Tinh Thần Châu

Chương 1118: Mộc Quyết



Lục nhi đương trường ngây ra, trong đầu tưởng nhớ lại tình huống lúc ấy...Mấy gã muốn khi dễ minh, có phải cao thủ hay không thì nàng không biết, bất quá khi ấy cũng không nhìn ra Dược Thiên Sầu đang mạo hiểm cứU Minh, mà giống như là hắn nhảy ra hù dọa, khiến cho mấy người kia hoảng hốt xoay lưng bỏ chạy ah?
 
Sau khi ngẫm lại, nàng không khỏi cảm thấy có chút ủy khuất, nguýt miệng nhìn sang phía Dược Thiên Sầu, nghe ý tứ trong lời nói này của Dược Thiên Sầu, thì hình như giữa mình và hắn ngày sau cần phải tạo khoảng cách cùng nhau ah!
 
Trong lúc nhất thời, Mộc Nguyên Tử nghe vậy thì cũng không biết phải nói cái gì, không nghĩ qua gã tiểu bối này đáng khinh bỉ như thế. Đã làm chuyện tốt còn muốn lấy thù lao, phẩm chất làm người thực kém cỏi. Nhưng xưa nay, Mộc Nguyên Tử hắn chưa bao giờ từng thiếu qua nhân tình người nào, huống chi người ta chứng thực là đã từng cứu mạng cháu gái hắn. Nếu người ta đã lên tiếng nhắc nhở, hắn cũng không có da mặt dày như Dược Thiên Sầu, một mực phủ nhận.
 
Đây là điều uy hiếp lớn nhất đối với người tự cho minh là thanh cao, mà Dược Thiên Sầu cũng xem trên quan điểm này, nên mới dám dùng thủ đoạn lưu manh đùa giỡn như thế.
 
"Khoản nợ này ngươi muốn tính như thế nào? Ngươi muốn bao nhiêu tiền?" Mộc Nguyên Tử gằn từng chữ nói, chỉ thiếu chút nữa là đã ra tay đánh người. Nguyên nhân cũng bởi vì, tuy rằng hắn tu vi cao thâm, nhưng trong tay một khối linh thạch cũng đều không có, nếu nhắc tới vấn đề tiền nong, quả thật là hắn sẽ phải vô cùng đau đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net
 
"Tiền? Ta đường đường là chưởng môn của Thiên Hạ thương hội, mà còn thiếu linh thạch dùng sao?" Dược Thiên Sầu diễn cảm khinh thường nói: "Thái độ làm người của Dược Thiên Sầu ta luôn luôn quang minh lỗi lạc, không bao giờ nói chuyện quanh co lòng vòng. Ta đang muốn tu luyện một bộ pháp quyết thuộc tính mộc, cái địa phương Mộc Sát Hải này đối với con đường tu luyện của ta rất hữu ích, ta muốn mượn một mảnh đất trong này để bế quan tu luyện. Chuyện này qua đi, ngày sau ân oán giữa ta và ngươi coi như được thanh toán sòng phẳng, như thế nào?"
 
Mộc Nguyên Tử hai mắt nhíu vào, không nghĩ qua hắn còn dám nói rằng muốn tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc trước mặt mình, hơn nữa còn bế quan tu luyện ngay trên lãnh thổ của minh, quả nhiên là gan to mật lớn!
 
Nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu sau, hắn mới xoay người nâng quải trượng chỉ về bốn phía xung quanh, chậm rãi nói: "Một năm! Cho ngươi thời gian một năm, ta mặc kệ ngươi muốn bế quan bao nhiêu lâu thời gian, hết kỳ hạn một năm ngươi hãy lập tức cút xéo ra ngoài Mộc Sát Hải, sau này cũng đừng gặp Lục nhi thêm nữa. Nếu không ta nhất định sẽ lấy ngươi tế trượng!"
 
"Gia gia!" Lục nhi nghe vậy, thì ủy khuất quát lên, theo sau mới nhìn sang phía Dược Thiên Sầu liên tục lắc đầu, ý bảo hắn không nên đáp ứng điều kiện này.
 
Dược Thiên Sầu chột dạ ngoảnh đầu nhìn sang phía khác, giả vờ không phát hiện ra. Chiếu theo những lần tu luyện trước, phỏng chừng tu luyện Mộc Quyết cũng không mất quá một năm thời gian, nên quyết đoán nói: "Hảo! Một lời đã định."
 
Sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục, Mộc Nguyên Tử ném ra một tiếng hừ lạnh, cũng không thèm quản tới Lục nhi, thân hình chợt lóe lên quang mang, sau đó biến mất ở trên đỉnh núi. Hắn cũng không ngại Dược Thiên Sầu có thể gây ra chuyện gì trong Mộc Sát Hải, bởi vì nếu gây náo loạn, Dược Thiên Sầu cũng vô pháp chạy thoát, bởi vì nơi này là không gian riêng của hắn, chỉ cần hắn chưa khai mở huyền môn ra, muốn thu thập Dược Thiên Sầu, thì cũng chỉ là dễ dàng như lấy đồ chơi trong túi.
 
Đứng trên đỉnh núi, Lục nhi thần tình chán nản, cúi đầu đứng ở một bên im lặng không thèm nói chuyện. Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ sờ sờ cánh mũi, ho khan một tiếng nói: "Lục nhi! Cha mẹ ngươi ở đâu? Ta mới tới nơi này, cũng nên đi bái kiến hai lão nhân gia một chút ah!"
 
"Lục nhi là Mộc Linh, làm gì có cha mẹ đây." Lục nhi cúi đầu, khẽ lầm bầm đáp.
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy, thì như có suy nghĩ "nha" lên một tiếng, theo sau thong dong mủn cười hỏi: "Lục nhi! Ngươi giận ta sao?"
 
Lục nhi không trả lời, tỏ vẻ đúng là như thế, làm cho Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ cười khổ không thôi, mang theo ngữ khí lấy lòng, chuyển sang đề tài khác: "Lục nhi! Ta muốn chọn một địa phương tu luyện, ngươi có thể dẫn ta đi xem tình hình xung quanh Mộc Sát Hải này không?"
 
Tiểu nha đầu tâm địa thiện lương, chỉ một thoáng sau đã muốn quên hết phiền muộn, nhưng vẫn cố tình nguýt miệng nói: "Mộc Sát Hải này có nơi nào hay ho đâu, tất cả đều giống nhau ah!"
 
Dược Thiên Sầu cười phá lên ha hả, phất tay thu hai thanh kiếm vào, lắc mình phiêu phù ở giữa không trung, chờ Lục nhi phóng lên xong, hắn mới ngắm nhìn bốn phương tám hướng, dò hỏi: "Bình thường ngươi cùng gia gia sống ở chỗ nào?"
 
Lục nhi nghe xong, không thèm đáp trà, mà xoay người bay về phía sau. Dược Thiên Sầu bình tĩnh bám theo, phi hành đến trước một tiểu sơn cốc, nằm trên dải bình nguyên đồng cỏ xanh um, hơn nữa phía xa xa còn trông thấy một gốc cây đại thụ cao ngút trời, cành lá xum xuê bao trùm phạm vi vài trăm thước. Dược Thiên Sầu cũng không hiểu tiểu nha đầu dẫn mình tới đây làm gì, thì đã thấy Lục nhi chỉ về phía gốc cây đại thụ, giải thích nói: "Bên trong thân cây có kiến tạo cơ quan, cũng là chỗ ở, diện tích bên trong rộng rãi thoáng đãng, ta cùng gia gia ở bên trong đó."
 
"Ân!" Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, thầm nghĩ thân cây khổng lồ như thế này, muốn kiến tạo nơi sinh hoạt bên trong, hiển nhiên là cũng không thành vấn đề. Vì thế hỏi tiếp: "Ngươi nói người sống bên trong Mộc Sát Hải này, chơi mạt chước luôn luôn nhường nhịn ngươi, chẳng lẽ bên trong thân cây này, còn cho người khác cư trú nữa sao?"
 
"Bên trong thân cây này, chỉ riêng ta cùng gia gia cư trú thôi, những người khác không dám tới gần quấy rầy gia gia." Lục nhi vươn tay chỉ về bốn phía xung quanh giải thích: "Họ phân bố tu hành khắp nơi trong rừng rậm, thời gian ta muốn chơi mạt chược sẽ âm thầm chạy vào rừng tìm họ."
 
Dược Thiên Sầu "ừm" một tiếng, vốn hắn muốn chui vào bên trong thân cây kia xem, phòng ốc bên trong rốt cuộc là cái hình dáng gì. Nhưng nghĩ đến Mộc lão đầu tính tình khó tra, thì mới nhanh chóng buông tha suy nghĩ này, theo sau phóng nhãn ngắm nhìn bốn phía xung quanh, thở dài nói: "Ta muốn tìm một nơi yên bình để bế quan tu luyện!"
 
Lục nhi không phản đối chuyện này, hai người một trước một sau bay về hướng tây...
 
Từ không trung nhìn xuống, địa hình bên trong Mộc Sát Hải này rất đơn giản, có vùng đồi núi và bình nguyên xanh tươi, có ao hồ cùng sông suối, phần lớn dưới mặt đất đều bị những thảm thực vật khác nhau bao phủ, không có sa mạc hay biển khơi. Hết thảy đều là một màu xanh biếc như ngọc, cho nên gọi nó bằng danh xưng Mộc Sát Hải, cũng không phải là không có nguyên nhân ah!
 
Diện tích không gian xanh biếc này cũng không quá mức rộng lớn, trong ước tính của Dược Thiên Sầu, nơi này cùng lắm chỉ bằng một phần mười nhân gian mà thôi. Hai người phi hành tìm kiếm khoảng nửa ngày thời gian, thì đã quay về đỉnh núi có gốc cây Cổ Ngữ Thụ lúc trước.
 
Muốn bế quan tu luyện, nơi này cũng không có quá nhiều địa phương đề thăm dò, cuối cùng Dược Thiên Sầu, đành phải chỉ về phía cánh rừng rậm phủ đầy sương mù, thản nhiên hỏi: "Ta vào trong cánh rừng kia bế quan tu luyện, sẽ không có vấn đề gì chứ!"
 
"Ta đi cùng ngươi chào hỏi, thì họ sẽ không quấy rầy ngươi nữa." Lúc này tâm tình của Lục nhi đã vui tươi lên không ít, dẫn đầu phóng xuống, Dược Thiên Sầu bám sát theo ngay phía sau.
 
Bọn họ trong miệng Lục nhi, trên thực tế chính là đám yêu quái cây cối thành tinh sống trong rừng, trang phục của đám mộc tinh này rất cổ quái, sau khi bọn chúng nhìn
 
Thấy Lục nhi ứiì cung kính có thừa. Lục nhi hướng bọn chúng giải thích rõ ý đồ của Dược Thiên Sầu đến đây, vì thế cả đám lập tức tuân mệnh. Lục nhi quả thực giống như là chủ nhân của bọn chúng bình thường.
 
Đám mộc tinh sau khi nhớ rõ dung mạo của Dược Thiên Sầu xong, liền biến mất ở trong rừng cây, mà Dược Thiên Sầu thì vội vàng tìm nơi sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống. Lục nhi thấy hắn tiến vào trạng thái tu luyện nhanh như vậy, có chút mất hứng nguýt miệng, oán trách hắn vì đã qua sông đoạn cầu, bỏ mặc nàng.
 
Nàng không biết rằng, lúc trước khi Dược Thiên Sầu trông thấy sương mù lượn lờ ở trong rừng rậm, thì tinh thần đã không ngừng rung động lên rồi. Nhưng ở dưới tình huống còn chưa hiểu rõ xung quanh, nên hắn đành phải cố gắng kìm nén cảm xúc, chờ sau khi hiểu rõ hết thảy, mới dám khoanh chân ngồi xuống tiến vào trạng thái nhấp định, sợ rằng mình sẽ bỏ qua cơ hội lĩnh ngộ Mộc Quyết.
 
