Tinh Thần Châu
Chương 1119: Siêu cấp hấp thu
Cây cối, hoa cỏ bên trong phiến rừng này đang bừng bừng sinh cơ, bất tri giác đã trở thành gỗ mục khô héo úa tàn!
Nhưng Dược Thiên Sầu đâu có tâm tư quàn nhiều như thế, Mộc Quyết vừa tu luyện thành công xong, cả người thư sướng không sao nhịn nổi, cần phải hấp thu tích trữ thêm nhiều Mộc nguyên tố vào trong đan điền, như thế nào sẽ quan tâm đến sống chết của đám cây cỏ hoa lá này đây chứ? Theo Mộc Quyết vận chuyến càng lúc càng thuần thục, tốc độ hấp thu Mộc nguyên tố cũng nhanh hơn lúc trước, những điểm tinh quang màu xanh lá như một cơn nước lũ, theo bốn phương tám hướng chảy cuồn cuộn tới quanh người.
Khiến cho Lục nhi cảm thấy sợ hãi nhất chính là, càng lúc trên người của Dược Thiên Sầu càng sản sinh ra hấp lực cường đại, khiến cho Mộc nguyên tố tích trữ trong người của nàng cũng muốn phun trào ra ngoài, hối nhấp vào cơn nước lũ màu xanh lá đang chảy vào trong cơ thể của Dược Thiên Sầu kia.
Đám mộc tinh ẩn núp bốn phía xung quanh cũng đang hoảng hốt, bởi vì Mộc nguyên tố trong bản thể của bọn chúng đang trào xuất ra bên ngoài rất nhanh! Vì thế không dám chần chừ, sôi nổi theo bốn phương tám hướng chạy về, sau khi trông thấy hành vi của Dược Thiên Sầu xong, đều hoảng sợ không thôi, đây quả thực là đang muốn thiêu hủy sạch thảm thực vật trong cánh rừng này ah!
Nhóm Thụ Yêu trong lòng nơm nớp lo lắng, đảo mắt nhìn chằm chằm vào người Lục nhi. Sau khi nhóm người thương lượng xong, liền phái ra một trưởng bối, một vị lão nhân thân minh run rẩy bay tới gần, hướng Lục nhi thở dài nói: "Tiểu ác tỷ, mau ra tay ngăn cản hắn đi! Bằng không chúng ta đều sẽ khô héo chết sạch đó ah."
Lúc này Dược Thiên Sầu đã hoàn toàn nẵm giữ thuần thục Mộc Quyết, có thể phân chia tinh lực ra cảnh giới bốn phương tám hướng, dù sao nơi này cũng không mấy an toàn, cho nên hắn vẫn kiên trì nâng cao cảnh giác. Trên thực tế, Dược Thiên Sầu đã nghe thấy lão nhân kia đang tố khổ, nhưng hắn vẫn hồn nhiên làm như không biết, lúc này đang tới thời khắc ngưng tụ ra tinh hạch, làm sao có thể dừng giữa đường đây.
"A..." Lục nhi phục hồi tinh thần, liếc mắt ngắm nhìn bốn phía, cuống quýt nói: "Các ngươi mau quay về bản thể cố thủ đi!"
Lời này vừa nói rạ, đám yêu tinh kia ngay cả đáp tạ cũng không kịp nói, mau chóng tản mát ra bốn phương tám hướng, nhấp vào trong bản thể của chính minh, hung hăng chống đỡ, không cho Mộc nguyên tố trào xuất ra ngoài.
Lúc này, gốc cây cổ thụ nằm trong tiểu sơn cốc ở dải đất giữa trung tâm bỗng dưng chấn động, một đạo lưu quang hung hăng bắn lên thiên không. Mộc Nguyên Tử lăng không mà đứng, hắn cũng đã nhận ra động tĩnh bất thường bên trong Mộc Sát Hải, đang dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn về phương hướng thảm thực vật bị héo khô. Lúc này tâm tình chấn động, thân minh lập tức hóa thành lưu quang mau chóng lao tới phương hướng đó.
Vừa bay đến hiện trường, thì đã nhìn thấy Dược Thiên Sầu đang khoanh chân mà ngồi tĩnh tọa, lúc này cây cối xung quanh Dược Thiên Sầu đều đã héo úa, mà Mộc nguyên tố từ bốn phương tám hướng đang tập trung thành dòng chảy vào trong người của Dược Thiên Sầu, thảm thực vật nằm trong phạm vi hơn mười dặm, cơ hồ toàn bộ đều chết sạch sẽ. Mộc Nguyên Tử thấy vậy, thì không khỏi căm phẫn gầm lên: "lớn mật! Còn không mau chóng dừng tay."
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì giật mình kinh hãi, sợ lão gia hỏa này ngăn cản quá trình tu luyện khán yếu của minh, liền vội vàng quát lớn: "Mộc lão tiền bối! Ngươi đáp đứng để cho ta ở trong Mộc Sát Hải bế quan một năm tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc rồi. Hay là ngươi còn muốn nói không giữ lời sao?"
Dược Thiên Sầu tuy rằng đã mở mắt ra nói chuyện, nhưng vẫn không đinh chỉ quá trình hấp thu Mộc nguyên tố.
Mộc Nguyên Tử đáp xuống bên dưới, tức giận trừng mắt nhìn về phía Lục nhi, tựa hồ như đang oán trách nàng không ra tay ngăn cản. Theo sau đó mới quẳng ném nhãn tình về phía Dược Thiên Sầu, lạnh lùng nói: "Ngươi còn không đình chỉ, vậy đừng trách lão phu sẽ dùng biện pháp cường ngạnh gián đoạn quá trình tu luyện của ngươi, để ngươi rơi vào tình huống tẩu hỏa nhấp ma."
"Mộc lão đầu! Ngươi nói không giữ lời, khinh người quá đáng." Dược Thiên Sầu có chút nóng nảy, đương trương chửi rống lên. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
"Ta đáp ứng cho ngươi tu luyện bên trong Mộc Sát Hải, nhưng không có đáp ứng để ngươi hấp thu Mộc nguyên tố bên trong nơi này!" Mộc Nguyên Tử cũng hung hăng dùng thanh âm bén nhọn gầm lên, đầu quải trượng trong tay lăng không múa lên, đao phong như lợi khí chém thẳng về bốn phương tám hướng, nhanh chóng chặt đứt mối liên hệ giữa Dược Thiên Sầu và Mộc nguyên tố bốn phía xung quanh.
Dược Thiên Sầu thần sắc biến ảo, mắt thấy lão gia hỏa này muốn phá hủy chuyện tốt của mình. Dưới cơn giận dữ, đang toan tính xuất sử ra bản lĩnh, xới tung Mộc Sát Hải này lên để trả thù. Bỗng dưng diễn cảm ngây ra, theo ngay sau đó thần tình lộ ra một tia vui sướng, vội vàng nhắm chặt mắt vào.
Lúc này đan điền bên trong nội thể khẽ chấn động một cái, Dược Thiên Sầu vừa chìm vào thần thức quan sát, chỉ thấy bên trong đan điền đã xuất hiện một viên cầu hình tròn màu thanh sắc, đang xoay tròn cùng mấy viên màu đỏ, màu vàng, màu đen cùng màu trắng.
Dược Thiên Sầu nhất thời mừng rỡ không thôi, không nghĩ qua ở thời khắc mấu chốt hấp thu Mộc nguyên tố, đã ngưng tụ thành công ra viên thanh sắc quang cầu, đại biểu cho chuyện tình lĩnh ngộ Mộc Quyết thành công, đúng là lão thiên gia muốn giúp ta mà! Lúc này đã lĩnh ngộ xong Mộc Quyết, cho nên Dược Thiên Sầu cũng chẳng thèm tính toán cùng lão nhân không biết điều kia nữa.
Lục nhi thoáng liếc mắt trộm nhìn gia giạ, mà thần tình căm phẫn trên khuôn mặt của Mộc Nguyên Tử vẫn còn chưa tiêu tan, nhãn tình quẳng ném về phía Dược Thiên Sầu cư nhiên còn bao hàm sát khí, điều này làm cho trong lòng Lục nhi âm thầm kinh hãi không thôi.
Mộc Nguyên Tử đã từng gặp qua nhiều người tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, có người vừa hấp thu Mộc nguyên tố, vừa lĩnh ngộ căn nguyên như thế. Hắn mơ hồ cảm giác rằng, pháp quyết thuộc tính mộc mà Dược Thiên Sầu đang tu luyện, chỉ sợ không phải là pháp quyết đơn giản như bình thường. Trong tương lai nhất định sẽ là mối hiểm họa của cây cỏ sinh linh trong tam giới!
Kẻ này nên giết hay không nên giết đây...Mộc Nguyên Tử trầm ngâm suy nghĩ miên man, trong nội tâm đang trào dâng lên chiến ý, một bên suy nghĩ nếu để Dược Thiên Sầu sống sót, ngày sau nhất định sẽ là tai tinh của cỏ cây sinh linh trong tam giới. Một bên thì suy nghĩ, nếu bản thân mình không giữ lời ra tay giết chết Dược Thiên Sầu, thì khỏa tâm can thanh cao trong lòng hắn cũng có chút không sao tiếp thụ nổi.
Sau khi trầm ngâm cân nhắc một phen, Mộc Nguyên Tử vẫn buông lỏng sát khí xuống, đã đáp ứng cho người ta ở đây bế quan tu luyện một năm thời gian, nếu lúc này nhân cơ hội ra tay đem người ta giết đi, thì ngay cả bản thân Mộc Nguyên Tử cũng rất khó chấp nhận chuyện tình như thế.
Lục nhi thấy sát khí trong mắt gia gia chậm rãi biến mất, nhất thời cũng nhẹ nhàng thở phào ra một hơi.
Còn Dược Thiên Sầu, lúc này bên trong đan điền đang phát sinh biển hóa cực lớn,
Cho nên không có bao nhiêu tinh lực quan tâm đến chuyện khác. Thoáng hé mắt ra nhìn qua Mộc Nguyên Tử, thấy đối phương không truy cứu nữa, đồng dạng cũng thở phào nhẹ nhõm ra.
Lúc trước khi đột hóa lên cảnh giới Tiểu Tiên sơ kỳ, mười khỏa Nguyên Anh của ba hồn bảy vía đã dung nhấp lại thành chín khỏa. Lúc này năm viên cầu màu sắc khác nhau, biểu thị cho Ngũ Hành Pháp Quyết, đang vây xung quanh chín khỏa Nguyên Anh mà xoay tròn cực nhanh.
Dược Thiên Sầu không phải lần đầu tiên trải nghiệm qua tình huống này, nên nhìn ra là tu vi của minh đang muốn đột phá bình cảnh, bước tiếp theo phải làm gì thì đã có nhiều kinh nghiệm, một túi trữ vật chứa đựng mười ức Thần Phẩm Linh Thạch, nhanh chóng xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Dược Thiên Sầu ung dung cầm lấy hai khối Thần Phẩm Linh Thạch, nắm chặt vào trong lòng bàn tay
Mộc Nguyên Tử cùng Lục nhi đưa mắt nhìn nhau, đều có chút không hiểu Dược Thiên Sầu là đang muốn làm gì. Khi quay đầu nhìn lại phía Dược Thiên Sầu, thì đã thấy hai khối linh thạch trong tay hắn, đã bị hút cạn linh khí, từ màu đen biến trở thành màu xám ứắng như tro tàn. Còn Dược Thiên Sầu thì vẫn nhắm mắt như cũ, nhanh chóng ném hai khối linh thạch khô quắt xuống, cầm lên hai khối linh thạch mới. May mắn ngày hôm nay Dược Thiên Sầu đã đúc thành tiên thể xong rồi, nếu như là trước kia, thì kinh mạch trong nội thể căn bản là vô pháp thừa nhận số lượng linh khí khổng lồ như thế này.
Bỗng nhiên, Dược Thiên Sầu vung song chưởng ra, ném hai khối linh thạch khô quắt đi, vung tay đập xuống dưới mặt đất, rất nhanh bên dưới mặt đất noi hắn ngồi đã hình thành một chiếc hố sâu hình phễu khổng lồ. Dược Thiên Sầu ngồi giữa trung tâm lòng phễu, đổ hết Thần Phầm Linh Thạch ra bốn phía xung quanh, trong khoảng khắp đã lấp đầy chiếc hố hình phễu, đem bản thân Dược Thiên Sầu chốn kín vào trong đống linh thạch.
"Gia gia! Hắn đang làm gì đó?" Trông thấy một màn này, Lục nhi không nhịn được tò mò, liền mở miệng dò hỏi.
Mộc Nguyên Tử cũng quên không tức giận thêm nữa, mà khẽ lắc đầu nói: "Dường như là đang hấp thu linh khí trong linh thạch đề tu luyện. Nhưng hấp thu nhiều linh khí trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thì thân thể làm sao chịu nổi đây nhỉ? Ta cũng chưa bao giờ thấy qua trường họp này, tiếp tục quan sát xuống thì sẽ biết ngay thôi."
Lục nhi gật đầu "ân" một tiếng.
Hai ông cháu Lục nhi nào biết rằng, bên trong đan điền của Dược Thiên Sầu lúc này, có năm khối cầu màu sắc khác nhau đang cấp tốc xoay tròn, giống như một cái lỗ đen vũ trụ bao nhiêu linh khí tiến vào đều cắn nuốt hết.
Không bao lâu sau, số linh thạch bên trong chiếc hố hình phễu đã dần dần biến thành màu trắng xám. Cơ hồ ngay khi linh khí khô cạn, một tiếng bạo nổ "ầm ầm" cũng đồng thời vang lên. Chỉ thấy lúc này Dược Thiên Sầu đã nhấc mông đứng lên.
Sau khi đem đống linh thạch khô cạn ném vào trong ô Thác Châu, thủ trạc trữ vật trên cổ tay Dược Thiên Sầu lại tuôn trào ra thêm một đống linh thạch, tiếp tục đem hắn vùi lấp vào bên trong. Cảnh tượng này, khiến cho hai ông cháu Lục nhi nhìn thấy mà phải trợn mắt há mồm ra.
Mộc Nguyên Tử không biết nói gì, hắn chợt phát hiện ra, chính bản thân mình đã sống qua nhiều năm dài dằng dẵng, vẫn cho là mình kiến thức uyên bác. Nhưng ngày hôm nay xem như Dược Thiên Sầu đã khiến cho hắn được mở rộng tầm mắt. Những chuyện khác chưa cần nói, chỉ riêng chuyện tình sợ hấp thu linh khí quá chậm, vì thế đã đem linh thạch chôn vùi chính minh để giảm bót thời gian luân chuyển, chuyện này quả thực đúng là không phục cũng không được...
Nhưng Dược Thiên Sầu đâu có tâm tư quàn nhiều như thế, Mộc Quyết vừa tu luyện thành công xong, cả người thư sướng không sao nhịn nổi, cần phải hấp thu tích trữ thêm nhiều Mộc nguyên tố vào trong đan điền, như thế nào sẽ quan tâm đến sống chết của đám cây cỏ hoa lá này đây chứ? Theo Mộc Quyết vận chuyến càng lúc càng thuần thục, tốc độ hấp thu Mộc nguyên tố cũng nhanh hơn lúc trước, những điểm tinh quang màu xanh lá như một cơn nước lũ, theo bốn phương tám hướng chảy cuồn cuộn tới quanh người.
Khiến cho Lục nhi cảm thấy sợ hãi nhất chính là, càng lúc trên người của Dược Thiên Sầu càng sản sinh ra hấp lực cường đại, khiến cho Mộc nguyên tố tích trữ trong người của nàng cũng muốn phun trào ra ngoài, hối nhấp vào cơn nước lũ màu xanh lá đang chảy vào trong cơ thể của Dược Thiên Sầu kia.
Đám mộc tinh ẩn núp bốn phía xung quanh cũng đang hoảng hốt, bởi vì Mộc nguyên tố trong bản thể của bọn chúng đang trào xuất ra bên ngoài rất nhanh! Vì thế không dám chần chừ, sôi nổi theo bốn phương tám hướng chạy về, sau khi trông thấy hành vi của Dược Thiên Sầu xong, đều hoảng sợ không thôi, đây quả thực là đang muốn thiêu hủy sạch thảm thực vật trong cánh rừng này ah!
Nhóm Thụ Yêu trong lòng nơm nớp lo lắng, đảo mắt nhìn chằm chằm vào người Lục nhi. Sau khi nhóm người thương lượng xong, liền phái ra một trưởng bối, một vị lão nhân thân minh run rẩy bay tới gần, hướng Lục nhi thở dài nói: "Tiểu ác tỷ, mau ra tay ngăn cản hắn đi! Bằng không chúng ta đều sẽ khô héo chết sạch đó ah."
Lúc này Dược Thiên Sầu đã hoàn toàn nẵm giữ thuần thục Mộc Quyết, có thể phân chia tinh lực ra cảnh giới bốn phương tám hướng, dù sao nơi này cũng không mấy an toàn, cho nên hắn vẫn kiên trì nâng cao cảnh giác. Trên thực tế, Dược Thiên Sầu đã nghe thấy lão nhân kia đang tố khổ, nhưng hắn vẫn hồn nhiên làm như không biết, lúc này đang tới thời khắc ngưng tụ ra tinh hạch, làm sao có thể dừng giữa đường đây.
"A..." Lục nhi phục hồi tinh thần, liếc mắt ngắm nhìn bốn phía, cuống quýt nói: "Các ngươi mau quay về bản thể cố thủ đi!"
Lời này vừa nói rạ, đám yêu tinh kia ngay cả đáp tạ cũng không kịp nói, mau chóng tản mát ra bốn phương tám hướng, nhấp vào trong bản thể của chính minh, hung hăng chống đỡ, không cho Mộc nguyên tố trào xuất ra ngoài.
Lúc này, gốc cây cổ thụ nằm trong tiểu sơn cốc ở dải đất giữa trung tâm bỗng dưng chấn động, một đạo lưu quang hung hăng bắn lên thiên không. Mộc Nguyên Tử lăng không mà đứng, hắn cũng đã nhận ra động tĩnh bất thường bên trong Mộc Sát Hải, đang dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn về phương hướng thảm thực vật bị héo khô. Lúc này tâm tình chấn động, thân minh lập tức hóa thành lưu quang mau chóng lao tới phương hướng đó.
Vừa bay đến hiện trường, thì đã nhìn thấy Dược Thiên Sầu đang khoanh chân mà ngồi tĩnh tọa, lúc này cây cối xung quanh Dược Thiên Sầu đều đã héo úa, mà Mộc nguyên tố từ bốn phương tám hướng đang tập trung thành dòng chảy vào trong người của Dược Thiên Sầu, thảm thực vật nằm trong phạm vi hơn mười dặm, cơ hồ toàn bộ đều chết sạch sẽ. Mộc Nguyên Tử thấy vậy, thì không khỏi căm phẫn gầm lên: "lớn mật! Còn không mau chóng dừng tay."
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì giật mình kinh hãi, sợ lão gia hỏa này ngăn cản quá trình tu luyện khán yếu của minh, liền vội vàng quát lớn: "Mộc lão tiền bối! Ngươi đáp đứng để cho ta ở trong Mộc Sát Hải bế quan một năm tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc rồi. Hay là ngươi còn muốn nói không giữ lời sao?"
Dược Thiên Sầu tuy rằng đã mở mắt ra nói chuyện, nhưng vẫn không đinh chỉ quá trình hấp thu Mộc nguyên tố.
Mộc Nguyên Tử đáp xuống bên dưới, tức giận trừng mắt nhìn về phía Lục nhi, tựa hồ như đang oán trách nàng không ra tay ngăn cản. Theo sau đó mới quẳng ném nhãn tình về phía Dược Thiên Sầu, lạnh lùng nói: "Ngươi còn không đình chỉ, vậy đừng trách lão phu sẽ dùng biện pháp cường ngạnh gián đoạn quá trình tu luyện của ngươi, để ngươi rơi vào tình huống tẩu hỏa nhấp ma."
"Mộc lão đầu! Ngươi nói không giữ lời, khinh người quá đáng." Dược Thiên Sầu có chút nóng nảy, đương trương chửi rống lên. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
"Ta đáp ứng cho ngươi tu luyện bên trong Mộc Sát Hải, nhưng không có đáp ứng để ngươi hấp thu Mộc nguyên tố bên trong nơi này!" Mộc Nguyên Tử cũng hung hăng dùng thanh âm bén nhọn gầm lên, đầu quải trượng trong tay lăng không múa lên, đao phong như lợi khí chém thẳng về bốn phương tám hướng, nhanh chóng chặt đứt mối liên hệ giữa Dược Thiên Sầu và Mộc nguyên tố bốn phía xung quanh.
Dược Thiên Sầu thần sắc biến ảo, mắt thấy lão gia hỏa này muốn phá hủy chuyện tốt của mình. Dưới cơn giận dữ, đang toan tính xuất sử ra bản lĩnh, xới tung Mộc Sát Hải này lên để trả thù. Bỗng dưng diễn cảm ngây ra, theo ngay sau đó thần tình lộ ra một tia vui sướng, vội vàng nhắm chặt mắt vào.
Lúc này đan điền bên trong nội thể khẽ chấn động một cái, Dược Thiên Sầu vừa chìm vào thần thức quan sát, chỉ thấy bên trong đan điền đã xuất hiện một viên cầu hình tròn màu thanh sắc, đang xoay tròn cùng mấy viên màu đỏ, màu vàng, màu đen cùng màu trắng.
Dược Thiên Sầu nhất thời mừng rỡ không thôi, không nghĩ qua ở thời khắc mấu chốt hấp thu Mộc nguyên tố, đã ngưng tụ thành công ra viên thanh sắc quang cầu, đại biểu cho chuyện tình lĩnh ngộ Mộc Quyết thành công, đúng là lão thiên gia muốn giúp ta mà! Lúc này đã lĩnh ngộ xong Mộc Quyết, cho nên Dược Thiên Sầu cũng chẳng thèm tính toán cùng lão nhân không biết điều kia nữa.
Lục nhi thoáng liếc mắt trộm nhìn gia giạ, mà thần tình căm phẫn trên khuôn mặt của Mộc Nguyên Tử vẫn còn chưa tiêu tan, nhãn tình quẳng ném về phía Dược Thiên Sầu cư nhiên còn bao hàm sát khí, điều này làm cho trong lòng Lục nhi âm thầm kinh hãi không thôi.
Mộc Nguyên Tử đã từng gặp qua nhiều người tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, có người vừa hấp thu Mộc nguyên tố, vừa lĩnh ngộ căn nguyên như thế. Hắn mơ hồ cảm giác rằng, pháp quyết thuộc tính mộc mà Dược Thiên Sầu đang tu luyện, chỉ sợ không phải là pháp quyết đơn giản như bình thường. Trong tương lai nhất định sẽ là mối hiểm họa của cây cỏ sinh linh trong tam giới!
Kẻ này nên giết hay không nên giết đây...Mộc Nguyên Tử trầm ngâm suy nghĩ miên man, trong nội tâm đang trào dâng lên chiến ý, một bên suy nghĩ nếu để Dược Thiên Sầu sống sót, ngày sau nhất định sẽ là tai tinh của cỏ cây sinh linh trong tam giới. Một bên thì suy nghĩ, nếu bản thân mình không giữ lời ra tay giết chết Dược Thiên Sầu, thì khỏa tâm can thanh cao trong lòng hắn cũng có chút không sao tiếp thụ nổi.
Sau khi trầm ngâm cân nhắc một phen, Mộc Nguyên Tử vẫn buông lỏng sát khí xuống, đã đáp ứng cho người ta ở đây bế quan tu luyện một năm thời gian, nếu lúc này nhân cơ hội ra tay đem người ta giết đi, thì ngay cả bản thân Mộc Nguyên Tử cũng rất khó chấp nhận chuyện tình như thế.
Lục nhi thấy sát khí trong mắt gia gia chậm rãi biến mất, nhất thời cũng nhẹ nhàng thở phào ra một hơi.
Còn Dược Thiên Sầu, lúc này bên trong đan điền đang phát sinh biển hóa cực lớn,
Cho nên không có bao nhiêu tinh lực quan tâm đến chuyện khác. Thoáng hé mắt ra nhìn qua Mộc Nguyên Tử, thấy đối phương không truy cứu nữa, đồng dạng cũng thở phào nhẹ nhõm ra.
Lúc trước khi đột hóa lên cảnh giới Tiểu Tiên sơ kỳ, mười khỏa Nguyên Anh của ba hồn bảy vía đã dung nhấp lại thành chín khỏa. Lúc này năm viên cầu màu sắc khác nhau, biểu thị cho Ngũ Hành Pháp Quyết, đang vây xung quanh chín khỏa Nguyên Anh mà xoay tròn cực nhanh.
