Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con
Chương 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Nhật ký] Hôm nay là ngày cuối cùng viết nhật ký, định tặng cuốn nhật ký này cho Nhân Nhân, xem như là... Sính lễ của anh. ------ Nhật ký của Sở Nam Trúc.
Bên tai truyền đến tiếng ồn ào của mọi người, cùng với tiếng ồn do con lăn va li kéo trên mặt đất. Sở Nam Trúc đội mũ, đeo khẩu trang, làm thủ tục cho hắn và Kỷ Vãn một cách thành thạo. Hai người đem hành lý lên chỗ vận chuyển, lần lượt theo thứ tự đi tới chỗ kiểm tra an ninh.
Hai người nắm tay nhau đi đến cửa kiểm tra an ninh, Sở Nam Trúc buông cậu ra để đi trước nói: "Anh vào trước, đừng nhớ anh quá."
"Có một hai phút ai mà nhớ anh."
"Được rồi, là anh nhớ em."
"Nhìn cái đức hạnh của anh kìa." Kỷ Vãn đẩy hắn: "Đi đi, phía sau vẫn còn có người xếp hàng."
Sở Nam Trúc đi kiểm tra an ninh trước, Kỷ Vãn nhìn hắn cởi bỏ khẩu trang và mũ, cậu sợ hắn bị người khác nhận ra nên cố gắng hết sức chặn tầm nhìn của những người khác ở phía sau, may mắn là không phải ngày lễ nên không có nhiều người đi ra nước ngoài, đa số khách du lịch đều cúi đầu, Sở Nam Trúc nhanh chóng hoàn thành, dây thần kinh buộc chặt của Kỷ Vãn cũng buông lỏng.
Khi Kỷ Vãn cũng đi ra cửa kiểm tra an ninh, Sở Nam Trúc nhanh chóng nắm lấy tay cậu, siết chặt ngón tay, sau đó tìm hai ghế trống ngồi xuống chờ xe đưa đón.
Sở Nam Trúc nhếch mép cười xấu xa, ghé sát vào Kỷ Vãn nói: "Sao vậy? Lúc nãy lo lắng như vậy, sợ anh bị người khác nhận ra sao?"
"Bớt tự luyến đi." Kỷ Vãn vỗ nhẹ nhẹ mặt hắn
"Em nóng lòng sắp biến thành bộ dáng như khỉ con, còn nói không lo lắng."
"Này, Sở Nam Trúc, anh đây là..." Cậu còn chưa nói xong đã có tiếng nhắc nhở bọn họ đã đến giờ lên máy bay.
"Được, được rồi, anh không trêu chọc em nữa." Sở Nam Trúc vuốt lông cho cậu, cười dịu dàng: "Đây là lần đầu tiên ra nước ngoài chơi sao? Có vui không?"
"Đúng vậy, vẫn còn tốt, khá vui."
Thực sự là vui muốn điên rồi, nếu không phải vì sợ mất mặt thì Kỷ Vãn quả thực muốn nhảy ba vòng tại chỗ để ăn mừng.
Hai người lên xe đưa đón và lên máy bay. Tuy rằng Kỷ Vãn đã cố gắng khắc chế bản thân không được biểu hiện quá phóng khoáng, không cần quá phấn khích, nhưng cậu vẫn không nhịn được khóe miệng nhếch lên, đôi mắt tỏa sáng.
Tiếp viên đến nhắc từng hành khách thắt dây an toàn và tắt điện thoại di động, Kỷ Vãn vui vẻ tự thắt dây an toàn, Sở Nam Trúc vẫn luôn quan sát cậu, nói: "Vui đến vậy sao?"
Kỷ Vãn nhướng mày: "Anh đoán xem."
Sở Nam Trúc nhìn xung quanh, khoang hạng nhất không có nhiều người, nữ tiếp viên xinh đẹp vừa đi qua, cũng không có ai chú ý tới bọn họ.
Khẽ cắn khóe môi Kỷ Vãn một chút, Sở Nam Trúc thì thầm nói: "Em vui thì anh cũng vui."
Máy bay xuyên qua tầng bình lưu, ra khỏi mây dày, trong khoang máy bay lập tức tản mát ra ánh sáng rực rỡ, trong lòng Kỷ Vãn tính toán lát nữa nên ăn gì, nên đi dạo mua sắm trước rồi ăn, hay đi đến các điểm tham quan trước?
Càng nghĩ càng thấy vui, giống như một cậu học trò nhỏ.
Từ thành phố A xuất phát họ chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi là đến đảo quốc, vừa xuống máy bay Kỷ Vãn cảm thấy trong bụng trống rỗng, liền kéo Sở Nam Trúc đi ăn cơm trước.
"Em muốn ăn gì?" Sở Nam Trúc cũng đội mũ và kính râm cho Kỷ Vãn, tất cả đều cùng phong cách với hắn: "Đội kỹ, đề phòng chút."
"Sở Nam Trúc, chúng ta đi ăn McDonald đi."
"McDonald? Rốt cuộc ra ngoài chơi rồi, em có chắc là không muốn ăn mấy món ngon địa phương không?" Sở Nam Trúc có chút kinh ngạc.
"Ừ chắc mà, nhìn này." Kỷ Vãn chỉ vào quảng cáo của McDonald"s trên điện thoại di động của mình, gói giới hạn mùa hè bao gồm các mô hình nhân vật hoạt hình giới hạn.
"Hôm nay là ngày cuối cùng của mùa hè ở đảo quốc, chỉ có hôm nay mới có nhân vật này. Chúng ta đi thôi Sở Nam Trúc, em muốn cái này."
"Được rồi, thỏa mãn em."
McDonald rất dễ tìm, ở gần sân bay là có, gọi hai bữa ăn định sẵn, ngồi ở trong góc, cắn một miếng hamburger uống một ngụm Coca, thỉnh thoảng Sở Nam Trúc sẽ đút cho Kỷ Vãn ăn một miếng khoai tây chiên kiểu Pháp, đồ ăn đơn giản, như cặp đôi tình nhân bình thường.
Kỷ Vãn cầm mô hình trên tay, vui vẻ không ngậm miệng được, như một đứa bé ngốc. Sở Nam Trúc cầm khoai tây chiên nhúng với tương cà rồi đút cho Kỷ Vãn. Cậu mở miệng ăn, nhưng không cẩn thận làm dính một chút tương trên miệng.
Sở Nam Trúc lấy ngón tay út lau đi sau đó để vào trong miệng mình, cảm thấy bất luận cái gì Kỷ Vãn nếm qua đều rất ngọt.
"Em đã thích thứ này từ khi còn nhỏ, không ngờ khi lớn cũng không thay đổi."
"Hehe, đây được gọi là nghệ thuật."
Sở Nam Trúc đưa Coca của mình cho Kỷ Vãn uống một ngụm rồi lại tự mình uống một ngụm, thấy cậu vui vẻ như vậy, Sở Nam Trúc nhớ lại một số chuyện cũ...
"Em có nhớ bộ phim hoạt hình yêu thích của mình trước đây không?"
"Hả? Em không nhớ."
"Thủy Thủ Mặt Trăng, em đã từng rất thích bộ phim này. Em xem nó mỗi ngày, em còn biến thân theo bài hát chủ đề... Ưʍ..." Sở Nam Trúc còn chưa nói xong, Kỷ Vãn đã nhét vào miệng hắn cái hamburger đang ăn dở: "Anh lại nhắc đến lịch sử đen của em."
Sở Nam Trúc ăn bánh hamburger trên tay cậu, bỗng nhiên, hắn nhạy bén nhận ra có ai đó đang nhìn họ, nhìn sang bên trái thì thấy bốn người đeo kính râm đang lén lút quan sát họ.
Nhìn thấy Sở Nam Trúc quay đầu lại, bốn người lập tức giả bộ nhìn trời.
Sở Nam Trúc nheo mắt lại, đặt Coca trong tay xuống, kéo Kỷ Vãn rời đi, Kỷ Vãn không rõ vì sao: "Sao vậy? Chúng ta còn chưa ăn xong mà."
"Không ăn, xe đến rồi, tài xế đang đợi chúng ta. Nhanh lên, để bụng một chút, buổi tối ăn đồ ăn ngon." Sở Nam Trúc đi rất nhanh, xe hắn gọi ngừng ven đường đã đợi một lúc lâu. Sau khi lên xe, Sở Nam Trúc khéo léo giao tiếp với người lái xe bằng ngôn ngữ quốc gia của nơi này.
Xe chạy đi, Sở Nam Trúc nhìn lại lần nữa, không có người lạ đi theo, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
“Sở Nam Trúc.”
Giọng Kỷ Vãn thu hút mọi sự chú ý của hắn, hắn quay đầu lại nói, “Sao vậy?”
Kỷ Vãn: “Anh thực sự biết ngôn ngữ của nơi này.”
“Ừ, anh đã từng học rồi, chỉ có thể giao tiếp hàng ngày.”
“Tuyệt ghê, lợi hại đó có thời gian dạy em.”
“Được, tối nay dạy cho em.”
Kỷ Vãn cười mãn nguyện, miễn là cậu vui vẻ hạnh phúc, Sở Nam Trúc cảm thấy được chính mình cũng vui vẻ.
Người tài xế chở họ đến một khách sạn suối nước nóng do người dân địa phương đến từ đảo quốc mở. Phòng khách sạn trải đầy chiếu tatami (1), phòng được chia thành các phòng tắm cho nam và nữ. Kỷ Vãn nhìn thấy nhiều phụ nữ xinh đẹp mặc kimono đang đi dạo bên ngoài, vì vậy cậu hỏi Sở Nam Trúc: “Người dân trên đảo có thường mặc quần áo truyền thống không?”
“Bình thường sẽ không, họ chỉ mặc chúng vào những thời điểm đặc biệt, giống như nghi thức trưởng thành của thanh niên trên đảo, trong dịp năm mới thì cần mặc những bộ kimono long trọng hơn, nhưng những gì em nhìn thấy bây giờ không phải là kimono, đó là yukata(2)."
"Yukata?"
"Ừ, em có muốn mặc không?"
"Chúng ta có không? Tất nhiên là muốn, nhìn có vẻ mát mẻ."
Sở Nam Trúc mở cửa ra, nói với người phụ nữ mặc yukata bên ngoài. Sau khi lẩm bẩm vài lời, cô đã gửi tới hai bộ quần áo giống hệt nhau.
Sở Nam Trúc mang quần áo đi tới, cởϊ áσ của Kỷ Vãn trượt xuống đất, cái cổ thon dài trắng nõn hơi giơ lên, Sở Nam Trúc nhướng mi, còn muốn vươn tay giúp cậu cởϊ qυầи, nhưng Kỷ Vãn đã giữ tay hắn lại. "Em tự mình làm."
Sở Nam Trúc chỉ cười, khoác yukata lên vai Kỷ Vãn rồi đeo vào thắt lại thắt lưng: "Có thể."
Lúc này quần Kỷ Vãn đang mặc được yukata bao phủ bên ngoài, cậu cởi xuống, để lộ cổ chân tinh xảo, hành động của cậu rõ ràng rất cởi mở bình thường, nhưng mang theo loại dụ hoặc không thể giải thích được, trong mắt Sở Nam Trúc xẹt qua một tia động tình.
Rất muốn tử hình ngay tại chỗ.
Hắn kéo cổ áo Kỷ Vãn, hơi thở nóng rực phả vào mặt Kỷ Vãn, giọng hắn hơi khàn: “Đợi đến buổi tối xem anh làm sao trị em.”
Kỷ Vãn cũng không phải là người ăn chay, cãi lại: “Để xem ai trị ai."
Sở Nam Trúc cười khẽ, buông Kỷ Vãn ra rồi thay quần áo, Kỷ Vãn trượt trên tấm tatami, lé mắt nhìn người đẹp thay quần áo, dùng ngón chân chọt chọt vào mắt cá chân của Sở Nam Trúc, nhân tiện cọ một chút.
Tục ngữ có câu không được sờ mông cọp, Kỷ Vãn càng muốn sờ, không chỉ sờ mà còn định đá một phát. Vốn định dùng sức một chút để Sở Nam Trúc nằm sấp xuống, ai ngờ hắn đã mặc xong quần áo, nhanh chóng xoay người lại, giữ lấy mắt cá chân của Kỷ Vãn, nâng lên.
Cậu bất khả kháng ngã về phía sau, Sở Nam Trúc đè xuống, hai tay đặt ở hai bên má của cậu: "Cứ nghĩ em ngoan một chút liền giữ đến tối nay. Rốt cuộc vẫn chưa có mua bao. Em nghịch ngợm như vậy, hiện tại có phải muốn làm...”
Còn chưa kịp nói hết lời, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Sở Nam Trúc đành phải dừng động tác đứng dậy mở cửa.
Sau khi nói chuyện với người phụ nữ vừa giao quần áo ngoài cửa, cuối cùng Sở Nam Trúc gật đầu với cô ta để tỏ ý đã biết, cô ta đóng cửa rời đi.
“Đi thôi, chúng ta nên khởi hành đi, nếu không sẽ bỏ lỡ thứ tốt.” Sở Nam Trúc đưa tay về phía cậu, Kỷ Vãn nắm lấy rồi đứng dậy.
“Chúng ta đi đâu?”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng động lớn "Bùm, bùm, bùm", Sở Nam Trúc cười nói: “Bắt đầu rồi, lễ hội bắn pháo hoa.”
“Lễ hội bắn pháo hoa?” Mười ngón tay đan vào nhau hai người cùng đi ra cửa, dưới chân mang guốc gỗ, trên người mặc yukata giống nhau màu lam nhạt, mặt trên có in hình cá vàng.
Khi vừa ra khỏi cửa, cũng là lúc những chùm pháo hoa đầu tiên trên bầu trời đã nở vào thời điểm huy hoàng nhất, Kỷ Vãn nhìn lên xem, không khỏi kinh ngạc cảm thán.
Đôi guốc gỗ dưới chân dẫm lên đất cát phát ra âm thanh "lộc cộc", hai người bắt đầu đi từ một con đường nhỏ, trên đường dần dần có nhiều người buôn bán đến dựng sạp, có người bán đồ ăn vặt, bán đồ lưu niệm. Mọi người đều mặc yukata, một số người trên tay còn cầm chiếc quạt, tươi cười ăn mừng mùa hè sắp kết thúc.
Lễ hội pháo hoa, còn được gọi là Lễ hội mùa hè, là một loại tổng kết những ký ức về mùa hè của đảo quốc này.
Kỷ Vãn thấy cách đó không xa có một người bán mặt nạ nên kéo Sở Nam Trúc đi về phía trước để chọn.
"Mặt nạ hồ ly thì tương đối kinh điển hơn. Khi đeo nó có phải mang lại cảm giác yên bình và trong sáng không?" Kỷ Vãn đeo mặt nạ hồ ly lên mặt: "Sở Nam Trúc, anh cũng đeo một cái, ừm... Để em chọn cho anh, chính là cái này.”
Cậu cầm một cái mặt nạ khỉ đầu chó đưa lên đầu Sở Nam Trúc, Sở Nam Trúc hơi cúi đầu để cậu tiện hành động.
“Anh xem, anh thích hợp với chiếc mặt nạ này hơn.” Kỷ Vãn không nhịn được cười haha, “Sở Nam Trúc, em nói anh diễn khỉ đầu chó mà anh còn không tin, anh xem anh bây giờ thích hợp thế nào.”
Sở Nam Trúc chỉ lắc đầu, ngón tay hất nhẹ mặt nạ của Kỷ Vãn, trả tiền rồi tiếp tục kéo Kỷ Vãn về phía trước.
Có rất nhiều trẻ em vây quanh một quầy hàng không xa phía trước, Kỷ Vãn tò mò tiến lại xem, hóa ra đang vớt cá vàng, cảnh tượng này Kỷ Vãn chỉ mới thấy trong manga anime, chính là cảnh dùng giấy làm vợt đi vớt cá. Do độ khó của thử thách nên nhiều người khá nghiện trò chơi này.
Kỷ Vãn cảm thấy trong lòng hơi ngứa ngáy, nhưng vây quanh chơi đùa ở đây đều là trẻ con, cậu cảm thấy hơi xấu hổ khi nói cậu cũng muốn, chỉ có thể âm thầm hâm mộ, nếu cậu còn nhỏ thì tốt rồi, có thể không thèm kiêng nể gì làm nũng với Sở Nam Trúc.
"Muốn chơi thì chơi," Sở Nam Trúc kéo eo Kỷ Vãn, dẫn cậu ngồi xổm xuống, đối với chủ cửa hàng nói cả đống lời, sau đó chủ cửa hàng giao hai cái vợt cùng hai cái bát: "Có muốn so tài với anh không."
"Được thôi, so cái gì, tiền đặt cược là gì?"
"So..." Sở Nam Trúc dừng một chút: "Đương nhiên là so ai dùng một cái vợt vớt cá nhiều hơn, còn tiền đặt cược... nếu tối nay ai thua thì phải gọi đối phương là... chồng, em thấy được không?”
Cái đệt, giọng điệu của Sở Nam Trúc tự tin như vậy, cảm thấy bản thân nhất định thắng rồi chứ gì?
Lòng hiếu thắng của Kỷ Vãn lên đến độ cao chưa từng có, chóp mũi hếch lên: “Chơi thì chơi.”
Ai mà không có tham vọng làm chồng?
Cứ như vậy, một con “Hồ ly” và một con “Khỉ đầu chó” ngồi xổm trên mặt đất, chuẩn bị câu cá với tinh thần tập trung cao độ, không xem ai ra gì.
“Anh đếm ba hai một thì bắt đầu cùng nhau.” Kỷ Vãn hơi nghiêng chiếc bát nhỏ trong tay, chọn tư thế hoàn hảo rồi ngồi xuống, hít một hơi thật sâu.
"Ba"
"hai"
"một"
Trong chớp nhoáng, tia chớp giữa hai người bọn họ "xẹt xẹt" vang lên, chiêng trống ồn ào, pháo nổ vang trời, đã đến lúc sống mái với nhau rồi.
Giơ tay lên nhanh chóng đưa lưới xiên xuống mặt nước một góc 45 độ, nhằm vào con cá vàng đầu mập, nhẹ nhàng dùng mép lưới câu làm tiêu điểm, thế là bắt vào được chiếc bát, thành công!
Kỷ Vãn đắc ý nhìn lên Sở Nam Trúc, nhưng thấy trong bát trên tay Sở Nam Trúc cũng có một con cá vàng đầu béo, nó còn lớn hơn con cậu bắt được.
Haha, Kỷ Vãn tự giễu trong lòng, xắn tay áo cố gắng kiên trì, lần này lưới của cậu ở dưới nước rất lâu, bởi vì cậu nhắm vào một con cá vàng có hoa văn và màu sắc rất đẹp. Chắc là khó bắt được con cá này, bởi vì nó không chỉ đẹp, mà còn là con lớn nhất và béo nhất trong ao cá này, nếu có thể bắt được, Sở Nam Trúc nhất định sẽ quỳ xuống xin tha rồi gọi chồng một cách ngọt ngào.
Nghĩ đến cảnh này lại cao hứng, Kỷ Vãn không khỏi nhếch khóe miệng.
Con cá đang đến! Kỷ Vãn nín thở dùng sức?
"Đang suy nghĩ gì vậy? Vui như vậy?"
Kỷ Vãn run tay, vừa rồi lời nói của Sở Nam Trúc làm cậu phân tâm, không chọn trọng tâm, con cá vàng lớn đâm thủng vợt đánh cá bằng giấy, vui vẻ chuồn mất. Sau đó Sở Nam Trúc nhìn thấy thời điểm thích hợp bắt đầu vớt cá vào bát rất nhanh.
Kỷ Vãn căng mắt nhìn con cá yêu thích của mình vào bát hắn, mắt cậu đỏ đến mức gần như chảy máu.
Quá quỷ quyệt, tên khốn này!
Nhìn chiếc vợt đánh cá bị hỏng, cậu tức giận, miệng nhếch dưới chiếc mặt nạ cáo.
Sở Nam Trúc dường như không nhận ra rằng cậu đang tức giận, hắn mua hai con cá trong bát của hắn và một con cá trong bát của Kỷ Vãn từ ông chủ, cho chúng vào một túi nhựa trong suốt có nước. Sở Nam Trúc buộc chiếc túi nhựa nặng trịch lên cổ tay Kỷ Vãn, an ủi cậu: "Vẫn còn giận? Đã mua cá cho em rồi đó, sẽ không tức giận chứ?"
Kỷ Vãn quay đầu đi, không để ý đến hắn, đứng dậy đi một mình, đem túi ni lông trong tay vung vung khiến nó chảy ra rất nhiều nước, Sở Nam Trúc bất lực vừa cưng chiều vừa cười đi theo phía sau.
“Thật sự tức giận?”
Vẫn mặc kệ hắn.
“Chúng ta đi ăn bạch tuộc viên nhỏ nhé?”
Kỷ Vãn hếch mũi lên trời, vẫn không muốn để ý đến hắn.
"Cục cưng ngoan." Thấy cậu thực sự tức giận, Sở Nam Trúc chịu thua, ôm choàng lấy vai Kỷ Vãn, thì thầm vào tai cậu: "Chồng ngoan, đừng giận."
Thẹn thùng, hạnh phúc, không thể tin được, quá phấn khích đến mức tưởng tượng muốn trở thành con khỉ đầu chó đập vào ngực kêu hú hú hú rồi lao đi xung quanh thành phố như điên.
Thật sự tuyệt quá, khuôn mặt Kỷ Vãn dưới mặt nạ cười thành một bông hoa, cũng may là được che bởi chiếc mặt nạ, nếu không để mọi người nhìn thấy cậu trong bộ dáng như quỷ này thì xấu hổ quá.
Sở Nam Trúc bóp vành tai đỏ ửng của cậu, gãi cằm cậu như đang trêu mèo, cậu thoải mái giơ đầu lên, Sở Nam Trúc nắm tay Kỷ Vãn, cùng cậu cầm theo bao ni lông ướt dầm dề, nhưng rất ấm áp.
“Ra trước mua ít đồ ăn, rồi mua bể cá xinh xinh về lắp cho chúng nó đi.”
“Được rồi, chồng mua cho anh, hehehe.” Kỷ Vãn được tiện nghi còn khoe mẽ.
Sở Nam Trúc chỉ để cho cậu chiếm tiện nghi trên miệng, hắn cười cười không nói gì, bọn họ đi dạo trên phố, trên tay cầm túi lớn túi nhỏ đều mang theo rất nhiều thứ, Sở Nam Trúc kiểm tra thời gian. Đã gần đến giờ bắn pháo hoa. Sau đó hắn nói với Kỷ Vãn: "Chúng ta tìm một chỗ tốt để ngồi đi."
"Chúng ta đi đâu?" Kỷ Vãn nhìn quanh bốn phía, nơi nơi đều là người, không tìm thấy chỗ nào yên ắng.
“Muốn lên cao một chút, để có thể xem rõ hơn.” Kỷ Vãn có chút mong chờ.
Sở Nam Trúc suy nghĩ một chút, hắn ngẩng đầu tìm kiếm mục tiêu, một trận gió thổi qua, lá cây trên đỉnh đầu xào xạc. Hắn nhìn lên vừa thấy một cây hoa anh đào đã sang năm mới, Sở Nam Trúc cẩn thận nhìn kỹ hơn, nói với Kỷ Vãn, "Chúng ta trèo lên cây đi."
"A? Được không?"
"Có thể, cây này rất khỏe, hai người ngồi sẽ không sụp, chúng ta ngồi trên cành, tựa vào nhau, cẩn thận một chút, có chồng ở đây em sẽ không sao đâu."
"Em mới là chồng."
"Đã quên vừa rồi ai thắng?"
Kỷ Vãn nhìn trời huýt sáo, giả vờ như không biết hắn đang nói gì. Sở Nam Trúc di chuyển rất nhanh, chỉ vài động tác hắn đã leo lên cây, ngồi trên nhánh cây khá cứng cáp, hướng phía dưới đối với Kỷ Vãn đưa tay ra.
Kỷ Vãn muốn đi lên bằng chính sức lực của mình, nhưng lại thấy mình thực sự đánh giá bản thân quá cao nên không làm được, guốc trên chân quá trơn không thể với tới.
Sở Nam Trúc ngồi nghiêng người, móc chân quanh gốc cây, cúi xuống, luồn hai tay xuống dưới nách Kỷ Vãn, sau đó trực tiếp nhấc bổng Kỷ Vãn lên, đặt cậu ngồi vững vàng bên cạnh mình.
Kỷ Vãn sửng sốt, nắm lấy đôi vai của Sở Nam Trúc, sau khi ổn định cậu nắm chặt bàn tay rũ xuống: "Sao đột nhiên lại làm vậy, em nặng lắm đó."
"Đâu ra mà nặng, em xem chồng em nhấc em lên rất dễ dàng."
Kỷ Vãn:...
"Em cũng có thể..." Trước khi cậu nói xong, có một tiếng "shoo" từ bầu trời, một ánh sáng trắng rất mỏng xuyên qua bầu trời đêm, sau một hai giây "bùm bùm" một tiếng pháo hoa nở rộ thành đóa hoa màu tím tuyệt đẹp.
Sau khi pháo hoa đầu tiên kết thúc, tiếp theo là một loạt pháo hoa đủ màu sắc, từ trái qua phải đủ hình dạng đủ màu sắc khác nhau, Kỷ Vãn xem rất vui vẻ, đêm tối được pháo hoa chiếu sáng thành ban ngày, mọi người dừng bước chân vội vã lại, nghỉ chân ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp.
Vì là lễ hội quan trọng nhất trong mùa hè nên màn trình diễn pháo hoa tuyệt đẹp này kéo dài gần một giờ đồng hồ, đến cuối Kỷ Vãn cảm thấy mặt nạ của mình bị tháo ra.
“Hử?” Cậu chất vấn người bên cạnh, hơn nữa cũng nâng mặt nạ của Sở Nam Trúc lên giống vậy.
“Nhân Nhân.” Sở Nam Trúc gọi tên của cậu, đồng thời, đợt bắn cuối cùng của pháo hoa đẹp nhất xuyên qua bầu trời đêm, trên bầu trời hiện ra sắc đẹp tình yêu muôn màu.
Ở nơi người khác không thể nhìn thấy, hai bóng người của Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn chồng lên nhau.
Vào giây phút khi pháo hoa kết thúc hoàn toàn Sở Nam Trúc nói với Kỷ Vãn: "Chúng ta kết hôn đi."
Trong lòng có trăm triệu điểm động tâm, đầu của Kỷ Vãn đơ, Sở Nam Trúc trêu chọc cậu: "Em vẫn còn muốn suy nghĩ sao? Anh đối với em còn chưa đủ tốt hay sao?"
Phải thừa nhận rằng hắn khá tốt, Kỷ Vãn nhỏ giọng, ngượng nghịu nói: "Không, khá tốt."
"Vậy em im lặng là không đồng ý?"
"Ầy, em chưa nói không đồng ý." Kỷ Vãn vội vàng phủ nhận, nhưng lại phát giác bị kịch bản hắn lừa một lần nữa, quả nhiên thấy Sở Nam Trúc âm hiểm mỉm cười.
Để làm phản tướng quân, Kỷ Vãn dùng ngón tay nâng cằm Sở Nam Trúc lên, nheo mắt lại, giống như một tên lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành: “Em là chồng, phải là em đến cầu hôn.”
“Ồ, nếu là em cầu hôn, vậy em muốn làm gì?” Sở Nam Trúc khoanh tay trước ngực, như thể đang mong chờ màn biểu diễn của Kỷ Vãn.
Kỷ Vãn đưa tay kéo cằm suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên quấn lấy cổ Sở Nam Trúc, chiêu hai anh em tốt thuận thế kéo đầu hắn xuống: "Người anh em, kết hôn đi --- đó là cách em cầu hôn."
“Chỉ như vậy?” Sở Nam Trúc nhướng mày châm chọc.
“Đương nhiên, em không có buồn nôn như anh, em là phái trực tiếp.”
Sở Nam Trúc không nhịn được cười to, Kỷ Vãn xấu hổ bị hắn cười: “Chuyện này có gì đáng cười?”
Thân thể Sở Nam Trúc run lên, Kỷ Vãn thật sự muốn dùng búa gõ hắn xuống.
Đột nhiên, Sở Nam Trúc từ trong túi quần lấy ra một thứ gì đó, hắn cầm lấy gõ vào trán Kỷ Vãn một cái: "Chồng cho em sính lễ."
Sau đó hắn đưa nó cho Kỷ Vãn, cậu phát hiện ra đó là một cuốn sách khổ lớn bằng bàn tay, bìa màu nâu bình thường, nhìn qua thì có lẽ đã rất lâu, Kỷ Vãn muốn mở ra xem nhưng bị Sở Nam Trúc ngăn lại: "Trở về rồi xem."
"Cái gì vậy?" Kỷ Vãn mở cuốn sách ra đọc, trong lòng rất tò mò.
“Mọi thứ về em.”
“Hả?”
“Không có gì, đúng rồi, anh đã đưa sính lễ, vậy sính lễ của em đâu.”
Hừm… Kỷ Vãn lại trầm ngâm suy nghĩ, giờ cậu không có gì trên người cả, lúc này đi mua ngay thì không có thành ý. Đối phương tặng thứ có vẻ có ý nghĩa, mình không thể thua được.
Vì vậy, Kỷ Vãn đã đưa ra quyết định: “Em sẽ đưa cho anh cái này.”
Sở Nam Trúc có chút kinh ngạc, bởi vì Kỷ Vãn thế mà không biết xấu hổ chỉ vào chính mình.
"Em là cục vàng quý giá nhất, đưa em cho anh, anh phải đối tốt với em, dù sao thì em so với anh đẹp hơn, dễ thương hơn, ưu tú hơn anh..."
Những lời còn lại đều bị chặn lại, chỉ có thanh âm mơ hồ triền miên, khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy một người không biết xấu hổ như vậy, nhưng bầu không khí vẫn khá tốt, Kỷ Vãn cảm thấy mình đã thành công rực rỡ. Ngay khi hai người đang hừng hực khí thế hôn nhau, trời sụp đất nứt cũng không buông, bỗng nghe thấy từ phía dưới truyền đến vài câu tiếng nước ngoài.
Một người mặc đồng phục cảnh sát chỉ vào họ với vẻ mặt giận dữ, Kỷ Vãn không hiểu nên hỏi Sở Nam Trúc: “Ông ấy nói gì vậy?”
Sở Nam Trúc im lặng một lúc: “Ông ấy nói... Chúng ta vi phạm quy định trèo cây, phải bị.... Phải bị bắt."
Kỷ Vãn:...
Chú cảnh sát đưa hai người họ lên xe cảnh sát, trong tiếng xe "hú hú" vang lên nghênh ngang rời đi.
Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc bị chú cảnh sát giữ bên trong, hai tay bị còng, bốn mắt chạm nhau, lặng lẽ nghẹn ngào.
***
Sau khi nộp phạt và viết giấy cam đoan, từ đồn cảnh sát đi ra thì đã gần nửa đêm, Kỷ Vãn thề rằng đây là lần đầu tiên cậu viết giấy cam đoan trong đời, hơn nữa cậu còn sử dụng tiếng chim, cậu thậm chí còn không sao chép của Sở Nam Trúc, mặc dù cuối cùng cậu cũng không biết mình đã viết gì.
Đó là một đêm rất kỳ diệu.
“Sở Nam Trúc,” Kỷ Vãn đút tay vào túi, làm ra vẻ ung dung: “Từ hôm nay anh sẽ là người của em.”
Sở Nam Trúc mỉm cười, “Còn em?”
“Anh là của em. Em là của riêng em."
"Chơi xấu hả? Giống như trò câu cá lúc nãy, còn gọi chồng thì sao?"
Tự biết mình sai, Kỷ Vãn dùng tuyệt chiêu làm nũng, ôm cổ Sở Nam Trúc như thể cậu không còn xương: "Anh Nam Trúc~"
Mỗi lần nghe cậu kêu như vậy, trái tim muốn tan chảy, nhưng Sở Nam Trúc vẫn kiên trì: "Mau gọi chồng."
Tuy nhiên, trong bầu không khí tốt như vậy, trong khoảnh khắc lãng mạn như này, dạ dày của ai đó kêu ầm ầm: "Rột ~"
Kỷ Vãn cười lúng túng: "Hehe, em đói."
Trước mặt họ có một siêu thị mở cửa 24 giờ. Họ vào đi dạo một chút, Kỷ Vãn rối rắm giữa chọn cơm nắm gà và cơm nắm bò. Sở Nam Trúc nói với cậu, "Em chọn trước đi, anh vào trong xem thứ khác."
"Ồ, anh mua gì vậy?"
"Thứ khiến em thoải mái."
Kỷ Vãn:...
Trong mắt Kỷ Vãn bây giờ, cả người Sở Nam Trúc toát ra khí chất gian tà xấu xa, vô liêm sỉ.
Cuối cùng Kỷ Vãn cũng không mua cơm nắm, thay vào đó là mua hộp cơm gà, Sở Nam Trúc đã sớm đi ra, trên tay cầm một cái hộp vuông nhỏ, hơi giống kẹo cao su, nhưng Kỷ Vãn dùng ngón chân cũng biết đây không phải là kẹo cao su.
Mặt nóng quá, rốt cuộc bọn họ vẫn tiến tới bước này phải không? Kỷ Vãn lặng lẽ vén áo lên, nốt ruồi đã nằm sẵn trên bụng, tất cả chuẩn bị xong xuôi, kế tiếp là thực hành.
“Em mua chưa?” Sở Nam Trúc hỏi cậu: “Chỉ một hộp cơm thôi sao, còn muốn thứ gì khác không?”
Kỷ Vãn suy nghĩ một hồi: “Đi mua thêm một chai rượu nữa để ăn mừng.”
“Ăn mừng cái gì?”
Hừ... Cũng không thể nói chúc mừng đêm nay sắp nói lời tạm biệt cuộc sống con người?
“Chỉ là… em rất vui, muốn uống một ly với anh.”
“Ừm, có thể,” Sở Nam Trúc từ trên kệ lấy một chai rượu vang: “Để tối nay.”
Sau đó hắn quỳ trên mặt đất, kề sát nói với Kỷ Vãn: "Uống say thì mặc cho anh xử lý đúng không?"
Kỷ Vãn: "Ồ, em sợ có người nào đó sẽ bị lăn lộn."
Kỷ Vãn hơi rũ lông mày, biểu cảm có chút đắc ý, lại có điểm khoe khoang, rất sống động, giống như một con mèo Ragdoll (3) tinh nghịch, Sở Nam Trúc rất muốn hôn cậu, nhưng tiếng động đột ngột truyền ra từ góc siêu thị lại khiến người ta phải chú ý.
Nhìn lên lại thấy bốn kẻ lén lút đeo kính râm, đội mũ và mặc áo khoác... đang lấp ló đằng sau nhìn lén họ.
Sở Nam Trúc cau mày, nắm chặt tay Kỷ Vãn đi tính tiền sau đó ngăn một chiếc taxi lại.
Sau khi Kỷ Vãn lên xe, không hiểu gì cả: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Sở Nam Trúc an ủi cậu, tự hỏi có phải là một tay săn ảnh nào đó đang theo dõi họ không. Họ đã chụp bao nhiêu tấm rồi? Không biết có chụp trúng khuôn mặt của Kỷ Vãn không, không biết có gây ra chuyện gì tổn thương cậu không?
Sở Nam Trúc cảm thấy có chút đau lòng, hắn vuốt ve khuôn mặt Kỷ Vãn: “Không có chuyện gì, chờ lát nữa chúng ta đóng cửa đi ngủ sớm.”
Tên này thật không biết xấu hổ, Kỷ Vãn rõ ràng là hiểu lầm mà lẩm bẩm: “Anh thật ranh ma, anh Nam Trúc."
"Cái gì?"
"Không, em nói anh mau gọi thêm một tiếng chồng."
Sở Nam Trúc véo mũi Kỷ Vãn: "Dám đánh cuộc thì phải dám chịu thua đi."
“Anh Nam Trúc~” Kỷ Vãn lại đến nữa, ôm cánh tay Sở Nam Trúc, nũng nịu giả vờ diễn, Sở Nam Trúc nheo mắt, hắn bắt đầu tự hỏi Kỷ Vãn có phải học hư rồi không.
Thấy Sở Nam Trúc không hề động đậy, Kỷ Vãn lập tức nhào vào vòng tay hắn, tăng lực độ làm nũng rồi dụi đầu vào ngực Sở Nam Trúc, đây là thủ đoạn cậu thường dùng khi còn nhỏ, không biết có còn hữu dụng nữa không.
Tài xế ở hàng ghế đầu gần như sắp mù mắt chó, anh ta bấm còi ra hiệu không được lộn xộn trong xe của mình, nói với hai phần tử nguy hiểm ở hàng sau bằng tiếng của quốc gia anh ta: "Quý khách! Cố gắng! Nhịn xuống!"
Kỷ Vãn không hiểu nên hỏi: “Anh ta nói gì vậy?”
Sở Nam Trúc: “Anh ta nói nhịn xuống.”
Kỷ Vãn:......
Sau đó hắn ôm Kỷ Vãn thật chặt để cậu lại sát gần mình hơn, tài xế nhìn thấy tình huống nguy hiểm từ gương chiếu hậu, suýt không giữ được tay lái trượt một cái, Kỷ Vãn gục vào người Sở Nam Trúc.
Nhịp tim đập nhanh quá.
Thật vất vả, cuối cùng tài xế cũng đưa họ đến khách sạn, một giây cũng không dừng lại, anh ta lập tức lái xe đi, Sở Nam Trúc đang định trả tiền:...
Kỷ Vãn: "Hình như anh chưa trả tiền mà?"
"Không có gì đâu, anh ta nói là để thể hiện sự chào đón của mình với những người bạn nước ngoài, lần này anh ta sẽ không tính tiền.”
Tài xế này lạ thật.
Bọn họ vừa vào phòng, còn chưa kịp bật đèn, Kỷ Vãn đã bị ném lên tatami, chất liệu hơi cứng khiến sau đầu có chút đau.
Tay ai đó đặt ở bên hông cậu, hô hấp hơi nặng, luồng khí nóng hổi phun vào mặt Kỷ Vãn, sau đó đôi môi mỏng nóng bỏng mềm mại chính xác phủ lên môi Kỷ Vãn.
Chuyện hôn môi này họ đã làm không biết bao nhiêu lần, từ điên cuồng, đến phấn khích mãnh liệt, rồi lại bình tĩnh, nhưng họ vẫn chưa tiến thêm bước nữa.
Bàn tay của Sở Nam Trúc đã đặt lên eo Kỷ Vãn. Vào thời khắc quan trọng như vậy, lại một lần nữa bị tiếng ồn bên ngoài làm gián đoạn.
Sao cứ bị làm phiền hoài vậy! Sở Nam Trúc sắp sụp đổ.
"Cốp cốp cốp"
Bà chủ gõ cửa nói rất nhiều tiếng chim, Sở Nam Trúc thật sự cảm thấy nếu tiếp tục như vậy sẽ héo hon.
Kỷ Vãn: "Cô ấy nói gì vậy? Đi mở cửa đi"
Sở Nam Trúc thở dài, từ trên người Kỷ Vãn đứng dậy, trong lúc hắn xoay người, hàng lông mi dài của Kỷ Vãn run lên, rũ mắt che khuất tham vọng của mình: Đêm nay là trận chung kết, không được xem nhẹ.
Đẩy cửa ra, Sở Nam Trúc nói với người phụ nữ mặc kimono đang đứng ở cửa, khi quay lại, trên tay hắn cầm hai bộ đồ ngủ bằng vải bông và quần bơi.
“Đây là cái gì?” Kỷ Vãn nhận lấy quần áo từ hắn.
“Chờ lát nữa đi ngâm suối nước nóng, khi đi ra thì thay đồ ngủ.”
Kỷ Vãn nghiêng đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Hai chúng ta đi ngâm suối nước nóng à?”
"Ừa." Sau đó đôi mắt hắn phát sáng "Chỉ có chúng ta thôi. Mọi thứ đã được dọn sạch rồi.”
“Nhân Nhân, sau đó anh muốn ăn em luôn.”
Kỷ Vãn:... Tới! Xem ai ăn ai, bây giờ mình nhịn chút, thời cơ tới, đại bàng khổng lồ sẽ hù chết anh.
***
Nước chảy róc rách, Kỷ Vãn đóng quần bơi lại, Sở Nam Trúc cứ nhìn chằm chằm vào cậu, nếu ánh mắt của hắn có thể đồ vật hóa, cậu tin rằng mình đã bị Sở Nam Trúc xem thành một cái sàng.
Kỷ Vãn tuy gầy gò nhưng thực sự không hề yếu ớt, dưới ánh đèn, làn da trắng mịn như ngọc, khi vận động cơ bụng nở ra bốn múi, các đường chỉ tay và bắp chân đều mịn màng. Hấp dẫn nhất chính là cổ tay trắng nõn cùng cổ chân tinh xảo, cậu mặc quần bơi vào, đưa tay vén tóc trên trán lên càng làm cho cậu lộ ra vẻ thuần khiết lại dụ hoặc.
Chỉ là nhìn khuôn mặt trẻ con này lần nữa, du͙ƈ vọиɠ nhỏ nhoi kia liền biến mất, chỉ khiến người ta muốn coi cậu như cục cưng nhỏ.
Lão Sở Nam Trúc vô sỉ này đương nhiên có thể xuống tay, hắn đã thèm thân thể cậu quá lâu.
“Sao nhìn em hoài vậy.” Như không biết sức hút của mình, Kỷ Vãn vẻ mặt đơn thuần sạch sẽ: “Đừng nhìn.”
Cậu nói xong, một tay che mặt, tay kia che đi bộ phận không thể miêu tả phía dưới.
“Cho chồng xem đi.” Sở Nam Trúc ánh mắt quét xuống, trong lòng tràn ngập: Có đồ vật tốt.
Tuy rằng lần trước nhìn thấy trong nhà vệ sinh, chỉ là nhìn thoáng qua, lần này nhìn thấy cụ thể và trực giác hơn, chỉ cảm thấy nhặt được báu vật, Nhân Nhân thật sự là báu vật.
Kỷ Vãn giống như một con cá chạch, không để hắn bắt được, tránh thoát, nhanh chóng mở cửa, bên ngoài là một bể tắm nước nóng, làn khói trắng lượn lờ, ẩm ướt và ấm áp, Kỷ Vãn đặt khăn lên đỉnh đầu, cẳng chân xẹt qua nước nóng, nổi lên gợn sóng, rồi từ từ bước xuống hồ, thả lỏng toàn thân, cảm thấy rất thoải mái.
Sở Nam Trúc cảm thấy mũi có chút nóng, liền lau đi, may mà không chảy máu mũi, hắn suýt chút nữa xấu hổ.
Kỷ Vãn nhìn Sở Nam Trúc với đôi mắt ướŧ áŧ, mỗi khi cậu chớp mắt, Sở Nam Trúc sẽ tiến lại gần cậu hơn một chút.
Muốn hôn em ấy, cũng muốn vồ lấy em ấy, ở trong suối nước nóng này cũng không tồi, rất lãng mạn.
Tuy nhiên... Băng qua một lớp bè tre, bể tắm nước nóng đối diện không biết xảy ra chuyện gì, phát ra tiếng kinh hô, sau đó có thứ gì đó ném qua, vừa lúc trúng đầu Kỷ Vãn.
“Ây da, ai chơi ác quá vậy?”
Phía đối diện chắc có mấy người, nghe thấy giọng Kỷ Vãn liền náo loạn, Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn mới thấy rõ thứ mà phía đối diện vừa ném là... xà phòng.
Cái quái gì vậy?
Xà phòng trôi trôi, bên kia có người nói gì đó, Sở Nam Trúc nhíu mày, đem quần áo bên bờ khoác lên vai, đi thẳng về phía bên kia.
Một nhóm bốn người đeo kính râm đang ngâm mình trong suối nước nóng hoảng sợ bỏ chạy, nhưng đáng tiếc bọn họ vẫn chậm một bước, bởi vì Sở Nam Trúc nhìn thấy trên ngực một người đàn ông có nốt ruồi đen to, trên nốt ruồi còn có một cọng lông đen, quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
Sở Nam Trúc cười lạnh, nhìn bóng lưng chật vật của bọn họ, trong mắt lạnh lùng, Kỷ Vãn cũng mặc quần áo vào, đi tới, đặt tay lên vai hắn: "Ai vậy? Thật nhàm chán."
Sở Nam Trúc: "Một vài người nhàm chán."
"A? Người nhàm chán gì."
Sở Nam Trúc nhéo cằm Kỷ Vãn, nhẹ hôn một cái: "Đừng xen vào bọn họ, còn ngâm không? Mặc dù chúng ta vào chưa bao lâu"
Cảm thấy ở đây có chút kỳ quái, Kỷ Vãn: “Quên đi, lần sau ngâm, ở đây hơi kỳ quái.”
“Ừ, chúng ta về ngủ đi.”
“Ngủ sớm như vậy?”
Sở Nam Trúc bò ở bên tai cậu: "Ngủ em."
Mắt Kỷ Vãn lóe lên tia sáng, cậu cũng nắm vành tai Sở Nam Trúc nói: "Là em ngủ anh."
Bọn họ ỷ vào chỗ không người, một đường hôn đến trong phòng, chỉ là Kỷ Vãn biết rằng trận chung kết, cậu cần phải lấy ra át chủ bài của mình.
Nếu dùng lông thối bản chày gỗ đánh ngất xỉu mà không bị đau sẽ như nào? Hình như không tốt lắm. Vậy la lối khóc lóc đòi làm 1 thì sao? Không biết liệu Sở Nam Trúc có nguyện ý hay không.
"Cậu bối rối vậy làm gì? Trực tiếp đánh ngất không phải xong rồi sao." Lông thối đột nhiên xen vào trong đầu, làm Kỷ Vãn không kịp phong ngừa. Cái này... cái loại cảm giác bị chú lông thối theo dõi họ chơi...
"Chú lông thối, chú đừng nhìn!"
Lông thối: "Ha ha ha ha!"
Kỷ Vãn đang rất gấp, Sở Nam Trúc bên này thấy cậu phân tâm, lập tức cắn cậu một cái, Kỷ Vãn: "Ai da."
"Không được thất thần."
Kỷ Vãn:.....
Nhưng Kỷ Vãn đã bình tĩnh lại, cậu nghĩ biện pháp đối phó, xem có thể sử dụng thứ gì để thu hút sự chú ý của Sở Nam Trúc.
Sở Nam Trúc đã nắm trong tay đồ vật phía dưới, đột nhiên Kỷ Vãn nảy ra ý nghĩ, cậu nghĩ đến chiếc hộp nhỏ mua hồi tối, chính là thứ siêu mỏng có thể ngăn cản tạo ra con người.
“Sở Nam Trúc,” Kỷ Vãn thở hổn hển một hơi: “Bao đâu?”
Sở Nam Trúc động tác ngưng trệ, hắn vùi vào vai Kỷ Vãn hít sâu một hơi: “Chờ anh một chút.”
Chiếc hộp nhỏ được đựng trong ba lô kê sát tường, bộ đồ ngủ của Sở Nam Trúc vừa rồi dây dưa đã trở nên lộn xộn, hắn bấm số mở khóa kéo.
Nhưng hắn lại nghe thấy một đoạn hội thoại như thế này:
"Xin lỗi, quên chọc vài lỗ trên bao!"
"Suỵt! Im đi! Để hai đứa trực tiếp đến!"
"Cậu đen tối quá, Thanh Thư."
"Tôi không thể nhịn được, tôi muốn ngăn hai đứa lại! ”
“Mau ngăn Thiến Thiến lại!”
Sở Nam Trúc một chân đá văng tấm ngăn yếu ớt ra, chỉ thấy bốn siêu nhân đeo kính râm giật mình, nhanh chóng ôm lấy nhau run bần bật trốn vào trong góc.
Sở Nam Trúc mặt không hề cảm xúc: “Mọi người làm gì vậy? Chú Trần, dì Tưởng, ba, mẹ.”
——————————————————
(1) Chiếu Tatami: được làm từ cói và vải. Những sợi cói được đan lại với nhau, và dùng vải để bọc bên ngoài các mép cói.
(2) Yukata (浴衣, ゆかた): là một loại áo truyền thống của Nhật Bản, một loại kimono mùa hè, đơn giản và ít lớp hơn, thường làm bằng vải mát như cotton. Không như kimono, yukata có cả hai loại cho cả nam và nữ.
(3) Mèo Ragdoll
Đọc xong chương này muốn đi Nhật ghê:)), bị mê coi mấy cảnh lễ hội trong anime.
[Nhật ký] Hôm nay là ngày cuối cùng viết nhật ký, định tặng cuốn nhật ký này cho Nhân Nhân, xem như là... Sính lễ của anh. ------ Nhật ký của Sở Nam Trúc.
Bên tai truyền đến tiếng ồn ào của mọi người, cùng với tiếng ồn do con lăn va li kéo trên mặt đất. Sở Nam Trúc đội mũ, đeo khẩu trang, làm thủ tục cho hắn và Kỷ Vãn một cách thành thạo. Hai người đem hành lý lên chỗ vận chuyển, lần lượt theo thứ tự đi tới chỗ kiểm tra an ninh.
Hai người nắm tay nhau đi đến cửa kiểm tra an ninh, Sở Nam Trúc buông cậu ra để đi trước nói: "Anh vào trước, đừng nhớ anh quá."
"Có một hai phút ai mà nhớ anh."
"Được rồi, là anh nhớ em."
"Nhìn cái đức hạnh của anh kìa." Kỷ Vãn đẩy hắn: "Đi đi, phía sau vẫn còn có người xếp hàng."
Sở Nam Trúc đi kiểm tra an ninh trước, Kỷ Vãn nhìn hắn cởi bỏ khẩu trang và mũ, cậu sợ hắn bị người khác nhận ra nên cố gắng hết sức chặn tầm nhìn của những người khác ở phía sau, may mắn là không phải ngày lễ nên không có nhiều người đi ra nước ngoài, đa số khách du lịch đều cúi đầu, Sở Nam Trúc nhanh chóng hoàn thành, dây thần kinh buộc chặt của Kỷ Vãn cũng buông lỏng.
Khi Kỷ Vãn cũng đi ra cửa kiểm tra an ninh, Sở Nam Trúc nhanh chóng nắm lấy tay cậu, siết chặt ngón tay, sau đó tìm hai ghế trống ngồi xuống chờ xe đưa đón.
Sở Nam Trúc nhếch mép cười xấu xa, ghé sát vào Kỷ Vãn nói: "Sao vậy? Lúc nãy lo lắng như vậy, sợ anh bị người khác nhận ra sao?"
"Bớt tự luyến đi." Kỷ Vãn vỗ nhẹ nhẹ mặt hắn
"Em nóng lòng sắp biến thành bộ dáng như khỉ con, còn nói không lo lắng."
"Này, Sở Nam Trúc, anh đây là..." Cậu còn chưa nói xong đã có tiếng nhắc nhở bọn họ đã đến giờ lên máy bay.
"Được, được rồi, anh không trêu chọc em nữa." Sở Nam Trúc vuốt lông cho cậu, cười dịu dàng: "Đây là lần đầu tiên ra nước ngoài chơi sao? Có vui không?"
"Đúng vậy, vẫn còn tốt, khá vui."
Thực sự là vui muốn điên rồi, nếu không phải vì sợ mất mặt thì Kỷ Vãn quả thực muốn nhảy ba vòng tại chỗ để ăn mừng.
Hai người lên xe đưa đón và lên máy bay. Tuy rằng Kỷ Vãn đã cố gắng khắc chế bản thân không được biểu hiện quá phóng khoáng, không cần quá phấn khích, nhưng cậu vẫn không nhịn được khóe miệng nhếch lên, đôi mắt tỏa sáng.
Tiếp viên đến nhắc từng hành khách thắt dây an toàn và tắt điện thoại di động, Kỷ Vãn vui vẻ tự thắt dây an toàn, Sở Nam Trúc vẫn luôn quan sát cậu, nói: "Vui đến vậy sao?"
Kỷ Vãn nhướng mày: "Anh đoán xem."
Sở Nam Trúc nhìn xung quanh, khoang hạng nhất không có nhiều người, nữ tiếp viên xinh đẹp vừa đi qua, cũng không có ai chú ý tới bọn họ.
Khẽ cắn khóe môi Kỷ Vãn một chút, Sở Nam Trúc thì thầm nói: "Em vui thì anh cũng vui."
Máy bay xuyên qua tầng bình lưu, ra khỏi mây dày, trong khoang máy bay lập tức tản mát ra ánh sáng rực rỡ, trong lòng Kỷ Vãn tính toán lát nữa nên ăn gì, nên đi dạo mua sắm trước rồi ăn, hay đi đến các điểm tham quan trước?
Càng nghĩ càng thấy vui, giống như một cậu học trò nhỏ.
Từ thành phố A xuất phát họ chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi là đến đảo quốc, vừa xuống máy bay Kỷ Vãn cảm thấy trong bụng trống rỗng, liền kéo Sở Nam Trúc đi ăn cơm trước.
"Em muốn ăn gì?" Sở Nam Trúc cũng đội mũ và kính râm cho Kỷ Vãn, tất cả đều cùng phong cách với hắn: "Đội kỹ, đề phòng chút."
"Sở Nam Trúc, chúng ta đi ăn McDonald đi."
"McDonald? Rốt cuộc ra ngoài chơi rồi, em có chắc là không muốn ăn mấy món ngon địa phương không?" Sở Nam Trúc có chút kinh ngạc.
"Ừ chắc mà, nhìn này." Kỷ Vãn chỉ vào quảng cáo của McDonald"s trên điện thoại di động của mình, gói giới hạn mùa hè bao gồm các mô hình nhân vật hoạt hình giới hạn.
"Hôm nay là ngày cuối cùng của mùa hè ở đảo quốc, chỉ có hôm nay mới có nhân vật này. Chúng ta đi thôi Sở Nam Trúc, em muốn cái này."
"Được rồi, thỏa mãn em."
McDonald rất dễ tìm, ở gần sân bay là có, gọi hai bữa ăn định sẵn, ngồi ở trong góc, cắn một miếng hamburger uống một ngụm Coca, thỉnh thoảng Sở Nam Trúc sẽ đút cho Kỷ Vãn ăn một miếng khoai tây chiên kiểu Pháp, đồ ăn đơn giản, như cặp đôi tình nhân bình thường.
Kỷ Vãn cầm mô hình trên tay, vui vẻ không ngậm miệng được, như một đứa bé ngốc. Sở Nam Trúc cầm khoai tây chiên nhúng với tương cà rồi đút cho Kỷ Vãn. Cậu mở miệng ăn, nhưng không cẩn thận làm dính một chút tương trên miệng.
Sở Nam Trúc lấy ngón tay út lau đi sau đó để vào trong miệng mình, cảm thấy bất luận cái gì Kỷ Vãn nếm qua đều rất ngọt.
"Em đã thích thứ này từ khi còn nhỏ, không ngờ khi lớn cũng không thay đổi."
"Hehe, đây được gọi là nghệ thuật."
Sở Nam Trúc đưa Coca của mình cho Kỷ Vãn uống một ngụm rồi lại tự mình uống một ngụm, thấy cậu vui vẻ như vậy, Sở Nam Trúc nhớ lại một số chuyện cũ...
"Em có nhớ bộ phim hoạt hình yêu thích của mình trước đây không?"
"Hả? Em không nhớ."
"Thủy Thủ Mặt Trăng, em đã từng rất thích bộ phim này. Em xem nó mỗi ngày, em còn biến thân theo bài hát chủ đề... Ưʍ..." Sở Nam Trúc còn chưa nói xong, Kỷ Vãn đã nhét vào miệng hắn cái hamburger đang ăn dở: "Anh lại nhắc đến lịch sử đen của em."
Sở Nam Trúc ăn bánh hamburger trên tay cậu, bỗng nhiên, hắn nhạy bén nhận ra có ai đó đang nhìn họ, nhìn sang bên trái thì thấy bốn người đeo kính râm đang lén lút quan sát họ.
Nhìn thấy Sở Nam Trúc quay đầu lại, bốn người lập tức giả bộ nhìn trời.
Sở Nam Trúc nheo mắt lại, đặt Coca trong tay xuống, kéo Kỷ Vãn rời đi, Kỷ Vãn không rõ vì sao: "Sao vậy? Chúng ta còn chưa ăn xong mà."
"Không ăn, xe đến rồi, tài xế đang đợi chúng ta. Nhanh lên, để bụng một chút, buổi tối ăn đồ ăn ngon." Sở Nam Trúc đi rất nhanh, xe hắn gọi ngừng ven đường đã đợi một lúc lâu. Sau khi lên xe, Sở Nam Trúc khéo léo giao tiếp với người lái xe bằng ngôn ngữ quốc gia của nơi này.
Xe chạy đi, Sở Nam Trúc nhìn lại lần nữa, không có người lạ đi theo, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
“Sở Nam Trúc.”
Giọng Kỷ Vãn thu hút mọi sự chú ý của hắn, hắn quay đầu lại nói, “Sao vậy?”
Kỷ Vãn: “Anh thực sự biết ngôn ngữ của nơi này.”
“Ừ, anh đã từng học rồi, chỉ có thể giao tiếp hàng ngày.”
“Tuyệt ghê, lợi hại đó có thời gian dạy em.”
“Được, tối nay dạy cho em.”
Kỷ Vãn cười mãn nguyện, miễn là cậu vui vẻ hạnh phúc, Sở Nam Trúc cảm thấy được chính mình cũng vui vẻ.
Người tài xế chở họ đến một khách sạn suối nước nóng do người dân địa phương đến từ đảo quốc mở. Phòng khách sạn trải đầy chiếu tatami (1), phòng được chia thành các phòng tắm cho nam và nữ. Kỷ Vãn nhìn thấy nhiều phụ nữ xinh đẹp mặc kimono đang đi dạo bên ngoài, vì vậy cậu hỏi Sở Nam Trúc: “Người dân trên đảo có thường mặc quần áo truyền thống không?”
“Bình thường sẽ không, họ chỉ mặc chúng vào những thời điểm đặc biệt, giống như nghi thức trưởng thành của thanh niên trên đảo, trong dịp năm mới thì cần mặc những bộ kimono long trọng hơn, nhưng những gì em nhìn thấy bây giờ không phải là kimono, đó là yukata(2)."
"Yukata?"
"Ừ, em có muốn mặc không?"
"Chúng ta có không? Tất nhiên là muốn, nhìn có vẻ mát mẻ."
Sở Nam Trúc mở cửa ra, nói với người phụ nữ mặc yukata bên ngoài. Sau khi lẩm bẩm vài lời, cô đã gửi tới hai bộ quần áo giống hệt nhau.
Sở Nam Trúc mang quần áo đi tới, cởϊ áσ của Kỷ Vãn trượt xuống đất, cái cổ thon dài trắng nõn hơi giơ lên, Sở Nam Trúc nhướng mi, còn muốn vươn tay giúp cậu cởϊ qυầи, nhưng Kỷ Vãn đã giữ tay hắn lại. "Em tự mình làm."
Sở Nam Trúc chỉ cười, khoác yukata lên vai Kỷ Vãn rồi đeo vào thắt lại thắt lưng: "Có thể."
Lúc này quần Kỷ Vãn đang mặc được yukata bao phủ bên ngoài, cậu cởi xuống, để lộ cổ chân tinh xảo, hành động của cậu rõ ràng rất cởi mở bình thường, nhưng mang theo loại dụ hoặc không thể giải thích được, trong mắt Sở Nam Trúc xẹt qua một tia động tình.
Rất muốn tử hình ngay tại chỗ.
Hắn kéo cổ áo Kỷ Vãn, hơi thở nóng rực phả vào mặt Kỷ Vãn, giọng hắn hơi khàn: “Đợi đến buổi tối xem anh làm sao trị em.”
Kỷ Vãn cũng không phải là người ăn chay, cãi lại: “Để xem ai trị ai."
Sở Nam Trúc cười khẽ, buông Kỷ Vãn ra rồi thay quần áo, Kỷ Vãn trượt trên tấm tatami, lé mắt nhìn người đẹp thay quần áo, dùng ngón chân chọt chọt vào mắt cá chân của Sở Nam Trúc, nhân tiện cọ một chút.
Tục ngữ có câu không được sờ mông cọp, Kỷ Vãn càng muốn sờ, không chỉ sờ mà còn định đá một phát. Vốn định dùng sức một chút để Sở Nam Trúc nằm sấp xuống, ai ngờ hắn đã mặc xong quần áo, nhanh chóng xoay người lại, giữ lấy mắt cá chân của Kỷ Vãn, nâng lên.
Cậu bất khả kháng ngã về phía sau, Sở Nam Trúc đè xuống, hai tay đặt ở hai bên má của cậu: "Cứ nghĩ em ngoan một chút liền giữ đến tối nay. Rốt cuộc vẫn chưa có mua bao. Em nghịch ngợm như vậy, hiện tại có phải muốn làm...”
Còn chưa kịp nói hết lời, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Sở Nam Trúc đành phải dừng động tác đứng dậy mở cửa.
Sau khi nói chuyện với người phụ nữ vừa giao quần áo ngoài cửa, cuối cùng Sở Nam Trúc gật đầu với cô ta để tỏ ý đã biết, cô ta đóng cửa rời đi.
“Đi thôi, chúng ta nên khởi hành đi, nếu không sẽ bỏ lỡ thứ tốt.” Sở Nam Trúc đưa tay về phía cậu, Kỷ Vãn nắm lấy rồi đứng dậy.
“Chúng ta đi đâu?”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng động lớn "Bùm, bùm, bùm", Sở Nam Trúc cười nói: “Bắt đầu rồi, lễ hội bắn pháo hoa.”
“Lễ hội bắn pháo hoa?” Mười ngón tay đan vào nhau hai người cùng đi ra cửa, dưới chân mang guốc gỗ, trên người mặc yukata giống nhau màu lam nhạt, mặt trên có in hình cá vàng.
Khi vừa ra khỏi cửa, cũng là lúc những chùm pháo hoa đầu tiên trên bầu trời đã nở vào thời điểm huy hoàng nhất, Kỷ Vãn nhìn lên xem, không khỏi kinh ngạc cảm thán.
Đôi guốc gỗ dưới chân dẫm lên đất cát phát ra âm thanh "lộc cộc", hai người bắt đầu đi từ một con đường nhỏ, trên đường dần dần có nhiều người buôn bán đến dựng sạp, có người bán đồ ăn vặt, bán đồ lưu niệm. Mọi người đều mặc yukata, một số người trên tay còn cầm chiếc quạt, tươi cười ăn mừng mùa hè sắp kết thúc.
Lễ hội pháo hoa, còn được gọi là Lễ hội mùa hè, là một loại tổng kết những ký ức về mùa hè của đảo quốc này.
Kỷ Vãn thấy cách đó không xa có một người bán mặt nạ nên kéo Sở Nam Trúc đi về phía trước để chọn.
"Mặt nạ hồ ly thì tương đối kinh điển hơn. Khi đeo nó có phải mang lại cảm giác yên bình và trong sáng không?" Kỷ Vãn đeo mặt nạ hồ ly lên mặt: "Sở Nam Trúc, anh cũng đeo một cái, ừm... Để em chọn cho anh, chính là cái này.”
Cậu cầm một cái mặt nạ khỉ đầu chó đưa lên đầu Sở Nam Trúc, Sở Nam Trúc hơi cúi đầu để cậu tiện hành động.
“Anh xem, anh thích hợp với chiếc mặt nạ này hơn.” Kỷ Vãn không nhịn được cười haha, “Sở Nam Trúc, em nói anh diễn khỉ đầu chó mà anh còn không tin, anh xem anh bây giờ thích hợp thế nào.”
Sở Nam Trúc chỉ lắc đầu, ngón tay hất nhẹ mặt nạ của Kỷ Vãn, trả tiền rồi tiếp tục kéo Kỷ Vãn về phía trước.
Có rất nhiều trẻ em vây quanh một quầy hàng không xa phía trước, Kỷ Vãn tò mò tiến lại xem, hóa ra đang vớt cá vàng, cảnh tượng này Kỷ Vãn chỉ mới thấy trong manga anime, chính là cảnh dùng giấy làm vợt đi vớt cá. Do độ khó của thử thách nên nhiều người khá nghiện trò chơi này.
Kỷ Vãn cảm thấy trong lòng hơi ngứa ngáy, nhưng vây quanh chơi đùa ở đây đều là trẻ con, cậu cảm thấy hơi xấu hổ khi nói cậu cũng muốn, chỉ có thể âm thầm hâm mộ, nếu cậu còn nhỏ thì tốt rồi, có thể không thèm kiêng nể gì làm nũng với Sở Nam Trúc.
"Muốn chơi thì chơi," Sở Nam Trúc kéo eo Kỷ Vãn, dẫn cậu ngồi xổm xuống, đối với chủ cửa hàng nói cả đống lời, sau đó chủ cửa hàng giao hai cái vợt cùng hai cái bát: "Có muốn so tài với anh không."
"Được thôi, so cái gì, tiền đặt cược là gì?"
"So..." Sở Nam Trúc dừng một chút: "Đương nhiên là so ai dùng một cái vợt vớt cá nhiều hơn, còn tiền đặt cược... nếu tối nay ai thua thì phải gọi đối phương là... chồng, em thấy được không?”
Cái đệt, giọng điệu của Sở Nam Trúc tự tin như vậy, cảm thấy bản thân nhất định thắng rồi chứ gì?
Lòng hiếu thắng của Kỷ Vãn lên đến độ cao chưa từng có, chóp mũi hếch lên: “Chơi thì chơi.”
Ai mà không có tham vọng làm chồng?
Cứ như vậy, một con “Hồ ly” và một con “Khỉ đầu chó” ngồi xổm trên mặt đất, chuẩn bị câu cá với tinh thần tập trung cao độ, không xem ai ra gì.
“Anh đếm ba hai một thì bắt đầu cùng nhau.” Kỷ Vãn hơi nghiêng chiếc bát nhỏ trong tay, chọn tư thế hoàn hảo rồi ngồi xuống, hít một hơi thật sâu.
"Ba"
"hai"
"một"
Trong chớp nhoáng, tia chớp giữa hai người bọn họ "xẹt xẹt" vang lên, chiêng trống ồn ào, pháo nổ vang trời, đã đến lúc sống mái với nhau rồi.
Giơ tay lên nhanh chóng đưa lưới xiên xuống mặt nước một góc 45 độ, nhằm vào con cá vàng đầu mập, nhẹ nhàng dùng mép lưới câu làm tiêu điểm, thế là bắt vào được chiếc bát, thành công!
Kỷ Vãn đắc ý nhìn lên Sở Nam Trúc, nhưng thấy trong bát trên tay Sở Nam Trúc cũng có một con cá vàng đầu béo, nó còn lớn hơn con cậu bắt được.
Haha, Kỷ Vãn tự giễu trong lòng, xắn tay áo cố gắng kiên trì, lần này lưới của cậu ở dưới nước rất lâu, bởi vì cậu nhắm vào một con cá vàng có hoa văn và màu sắc rất đẹp. Chắc là khó bắt được con cá này, bởi vì nó không chỉ đẹp, mà còn là con lớn nhất và béo nhất trong ao cá này, nếu có thể bắt được, Sở Nam Trúc nhất định sẽ quỳ xuống xin tha rồi gọi chồng một cách ngọt ngào.
Nghĩ đến cảnh này lại cao hứng, Kỷ Vãn không khỏi nhếch khóe miệng.
Con cá đang đến! Kỷ Vãn nín thở dùng sức?
"Đang suy nghĩ gì vậy? Vui như vậy?"
Kỷ Vãn run tay, vừa rồi lời nói của Sở Nam Trúc làm cậu phân tâm, không chọn trọng tâm, con cá vàng lớn đâm thủng vợt đánh cá bằng giấy, vui vẻ chuồn mất. Sau đó Sở Nam Trúc nhìn thấy thời điểm thích hợp bắt đầu vớt cá vào bát rất nhanh.
Kỷ Vãn căng mắt nhìn con cá yêu thích của mình vào bát hắn, mắt cậu đỏ đến mức gần như chảy máu.
Quá quỷ quyệt, tên khốn này!
Nhìn chiếc vợt đánh cá bị hỏng, cậu tức giận, miệng nhếch dưới chiếc mặt nạ cáo.
Sở Nam Trúc dường như không nhận ra rằng cậu đang tức giận, hắn mua hai con cá trong bát của hắn và một con cá trong bát của Kỷ Vãn từ ông chủ, cho chúng vào một túi nhựa trong suốt có nước. Sở Nam Trúc buộc chiếc túi nhựa nặng trịch lên cổ tay Kỷ Vãn, an ủi cậu: "Vẫn còn giận? Đã mua cá cho em rồi đó, sẽ không tức giận chứ?"
Kỷ Vãn quay đầu đi, không để ý đến hắn, đứng dậy đi một mình, đem túi ni lông trong tay vung vung khiến nó chảy ra rất nhiều nước, Sở Nam Trúc bất lực vừa cưng chiều vừa cười đi theo phía sau.
“Thật sự tức giận?”
Vẫn mặc kệ hắn.
“Chúng ta đi ăn bạch tuộc viên nhỏ nhé?”
Kỷ Vãn hếch mũi lên trời, vẫn không muốn để ý đến hắn.
"Cục cưng ngoan." Thấy cậu thực sự tức giận, Sở Nam Trúc chịu thua, ôm choàng lấy vai Kỷ Vãn, thì thầm vào tai cậu: "Chồng ngoan, đừng giận."
Thẹn thùng, hạnh phúc, không thể tin được, quá phấn khích đến mức tưởng tượng muốn trở thành con khỉ đầu chó đập vào ngực kêu hú hú hú rồi lao đi xung quanh thành phố như điên.
Thật sự tuyệt quá, khuôn mặt Kỷ Vãn dưới mặt nạ cười thành một bông hoa, cũng may là được che bởi chiếc mặt nạ, nếu không để mọi người nhìn thấy cậu trong bộ dáng như quỷ này thì xấu hổ quá.
Sở Nam Trúc bóp vành tai đỏ ửng của cậu, gãi cằm cậu như đang trêu mèo, cậu thoải mái giơ đầu lên, Sở Nam Trúc nắm tay Kỷ Vãn, cùng cậu cầm theo bao ni lông ướt dầm dề, nhưng rất ấm áp.
“Ra trước mua ít đồ ăn, rồi mua bể cá xinh xinh về lắp cho chúng nó đi.”
“Được rồi, chồng mua cho anh, hehehe.” Kỷ Vãn được tiện nghi còn khoe mẽ.
Sở Nam Trúc chỉ để cho cậu chiếm tiện nghi trên miệng, hắn cười cười không nói gì, bọn họ đi dạo trên phố, trên tay cầm túi lớn túi nhỏ đều mang theo rất nhiều thứ, Sở Nam Trúc kiểm tra thời gian. Đã gần đến giờ bắn pháo hoa. Sau đó hắn nói với Kỷ Vãn: "Chúng ta tìm một chỗ tốt để ngồi đi."
"Chúng ta đi đâu?" Kỷ Vãn nhìn quanh bốn phía, nơi nơi đều là người, không tìm thấy chỗ nào yên ắng.
“Muốn lên cao một chút, để có thể xem rõ hơn.” Kỷ Vãn có chút mong chờ.
Sở Nam Trúc suy nghĩ một chút, hắn ngẩng đầu tìm kiếm mục tiêu, một trận gió thổi qua, lá cây trên đỉnh đầu xào xạc. Hắn nhìn lên vừa thấy một cây hoa anh đào đã sang năm mới, Sở Nam Trúc cẩn thận nhìn kỹ hơn, nói với Kỷ Vãn, "Chúng ta trèo lên cây đi."
"A? Được không?"
"Có thể, cây này rất khỏe, hai người ngồi sẽ không sụp, chúng ta ngồi trên cành, tựa vào nhau, cẩn thận một chút, có chồng ở đây em sẽ không sao đâu."
"Em mới là chồng."
"Đã quên vừa rồi ai thắng?"
Kỷ Vãn nhìn trời huýt sáo, giả vờ như không biết hắn đang nói gì. Sở Nam Trúc di chuyển rất nhanh, chỉ vài động tác hắn đã leo lên cây, ngồi trên nhánh cây khá cứng cáp, hướng phía dưới đối với Kỷ Vãn đưa tay ra.
Kỷ Vãn muốn đi lên bằng chính sức lực của mình, nhưng lại thấy mình thực sự đánh giá bản thân quá cao nên không làm được, guốc trên chân quá trơn không thể với tới.
Sở Nam Trúc ngồi nghiêng người, móc chân quanh gốc cây, cúi xuống, luồn hai tay xuống dưới nách Kỷ Vãn, sau đó trực tiếp nhấc bổng Kỷ Vãn lên, đặt cậu ngồi vững vàng bên cạnh mình.
Kỷ Vãn sửng sốt, nắm lấy đôi vai của Sở Nam Trúc, sau khi ổn định cậu nắm chặt bàn tay rũ xuống: "Sao đột nhiên lại làm vậy, em nặng lắm đó."
"Đâu ra mà nặng, em xem chồng em nhấc em lên rất dễ dàng."
Kỷ Vãn:...
"Em cũng có thể..." Trước khi cậu nói xong, có một tiếng "shoo" từ bầu trời, một ánh sáng trắng rất mỏng xuyên qua bầu trời đêm, sau một hai giây "bùm bùm" một tiếng pháo hoa nở rộ thành đóa hoa màu tím tuyệt đẹp.
Sau khi pháo hoa đầu tiên kết thúc, tiếp theo là một loạt pháo hoa đủ màu sắc, từ trái qua phải đủ hình dạng đủ màu sắc khác nhau, Kỷ Vãn xem rất vui vẻ, đêm tối được pháo hoa chiếu sáng thành ban ngày, mọi người dừng bước chân vội vã lại, nghỉ chân ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp.
Vì là lễ hội quan trọng nhất trong mùa hè nên màn trình diễn pháo hoa tuyệt đẹp này kéo dài gần một giờ đồng hồ, đến cuối Kỷ Vãn cảm thấy mặt nạ của mình bị tháo ra.
“Hử?” Cậu chất vấn người bên cạnh, hơn nữa cũng nâng mặt nạ của Sở Nam Trúc lên giống vậy.
“Nhân Nhân.” Sở Nam Trúc gọi tên của cậu, đồng thời, đợt bắn cuối cùng của pháo hoa đẹp nhất xuyên qua bầu trời đêm, trên bầu trời hiện ra sắc đẹp tình yêu muôn màu.
Ở nơi người khác không thể nhìn thấy, hai bóng người của Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn chồng lên nhau.
Vào giây phút khi pháo hoa kết thúc hoàn toàn Sở Nam Trúc nói với Kỷ Vãn: "Chúng ta kết hôn đi."
Trong lòng có trăm triệu điểm động tâm, đầu của Kỷ Vãn đơ, Sở Nam Trúc trêu chọc cậu: "Em vẫn còn muốn suy nghĩ sao? Anh đối với em còn chưa đủ tốt hay sao?"
Phải thừa nhận rằng hắn khá tốt, Kỷ Vãn nhỏ giọng, ngượng nghịu nói: "Không, khá tốt."
"Vậy em im lặng là không đồng ý?"
"Ầy, em chưa nói không đồng ý." Kỷ Vãn vội vàng phủ nhận, nhưng lại phát giác bị kịch bản hắn lừa một lần nữa, quả nhiên thấy Sở Nam Trúc âm hiểm mỉm cười.
Để làm phản tướng quân, Kỷ Vãn dùng ngón tay nâng cằm Sở Nam Trúc lên, nheo mắt lại, giống như một tên lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành: “Em là chồng, phải là em đến cầu hôn.”
“Ồ, nếu là em cầu hôn, vậy em muốn làm gì?” Sở Nam Trúc khoanh tay trước ngực, như thể đang mong chờ màn biểu diễn của Kỷ Vãn.
Kỷ Vãn đưa tay kéo cằm suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên quấn lấy cổ Sở Nam Trúc, chiêu hai anh em tốt thuận thế kéo đầu hắn xuống: "Người anh em, kết hôn đi --- đó là cách em cầu hôn."
“Chỉ như vậy?” Sở Nam Trúc nhướng mày châm chọc.
“Đương nhiên, em không có buồn nôn như anh, em là phái trực tiếp.”
Sở Nam Trúc không nhịn được cười to, Kỷ Vãn xấu hổ bị hắn cười: “Chuyện này có gì đáng cười?”
Thân thể Sở Nam Trúc run lên, Kỷ Vãn thật sự muốn dùng búa gõ hắn xuống.
Đột nhiên, Sở Nam Trúc từ trong túi quần lấy ra một thứ gì đó, hắn cầm lấy gõ vào trán Kỷ Vãn một cái: "Chồng cho em sính lễ."
Sau đó hắn đưa nó cho Kỷ Vãn, cậu phát hiện ra đó là một cuốn sách khổ lớn bằng bàn tay, bìa màu nâu bình thường, nhìn qua thì có lẽ đã rất lâu, Kỷ Vãn muốn mở ra xem nhưng bị Sở Nam Trúc ngăn lại: "Trở về rồi xem."
"Cái gì vậy?" Kỷ Vãn mở cuốn sách ra đọc, trong lòng rất tò mò.
“Mọi thứ về em.”
“Hả?”
“Không có gì, đúng rồi, anh đã đưa sính lễ, vậy sính lễ của em đâu.”
Hừm… Kỷ Vãn lại trầm ngâm suy nghĩ, giờ cậu không có gì trên người cả, lúc này đi mua ngay thì không có thành ý. Đối phương tặng thứ có vẻ có ý nghĩa, mình không thể thua được.
Vì vậy, Kỷ Vãn đã đưa ra quyết định: “Em sẽ đưa cho anh cái này.”
Sở Nam Trúc có chút kinh ngạc, bởi vì Kỷ Vãn thế mà không biết xấu hổ chỉ vào chính mình.
"Em là cục vàng quý giá nhất, đưa em cho anh, anh phải đối tốt với em, dù sao thì em so với anh đẹp hơn, dễ thương hơn, ưu tú hơn anh..."
Những lời còn lại đều bị chặn lại, chỉ có thanh âm mơ hồ triền miên, khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy một người không biết xấu hổ như vậy, nhưng bầu không khí vẫn khá tốt, Kỷ Vãn cảm thấy mình đã thành công rực rỡ. Ngay khi hai người đang hừng hực khí thế hôn nhau, trời sụp đất nứt cũng không buông, bỗng nghe thấy từ phía dưới truyền đến vài câu tiếng nước ngoài.
Một người mặc đồng phục cảnh sát chỉ vào họ với vẻ mặt giận dữ, Kỷ Vãn không hiểu nên hỏi Sở Nam Trúc: “Ông ấy nói gì vậy?”
Sở Nam Trúc im lặng một lúc: “Ông ấy nói... Chúng ta vi phạm quy định trèo cây, phải bị.... Phải bị bắt."
Kỷ Vãn:...
Chú cảnh sát đưa hai người họ lên xe cảnh sát, trong tiếng xe "hú hú" vang lên nghênh ngang rời đi.
Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc bị chú cảnh sát giữ bên trong, hai tay bị còng, bốn mắt chạm nhau, lặng lẽ nghẹn ngào.
***
Sau khi nộp phạt và viết giấy cam đoan, từ đồn cảnh sát đi ra thì đã gần nửa đêm, Kỷ Vãn thề rằng đây là lần đầu tiên cậu viết giấy cam đoan trong đời, hơn nữa cậu còn sử dụng tiếng chim, cậu thậm chí còn không sao chép của Sở Nam Trúc, mặc dù cuối cùng cậu cũng không biết mình đã viết gì.
Đó là một đêm rất kỳ diệu.
“Sở Nam Trúc,” Kỷ Vãn đút tay vào túi, làm ra vẻ ung dung: “Từ hôm nay anh sẽ là người của em.”
Sở Nam Trúc mỉm cười, “Còn em?”
“Anh là của em. Em là của riêng em."
"Chơi xấu hả? Giống như trò câu cá lúc nãy, còn gọi chồng thì sao?"
Tự biết mình sai, Kỷ Vãn dùng tuyệt chiêu làm nũng, ôm cổ Sở Nam Trúc như thể cậu không còn xương: "Anh Nam Trúc~"
Mỗi lần nghe cậu kêu như vậy, trái tim muốn tan chảy, nhưng Sở Nam Trúc vẫn kiên trì: "Mau gọi chồng."
Tuy nhiên, trong bầu không khí tốt như vậy, trong khoảnh khắc lãng mạn như này, dạ dày của ai đó kêu ầm ầm: "Rột ~"
Kỷ Vãn cười lúng túng: "Hehe, em đói."
Trước mặt họ có một siêu thị mở cửa 24 giờ. Họ vào đi dạo một chút, Kỷ Vãn rối rắm giữa chọn cơm nắm gà và cơm nắm bò. Sở Nam Trúc nói với cậu, "Em chọn trước đi, anh vào trong xem thứ khác."
"Ồ, anh mua gì vậy?"
"Thứ khiến em thoải mái."
Kỷ Vãn:...
Trong mắt Kỷ Vãn bây giờ, cả người Sở Nam Trúc toát ra khí chất gian tà xấu xa, vô liêm sỉ.
Cuối cùng Kỷ Vãn cũng không mua cơm nắm, thay vào đó là mua hộp cơm gà, Sở Nam Trúc đã sớm đi ra, trên tay cầm một cái hộp vuông nhỏ, hơi giống kẹo cao su, nhưng Kỷ Vãn dùng ngón chân cũng biết đây không phải là kẹo cao su.
Mặt nóng quá, rốt cuộc bọn họ vẫn tiến tới bước này phải không? Kỷ Vãn lặng lẽ vén áo lên, nốt ruồi đã nằm sẵn trên bụng, tất cả chuẩn bị xong xuôi, kế tiếp là thực hành.
“Em mua chưa?” Sở Nam Trúc hỏi cậu: “Chỉ một hộp cơm thôi sao, còn muốn thứ gì khác không?”
Kỷ Vãn suy nghĩ một hồi: “Đi mua thêm một chai rượu nữa để ăn mừng.”
“Ăn mừng cái gì?”
Hừ... Cũng không thể nói chúc mừng đêm nay sắp nói lời tạm biệt cuộc sống con người?
“Chỉ là… em rất vui, muốn uống một ly với anh.”
“Ừm, có thể,” Sở Nam Trúc từ trên kệ lấy một chai rượu vang: “Để tối nay.”
Sau đó hắn quỳ trên mặt đất, kề sát nói với Kỷ Vãn: "Uống say thì mặc cho anh xử lý đúng không?"
Kỷ Vãn: "Ồ, em sợ có người nào đó sẽ bị lăn lộn."
Kỷ Vãn hơi rũ lông mày, biểu cảm có chút đắc ý, lại có điểm khoe khoang, rất sống động, giống như một con mèo Ragdoll (3) tinh nghịch, Sở Nam Trúc rất muốn hôn cậu, nhưng tiếng động đột ngột truyền ra từ góc siêu thị lại khiến người ta phải chú ý.
Nhìn lên lại thấy bốn kẻ lén lút đeo kính râm, đội mũ và mặc áo khoác... đang lấp ló đằng sau nhìn lén họ.
Sở Nam Trúc cau mày, nắm chặt tay Kỷ Vãn đi tính tiền sau đó ngăn một chiếc taxi lại.
Sau khi Kỷ Vãn lên xe, không hiểu gì cả: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Sở Nam Trúc an ủi cậu, tự hỏi có phải là một tay săn ảnh nào đó đang theo dõi họ không. Họ đã chụp bao nhiêu tấm rồi? Không biết có chụp trúng khuôn mặt của Kỷ Vãn không, không biết có gây ra chuyện gì tổn thương cậu không?
Sở Nam Trúc cảm thấy có chút đau lòng, hắn vuốt ve khuôn mặt Kỷ Vãn: “Không có chuyện gì, chờ lát nữa chúng ta đóng cửa đi ngủ sớm.”
Tên này thật không biết xấu hổ, Kỷ Vãn rõ ràng là hiểu lầm mà lẩm bẩm: “Anh thật ranh ma, anh Nam Trúc."
"Cái gì?"
"Không, em nói anh mau gọi thêm một tiếng chồng."
Sở Nam Trúc véo mũi Kỷ Vãn: "Dám đánh cuộc thì phải dám chịu thua đi."
“Anh Nam Trúc~” Kỷ Vãn lại đến nữa, ôm cánh tay Sở Nam Trúc, nũng nịu giả vờ diễn, Sở Nam Trúc nheo mắt, hắn bắt đầu tự hỏi Kỷ Vãn có phải học hư rồi không.
Thấy Sở Nam Trúc không hề động đậy, Kỷ Vãn lập tức nhào vào vòng tay hắn, tăng lực độ làm nũng rồi dụi đầu vào ngực Sở Nam Trúc, đây là thủ đoạn cậu thường dùng khi còn nhỏ, không biết có còn hữu dụng nữa không.
Tài xế ở hàng ghế đầu gần như sắp mù mắt chó, anh ta bấm còi ra hiệu không được lộn xộn trong xe của mình, nói với hai phần tử nguy hiểm ở hàng sau bằng tiếng của quốc gia anh ta: "Quý khách! Cố gắng! Nhịn xuống!"
Kỷ Vãn không hiểu nên hỏi: “Anh ta nói gì vậy?”
Sở Nam Trúc: “Anh ta nói nhịn xuống.”
Kỷ Vãn:......
Sau đó hắn ôm Kỷ Vãn thật chặt để cậu lại sát gần mình hơn, tài xế nhìn thấy tình huống nguy hiểm từ gương chiếu hậu, suýt không giữ được tay lái trượt một cái, Kỷ Vãn gục vào người Sở Nam Trúc.
Nhịp tim đập nhanh quá.
Thật vất vả, cuối cùng tài xế cũng đưa họ đến khách sạn, một giây cũng không dừng lại, anh ta lập tức lái xe đi, Sở Nam Trúc đang định trả tiền:...
Kỷ Vãn: "Hình như anh chưa trả tiền mà?"
"Không có gì đâu, anh ta nói là để thể hiện sự chào đón của mình với những người bạn nước ngoài, lần này anh ta sẽ không tính tiền.”
Tài xế này lạ thật.
Bọn họ vừa vào phòng, còn chưa kịp bật đèn, Kỷ Vãn đã bị ném lên tatami, chất liệu hơi cứng khiến sau đầu có chút đau.
Tay ai đó đặt ở bên hông cậu, hô hấp hơi nặng, luồng khí nóng hổi phun vào mặt Kỷ Vãn, sau đó đôi môi mỏng nóng bỏng mềm mại chính xác phủ lên môi Kỷ Vãn.
Chuyện hôn môi này họ đã làm không biết bao nhiêu lần, từ điên cuồng, đến phấn khích mãnh liệt, rồi lại bình tĩnh, nhưng họ vẫn chưa tiến thêm bước nữa.
Bàn tay của Sở Nam Trúc đã đặt lên eo Kỷ Vãn. Vào thời khắc quan trọng như vậy, lại một lần nữa bị tiếng ồn bên ngoài làm gián đoạn.
Sao cứ bị làm phiền hoài vậy! Sở Nam Trúc sắp sụp đổ.
"Cốp cốp cốp"
Bà chủ gõ cửa nói rất nhiều tiếng chim, Sở Nam Trúc thật sự cảm thấy nếu tiếp tục như vậy sẽ héo hon.
Kỷ Vãn: "Cô ấy nói gì vậy? Đi mở cửa đi"
Sở Nam Trúc thở dài, từ trên người Kỷ Vãn đứng dậy, trong lúc hắn xoay người, hàng lông mi dài của Kỷ Vãn run lên, rũ mắt che khuất tham vọng của mình: Đêm nay là trận chung kết, không được xem nhẹ.
Đẩy cửa ra, Sở Nam Trúc nói với người phụ nữ mặc kimono đang đứng ở cửa, khi quay lại, trên tay hắn cầm hai bộ đồ ngủ bằng vải bông và quần bơi.
“Đây là cái gì?” Kỷ Vãn nhận lấy quần áo từ hắn.
“Chờ lát nữa đi ngâm suối nước nóng, khi đi ra thì thay đồ ngủ.”
Kỷ Vãn nghiêng đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Hai chúng ta đi ngâm suối nước nóng à?”
"Ừa." Sau đó đôi mắt hắn phát sáng "Chỉ có chúng ta thôi. Mọi thứ đã được dọn sạch rồi.”
“Nhân Nhân, sau đó anh muốn ăn em luôn.”
Kỷ Vãn:... Tới! Xem ai ăn ai, bây giờ mình nhịn chút, thời cơ tới, đại bàng khổng lồ sẽ hù chết anh.
***
Nước chảy róc rách, Kỷ Vãn đóng quần bơi lại, Sở Nam Trúc cứ nhìn chằm chằm vào cậu, nếu ánh mắt của hắn có thể đồ vật hóa, cậu tin rằng mình đã bị Sở Nam Trúc xem thành một cái sàng.
Kỷ Vãn tuy gầy gò nhưng thực sự không hề yếu ớt, dưới ánh đèn, làn da trắng mịn như ngọc, khi vận động cơ bụng nở ra bốn múi, các đường chỉ tay và bắp chân đều mịn màng. Hấp dẫn nhất chính là cổ tay trắng nõn cùng cổ chân tinh xảo, cậu mặc quần bơi vào, đưa tay vén tóc trên trán lên càng làm cho cậu lộ ra vẻ thuần khiết lại dụ hoặc.
Chỉ là nhìn khuôn mặt trẻ con này lần nữa, du͙ƈ vọиɠ nhỏ nhoi kia liền biến mất, chỉ khiến người ta muốn coi cậu như cục cưng nhỏ.
Lão Sở Nam Trúc vô sỉ này đương nhiên có thể xuống tay, hắn đã thèm thân thể cậu quá lâu.
“Sao nhìn em hoài vậy.” Như không biết sức hút của mình, Kỷ Vãn vẻ mặt đơn thuần sạch sẽ: “Đừng nhìn.”
Cậu nói xong, một tay che mặt, tay kia che đi bộ phận không thể miêu tả phía dưới.
“Cho chồng xem đi.” Sở Nam Trúc ánh mắt quét xuống, trong lòng tràn ngập: Có đồ vật tốt.
Tuy rằng lần trước nhìn thấy trong nhà vệ sinh, chỉ là nhìn thoáng qua, lần này nhìn thấy cụ thể và trực giác hơn, chỉ cảm thấy nhặt được báu vật, Nhân Nhân thật sự là báu vật.
Kỷ Vãn giống như một con cá chạch, không để hắn bắt được, tránh thoát, nhanh chóng mở cửa, bên ngoài là một bể tắm nước nóng, làn khói trắng lượn lờ, ẩm ướt và ấm áp, Kỷ Vãn đặt khăn lên đỉnh đầu, cẳng chân xẹt qua nước nóng, nổi lên gợn sóng, rồi từ từ bước xuống hồ, thả lỏng toàn thân, cảm thấy rất thoải mái.
Sở Nam Trúc cảm thấy mũi có chút nóng, liền lau đi, may mà không chảy máu mũi, hắn suýt chút nữa xấu hổ.
Kỷ Vãn nhìn Sở Nam Trúc với đôi mắt ướŧ áŧ, mỗi khi cậu chớp mắt, Sở Nam Trúc sẽ tiến lại gần cậu hơn một chút.
Muốn hôn em ấy, cũng muốn vồ lấy em ấy, ở trong suối nước nóng này cũng không tồi, rất lãng mạn.
Tuy nhiên... Băng qua một lớp bè tre, bể tắm nước nóng đối diện không biết xảy ra chuyện gì, phát ra tiếng kinh hô, sau đó có thứ gì đó ném qua, vừa lúc trúng đầu Kỷ Vãn.
“Ây da, ai chơi ác quá vậy?”
Phía đối diện chắc có mấy người, nghe thấy giọng Kỷ Vãn liền náo loạn, Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn mới thấy rõ thứ mà phía đối diện vừa ném là... xà phòng.
Cái quái gì vậy?
Xà phòng trôi trôi, bên kia có người nói gì đó, Sở Nam Trúc nhíu mày, đem quần áo bên bờ khoác lên vai, đi thẳng về phía bên kia.
Một nhóm bốn người đeo kính râm đang ngâm mình trong suối nước nóng hoảng sợ bỏ chạy, nhưng đáng tiếc bọn họ vẫn chậm một bước, bởi vì Sở Nam Trúc nhìn thấy trên ngực một người đàn ông có nốt ruồi đen to, trên nốt ruồi còn có một cọng lông đen, quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
Sở Nam Trúc cười lạnh, nhìn bóng lưng chật vật của bọn họ, trong mắt lạnh lùng, Kỷ Vãn cũng mặc quần áo vào, đi tới, đặt tay lên vai hắn: "Ai vậy? Thật nhàm chán."
Sở Nam Trúc: "Một vài người nhàm chán."
"A? Người nhàm chán gì."
Sở Nam Trúc nhéo cằm Kỷ Vãn, nhẹ hôn một cái: "Đừng xen vào bọn họ, còn ngâm không? Mặc dù chúng ta vào chưa bao lâu"
Cảm thấy ở đây có chút kỳ quái, Kỷ Vãn: “Quên đi, lần sau ngâm, ở đây hơi kỳ quái.”
“Ừ, chúng ta về ngủ đi.”
“Ngủ sớm như vậy?”
Sở Nam Trúc bò ở bên tai cậu: "Ngủ em."
Mắt Kỷ Vãn lóe lên tia sáng, cậu cũng nắm vành tai Sở Nam Trúc nói: "Là em ngủ anh."
Bọn họ ỷ vào chỗ không người, một đường hôn đến trong phòng, chỉ là Kỷ Vãn biết rằng trận chung kết, cậu cần phải lấy ra át chủ bài của mình.
Nếu dùng lông thối bản chày gỗ đánh ngất xỉu mà không bị đau sẽ như nào? Hình như không tốt lắm. Vậy la lối khóc lóc đòi làm 1 thì sao? Không biết liệu Sở Nam Trúc có nguyện ý hay không.
"Cậu bối rối vậy làm gì? Trực tiếp đánh ngất không phải xong rồi sao." Lông thối đột nhiên xen vào trong đầu, làm Kỷ Vãn không kịp phong ngừa. Cái này... cái loại cảm giác bị chú lông thối theo dõi họ chơi...
"Chú lông thối, chú đừng nhìn!"
Lông thối: "Ha ha ha ha!"
Kỷ Vãn đang rất gấp, Sở Nam Trúc bên này thấy cậu phân tâm, lập tức cắn cậu một cái, Kỷ Vãn: "Ai da."
"Không được thất thần."
Kỷ Vãn:.....
Nhưng Kỷ Vãn đã bình tĩnh lại, cậu nghĩ biện pháp đối phó, xem có thể sử dụng thứ gì để thu hút sự chú ý của Sở Nam Trúc.
Sở Nam Trúc đã nắm trong tay đồ vật phía dưới, đột nhiên Kỷ Vãn nảy ra ý nghĩ, cậu nghĩ đến chiếc hộp nhỏ mua hồi tối, chính là thứ siêu mỏng có thể ngăn cản tạo ra con người.
“Sở Nam Trúc,” Kỷ Vãn thở hổn hển một hơi: “Bao đâu?”
Sở Nam Trúc động tác ngưng trệ, hắn vùi vào vai Kỷ Vãn hít sâu một hơi: “Chờ anh một chút.”
Chiếc hộp nhỏ được đựng trong ba lô kê sát tường, bộ đồ ngủ của Sở Nam Trúc vừa rồi dây dưa đã trở nên lộn xộn, hắn bấm số mở khóa kéo.
Nhưng hắn lại nghe thấy một đoạn hội thoại như thế này:
"Xin lỗi, quên chọc vài lỗ trên bao!"
"Suỵt! Im đi! Để hai đứa trực tiếp đến!"
"Cậu đen tối quá, Thanh Thư."
"Tôi không thể nhịn được, tôi muốn ngăn hai đứa lại! ”
“Mau ngăn Thiến Thiến lại!”
Sở Nam Trúc một chân đá văng tấm ngăn yếu ớt ra, chỉ thấy bốn siêu nhân đeo kính râm giật mình, nhanh chóng ôm lấy nhau run bần bật trốn vào trong góc.
Sở Nam Trúc mặt không hề cảm xúc: “Mọi người làm gì vậy? Chú Trần, dì Tưởng, ba, mẹ.”
——————————————————
(1) Chiếu Tatami: được làm từ cói và vải. Những sợi cói được đan lại với nhau, và dùng vải để bọc bên ngoài các mép cói.
(2) Yukata (浴衣, ゆかた): là một loại áo truyền thống của Nhật Bản, một loại kimono mùa hè, đơn giản và ít lớp hơn, thường làm bằng vải mát như cotton. Không như kimono, yukata có cả hai loại cho cả nam và nữ.
(3) Mèo Ragdoll
Đọc xong chương này muốn đi Nhật ghê:)), bị mê coi mấy cảnh lễ hội trong anime.
Bình luận truyện