Tinh Thần Châu
Chương 1117: Đông Phương Tinh
Bị quở mắng Lục Nhi hoảng hốt ném thanh kiểm trong tay xuống, xoa cái trán bị gõ, ủy khuất nguýt miệng nói: "Mọi người ở trong này chơi mạt chược, đánh như thế nào cũng nhường ta thắng, rất không có ý nghĩa ah!"
"Lại muốn chơi mạt chược nữa sao! Tu vi không tấn thăng thêm chút nào, đừng hòng nghĩ chơi nữa!" Mộc Nguyên Tử buồn bực mắng, quải trượng không chút lưa tình gõ xuống đầu Lục nhi, khiến cho nàng phải giơ hai tay lên ôm trán kêu oa oa.
Chơi mạt chược sao? Dược Thiên Sầu nghe vậy thần tình suy sụp, nhìn chằm chằm vào hai ông cháu nhà này, không nghĩ qua cái trò mạt chược kia cũng đang thịnh hành ở Mộc Sát Hải.
Lúc này, Mộc Nguyên Tử nâng quải trượng lên, chỉ thẳng vào hắn, buồn bực thóa mạ nói: "Đều là hảo sự do ngươi làm. Sau này nếu ngươi còn dám gặp Lục nhi thêm nữa, ta dùng quải trượng này đập chết nhà ngươi!"
"Ách..." Dược Thiên Sầu nghe vậy đau răng không thôi, không nghĩ qua ta cứu cháu gái ngươi lúc trước là chuyện tinh sai trái. Quả thực là cái thứ không biết điều, lão nhân này so với Kim Thái cùng Bạch Khải còn muốn thất đức hơn nhiều. Bất quá người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu ah!
"Mộc lão tiền bối, ta biết mình làm sai rồi, chuyện này..." Dược Thiên Sầu ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm, theo sau liếc mắt nhìn chung quanh, yết ót hỏi: "Không biết vãn bối sẽ ly khai nơi này bằng phương pháp nào?"
Nhưng trong lòng thì đang thầm nghĩ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ lão tử gieo xong ấn ký thuấn di, ngày nào đó sẽ quay trở lại chém đứt đầu lão gia hỏa thất đức này. Xem ai hung hăng càn quấy hơn ai!
Lục nhi đang vươn hai tay ôm đầu, nhất thời trợn trừng hai mắt lên, nói: "Dược Thiên Sầu! Ngươi muốn đi ngay ư?"
Theo sau nàng dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía gia gia, trong nhãn tình tràn ngập hy vọng, có vẻ như đang muốn khẩn cầu Mộc gia gia sẽ lưa Dược Thiên Sầu nán lại đây.
Mộc Nguyên Tử dứt khoát quay đầu nhìn sang phía khác, lười quan tâm đến nàng, ánh mắt trành về phía Dược Thiên Sầu, gằn từng chữ nói: "Ngươi tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc ư?"
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi giật minh, trong đầu bỗng dưng hiện lên hai chữ "Mộc Quyết", nhưng chính minh căn bản là chưa lĩnh ngộ ra ah! Không hiểu lão gia hỏa này vi sao lại hỏi thăm minh như thế. Đang nghi vấn trùng trùng, thì một cơn gió mạnh thổi qua, những tán lá cây vàng úa trên cổ Ngữ Thụ khẽ lao xao theo gió, thanh âm ni non vồ nghĩa vang lên. Thanh âm mơ hồ như mộng như ảo, tựa như muốn kể ra nỗi tang thương cực khổ trăm ngàn năm qua, khiến cho người ta kìm lòng không đậu, mà tâm tình nhanh chóng trùng xuống.
Dưới chân núi, tầng tầng sương mù dày đặc theo gió lạnh từ dưới sườn núi tràn lên, phảng phất như muốn bao trùm ba người ở trên núi. Tình cảnh này, Mộc Nguyên Tử cùng Lục nhi tập mãi đã thành thói quen không cảm thấy điều gì bất thường, nhưng Dược Thiên Sầu thì thấy bỗng dưng trong không khí tràn ngập linh khí, thấm đượm nội tâm, đang muốn vỗ mông ngựa, thì tâm thần choáng váng, cả người khẽ run rẩy lên.