Lục nhi tuy rằng mất hứng, nhưng cũng không dám quấy rầy hắn nhiều, lẳng lặng bay ra ngoài, nhưng không rời đi xa lắm, hơn nữa còn thường xuyên quan sát động tĩnh của Dược Thiên Sầu.
 
Trong rừng, bầu không khí yên tĩnh dị thường, Dược Thiên Sầu ngồi như lão tăng nhấp định ở trong màn sương mù...
 
Trải qua mấy ngày sau, dần dần giữa mi tâm của hắn nhăn tít vào nhau, giống như đang gặp chuyện tình gì đó nghĩ không thông suốt. Lục nhi âm thầm quan sát hắn, cũng rất tò mò, nhưng nàng không dám làm phiền, chỉ lẳng lặng ngồi ở dưới gốc cây cổ thụ cách đó không xa, âm thầm quan sát động tĩnh bên ngoài của Dược Thiên Sầu.
 
Thêm nửa tháng sau, mi tâm của Dược Thiên Sầu mới dần dần buông lỏng ra, giống như đã tìm được phương án giải quyết vấn đề...
 
Hắn ở bên trong Mộc Sát Hải bế quan tu luyện, còn Đại Minh Luân ở bên ngoài cổ Lão Sâm Lâm thì càng ngày càng lo lắng không yên, sớm đã không còn tâm tình ngồi nướng cá thêm nữa, nhưng lại không có biện pháp nào tốt hơn, cho nên đành phải ngồi dưới gốc Cổ Ngữ Thụ buồn chán chờ đợi! Còn đám người Kim Thái cùng Bạch Khải dẫn đầu nhóm người kia, thì vẫn chưa buông tha ý định, vẫn ra sức tìm kiếm bên trong Cổ Lão Sâm Lâm.
 
Đảo mắt một cái, thời gian một con trăng đã trôi qua rất nhanh, Lục nhi cũng buồn chán, nên dần dần đã mất hết kiên nhẫn, bất quá vẫn dựa lưng vào dưới gốc cây cổ thụ, hai tay chống cằm, ngắm nhìn hai con bọ ngựa đang giương thủ đánh nhau. Bỗng dưng, bầu không khí xung quanh xuất hiện một tia bất thường, làm cho hai con bọ ngựa đứng ngây ra, không ác chiến thêm nữa.
 
Lục nhi cũng kinh ngạc nhìn về phương hướng kia, chỉ thấy màn sương mù lượn lờ quanh người Dược Thiên Sầu phảng phất như đang bị một luồng chân khí vô hình thổi bay tán loạn ra bốn phía xung quanh. Không bao lâu sau, màn sương mù bao phủ cánh rừng rậm này, nháy mắt đã bị xua tan không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng.
 
Lục nhi kì quái đứng lên, quay đầu nhìn trái phải, trong mắt tản mát ra một tia quang mang màu lục sắc. Theo sau lập tức phát hiện ra, cây cối hoa cỏ bốn phương tám hướng đang không ngừng thầm thấm ra tinh quang màu xanh lá, sôi nổi tập trung quanh thân hình của Dược Thiên Sầu, dần dần kết thành từng mảng.., từng mảng.., theo lỗ chân lông bên ngoài chui vào trong người của Dược Thiên Sầu.
 
"Đây.., đây là hắn đang hấp thu Mộc nguyên tố!" Lục nhi nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi thất thanh kinh hô. Bât quá nàng đã nhanh chóng vươn tay lên bưng kín miệng, sợ minh sẽ quấy nhiễu đến Dược Thiên Sầu tu luyện.
 
Nhưng mà không bao lâu sau, Lục nhi liền cảm thấy phi thường sợ hãi, vô số điểm tinh quang màu xanh lá, cũng chính là Mộc nguyên tố, theo cây cối bốn phương tám hướng không ngừng tuôn trào ra, thao thao giang thủy tập trung lên trên người Dược Thiên Sầu đang khoanh chân mà ngồi ở kia. Những gốc cây cổ thụ sinh trưởng trăm ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm, còn có hoa cỏ trên mặt đất, đang héo khô rất nhanh...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện