, Đinh Nghị bực mình cả giận nói.
Chu Tam hiểu rõ tâm tính hai người này, cũng không lấy làm lạ, vừa cười giễu cợt vừa nói: "Được được được! Ta chúc sư phụ các ngươi thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Hắc hắc..."
"Ha ha..." Chu Phượng cười một trận vui vẻ.
Từ khi tin tức Lý Nhạc Phàm có đồ đệ đi theo truyền ra, mấy ngày nay dọc đường bọn họ đã gặp không ít phiền phức.
Long Tuấn cơ trí nhanh nhẹn, Đinh Nghị mộc mạc quả quyết, Chu Tam cẩn thận trầm ổn, Chu Phượng chân thật tự nhiên, bốn người trải qua một đoạn đường, nhất là Long Tuấn và Đinh Nghị đã đỡ một đạo ám khí cho Chu Tam các nàng, khiến cho địa vị hai người trong mắt các nàng nhất thời đề cao không ít, quan hệ qua lại trở nên ăn ý, chỉ là ngoài miệng đôi khi đùa bỡn.
Những ngày sau này có Ám Long tứ sứ bảo vệ, chỉ có chút sợ hãi chứ không gặp nguy hiểm. Tuy nhiên vì việc này mà bọn Long Tuấn hai người không ít lần bị Chu Tam trách móc kể lể. Nếu so với Nhạc Phàm bị cảnh đầu rơi máu chảy truy sát, bọn họ đáng ra nên tạ ơn trời đất mới phải.
Một lúc sau, bốn người tự động trở lại phòng mình...
Long Tuấn đang thắp đèn, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng. Hắn cảnh giác quay sang Đinh Nghị bên cạnh nghiêm trọng nói: "Tiểu Đinh, đã có người vào phòng chúng ta!"
Đinh Nghị nhìn khắp nơi, nhưng không có phát hiện gì, đột nhiên: "Này! A Tuấn, ngươi xem trên bàn có một bọc quần áo".
Long Tuấn run lên, lập tức mở ra xem, đập ngay vào mắt đầu tiên là một tập ngân phiếu dầy, không cần mở đếm cũng biết phải tới mấy ngàn lượng. Tuy vậy hai người tuyệt không có cảm thấy mừng rỡ.
Đinh Nghị nghi hoặc hỏi: "Là ai mà lại hào phóng như vậy, có thể đem nhiều tiền cho chúng ta thế?"
"Cộc!" Long Tuấn cốc cho hắn một cái thật mạnh, mắng: "Ngươi thật ngu ngốc! Trên đời này ngoài sư phụ, còn có ai đối tốt với chúng ta như thế, đang không lại cho tiền chúng ta?"
Đinh Nghị xoa xoa đầu, ấm ức hỏi: "Sư phụ tại sao lại không tới gặp chúng ta?"
Long Tuấn bặm môi, hạ giọng đáp: "Sư phụ hiện tại bốn bề thọ địch, người không muốn liên lụy chúng ta, cho nên... Ài! Quên đi, người đã bảo chúng ta không giúp được gì rồi mà. Hay là trước tiên xem sư phụ để lại gì cho chúng ta đã?"
Nhấc ngân phiếu ra, bên dưới hiện ra "Truy hồn kiếm phổ", "Ngũ độc mật truyện", "Ám thứ tâm giám", "Phong tường tái thiểm" bao nhiêu là bí kíp, nằm dưới cùng là một quyển sách mỏng rõ ràng giấy còn mới.
Long Tuấn vừa mở ra xem, chính là ghi chép lại đồ hình thân thủ võ học do Nhạc Phàm sáng tạo, bên trong còn có kẹp một bức thư...
"Long Tuấn, Đinh Nghị:
Các ngươi hai người đều là những hài tử kiên cường, ta tin tưởng các ngươi nhất định có thể tự mình sáng tạo một mảnh trời riêng. Các ngươi tuy gọi ta là sư phụ, nhưng ta đã không làm tròn trách nhiệm của người thầy. Con đường phía trước hung hiểm, ta phải đi một mình, sau này có thể không còn gặp lại các ngươi nữa. Điều duy nhất bây giờ ta có thể làm, đó là chỉ dẫn cho các ngươi phương hướng của con đường phía trước.
Qua nhiều ngày nỗ lực, được một vị tiền bối chỉ điểm, rốt cục ta đem một thân sở học tất cả ghi vào trong sách. Ta hiểu các ngươi từ nhỏ cơ cực, học hành không được nhiều, vì vậy ta đã đem nội dung trong sách viết hết sức đơn giản cho hai người các ngươi có thể lĩnh ngộ. Mặt khác, ta lưu lại cho các ngươi mấy quyển bí kíp, để trên đường võ học ngày sau lấy làm tham khảo.
