Tinh Thần Châu
Chương 1178: Không vì cái gì!
Vách núi băng nháy mắt hòa tan, không phải hóa thành nước, mà trực tiếp hóa thành sương mù, thậm chí nằm trong phạm vi Tam Muội Chân Hỏa bao phủ, hết thảy huyền băng đều hóa thành một màn sương mù dày đặc.
Lam Giáp Thiên Quân vừa mới tránh thoát, thì đã nhanh chóng phát hiện ra tình cảnh bi thảm của Bạch Khải, lúc này không khỏi rống lớn: "Minh Hoàng!"
Theo sau, xoay người phóng đến, Tru Hồn Cung ầm ầm bắn về phía Hồng Thái Long.
Trong đoàn Thất Thải Hỏa Diễm xen lẫn theo sương mù dày đặc, tuy không nhìn thấy thân ảnh của Dược Thiên Sầu đâu, nhưng thanh âm thì lại đột nhiên vang lên: "Sát....!"
Vạn ánh kim quang theo trong đoàn hỏa diễm phô thiên cái địa giận dữ phóng xuất ra ngoài. Bất quá Lam Giáp Thiên Quân vì muốn cứu thoát Minh Hoàng, thế nhưng cũng chẳng thèm quan tâm đến sinh tử của mình, chẳng những không tránh né màn công kích như mưa của thần kiến, tương phản còn kiên trì giương cung nhắm về phía Hồng Thái Long bắn ra một mũi tên.
Tên vừa rời dây cung, lập tức có mười mấy đạo kim quang, lấy khí thế không gì ngăn cản nổi, hung hăng đánh cho hắn nát thành cái sàng, Tru Hồn Cung trong tay cũng bị thần kiếm lướt qua chém đứt thành vài đoạn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thân mình của Lam Giáp Thiên Quân bạo nổ, bắn ra mười mấy cột máu tươi, hắn mang theo biểu tình không cam lòng, trong cổ họng nức nở sặc ra vài ngụm máu tươi, đầu nghẹo sang một bên, sau đó trực tiếp từ trên không trung rơi xuống cánh đồng băng tuyết.
Ba người Ngân Giáp Thiên Quân đang cuống quýt tránh né thần kiếm công kích, vừa quay đầu nhìn thấy một màn này, nhất thời cả đám hai mắt như muốn nứt ra, bi phẫn gào thét rung trời: "Lam Giáp....!"
Đúng lúc này, Hồng Thái Long mang theo một huyết nhân, từ trong hố sâu phóng vút lên. Đồng thời, mũi tên Tru Hồn Cung bay xoẹt qua người, kích thẳng xuống bên dưới cái hố sâu do Bạo Long Quyền lúc trước tạo thành, làm cho hố băng tứ phân ngũ liệt.
Thất Thải Hỏa Diễm bao trùm phạm vi gần ngàn thước đã cấp tốc thu nhỏ lại, một bóng hỏa nhân lao vút ra, vạn đạo kim quang quay về, lưu chuyển ở sau lưng bóng hỏa nhân, như một đàn cá vàng đang tung tăng bơi lội dưới nước bình thường.
Hồng Thái Long mang theo Bạch Khải vẫn đang bị Phược Long Tác vây khốn, lao đến bên người Dược Thiên Sầu, giao cho Dược Thiên Sầu nói: "Giữ lấy hắn, ta đã phong bế tu vi của hắn rồi."
Theo sau, đảo mắt nhìn ba người ở phía xa, cười lạnh nói: "Ba con hổ giấy này liền giao cho ta!"
Dược Thiên Sầu thu liễm Tam Muội Chân Hỏa quanh người, vươn tay đón lấy Phược Long Tác, trừng mắt lạnh nhìn Bạch Khải bị đánh cho không còn hình người. Dược Thiên Sầu sẽ không vì một chút tổn thương này mà cảm thấy đồng tình với hắn, nếu hôm nay mình không đánh bại hắn, thì kết cục của mình cũng chưa chắc đã hoàn hảo bao nhiêu. Không chuẩn còn bị Bạch Khải đem giao cho Yến Truy Tinh ah! Bởi vậy mới nói, nhân từ cùng địch là tàn khốc với bản thân mình!
"Đợi một chút!" Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu kêu Hồng Thái Long dừng bước, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào ba người đang ở phía xa. Nếu như ba người này tách nhau ra chạy trốn, chỉ sợ Hồng Thái Long sẽ không bắt hết được toàn bộ ah!
Thế nhưng lúc này ba người lại không quay đầu chạy trốn, tương phản còn mang theo biểu tình căm phẫn nhìn về phía này.
Hồng Thái Long khó hiểu nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn buông tha cho bọn chúng sao?"
Dược Thiên Sầu không giải thích, mà vươn tay ra, một chuôi thần kiếm lao vào trong tay của hắn, sau đó mặt không đổi sắc đem lưỡi kiếm đặt lên trên cổ Bạch Khải, nhìn ba người quát: "Nếu kẻ nào dám trốn, ta sẽ chém rụng đầu của Bạch Khải ngay lập tức. Nếu không muốn hắn chết, thì ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta sẽ suy nghĩ tha cho đám người các ngươi một con đường sống."
"Không được!" Nghe vậy Hồng Thái Long không khỏi giận dữ hét lớn: "Thả bọn chúng cũng được, nhưng hắn thì phải chết."
Dứt lời, ngón tay chỉ thẳng vào Bạch Khải, xem chừng trong lòng hắn vẫn còn nhớ đến mối thù của Dạ Thiên Không ah!
"Dược Thiên Sầu, ngươi nói thì phải giữ lời đấy nhé!" Lúc này, thanh âm bi phẫn của Ngân Giáp Thiên Quân từ phía xa truyền đến.
"Dược Thiên Sầu ta nói lời chắc chắn như đinh đóng thuyền. Ngươi đã nghe thấy ai nói qua, Dược Thiên Sầu ta không giữ chữ tín hay chưa?" Dược Thiên Sầu một tay nắm giữ Bạch Khải, mũi kiếm dính vào cổ của hắn, lớn tiếng nói: "Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn trả lời ta mấy cái vấn đề, cũng đáp ứng sau này thần phục ta. Ta cam đoan sẽ buông tha cho mấy người các ngươi."
Ba người Ngân Giáp Thiên Quân cười thảm nhìn nhau, nhất tề gật đầu, sau đó chậm rãi bay đến!
Lúc này, Dược Thiên Sầu mới thèm ngó sang Hồng Thái Long, nhắc nhở: "Hồng Thái Long! Đi phong bế tu vi của ba người kia lại cho ta."
Bạch Khải trông thấy ba người đang bay tới, ánh mắt ảm đạm vô quang, lập tức sáng ngời. Đồng thời trước ngực nhấp nhô vài cái, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi ứ đọng. Lúc này hai mắt như muốn nứt toác ra, nhìn về phía ba người liều mạng rống lên: "Chạy đi! Mau chạy đi..., đừng lo lắng cho ta..., đừng tin vào lời ma quỷ của hắn.....Ta cầu xin các ngươi."
Dược Thiên Sầu cũng không ra tay ngăn cản Bạch Khải kêu loạn, mà phơi bày ra bộ dáng thủ hạ lưu tình để cho ba người xem.
Ba người nhìn thấy bộ dáng của Bạch Khải, ai cũng không tưởng tượng ra được Minh Hoàng năm xưa phong độ ở Minh Hoàng Cung, sẽ rơi vào cái kết cục như ngày hôm nay. Ba người Ngân Giáp Thiên Quân mắt trào lệ nóng, cả đám ngoan cố lắc đầu cự tuyệt, bình sinh hôm nay là lần đầu tiên không nghe lệnh Minh Hoàng!
Ba người chẳng những không quay đầu chạy trốn, tương phản còn bay về phía này nhanh hơn. Nhất thời, sắc mặt của Bạch Khải đỏ bừng lên, trong vành mắt đã chảy ra huyết lệ, thất thanh kinh hô: "Đừng qua đây...Chạy đi ah!"
Vốn Hồng Thái Long căm hận Bạch Khải thấu xương thấu tủy, nhưng khi nhìn thấy hắn tình nguyện buông tha hy vọng sinh tồn duy nhất của mình, để bảo vệ cho đám thủ hạ, thì trong nội tâm cũng là chấn động không thôi. Bất quá, vẫn nhanh chóng thuấn di đến trước mặt ba người Ngân Giáp Thiên Quân, ra tay nhanh như chớp phong bế tu vi một thân của ba người, xách bọn hắn lại đây.
Thấy đại thế đã định, Dược Thiên Sầu vung tay lên, vạn kiếm hợp nhất thu vào, mang theo Bạch Khải đáp xuống vách núi băng, quẳng ném Bạch Khải xuống dưới đất.
Hồng Thái Long xách ba người Ngân Giáp Thiên Quân chạy đến, đồng dạng cũng ném xuống mặt đất, ba người liền vội vàng bò dậy muốn giúp đỡ Bạch Khải, nhưng tu vi một thân của ba người đã bị phong bế, căn bản là vô pháp nâng nổi Phược Long Tác lên.
Lúc này, cả tòa Băng Cung nguy nga tráng lệ xây dựng trên vách núi băng đã hòa tan thành sương mù, mà hai vợ chồng Tuyết Hoàng cũng từ xa loáng đến, trong tay Tuyết Hậu vẫn còn ôm theo nữ nhi đang mê ngủ. Hai người bị tràng ác chiến này hù dọa không nhỏ, nhưng Tam Muội Chân Hỏa của Dược Thiên Sầu đã hấp dẫn hai người, chiến sự vừa lắng xuống xong, hai vợ chồng liền vội vàng chạy đến, bọn họ đã nhìn thấy hy vọng cứu chữa cho nữ nhi rồi! Bởi vì Dược Thiên Sầu đã từng đáp ứng bọn họ.
"Thả hắn ra! Chúng ta đã thúc thủ chịu trói, ngươi đã phong bế tu vi của hắn rồi, vì sao còn không thả hắn ra." Ngân Giáp Thiên Quân nhìn về phía Hồng Thái Long giận dữ hét lên: "Coi như muốn giết hắn, thì cũng không cần phải đối xử với hắn như vậy, hắn từng là Minh Hoàng chí tôn chấp chưởng Minh giới, có tôn nghiêm của riêng hắn ah! Ít nhất năm xưa khi Vạn Kiếm Ma Quân chết đi, cũng không người nào vũ nhục qua hắn!"
Hồng Thái Long trên mặt không hề có một chút tình cảm sắc thái nào, nhưng không hiểu xuất phát từ nguyên nhân gì, thế nhưng lại há miệng ra, đem Phược Long Tác đang trói chặt Bạch Khải nuốt trở vào trong bụng.
Không bị Phược Long Tác áp bức, ba người mới nâng Bạch Khải dậy nổi, Bạch Khải phun ra vài ngụm máu tươi ứ đọng, nhìn ba người thần tình bi phẫn lắc đầu nói: "Làm sao ngốc nghếch như vậy ah! Bây giờ chúng ta không còn chút giá trị nào nữa rồi. Chẳng lẽ các ngươi còn mơ tưởng, hắn sẽ tình nguyện buông tha cho chúng ta ư?"
"Chúng ta biết rõ không còn đường sống." Đột nhiên, Tử Giáp Ngạo Quân thần tình chua sót, ha hả cười nói: "Nhưng chúng ta đã có thói quen đồng sinh đồng tử cùng ngài, nhiều năm qua đi theo ngài như vậy rồi, huống chi tánh mạng của mỗi người chúng ta đều là do ngài cứu về. Ngài cũng chưa từng bạc đãi chúng ta, đối với chúng ta không phân biệt trên dưới, ngài bảo chúng ta làm sao có thể nhẫn tâm mặc kệ ngài đây?"
Bạch Khải nhắm mắt lắng nghe, vành mắt ướt đẫm huyết lệ, bất thình lình mở ra, dùng sức nghiêng đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu, cắn răng nói: "Dược Thiên Sầu! Phải làm cách nào thì ngươi mới bằng lòng buông tha cho bọn hắn?"
Dược Thiên Sầu lạnh lùng nhìn Bạch Khải, không trả lời vấn đề này, tương phản còn thản nhiên hỏi: "Kỳ thực, trước khi ngươi muốn ra tay với ta, thì ta không hề có ác cảm đối với ngươi. Ta chỉ không hiểu, chẳng lẽ ngươi bởi vì Mộc Nguyên Tử ra tay đánh ngươi trọng thương, mà ngươi liền nhẫn tâm khai mở phong ấn thông đạo Ma giới, làm cho chúng sinh tam giới chôn cùng nhà ngươi hay sao?"
Bạch Khải giãy giụa thân hình mềm nhũn, nằm ở trong lòng Ngân Giáp Thiên Quân, cười ha hả nói: "Vì sao ư?"
"Ta cũng đang rất muốn biết đây? Ta từng vì chúng sinh tam giới mà suất lĩnh các huynh đệ vào sinh ra tử, cùng Kim Thái liều mạng phong ấn Ma giới. Ta từng vì chúng sinh tam giới, mà luôn luôn áp chế không cho Kim Thái làm xằng làm bậy trong suốt mười vạn năm dài!"
"Nhưng vì sao đây chứ?" Bạch Khải tức giận hỏi ngược lại: "Vì sao Kim Thái làm chuyện ác giết hại cả nhà Ô gia, báo ứng lại còn liên lụy đến ta? Vì sao Mộc Nguyên Tử không ra tay đối với kẻ đầu sỏ, mà không nói lý lẽ đánh ta trọng thương? Vì sao trong thiên hạ không có người nào đứng ra nói một câu đòi lại công đạo cho ta. Nếu thiên hạ đã phụ lòng ta, thì ta việc gì phải quản đến sinh tử của thiên hạ nữa đây cơ chứ?"
"Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, bởi không vì cái gì cả! Bởi chẳng quản ngươi cảm thấy mình có bao nhiêu tốt đẹp, đều là do ngươi tự cảm nhận mà thôi. Bây giờ toàn bộ hết thẩy đều là báo ứng dành cho nhà ngươi! Nếu vẫn không nghĩ ra, thì chậm rãi chờ đến kiếp sau mà nghĩ tiếp đi." Dược Thiên Sầu vừa nói vừa xuất ra một chuôi thần kiếm.
Hồng Thái Long hơi sững sờ, thầm nghĩ không phải là ngươi muốn thả Bạch Khải hay sao?
Hắn không biết rằng, lúc trước Dược Thiên Sầu hứa hẹn điều kiện cùng ba người Ngân Giáp Thiên Quân, chính là không muốn trong tương lai, đột nhiên xông ra mấy người tìm mình báo thù. Cho nên mới cố tình dụ hoặc ba người thúc thủ chịu trói, tránh để có cá lọt lưới!
Đối với Dược Thiên Sầu mà nói, nếu thả thì sẽ thả toàn bộ, còn nếu giết thì phải nhổ cỏ tận gốc!
Huống chi bây giờ Bạch Khải đã là người trong ma đạo, hắn từng ở Thiên Lý Hồ phát thề, sẽ tiêu diệt sạch người trong ma đạo, để huyết tế những sinh linh ở bên trong Yêu Quỷ Vực!
Lam Giáp Thiên Quân vừa mới tránh thoát, thì đã nhanh chóng phát hiện ra tình cảnh bi thảm của Bạch Khải, lúc này không khỏi rống lớn: "Minh Hoàng!"
Theo sau, xoay người phóng đến, Tru Hồn Cung ầm ầm bắn về phía Hồng Thái Long.
Trong đoàn Thất Thải Hỏa Diễm xen lẫn theo sương mù dày đặc, tuy không nhìn thấy thân ảnh của Dược Thiên Sầu đâu, nhưng thanh âm thì lại đột nhiên vang lên: "Sát....!"
Vạn ánh kim quang theo trong đoàn hỏa diễm phô thiên cái địa giận dữ phóng xuất ra ngoài. Bất quá Lam Giáp Thiên Quân vì muốn cứu thoát Minh Hoàng, thế nhưng cũng chẳng thèm quan tâm đến sinh tử của mình, chẳng những không tránh né màn công kích như mưa của thần kiến, tương phản còn kiên trì giương cung nhắm về phía Hồng Thái Long bắn ra một mũi tên.
Tên vừa rời dây cung, lập tức có mười mấy đạo kim quang, lấy khí thế không gì ngăn cản nổi, hung hăng đánh cho hắn nát thành cái sàng, Tru Hồn Cung trong tay cũng bị thần kiếm lướt qua chém đứt thành vài đoạn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thân mình của Lam Giáp Thiên Quân bạo nổ, bắn ra mười mấy cột máu tươi, hắn mang theo biểu tình không cam lòng, trong cổ họng nức nở sặc ra vài ngụm máu tươi, đầu nghẹo sang một bên, sau đó trực tiếp từ trên không trung rơi xuống cánh đồng băng tuyết.
Ba người Ngân Giáp Thiên Quân đang cuống quýt tránh né thần kiếm công kích, vừa quay đầu nhìn thấy một màn này, nhất thời cả đám hai mắt như muốn nứt ra, bi phẫn gào thét rung trời: "Lam Giáp....!"
Đúng lúc này, Hồng Thái Long mang theo một huyết nhân, từ trong hố sâu phóng vút lên. Đồng thời, mũi tên Tru Hồn Cung bay xoẹt qua người, kích thẳng xuống bên dưới cái hố sâu do Bạo Long Quyền lúc trước tạo thành, làm cho hố băng tứ phân ngũ liệt.
Thất Thải Hỏa Diễm bao trùm phạm vi gần ngàn thước đã cấp tốc thu nhỏ lại, một bóng hỏa nhân lao vút ra, vạn đạo kim quang quay về, lưu chuyển ở sau lưng bóng hỏa nhân, như một đàn cá vàng đang tung tăng bơi lội dưới nước bình thường.
Hồng Thái Long mang theo Bạch Khải vẫn đang bị Phược Long Tác vây khốn, lao đến bên người Dược Thiên Sầu, giao cho Dược Thiên Sầu nói: "Giữ lấy hắn, ta đã phong bế tu vi của hắn rồi."
Theo sau, đảo mắt nhìn ba người ở phía xa, cười lạnh nói: "Ba con hổ giấy này liền giao cho ta!"
Dược Thiên Sầu thu liễm Tam Muội Chân Hỏa quanh người, vươn tay đón lấy Phược Long Tác, trừng mắt lạnh nhìn Bạch Khải bị đánh cho không còn hình người. Dược Thiên Sầu sẽ không vì một chút tổn thương này mà cảm thấy đồng tình với hắn, nếu hôm nay mình không đánh bại hắn, thì kết cục của mình cũng chưa chắc đã hoàn hảo bao nhiêu. Không chuẩn còn bị Bạch Khải đem giao cho Yến Truy Tinh ah! Bởi vậy mới nói, nhân từ cùng địch là tàn khốc với bản thân mình!
"Đợi một chút!" Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu kêu Hồng Thái Long dừng bước, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào ba người đang ở phía xa. Nếu như ba người này tách nhau ra chạy trốn, chỉ sợ Hồng Thái Long sẽ không bắt hết được toàn bộ ah!
Thế nhưng lúc này ba người lại không quay đầu chạy trốn, tương phản còn mang theo biểu tình căm phẫn nhìn về phía này.
Hồng Thái Long khó hiểu nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn buông tha cho bọn chúng sao?"
Dược Thiên Sầu không giải thích, mà vươn tay ra, một chuôi thần kiếm lao vào trong tay của hắn, sau đó mặt không đổi sắc đem lưỡi kiếm đặt lên trên cổ Bạch Khải, nhìn ba người quát: "Nếu kẻ nào dám trốn, ta sẽ chém rụng đầu của Bạch Khải ngay lập tức. Nếu không muốn hắn chết, thì ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta sẽ suy nghĩ tha cho đám người các ngươi một con đường sống."
"Không được!" Nghe vậy Hồng Thái Long không khỏi giận dữ hét lớn: "Thả bọn chúng cũng được, nhưng hắn thì phải chết."
Dứt lời, ngón tay chỉ thẳng vào Bạch Khải, xem chừng trong lòng hắn vẫn còn nhớ đến mối thù của Dạ Thiên Không ah!
"Dược Thiên Sầu, ngươi nói thì phải giữ lời đấy nhé!" Lúc này, thanh âm bi phẫn của Ngân Giáp Thiên Quân từ phía xa truyền đến.
"Dược Thiên Sầu ta nói lời chắc chắn như đinh đóng thuyền. Ngươi đã nghe thấy ai nói qua, Dược Thiên Sầu ta không giữ chữ tín hay chưa?" Dược Thiên Sầu một tay nắm giữ Bạch Khải, mũi kiếm dính vào cổ của hắn, lớn tiếng nói: "Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn trả lời ta mấy cái vấn đề, cũng đáp ứng sau này thần phục ta. Ta cam đoan sẽ buông tha cho mấy người các ngươi."
Ba người Ngân Giáp Thiên Quân cười thảm nhìn nhau, nhất tề gật đầu, sau đó chậm rãi bay đến!
Lúc này, Dược Thiên Sầu mới thèm ngó sang Hồng Thái Long, nhắc nhở: "Hồng Thái Long! Đi phong bế tu vi của ba người kia lại cho ta."
Bạch Khải trông thấy ba người đang bay tới, ánh mắt ảm đạm vô quang, lập tức sáng ngời. Đồng thời trước ngực nhấp nhô vài cái, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi ứ đọng. Lúc này hai mắt như muốn nứt toác ra, nhìn về phía ba người liều mạng rống lên: "Chạy đi! Mau chạy đi..., đừng lo lắng cho ta..., đừng tin vào lời ma quỷ của hắn.....Ta cầu xin các ngươi."
Dược Thiên Sầu cũng không ra tay ngăn cản Bạch Khải kêu loạn, mà phơi bày ra bộ dáng thủ hạ lưu tình để cho ba người xem.
Ba người nhìn thấy bộ dáng của Bạch Khải, ai cũng không tưởng tượng ra được Minh Hoàng năm xưa phong độ ở Minh Hoàng Cung, sẽ rơi vào cái kết cục như ngày hôm nay. Ba người Ngân Giáp Thiên Quân mắt trào lệ nóng, cả đám ngoan cố lắc đầu cự tuyệt, bình sinh hôm nay là lần đầu tiên không nghe lệnh Minh Hoàng!
Ba người chẳng những không quay đầu chạy trốn, tương phản còn bay về phía này nhanh hơn. Nhất thời, sắc mặt của Bạch Khải đỏ bừng lên, trong vành mắt đã chảy ra huyết lệ, thất thanh kinh hô: "Đừng qua đây...Chạy đi ah!"
Vốn Hồng Thái Long căm hận Bạch Khải thấu xương thấu tủy, nhưng khi nhìn thấy hắn tình nguyện buông tha hy vọng sinh tồn duy nhất của mình, để bảo vệ cho đám thủ hạ, thì trong nội tâm cũng là chấn động không thôi. Bất quá, vẫn nhanh chóng thuấn di đến trước mặt ba người Ngân Giáp Thiên Quân, ra tay nhanh như chớp phong bế tu vi một thân của ba người, xách bọn hắn lại đây.
Thấy đại thế đã định, Dược Thiên Sầu vung tay lên, vạn kiếm hợp nhất thu vào, mang theo Bạch Khải đáp xuống vách núi băng, quẳng ném Bạch Khải xuống dưới đất.
Hồng Thái Long xách ba người Ngân Giáp Thiên Quân chạy đến, đồng dạng cũng ném xuống mặt đất, ba người liền vội vàng bò dậy muốn giúp đỡ Bạch Khải, nhưng tu vi một thân của ba người đã bị phong bế, căn bản là vô pháp nâng nổi Phược Long Tác lên.
Lúc này, cả tòa Băng Cung nguy nga tráng lệ xây dựng trên vách núi băng đã hòa tan thành sương mù, mà hai vợ chồng Tuyết Hoàng cũng từ xa loáng đến, trong tay Tuyết Hậu vẫn còn ôm theo nữ nhi đang mê ngủ. Hai người bị tràng ác chiến này hù dọa không nhỏ, nhưng Tam Muội Chân Hỏa của Dược Thiên Sầu đã hấp dẫn hai người, chiến sự vừa lắng xuống xong, hai vợ chồng liền vội vàng chạy đến, bọn họ đã nhìn thấy hy vọng cứu chữa cho nữ nhi rồi! Bởi vì Dược Thiên Sầu đã từng đáp ứng bọn họ.
"Thả hắn ra! Chúng ta đã thúc thủ chịu trói, ngươi đã phong bế tu vi của hắn rồi, vì sao còn không thả hắn ra." Ngân Giáp Thiên Quân nhìn về phía Hồng Thái Long giận dữ hét lên: "Coi như muốn giết hắn, thì cũng không cần phải đối xử với hắn như vậy, hắn từng là Minh Hoàng chí tôn chấp chưởng Minh giới, có tôn nghiêm của riêng hắn ah! Ít nhất năm xưa khi Vạn Kiếm Ma Quân chết đi, cũng không người nào vũ nhục qua hắn!"
Hồng Thái Long trên mặt không hề có một chút tình cảm sắc thái nào, nhưng không hiểu xuất phát từ nguyên nhân gì, thế nhưng lại há miệng ra, đem Phược Long Tác đang trói chặt Bạch Khải nuốt trở vào trong bụng.
Không bị Phược Long Tác áp bức, ba người mới nâng Bạch Khải dậy nổi, Bạch Khải phun ra vài ngụm máu tươi ứ đọng, nhìn ba người thần tình bi phẫn lắc đầu nói: "Làm sao ngốc nghếch như vậy ah! Bây giờ chúng ta không còn chút giá trị nào nữa rồi. Chẳng lẽ các ngươi còn mơ tưởng, hắn sẽ tình nguyện buông tha cho chúng ta ư?"
"Chúng ta biết rõ không còn đường sống." Đột nhiên, Tử Giáp Ngạo Quân thần tình chua sót, ha hả cười nói: "Nhưng chúng ta đã có thói quen đồng sinh đồng tử cùng ngài, nhiều năm qua đi theo ngài như vậy rồi, huống chi tánh mạng của mỗi người chúng ta đều là do ngài cứu về. Ngài cũng chưa từng bạc đãi chúng ta, đối với chúng ta không phân biệt trên dưới, ngài bảo chúng ta làm sao có thể nhẫn tâm mặc kệ ngài đây?"
Bạch Khải nhắm mắt lắng nghe, vành mắt ướt đẫm huyết lệ, bất thình lình mở ra, dùng sức nghiêng đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu, cắn răng nói: "Dược Thiên Sầu! Phải làm cách nào thì ngươi mới bằng lòng buông tha cho bọn hắn?"
Dược Thiên Sầu lạnh lùng nhìn Bạch Khải, không trả lời vấn đề này, tương phản còn thản nhiên hỏi: "Kỳ thực, trước khi ngươi muốn ra tay với ta, thì ta không hề có ác cảm đối với ngươi. Ta chỉ không hiểu, chẳng lẽ ngươi bởi vì Mộc Nguyên Tử ra tay đánh ngươi trọng thương, mà ngươi liền nhẫn tâm khai mở phong ấn thông đạo Ma giới, làm cho chúng sinh tam giới chôn cùng nhà ngươi hay sao?"
Bạch Khải giãy giụa thân hình mềm nhũn, nằm ở trong lòng Ngân Giáp Thiên Quân, cười ha hả nói: "Vì sao ư?"
"Ta cũng đang rất muốn biết đây? Ta từng vì chúng sinh tam giới mà suất lĩnh các huynh đệ vào sinh ra tử, cùng Kim Thái liều mạng phong ấn Ma giới. Ta từng vì chúng sinh tam giới, mà luôn luôn áp chế không cho Kim Thái làm xằng làm bậy trong suốt mười vạn năm dài!"
"Nhưng vì sao đây chứ?" Bạch Khải tức giận hỏi ngược lại: "Vì sao Kim Thái làm chuyện ác giết hại cả nhà Ô gia, báo ứng lại còn liên lụy đến ta? Vì sao Mộc Nguyên Tử không ra tay đối với kẻ đầu sỏ, mà không nói lý lẽ đánh ta trọng thương? Vì sao trong thiên hạ không có người nào đứng ra nói một câu đòi lại công đạo cho ta. Nếu thiên hạ đã phụ lòng ta, thì ta việc gì phải quản đến sinh tử của thiên hạ nữa đây cơ chứ?"
"Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, bởi không vì cái gì cả! Bởi chẳng quản ngươi cảm thấy mình có bao nhiêu tốt đẹp, đều là do ngươi tự cảm nhận mà thôi. Bây giờ toàn bộ hết thẩy đều là báo ứng dành cho nhà ngươi! Nếu vẫn không nghĩ ra, thì chậm rãi chờ đến kiếp sau mà nghĩ tiếp đi." Dược Thiên Sầu vừa nói vừa xuất ra một chuôi thần kiếm.
Hồng Thái Long hơi sững sờ, thầm nghĩ không phải là ngươi muốn thả Bạch Khải hay sao?
Hắn không biết rằng, lúc trước Dược Thiên Sầu hứa hẹn điều kiện cùng ba người Ngân Giáp Thiên Quân, chính là không muốn trong tương lai, đột nhiên xông ra mấy người tìm mình báo thù. Cho nên mới cố tình dụ hoặc ba người thúc thủ chịu trói, tránh để có cá lọt lưới!
Đối với Dược Thiên Sầu mà nói, nếu thả thì sẽ thả toàn bộ, còn nếu giết thì phải nhổ cỏ tận gốc!
Huống chi bây giờ Bạch Khải đã là người trong ma đạo, hắn từng ở Thiên Lý Hồ phát thề, sẽ tiêu diệt sạch người trong ma đạo, để huyết tế những sinh linh ở bên trong Yêu Quỷ Vực!
Bình luận truyện