Tinh Thần Châu
Chương 1143: Khai chi tán diệp
Ngập ngừng bước vào phòng hợp, thoáng liếc mắt một cái, liền đã trông thấy nụ cười ấm áp quen thuộc của Dược Thiên sầu. Lúc này tâm tình đang buộc chặt của Thạch Tiêu Thiên mới thoáng buông lỏng xuống. Trầm ngâm ngắm nhìn dung mạo của Dược Thiên sầu, thì lại dâng lên cảm xúc kính nể, liền cung kính hành lễ nói: "Chưởng Hình Sử!"
"Nga! Giữa ta và ngươi không cần phải xưng hô như vậy." Dược Thiên sầu khẽ thở dài đứng lên lắc đầu. Kì thật là do Thạch Tiểu Thiên có chút hiểu lầm hắn, hắn chỉ đột nhiên phát hiện ra Thạch Tiểu Thiên năm xưa từ một gã thanh niên trải qua trăm nỗi hiểm cảnh, biến thành một người trung niên nam tử bộ dáng cứng rắn như bây giờ, có chút giật mình mơ màng không thôi. Đang hồi tưởng đến cảnh tượng năm xưa khi hai người theo trong mỏ quặng Thanh Quang Tông chật vật đào thoát ra ngoài, đảo mắt một cái đã qua mấy chục năm thời gian mất rồi.
Còn trong mắt Thạch Tiểu Thiên, Dược Thiên sầu thì vẫn như trước đây, trừ bỏ trên quầng trán có mấy phần phong sương ra, thì hương vị trên người đã có chút thay đổi, không còn là cái gã luôn trốn ở trong nhà mình không dám xuất môn nữa rồi. Bất quá, xét trên phương diện dung mạo thì cũng không có thay đổi gì quá nhiều.
Thấy hắn có điểm câu nệ, Dược Thiên sầu chủ động bước đến gần, vươn tay ra thản nhiên khoát lên trên vai của hắn, cười hắc hắc nói: "Tiểu Thiên, không nghĩ qua tiểu tử ngươi cũng sẽ trở nên có mùi vị của đại nam nhân. Từ điểm này, có thể nhìn ra, ngươi ở trong Hoàng cung đã thường làm qua không ít mỹ nhân đi!"
Tuy chỉ là một lời chòng ghẹo, nhưng hành động hữu hảo này, nhất thời đã trút bỏ hết gánh nặng ở trong lòng của Thạch Tiêu Thiên. Khi phát hiện ra lão đại vẫn chính là lão đại năm xưa, không chút thay đổi, thì đại nam nhân trước mắt thoáng chốc hai mắt đã phiếm hồng, vươn tay ra bắt lấy cánh tay của Dược Thiên sầu, nức nở nói: "Lão đại!"
"Khóc sướt mướt làm gì, ngươi có ác tâm hay không đây!" Dược Thiên sầu khẽ đẩy hắn ra, không nghĩ qua hắn vẫn Mang cái phẩm chất động một chút là khóc nức nở như thế này.
Lúc này mới kéo ghế ngồi xuống, giống như đang xem hoa thường nguyệt ngắm nhìn đánh giá Thạch Tiểu Thiên, tấm tắc nói: "Sao đây? Ta nói ngươi đã nhìn thấy ta rồi, vì sao không đến tìm ta chứ? Ngồi xuống rồi hảo hảo nói nghe xem nào."
Thạch Tiểu Thiên nghe ra trong ngữ khí của Dược Thiên sầu Mang theo hương vị oán trách, thì vội vàng lau nước mắt, ngồi xuống phía đối diện, đem nguyên nhân chậm rãi nói ra.
Nguyên lai, thân phận hiện giờ của hắn đã là "Vĩnh Trấn Quốc Sư" của Hoa Hạ quốc. Nghe theo lời dặn dò của Dược Thiên sầu, mà luôn luôn không giao tiếp qua cùng người trong Tu Chân Giới, nhưng khi Dược Thiên sầu truyền lệnh triệu tập toàn bộ tu sĩ nhân gian đến Tụ Bảo Bồn, hắn đường đường là quốc sư Hoa Hạ quốc, ở Tu Chân Giới coi như cũng là nhân vật có chút danh khí, cho nên Hồng Bang và Thanh Bang đã mời hắn đến. Hơn nữa, sau khi hắn nghe ngóng được tin tức, Dược Thiên sầu đang hiệu lệnh tu sĩ thiên hạ tập trung, trong lòng cũng là hưng phấn không thôi, hân hoan chạy đến Tụ Bảo Bồn.
Chờ sau khi đến chạy đến Tụ Bảo Bồn, nhìn thấy Tràng cảnh hơn trăm vạn tu sĩ, trong đó cao thủ nhiều như mây, nhưng những người này đều sùng bái Dược Thiên Sầu, hắn lập tức hiểu ra Dược Thiên sầu hiện giờ đã là vương trong thiên hạ, tuy hắn mặc dù là quốc sư, nhưng căn bản ngay cả tư cách nói chuyện cùng với Dược Thiên Sầu cũng đều không có.
Sau đó ở Tụ Bảo Bồn, nhìn thấy Dược Thiên sầu hiển lộ thần thông giúp mọi người đúc thành Tiên Thể, càng khiến cho hắn trong lòng nơm nớp lo sợ không dám Càn rỡ. Cũng chính là ở trong này vô tình gặp phải Trương Bằng, nếu không sợ là hai người chỉ gần ngay trong gang tấc, nhưng vẫn khó có thể gặp mật được nhau.
Bầu không khí bên trong phòng hợp yên lặng xuống. Dược Thiên sầu trầm ngâm không nói, hắn một đường phát triển cho đến ngày hôm nay, đã chiếm được rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều. Hơn nữa chỉ cần hắn còn sống đi tiếp, những chuyện như thế này cũng sẽ không thể tránh nổi, có được có mất cũng là tự nhiên tuần hoàn mà thôi.
Còn Thạch Tiểu Thiên thì đang yên lặng ngắm nhìn Dược Thiên sầu, nhớ năm xưa hai người ở Thanh Quang Tông làm lao động khố sai, hắn chưa bao giờ từng nghĩ qua, ngày sau Dược Thiên sầu sẽ có được thành tựu đến nông nỗi này.
Trầm mặc qua đi, Dược Thiên sầu chậm rãi đứng lên nói: "Tiểu Thiên, ngươi vẫn là quay trở về nhân gian đi thôi!"
Thạch Tiểu Thiên ngẩn ra, lập tức sốt ruột nói: "Lão đại! Ngươi cho ta ở bên cạnh ngươi, cùng nhau tung hoành tam giới đi."
Dược Thiên sầu khẽ vung tay áo, nhàn nhạt cười nói: "Bên ngoài không dễ tung hoành như ngươi tưởng tượng đâu, sảng khoái rất nhiều thì cũng phải trả giá rất nhiều. Nói vậy có thể ngươi sẽ không cho là đúng, nhưng hôm nay ngươi đã đúc thành Tiên Thể, vẫn là quay về nhân gian hưởng thụ vinh hoa phú quý thôi! Ngươi làm huynh đệ với ta một hồi, cũng chỉ giúp ngươi được bấy nhiêu thôi! Đi, không cần dông dài làm gì, ta liền đưa ngươi quay trở về nhà."
Nói đến đây, Dược Thiên sầu đã vung tay lên, nhất thời Thạch Tiểu Thiên chỉ cảm thấy cảnh tượng bốn phía xung quanh liên tục biến ảo, ngay khi trấn tĩnh lại thì đã thấy mình đang ở trong hoa viên năm xưa của phủ Trự Quốc tướng quân. Chẳng qua nơi này bây giờ đã không còn người sinh sống, cả gia đình nhà hắn đã chuyên vào bên trong Hoàng cung, nơi này để dành cho mấy gã nô tài xử lí.
Thạch Tiểu Thiên liếc mắt đánh giá bốn phía, biết nói thêm nữa cũng là vô dụng, đành cười gượng ép nói: "Không nghĩ qua lão đại vẫn còn nhớ cả nơi này. Lão đại! Nếu ngươi đã tới đây, thì đến Hoàng cung nghi chân một chút đi! Phụ thân ta thường xuyên nhắc tới ngươi, luôn luôn khao khát được gặp lại ngươi một lần."
"Thiếu chút nữa quên mất, cả nhà ngươi giờ đã là Hoàng gia, đi thăm qua một chút cũng tốt, hãy dẫn đường đi!" Dược Thiên sầu đạm nhạt cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Thạch Tiểu Thiên cao hứng ứng thanh một tiếng, sau đó lắc mình bay lên không trung. Dược Thiên sầu bám sát ở ngay phía sau, hai người nhanh chóng bay qua đô thành phồn hoa, trực tiếp tiến vào trong Hoàng cung nguy nga tráng lệ.
Đứng dưới tấm bảng Hoàng kim đề tên "Kim Trấn", Thạch Tiểu Thiên mời Dược Thiên Sầu vào trong phủ đệ quốc sư. Theo sau Thạch Tiểu Thiên phân phó đám hoạn quan hậu hạ cho Dược Thiên sầu, đám hoạn quan âm thầm kinh ngạc trộm đánh giá Dược Thiên sầu, không hiểu người thanh niên trẻ tuổi này là ai, thế nhưng còn khiến cho Vĩnh Trấn Quốc Sư chỉ dưới một người mà trên vạn người phải cung kính đối đãi như thế. Vì vậy nên bọn hắn cũng không dám lãnh đạm.
Hiện giờ, Dược Thiên sầu nào có thời gian chậm rãi hưởng thụ những Thứ phô trương này, vì thế kêu Thạch Tiểu Thiên không cần khách sáo, mau đi mời người nhà đến đây gặp mật, chính mình còn có nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Nghe vậy, Thạch Tiểu Thiên kêu hắn chờ một chút, liền vội vàng chạy đi. Thấy thế đám hoạn quan càng thêm khiếp sợ, người dám đối xử với Vĩnh Trấn Quốc Sư như thế là không có bao nhiêu, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên khẩn trương cực điểm.
Qua khoảng nữa canh giờ thời gian. Dược Thiên sầu ngó nghiêng đánh giá tòa Quốc Sư phủ này, trong lòng còn đang buồn bực như thế nào mà lâu vậy, thì cả gia đình nam nữ già trẻ đã tới trước cửa, chừng hơn trăm người tràn vào, thậm chí có cả tiểu hài tử còn đang quấn tã nằm trong lòng phụ nhân gào khóc đòi ăn. Bất quá mỗi người đều mặc trang sức hoa lệ, mấy người dẫn đầu mặc Hoàng bào, vừa nhìn đã biết chính là đệ tử Hoàng gia.
Rất nhiều người trên mặt đều lộ ra diễn cảm nghi hoặc, không biết vội vàng chạy tới đây là có chuyện gì. Dược Thiên sầu thoáng liếc mắt một cái, đã nhìn thấy Thạch
Văn Quảng dáng người long hành hổ bộ tiến đến, phía sau là đám con cháu của hắn.
Dược Thiên sầu thầm nghĩ. Hoàng gia quả nhiên đúng là hơn người. Khai chi tán diệp thực vô cùng cường hãn. Ngoài mặt vừa bày ra vẻ tươi cười, thì Thạch Văn Quang đã dẫn đầu nhóm con cháu và thê thiếp, bước đến quỳ xuống, kích độ hô bái tiên sinh. Những người ở phía sau không hiểu chuyện gì đang diễn ra, thấy Hoàng đế quỳ xuống, cho nên lập tức hoảng hốt quỳ xuống Theo sau, trong miệng cũng hô bái kiến tiên sinh.
Dược Thiên sầu đương nhiên vẫn ngồi vững chắc ở đó, vắt chéo hai chân nâng tay nói: "Tất cả đứng lên đi, đứng lên đi!"
Hắn thầm nghĩ mình nhận cái lễ này cũng đúng thôi. Thế tục nhân gian nhất đại phú quý, chính mình đã ban tặng cho cả nhà hắn, hơn nữa còn cứu hắn một tính mạng ah!
Lúc này Thạch Văn Quảng mới suất lĩnh cả đoàn gia quyến đứng lên. Dược Thiên Sầu cũng đứng lên mỉm cười, đi tới trước mặt hắn nói: "Thạch tướng quân càng già càng khỏe mạnh cường tráng, thật là đáng mừng."
Dược Thiên sầu cũng lười đổi giọng kêu Hoàng đế, vẫn xưng hô như trước.
"Đều là nhờ hồng phúc của tiên sinh, phong thái tiên sinh vẫn như năm xưa. Thạch Văn Quảng luôn luôn hâm mộ." Thạch Văn Quảng vô hạn cảm kích nói, hắn không sai biệt lắm thì đã gần chín mươi tuổi rồi. Nhưng so với đám con cháu của mình càng có tinh thần hơn, trong lòng hắn biết đây là kết quả do một viên tiên đan năm xưa Dược Thiên Sầu ban tặng. Trong lòng đang cân nhắc muốn tìm cơ hội xin thêm mấy viên này nữa.
Dược Thiên sầu cười dài chuyển mắt nhìn về phía sau. Trông thấy bốn thân ảnh quen thuộc, nhưng dung mạo và tuổi tác đã thay đổi khá nhiều. Hắn chỉ tay vào mấy người cười nói: "Thạch hữu Thiên, Thạch Ấn Thiên, Bao Uyển Thi, Tư Đồ Tuệ, ha ha! Ta nhớ không lầm đó chứ!"
"Bái kiến tiên sinh!" Bốn người bị điểm danh có chút kinh hỉ khó hiểu, nhanh chóng bước lên hành lễ. Hai nữ nhân nhìn thấy người thanh niên năm xưa cùng mình có chút vướng mắc, vẫn Mang bộ dáng trẻ trung thì trong đôi con ngươi không khỏi dâng lên tia sáng kì dị, hâm mộ không thôi.
Trong đó Thạch hữu Thiên là kích động nhất, Bởi vì hắn luôn luôn truy cầu tiên đạo, năm xưa nghĩ rằng Dược Thiên sầu chính là thần tiên, luôn luôn khát khao đi theo hắn tu hành chính quả. Hiện giờ nhìn thấy bộ dáng của Dược Thiên sầu vẫn như năm nào, thì tâm tình lại ngửa ngáy khó chịu.
"ủa! Lý phu nhân đâu?" Dược Thiên sầu nhìn thoáng qua đám người, không thấy nữ gia chủ Lý Hồng Nương năm xưa đâu cả. Lời này vừa nói ra, bầu không khí ở trong hiện Trường nhất thời trở nên ngưng trọng. Thạch Ấn Thiên liền hạ giọng giải thích: "Hồi bẩm tiên sinh, mẫu thân đã muốn qua đời từ năm năm trước."
"Hóa ra là thế." Dược Thiên sầu khẽ gật đầu, an ủi nói: "Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, mọi người đừng quá bi thương."
Hắn nói Chẳng qua cũng chỉ là cho người khác nghe mà thôi, còn không soi gương nhìn bộ dạng của chính mình mà xem ah!
Bỗng nhiên, lúc này Thạch hữu Thiên dường như nhớ ra chuyện gì đó, liền vội vàng hô đám tiểu công chúa, tiểu Hoàng tử đến đây bái kiến Dược Thiên sầu. Có vẻ như là muốn Dược Thiên sầu cân thận đánh giá xem đám tiểu hài tử này có linh căn tu hành hay không.
Dược Thiên sầu liếc mắt ngắm nhìn biểu tình khẩn trương của Thạch hữu Thiên, xem như hắn đã nhìn ra, cảm tình người này dường như là vẫn còn tiếc nuối. Chính bản thân mình không có tư chất tu hành, nên đã ký thác hy vọng vào trên người của đám tiểu bối....
"Nga! Giữa ta và ngươi không cần phải xưng hô như vậy." Dược Thiên sầu khẽ thở dài đứng lên lắc đầu. Kì thật là do Thạch Tiểu Thiên có chút hiểu lầm hắn, hắn chỉ đột nhiên phát hiện ra Thạch Tiểu Thiên năm xưa từ một gã thanh niên trải qua trăm nỗi hiểm cảnh, biến thành một người trung niên nam tử bộ dáng cứng rắn như bây giờ, có chút giật mình mơ màng không thôi. Đang hồi tưởng đến cảnh tượng năm xưa khi hai người theo trong mỏ quặng Thanh Quang Tông chật vật đào thoát ra ngoài, đảo mắt một cái đã qua mấy chục năm thời gian mất rồi.
Còn trong mắt Thạch Tiểu Thiên, Dược Thiên sầu thì vẫn như trước đây, trừ bỏ trên quầng trán có mấy phần phong sương ra, thì hương vị trên người đã có chút thay đổi, không còn là cái gã luôn trốn ở trong nhà mình không dám xuất môn nữa rồi. Bất quá, xét trên phương diện dung mạo thì cũng không có thay đổi gì quá nhiều.
Thấy hắn có điểm câu nệ, Dược Thiên sầu chủ động bước đến gần, vươn tay ra thản nhiên khoát lên trên vai của hắn, cười hắc hắc nói: "Tiểu Thiên, không nghĩ qua tiểu tử ngươi cũng sẽ trở nên có mùi vị của đại nam nhân. Từ điểm này, có thể nhìn ra, ngươi ở trong Hoàng cung đã thường làm qua không ít mỹ nhân đi!"
Tuy chỉ là một lời chòng ghẹo, nhưng hành động hữu hảo này, nhất thời đã trút bỏ hết gánh nặng ở trong lòng của Thạch Tiêu Thiên. Khi phát hiện ra lão đại vẫn chính là lão đại năm xưa, không chút thay đổi, thì đại nam nhân trước mắt thoáng chốc hai mắt đã phiếm hồng, vươn tay ra bắt lấy cánh tay của Dược Thiên sầu, nức nở nói: "Lão đại!"
"Khóc sướt mướt làm gì, ngươi có ác tâm hay không đây!" Dược Thiên sầu khẽ đẩy hắn ra, không nghĩ qua hắn vẫn Mang cái phẩm chất động một chút là khóc nức nở như thế này.
Lúc này mới kéo ghế ngồi xuống, giống như đang xem hoa thường nguyệt ngắm nhìn đánh giá Thạch Tiểu Thiên, tấm tắc nói: "Sao đây? Ta nói ngươi đã nhìn thấy ta rồi, vì sao không đến tìm ta chứ? Ngồi xuống rồi hảo hảo nói nghe xem nào."
Thạch Tiểu Thiên nghe ra trong ngữ khí của Dược Thiên sầu Mang theo hương vị oán trách, thì vội vàng lau nước mắt, ngồi xuống phía đối diện, đem nguyên nhân chậm rãi nói ra.
Nguyên lai, thân phận hiện giờ của hắn đã là "Vĩnh Trấn Quốc Sư" của Hoa Hạ quốc. Nghe theo lời dặn dò của Dược Thiên sầu, mà luôn luôn không giao tiếp qua cùng người trong Tu Chân Giới, nhưng khi Dược Thiên sầu truyền lệnh triệu tập toàn bộ tu sĩ nhân gian đến Tụ Bảo Bồn, hắn đường đường là quốc sư Hoa Hạ quốc, ở Tu Chân Giới coi như cũng là nhân vật có chút danh khí, cho nên Hồng Bang và Thanh Bang đã mời hắn đến. Hơn nữa, sau khi hắn nghe ngóng được tin tức, Dược Thiên sầu đang hiệu lệnh tu sĩ thiên hạ tập trung, trong lòng cũng là hưng phấn không thôi, hân hoan chạy đến Tụ Bảo Bồn.
Chờ sau khi đến chạy đến Tụ Bảo Bồn, nhìn thấy Tràng cảnh hơn trăm vạn tu sĩ, trong đó cao thủ nhiều như mây, nhưng những người này đều sùng bái Dược Thiên Sầu, hắn lập tức hiểu ra Dược Thiên sầu hiện giờ đã là vương trong thiên hạ, tuy hắn mặc dù là quốc sư, nhưng căn bản ngay cả tư cách nói chuyện cùng với Dược Thiên Sầu cũng đều không có.
Sau đó ở Tụ Bảo Bồn, nhìn thấy Dược Thiên sầu hiển lộ thần thông giúp mọi người đúc thành Tiên Thể, càng khiến cho hắn trong lòng nơm nớp lo sợ không dám Càn rỡ. Cũng chính là ở trong này vô tình gặp phải Trương Bằng, nếu không sợ là hai người chỉ gần ngay trong gang tấc, nhưng vẫn khó có thể gặp mật được nhau.
Bầu không khí bên trong phòng hợp yên lặng xuống. Dược Thiên sầu trầm ngâm không nói, hắn một đường phát triển cho đến ngày hôm nay, đã chiếm được rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều. Hơn nữa chỉ cần hắn còn sống đi tiếp, những chuyện như thế này cũng sẽ không thể tránh nổi, có được có mất cũng là tự nhiên tuần hoàn mà thôi.
Còn Thạch Tiểu Thiên thì đang yên lặng ngắm nhìn Dược Thiên sầu, nhớ năm xưa hai người ở Thanh Quang Tông làm lao động khố sai, hắn chưa bao giờ từng nghĩ qua, ngày sau Dược Thiên sầu sẽ có được thành tựu đến nông nỗi này.
Trầm mặc qua đi, Dược Thiên sầu chậm rãi đứng lên nói: "Tiểu Thiên, ngươi vẫn là quay trở về nhân gian đi thôi!"
Thạch Tiểu Thiên ngẩn ra, lập tức sốt ruột nói: "Lão đại! Ngươi cho ta ở bên cạnh ngươi, cùng nhau tung hoành tam giới đi."
Dược Thiên sầu khẽ vung tay áo, nhàn nhạt cười nói: "Bên ngoài không dễ tung hoành như ngươi tưởng tượng đâu, sảng khoái rất nhiều thì cũng phải trả giá rất nhiều. Nói vậy có thể ngươi sẽ không cho là đúng, nhưng hôm nay ngươi đã đúc thành Tiên Thể, vẫn là quay về nhân gian hưởng thụ vinh hoa phú quý thôi! Ngươi làm huynh đệ với ta một hồi, cũng chỉ giúp ngươi được bấy nhiêu thôi! Đi, không cần dông dài làm gì, ta liền đưa ngươi quay trở về nhà."
Nói đến đây, Dược Thiên sầu đã vung tay lên, nhất thời Thạch Tiểu Thiên chỉ cảm thấy cảnh tượng bốn phía xung quanh liên tục biến ảo, ngay khi trấn tĩnh lại thì đã thấy mình đang ở trong hoa viên năm xưa của phủ Trự Quốc tướng quân. Chẳng qua nơi này bây giờ đã không còn người sinh sống, cả gia đình nhà hắn đã chuyên vào bên trong Hoàng cung, nơi này để dành cho mấy gã nô tài xử lí.
Thạch Tiểu Thiên liếc mắt đánh giá bốn phía, biết nói thêm nữa cũng là vô dụng, đành cười gượng ép nói: "Không nghĩ qua lão đại vẫn còn nhớ cả nơi này. Lão đại! Nếu ngươi đã tới đây, thì đến Hoàng cung nghi chân một chút đi! Phụ thân ta thường xuyên nhắc tới ngươi, luôn luôn khao khát được gặp lại ngươi một lần."
"Thiếu chút nữa quên mất, cả nhà ngươi giờ đã là Hoàng gia, đi thăm qua một chút cũng tốt, hãy dẫn đường đi!" Dược Thiên sầu đạm nhạt cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Thạch Tiểu Thiên cao hứng ứng thanh một tiếng, sau đó lắc mình bay lên không trung. Dược Thiên sầu bám sát ở ngay phía sau, hai người nhanh chóng bay qua đô thành phồn hoa, trực tiếp tiến vào trong Hoàng cung nguy nga tráng lệ.
Đứng dưới tấm bảng Hoàng kim đề tên "Kim Trấn", Thạch Tiểu Thiên mời Dược Thiên Sầu vào trong phủ đệ quốc sư. Theo sau Thạch Tiểu Thiên phân phó đám hoạn quan hậu hạ cho Dược Thiên sầu, đám hoạn quan âm thầm kinh ngạc trộm đánh giá Dược Thiên sầu, không hiểu người thanh niên trẻ tuổi này là ai, thế nhưng còn khiến cho Vĩnh Trấn Quốc Sư chỉ dưới một người mà trên vạn người phải cung kính đối đãi như thế. Vì vậy nên bọn hắn cũng không dám lãnh đạm.
Hiện giờ, Dược Thiên sầu nào có thời gian chậm rãi hưởng thụ những Thứ phô trương này, vì thế kêu Thạch Tiểu Thiên không cần khách sáo, mau đi mời người nhà đến đây gặp mật, chính mình còn có nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Nghe vậy, Thạch Tiểu Thiên kêu hắn chờ một chút, liền vội vàng chạy đi. Thấy thế đám hoạn quan càng thêm khiếp sợ, người dám đối xử với Vĩnh Trấn Quốc Sư như thế là không có bao nhiêu, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên khẩn trương cực điểm.
Qua khoảng nữa canh giờ thời gian. Dược Thiên sầu ngó nghiêng đánh giá tòa Quốc Sư phủ này, trong lòng còn đang buồn bực như thế nào mà lâu vậy, thì cả gia đình nam nữ già trẻ đã tới trước cửa, chừng hơn trăm người tràn vào, thậm chí có cả tiểu hài tử còn đang quấn tã nằm trong lòng phụ nhân gào khóc đòi ăn. Bất quá mỗi người đều mặc trang sức hoa lệ, mấy người dẫn đầu mặc Hoàng bào, vừa nhìn đã biết chính là đệ tử Hoàng gia.
Rất nhiều người trên mặt đều lộ ra diễn cảm nghi hoặc, không biết vội vàng chạy tới đây là có chuyện gì. Dược Thiên sầu thoáng liếc mắt một cái, đã nhìn thấy Thạch
Văn Quảng dáng người long hành hổ bộ tiến đến, phía sau là đám con cháu của hắn.
Dược Thiên sầu thầm nghĩ. Hoàng gia quả nhiên đúng là hơn người. Khai chi tán diệp thực vô cùng cường hãn. Ngoài mặt vừa bày ra vẻ tươi cười, thì Thạch Văn Quang đã dẫn đầu nhóm con cháu và thê thiếp, bước đến quỳ xuống, kích độ hô bái tiên sinh. Những người ở phía sau không hiểu chuyện gì đang diễn ra, thấy Hoàng đế quỳ xuống, cho nên lập tức hoảng hốt quỳ xuống Theo sau, trong miệng cũng hô bái kiến tiên sinh.
Dược Thiên sầu đương nhiên vẫn ngồi vững chắc ở đó, vắt chéo hai chân nâng tay nói: "Tất cả đứng lên đi, đứng lên đi!"
Hắn thầm nghĩ mình nhận cái lễ này cũng đúng thôi. Thế tục nhân gian nhất đại phú quý, chính mình đã ban tặng cho cả nhà hắn, hơn nữa còn cứu hắn một tính mạng ah!
Lúc này Thạch Văn Quảng mới suất lĩnh cả đoàn gia quyến đứng lên. Dược Thiên Sầu cũng đứng lên mỉm cười, đi tới trước mặt hắn nói: "Thạch tướng quân càng già càng khỏe mạnh cường tráng, thật là đáng mừng."
Dược Thiên sầu cũng lười đổi giọng kêu Hoàng đế, vẫn xưng hô như trước.
"Đều là nhờ hồng phúc của tiên sinh, phong thái tiên sinh vẫn như năm xưa. Thạch Văn Quảng luôn luôn hâm mộ." Thạch Văn Quảng vô hạn cảm kích nói, hắn không sai biệt lắm thì đã gần chín mươi tuổi rồi. Nhưng so với đám con cháu của mình càng có tinh thần hơn, trong lòng hắn biết đây là kết quả do một viên tiên đan năm xưa Dược Thiên Sầu ban tặng. Trong lòng đang cân nhắc muốn tìm cơ hội xin thêm mấy viên này nữa.
Dược Thiên sầu cười dài chuyển mắt nhìn về phía sau. Trông thấy bốn thân ảnh quen thuộc, nhưng dung mạo và tuổi tác đã thay đổi khá nhiều. Hắn chỉ tay vào mấy người cười nói: "Thạch hữu Thiên, Thạch Ấn Thiên, Bao Uyển Thi, Tư Đồ Tuệ, ha ha! Ta nhớ không lầm đó chứ!"
"Bái kiến tiên sinh!" Bốn người bị điểm danh có chút kinh hỉ khó hiểu, nhanh chóng bước lên hành lễ. Hai nữ nhân nhìn thấy người thanh niên năm xưa cùng mình có chút vướng mắc, vẫn Mang bộ dáng trẻ trung thì trong đôi con ngươi không khỏi dâng lên tia sáng kì dị, hâm mộ không thôi.
Trong đó Thạch hữu Thiên là kích động nhất, Bởi vì hắn luôn luôn truy cầu tiên đạo, năm xưa nghĩ rằng Dược Thiên sầu chính là thần tiên, luôn luôn khát khao đi theo hắn tu hành chính quả. Hiện giờ nhìn thấy bộ dáng của Dược Thiên sầu vẫn như năm nào, thì tâm tình lại ngửa ngáy khó chịu.
"ủa! Lý phu nhân đâu?" Dược Thiên sầu nhìn thoáng qua đám người, không thấy nữ gia chủ Lý Hồng Nương năm xưa đâu cả. Lời này vừa nói ra, bầu không khí ở trong hiện Trường nhất thời trở nên ngưng trọng. Thạch Ấn Thiên liền hạ giọng giải thích: "Hồi bẩm tiên sinh, mẫu thân đã muốn qua đời từ năm năm trước."
"Hóa ra là thế." Dược Thiên sầu khẽ gật đầu, an ủi nói: "Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, mọi người đừng quá bi thương."
Hắn nói Chẳng qua cũng chỉ là cho người khác nghe mà thôi, còn không soi gương nhìn bộ dạng của chính mình mà xem ah!
Bỗng nhiên, lúc này Thạch hữu Thiên dường như nhớ ra chuyện gì đó, liền vội vàng hô đám tiểu công chúa, tiểu Hoàng tử đến đây bái kiến Dược Thiên sầu. Có vẻ như là muốn Dược Thiên sầu cân thận đánh giá xem đám tiểu hài tử này có linh căn tu hành hay không.
Dược Thiên sầu liếc mắt ngắm nhìn biểu tình khẩn trương của Thạch hữu Thiên, xem như hắn đã nhìn ra, cảm tình người này dường như là vẫn còn tiếc nuối. Chính bản thân mình không có tư chất tu hành, nên đã ký thác hy vọng vào trên người của đám tiểu bối....
Bình luận truyện