Theo sau trước mặt tối sầm vào, một bức tinh đồ giữa bầu trời đêm nhanh chóng hiện ra trong đầu, thoạt nhìn như bầu trời tràn đầy tinh sao. Từng ngày.., từng đêm rất nhanh trôi qua trong đầu, hơn nữa càng lúc càng nhanh, những ngôi sao cũng theo đó mà biến hóa đảo chiều xoay vần theo năm tháng... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Bất quá khoảnh khắc này chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi, chờ sau khi sương mù tiêu tán, thì Dược Thiên Sầu đã giật mình bừng tỉnh cơn mê. Tuy rằng đã thanh tỉnh, nhưng cả người vẫn run rẩy, thần tình kích động nhìn màn sương mù bốn phía xung quanh...
Đông Phương Tinh Đồ!
Đây chính là đoạn Đông Phương Tinh Đồ hỗn loạn bấy nhiêu năm qua trong đầu của mình, thời gian lâu như vậy, bản thân mình luôn luôn không lình ngộ ra, nhưng ở
Ừong nháy mắt vừa rồi đã bất thình linh xuất hiện, hơn nữa còn liền mạch rõ ràng. Chẳng lẽ cơ duyên lình ngộ Mộc Quyết đã tới rồi ư? Lúc này trong lòng Dược Thiên Sầu đang nổi sóng ba đào, trong đầu cũng không ngừng xoay chuyển ba chữ "Mộc Sát Hải"!
Lúc này hai ông cháu đã nhìn ra phản ứng bất thường của hắn, theo phương hướng ánh mắt hắn nhìn xuống dưới chân núi, vẫn không phát hiện ra có chỗ nào khả nghi. Bỗng dưng Mộc Nguyên Tử vung quải trượng trong tay lên, cả tòa sơn thể đều rung chấn ầm ầm. Theo sau hắn trầm giọng quát: "Ngươi muốn giả điên không trả lời ta ư?"
"Ách..." Dược Thiên Sầu giật minh phản óng, nhanh chóng chặp tay cười khổ nói: "Lão tiền bối hiểu lầm rồi, ta vốn không tu luyện pháp quyết mang thuộc tính mộc. Nhưng vừa rồi lão tiền bối đã cảnh tỉnh, làm ta như nghe thấy tiếng hồng chung, nên mới có chút lĩnh ngộ..."
"Nói hươu nói vượn!" Mộc Nguyên Tử vung trượng chỉ sang Lục nhi, nói: "Nếu ngươi không tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc, thì làm sao có khả năng ngửi thấy mùi trên người Lục nhi đây? Một chút thủ đoạn nho nhỏ mà dám lấy ra gạt ta, nếu không phải xem trên chuyện tình ngươi đã cứu mạng Lục nhi, thì hôm nay lão phu đã khiến cho ngươi táng mạng ở dưới quải trượng này rồi."
Dược Thiên Sầu nghe hắn nói vậy thì đầu đầy mờ mịt, cảm giác lão nhân này ý vào tu vi cao thâm, mà không thèm nói tới lý lẽ, vừa bực minh vừa buồn cười giải thích: "Ta có tu luyện Mộc Quyết hay không, thì cùng chuyện tình ngửi thấy mùi trên người Lục nhi có quan hệ gì chứ? Hai chuyện này hoàn toàn bất đồng không giống nhau. Nếu tiền bối khăng khăng như vậy, thì quả đúng là đang muốn ỷ thế khi dễ ta."
"Ỷ thế hiếp người? Tiểu bối vô tri khá lắm, dám ở trước mặt lão phu ngoa ngôn như vậy!" Mộc Nguyên Tử toàn thân chợt thay đổi khí thể, nhuệ khí cương mãnh bức thẳng về phía Dược Thiên Sầu, làm cho Lục nhi phi thường hoảng sợ, vội vàng đứng ra chắn trước người Dược Thiên Sầu, nhìn Mộc Nguyên Tử cần xin nói: "Gia gia!"
"Tránh ra!" Mộc Nguyên Tử nghiêm trang quát: "Ta muốn giết hắn, con chống đỡ nổi sao?"
Lúc này, Dược Thiên Sầu dĩ nhiên đã an bài xong đường rút lui, nên cũng không muốn nhường nhịn thêm nữa, liền hung hăng quát lớn: "Mộc lão đầu! Giết người thì cũng cần phải có lý do, nếu ngươi muốn giết lão tử thì hãy giải thích xem, không dưng vấy bát nước bấn lên người lão tử, con mẹ nó! Ngươi đã già rồi mà không muốn người khác kính trọng, còn mặt dày hung hăng càn quấy ỷ thế hiếp người. Chẳng trách Lục nhi suốt ngày muốn trốn ra ngoài, mặc kệ là ai ở chung với lão già nhà người cũng đều sẽ cảm thấy ghê tởm ah!"
"A..." Lục nhi hoảng hốt kinh hô, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người mắng gia gia mình như thế. Cho nên vội vàng xoay người nhìn hắn, liên tục khoát tay giải thích: "Ta không có.., ta không có.., ta chỉ là muốn ra ngoài dạo chơi mà thôi, không hề chán ghét gia gia chút nào!"
Mộc Nguyên Tử đương trường ngây người ra, trải qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người dám mắng minh như thế. Theo sau không khỏi cười lạnh nói: "Còn chưa từng có ai dám mắng nhân cách làm người của ta, hảo! Hôm nay ta sẽ để cho ngươi hiểu rõ, vì sao mà ngươi phải chết..."
Khi đang nói chuyện tay áo đã vung lên, một cỗ chân khí hùng hậu nhanh chóng khuếch trương ra, hương vị cùng mùi trên người Lục nhi giống nhau như đúc, nhưng so với mùi trên người Lục nhi càng thêm nồng đậm hơn nhiều. Khiến cho người khác ngửi thấy thần thanh khí sảng, Dược Thiên Sầu cũng nhịn không được, mà khẽ hít sâu vài hơi.
"Ngửi thấy chưa!" Mộc Nguyên Tử nhìn thấy phàn ứng của Dược Thiên Sầu, liền cười lạnh nói: "Ta và Lục nhi chính là Mộc Linh của Ngũ Đại Tinh Linh trong thiên địa, trên người bầm sinh đã có một luồng chân khí biểu thị cho sinh mệnh, người bình thường căn bản là vô pháp ngửi thấy. Chỉ riêng người tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc, mới có khả năng ngửi thấy loại mùi hương đặc thù này. Bây giờ ngươi còn dám nói rằng minh không tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc nữa không? Còn dám nói là ngươi không lừa gạt lão phu nữa không?"
Hóa ra là như vậy! Nhưng cũng không đúng lắm ah!
Dược Thiên Sầu thần tình nghi hoặc, nhìn hai ông cháu Lục nhi, gãi đầu giải thích:
"Ta có khả năng sẽ lĩnh ngộ được pháp quyết thuộc tính mộc, nhưng hiện giờ ta còn chưa bắt đầu tu luyện ah!"
Mộc Nguyên Tử hừ lạnh, nói: "Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang đánh chủ ý gì. Người tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc, chỉ cần cắn nuốt được Mộc Linh, chẳng những có thể hấp thu thần thông thiên phú của Mộc Linh, hơn nữa còn đem một thân tu vi của Mộc Linh dung hòa vào trong cơ thể của mình. Nếu không phải ngươi vô tình lạc vào đây, lão phu sớm đã đem ngươi tế trượng rồi. Ngươi còn có thể đứng đây nói hươu nói vượn được nữa hay sao?"
Lục nhi nghe thấy chuyện tình Dược Thiên Sầu có thể cắn nuốt Mộc Linh, nhất thời diễn cảm trắng bệch, nhanh như chóp thuấn di lao đến phía sau Mộc Nguyên Từ, ngó đầu ra khiếp đảm nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, tựa như đang nhìn thấy một con ngạ lang! (sói đói)
Trông thấy tiểu nha đầu này cũng hiểu lầm chính minh, Dược Thiên Sầu nhất thời tức giận nói: "Mộc lão đầu! Người không biết không có tội, nếu lão tử có bản lĩnh như ngươi nói, hoặc mang tâm tư đó, lúc trước đem Lục nhi quay về Thiên Hạ thương hội đã xuống tay rồi. Cần gì phải chờ tới bây giờ mới ra tay đây."
Lục nhi vừa nghe thế, nhất thời cũng gật đầu tán thành, lúc trước Dược Thiên Sầu cứU Minh xong, muốn đuổi mà mình còn không đi. Là chính mình khăng khăng dựa dẫm ở Thiên Hạ thương hội, hơn nữa các vị tỷ tỷ trong thương hội, đối với minh cũng đều rất tốt, không một người nào cùng minh nảy sinh ác ý.
Mộc Nguyên Tử sửng sốt, ngẫm lại cũng đúng, nên ngữ khí thoáng hòa hoãn xuống vài phần nói: "Có lẽ mưu đồ của ngươi lớn hơn nữa. Nói không chừng ngươi cố tình lấy lòng Lục nhi, sau đó âm thầm hãi hại lão phu!"
Vừa nghe cái giọng kiều này, Dược Thiên Sầu muốn nhảy dựng lên, không thèm quản đến cái thứ cố chấp này, diễn cảm tức giận đến mức đỏ bừng, khoa chân múa tay chửi ầm lên: "Hảo, ngươi là lão già không biết nói lý lẽ, ta mưu đồ ngươi làm cái rắm gì ah! Đừng nói lão tử không tìm thấy ngươi, coi như tìm được thì như thế nào, bằng vào tu vi của ngươi muốn thu thập ta, không phải chỉ là chuyện tình giơ tay nhấc chân lên thôi hay sao? Chẳng lẽ ta chán sống, chạy tới đây trước để cho ngươi giết ư? Đạo lý cái rắm chó gì thế, ngươi đang hồ lộng ai vậy!"
Lục nhi nghe vậy thì liên tục gật đầu tán thành, nàng không có quản nhiều cũng không suy nghĩ cho gia gia của minh, cước bộ dưới chân bình ổn, đi tới bên người Dược Thiên Sầu, rất có hương vị giống như bắt cá hai tay ah!
Chẳng lẽ tiểu tử này có thiên phú bầm sinh, có khả năng ngửi thấy mùi hương Mộc Linh, mà nguyên nhân chính minh cũng không hiếu rõ?
Nhất thời Mộc Nguyên Tử trầm ngâm không nói, xưa nay hắn vẫn luôn cho rằng mình là một người thế ngoại cao nhân, kiến thức uyên thâm. Ngay cả Ma Thần Dạ năm xưa tung hoành tam giới, nhìn thấy hắn cũng phải cung kính kêu một tiếng "tiền bối", chuyện tình này để cho hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo bấy nhiêu năm qua. Chẳng lẽ hiện giờ sẽ gây oan uổng cho một gã tiểu bối vô danh hay sao?
Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng bản thân ẩn cư nhiều năm, cũng là một người cầm lên được, thì sẽ buông xuống được, nên sau khi trầm ngâm một hồi, liền quả quyết nói: "Lần này ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Nếu ngày sau lão phu biết ngươi đang hồ lộng ta, thì coi như ngươi lên trời xuống đất, ta cũng sẽ tìm ngươi tính sổ."
Nói dứt lời, liền vung trượng khai mở huyền môn, thả Dược Thiên Sầu rời đi.
"Chậm đã!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra ngăn cản: "Chuyện tinh này để sau hãy nói, cùng cái thử không giảng giải lý lẽ như ngươi, cũng không cần phải khách khí làm gì. Từ hôm nay trở đi, chúng ta đường ai người nấy đi, nhưng trước tiên phải tính món nợ cũ cho rõ ràng cái đã."
"Nga! Ta còn thiếu nợ ngươi cái gì nào?" Mộc Nguyên Tử cười lạnh, chống quài trượng xuống, bày ra hình dáng cường ngạnh hỏi.
Dược Thiên Sầu vươn tay chỉ sang Lục nhi, lòng đầy căm phẫn nói: "Lúc trước mấy gẫ cao thủ đùa bỡn Lục nhi, ta mạo hiểm tánh mạng cứu nàng, hơn nữa còn giữ tròn trinh trắng cho nàng. Khoản này tính bao nhiêu tiền? Khoản này làm sao tính đây?"
"Lại muốn chơi mạt chược nữa sao! Tu vi không tấn thăng thêm chút nào, đừng hòng nghĩ chơi nữa!" Mộc Nguyên Tử buồn bực mắng, quải trượng không chút lưa tình gõ xuống đầu Lục nhi, khiến cho nàng phải giơ hai tay lên ôm trán kêu oa oa.
Chơi mạt chược sao? Dược Thiên Sầu nghe vậy thần tình suy sụp, nhìn chằm chằm vào hai ông cháu nhà này, không nghĩ qua cái trò mạt chược kia cũng đang thịnh hành ở Mộc Sát Hải.
Lúc này, Mộc Nguyên Tử nâng quải trượng lên, chỉ thẳng vào hắn, buồn bực thóa mạ nói: "Đều là hảo sự do ngươi làm. Sau này nếu ngươi còn dám gặp Lục nhi thêm nữa, ta dùng quải trượng này đập chết nhà ngươi!"
"Ách..." Dược Thiên Sầu nghe vậy đau răng không thôi, không nghĩ qua ta cứu cháu gái ngươi lúc trước là chuyện tinh sai trái. Quả thực là cái thứ không biết điều, lão nhân này so với Kim Thái cùng Bạch Khải còn muốn thất đức hơn nhiều. Bất quá người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu ah!
"Mộc lão tiền bối, ta biết mình làm sai rồi, chuyện này..." Dược Thiên Sầu ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm, theo sau liếc mắt nhìn chung quanh, yết ót hỏi: "Không biết vãn bối sẽ ly khai nơi này bằng phương pháp nào?"
Nhưng trong lòng thì đang thầm nghĩ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ lão tử gieo xong ấn ký thuấn di, ngày nào đó sẽ quay trở lại chém đứt đầu lão gia hỏa thất đức này. Xem ai hung hăng càn quấy hơn ai!
Lục nhi đang vươn hai tay ôm đầu, nhất thời trợn trừng hai mắt lên, nói: "Dược Thiên Sầu! Ngươi muốn đi ngay ư?"
Theo sau nàng dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía gia gia, trong nhãn tình tràn ngập hy vọng, có vẻ như đang muốn khẩn cầu Mộc gia gia sẽ lưa Dược Thiên Sầu nán lại đây.
Mộc Nguyên Tử dứt khoát quay đầu nhìn sang phía khác, lười quan tâm đến nàng, ánh mắt trành về phía Dược Thiên Sầu, gằn từng chữ nói: "Ngươi tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc ư?"
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi giật minh, trong đầu bỗng dưng hiện lên hai chữ "Mộc Quyết", nhưng chính minh căn bản là chưa lĩnh ngộ ra ah! Không hiểu lão gia hỏa này vi sao lại hỏi thăm minh như thế. Đang nghi vấn trùng trùng, thì một cơn gió mạnh thổi qua, những tán lá cây vàng úa trên cổ Ngữ Thụ khẽ lao xao theo gió, thanh âm ni non vồ nghĩa vang lên. Thanh âm mơ hồ như mộng như ảo, tựa như muốn kể ra nỗi tang thương cực khổ trăm ngàn năm qua, khiến cho người ta kìm lòng không đậu, mà tâm tình nhanh chóng trùng xuống.
Dưới chân núi, tầng tầng sương mù dày đặc theo gió lạnh từ dưới sườn núi tràn lên, phảng phất như muốn bao trùm ba người ở trên núi. Tình cảnh này, Mộc Nguyên Tử cùng Lục nhi tập mãi đã thành thói quen không cảm thấy điều gì bất thường, nhưng Dược Thiên Sầu thì thấy bỗng dưng trong không khí tràn ngập linh khí, thấm đượm nội tâm, đang muốn vỗ mông ngựa, thì tâm thần choáng váng, cả người khẽ run rẩy lên.
Theo sau trước mặt tối sầm vào, một bức tinh đồ giữa bầu trời đêm nhanh chóng hiện ra trong đầu, thoạt nhìn như bầu trời tràn đầy tinh sao. Từng ngày.., từng đêm rất nhanh trôi qua trong đầu, hơn nữa càng lúc càng nhanh, những ngôi sao cũng theo đó mà biến hóa đảo chiều xoay vần theo năm tháng... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Bất quá khoảnh khắc này chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi, chờ sau khi sương mù tiêu tán, thì Dược Thiên Sầu đã giật mình bừng tỉnh cơn mê. Tuy rằng đã thanh tỉnh, nhưng cả người vẫn run rẩy, thần tình kích động nhìn màn sương mù bốn phía xung quanh...
Đông Phương Tinh Đồ!
Đây chính là đoạn Đông Phương Tinh Đồ hỗn loạn bấy nhiêu năm qua trong đầu của mình, thời gian lâu như vậy, bản thân mình luôn luôn không lình ngộ ra, nhưng ở
Ừong nháy mắt vừa rồi đã bất thình linh xuất hiện, hơn nữa còn liền mạch rõ ràng. Chẳng lẽ cơ duyên lình ngộ Mộc Quyết đã tới rồi ư? Lúc này trong lòng Dược Thiên Sầu đang nổi sóng ba đào, trong đầu cũng không ngừng xoay chuyển ba chữ "Mộc Sát Hải"!
Lúc này hai ông cháu đã nhìn ra phản ứng bất thường của hắn, theo phương hướng ánh mắt hắn nhìn xuống dưới chân núi, vẫn không phát hiện ra có chỗ nào khả nghi. Bỗng dưng Mộc Nguyên Tử vung quải trượng trong tay lên, cả tòa sơn thể đều rung chấn ầm ầm. Theo sau hắn trầm giọng quát: "Ngươi muốn giả điên không trả lời ta ư?"
"Ách..." Dược Thiên Sầu giật minh phản óng, nhanh chóng chặp tay cười khổ nói: "Lão tiền bối hiểu lầm rồi, ta vốn không tu luyện pháp quyết mang thuộc tính mộc. Nhưng vừa rồi lão tiền bối đã cảnh tỉnh, làm ta như nghe thấy tiếng hồng chung, nên mới có chút lĩnh ngộ..."
"Nói hươu nói vượn!" Mộc Nguyên Tử vung trượng chỉ sang Lục nhi, nói: "Nếu ngươi không tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc, thì làm sao có khả năng ngửi thấy mùi trên người Lục nhi đây? Một chút thủ đoạn nho nhỏ mà dám lấy ra gạt ta, nếu không phải xem trên chuyện tình ngươi đã cứu mạng Lục nhi, thì hôm nay lão phu đã khiến cho ngươi táng mạng ở dưới quải trượng này rồi."
Dược Thiên Sầu nghe hắn nói vậy thì đầu đầy mờ mịt, cảm giác lão nhân này ý vào tu vi cao thâm, mà không thèm nói tới lý lẽ, vừa bực minh vừa buồn cười giải thích: "Ta có tu luyện Mộc Quyết hay không, thì cùng chuyện tình ngửi thấy mùi trên người Lục nhi có quan hệ gì chứ? Hai chuyện này hoàn toàn bất đồng không giống nhau. Nếu tiền bối khăng khăng như vậy, thì quả đúng là đang muốn ỷ thế khi dễ ta."
"Ỷ thế hiếp người? Tiểu bối vô tri khá lắm, dám ở trước mặt lão phu ngoa ngôn như vậy!" Mộc Nguyên Tử toàn thân chợt thay đổi khí thể, nhuệ khí cương mãnh bức thẳng về phía Dược Thiên Sầu, làm cho Lục nhi phi thường hoảng sợ, vội vàng đứng ra chắn trước người Dược Thiên Sầu, nhìn Mộc Nguyên Tử cần xin nói: "Gia gia!"
"Tránh ra!" Mộc Nguyên Tử nghiêm trang quát: "Ta muốn giết hắn, con chống đỡ nổi sao?"
Lúc này, Dược Thiên Sầu dĩ nhiên đã an bài xong đường rút lui, nên cũng không muốn nhường nhịn thêm nữa, liền hung hăng quát lớn: "Mộc lão đầu! Giết người thì cũng cần phải có lý do, nếu ngươi muốn giết lão tử thì hãy giải thích xem, không dưng vấy bát nước bấn lên người lão tử, con mẹ nó! Ngươi đã già rồi mà không muốn người khác kính trọng, còn mặt dày hung hăng càn quấy ỷ thế hiếp người. Chẳng trách Lục nhi suốt ngày muốn trốn ra ngoài, mặc kệ là ai ở chung với lão già nhà người cũng đều sẽ cảm thấy ghê tởm ah!"
"A..." Lục nhi hoảng hốt kinh hô, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người mắng gia gia mình như thế. Cho nên vội vàng xoay người nhìn hắn, liên tục khoát tay giải thích: "Ta không có.., ta không có.., ta chỉ là muốn ra ngoài dạo chơi mà thôi, không hề chán ghét gia gia chút nào!"
Mộc Nguyên Tử đương trường ngây người ra, trải qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người dám mắng minh như thế. Theo sau không khỏi cười lạnh nói: "Còn chưa từng có ai dám mắng nhân cách làm người của ta, hảo! Hôm nay ta sẽ để cho ngươi hiểu rõ, vì sao mà ngươi phải chết..."
Khi đang nói chuyện tay áo đã vung lên, một cỗ chân khí hùng hậu nhanh chóng khuếch trương ra, hương vị cùng mùi trên người Lục nhi giống nhau như đúc, nhưng so với mùi trên người Lục nhi càng thêm nồng đậm hơn nhiều. Khiến cho người khác ngửi thấy thần thanh khí sảng, Dược Thiên Sầu cũng nhịn không được, mà khẽ hít sâu vài hơi.
"Ngửi thấy chưa!" Mộc Nguyên Tử nhìn thấy phàn ứng của Dược Thiên Sầu, liền cười lạnh nói: "Ta và Lục nhi chính là Mộc Linh của Ngũ Đại Tinh Linh trong thiên địa, trên người bầm sinh đã có một luồng chân khí biểu thị cho sinh mệnh, người bình thường căn bản là vô pháp ngửi thấy. Chỉ riêng người tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc, mới có khả năng ngửi thấy loại mùi hương đặc thù này. Bây giờ ngươi còn dám nói rằng minh không tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc nữa không? Còn dám nói là ngươi không lừa gạt lão phu nữa không?"
Hóa ra là như vậy! Nhưng cũng không đúng lắm ah!
Dược Thiên Sầu thần tình nghi hoặc, nhìn hai ông cháu Lục nhi, gãi đầu giải thích:
"Ta có khả năng sẽ lĩnh ngộ được pháp quyết thuộc tính mộc, nhưng hiện giờ ta còn chưa bắt đầu tu luyện ah!"
Mộc Nguyên Tử hừ lạnh, nói: "Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang đánh chủ ý gì. Người tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc, chỉ cần cắn nuốt được Mộc Linh, chẳng những có thể hấp thu thần thông thiên phú của Mộc Linh, hơn nữa còn đem một thân tu vi của Mộc Linh dung hòa vào trong cơ thể của mình. Nếu không phải ngươi vô tình lạc vào đây, lão phu sớm đã đem ngươi tế trượng rồi. Ngươi còn có thể đứng đây nói hươu nói vượn được nữa hay sao?"
Lục nhi nghe thấy chuyện tình Dược Thiên Sầu có thể cắn nuốt Mộc Linh, nhất thời diễn cảm trắng bệch, nhanh như chóp thuấn di lao đến phía sau Mộc Nguyên Từ, ngó đầu ra khiếp đảm nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, tựa như đang nhìn thấy một con ngạ lang! (sói đói)
Trông thấy tiểu nha đầu này cũng hiểu lầm chính minh, Dược Thiên Sầu nhất thời tức giận nói: "Mộc lão đầu! Người không biết không có tội, nếu lão tử có bản lĩnh như ngươi nói, hoặc mang tâm tư đó, lúc trước đem Lục nhi quay về Thiên Hạ thương hội đã xuống tay rồi. Cần gì phải chờ tới bây giờ mới ra tay đây."