Các ngươi phải nhớ kỹ, con đường võ học phải tự mình khai sáng, chỉ có võ học thích hợp bản thân mình mới là tốt nhất, hy vọng sau này các ngươi có thể hiểu rõ ý nghĩa thực sự trong những lời nói này của ta.
Người phải tự hiểu mới biết yêu quý bản thân, phải có tự tôn mới có thể tự cường. Đường xa mờ mịt, đi đâu về đâu...
Lý Nhạc Phàm viết, giờ tý ngày hai tám tháng chín".
"Là viết từ bảy ngày trước".
Long Tuấn đọc xong, khóe mắt hai người đã ươn ướt.
Những nét chữ thản nhiên không chỉ mang theo thật nhiều quan tâm yêu thương cùng cổ vũ khích lệ, mà còn có chờ đợi và hy vọng. Đây là lần đầu tiên trong đời, trên người bọn chúng mang theo sự kiên nghị cùng hy vọng của người khác. Từ nay về sau, cuộc sống của hai người, không còn là vô nghĩa nữa.
"Không! Ta không muốn..." Đinh Nghị lẩm nhẩm: "Người không thể bỏ rơi chúng ta, người không thể... sư phụ...." Hắn hét lên thất thanh rồi chạy vụt ra cửa.
Long Tuấn sực tỉnh, cũng chạy vội theo ra ngoài.
"Sư phụ..."
"Sư phụ, người ra đi..."
Thanh âm của hai người thật thảm thiết, làm kinh động mọi người đang nghỉ ngơi bên trong khách sạn.
Chu Tam là người đầu tiên chạy tới bên hai người, thấy bọn họ thần sắc hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Tiểu tử thúi, có phải đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, Chu Phượng cũng vừa tới, nét mặt lộ vẻ quan tâm chăm chú.
"Sư phụ đi rồi, sư phụ đi mất rồi" Long Tuấn cắn chặt môi, máu tươi bật ra từ khóe miệng.
"Cái gì!" Chu Tam cả kinh, nhưng ngay lập tức nàng đã minh bạch.
"Sư phụ... người ra đi, người ra đây đi, A..."
"Sư phụ người không được đi, không được bỏ rơi chúng ta..."
Hai người vọt lên đường, vừa tìm kiếm vừa kêu gào khắp mọi chỗ...
Những người bị làm kinh động dần dần tụ tập xung quanh.
Chu Tam, Chu Phượng chưa bao giờ chứng kiến bọn Long Tuấn hai người điên cuồng như thế, không hiểu sao trong lòng hai nàng lại có chút khó chịu.
Chu Phượng tiến lên kéo Long Tuấn, an ủi: "A Tuấn à ngươi tỉnh lại đi, sư phụ ngươi đã đi rồi, ngươi có kêu gào thế nào hắn cũng không quay lại đâu"
"Thúi lắm!" Long Tuấn gầm lên, đẩy Chu Phượng ra quát: "Sư phụ nhất định vẫn còn quanh đây, ta nhất định phải tìm bằng được người, ngươi tránh ra cho ta! Mau tránh ra..."
"Bốp!" Chu Tam thẳng tay tát Long Tuấn một cái thật mạnh, xung quanh nhất thời yên lặng trở lại.
Chu Tam phẫn nộ nói: "Chẳng lẽ các ngươi còn không rõ? Nếu như thực sự sư phụ các ngươi không muốn thấy các ngươi, các người làm như vậy có thể gặp được sao? Lại còn nổi cuồng nổi giận, không chịu tập luyện bản lĩnh cho tốt, rồi sau mới đi tìm sư phụ".
"..."
"Bịch!"
Long Tuấn quỵ trên mặt đất, hai mắt vô thần, miệng lẩm bẩm: "Người có biết hay không, chúng ta không sợ chết, cái gì chúng ta cũng không sợ, người hiểu không... sư phụ..."
Long Tuấn ngẩng mặt lên trời hét to một tiếng, nước mắt rơi xuống!
Đinh Nghị cũng quỵ trên mặt đất, một tay lên nắm chặt bả vai Long Tuấn: "Sư phụ người biết, người biết mà".
"Người biết, nhưng người không thể..."
Tình cảnh thương tâm như vậy lây lan cả ra mọi người xung quanh, ai cũng đều than nhẹ.
Chu Phượng tiến lên, lặng lẽ nắm lấy tay Đinh Nghị...
Đinh Nghị cảm thấy một luồng cảm giác ấm áp vỗ về an ủi, tinh thần dần dần bình phục, khẽ quát: "A Tuấn, chúng ta phải mạnh mẽ lên, thật mạnh mẽ lên!"
"Trở nên mạnh mẽ!?" Long Tuấn lẩm bẩm: "Chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ! Sư phụ..."
"Chúng ta đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện