Thương Thiên
Chương 203: Nhạc Phàm xuất thủ
Viên quản gia thấy Nhạc Phàm có thể châm cứu, không khỏi sửng sốt một chút, trong lòng khinh thường nói: "Hắc, nhìn không ra lại là thầy thuốc thôn dã! Bất quá, cho dù Y tiên tái thế, người này cũng là phế nhân".
"Lý đại ca, sư phụ thế nào?" Thiết Nam thấy Nhạc Phàm dừng tay, nước mắt tuôn rơi.
"Hung cốt(*) vỡ vụn! Cho dù có chữa trị, cũng… cũng không thể hành động như trước. Nói cách khác, sư phụ ngươi đã bị phế võ công, sau này cũng không thể tập võ" Nhạc Phàm sắc mặt rất âm trầm, ánh mắt lạnh như băng, cho dù ai cũng đều thấy được sự phẫn nộ trong lòng hắn. Hôm qua vẫn còn là người khỏe mạnh, bây giờ lại nằm đây như thế, sau này… đối với một người luyện võ mà nói, còn có cái sau này sao.
Chỉ một câu nói chắc chắn. Lúc này Nhạc Phàm đã không muốn biết nguyên nhân và lý do, đối phương đã ra tay ác độc như thế, nhất định việc này không thể bỏ qua.
"Phiền quá! Được rồi được rồi, chỉ có biết khóc, đừng có ở chỗ này, lão gia nghe thấy thì phiền…" Viên quản gia hung hăng kêu ra hai người, lấy từ trong lòng ra hai tấm ngân phiếu quăng lên người Thiết Cường, thúc giục: "Đây là Đại lão gia cấp cho Thiết Cường, sau này các ngươi cũng đừng tới nữa, nếu không các ngươi sẽ ăn đòn… đi mau, đi mau".
"Cút đi!"
Thúc giục một hồi thấy đối phương không có động tĩnh, Viên quản gia cả giận nói: "Người đâu!"
"Dạ!" Hộ viện xung quanh cầm côn hô lên.
Nhìn thấy như thế, những người vây xem đều thối lui mấy bước, không muốn bị đòn oan.
"Này! Chắc bị đánh rồi!"
"Đúng vậy! Bắt đầu rồi, không biết hai người trẻ tuổi gầy yếu kia có chịu nổi vài cái không…"
"Đánh đi! Ta thấy bọn hắn chắc chắn bỏ chạy, Tư Đồ phủ người đông thế mạnh, hai người tiểu tử thật sự chẳng biết sống chết! Làm sao đánh lại đông người như vậy…"
"Ài! Tư Đồ phủ luôn cường hành như vậy, xem ra hai người này phải chịu khổ rồi, thật đáng thương cảm!"
"Thật sự là chó dựa hơi chủ… Phì!"
Viên quản gia cũng không để ý tới người khác dị nghị gì, phất tay nói: "Đánh bọn chúng cho ta".
"Các huynh đệ, Lên thôi! Xem lão tử đánh ngươi cho tàn phế!" Hoàng Toàn hưng phấn hô lên, tay cầm đại côn dẫn đầu xông vào Nhạc Phàm.
Tất cả mọi người tưởng rằng Nhạc Phàm nhất định phải ăn một côn này rồi, nhưng chỉ thấy tiếng mộc côn "Bốp" một cái, đã bị Nhạc Phàm cầm nơi tay, tiếp theo "Cắc" một tiếng, thanh mộc côn to lớn đã bị hắn nhẹ nhàng bẻ thành từng đoạn.
"Bốp!" vẫn là một cái tát, Hoàng Toàn hoảng loạn té trên mặt đất, lần này không đứng dậy nổi. Chỉ thấy hắn miệng đầy máu, lẫn lộn với răng, bộ dáng rất là thê thảm.
Đám hộ viện thấy Nhạc Phàm mạnh như thế, nhất thời dừng bước không dám tiến lên…
Mọi người đang vây quanh tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhạc Phàm, sự tương phản quá lớn làm mọi người đều chết lặng.
"Ồ…"
Một trận hỗn loạn, Viên quản gia phục hồi lại tinh thần lại, chỉ vào Nhạc Phàm nói: "Ngươi… ngươi còn dám động thủ đánh người?" Hắn cũng là hồ đồ, rõ ràng là mình động thủ trước, không lẽ Nhạc Phàm phải đứng yên cho chúng đánh? Chung quanh đầy những ánh mắt khinh bỉ.
"Lên, tất cả lên cho ta! Đánh bọn chúng thành tàn phế cho ta…"
Viên quản gia nói chưa xong, Nhạc Phàm đã ở trước mặt hắn, một tay nắm cổ hắn, lạnh lùng hỏi: "Nói cho ta biết, là ai đã hạ thủ? Nếu không, Chết!"
Từ "Chết" vừa nói ra, xung quanh tản ra từng trận tử khí, bao phủ mọi người!
Bọn hộ viện thấy Nhạc Phàm cường hãn như vậy cũng không dám vọng động, huống chi bây giờ quản gia bị bắt, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là thúc thủ đứng một bên.
Cho tới nay, Viên Phú thân là quản gia Tư Đồ phủ, tại Ứng Thiên thành có thể nói tự do tác quái, các thương hộ đều phải cung kính với hắn. Khiến cho hắn thành thói quen khinh người, đối với dân chúng bình dân chưa bao giờ để vào mắt. Nhưng bây giờ Viên Phú sợ hãi, bị nỗi sợ hãi bao phủ, hắn rốt cục cảm thấy tử vong đến từ cánh tay đang nắm lấy cổ hắn.
Viên Phú bây giờ không phải là quản gia của Tư Đồ phủ nữa, mà chỉ là một con kiến hôi đối mặt với người khổng lồ. Mới vừa rồi, hắn không biết chết sống đụng tới người khổng lồ, điều này làm sao hắn không sợ hãi cho được!
"Đừng giết ta, ta không muốn chết, đừng giết ta!" trong lòng tuyệt vọng kêu thảm, Viên quản gia nước mắt đầy mặt cầu khẩn: "Anh hùng tha mạng, tha mạng! Hu hu… cầu xin tha mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân sau này cũng không dám nữa, cũng không dám nữa… Hu hu…"
Nhạc Phàm nắm chặt không buông, mắt lộ ra tia hung sát nói: "Nói, là ai đã hạ thủ!"
"Là… là khách của Đại lão gia, nghe… nghe nói là đại bộ đầu từ kinh thành tới…"
"Người khác hiện đang ở đâu?"
"Tại… tại Lâm uyển…" Viên Phú vừa nói vừa lấy tay chỉ phương hướng.
"Hừ!" Nhạc Phàm vứt Viên Phú vào cánh cửa gỗ hồng… "Bùng!" một tiếng đầy sức mạnh, cửa lớn nhất thời bị bật tung ra, Viên Phú cũng chết ngất đi.
"Nhanh! Nhanh ngăn cản hắn, cùng tiến lên…" một gã hộ viện tỉnh ngộ, vội vàng cầm côn xông lên.
Nhớ lúc trước, Nhạc Phàm tại chiến trường, cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã cũng chưa từng thúc thủ, huống chi chỉ có mấy người như thế này.
"Cút ngay!" Một tiếng hét, Nhạc Phàm vung đoạn côn trong tay, mắt thường không thể thấy tốc độ di chuyển…
"Vào đi, vào đi…"
"A…"
"Tay!"
"A, a…"
Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám hộ viện đã nằm lăn trên mặt đất, ôm tay phải co quắp, muốn la lên nhưng không nói nên lời.
Hổ khẩu bị phá vỡ, cái loại đau đơn này có thể so với tê tâm liệt phế. Nhạc Phàm tuy không giết bọn chúng, nhưng phế đi tay phải bọn chúng, lưu lại lư lại nỗi thống khổ không thể quên được, đó là loại đau đớn từ chỗ sâu thẳm nhất của linh hồn.
Nhạc Phàm không thèm nhìn đám hộ viện trên mặt đất, quay lưng về phía Thiết Nam thản nhiên nói: "Ngươi đem sư phụ ngươi theo, chúng ta đi đòi lại công đạo… nếu, trên thế gian này còn có công đạo…"
Mặc dù Nhạc Phàm nói còn chưa dứt lời, nhưng Thiết Nam đã biết hắn muốn nói gì. Nếu thế gian còn có công đạo, vậy sao bóng lưng phía trước lại cô độc như thế, lại lạnh lùng như thế!
Thiết Nam cái gì cũng không nói, cứ như vậy đi theo. Hắn tín nhiệm Nhạc Phàm, hắn tin tưởng Nhạc Phàm nhất định đòi lại công đạo cho hắn! Đương nhiên, nếu thế gian này còn nói tới công đạo…
Trong đám người, Thi Bích Dao chen qua, ngẩng đầu nhìn tấm biển Tư Đồ phủ khe khẽ cười, khinh thường mà nói: "Người của nhà Tư Đồ này thật sự là không biết sống chết, ngay cả lai lịch của người khác còn chưa điều tra mà đã làm như thế, cứ tưởng có người chống lưng là lớn rồi. Lần này đắc tội với sát thần như thế, xem ai có thể bảo vệ được các ngươi, nghĩ đến nhà Tư Đồ này sẽ suy tàn từ đây…"
Tại Thiết Quyền Môn, Quý lão cùng Miêu Lam Phượng tại đại sảnh đang lo lắng cùng đợi tin tức.
"Quý lão, ngươi nói Cường ca bọn họ có xảy ra chuyện gì không?"
"Lam Phượng yên tâm, tin rằng có Nhạc Phàm ở đó, Thiết Cường hẳn là sẽ không gặp chuyện không may đâu".
Đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, một gã sai vặt tuổi còn trẻ thở hỗn hển chạy tới nói: "Quý lão gia tử, không hay rồi!"
Quý lão ngẩn ra, bước tới hỏi: "Cuối cùng là sao?"
"Lý huynh đệ vì lấy lại công đạo cho Thiết Cường, đã mang theo Thiết Nam xông vào Tư Đồ phủ…"
"Không hay rồi! Nghe nói cẩm y vệ của triều đình đang làm khách tại Tư Đồ phủ, vạn nhất thân phận Tiểu Phàm bị bại lộ, hậu quả không thể tưởng tượng!" Quý lão nắm chặt bàn tay, hỏi tiếp: "Tiểu Phàm không phải là người lỗ mãng, vì sao lần này lại xúc động như vậy, Thiết Cường xảy ra chuyện gì phải không?"
Gã sai vặt trẻ tuổi gật đầu, hơi khó nói: "Tin tức truyền đến người ta nói… nói Thiết Cường hung cốt bị người ta đánh vỡ, cho dù y khỏe lại, cũng là phế nhân…"
"Cái gì!" Miêu Lam Phượng kêu lên sợ hãi nhất thời cảm thấy thiên địa hôn ám, Quý lão vội vàng đỡ sang một bên nghỉ ngơi.
"Ài!" Quý lão than nhẹ một tiếng nói: "Khó trách Nhạc Phàm lại như thế, người đó sợ rằng sẽ không từ bỏ ý định".
Gã sai vặt trẻ tuổi dò hỏi: "Chúng ta phải làm sao đây?"
Quý lão bất đắc dĩ nói: "Sự việc cho tới bây giờ cũng không có biện pháp, chỉ hy vọng Nhạc Phàm có thể an toàn trở về"
"Mọi người phải chú ý tập trung quan sát, nếu có bất cứ tin tức gì, phải lập tức truyền về".
Quý lão hơi gật đầu nói: "Tốt! Khổ cực cho ngươi Liễu Vân Phương…"
Vân Phương lắc đầu nói: "Quý lão đừng khách khí, đây là việc nên làm, nếu không có tổ chức cho ta cơm ăn, ta cũng sẽ không sống đến bây giờ, đừng nói đến việc tính toán cái gì. Nghe nói Lý huynh đệ này rất lợi hại, ta cũng muốn mở mang kiến văn rộng rãi một chút… Ha ha! Các người yên tâm đi, ta đi trước" nói xong lập tức chạy đi.
Quý lão thấy Miêu Lam Phượng thương tâm vô cùng, an ủi nói: "Ngươi yên tâm đi, Nhạc Phàm sẽ xử lý tốt việc này".
"Ừm!" Miêu Lam Phượng tuy lên tiếng gật đầu, nhưng dưới mi mắt vẫn không ngừng ẩn dấu sự lo lắng và đau lòng.
"Xem ra phải sớm đi chuẩn bị một chút… Trước tiên thương lượng với lão đại một chút rồi nói sau" Quý lão lại than nhẹ một tiếng, mang theo Miêu Lam Phượng đến chỗ của Tô Phóng Hào.
Lâm uyển ồn ào, âm thanh nhiễu loạn, yến tiệc đã nhập.
Nghe thấy hai vị phu nhân đang bàn tán chuyện nữ nhân, Tư Đồ Hướng Đông vẻ mặt áy náy nói: "Nói đến, nhà Tư Đồ ta thật sự xấu hổ với Trịnh gia! Nếu Yến nhi không bị bệnh, Quân Văn cũng sẽ không phải đến bây giờ vẫn chưa có gia đình! Ài…"
Trịnh Hoa Hùng trong lòng cười thầm, nâng chén lên nói: "Thật ra việc này cũng không thể trách các ngươi, có lẽ là ý trời! Hôn nhân này đã được đính ước từ nhỏ… Bất quá ta có một ý này, xem thử ý tứ của lão đệ ra sao".
"Ồ!" Tư Đồ Hướng Đông ngẩn ra, hiếu kỳ hỏi: "Trịnh huynh xin hãy nói".
Trịnh Hoa Hùng nói: "Thật ra nhà ta cũng thích Yến nhi, chi bằng sớm tiếp nhận nó về nhà. Kinh thành danh y đông đảo, như vậy chúng ta chiếu cố tốt được, Quân Văn tiểu tử nọ cũng đỡ phải cả ngày đến ở tại nơi này"
"Ha ha…" Tư Đồ Hướng Đông cười nói: "Nguyên lai là Trịnh huynh không nỡ xa con mình".
"Hắc hắc!" Trịnh Hoa Hùng cười nói đùa: "Lão đệ cũng giống nhau không nỡ xa con gái?"
Thật ra, Tư Đồ Hướng Đông đã muốn hoàn thành hôn sự này, chỉ là bệnh của nữ nhi vẫn không thể chuyển biến, nên đã trì hõan cho đến hôm nay Bây giờ Trịnh gia đã chủ động đưa ra hôn sự này, hắn trong lòng còn cười như hoa nở, còn có cái gì không nỡ nữa, chỉ là không muốn nói ra, khiến cho người ta cười nhạo.
"Ha ha… như vậy…" Tư Đồ Hướng Đông đang chuẩn bị đáp ứng, lại bị một việc gấp rút cắt ngang.
"Không hay rồi, Đại lão gia không hay rồi!" một gã hạ nhân xông vào Lâm uyển, hổn hển thở: "Đánh… đánh vào rồi, bọn họ đánh tới rồi…"
(*) Hung cốt: xương ức
"Lý đại ca, sư phụ thế nào?" Thiết Nam thấy Nhạc Phàm dừng tay, nước mắt tuôn rơi.
"Hung cốt(*) vỡ vụn! Cho dù có chữa trị, cũng… cũng không thể hành động như trước. Nói cách khác, sư phụ ngươi đã bị phế võ công, sau này cũng không thể tập võ" Nhạc Phàm sắc mặt rất âm trầm, ánh mắt lạnh như băng, cho dù ai cũng đều thấy được sự phẫn nộ trong lòng hắn. Hôm qua vẫn còn là người khỏe mạnh, bây giờ lại nằm đây như thế, sau này… đối với một người luyện võ mà nói, còn có cái sau này sao.
Chỉ một câu nói chắc chắn. Lúc này Nhạc Phàm đã không muốn biết nguyên nhân và lý do, đối phương đã ra tay ác độc như thế, nhất định việc này không thể bỏ qua.
"Phiền quá! Được rồi được rồi, chỉ có biết khóc, đừng có ở chỗ này, lão gia nghe thấy thì phiền…" Viên quản gia hung hăng kêu ra hai người, lấy từ trong lòng ra hai tấm ngân phiếu quăng lên người Thiết Cường, thúc giục: "Đây là Đại lão gia cấp cho Thiết Cường, sau này các ngươi cũng đừng tới nữa, nếu không các ngươi sẽ ăn đòn… đi mau, đi mau".
"Cút đi!"
Thúc giục một hồi thấy đối phương không có động tĩnh, Viên quản gia cả giận nói: "Người đâu!"
"Dạ!" Hộ viện xung quanh cầm côn hô lên.
Nhìn thấy như thế, những người vây xem đều thối lui mấy bước, không muốn bị đòn oan.
"Này! Chắc bị đánh rồi!"
"Đúng vậy! Bắt đầu rồi, không biết hai người trẻ tuổi gầy yếu kia có chịu nổi vài cái không…"
"Đánh đi! Ta thấy bọn hắn chắc chắn bỏ chạy, Tư Đồ phủ người đông thế mạnh, hai người tiểu tử thật sự chẳng biết sống chết! Làm sao đánh lại đông người như vậy…"
"Ài! Tư Đồ phủ luôn cường hành như vậy, xem ra hai người này phải chịu khổ rồi, thật đáng thương cảm!"
"Thật sự là chó dựa hơi chủ… Phì!"
Viên quản gia cũng không để ý tới người khác dị nghị gì, phất tay nói: "Đánh bọn chúng cho ta".
"Các huynh đệ, Lên thôi! Xem lão tử đánh ngươi cho tàn phế!" Hoàng Toàn hưng phấn hô lên, tay cầm đại côn dẫn đầu xông vào Nhạc Phàm.
Tất cả mọi người tưởng rằng Nhạc Phàm nhất định phải ăn một côn này rồi, nhưng chỉ thấy tiếng mộc côn "Bốp" một cái, đã bị Nhạc Phàm cầm nơi tay, tiếp theo "Cắc" một tiếng, thanh mộc côn to lớn đã bị hắn nhẹ nhàng bẻ thành từng đoạn.
"Bốp!" vẫn là một cái tát, Hoàng Toàn hoảng loạn té trên mặt đất, lần này không đứng dậy nổi. Chỉ thấy hắn miệng đầy máu, lẫn lộn với răng, bộ dáng rất là thê thảm.
Đám hộ viện thấy Nhạc Phàm mạnh như thế, nhất thời dừng bước không dám tiến lên…
Mọi người đang vây quanh tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhạc Phàm, sự tương phản quá lớn làm mọi người đều chết lặng.
"Ồ…"
Một trận hỗn loạn, Viên quản gia phục hồi lại tinh thần lại, chỉ vào Nhạc Phàm nói: "Ngươi… ngươi còn dám động thủ đánh người?" Hắn cũng là hồ đồ, rõ ràng là mình động thủ trước, không lẽ Nhạc Phàm phải đứng yên cho chúng đánh? Chung quanh đầy những ánh mắt khinh bỉ.
"Lên, tất cả lên cho ta! Đánh bọn chúng thành tàn phế cho ta…"
Viên quản gia nói chưa xong, Nhạc Phàm đã ở trước mặt hắn, một tay nắm cổ hắn, lạnh lùng hỏi: "Nói cho ta biết, là ai đã hạ thủ? Nếu không, Chết!"
Từ "Chết" vừa nói ra, xung quanh tản ra từng trận tử khí, bao phủ mọi người!
Bọn hộ viện thấy Nhạc Phàm cường hãn như vậy cũng không dám vọng động, huống chi bây giờ quản gia bị bắt, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là thúc thủ đứng một bên.
Cho tới nay, Viên Phú thân là quản gia Tư Đồ phủ, tại Ứng Thiên thành có thể nói tự do tác quái, các thương hộ đều phải cung kính với hắn. Khiến cho hắn thành thói quen khinh người, đối với dân chúng bình dân chưa bao giờ để vào mắt. Nhưng bây giờ Viên Phú sợ hãi, bị nỗi sợ hãi bao phủ, hắn rốt cục cảm thấy tử vong đến từ cánh tay đang nắm lấy cổ hắn.
Viên Phú bây giờ không phải là quản gia của Tư Đồ phủ nữa, mà chỉ là một con kiến hôi đối mặt với người khổng lồ. Mới vừa rồi, hắn không biết chết sống đụng tới người khổng lồ, điều này làm sao hắn không sợ hãi cho được!
"Đừng giết ta, ta không muốn chết, đừng giết ta!" trong lòng tuyệt vọng kêu thảm, Viên quản gia nước mắt đầy mặt cầu khẩn: "Anh hùng tha mạng, tha mạng! Hu hu… cầu xin tha mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân sau này cũng không dám nữa, cũng không dám nữa… Hu hu…"
Nhạc Phàm nắm chặt không buông, mắt lộ ra tia hung sát nói: "Nói, là ai đã hạ thủ!"
"Là… là khách của Đại lão gia, nghe… nghe nói là đại bộ đầu từ kinh thành tới…"
"Người khác hiện đang ở đâu?"
"Tại… tại Lâm uyển…" Viên Phú vừa nói vừa lấy tay chỉ phương hướng.
"Hừ!" Nhạc Phàm vứt Viên Phú vào cánh cửa gỗ hồng… "Bùng!" một tiếng đầy sức mạnh, cửa lớn nhất thời bị bật tung ra, Viên Phú cũng chết ngất đi.
"Nhanh! Nhanh ngăn cản hắn, cùng tiến lên…" một gã hộ viện tỉnh ngộ, vội vàng cầm côn xông lên.
Nhớ lúc trước, Nhạc Phàm tại chiến trường, cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã cũng chưa từng thúc thủ, huống chi chỉ có mấy người như thế này.
"Cút ngay!" Một tiếng hét, Nhạc Phàm vung đoạn côn trong tay, mắt thường không thể thấy tốc độ di chuyển…
"Vào đi, vào đi…"
"A…"
"Tay!"
"A, a…"
Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám hộ viện đã nằm lăn trên mặt đất, ôm tay phải co quắp, muốn la lên nhưng không nói nên lời.
Hổ khẩu bị phá vỡ, cái loại đau đơn này có thể so với tê tâm liệt phế. Nhạc Phàm tuy không giết bọn chúng, nhưng phế đi tay phải bọn chúng, lưu lại lư lại nỗi thống khổ không thể quên được, đó là loại đau đớn từ chỗ sâu thẳm nhất của linh hồn.
Nhạc Phàm không thèm nhìn đám hộ viện trên mặt đất, quay lưng về phía Thiết Nam thản nhiên nói: "Ngươi đem sư phụ ngươi theo, chúng ta đi đòi lại công đạo… nếu, trên thế gian này còn có công đạo…"
Mặc dù Nhạc Phàm nói còn chưa dứt lời, nhưng Thiết Nam đã biết hắn muốn nói gì. Nếu thế gian còn có công đạo, vậy sao bóng lưng phía trước lại cô độc như thế, lại lạnh lùng như thế!
Thiết Nam cái gì cũng không nói, cứ như vậy đi theo. Hắn tín nhiệm Nhạc Phàm, hắn tin tưởng Nhạc Phàm nhất định đòi lại công đạo cho hắn! Đương nhiên, nếu thế gian này còn nói tới công đạo…
Trong đám người, Thi Bích Dao chen qua, ngẩng đầu nhìn tấm biển Tư Đồ phủ khe khẽ cười, khinh thường mà nói: "Người của nhà Tư Đồ này thật sự là không biết sống chết, ngay cả lai lịch của người khác còn chưa điều tra mà đã làm như thế, cứ tưởng có người chống lưng là lớn rồi. Lần này đắc tội với sát thần như thế, xem ai có thể bảo vệ được các ngươi, nghĩ đến nhà Tư Đồ này sẽ suy tàn từ đây…"
Tại Thiết Quyền Môn, Quý lão cùng Miêu Lam Phượng tại đại sảnh đang lo lắng cùng đợi tin tức.
"Quý lão, ngươi nói Cường ca bọn họ có xảy ra chuyện gì không?"
"Lam Phượng yên tâm, tin rằng có Nhạc Phàm ở đó, Thiết Cường hẳn là sẽ không gặp chuyện không may đâu".
Đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, một gã sai vặt tuổi còn trẻ thở hỗn hển chạy tới nói: "Quý lão gia tử, không hay rồi!"
Quý lão ngẩn ra, bước tới hỏi: "Cuối cùng là sao?"
"Lý huynh đệ vì lấy lại công đạo cho Thiết Cường, đã mang theo Thiết Nam xông vào Tư Đồ phủ…"
"Không hay rồi! Nghe nói cẩm y vệ của triều đình đang làm khách tại Tư Đồ phủ, vạn nhất thân phận Tiểu Phàm bị bại lộ, hậu quả không thể tưởng tượng!" Quý lão nắm chặt bàn tay, hỏi tiếp: "Tiểu Phàm không phải là người lỗ mãng, vì sao lần này lại xúc động như vậy, Thiết Cường xảy ra chuyện gì phải không?"
Gã sai vặt trẻ tuổi gật đầu, hơi khó nói: "Tin tức truyền đến người ta nói… nói Thiết Cường hung cốt bị người ta đánh vỡ, cho dù y khỏe lại, cũng là phế nhân…"
"Cái gì!" Miêu Lam Phượng kêu lên sợ hãi nhất thời cảm thấy thiên địa hôn ám, Quý lão vội vàng đỡ sang một bên nghỉ ngơi.