Lục nhi vừa nghe thế, nhất thời cũng gật đầu tán thành, lúc trước Dược Thiên Sầu cứU Minh xong, muốn đuổi mà mình còn không đi. Là chính mình khăng khăng dựa dẫm ở Thiên Hạ thương hội, hơn nữa các vị tỷ tỷ trong thương hội, đối với minh cũng đều rất tốt, không một người nào cùng minh nảy sinh ác ý.
Mộc Nguyên Tử sửng sốt, ngẫm lại cũng đúng, nên ngữ khí thoáng hòa hoãn xuống vài phần nói: "Có lẽ mưu đồ của ngươi lớn hơn nữa. Nói không chừng ngươi cố tình lấy lòng Lục nhi, sau đó âm thầm hãi hại lão phu!"
Vừa nghe cái giọng kiều này, Dược Thiên Sầu muốn nhảy dựng lên, không thèm quản đến cái thứ cố chấp này, diễn cảm tức giận đến mức đỏ bừng, khoa chân múa tay chửi ầm lên: "Hảo, ngươi là lão già không biết nói lý lẽ, ta mưu đồ ngươi làm cái rắm gì ah! Đừng nói lão tử không tìm thấy ngươi, coi như tìm được thì như thế nào, bằng vào tu vi của ngươi muốn thu thập ta, không phải chỉ là chuyện tình giơ tay nhấc chân lên thôi hay sao? Chẳng lẽ ta chán sống, chạy tới đây trước để cho ngươi giết ư? Đạo lý cái rắm chó gì thế, ngươi đang hồ lộng ai vậy!"
Lục nhi nghe vậy thì liên tục gật đầu tán thành, nàng không có quản nhiều cũng không suy nghĩ cho gia gia của minh, cước bộ dưới chân bình ổn, đi tới bên người Dược Thiên Sầu, rất có hương vị giống như bắt cá hai tay ah!
Chẳng lẽ tiểu tử này có thiên phú bầm sinh, có khả năng ngửi thấy mùi hương Mộc Linh, mà nguyên nhân chính minh cũng không hiếu rõ?
Nhất thời Mộc Nguyên Tử trầm ngâm không nói, xưa nay hắn vẫn luôn cho rằng mình là một người thế ngoại cao nhân, kiến thức uyên thâm. Ngay cả Ma Thần Dạ năm xưa tung hoành tam giới, nhìn thấy hắn cũng phải cung kính kêu một tiếng "tiền bối", chuyện tình này để cho hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo bấy nhiêu năm qua. Chẳng lẽ hiện giờ sẽ gây oan uổng cho một gã tiểu bối vô danh hay sao?
Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng bản thân ẩn cư nhiều năm, cũng là một người cầm lên được, thì sẽ buông xuống được, nên sau khi trầm ngâm một hồi, liền quả quyết nói: "Lần này ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Nếu ngày sau lão phu biết ngươi đang hồ lộng ta, thì coi như ngươi lên trời xuống đất, ta cũng sẽ tìm ngươi tính sổ."
Nói dứt lời, liền vung trượng khai mở huyền môn, thả Dược Thiên Sầu rời đi.
"Chậm đã!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra ngăn cản: "Chuyện tinh này để sau hãy nói, cùng cái thử không giảng giải lý lẽ như ngươi, cũng không cần phải khách khí làm gì. Từ hôm nay trở đi, chúng ta đường ai người nấy đi, nhưng trước tiên phải tính món nợ cũ cho rõ ràng cái đã."
"Nga! Ta còn thiếu nợ ngươi cái gì nào?" Mộc Nguyên Tử cười lạnh, chống quài trượng xuống, bày ra hình dáng cường ngạnh hỏi.
Dược Thiên Sầu vươn tay chỉ sang Lục nhi, lòng đầy căm phẫn nói: "Lúc trước mấy gẫ cao thủ đùa bỡn Lục nhi, ta mạo hiểm tánh mạng cứu nàng, hơn nữa còn giữ tròn trinh trắng cho nàng. Khoản này tính bao nhiêu tiền? Khoản này làm sao tính đây?"
Bình luận truyện