Tinh Thần Châu

Chương 130: Trở về là tốt rồi



Sáu người còn ở lại Vân Thiên Phong không phải ai khác, chính là sáu cung phụng của Phù Tiên Đảo. Những trưởng lão sáu môn phái trước khi đi trong ngực đều có hai chuyện ăn năn, một là không biết người đả thương sáu cung phụng của Phù Tiên Đảo là ai, còn hai là muốn gặp mặt Dược Thiên Sầu. Chuyện thứ nhất người ta nói rõ sẽ không để lộ ra, về phần muốn gặp Dược Thiên Sầu, cũng không biết hắn có thể còn sống trở về hay không, dù là sống trở về cũng không biết phải chờ tới lúc nào. Dù sao đều không phải đệ tử nhà mình, thật không tiện ở lại cùng người của Phù Tiên Đảo mà chờ đợi.
 
Kỳ thực sáu cung phụng đợi suốt hai ngày cũng có chút nóng ruột, rõ ràng từ trên thần thức la bàn có thể nhìn thấy vị trí của họ, rồi lại không dám đi xuống núi tìm kiếm, người đã đánh thương họ đã cảnh cáo rất rõ ràng. Dùng thần thức truyền âm cũng đã thử vài lần, nhưng địa phương Yêu Quỷ Vực này thực sự rất kỳ quái, thần thức truyền âm vừa đụng phải âm vụ phiêu đãng liền truyền không ra, bởi vậy chỉ cần liên tưởng đến người kia có thể dùng thần thức đả thương bọn họ, không khỏi càng thêm hoảng sợ, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
 
"Di! Bọn họ đã trở về." Một gã cung phụng nhìn chằm chằm vào la bàn trước mắt kỳ quái nói. Mấy người nghe vậy liền vây quanh, thần thức quang điểm trên la bàn đang thẳng tắp thật nhanh hướng bên này bay tới.
 
Quan Định Hải trầm giọng nói: "Thật to gan, không ngờ dám ngự kiếm bay tới, khẳng định là tên hỗn tiểu tử Dược Thiên Sầu ra chủ ý, không biết ngự kiếm phi hành trong Yêu Quỷ Vực sẽ rất nguy hiểm sao? Uy Vũ làm sao mà dạy đồ đệ vậy!"
 
Nói ra lời trách cứ, cũng không có vị đạo như trách mắng thật sự, phảng phất đang nói cho mọi người, cũng chỉ có Dược Thiên Sầu mới dám ở Yêu Quỷ Vực làm như vậy. Vài tên cung phụng mỉm cười, cười tâm tư của hắn. Bất quá đệ tử này thật sự làm những lão già như bọn họ nở mày nở mặt với các môn phái, cũng làm Phù Tiên Đảo nở mặt, bằng không sao đáng giá để sáu vị cung phụng ở lại nơi này chờ bọn họ.
 
Kỳ quái chính là, sáu đệ tử một đường bay tới tựa hồ không hề đụng tới một chút nguy hiểm nào, tốc độ không hề giảm xuống, đã thẳng bức đỉnh núi. Mấy cung phụng cũng thở phào nhẹ nhõm, Ma Cửu Cô và Quan Định Hải cũng vậy, sáu người cùng đưa mắt nhìn xuống dưới.
 
Sáu đạo lưu quang trực tiếp xuyên phá mây đen, rơi vào địa phương gần đỉnh núi thu liễm. Năm quỷ tướng cùng đi chắp tay nói: "Dược tiên sinh đi bình an."
 
Dược Thiên Sầu đáp lễ nói: "Tạ ơn năm vị đại ca, điều khác ta cũng không nói nữa, Dược Thiên Sầu ghi nhớ phần nhân tình này, ngày khác tái báo." Năm quỷ tướng lại lần nữa chắp tay, hóa thành vài đạo hắc sát rời đi, tốc độ còn nhanh hơn khi tiễn bọn họ, chỉ còn lại tiếng rít xa xa.
 
Bằng tu vi sáu người Dược Thiên Sầu nhìn không thấy tình huống trên đỉnh núi, nhưng sáu vị cung phụng trên đỉnh núi lại có thể nhìn thấy tình huống bọn họ, đều giật mình, không ngờ là năm quỷ tu có tu vi Quỷ Vương hậu kỳ tự mình đưa tiễn, giá thế thật có điểm quá lớn. Quan Định Hải liệt miệng cười mắng: "Tiểu tử thối cái giá thật lớn, không ngờ dám lao động năm quỷ tu có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ đưa tiễn, mà trên núi còn có sáu đại cung phụng nghênh tiếp, chỉ sợ lão phu có đến Yêu Quỷ Vực cũng không được đãi ngộ này." Hắn nói lời này cũng không ngẫm lại, chính mình là bị người đánh đuổi ra.
 
Dược Thiên Sầu dẫn mấy người đi tới bên ngoài cũng không dám xông loạn, cao giọng hô: "Không biết là vị tiền bối nào ở bên trong, đệ tử Dược Thiên Sầu cầu kiến."
 
Ma Cửu Cô hướng ngoài trận đánh ra một đạo pháp quyết, trầm giọng nói: "Trực tiếp vào đi."
 
Ách…thanh âm sao lại quen thuộc như vậy? Dược Thiên Sầu giật mình, mấy người trực tiếp đi vào, thấy Ma Cửu Cô đang đứng tay chống quải trượng lại giật mình, thầm nghĩ bà vì sao mà tới. Một bên Khấu Tuyết Hoa đã hành lễ nói: "Đệ tử Khấu Tuyết Hoa gặp qua chư vị cung phụng."
 
Trong những người này chỉ có Khấu Tuyết Hoa từng gặp qua các cung phụng, mấy người Dược Thiên Sầu căn bản là không biết họ, lúc này cũng theo hành lễ, trong ngực đều khiếp sợ không ngớt, sáu đại cung phụng của Phù Tiên Đảo vì sao đều ở chỗ này? Dược Thiên Sầu thầm nghĩ, chẳng lẽ mấy cao thủ đánh với Yêu Vương Ngao Lực chính là mấy người này?
 
Qua một lát, Dược Thiên Sầu nghĩ có điểm không thích hợp, ánh mắt đám lão gia đều đang đảo quanh trên người hắn, thật sự làm hắn có cảm giác dựng đứng tóc gáy. Cảm giác này kém xa khi bị một đám mỹ nữ quan sát.
 
"Ngươi là Dược Thiên Sầu?" Quan Định Hải trầm giọng quát.
 
Mẹ nó! Lão vương bát đản, lão tử chiêu ngươi chọc giận ngươi sao? Dược Thiên Sầu hành lễ nói: "Chính là đệ tử."
 
"Được rồi, ở đây không phải nơi ở lâu, có chuyện về hãy nói. Định Hải!" Ma Cửu Cô chống mạnh quải trượng quát.
 
Quan Định Hải vội khom người, không hề nói gì, ánh mắt hung hăng trừng trừng trên người Dược Thiên Sầu, lập tức thi pháp phóng xuất ra một phi hành thuyền còn nhỏ hơn các đệ tử của hắn. Một đám người đi lên, do Quan Định Hải tự mình điều khiển, phi thuyền dần dần gia tốc, càng lúc càng nhanh, thoáng qua không còn hình bóng.
 
Trên thuyền, Dược Thiên Sầu tương đối điệu thấp chen ở mặt sau cùng, thấy những người khác đều khoanh chân đả tọa tu luyện, trong lòng hắn cười nhạo một tiếng, các ngươi ngồi đây một năm cũng không bằng vài viên cực phẩm linh thạch của lão tử. Vì vậy hắn rất an tâm mà ngủ. Nhưng Tiếu Uyển Thanh lại thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát hắn, thần tình trong ánh mắt đều là ước ao. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
 
Đêm đã qua, ngoài khơi đón ánh nắng ban mai lấp lánh, phi thuyền đột nhiên giảm tốc độ, Dược Thiên Sầu đang ngủ mơ mơ màng màng bị trôi về phía trước, hoàn hảo lúc này nhờ Tiếu Uyển Thanh lúc nào cũng quan tâm hắn liền ngăn lại, nhưng vẫn bị quăng ngã lông lốc.
 
Dược Thiên Sầu bò lên phẫn nộ quát: "Ta kháo…" Vừa nói ra hai chữ, liền phát hiện rất nhiều ánh mắt đang nhìn chính mình, lúc này nhìn ra ngoài đổi giọng ngượng ngùng nói: "Nhanh như vậy đã đến Phù Tiên Đảo, ha ha, thật nhanh, thực sự thật nhanh." Nói xong chột dạ ngồi xuống, thầm nghĩ hai chữ kia chắc bọn họ nghe không hiểu.
 
Tuy rằng mọi người nghe không hiểu hai chữ kia có ý nghĩa gì, nhưng nghĩ đến cũng không phải lời gì hữu ích, cũng không ai lưu ý, đều chỉ mỉm cười. Tiếu Uyển Thanh càng che miệng cười trộm không ngừng. Quan Định Hải ngồi đầu thuyền quay lại nhìn hắn, thầm nghĩ, quả thực vô pháp vô thiên, ta phải điều khiển thuyền một đêm, ngươi thật đúng là không khách khí, không ngờ ngủ suốt một đêm, ta cho ngươi ngủ!
 
Sáu vị cung phụng trở về, tràng diện nghênh tiếp của Phù Tiên Đảo thật lớn, Phùng Hướng Thiên dẫn theo các trưởng lão đứng trước đại điện Bồng Lai Các nghênh tiếp. Mọi người xuống thuyền, Dược Thiên Sầu vẫn đang điệu thấp trốn ở mặt sau cùng, thấy không có chuyện gì liên quan đến những tiểu đệ tử như bọn họ, tìm thấy Quan Uy Vũ đang đứng trong đám người nghênh tiếp, liền chạy nhanh tới hành lễ nói: "Sư phụ, đệ tử đã trở về." Nhìn thấy Phí Đức Nam đứng bên người sư phục, lại hành lễ nói: "Phí trưởng lão."
 
Quan Uy Vũ vỗ vai hắn ha ha cười nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, không tệ, không tệ."
 
Đối với sự tích quang vinh của đồ đệ, người làm sư phụ như hắn cũng được dính đầy mặt mũi. Lúc trước một nhóm người trở về đã sớm đem chuyện Dược Thiên Sầu làm tại Yêu Quỷ Vực nhuộm đẫm sôi sùng sục, huyên náo đến mức toàn bộ Phù Tiên Đảo không ai không biết. Hai ngày nay Quan Uy Vũ mừng rỡ cười toe toét không thể khép miệng lại.
 
Khấu Tuyết Hoa cùng hai đệ tử Vạn Phân Viên tự nhiên cũng đến thi lễ với Phí Đức Nam. Phí Đức Nam cũng vui vẻ không ngừng a! Vạn Phân Viên tuy đi ba người, nhưng đều còn sống trở về. Nhất là dưới tình huống toàn bộ đệ tử Nguyên Anh kỳ của Phù Tiên Đảo bị diệt, chỉ có Khấu Tuyết Hoa lại không sao, lại nói trên mặt đúng là có mặt mũi nha!
 
Kỳ thực ba người Khấu Tuyết Hoa cũng thấy may mắn không ngớt, nguyên bản Phí Đức Nam phái các nàng đi theo bảo hộ Dược Thiên Sầu, kết quả ngoài dự đoán mọi người, nếu như không phải có Dược Thiên Sầu, thật đúng không biết còn sống trở về được hay không.
 
"Lão Quan, đây là đồ đệ ngươi tên Dược Thiên Sầu? Không tệ…Quan trưởng lão, đây là đồ đệ Dược Thiên Sầu của ngươi sao? Không tệ nha!..."
 
Không ngừng có các trưởng lão các mạch cùng Quan Uy Vũ chào hỏi, con mắt đều không ngoại lệ nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu. Quan Uy Vũ liên tục ha ha cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy…" Còn Dược Thiên Sầu chỉ liên tục cúi đầu khom lưng hành lễ với từng trưởng lão, tai lại làm như không nghe thấy gì.
 
"Uy Vũ, ngươi theo ta qua đây một chút." Bỗng nhiên có người đi tới hừ lạnh nói. Dáng tươi cười của Quan Uy Vũ nhất thời cứng lại trên mặt, khiếp sinh sinh nói: "Phụ thân!" Rồi lập tức đi theo người nọ.
 
Ta kháo! Lão vương bát đản không ngờ lại là phụ thân của sư phụ? Dược Thiên Sầu cũng ngây ngẩn cả người, đây chẳng phải là vị cung phụng điều khiển phi thuyền sao? Ngẫm lại một lão đầu tóc trắng xóa lại gọi một lão đầu cũng tóc trắng xóa là phụ thân, Dược Thiên Sầu liền nổi da gà. Thầm nghĩ, phải nhanh chóng luyện ra đan dược thanh xuân bất lão mới được, tuổi còn trẻ như mình thật tốt! Thân hình hắn lén lút chậm rãi biến mất trong đám người…
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện