Chương 76
"Cô, đi ra ngoài!". Thấy nữ nhi căn bản không nghe lời nói của mình, nam nhân vốn bi thống giờ đây lại tràn đầy sức sống, trừng mắt nhìn Cố Úc Diễm, "Nơi này không được vui...."
"Tôi nói này em vợ, nơi này không chào đoán nha đầu này, không phải là do cậu cho vào đấy chứ?". Tần Thanh Miểu lạnh lùng nhìn cha mình, vốn định nói chuyện, không nghĩ đến cậu nàng lúc này lại ra khỏi phòng, mà giọng nói mang theo địch ý mãnh liệt, "Anh lại càng không được hoan nghênh, nên đi ra ngoài".
Sắc mặt hơi đổi, cha Tần Thanh Miểu nhìn cậu em vợ nhỏ hơn mình mười tuổi, biểu tình ngày càng khó coi, "Tấn Lâm, không nên nói lời khó nghe như vậy đi?"
"Hừ!". Thân là quân nhân nên đều sở hữu một cô khí thế uy nghi, cậu Tần Thanh Miểu lạnh lùng nói, "Ba qua đời, Thanh Miểu là cháu ngoại đương nhiên có liên quan, tiểu nha đầu....hiện tại cũng có thể xem là có liên hệ đến Vu gia bọn tôi....nhưng thật ra đưa con riêng của anh, ha ha...."
Nhược nhược nhìn hai nam nhân đầy mùi thuốc súng đối thoại, Cố Úc Diễm nguyên bản vốn khẩn trương đã chậm rãi tiêu tan, sau khi nghe cậu Vu Tấn Lâm của Tần Thanh Miểu nói "Tiểu nha đầu coi như là người có liên quan đến Vu gia" thì nhịn không được quay đầu vụng trộm nhìn Tần Thanh Miểu.
Từ đầu tới đuôi vẫn duy trì tư thái lạnh lùng, nhưng càng nhìn càng nhăn mặt, cảm giác được đạo ánh mắt bên cạnh, Tần Thanh Miểu nghiêng đầu đối diện với nàng, lập tức buông lỏng mi ra, lôi kéo nàng hướng về phía linh đường.
Người thân của lão nhân tăng lên mấy người, giờ phút này ở linh đường còn có bảo vệ và Tần Thanh Dật. Nguyên bản là đang ngồi ở ghế không biết là đang suy nghĩ cái gì, thấy muội muội đi lại, Tần Thanh Dật vội vàng đứng dậy, "Thanh Miểu, em không sao chứ?"
Nhẹ nhàng thở dài, Tần Thanh Miểu cao thấp đánh giá ca ca mình một lát, thở dài, "Anh cũng đi thay quần áo đi, anh".
"A....". Khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc lóe qua tia xấu hổ, Tần Thanh Dật nhìn lão nhân nằm trên giường, cúi thấp đầu, "Thôi quên đi.....chắc ông ngoại cũng không nguyện ý đâu...."
Nhìn Tần Thanh Dật như thế, mà ở bên kia cha mình còn đang tranh chấp với cậu, Tần Thanh Miểu cũng không miễn cưỡng nữa, gật gật đầu, nắm tay Cố Úc Diễm ngồi vào bên cạnh, sau đó nhìn ông ngoại rồi lâm vào trạng thái thất thần.
"Cố tiểu thư....". Tần Thanh Dật hơi do dự một chút, đi đến bên người Cố Úc Diễm, đè thấp thanh âm, "Ở chỗ tôi còn có áo sơ mi trắng, cô có muốn mặc không?"
Ngày thường ở viện kiểm sát cũng không nhất định phải mặc đồng phục, Cố Úc Diễm bây giờ mặc một chiếc áo polo hồng nhạt, tại linh đường này hình như có chút không thích hợp.
Hoàn hồn lại nhìn Cố Úc Diễm xấu hổ, Tần Thanh Miểu cũng ý thức được do mình sơ sót, chưa kịp mở miệng, Cố Úc Diễm đã gật đầu, "Hảo".
Nhưng nàng vừa mới đứng lên, Tần Thanh Miểu lập tức giữ chặt tay nàng, hơi chần chờ, "Tiểu Diễm, hay là....em về trước đi".
Mi rối rắm, Cố Úc Diễm có chút lo sợ nhìn nàng, không nói gì.
"Ngày mài em còn phải đi làm". Tựa hồ thấy được đứa bé này bất an, Tần Thanh Miểu nâng tay đẩy ra mấy sợi tóc trước trán Cố Úc Diễm, con ngươi che kín tơ máu cũng nồng đậm ôn nhu, "Dù sao cũng là kiểm sát trưởng....trở về hảo hảo tắm rửa một cái, thay quần áo...."
"Không được, em đã nói là ở cùng với chị". Phản ứng đầu tiên của Tần Thanh Miểu vẫn là muốn làm cho mình rời đi chứ không hề muốn cùng mình đối mặt, nghe xong lời nàng nói mới nhẹ nhàng thở ra, Cố Úc Diễm lắc đầu, "Gần đây không bận, em cũng không có nhiều việc lắm, không sao đâu".
Buông tay nàng, Cố Úc Diễm lần nữa nhìn về phía Tần Thanh Dật, "Làm phiền anh rồi, Tần tiên sinh".
Lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, Tần Thanh Dật xoay người đi ra ngoài, một lát sau cầm một cái áo sơm mi thuần trắng trở về đưa cho Cố Úc Diễm.
Chạy tới nhà vệ sinh thay ra áo hồng nhạt, mặc vào quần áo rộng thùng thình của Tần Thanh Dật còn mang theo mùi phấn thơm ngát, Cố Úc Diễm có chút không được tự nhiên đi ra ngoài, ngượng ngùng đi đến trước mặt Tần Thanh Miểu.
Lại lâm vào trầm tư, thẳng đến khi Cố Úc Diễm đứng trước mặt mới ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng của nàng, Tần Thanh Miểu đứng lên sửa lại áo sơ mi cho nàng, đem áo vuốt phẳng ra, "Nếu mệt mỏi thì trở về".
".....Ân". Nhẹ giọng đáp ứng, trong lòng sớm đã quyết định bồi bên người Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm ngoan ngoãn ngồi ở bên người Tần Thanh Miểu, quay đầu suy nghĩ, rồi lại nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Miểu đang trầm mặc, hồi lâu sau mới bắt buộc tầm mắt của mình chuyển đi.
Một lát sau, Vu Tấn Lâm và vợ cùng với cha Tần Thanh Miểu đi lại, biểu tình trên mặt có chút căm giận, đợi cho đến khi đến trước di thể của cha, mới xoay người, chỉ vào Tần Thanh Dật rồi lạnh giọng nói với cha Tần Thanh Miểu, "Tần Mộ, trước mặt của ba, anh thú nhận đi, Tần Thanh Dật rốt cuộc có phải là con ruột của anh hay không!".
"Cậu....Tấn Lâm....". Khuôn mặt của Tần Mộ sớm đã che kín một tầng mồ hôi, nâng tay lau mồ hôi, nhìn Tần Thanh Miểu, rồi lại nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Tần Thanh Dật, nửa ngày không nói được câu hoàn chỉnh.
Nâng mi, Tần Thanh Miều nhìn hai người giằng co, lại nhìn ông ngoại nhắm mắt ở trên giường, mím môi, "Cậu, hôm nay đừng nói những lời này, đừng làm cho ông ngoại đã xuống dưới suối vàng mà vẫn còn phải lo lắng cho chúng ta".
Vu Tấn Lâm nhìn về phía cháu gái mình rất thương yêu, thấy vẻ mặt nàng bình thản, mặt mày càng nhăn chặt hơn, "Thanh Miểu, cháu đừng luôn suy nghĩ cho bọn họ, cháu ngẫm lại xem, nhiều năm qua, cháu..."
"Cậu!". Nữ nhân vẫn cố gắng duy trì trạng thái bình tĩnh rốt cuộc hạ thấp thanh âm, "Hôm nay không nên đề cập vấn đề đó!".
"....". Nam nhân phẫn nộ không thèm nhắc lại nữa, hung hăng trừng mắt với Tần Mộ và Tần Thanh Dật một cái, oán hận ngồi xuống ghế bên cạnh, người vợ ở bên không thể nói chuyện lộ ra một chút bất đắc dĩ, ôn nhu vỗ về ngực ông ấy, dùng ánh mắt an ủi.
Đối với chuyện gia đình họ không hiểu nhiều lắm, hôm nay nhờ Thương Mặc mới biết được chút da lông, giờ phút này lại ở cạnh mấy người này, mà như trong lời Thương Mặc nói người gây khó khăn cho nàng nhiều nhất chính là lão quan nhân cư nhiên đã qua đời, Cố Úc Diễm có chút kinh ngạc, yên lặng gắt gao nhìn cái giường trắng.
"Tiểu Diễm, ra ngoài với tôi một chút". Không khí của linh đường bởi vì cuộc cãi vã vừa rồi mà trở nên nặng nề, Tần Thanh Miểu đứng dậy, sau khi bỏ lại câu đó thì đi thẳng ra ngoài, Cố Úc Diễm vội vàng đứng dậy đuổi theo, mà Tần Mộ ở bên cạnh đang muốn nói cái gì, lập tức ngừng lời.
Đại viện quân khu chính là nơi an toàn nhất của thành phố này, Cố Úc Diễm đi theo Tần Thanh Miểu ra ngoài, nhìn dáng người đơn bạc trong bóng đêm, theo bản năng muốn cởi áo rồi khoác lên người cô, nhưng khi sờ vào lại phát hiện mình đang mặc áo sơ mi của Tần Thanh Dật, vội vàng tiến lên giữ chặt tay Tần Thanh Miểu, cảm giác được tay cô lạnh lẽo, hai tay muốn ôm lấy để truyền nhiệt cho cô.
"Chị không lạnh....". Lẳng lặng nhìn một loạt động tác của nàng, Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng lắc đầu, dừng bước, thở dài, rồi trực tiếp ôm lấy Cố Úc Diễm.
"Ngô...". Hai tay lập tức vòng qua thắt lưng của Tần Thanh Miểu, mặc cô đem toàn bộ sức nặng giao lên người mình, Cố Úc Diễm có chút không biết nên làm cái gì cho phải, hơn nửa ngày mới nói, "Miểu Miểu, em ở đây..."
"Chị biết.....". Đầu chôn ở hõm vai nàng, thanh âm Tần Thanh Miểu mang theo chút mỏi mệt, "Tiểu Diễm, chị mệt mỏi quá".
"....Mệt...Mệt...". Vừa nghe cô nói mệt, tuy biết cô phần nhiều là mệt tâm, nhưng theo bản năng vẫn nhìn xung quanh, thấy một tảng đá, tay dời xuống chân Tần Thanh Miểu rồi bế hẳn cô lên, hướng qua phiến đá kia, sau khi ngồi xuống thì để cô lên đùi mình, "Nếu mệt, có thể dựa vào em....".
"....Ân". Từ đầu đến cuối đều không có động tác gì, ngoan ngoãn làm ổ trong lòng nàng, thanh âm rầu rĩ.
Xung quanh một mảng yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng côn trùng truyền ra từ bụi cỏ. bầu trời đêm thưa thớt đính dăm ba ngôi sao, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, Cố Úc Diễm càng ôm chặt Tần Thanh Miểu, sợ cô cảm lạnh.
"Hai năm nay, kỳ thật chị vẫn luôn ở thế chống đối ông ngoại". Cũng không biết là qua bao lâu, Tần Thanh Miểu không nói gì lại mở miệng, đầu chôn ở cổ Cố Úc Diễm cũng nâng lên, ngưng mắt nhìn Cố Úc Diễm, "Hiên tại nghĩ đến, dù cho ông có không đồng ý một số chuyện...hai năm nay.... chị quả thật có chút bất hiếu".
"Miểu Miểu.....". Vừa nghe cô nói như vậy, Cố Úc Diễm lập tức nóng nảy, đau lòng tính mở miệng biện hộ thay cho cô, Tần Thanh Miểu liền nâng tay che lại miệng nàng, "Em ngoan ngoãn nghe chị nói".
"...Dạ".
"Năm đó, thứ mà anh em lấy đi, kỳ thật chính là báo cáo xét nghiệm DNA của anh chị". Tựa hồ như đang nói một chuyện hết sức bình thường, một lần nữa chui vào lòng Cố Úc Diễm, thanh âm có chút xa xôi, nhưng nội dung lại làm cho thân mình Cố Úc Diễm lập tức cứng lại.
"Thật ra, anh trai chính là con ruột của ba chị, chuyện này chị đã biết từ rất lâu rồi...". Tần Thanh Miểu thở dài nói, giật giật thân mình, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Cố Úc Diễm rồi tiếp tục dựa vào, "Là mẹ trước khi ra đi nói cho chị biết, chuyện này, ngay cả ông ngoại và cậu chị cũng đều không biết..."
"Anh em.... anh ấy... tại sao lại muốn lấy đi bản báo cáo đó?". Ôm thật chặt người trong lòng, hô hấp Cố Úc Diễm có chút gian nan.
Tuy nói rằng, anh chính là tình địch cho tới nay không thể đối mặt, nhưng hình tượng anh trai trong lòng nàng, cho tới nay vẫn đều rất tốt.
Lúc trước, ngay cả Mục Hề Liên cũng đều nói rằng anh đã làm ra chuyện có lỗi với Tần Thanh Miểu, mà thái độ của Tần Thanh Miểu bây giờ cũng đã đủ chứng minh điều đó, nhưng ở trong lòng nàng, ẩn ẩn vẫn không muốn thừa nhận anh mình sẽ làm ra chuyện không phải chính nhân quân tử này.
"Đúng vậy... chị cũng muốn biết là vì sao....". Có chút tự giễu nói, Tần Thanh Miểu nâng tay xoa xoa sườn mặt của người đang ôm mình, "Liệu một ngày nào đó.....em có làm ra chuyện tương tự đối với chị không....Tiểu Diễm?".
Bình luận truyện