Dược Thiên Sầu không phải lần đầu tiên trải nghiệm qua tình huống này, nên nhìn ra là tu vi của minh đang muốn đột phá bình cảnh, bước tiếp theo phải làm gì thì đã có nhiều kinh nghiệm, một túi trữ vật chứa đựng mười ức Thần Phẩm Linh Thạch, nhanh chóng xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Dược Thiên Sầu ung dung cầm lấy hai khối Thần Phẩm Linh Thạch, nắm chặt vào trong lòng bàn tay
Mộc Nguyên Tử cùng Lục nhi đưa mắt nhìn nhau, đều có chút không hiểu Dược Thiên Sầu là đang muốn làm gì. Khi quay đầu nhìn lại phía Dược Thiên Sầu, thì đã thấy hai khối linh thạch trong tay hắn, đã bị hút cạn linh khí, từ màu đen biến trở thành màu xám ứắng như tro tàn. Còn Dược Thiên Sầu thì vẫn nhắm mắt như cũ, nhanh chóng ném hai khối linh thạch khô quắt xuống, cầm lên hai khối linh thạch mới. May mắn ngày hôm nay Dược Thiên Sầu đã đúc thành tiên thể xong rồi, nếu như là trước kia, thì kinh mạch trong nội thể căn bản là vô pháp thừa nhận số lượng linh khí khổng lồ như thế này.
Bỗng nhiên, Dược Thiên Sầu vung song chưởng ra, ném hai khối linh thạch khô quắt đi, vung tay đập xuống dưới mặt đất, rất nhanh bên dưới mặt đất noi hắn ngồi đã hình thành một chiếc hố sâu hình phễu khổng lồ. Dược Thiên Sầu ngồi giữa trung tâm lòng phễu, đổ hết Thần Phầm Linh Thạch ra bốn phía xung quanh, trong khoảng khắp đã lấp đầy chiếc hố hình phễu, đem bản thân Dược Thiên Sầu chốn kín vào trong đống linh thạch.
"Gia gia! Hắn đang làm gì đó?" Trông thấy một màn này, Lục nhi không nhịn được tò mò, liền mở miệng dò hỏi.
Mộc Nguyên Tử cũng quên không tức giận thêm nữa, mà khẽ lắc đầu nói: "Dường như là đang hấp thu linh khí trong linh thạch đề tu luyện. Nhưng hấp thu nhiều linh khí trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thì thân thể làm sao chịu nổi đây nhỉ? Ta cũng chưa bao giờ thấy qua trường họp này, tiếp tục quan sát xuống thì sẽ biết ngay thôi."
Lục nhi gật đầu "ân" một tiếng.
Hai ông cháu Lục nhi nào biết rằng, bên trong đan điền của Dược Thiên Sầu lúc này, có năm khối cầu màu sắc khác nhau đang cấp tốc xoay tròn, giống như một cái lỗ đen vũ trụ bao nhiêu linh khí tiến vào đều cắn nuốt hết.
Không bao lâu sau, số linh thạch bên trong chiếc hố hình phễu đã dần dần biến thành màu trắng xám. Cơ hồ ngay khi linh khí khô cạn, một tiếng bạo nổ "ầm ầm" cũng đồng thời vang lên. Chỉ thấy lúc này Dược Thiên Sầu đã nhấc mông đứng lên.
Sau khi đem đống linh thạch khô cạn ném vào trong ô Thác Châu, thủ trạc trữ vật trên cổ tay Dược Thiên Sầu lại tuôn trào ra thêm một đống linh thạch, tiếp tục đem hắn vùi lấp vào bên trong. Cảnh tượng này, khiến cho hai ông cháu Lục nhi nhìn thấy mà phải trợn mắt há mồm ra.
Mộc Nguyên Tử không biết nói gì, hắn chợt phát hiện ra, chính bản thân mình đã sống qua nhiều năm dài dằng dẵng, vẫn cho là mình kiến thức uyên bác. Nhưng ngày hôm nay xem như Dược Thiên Sầu đã khiến cho hắn được mở rộng tầm mắt. Những chuyện khác chưa cần nói, chỉ riêng chuyện tình sợ hấp thu linh khí quá chậm, vì thế đã đem linh thạch chôn vùi chính minh để giảm bót thời gian luân chuyển, chuyện này quả thực đúng là không phục cũng không được...
Bình luận truyện