Tiếng Lòng Qua Ống Kính
Chương 2: Gửi lời chúc phúc chân thành nhất đến fan đáng yêu nhất của tôi
Hai mắt Mộ Thương sáng ngời, anh đưa nắm tay trái lên che miệng ho khan.
“Chữ ký à, được thôi.”
Anh đưa tay đến trước mặt Triệu Khê.
Triệu Khê: “?”
“Giấy á… Em không mang theo à?”
“Hic, xin lỗi nhé, không có thì th…”
“Đừng, anh có nè!”
Mộ Thương lập tức ngắt lời cô, lấy từ chiếc túi trợ lý đang cầm ra một tập tài liệu, trong đó có một xấp ảnh Pluto. Anh lật tới lật lui xấp ảnh, chọn mãi mới rút ra một tấm ảnh chụp một mình mình.
“Ấy khoan, tấm ảnh này thuộc album chưa công bố đấy.” Lý Tiểu Lượng cúi người, khẽ nhắc anh.
“Không sao, dù sao cũng có ai mua đâu.” Mộ Thương tự tin trả lời.
Anh lại lấy bút dạ từ túi Lý Tiểu Lượng mang theo, để tấm ảnh lên bàn phòng nghỉ, bắt tay vào viết.
Triệu Khê những tưởng anh chỉ ký mỗi cái tên thôi.
Thế mà Mộ Thương viết hẳn năm phút.
Mà lại còn dùng đầu nhỏ của bút dạ.
Ủa anh ta định văn thơ lai láng luôn đấy à?
“Đúng rồi, em tên gì ấy nhỉ? Có cần anh viết Gửi tên fansite không?” Mộ Thương ngẩng đầu hỏi cô.
Fansite?
Cô còn chưa mở tài khoản nữa.
Tuy rằng đặt tên fansite cũng chỉ cần ghép đại vài từ có ý nghĩa hay ho vào là được, cùng lắm là mất mấy phút thôi, nhưng nếu đụng hàng với tên fansite khác thì kì lắm.
“À, anhcứ viết Cici đi.”
“CC hay là C-i-c-i?”
“C-i-c-i.”
“Đây là tên trên mạng của em à?”
“Ừ, cứ xem là vậy đi.”
“Xong rồi.” Viết xong chữ cuối cũng, Mộ Thương đóng nắp bút, đưa tấm ảnh cho Triệu Khê.
“Cảm ơn anh.”
Vẻ mặt Mộ Thương lại trở lại bình thường. Trừ những lúc có biểu hiện không khác gì một chú chó cỡ bự lúc nãy, những lúc trông đứng đắn đàng hoàng, gương mặt anh vẫn rất có sức hút.
Anh dịu dàng nhìn sang một bên, huơ huơ chiếc vé trong tay với Triệu Khê.
“Anh đi check-in đây.”
Đến khi Mộ Thương đứng dậy rời đi, Triệu Khê mới phát hiện người ta không thổi phồng chiều cao của anh chút nào. Thân hình 1m9 này dù là ở đâu cũng sẽ rất thu hút ánh mắt người khác, huống hồ anh còn ở trong một nhóm với bình quân chiều cao các thành viên còn lại không đến 1m8.
Vô hình trung, anh lại trông hơi lạc quẻ.
Mộ Thương chỉ có trợ lý đi theo, cảnh ngộ khác hẳn với Adonis khi nãy, trông hơi cô đơn.
Cho đến khi bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt, Triệu Khê mới đeo túi lên vai phải, xoay người rời đi.
***
Trong căn hộ tại chung cư 21 tầng ở trung tâm thành phố, thoạt nhìn vừa trống trải vừa hỗn độn.
Áo ngủ bị ném bừa lên sô pha, trong bếp còn có cơm hộp từ hôm qua, máy tính tiện tay đặt trên thảm, đồ trang điểm rơi đầy đất, chỉ cần không cẩn thận là có thể đá phải một lọ kem nền.
Đưa tay nhặt lọ kem nền bên chân, Triệu Khê nhíu mày. Tìm mãi không thấy, hoá ra nó ở đây.
Là đầu sỏ khiến cô không kịp trang điểm ban sáng đây mà.
Một tháng nay, phẩn lớn thời gian cô đều ở nơi khác. Đầu tiên là đến thành phố G tham dự concert của nhóm nhạc nữ Thiếu nữ Candy, sau đó đến thành phố C tham dự Lễ hội âm nhạc giữa năm của đài Lemon, cuối cùng đến thành phố S tham gia tiệc tối từ thiện của một tạp chí thời trang.
Bận bịu mãi thôi.
Hôm qua, lúc về đến nhà thì đã khuya, cô bèn và vội miếng cơm hộp rồi còn phải vừa chỉnh ảnh vừa thống kê đơn hàng.
Đến hơn nửa đêm mới rửa mặt, đi ngủ, sáng sớm hôm nay lại đến sân bay.
Có thể nói là chiến sĩ thi đua thời đại.
Triệu Khê tự thấy mình không phải là một người lôi thôi. Cô nhìn đống bùi nhùi trong nhà mình, bất đắc dĩ nghiêng đầu, xắn tay áo lên.
Bừa bộn thêm tí nữa thì đến ở cũng không ở nổi nữa rồi.
Vứt hết rác, để đồ lại chỗ cũ, cô lại lấy máy hút bụi làm sạch phòng, rồi bật máy hút bụi ra để nó xử lý phần còn lại.
Dọn dẹp xong đã là hai giờ chiều.
Cuộc tổng vệ sinh làm cô hết cả buồn ngủ, chỉ thấy đói cực kì.
Đã một tháng nay căn nhà này không có người ở, không có thứ gì để ăn. Cô cũng chẳng muốn gọi cơm hộp nữa, ngồi trên ghế suy ngẫm năm phút rồi xuống siêu thị ở tầng dưới mua thức ăn.
Cô đã đi du học nhiều năm như thế, có là một tiểu thư mười ngón tay không nhiễm nước xuân đi nữa, nay cũng có thể nấu ăn rất khá.
Tiểu thư à?
Triệu Khê cúi đầu khẽ bật cười, vừa như trào phúng, vừa như khinh bỉ.
Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhìn số điện thoại hiển thị, cô gõ gõ lên mặt bàn một lúc, cuối cùng vẫn bắt máy.
“Mẹ à.”
“Khi nào con về nhà?”
“…” Triệu Khê cầm di động, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ rồi trả lời: “Gần đây con không về đâu.”
“Không về? Con thấy mình đi làm mấy cái việc không đứng đắn đó tự hào lắm à? Đang yên đang lành nói nghỉ học là nghỉ luôn, mẹ cũng không mong con đem về bằng cấp cao gì, nhưng con có thể để mẹ bớt lo tí được không? Nhìn con gái nhà người ta xem, chọn ngành nghệ thuật, học xong về mở triển lãm tranh, chơi nhạc cụ hay thiết kế thời trang gì đó. Người ta làm có tệ đến thế nào đi nữa thì có sao, nể mặt nhà người ta, ai mà không khen lấy khen để? Chỉ có con, mẹ không biết phải nói thế nào nữa…”
“Vậy thì mẹ đừng nói nữa.” Triệu Khê đanh giọng ngắt lời, cô nói: “Con còn việc phải làm, sẽ không về nhà trong thời gian này, đừng gọi điện cho con.”
Cô nhấn phím tắt cuộc gọi, ngả người lên sô pha, tâm trí bay về thời còn học đại học tại nước M.
Triệu Khe luôn cảm thấy mình khác với những cô tiểu thư lá ngọc cành vàng cả đời đều dựa vào gia tộc kia.
Cô có thể tạo nên những tác phẩm xinh đẹp cực kì, còn có thể nhận hết chiếc cúp này đến chiếc cúp khác.
Cô có thể làm những gì mình muốn làm mà không dựa vào sự nâng đỡ của gia đình.
Ví dụ như việc trở thành một nhiếp ảnh gia ưu tú.
Lắc đầu, Triệu Khê ngồi dậy, đột nhiên chẳng muốn cơm nước gì nữa, chỉ muốn ngủ mà thôi.
Cô không may lảo đảo, làm túi camera rơi từ sô pha đến trên thảm.
Triệu Khê vội vàng mở máy xem ống kính có bị hỏng hóc gì không.
Cũng may túi camera rất dày nên không bị gì. Cô đặt camera vào lại trong túi.
Một chiếc ảnh chụp mỏng rơi từ trong túi ra.
Là bức ảnh có chữ ký của Mộ Thương.
Lúc này, Triệu Khê mới có thời gian nhìn kĩ những gì anh viết.
[Gửi lời chúc phúc chân thành nhất đến fan đáng yêu nhất của tôi, chúc em học hành tiến tới, công việc thuận lợi, gia đình hạnh phúc, tình yêu mỹ mãn. Chúc cho hoa cỏ em trồng đều lớn lên tươi tốt, chó mèo em nuôi đều khoẻ mạnh vui vẻ. Càng ngày càng xinh lên, càng ngày càng gầy đi. Cảm ơn em đã thích anh, anh là Mộ Thương của Pluto.
Cảm ơn Cici]
Khoé miệng Triệu Khê run lên.
Nói một câu công bằng, trong số những tấm thiệp gửi fan của nhiều ngôi sao cô từng được nhận, anh ta viết chữ đẹp nhất, lưu loát mà không lộn xộn, san sát mà không khó đọc.
Cũng là tấm thiệp chân thành nhất.
Ngôi sao khác viết toàn là “Hãy cùng mình đi tiếp nhé”, không thì chỉ viết mỗi tên fansite. Càng ngắn thì cô càng dễ làm thành kí hiệu của fansite.
Mà trên tấm thiệp này, chữ viết thiếu điều lấp đầy tấm ảnh.
Đây vốn là một tấm ảnh ký tên, vậy mà cuối cùng chỉ thấy rõ được khuôn mặt anh ta đã cố tình tránh ra.
Gương mặt đẹp trai như thế lại phải chen chúc giữa đám chữ chi chít. Nhìn vào tấm ảnh, cô như thấy được cảnh anh đứng trước mặt mình tíu tít nói chuyện.
Không được, cứ nghĩ là lại nhớ đến những dòng suy nghĩ ồn ào của anh ta.
Triệu Khê để ảnh chụp sang một bên, cười thành tiếng.
Cô đặt máy tính lên bàn trà, thuận thế ngồi lên trên thảm, tựa lưng vào sô pha, chuyển ảnh sang máy tính.
Xem như mỗi ngày một việc tốt đi.
[@Mộ Thương – ReachForGlory: Hướng đến vinh quang, theo anh tiến bước. @Pluto-Mộ Thương]
Gương mặt Mộ Thương vốn rất ăn ảnh, dù có là ảnh HD cũng không soi ra được lỗ chân lông lẫn tí tỳ vết nào. Chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt sâu, đôi môi nhạt màu dưới lớp khẩu trang, khiến người ta mơ màng suy tưởng.
Cô đăng ảnh lên super topic của Pluto, lượt bình luận và yêu thích khác một trời một vực với những fansite thần tượng khác cô quản lý. Đã nửa tiếng rồi mà chỉ mới hơn trăm bình luận, lượng chia sẻ càng không đến ba chữ số.
Bình luận từ người qua đường thậm chí còn nhiều hơn của fan.
— Lần đầu thấm được vẻ đẹp của Mộ Thương, chị master chụp đẹp quá, chụp anh nhà em với chị ơi.
— Trời ơi, mọi người chụp Mộ Thương nhiều hơn chút đi, gương mặt này không thể phí phạm đươc. Khi nào Tinh Thần mới để anh ấy solo vậy, đừng chết chìm trong cái nhóm flop đó nữa.
— Mị nói thế này cho vuông, chỉ cần Mộ Thương không làm idol, mị sẽ đu ảnh.
— Đẹp trai thật đó, haha nói hơi có lỗi chứ Mộ Thương không nên nhảy nhót gì hết, đóng phim đi, tấm này có cảm giác điện ảnh quá.
***
Fan anh cứ thế tăng lên, khả năng cũng có không ít người qua đường vì thấy đẹp mà theo dõi, những fan tiêu tiền support anh không thể ít ỏi hơn.
Khi cô vừa định đăng xuất khỏi tài khoản này, có một tin nhắn gửi đến.
[@Pluto – Mộ Thương: Cici, là em đấy à?]
Anh ta còn lướt Weibo bằng tài khoản chính luôn à?
Triệu Khê thật phục dũng khí của idol nhóm flop luôn. Cô không thừa nhận.
[@Mộ Thương – ReachForGlory: Không phải]
[@Pluto – Mộ Thương: Em không cần giả vờ, rõ ràng hôm nay chỉ có mỗi em đến chụp anh thôi.]
Ủa sao nghe như anh ta đang đắc ý vậy?
[@Mộ Thương – ReachForGlory: …]
[@Pluto – Mộ Thương: Vui quá đi mất, cảm ơn em nhé, em là fan đầu tiên đến sân bay tiễn anh đấy.]
Triệu Khê gãi đầu, hôm nay là ngẫu nhiên thật mà.
[@Pluto – Mộ Thương: Anh có thể thấy em ở hoạt động nhóm sắp tới không?]
Ấy, đừng được voi đòi tiên thế chứ.
Hoạt động nhóm của các anh có gì để tôi phải theo à?
Không, nhóm các anh vậy mà vẫn còn có hoạt động à?
Triệu Khê xoa thái dương.
[@Mộ Thương – ReachForGlory: Tôi sẽ đến. Anhcó thể cho tôi biết thời gian địa điểm được không?]
[@Pluto – Mộ Thương: Ngày 15 tháng sau, bọn anh sẽ tổ chức một concert nho nhỏ tại Bảo tàng Nghệ thuật Bắc Kinh]
[@Pluto – Mộ Thương: [Hình ảnh], em quét mã QR này rồi điền thông tin vào là được, vé điện tử đấy, hôm ấy em cứ đưa mã QR ra là vào được thôi.]
Xem anh ta kích động chưa kìa.
Anh idol này dùng tài khoản chính thức đã được xác nhận của mình nhắn liền ba tin, khiến Triệu Khê không khỏi bật cười.
Ấy vậy mà lại là vé điện tử, đơn sơ thật đó.
[@Mộ Thương – ReachForGlory: Được, hôm đó gặp nhé.]
[@Pluto – Mộ Thương: Tháng sau gặp lại! [icon vui vẻ]]
Người này dễ thoả mãn thật.
Thuộc một nhóm nhạc không nổi, tổ chức một buổi concert ở một nơi rất nhỏ bé, chỉ bởi vì có một fan sẽ đến đã vui như một đứa trẻ.
Họ biểu diễn khó coi đến vậy sao?
Thực ra Triệu Khê cũng chưa xem bao giờ, cư dân mạng cũng có rất ít người từng xem.
Họ không có nhiều cơ hội biểu diễn lắm, cũng chỉ có lần diễn live ngay sau khi debut bị người ta lôi ra cười nhạo mãi thôi.
Nhóm nhạc vừa được kéo cho đủ người, chưa thuộc lời bài hát, cũng chẳng nhớ động tác nhảy, lúc di chuyển còn chạm cả vào nhau.
Dường như thời gian chẳng cho họ chút cơ hội nào.
Lần biểu diễn tiếp theo, tôi sẽ xem thật kĩ.
Mọi người cũng biểu diễn cho tốt nhé.
Khi đó, Triệu Khê không ngờ rằng đây là concert cuối cùng của Pluto.
“Chữ ký à, được thôi.”
Anh đưa tay đến trước mặt Triệu Khê.
Triệu Khê: “?”
“Giấy á… Em không mang theo à?”
“Hic, xin lỗi nhé, không có thì th…”
“Đừng, anh có nè!”
Mộ Thương lập tức ngắt lời cô, lấy từ chiếc túi trợ lý đang cầm ra một tập tài liệu, trong đó có một xấp ảnh Pluto. Anh lật tới lật lui xấp ảnh, chọn mãi mới rút ra một tấm ảnh chụp một mình mình.
“Ấy khoan, tấm ảnh này thuộc album chưa công bố đấy.” Lý Tiểu Lượng cúi người, khẽ nhắc anh.
“Không sao, dù sao cũng có ai mua đâu.” Mộ Thương tự tin trả lời.
Anh lại lấy bút dạ từ túi Lý Tiểu Lượng mang theo, để tấm ảnh lên bàn phòng nghỉ, bắt tay vào viết.
Triệu Khê những tưởng anh chỉ ký mỗi cái tên thôi.
Thế mà Mộ Thương viết hẳn năm phút.
Mà lại còn dùng đầu nhỏ của bút dạ.
Ủa anh ta định văn thơ lai láng luôn đấy à?
“Đúng rồi, em tên gì ấy nhỉ? Có cần anh viết Gửi tên fansite không?” Mộ Thương ngẩng đầu hỏi cô.
Fansite?
Cô còn chưa mở tài khoản nữa.
Tuy rằng đặt tên fansite cũng chỉ cần ghép đại vài từ có ý nghĩa hay ho vào là được, cùng lắm là mất mấy phút thôi, nhưng nếu đụng hàng với tên fansite khác thì kì lắm.
“À, anhcứ viết Cici đi.”
“CC hay là C-i-c-i?”
“C-i-c-i.”
“Đây là tên trên mạng của em à?”
“Ừ, cứ xem là vậy đi.”
“Xong rồi.” Viết xong chữ cuối cũng, Mộ Thương đóng nắp bút, đưa tấm ảnh cho Triệu Khê.
“Cảm ơn anh.”
Vẻ mặt Mộ Thương lại trở lại bình thường. Trừ những lúc có biểu hiện không khác gì một chú chó cỡ bự lúc nãy, những lúc trông đứng đắn đàng hoàng, gương mặt anh vẫn rất có sức hút.
Anh dịu dàng nhìn sang một bên, huơ huơ chiếc vé trong tay với Triệu Khê.
“Anh đi check-in đây.”
Đến khi Mộ Thương đứng dậy rời đi, Triệu Khê mới phát hiện người ta không thổi phồng chiều cao của anh chút nào. Thân hình 1m9 này dù là ở đâu cũng sẽ rất thu hút ánh mắt người khác, huống hồ anh còn ở trong một nhóm với bình quân chiều cao các thành viên còn lại không đến 1m8.
Vô hình trung, anh lại trông hơi lạc quẻ.
Mộ Thương chỉ có trợ lý đi theo, cảnh ngộ khác hẳn với Adonis khi nãy, trông hơi cô đơn.
Cho đến khi bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt, Triệu Khê mới đeo túi lên vai phải, xoay người rời đi.
***
Trong căn hộ tại chung cư 21 tầng ở trung tâm thành phố, thoạt nhìn vừa trống trải vừa hỗn độn.
Áo ngủ bị ném bừa lên sô pha, trong bếp còn có cơm hộp từ hôm qua, máy tính tiện tay đặt trên thảm, đồ trang điểm rơi đầy đất, chỉ cần không cẩn thận là có thể đá phải một lọ kem nền.
Đưa tay nhặt lọ kem nền bên chân, Triệu Khê nhíu mày. Tìm mãi không thấy, hoá ra nó ở đây.
Là đầu sỏ khiến cô không kịp trang điểm ban sáng đây mà.
Một tháng nay, phẩn lớn thời gian cô đều ở nơi khác. Đầu tiên là đến thành phố G tham dự concert của nhóm nhạc nữ Thiếu nữ Candy, sau đó đến thành phố C tham dự Lễ hội âm nhạc giữa năm của đài Lemon, cuối cùng đến thành phố S tham gia tiệc tối từ thiện của một tạp chí thời trang.
Bận bịu mãi thôi.
Hôm qua, lúc về đến nhà thì đã khuya, cô bèn và vội miếng cơm hộp rồi còn phải vừa chỉnh ảnh vừa thống kê đơn hàng.
Đến hơn nửa đêm mới rửa mặt, đi ngủ, sáng sớm hôm nay lại đến sân bay.
Có thể nói là chiến sĩ thi đua thời đại.
Triệu Khê tự thấy mình không phải là một người lôi thôi. Cô nhìn đống bùi nhùi trong nhà mình, bất đắc dĩ nghiêng đầu, xắn tay áo lên.
Bừa bộn thêm tí nữa thì đến ở cũng không ở nổi nữa rồi.
Vứt hết rác, để đồ lại chỗ cũ, cô lại lấy máy hút bụi làm sạch phòng, rồi bật máy hút bụi ra để nó xử lý phần còn lại.
Dọn dẹp xong đã là hai giờ chiều.
Cuộc tổng vệ sinh làm cô hết cả buồn ngủ, chỉ thấy đói cực kì.
Đã một tháng nay căn nhà này không có người ở, không có thứ gì để ăn. Cô cũng chẳng muốn gọi cơm hộp nữa, ngồi trên ghế suy ngẫm năm phút rồi xuống siêu thị ở tầng dưới mua thức ăn.
Cô đã đi du học nhiều năm như thế, có là một tiểu thư mười ngón tay không nhiễm nước xuân đi nữa, nay cũng có thể nấu ăn rất khá.
Tiểu thư à?
Triệu Khê cúi đầu khẽ bật cười, vừa như trào phúng, vừa như khinh bỉ.
Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhìn số điện thoại hiển thị, cô gõ gõ lên mặt bàn một lúc, cuối cùng vẫn bắt máy.
“Mẹ à.”
“Khi nào con về nhà?”
“…” Triệu Khê cầm di động, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ rồi trả lời: “Gần đây con không về đâu.”
“Không về? Con thấy mình đi làm mấy cái việc không đứng đắn đó tự hào lắm à? Đang yên đang lành nói nghỉ học là nghỉ luôn, mẹ cũng không mong con đem về bằng cấp cao gì, nhưng con có thể để mẹ bớt lo tí được không? Nhìn con gái nhà người ta xem, chọn ngành nghệ thuật, học xong về mở triển lãm tranh, chơi nhạc cụ hay thiết kế thời trang gì đó. Người ta làm có tệ đến thế nào đi nữa thì có sao, nể mặt nhà người ta, ai mà không khen lấy khen để? Chỉ có con, mẹ không biết phải nói thế nào nữa…”
“Vậy thì mẹ đừng nói nữa.” Triệu Khê đanh giọng ngắt lời, cô nói: “Con còn việc phải làm, sẽ không về nhà trong thời gian này, đừng gọi điện cho con.”
Cô nhấn phím tắt cuộc gọi, ngả người lên sô pha, tâm trí bay về thời còn học đại học tại nước M.
Triệu Khe luôn cảm thấy mình khác với những cô tiểu thư lá ngọc cành vàng cả đời đều dựa vào gia tộc kia.
Cô có thể tạo nên những tác phẩm xinh đẹp cực kì, còn có thể nhận hết chiếc cúp này đến chiếc cúp khác.
Cô có thể làm những gì mình muốn làm mà không dựa vào sự nâng đỡ của gia đình.
Ví dụ như việc trở thành một nhiếp ảnh gia ưu tú.
Lắc đầu, Triệu Khê ngồi dậy, đột nhiên chẳng muốn cơm nước gì nữa, chỉ muốn ngủ mà thôi.
Cô không may lảo đảo, làm túi camera rơi từ sô pha đến trên thảm.
Triệu Khê vội vàng mở máy xem ống kính có bị hỏng hóc gì không.
Cũng may túi camera rất dày nên không bị gì. Cô đặt camera vào lại trong túi.
Một chiếc ảnh chụp mỏng rơi từ trong túi ra.
Là bức ảnh có chữ ký của Mộ Thương.
Lúc này, Triệu Khê mới có thời gian nhìn kĩ những gì anh viết.
[Gửi lời chúc phúc chân thành nhất đến fan đáng yêu nhất của tôi, chúc em học hành tiến tới, công việc thuận lợi, gia đình hạnh phúc, tình yêu mỹ mãn. Chúc cho hoa cỏ em trồng đều lớn lên tươi tốt, chó mèo em nuôi đều khoẻ mạnh vui vẻ. Càng ngày càng xinh lên, càng ngày càng gầy đi. Cảm ơn em đã thích anh, anh là Mộ Thương của Pluto.
Cảm ơn Cici]
Khoé miệng Triệu Khê run lên.
Nói một câu công bằng, trong số những tấm thiệp gửi fan của nhiều ngôi sao cô từng được nhận, anh ta viết chữ đẹp nhất, lưu loát mà không lộn xộn, san sát mà không khó đọc.
Cũng là tấm thiệp chân thành nhất.
Ngôi sao khác viết toàn là “Hãy cùng mình đi tiếp nhé”, không thì chỉ viết mỗi tên fansite. Càng ngắn thì cô càng dễ làm thành kí hiệu của fansite.
Mà trên tấm thiệp này, chữ viết thiếu điều lấp đầy tấm ảnh.
Đây vốn là một tấm ảnh ký tên, vậy mà cuối cùng chỉ thấy rõ được khuôn mặt anh ta đã cố tình tránh ra.
Gương mặt đẹp trai như thế lại phải chen chúc giữa đám chữ chi chít. Nhìn vào tấm ảnh, cô như thấy được cảnh anh đứng trước mặt mình tíu tít nói chuyện.
Không được, cứ nghĩ là lại nhớ đến những dòng suy nghĩ ồn ào của anh ta.
Triệu Khê để ảnh chụp sang một bên, cười thành tiếng.
Cô đặt máy tính lên bàn trà, thuận thế ngồi lên trên thảm, tựa lưng vào sô pha, chuyển ảnh sang máy tính.
Xem như mỗi ngày một việc tốt đi.
[@Mộ Thương – ReachForGlory: Hướng đến vinh quang, theo anh tiến bước. @Pluto-Mộ Thương]
Gương mặt Mộ Thương vốn rất ăn ảnh, dù có là ảnh HD cũng không soi ra được lỗ chân lông lẫn tí tỳ vết nào. Chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt sâu, đôi môi nhạt màu dưới lớp khẩu trang, khiến người ta mơ màng suy tưởng.
Cô đăng ảnh lên super topic của Pluto, lượt bình luận và yêu thích khác một trời một vực với những fansite thần tượng khác cô quản lý. Đã nửa tiếng rồi mà chỉ mới hơn trăm bình luận, lượng chia sẻ càng không đến ba chữ số.
Bình luận từ người qua đường thậm chí còn nhiều hơn của fan.
— Lần đầu thấm được vẻ đẹp của Mộ Thương, chị master chụp đẹp quá, chụp anh nhà em với chị ơi.
— Trời ơi, mọi người chụp Mộ Thương nhiều hơn chút đi, gương mặt này không thể phí phạm đươc. Khi nào Tinh Thần mới để anh ấy solo vậy, đừng chết chìm trong cái nhóm flop đó nữa.