"Ài!" Quý lão than nhẹ một tiếng nói: "Khó trách Nhạc Phàm lại như thế, người đó sợ rằng sẽ không từ bỏ ý định".
Gã sai vặt trẻ tuổi dò hỏi: "Chúng ta phải làm sao đây?"
Quý lão bất đắc dĩ nói: "Sự việc cho tới bây giờ cũng không có biện pháp, chỉ hy vọng Nhạc Phàm có thể an toàn trở về"
"Mọi người phải chú ý tập trung quan sát, nếu có bất cứ tin tức gì, phải lập tức truyền về".
Quý lão hơi gật đầu nói: "Tốt! Khổ cực cho ngươi Liễu Vân Phương…"
Vân Phương lắc đầu nói: "Quý lão đừng khách khí, đây là việc nên làm, nếu không có tổ chức cho ta cơm ăn, ta cũng sẽ không sống đến bây giờ, đừng nói đến việc tính toán cái gì. Nghe nói Lý huynh đệ này rất lợi hại, ta cũng muốn mở mang kiến văn rộng rãi một chút… Ha ha! Các người yên tâm đi, ta đi trước" nói xong lập tức chạy đi.
Quý lão thấy Miêu Lam Phượng thương tâm vô cùng, an ủi nói: "Ngươi yên tâm đi, Nhạc Phàm sẽ xử lý tốt việc này".
"Ừm!" Miêu Lam Phượng tuy lên tiếng gật đầu, nhưng dưới mi mắt vẫn không ngừng ẩn dấu sự lo lắng và đau lòng.
"Xem ra phải sớm đi chuẩn bị một chút… Trước tiên thương lượng với lão đại một chút rồi nói sau" Quý lão lại than nhẹ một tiếng, mang theo Miêu Lam Phượng đến chỗ của Tô Phóng Hào.
Lâm uyển ồn ào, âm thanh nhiễu loạn, yến tiệc đã nhập.
Nghe thấy hai vị phu nhân đang bàn tán chuyện nữ nhân, Tư Đồ Hướng Đông vẻ mặt áy náy nói: "Nói đến, nhà Tư Đồ ta thật sự xấu hổ với Trịnh gia! Nếu Yến nhi không bị bệnh, Quân Văn cũng sẽ không phải đến bây giờ vẫn chưa có gia đình! Ài…"
Trịnh Hoa Hùng trong lòng cười thầm, nâng chén lên nói: "Thật ra việc này cũng không thể trách các ngươi, có lẽ là ý trời! Hôn nhân này đã được đính ước từ nhỏ… Bất quá ta có một ý này, xem thử ý tứ của lão đệ ra sao".
"Ồ!" Tư Đồ Hướng Đông ngẩn ra, hiếu kỳ hỏi: "Trịnh huynh xin hãy nói".
Trịnh Hoa Hùng nói: "Thật ra nhà ta cũng thích Yến nhi, chi bằng sớm tiếp nhận nó về nhà. Kinh thành danh y đông đảo, như vậy chúng ta chiếu cố tốt được, Quân Văn tiểu tử nọ cũng đỡ phải cả ngày đến ở tại nơi này"
"Ha ha…" Tư Đồ Hướng Đông cười nói: "Nguyên lai là Trịnh huynh không nỡ xa con mình".
"Hắc hắc!" Trịnh Hoa Hùng cười nói đùa: "Lão đệ cũng giống nhau không nỡ xa con gái?"
Thật ra, Tư Đồ Hướng Đông đã muốn hoàn thành hôn sự này, chỉ là bệnh của nữ nhi vẫn không thể chuyển biến, nên đã trì hõan cho đến hôm nay Bây giờ Trịnh gia đã chủ động đưa ra hôn sự này, hắn trong lòng còn cười như hoa nở, còn có cái gì không nỡ nữa, chỉ là không muốn nói ra, khiến cho người ta cười nhạo.
"Ha ha… như vậy…" Tư Đồ Hướng Đông đang chuẩn bị đáp ứng, lại bị một việc gấp rút cắt ngang.
"Không hay rồi, Đại lão gia không hay rồi!" một gã hạ nhân xông vào Lâm uyển, hổn hển thở: "Đánh… đánh vào rồi, bọn họ đánh tới rồi…"
(*) Hung cốt: xương ức
Bình luận truyện