Tinh Thần Châu
Chương 1177: Tao ngộ chiến
Minh giới, Đại Tuyết Sơn!
Ở sâu trong cánh đồng tuyết liên miên bất tận, trên dải băng sơn tồn tại đã không biết bao nhiêu năm. Ngân Giáp Thiên Quân, Tử Giáp Ngạo Quân, Lam Giáp Thiên Quân cùng Hồng Giáp Chiến Quân bốn người đang đứng thẫn thờ ở trước đại môn Băng Cung, tựa hồ như đang canh gác đại môn bình thường.
Những luồng quang mang băng phách ánh lên màu sắc rực rỡ hoa lệ, chiếu tỏa lên khuôn mặt mang theo biểu tình bất đắc dĩ của mấy người, cũng không hiểu trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
"Ngân Giáp! Tam Dạ Ma Quân suất lĩnh đại quân Ma giới, trùng lâm tam giới, ngươi thấy chuyện này như thế nào?" Bỗng nhiên Hồng Giáp Chiến Quân quay đầu nhìn sang Ngân Giáp Thiên Quân hỏi.
Tử Giáp Ngạo Quân cùng Lam Giáp Thiên Quân nghe vậy cũng đồng thời quay đầu nhìn sang.
"Trùng lâm đều đã trùng lâm rồi, ta còn ý kiến gì được nữa đây chứ?" Ngân Giáp Thiên Quân bước đến trước tòa băng điêu, ánh mắt ngưng tụ ngắm nhìn, ở đó có hai khỏa băng phách màu đen.
Hồng Giáp Chiến Quân thở dài nói: "Năm xưa chúng ta phiêu lưu mạo hiểm lớn như vậy, mới đem đám người Tam Dạ Ma Quân phong ấn thành công, trả bao nhiêu đại giá ah! Nhưng hôm nay Minh Hoàng lại thả bọn chúng ra ngoài, chúng ta thì lại trở thành tay sai cho Ma đạo. Nhớ năm xưa tràn lòng nhiệt huyết, vì sự bình an của tam giới nên mới tìm mạo hiểm đi phong ấn Ma giới, mà giờ đây....."
"Chiến Quân! Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi." Ngân Giáp Thiên Quân hai mắt bạo phóng lãnh quang, trầm giọng nói: "Minh Hoàng làm như vậy tự nhiên là có đạo lí của ngài."
Nghe vậy, ba người khác đều im lặng không nói thêm gì nữa.
Trong băng cung, Tuyết Linh Lung đang an tường nằm ngủ trên chiếc giường lông thú mềm mại, chẳng qua hai má nàng vẫn còn đỏ hồng vì bệnh trạng đeo bám. Lúc này Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu khẽ nhẹ nhàng thở ra, nhất tề hướng Bạch Khải đang bước xuống giường chắp tay nói: "Đa tạ Minh Hoàng!"
"Giữa chúng ta còn cần phải nói đến hai chữ cảm tạ này hay sao!" Bạch Khải chân trần đạp trên băng, nho nhã cười nói: "Đây cũng là nguyên nhân, Bạch mỗ ở thời điểm tối khó khăn, mà vẫn không phơi bày ra mối quan hệ giữa chúng ta. Bốn vị huynh đệ của ta được mọi người chăm sóc, nếu như muốn nói cảm tạ, thì người phải nói là ta mới đúng!"
"Minh Hoàng đã quá lời rồi." Tuyết Hoàng lắc đầu cười khổ nói: "Tam muội chân hỏa ẩn chứa trong người của Linh Lung, càng ngày càng khó áp chế. Lần này nếu không phải Minh Hoàng đuổi tới đúng lúc, dựa vào tu vi cao thâm ra tay trợ giúp, thì hai vợ chồng chúng ta cũng không biết phải làm sao nữa."
Nghe vậy, Bạch Khải liền đưa mắt ngắm nhìn Tuyết Linh Lung đang an tĩnh ngủ trên giường, sắc mặt ngưng trọng gật đầu nói: "Xem ra mỗi lần bệnh tình phát tác càng trầm trọng thêm. Hai vị hãy yên tâm, có chuyện gì cần đến ta, chỉ cần kêu một tiếng là ta sẽ nhanh chóng đuổi tới. Chờ ta tìm cơ hội, xem có thể dùng lực lượng Ma giới, tìm kiếm Hỏa Linh trong Thiên Địa Ngũ Đại Tinh Linh hay không, hy vọng sẽ sớm giải trừ được Tam Muội Chân Hỏa ở trong nội thể của Linh Lung!"
Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu nhìn nhau, đều ngập ngừng muốn nói gì đó. Cuối cùng Tuyết Hoàng nhịn không được, dò hỏi: "Nghe nói Minh Hoàng đã thả đám người Tam Dạ Ma Quân rồi sao?"
Nghe Tuyết Hoàng hỏi đến chuyện này, Bạch Khải không khỏi sững sờ, sau đó mới trầm ngâm nói: "Ta biết hai người đang lo lắng, bất quá hãy yên tâm, Tam Dạ Ma Quân đã ưng thuận, ngày sau Minh giới vẫn là do ta chưởng quản, đại quân Ma giới sẽ không đến đây quấy nhiễu hai người. Đại Tuyết Sơn vẫn sẽ là Đại Tuyết Sơn của hai người mà thôi."
Chỉ sợ đến lúc đó ngươi không làm chủ ah!
Tuyết Hoàng ở trong lòng thở dài một tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, cười nói: "Minh Hoàng đã lo lắng rồi!"
Bạch Khải tuy rằng nhìn thấu suy nghĩ của hai người, nhưng hắn đã đâm lao cho nên đành phải theo lao. Trên mặt vẫn mỉm cười ôn hòa nho nhã nói: "Tốt lắm! Bốn vị huynh đệ của ta quấy rầy hai người đã lâu, lần này ta đến chính là muốn dẫn bọn hắn cùng nhau rời đi. Hai vị, ngày sau tái kiến!"
Hai vợ chồng Tuyết Hoàng vội vàng đứng dậy tiễn đưa Bạch Khải, ba người lẳng lặng đi ra ngoài Băng Cung, thì bốn người Ngân Giáp Thiên Quân cũng bước lên hướng hai vợ chồng Tuyết Hoàng nói lời cảm tạ. Do song phương đều có tâm sự riêng, nên sau khi khách sáo một phen xong, năm người Bạch Khải liền chuyển thân muốn rời đi!
Nhưng vừa chuyển thân, bọn hắn đều sững sờ ngay tại chỗ. Ngay cả hai vợ chồng Tuyết Hoàng đều không có ngoại lệ!
Bởi vì hai bóng thân ảnh, bất thình lình đã hiện ra ở trên vách núi, Dược Thiên Sầu và Hồng Thái Long nhìn thấy đám người Bạch Khải đang ở đây, cũng là ngẩn sau. Nhưng theo sau, Hồng Thái Long đã ngửa mặt lên trời cuồng tiếu: "Đi mòn gót giày tìm không thấy ah! Bạch Khải, chẳng ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây."
"Hồng Thái Long!" Năm người toàn thân run lên, trăm miệng một lời thất thanh kinh hô. Sau đó, Bạch Khải vô cùng khiếp sợ, khẩn trương nói: "Ngươi còn chưa chết sao?"
Tuyết Hoàng và Tuyết Hậu mặc dù nhận thức Dược Thiên Sầu, nhưng lại không biết Hồng Thái Long, chứng kiến đám người Bạch Khải giật mình hoảng hốt như vậy, hơn nữa nghe giọng điệu của Hồng Thái Long, hai vợ chồng đột nhiên cảm thấy không ổn.
Chỉ thấy Hồng Thái Long ngửa mặt lên trời, cuồng tiếu nói: "Nực cười! Hóa Thần Yên làm sao gây khó dễ được ta. Bạch Khải ngươi chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ qua, chúng ta sẽ gặp lại nhau đi! Kim Thái đang ở đâu? Hôm nay, mấy người chúng ta sẽ đem món nợ kia, tính toán sòng phẳng."
Lúc này, Bạch Khải đảo mắt lạnh nhìn sang phía hai vợ chồng Tuyết Hoàng, gằn từng chữ nói: "Hai người các ngươi đã bán đứng ta?"
Nghe vậy, hai vợ chồng Tuyết Hoàng liên tục phất tay, giải thích nói: "Minh Hoàng hiểu lầm rồi, hai vợ chồng chúng ta làm sao có thể bán đứng ngươi đây chứ?"
"Vậy làm sao bọn hắn biết ta đang ở nơi này?" Bạch Khải lớn tiếng chất vấn.
Đám người Ngân Giáp Thiên Quân cũng mang thần tình sát khí, nhìn chằm chằm vào hai vợ chồng. Nhất thời Tuyết Hoàng quẳng ném ánh mắt về phía Dược Thiên Sầu, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Dược Thiên Sầu! Ngươi sớm không đến, muộn không đến, làm sao lại đến đúng lúc này, hại vợ chồng ta có miệng mà không thể giải thích được rõ ràng."
Vốn Dược Thiên Sầu còn đang muốn học Huyền Minh Luyện Phách, cho nên không thể để hai vợ chồng Tuyết Hoàng xảy ra sự cố. Lúc này mỉm cười giải thích: "Bạch Khải! Chuyện này đúng là không liên quan đến hai vợ chồng Tuyết Hoàng, ta cùng họ vốn quen biết nhau, hôm nay chạy đến đây thăm, không ngờ lại gặp được ngươi. Ngươi là cái thứ vương bát đản trở mặt vô tình, ngày đó dám cấu kết cùng tên súc sinh Yến Truy Tinh muốn giết hại lão tử, hôm nay chúng ta sẽ đem nợ cũ, tính toán sòng phẳng đi!"
Kỳ thực cũng không cần giải thích nhiều lời, Bạch Khải nói thế chỉ là xung động mà thôi. Vừa nhớ đến phản ứng kinh ngạc của Dược Thiên Sầu và Hồng Thái Long lúc trước, thì hiển nhiên là không biết mình đang ở nơi này. Lúc này Bạch Khải liền cười lạnh nói: "Chỉ bằng vào hai người các ngươi?"
Nói đến đây, Bạch Khải thoáng quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, tựa hồ đang lo lắng còn có người nào đó sẽ xuất hiện. Đám người Ngân Giáp Thiên Quân thì vội vàng xuất ra binh khí, nắm chặt trong tay, tản ra hai bên mà đứng canh gác. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Thấy một màn này, hai vợ chồng Tuyết Hoàng liên tục cười khổ, vị hồng phát lão nhân kia vừa nhìn cũng biết không phải nhân vật dễ trêu chọc. Nếu song phương đánh nhau, chỉ sợ là Băng Cung sẽ hỏng mất. Lúc này, Tuyết Hoàng thoáng liếc mắt ra hiệu cho Tuyết Hậu, Tuyết Hậu vội vàng đi vào trong, bảo hộ nữ nhi đang mê ngủ vẫn là quan trọng hơn.
"Dựa vào cái này!" Dược Thiên Sầu phóng xuất ra Khai Thiên Tích Địa Tiễn, hung hăng cắm xuống dưới đất ở trước mặt mình.
Chứng kiến mũi thần tiễn ánh vàng rực rỡ, mấy người Ngân Giáp Thiên Quân không khỏi rùng mình. Bất quá khóe miệng của Bạch Khải thì lại toát ra vẻ cười lạnh: "Khai Thiên Tích Địa Tiễn ở trên tay ngươi, xem ra Vạn Kiếm Ma Quân chứng thực là đã chết rồi!"
Không nhắc đến Vạn Kiếm Ma Quân còn hoàn hảo, vừa nhắc đến Vạn Kiếm Ma Quân, Hồng Thái Long liền điên cuồng rống lớn, sau đó lập tức hung hăng lao đến tấn công.
Chứng kiến đối phương muốn động thủ, Bạch Khải hóa thân thành một đạo lưu quang, phóng vút lên giữa không trung, Hồng Thái Long vội vàng bám theo, rất nhanh trên không trung đã phát ra tiếng bạo nổ "ầm ầm". Hai bóng thân ảnh một trắng một đỏ hòa quyện vào nhau, trực tiếp triển khai một tràng ác chiến.
Lúc này, trên vách núi băng, Khai Thiên Tích Địa Tiễn cũng nháy mắt bạo nổ, hóa thành vạn chuôi thần kiếm, như mưa rào bắn thẳng về phía bốn vị đại minh tướng. Hiện giờ lá gan của Dược Thiên Sầu lớn hơn ngày xưa không ít, đã dám chủ động ngạng kháng cùng Tứ Đại Minh Tướng. Quả nhiên trong tay có thần khí làm chỗ dựa, thì trong lòng cũng không hoảng hốt ah!
"Ngu xuẩn!" Ngân Giáp Thiên Quân khinh thường cười lạnh một tiếng. Thanh âm còn đang quanh quẩn ở giữa không trung, thì bốn người sớm đã thuấn di biến mất nguyên tại chỗ, làm cho vạn chuôi thần kiếm công kích thất bại.
Bốn người Ngân Giáp Thiên Quân chẳng biết từ khi nào thì đã xuất hiện ở sau lưng của Dược Thiên Sầu, thần tình cười lạnh nhanh chóng chia ra bao vây kín bốn phía xung quanh, phát động công kích. Phương Thiên Họa Kích, Tử Thần Liêm Đao, Hồng Sắc Tiên Ảnh hung hăng tập kích đến, bằng vào tu vi của ba người này, Dược Thiên Sầu tùy tiện đánh với ai cũng đều rơi vào thế hạ phong, ngả mũ cúi chào. Nhất là trên không trung, Lam Giáp Thiên Quân đã giương sẵn Tru Hồn Cung, chỉ cần Dược Thiên Sầu may mắn tránh thoát, thì Tru Hồn Cung sẽ miểu sát hắn ngay lập tức.
"Oanh!" Vạn chuôi thần kiếm không đánh trúng mục tiêu, mà kích thẳng vào vách núi băng, làm cho sơn thể rung chuyển liên hồi, đồng thời còn xuất hiện ra những vết nứt nẻ. Lúc này Tuyết Hoàng cũng trực tiếp chìm vào trong vách núi băng, tránh né đi.
Nói thì chậm, nhưng kỳ thực rất nhanh!
Cơ hồ ngay khi bốn người Ngân Giáp Thiên Quân thuấn di biến mất, thì Dược Thiên Sầu đã gầm lên một tiếng, toàn thân bộc phát ra Thất Thải Hỏa Diễm, trong khoảng khắc bao trùm phạm vi chừng mấy ngàn thước. Lúc này, thất thải quang mang đã chiếu sáng bừng cả Đại Tuyết Sơn, làm cho Đại Tuyết Sơn như được phủ lên trên người một chiếc áo mới hoa lệ tuyệt diễm.
Bạch Khải ác chiến cùng Hồng Thái Long, cũng giật mình kinh ngạc không nhỏ, thế nhưng phát hiện ra tu vi của đối phương đã vượt xa ngày trước. Bởi vì hắn không biết rằng, trước khi chết Vạn Kiếm Ma Quân đã hoàn trả lại một nửa tu vi cho Hồng Thái Long. Hơn nữa, long thể của Hồng Thái Long mười phần cứng rắn, hoàn toàn không thèm tránh né Hắc Diệu Minh Quang Kính bất ngờ tập kích, tựa hồ bất cứ giá nào cũng muốn liều mạng với mình.
Đang cố gắng kiên trì ngạnh kháng, chờ bốn người Ngân Giáp Thiên Quân giết chết Dược Thiên Sầu xong, sau đó chạy tới đây bang trợ mình giảm bớt áp lực, thì đột nhiên bốn phương tám hướng nở rộ thất thải quang mang, một đoàn Thất Thải Hỏa Diễm xông thẳng lên trời. Lúc này Bạch Khải không khỏi thất thanh kinh hô: "Tam muội chân hỏa!"
Hồng Thái Long nhân cơ hội Bạch Khải đang thất thần, liền ra tay đánh lén, chỉ thấy Hồng Thái Long há miệng phun ra hai đạo kim sắc quang mang, Phược Long Tác nháy mắt đem chân tay Bạch Khải trói chặt, mặc cho Bạch Khải giãy giụa như thế nào, cũng đều vô pháp thoát thân. Nhất thời, Bạch Khải sợ đến mức hồn phi phách tán.
Hồng Thái Long gầm lớn một tiếng: "Bạo Long Quyền!"
Thanh âm vừa dứt, vô số quyền ảnh điên cuồng kích thẳng vào trên người của Bạch Khải, làm cho Bạch Khải ngay cả phát ra tiếng kêu thảm cũng đều không thể, trong miệng không ngừng phún xuất ra máu tươi!
"Tam muội chân hỏa!" Ở phía bên kia, bốn người Ngân Giáp Thiên Quân cũng giật mình kinh hô, nhất thời trở tay không kịp đều bị Thất Thải Hỏa Diễm bao vây.
Lam Giáp Thiên Quân đang giương cung đứng ở trên không trung, vốn giữ khoảng cách khá xa, cho nên đã may mắn thuấn di tránh được. Nhưng ba người Ngân Giáp Thiên Quân ra tay công kích thì xui xẻo, liên tục thuấn di né tránh, mới thoát khỏi phạm vi hỏa diễm bao trùm, bất quá vũ khí trên tay đã dính phải Tam Muội Chân Hỏa. Lúc này ba người đều không chút do dự, ném binh khí xuống...!
Ở sâu trong cánh đồng tuyết liên miên bất tận, trên dải băng sơn tồn tại đã không biết bao nhiêu năm. Ngân Giáp Thiên Quân, Tử Giáp Ngạo Quân, Lam Giáp Thiên Quân cùng Hồng Giáp Chiến Quân bốn người đang đứng thẫn thờ ở trước đại môn Băng Cung, tựa hồ như đang canh gác đại môn bình thường.
Những luồng quang mang băng phách ánh lên màu sắc rực rỡ hoa lệ, chiếu tỏa lên khuôn mặt mang theo biểu tình bất đắc dĩ của mấy người, cũng không hiểu trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
"Ngân Giáp! Tam Dạ Ma Quân suất lĩnh đại quân Ma giới, trùng lâm tam giới, ngươi thấy chuyện này như thế nào?" Bỗng nhiên Hồng Giáp Chiến Quân quay đầu nhìn sang Ngân Giáp Thiên Quân hỏi.
Tử Giáp Ngạo Quân cùng Lam Giáp Thiên Quân nghe vậy cũng đồng thời quay đầu nhìn sang.
"Trùng lâm đều đã trùng lâm rồi, ta còn ý kiến gì được nữa đây chứ?" Ngân Giáp Thiên Quân bước đến trước tòa băng điêu, ánh mắt ngưng tụ ngắm nhìn, ở đó có hai khỏa băng phách màu đen.
Hồng Giáp Chiến Quân thở dài nói: "Năm xưa chúng ta phiêu lưu mạo hiểm lớn như vậy, mới đem đám người Tam Dạ Ma Quân phong ấn thành công, trả bao nhiêu đại giá ah! Nhưng hôm nay Minh Hoàng lại thả bọn chúng ra ngoài, chúng ta thì lại trở thành tay sai cho Ma đạo. Nhớ năm xưa tràn lòng nhiệt huyết, vì sự bình an của tam giới nên mới tìm mạo hiểm đi phong ấn Ma giới, mà giờ đây....."
"Chiến Quân! Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi." Ngân Giáp Thiên Quân hai mắt bạo phóng lãnh quang, trầm giọng nói: "Minh Hoàng làm như vậy tự nhiên là có đạo lí của ngài."
Nghe vậy, ba người khác đều im lặng không nói thêm gì nữa.
Trong băng cung, Tuyết Linh Lung đang an tường nằm ngủ trên chiếc giường lông thú mềm mại, chẳng qua hai má nàng vẫn còn đỏ hồng vì bệnh trạng đeo bám. Lúc này Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu khẽ nhẹ nhàng thở ra, nhất tề hướng Bạch Khải đang bước xuống giường chắp tay nói: "Đa tạ Minh Hoàng!"
"Giữa chúng ta còn cần phải nói đến hai chữ cảm tạ này hay sao!" Bạch Khải chân trần đạp trên băng, nho nhã cười nói: "Đây cũng là nguyên nhân, Bạch mỗ ở thời điểm tối khó khăn, mà vẫn không phơi bày ra mối quan hệ giữa chúng ta. Bốn vị huynh đệ của ta được mọi người chăm sóc, nếu như muốn nói cảm tạ, thì người phải nói là ta mới đúng!"
"Minh Hoàng đã quá lời rồi." Tuyết Hoàng lắc đầu cười khổ nói: "Tam muội chân hỏa ẩn chứa trong người của Linh Lung, càng ngày càng khó áp chế. Lần này nếu không phải Minh Hoàng đuổi tới đúng lúc, dựa vào tu vi cao thâm ra tay trợ giúp, thì hai vợ chồng chúng ta cũng không biết phải làm sao nữa."
Nghe vậy, Bạch Khải liền đưa mắt ngắm nhìn Tuyết Linh Lung đang an tĩnh ngủ trên giường, sắc mặt ngưng trọng gật đầu nói: "Xem ra mỗi lần bệnh tình phát tác càng trầm trọng thêm. Hai vị hãy yên tâm, có chuyện gì cần đến ta, chỉ cần kêu một tiếng là ta sẽ nhanh chóng đuổi tới. Chờ ta tìm cơ hội, xem có thể dùng lực lượng Ma giới, tìm kiếm Hỏa Linh trong Thiên Địa Ngũ Đại Tinh Linh hay không, hy vọng sẽ sớm giải trừ được Tam Muội Chân Hỏa ở trong nội thể của Linh Lung!"
Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu nhìn nhau, đều ngập ngừng muốn nói gì đó. Cuối cùng Tuyết Hoàng nhịn không được, dò hỏi: "Nghe nói Minh Hoàng đã thả đám người Tam Dạ Ma Quân rồi sao?"
Nghe Tuyết Hoàng hỏi đến chuyện này, Bạch Khải không khỏi sững sờ, sau đó mới trầm ngâm nói: "Ta biết hai người đang lo lắng, bất quá hãy yên tâm, Tam Dạ Ma Quân đã ưng thuận, ngày sau Minh giới vẫn là do ta chưởng quản, đại quân Ma giới sẽ không đến đây quấy nhiễu hai người. Đại Tuyết Sơn vẫn sẽ là Đại Tuyết Sơn của hai người mà thôi."
Chỉ sợ đến lúc đó ngươi không làm chủ ah!
Tuyết Hoàng ở trong lòng thở dài một tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, cười nói: "Minh Hoàng đã lo lắng rồi!"
Bạch Khải tuy rằng nhìn thấu suy nghĩ của hai người, nhưng hắn đã đâm lao cho nên đành phải theo lao. Trên mặt vẫn mỉm cười ôn hòa nho nhã nói: "Tốt lắm! Bốn vị huynh đệ của ta quấy rầy hai người đã lâu, lần này ta đến chính là muốn dẫn bọn hắn cùng nhau rời đi. Hai vị, ngày sau tái kiến!"
Hai vợ chồng Tuyết Hoàng vội vàng đứng dậy tiễn đưa Bạch Khải, ba người lẳng lặng đi ra ngoài Băng Cung, thì bốn người Ngân Giáp Thiên Quân cũng bước lên hướng hai vợ chồng Tuyết Hoàng nói lời cảm tạ. Do song phương đều có tâm sự riêng, nên sau khi khách sáo một phen xong, năm người Bạch Khải liền chuyển thân muốn rời đi!
Nhưng vừa chuyển thân, bọn hắn đều sững sờ ngay tại chỗ. Ngay cả hai vợ chồng Tuyết Hoàng đều không có ngoại lệ!
Bởi vì hai bóng thân ảnh, bất thình lình đã hiện ra ở trên vách núi, Dược Thiên Sầu và Hồng Thái Long nhìn thấy đám người Bạch Khải đang ở đây, cũng là ngẩn sau. Nhưng theo sau, Hồng Thái Long đã ngửa mặt lên trời cuồng tiếu: "Đi mòn gót giày tìm không thấy ah! Bạch Khải, chẳng ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây."
"Hồng Thái Long!" Năm người toàn thân run lên, trăm miệng một lời thất thanh kinh hô. Sau đó, Bạch Khải vô cùng khiếp sợ, khẩn trương nói: "Ngươi còn chưa chết sao?"
Tuyết Hoàng và Tuyết Hậu mặc dù nhận thức Dược Thiên Sầu, nhưng lại không biết Hồng Thái Long, chứng kiến đám người Bạch Khải giật mình hoảng hốt như vậy, hơn nữa nghe giọng điệu của Hồng Thái Long, hai vợ chồng đột nhiên cảm thấy không ổn.
Chỉ thấy Hồng Thái Long ngửa mặt lên trời, cuồng tiếu nói: "Nực cười! Hóa Thần Yên làm sao gây khó dễ được ta. Bạch Khải ngươi chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ qua, chúng ta sẽ gặp lại nhau đi! Kim Thái đang ở đâu? Hôm nay, mấy người chúng ta sẽ đem món nợ kia, tính toán sòng phẳng."
Lúc này, Bạch Khải đảo mắt lạnh nhìn sang phía hai vợ chồng Tuyết Hoàng, gằn từng chữ nói: "Hai người các ngươi đã bán đứng ta?"
Nghe vậy, hai vợ chồng Tuyết Hoàng liên tục phất tay, giải thích nói: "Minh Hoàng hiểu lầm rồi, hai vợ chồng chúng ta làm sao có thể bán đứng ngươi đây chứ?"
"Vậy làm sao bọn hắn biết ta đang ở nơi này?" Bạch Khải lớn tiếng chất vấn.
Đám người Ngân Giáp Thiên Quân cũng mang thần tình sát khí, nhìn chằm chằm vào hai vợ chồng. Nhất thời Tuyết Hoàng quẳng ném ánh mắt về phía Dược Thiên Sầu, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Dược Thiên Sầu! Ngươi sớm không đến, muộn không đến, làm sao lại đến đúng lúc này, hại vợ chồng ta có miệng mà không thể giải thích được rõ ràng."
Vốn Dược Thiên Sầu còn đang muốn học Huyền Minh Luyện Phách, cho nên không thể để hai vợ chồng Tuyết Hoàng xảy ra sự cố. Lúc này mỉm cười giải thích: "Bạch Khải! Chuyện này đúng là không liên quan đến hai vợ chồng Tuyết Hoàng, ta cùng họ vốn quen biết nhau, hôm nay chạy đến đây thăm, không ngờ lại gặp được ngươi. Ngươi là cái thứ vương bát đản trở mặt vô tình, ngày đó dám cấu kết cùng tên súc sinh Yến Truy Tinh muốn giết hại lão tử, hôm nay chúng ta sẽ đem nợ cũ, tính toán sòng phẳng đi!"
Kỳ thực cũng không cần giải thích nhiều lời, Bạch Khải nói thế chỉ là xung động mà thôi. Vừa nhớ đến phản ứng kinh ngạc của Dược Thiên Sầu và Hồng Thái Long lúc trước, thì hiển nhiên là không biết mình đang ở nơi này. Lúc này Bạch Khải liền cười lạnh nói: "Chỉ bằng vào hai người các ngươi?"
Nói đến đây, Bạch Khải thoáng quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, tựa hồ đang lo lắng còn có người nào đó sẽ xuất hiện. Đám người Ngân Giáp Thiên Quân thì vội vàng xuất ra binh khí, nắm chặt trong tay, tản ra hai bên mà đứng canh gác. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Thấy một màn này, hai vợ chồng Tuyết Hoàng liên tục cười khổ, vị hồng phát lão nhân kia vừa nhìn cũng biết không phải nhân vật dễ trêu chọc. Nếu song phương đánh nhau, chỉ sợ là Băng Cung sẽ hỏng mất. Lúc này, Tuyết Hoàng thoáng liếc mắt ra hiệu cho Tuyết Hậu, Tuyết Hậu vội vàng đi vào trong, bảo hộ nữ nhi đang mê ngủ vẫn là quan trọng hơn.
"Dựa vào cái này!" Dược Thiên Sầu phóng xuất ra Khai Thiên Tích Địa Tiễn, hung hăng cắm xuống dưới đất ở trước mặt mình.
Chứng kiến mũi thần tiễn ánh vàng rực rỡ, mấy người Ngân Giáp Thiên Quân không khỏi rùng mình. Bất quá khóe miệng của Bạch Khải thì lại toát ra vẻ cười lạnh: "Khai Thiên Tích Địa Tiễn ở trên tay ngươi, xem ra Vạn Kiếm Ma Quân chứng thực là đã chết rồi!"
Không nhắc đến Vạn Kiếm Ma Quân còn hoàn hảo, vừa nhắc đến Vạn Kiếm Ma Quân, Hồng Thái Long liền điên cuồng rống lớn, sau đó lập tức hung hăng lao đến tấn công.
Chứng kiến đối phương muốn động thủ, Bạch Khải hóa thân thành một đạo lưu quang, phóng vút lên giữa không trung, Hồng Thái Long vội vàng bám theo, rất nhanh trên không trung đã phát ra tiếng bạo nổ "ầm ầm". Hai bóng thân ảnh một trắng một đỏ hòa quyện vào nhau, trực tiếp triển khai một tràng ác chiến.
Lúc này, trên vách núi băng, Khai Thiên Tích Địa Tiễn cũng nháy mắt bạo nổ, hóa thành vạn chuôi thần kiếm, như mưa rào bắn thẳng về phía bốn vị đại minh tướng. Hiện giờ lá gan của Dược Thiên Sầu lớn hơn ngày xưa không ít, đã dám chủ động ngạng kháng cùng Tứ Đại Minh Tướng. Quả nhiên trong tay có thần khí làm chỗ dựa, thì trong lòng cũng không hoảng hốt ah!
"Ngu xuẩn!" Ngân Giáp Thiên Quân khinh thường cười lạnh một tiếng. Thanh âm còn đang quanh quẩn ở giữa không trung, thì bốn người sớm đã thuấn di biến mất nguyên tại chỗ, làm cho vạn chuôi thần kiếm công kích thất bại.
Bốn người Ngân Giáp Thiên Quân chẳng biết từ khi nào thì đã xuất hiện ở sau lưng của Dược Thiên Sầu, thần tình cười lạnh nhanh chóng chia ra bao vây kín bốn phía xung quanh, phát động công kích. Phương Thiên Họa Kích, Tử Thần Liêm Đao, Hồng Sắc Tiên Ảnh hung hăng tập kích đến, bằng vào tu vi của ba người này, Dược Thiên Sầu tùy tiện đánh với ai cũng đều rơi vào thế hạ phong, ngả mũ cúi chào. Nhất là trên không trung, Lam Giáp Thiên Quân đã giương sẵn Tru Hồn Cung, chỉ cần Dược Thiên Sầu may mắn tránh thoát, thì Tru Hồn Cung sẽ miểu sát hắn ngay lập tức.
"Oanh!" Vạn chuôi thần kiếm không đánh trúng mục tiêu, mà kích thẳng vào vách núi băng, làm cho sơn thể rung chuyển liên hồi, đồng thời còn xuất hiện ra những vết nứt nẻ. Lúc này Tuyết Hoàng cũng trực tiếp chìm vào trong vách núi băng, tránh né đi.
Nói thì chậm, nhưng kỳ thực rất nhanh!
Cơ hồ ngay khi bốn người Ngân Giáp Thiên Quân thuấn di biến mất, thì Dược Thiên Sầu đã gầm lên một tiếng, toàn thân bộc phát ra Thất Thải Hỏa Diễm, trong khoảng khắc bao trùm phạm vi chừng mấy ngàn thước. Lúc này, thất thải quang mang đã chiếu sáng bừng cả Đại Tuyết Sơn, làm cho Đại Tuyết Sơn như được phủ lên trên người một chiếc áo mới hoa lệ tuyệt diễm.
Bạch Khải ác chiến cùng Hồng Thái Long, cũng giật mình kinh ngạc không nhỏ, thế nhưng phát hiện ra tu vi của đối phương đã vượt xa ngày trước. Bởi vì hắn không biết rằng, trước khi chết Vạn Kiếm Ma Quân đã hoàn trả lại một nửa tu vi cho Hồng Thái Long. Hơn nữa, long thể của Hồng Thái Long mười phần cứng rắn, hoàn toàn không thèm tránh né Hắc Diệu Minh Quang Kính bất ngờ tập kích, tựa hồ bất cứ giá nào cũng muốn liều mạng với mình.
Đang cố gắng kiên trì ngạnh kháng, chờ bốn người Ngân Giáp Thiên Quân giết chết Dược Thiên Sầu xong, sau đó chạy tới đây bang trợ mình giảm bớt áp lực, thì đột nhiên bốn phương tám hướng nở rộ thất thải quang mang, một đoàn Thất Thải Hỏa Diễm xông thẳng lên trời. Lúc này Bạch Khải không khỏi thất thanh kinh hô: "Tam muội chân hỏa!"
Hồng Thái Long nhân cơ hội Bạch Khải đang thất thần, liền ra tay đánh lén, chỉ thấy Hồng Thái Long há miệng phun ra hai đạo kim sắc quang mang, Phược Long Tác nháy mắt đem chân tay Bạch Khải trói chặt, mặc cho Bạch Khải giãy giụa như thế nào, cũng đều vô pháp thoát thân. Nhất thời, Bạch Khải sợ đến mức hồn phi phách tán.
Hồng Thái Long gầm lớn một tiếng: "Bạo Long Quyền!"
Thanh âm vừa dứt, vô số quyền ảnh điên cuồng kích thẳng vào trên người của Bạch Khải, làm cho Bạch Khải ngay cả phát ra tiếng kêu thảm cũng đều không thể, trong miệng không ngừng phún xuất ra máu tươi!
"Tam muội chân hỏa!" Ở phía bên kia, bốn người Ngân Giáp Thiên Quân cũng giật mình kinh hô, nhất thời trở tay không kịp đều bị Thất Thải Hỏa Diễm bao vây.
Lam Giáp Thiên Quân đang giương cung đứng ở trên không trung, vốn giữ khoảng cách khá xa, cho nên đã may mắn thuấn di tránh được. Nhưng ba người Ngân Giáp Thiên Quân ra tay công kích thì xui xẻo, liên tục thuấn di né tránh, mới thoát khỏi phạm vi hỏa diễm bao trùm, bất quá vũ khí trên tay đã dính phải Tam Muội Chân Hỏa. Lúc này ba người đều không chút do dự, ném binh khí xuống...!
Bình luận truyện