— Mị nói thế này cho vuông, chỉ cần Mộ Thương không làm idol, mị sẽ đu ảnh.
— Đẹp trai thật đó, haha nói hơi có lỗi chứ Mộ Thương không nên nhảy nhót gì hết, đóng phim đi, tấm này có cảm giác điện ảnh quá.
***
Fan anh cứ thế tăng lên, khả năng cũng có không ít người qua đường vì thấy đẹp mà theo dõi, những fan tiêu tiền support anh không thể ít ỏi hơn.
Khi cô vừa định đăng xuất khỏi tài khoản này, có một tin nhắn gửi đến.
[@Pluto – Mộ Thương: Cici, là em đấy à?]
Anh ta còn lướt Weibo bằng tài khoản chính luôn à?
Triệu Khê thật phục dũng khí của idol nhóm flop luôn. Cô không thừa nhận.
[@Mộ Thương – ReachForGlory: Không phải]
[@Pluto – Mộ Thương: Em không cần giả vờ, rõ ràng hôm nay chỉ có mỗi em đến chụp anh thôi.]
Ủa sao nghe như anh ta đang đắc ý vậy?
[@Mộ Thương – ReachForGlory: …]
[@Pluto – Mộ Thương: Vui quá đi mất, cảm ơn em nhé, em là fan đầu tiên đến sân bay tiễn anh đấy.]
Triệu Khê gãi đầu, hôm nay là ngẫu nhiên thật mà.
[@Pluto – Mộ Thương: Anh có thể thấy em ở hoạt động nhóm sắp tới không?]
Ấy, đừng được voi đòi tiên thế chứ.
Hoạt động nhóm của các anh có gì để tôi phải theo à?
Không, nhóm các anh vậy mà vẫn còn có hoạt động à?
Triệu Khê xoa thái dương.
[@Mộ Thương – ReachForGlory: Tôi sẽ đến. Anhcó thể cho tôi biết thời gian địa điểm được không?]
[@Pluto – Mộ Thương: Ngày 15 tháng sau, bọn anh sẽ tổ chức một concert nho nhỏ tại Bảo tàng Nghệ thuật Bắc Kinh]
[@Pluto – Mộ Thương: [Hình ảnh], em quét mã QR này rồi điền thông tin vào là được, vé điện tử đấy, hôm ấy em cứ đưa mã QR ra là vào được thôi.]
Xem anh ta kích động chưa kìa.
Anh idol này dùng tài khoản chính thức đã được xác nhận của mình nhắn liền ba tin, khiến Triệu Khê không khỏi bật cười.
Ấy vậy mà lại là vé điện tử, đơn sơ thật đó.
[@Mộ Thương – ReachForGlory: Được, hôm đó gặp nhé.]
[@Pluto – Mộ Thương: Tháng sau gặp lại! [icon vui vẻ]]
Người này dễ thoả mãn thật.
Thuộc một nhóm nhạc không nổi, tổ chức một buổi concert ở một nơi rất nhỏ bé, chỉ bởi vì có một fan sẽ đến đã vui như một đứa trẻ.
Họ biểu diễn khó coi đến vậy sao?
Thực ra Triệu Khê cũng chưa xem bao giờ, cư dân mạng cũng có rất ít người từng xem.
Họ không có nhiều cơ hội biểu diễn lắm, cũng chỉ có lần diễn live ngay sau khi debut bị người ta lôi ra cười nhạo mãi thôi.
Nhóm nhạc vừa được kéo cho đủ người, chưa thuộc lời bài hát, cũng chẳng nhớ động tác nhảy, lúc di chuyển còn chạm cả vào nhau.
Dường như thời gian chẳng cho họ chút cơ hội nào.
Lần biểu diễn tiếp theo, tôi sẽ xem thật kĩ.
Mọi người cũng biểu diễn cho tốt nhé.
Khi đó, Triệu Khê không ngờ rằng đây là concert cuối cùng của Pluto.
Bình luận truyện