Tinh Thần Châu
Chương 129: Trì lệnh tru sát
Hơn mười người trang phục tướng lĩnh phóng ngựa lên sườn núi, dẫn đầu chính là tướng lĩnh có dáng dấp như Trương Phi. Hơn mười kỵ đằng đằng sát khí dàn hàng ngang, Linh Vụ Tam Thánh sợ đến lui một bước, ngược lại đám người Khấu Tuyết Hoa lại không hề sợ hãi chút nào.
Dược Thiên Sầu chậm rãi đón hơn mười kỵ đi đến. Vị tướng lĩnh giống Trương Phi vừa thấy là Dược Thiên Sầu, nhất thời sửng sốt, nói: "Dược tiên sinh!"
Những tướng lĩnh khác cũng đưa mắt nhìn nhau, vị tướng lĩnh giống Trương Phi dẫn đầu xuống ngựa ôm quyền nói: "Gặp qua Dược tiên sinh."
Các tướng lĩnh đều cùng xuống ngựa ôm quyền nói: "Gặp qua Dược tiên sinh." Lúc đầu Dược Thiên Sầu dùng một khúc ca hoàn toàn thuyết phục bọn họ, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Quỷ Tướng Quân cũng không tệ, lễ gặp mặt tự nhiên không thể miễn.
Linh Vụ Tam Thánh thở phào nhẹ nhõm, mặt mũi của đệ tử Tất Trường Xuân quả nhiên thật lớn, những tướng lĩnh này cùng có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ như Quỷ Tướng Quân, tùy tiện đưa ra một người cũng có thể dễ dàng giết chết bọn họ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngày hôm nay lại vây quanh Linh Vụ Sơn, may là có Dược Thiên Sầu ở chỗ này.
"Không cần đa lễ." Dược Thiên Sầu đưa tay hỏi: "Ngày hôm nay các ngươi tới đây là có việc gì phải làm sao?"
Vị tướng lĩnh cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Ngày hôm nay nhận được thám tử hồi báo, nói nơi này linh khí dao động lợi hại, đại tướng quân đặc biệt lệnh cho chúng ta đến điều tra rõ tình huống."
"Nguyên lai là như vậy." Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn dưới chân núi, mẹ nó! Quả nhiên ăn no không chuyện gì làm, điều tra rõ tình huống có cần dùng trận thế lớn như vậy? Bất quá phỏng chừng do mình dời đi linh thạch bên trong địa quật nên phát sinh.
Dược Thiên Sầu nhìn mấy người Khấu Tuyết Hoa ôn hòa cười nói: "Các ngươi xuống núi trước, ta sẽ đến sau."
Mấy người rất phối hợp nghe lời liền đi, đi ngang qua hơn mười kỵ, cũng không ai ngăn cản bọn họ. Hồng Nương Tử nhìn thấy lúc này Dược Thiên Sầu lộ ra dáng tươi cười ôn hòa, lại nhìn mấy người Khấu Tuyết Hoa bỏ đi, chỉ còn lại ba người mình, có vẻ có điểm quạnh quẽ, lại nhìn những quỷ tướng lĩnh đứng dàn hàng, bỗng nhiên cảm giác có điểm không ổn, không phải nói còn phải đào linh thạch hai mươi ngày sao? Mấy ý niệm thoáng qua trong đầu, sắc mặt nàng ta trắng bệch một mảnh, thanh âm run nói: "Cầu tiên sinh buông tha cho ba người chúng ta, vừa rồi là Tam Nương sai, không nên đối tiên sinh đùa giỡn tâm nhãn."
Hầu Đại Toàn và Hoàng Nhị Uy hai người mơ hồ khó hiểu, thấy hình dạng đang cười tủm tỉm của Dược Thiên Sầu, thật không hiểu xảy ra chuyện gì? Không thấy ra Dược Thiên Sầu có chỗ nào đang tức giận a!
Dược Thiên Sầu xoay người đi ngang qua các quỷ tướng lĩnh, dáng tươi cười trên mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, vừa đi vừa nói chuyện: "Hồng Tam Nương, ngươi không cảm thấy chậm sao? Giả như người người làm sai xong đều xin lỗi thì không còn việc gì nữa, đây chẳng phải thiên hạ đã thái bình, còn cần đánh đánh giết giết làm gì?"
"Không!" Hồng Tam Nương thất kinh nói: "Cầu tiên sinh buông tha Tam Nương lần này." Nói xong định chạy tới kéo Dược Thiên Sầu.
"Yêu nghiệt lớn mật! Dám vô lễ đối với Dược tiên sinh." Tướng lĩnh giống Trương Phi quát lớn một tiếng, hoành thân chắn ngang sau lưng Dược Thiên Sầu, "bá" một tiếng, chiến đao bên hông rút ra nửa đoạn. Trong chốc lát, hơn mười đôi mắt đằng đằng sát khí trành hướng Hồng Tam Nương.
"Tam Nương biết sai rồi, Tam Nương thực sự biết sai rồi, cầu tiên sinh buông tha ta." Hồng Tam Nương lảo đảo lui trở lại. Lúc này Hầu Đại Toàn và Hoàng Nhị Uy cũng biết không đúng, sợ đến mức không biết nên làm gì, ở trước mặt một đám tướng lĩnh Quỷ Vương hậu kỳ, muốn chạy cũng chạy không thoát!
"Ta nhờ chư vị tướng quân đem ba yêu quái tru diệt ngay tại chỗ, một người không để lại." Dược Thiên Sầu xoay người lại băng lãnh vô tình nói.
Lời này vừa nói ra, Linh Vụ Tam Thánh bị hoảng sợ đến phát mộng. Chúng quỷ tướng cũng sửng sốt, chúng ta che chở ngươi là kính trọng ngươi, ngươi có tư cách gì ra lệnh cho chúng ta a! Bọn họ vừa quay đầu lại, đã thấy trong tay Dược Thiên Sầu chậm rãi giơ lên một lệnh bài ngăm đen, lúc này chấn động, bật người cùng kêu lên: "Mạt tướng tuân mệnh!"
Hơn mười bóng đen tu vi Quỷ Vương hậu kỳ đồng loạt hướng Linh Vụ Tam Thánh đánh tới, tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên liền ngừng bặt, một mảnh huyết vụ tản ra, ba yêu quái ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, dù thi thể cũng không thể tìm được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net
Trong đầu Dược Thiên Sầu hiện lên hình dạng Hồng Tam Nương uốn éo bờ mông tròn trịa cùng bộ ngực vun cao, lắc đầu thở dài nói: "Đáng tiếc một bộ ngực sữa. Vốn đang muốn thu về dùng, chỉ có một chút thông minh lại dám đem ra khoe khoang, tự làm bậy không thể sống!"
Hơn mười quỷ tướng quay về, cùng nhau ôm quyền, ý bảo đã hoàn thành nhiệm vụ. Dược Thiên Sầu tán thưởng gật đầu, đúng là quản lý kiểu quân sự hóa thật tốt! Lệnh ra như núi đổ, chỉ đâu đánh đó, cũng không mang theo sự thương lượng, xem ra ta ở tại tu chân giới cũng phải lộng một nhóm quân đội đi ra!
"Bên dưới ngọn núi này là một tòa linh thạch quáng, nếu ba yêu quái đã chết, có thể để cho đại tướng quân đến lấy." Dược Thiên Sầu thầm nghĩ, đúng là không công tiện nghi tên Mông Duyên kia.
"Ách…Là linh thạch quáng sao? Đại tướng quân còn tưởng rằng có bảo vật gì xuất thế." Tướng lĩnh giống Trương Phi tiếc hận nói, linh thạch đối với việc tu luyện của quỷ tu, căn bản không có tác dụng gì, bọn họ cần chính là âm khí, không cần linh khí.
Bất quá hắn cũng ra lệnh cho mấy người tản ra sưu tầm, hiển nhiên còn muốn nghiệm chứng xem lời của Dược Thiên Sầu có phải là thực sự hay không. Hắn quay đầu lại áy náy cười nói: "Tiên sinh chớ trách, cũng không phải ta không tin tiên sinh nói, thật sự quân mệnh trong người, phải cẩn thận."
Ta nói làm ra trận trượng lớn như vậy để làm chi đây! Nguyên lai tên Mông Duyên kia mang theo tâm tư muốn đến đoạt bảo, quả nhiên không kẻ nào là thứ tốt, bất quá các ngươi đã tới chậm một bước, những thứ đáng giá lão tử đều đã cầm đi. Dược Thiên Sầu xua tay cười cười, biểu thị đã hiểu, làm một quân nhân không cẩn thận không được, đội ngũ đi ra ngoài cũng không cần chiến tranh, còn không bằng dùng đao đi cắt cổ còn tự tại, đỡ phải mất mặt khi chiến bại. Đối với điểm ấy, hắn rất thưởng thức.
"Di!" Tên tướng lĩnh đột nhiên kỳ quái nói: "Tiên sinh, theo tin tức chúng ta biết, các ngươi không phải đều đã trở về sao? Sao còn dư lại mấy người các ngươi?"
Dược Thiên Sầu ha ha cười nói: "Khẳng định tin tức các ngươi có lầm rồi, ta không phải đang hảo hảo đứng ngay trước mặt ngươi sao!"
"Không phải!" Tướng lĩnh rất khẳng định phất phất tay, nói: "Dù tin tức chúng ta có lầm, Yêu Vương Ngao Lực cũng sẽ không nói bậy, bây giờ hắn còn đang ở chung một chỗ với đại tướng quân. Ta chính tai nghe được hắn nói, hôm trước hắn từng cùng mấy cao thủ Phù Tiên Đảo đánh nhau, kết quả song phương đều bị thất thế. Đồng thời ta nghe được thám tử truyền đến tin tức, người trên Vân Thiên Phong đều đã đi hết, chỉ còn lại sáu người thôi."
"Yêu Vương Ngao Lực là một trong thập đại yêu vương?"
"Đúng vậy, hắn cùng đại tướng quân cùng quản nơi này, hai người là anh em kết nghĩa."
Khuôn mặt Dược Thiên Sầu co quắp nói: "Không thể nào! Thực sự đi?"
"Tiên sinh không cần hoài nghi, mục tiêu lớn như vậy rời đi Yêu Quỷ Vực, há có thể qua mắt chúng ta. Bất quá tiên sinh cũng không cần sốt ruột, sáu người còn lại trên Vân Thiên Phong nói không chừng còn đang chờ mấy người tiên sinh." Hắn an ủi nói.
Dược Thiên Sầu có điểm không rõ ràng rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này vài tên tướng lĩnh đi sưu tầm cũng đã quay lại, đều ý bảo không có gì, chỉ có một tòa linh thạch quáng. Tên tướng lĩnh kia gật đầu, quả nhiên đúng như lời Dược Thiên Sầu đã nói.
"Tiên sinh cần phải trở lại?" Hắn hỏi.
Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Tất cả mọi người đi trở về, chúng ta tự nhiên cũng phải trở lại."
"Nếu tiên sinh không chê, trước khi mạt tướng trở lại phục mệnh sẽ hộ tống tiên sinh một đoạn đường."
Dược Thiên Sầu thấy hắn nói thật thành khẩn, nghĩ thầm, có các ngươi hộ tống là hay nhất, đỡ lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, gật đầu nói: "Vậy phiền phức tướng quân, ta gọi các đồng môn."
Có bọn họ, hắn cũng không có gì cố kỵ, trực tiếp ngự kiếm tới chân núi, tìm mấy người Khấu Tuyết Hoa, người sau hỏi vừa rồi nghe trên núi phát sinh tiếng kêu thảm thiết là chuyện gì xảy ra? Dược Thiên Sầu chỉ nói Linh Vụ Tam Thánh bị đám quỷ tướng giết, cũng không nói do chính mình sai khiến. Làm mọi người có chút giao tình với Hồng Tam Nương cũng thấy thổn thức không ngớt. Sau khi biết đệ tử các phái đã trở về, mọi người lại càng ngạc nhiên. Sau đó nhờ đám quỷ tướng hộ tống, mọi người không hề cố kỵ hướng Vân Thiên Phong bay đi.
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
Dược Thiên Sầu chậm rãi đón hơn mười kỵ đi đến. Vị tướng lĩnh giống Trương Phi vừa thấy là Dược Thiên Sầu, nhất thời sửng sốt, nói: "Dược tiên sinh!"
Những tướng lĩnh khác cũng đưa mắt nhìn nhau, vị tướng lĩnh giống Trương Phi dẫn đầu xuống ngựa ôm quyền nói: "Gặp qua Dược tiên sinh."
Các tướng lĩnh đều cùng xuống ngựa ôm quyền nói: "Gặp qua Dược tiên sinh." Lúc đầu Dược Thiên Sầu dùng một khúc ca hoàn toàn thuyết phục bọn họ, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Quỷ Tướng Quân cũng không tệ, lễ gặp mặt tự nhiên không thể miễn.
Linh Vụ Tam Thánh thở phào nhẹ nhõm, mặt mũi của đệ tử Tất Trường Xuân quả nhiên thật lớn, những tướng lĩnh này cùng có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ như Quỷ Tướng Quân, tùy tiện đưa ra một người cũng có thể dễ dàng giết chết bọn họ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngày hôm nay lại vây quanh Linh Vụ Sơn, may là có Dược Thiên Sầu ở chỗ này.
"Không cần đa lễ." Dược Thiên Sầu đưa tay hỏi: "Ngày hôm nay các ngươi tới đây là có việc gì phải làm sao?"
Vị tướng lĩnh cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Ngày hôm nay nhận được thám tử hồi báo, nói nơi này linh khí dao động lợi hại, đại tướng quân đặc biệt lệnh cho chúng ta đến điều tra rõ tình huống."
"Nguyên lai là như vậy." Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn dưới chân núi, mẹ nó! Quả nhiên ăn no không chuyện gì làm, điều tra rõ tình huống có cần dùng trận thế lớn như vậy? Bất quá phỏng chừng do mình dời đi linh thạch bên trong địa quật nên phát sinh.
Dược Thiên Sầu nhìn mấy người Khấu Tuyết Hoa ôn hòa cười nói: "Các ngươi xuống núi trước, ta sẽ đến sau."
Mấy người rất phối hợp nghe lời liền đi, đi ngang qua hơn mười kỵ, cũng không ai ngăn cản bọn họ. Hồng Nương Tử nhìn thấy lúc này Dược Thiên Sầu lộ ra dáng tươi cười ôn hòa, lại nhìn mấy người Khấu Tuyết Hoa bỏ đi, chỉ còn lại ba người mình, có vẻ có điểm quạnh quẽ, lại nhìn những quỷ tướng lĩnh đứng dàn hàng, bỗng nhiên cảm giác có điểm không ổn, không phải nói còn phải đào linh thạch hai mươi ngày sao? Mấy ý niệm thoáng qua trong đầu, sắc mặt nàng ta trắng bệch một mảnh, thanh âm run nói: "Cầu tiên sinh buông tha cho ba người chúng ta, vừa rồi là Tam Nương sai, không nên đối tiên sinh đùa giỡn tâm nhãn."
Hầu Đại Toàn và Hoàng Nhị Uy hai người mơ hồ khó hiểu, thấy hình dạng đang cười tủm tỉm của Dược Thiên Sầu, thật không hiểu xảy ra chuyện gì? Không thấy ra Dược Thiên Sầu có chỗ nào đang tức giận a!
Dược Thiên Sầu xoay người đi ngang qua các quỷ tướng lĩnh, dáng tươi cười trên mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, vừa đi vừa nói chuyện: "Hồng Tam Nương, ngươi không cảm thấy chậm sao? Giả như người người làm sai xong đều xin lỗi thì không còn việc gì nữa, đây chẳng phải thiên hạ đã thái bình, còn cần đánh đánh giết giết làm gì?"
"Không!" Hồng Tam Nương thất kinh nói: "Cầu tiên sinh buông tha Tam Nương lần này." Nói xong định chạy tới kéo Dược Thiên Sầu.
"Yêu nghiệt lớn mật! Dám vô lễ đối với Dược tiên sinh." Tướng lĩnh giống Trương Phi quát lớn một tiếng, hoành thân chắn ngang sau lưng Dược Thiên Sầu, "bá" một tiếng, chiến đao bên hông rút ra nửa đoạn. Trong chốc lát, hơn mười đôi mắt đằng đằng sát khí trành hướng Hồng Tam Nương.
"Tam Nương biết sai rồi, Tam Nương thực sự biết sai rồi, cầu tiên sinh buông tha ta." Hồng Tam Nương lảo đảo lui trở lại. Lúc này Hầu Đại Toàn và Hoàng Nhị Uy cũng biết không đúng, sợ đến mức không biết nên làm gì, ở trước mặt một đám tướng lĩnh Quỷ Vương hậu kỳ, muốn chạy cũng chạy không thoát!
"Ta nhờ chư vị tướng quân đem ba yêu quái tru diệt ngay tại chỗ, một người không để lại." Dược Thiên Sầu xoay người lại băng lãnh vô tình nói.
Lời này vừa nói ra, Linh Vụ Tam Thánh bị hoảng sợ đến phát mộng. Chúng quỷ tướng cũng sửng sốt, chúng ta che chở ngươi là kính trọng ngươi, ngươi có tư cách gì ra lệnh cho chúng ta a! Bọn họ vừa quay đầu lại, đã thấy trong tay Dược Thiên Sầu chậm rãi giơ lên một lệnh bài ngăm đen, lúc này chấn động, bật người cùng kêu lên: "Mạt tướng tuân mệnh!"
Hơn mười bóng đen tu vi Quỷ Vương hậu kỳ đồng loạt hướng Linh Vụ Tam Thánh đánh tới, tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên liền ngừng bặt, một mảnh huyết vụ tản ra, ba yêu quái ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, dù thi thể cũng không thể tìm được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net
Trong đầu Dược Thiên Sầu hiện lên hình dạng Hồng Tam Nương uốn éo bờ mông tròn trịa cùng bộ ngực vun cao, lắc đầu thở dài nói: "Đáng tiếc một bộ ngực sữa. Vốn đang muốn thu về dùng, chỉ có một chút thông minh lại dám đem ra khoe khoang, tự làm bậy không thể sống!"
Hơn mười quỷ tướng quay về, cùng nhau ôm quyền, ý bảo đã hoàn thành nhiệm vụ. Dược Thiên Sầu tán thưởng gật đầu, đúng là quản lý kiểu quân sự hóa thật tốt! Lệnh ra như núi đổ, chỉ đâu đánh đó, cũng không mang theo sự thương lượng, xem ra ta ở tại tu chân giới cũng phải lộng một nhóm quân đội đi ra!
"Bên dưới ngọn núi này là một tòa linh thạch quáng, nếu ba yêu quái đã chết, có thể để cho đại tướng quân đến lấy." Dược Thiên Sầu thầm nghĩ, đúng là không công tiện nghi tên Mông Duyên kia.
"Ách…Là linh thạch quáng sao? Đại tướng quân còn tưởng rằng có bảo vật gì xuất thế." Tướng lĩnh giống Trương Phi tiếc hận nói, linh thạch đối với việc tu luyện của quỷ tu, căn bản không có tác dụng gì, bọn họ cần chính là âm khí, không cần linh khí.
Bất quá hắn cũng ra lệnh cho mấy người tản ra sưu tầm, hiển nhiên còn muốn nghiệm chứng xem lời của Dược Thiên Sầu có phải là thực sự hay không. Hắn quay đầu lại áy náy cười nói: "Tiên sinh chớ trách, cũng không phải ta không tin tiên sinh nói, thật sự quân mệnh trong người, phải cẩn thận."
Ta nói làm ra trận trượng lớn như vậy để làm chi đây! Nguyên lai tên Mông Duyên kia mang theo tâm tư muốn đến đoạt bảo, quả nhiên không kẻ nào là thứ tốt, bất quá các ngươi đã tới chậm một bước, những thứ đáng giá lão tử đều đã cầm đi. Dược Thiên Sầu xua tay cười cười, biểu thị đã hiểu, làm một quân nhân không cẩn thận không được, đội ngũ đi ra ngoài cũng không cần chiến tranh, còn không bằng dùng đao đi cắt cổ còn tự tại, đỡ phải mất mặt khi chiến bại. Đối với điểm ấy, hắn rất thưởng thức.
"Di!" Tên tướng lĩnh đột nhiên kỳ quái nói: "Tiên sinh, theo tin tức chúng ta biết, các ngươi không phải đều đã trở về sao? Sao còn dư lại mấy người các ngươi?"
Dược Thiên Sầu ha ha cười nói: "Khẳng định tin tức các ngươi có lầm rồi, ta không phải đang hảo hảo đứng ngay trước mặt ngươi sao!"
"Không phải!" Tướng lĩnh rất khẳng định phất phất tay, nói: "Dù tin tức chúng ta có lầm, Yêu Vương Ngao Lực cũng sẽ không nói bậy, bây giờ hắn còn đang ở chung một chỗ với đại tướng quân. Ta chính tai nghe được hắn nói, hôm trước hắn từng cùng mấy cao thủ Phù Tiên Đảo đánh nhau, kết quả song phương đều bị thất thế. Đồng thời ta nghe được thám tử truyền đến tin tức, người trên Vân Thiên Phong đều đã đi hết, chỉ còn lại sáu người thôi."
"Yêu Vương Ngao Lực là một trong thập đại yêu vương?"
"Đúng vậy, hắn cùng đại tướng quân cùng quản nơi này, hai người là anh em kết nghĩa."
Khuôn mặt Dược Thiên Sầu co quắp nói: "Không thể nào! Thực sự đi?"
"Tiên sinh không cần hoài nghi, mục tiêu lớn như vậy rời đi Yêu Quỷ Vực, há có thể qua mắt chúng ta. Bất quá tiên sinh cũng không cần sốt ruột, sáu người còn lại trên Vân Thiên Phong nói không chừng còn đang chờ mấy người tiên sinh." Hắn an ủi nói.
Dược Thiên Sầu có điểm không rõ ràng rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này vài tên tướng lĩnh đi sưu tầm cũng đã quay lại, đều ý bảo không có gì, chỉ có một tòa linh thạch quáng. Tên tướng lĩnh kia gật đầu, quả nhiên đúng như lời Dược Thiên Sầu đã nói.
"Tiên sinh cần phải trở lại?" Hắn hỏi.
Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Tất cả mọi người đi trở về, chúng ta tự nhiên cũng phải trở lại."
"Nếu tiên sinh không chê, trước khi mạt tướng trở lại phục mệnh sẽ hộ tống tiên sinh một đoạn đường."
Dược Thiên Sầu thấy hắn nói thật thành khẩn, nghĩ thầm, có các ngươi hộ tống là hay nhất, đỡ lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, gật đầu nói: "Vậy phiền phức tướng quân, ta gọi các đồng môn."
Có bọn họ, hắn cũng không có gì cố kỵ, trực tiếp ngự kiếm tới chân núi, tìm mấy người Khấu Tuyết Hoa, người sau hỏi vừa rồi nghe trên núi phát sinh tiếng kêu thảm thiết là chuyện gì xảy ra? Dược Thiên Sầu chỉ nói Linh Vụ Tam Thánh bị đám quỷ tướng giết, cũng không nói do chính mình sai khiến. Làm mọi người có chút giao tình với Hồng Tam Nương cũng thấy thổn thức không ngớt. Sau khi biết đệ tử các phái đã trở về, mọi người lại càng ngạc nhiên. Sau đó nhờ đám quỷ tướng hộ tống, mọi người không hề cố kỵ hướng Vân Thiên Phong bay đi.
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
Bình luận truyện