Tinh Thần Châu

Chương 352: Hắc hỏa



Bất quá có chuyện khiển cho hắn hoài nghi, hàn lãnh đến xương cốt trước đó khiến cho hắn khắc cốt mình tâm! Còn có chuyện vừa té xỉu, tuyệt đối không phải nằm mơ, mà là thực sự tồn tại.
 
Quái sự, hiện tại lại không cảm giác lạnh như vậy, chỉ là hơi cảm thấy lạnh một chút, có kỳ hoặc! Dược Thiên Sầu còn đang suy nghĩ, thấy trên người không có Thanh hỏa hộ thể nhưng vẫn binh yên vô sự, ngẳng đầu nhìn hắc sát giống như mây bay trên đỉnh đầu, nhất thời hiểu ra. Ánh mắt rơi vào đầu cùng lóng lánh hồng quang ở phía trước, cần thận đi tới, vừa đến cửa động ngay đầu cùng, lập tức bị tràng cảnh trước mắt làm ngây người...
 
Hắn đang ở ngay cửa động trên một vách đá khổng lồ nằm ở không gian ngầm dưới đất, trước mắt là liệt diễm hừng hực tận trời mênh mông, liệt diễm màu đen! Phía dưới là dung nham đỏ bừng, nhuộm đãm liệt diễm màu đen thành đỏ tươi, bất quá cũng rất dễ nhận ra bản sắc của liệt diễm là màu đen. Ở giữa dung nham nóng chảy có từng đóa liên hoa cực lớn màu đen, liệt diễm chính do hắc sắc liên hoa phun ra đan nhau tạo thành, cũng giống như ngày trước hắn nhìn thấy đóa liên hoa màu xanh phun ra liệt diễm màu xanh, nhưng thanh sắc liên hoa lại không lớn bằng hắc sắc liên hoa hiện tại. Nói chung, toàn bộ tràng diện cùng khí thế rất to lớn.
 
Dược Thiên Sầu gặp qua Thanh hỏa do thanh liên dựng dục ra, tự nhiên liếc mắt liền hiểu được hắc liên có ý nghĩa gì, rất hiển nhiên, hắc sắc hỏa hải (biển lửa màu đen) trước mắt chính là U Minh Hỏa Hải trong miệng Ngu Cơ nhắc tới, cũng là U Minh ma trơi trong truyền thuyết của Yêu Quý Vực, làm cho hắn càng thêm khát vọng có được Hắc hỏa trong Tam Vị Chân Hỏa.
 
Lao lực trắc trở, rốt cục đi tới đây, Dược Thiên Sầu có chút kích động, nhưng không vui vẻ được bao lâu, cỗ hàn ý thấm tận xương lại lặng lẽ bò lên trên thân thể, hắn nhịn không được rùng mình, loại tư vị phảng phất như muốn đông cứng cả máu thật không dễ chịu.
 
Kháo! Lẽ nào lại phải hôn mê thêm một lần? Ở đây rốt cục có thứ quỷ gì. Cảm giác ý thức của mình lại có chút muốn hỗn loạn, Dược Thiên Sầu lại kinh nghi bất định lo lắng. Đúng lúc này, nguyên anh đang khoanh chân trong đan điền hắn đột nhiên bộc phát ra một trận kim quang, toàn bộ nguyên anh liền biến thành tiểu kim nhân lòe lòe kim quang. Một cỗ cảm giác ấm áp dũng hướng toàn thân, trong nháy mắt hàn ý bị xua tan hoàn toàn, mà kim quang trên người nguyên anh cũng chậm rãi biến mất. Dược Thiên Sầu nao nao, lập tức vui vẻ, xem ra do viên Kim Châu lại phát huy kỳ hiệu.
 
Nơi đây có cổ quái, không thích họp ở lâu. Dược Thiên Sầu ló đầu ra ngoài động cấp tốc quan sát, chỉ thấy biển lửa trước mắt tuy bị nhuộm đãm thành màu đỏ, nhưng trên đỉnh hỏa thế rõ ràng là hắc sắc mình diễm, liệt hỏa hừng hực thiêu đốt tỏa ra khói đen, tập hợp biến thành như mây đen áp đỉnh bên trên không gian ngầm. Có lẽ bởi vì khí lưu do gió sản sinh, mây đen tập hợp bên trong phân ra một luồng nhỏ, cuồn cuộn không ngừng bị hút vào bên trong động.
 
Lúc này hắn liền hiểu được, nguyên lai hắc sát chính là tàn dư của Hắc hoa thiêu đốt, cũng chính tàn dư kia mới hình thành cản trở khó tiến nhấp nhất của Cửu U Minh động. Chỉ mới là tàn dư lại lợi hại như vậy, nói vậy bản thân Hắc hỏa càng dữ tợn.
 
Dược Thiên Sầu liếm liếm môi, hai mắt nhìn vào biển lửa lộ ra ánh mắt tham lam, vừa chú ý liền phát hiện được dị thường. Hắc hỏa cũng là lửa, còn có nham tương bên dưới, theo lý thuyết mình đứng không xa lắm, hẳn phải cảm giác được khốc nhiệt mới đúng, thế nào lại cảm giác có điểm lạnh lẽo, thật quá khác thường.
 
Hắn thế nào cũng nghĩ không ra, thẳng thắn cũng không thèm nghĩ nữa, tranh thủ thời gian lấy Hắc hỏa nguyên tố mới là vương đạo, lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Tinh Diễm Quyết. Dược Thiên Sầu nhắm lại hai mắt, lúc này cảm giác được Hắc hỏa nguyên tố bàng bạc bên trong toàn bộ không gian ngầm, so với Thanh hỏa nguyên tố bên trong Mộ Cốc càng khổng lồ hơn không biết bao nhiêu lần, sợ rằng không thoát được quan hệ với những đóa hắc liên dày đặc bên dưới dòng dung nham. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
 
Hỏa nguyên tố phong phú chính hợp ý tứ của Dược Thiên Sầu, Tinh Diễm Quyết nhanh chóng vận chuyển, hắc sắc tiểu tinh linh thành quần kết đội từ lỗ chân lông hắn dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, tập hợp trong đan điền. Vừa vào đan điền, liền thấy hai viên hạt châu quay chung quanh nguyên anh vận chuyển trong đó có viên hạt châu màu đỏ đột nhiên bạo phát hồng mang, lập tức hấp dẫn hắc sắc tiểu tinh linh cấp tốc phóng đi. Mà viên hạt châu màu đỏ nhìn qua chỉ nho nhỏ, nhưng phảng phất như bên trong có không gian riêng, mở rộng ý chí nghênh tiếp quý khách.
 
Cũng không biết hạt châu màu đỏ hấp thu được bao nhiêu Hắc hỏa nguyên tố, thẳng đến khi hồng mang lóng lánh biến mất, Hắc hỏa nguyên tố mới dừng lại, ngược lại từ đan điền tán ra từng tế bào kinh mạch trong cơ thể. Tế bào chứa đựng thủy nguyên tố cùng Thanh hỏa nguyên tố thấy có khách tới, lập tức tự động áp súc tạo khoảng không cấp vị trí trống cho khách nhân ghé vào...
 
Hấp thu no nê Hắc hỏa nguyên tố, Dược Thiên Sầu thu lại Tinh Diễm Quyết, hai mắt vừa mở, vốn trong đôi mắt đen kịt lại lóng lánh hai đoán hỏa diễm huyễn ảnh màu đen bóng, hơn nữa khóe môi hắn lại nhếch cười, làm cho người ta có loại cảm giác tà khí lành lạnh.
 
Từ lúc Hắc hỏa nguyên tố vừa vào trong cơ thể, lập tức liền sinh sản cảm giác tâm ý tương thông với hắn, hắn nhất thời hiểu được vì sao nơi này lại làm cho người ta có cảm giác lạnh giá. Nguyên lai, Hắc hỏa không giống như loại lửa có nhiệt độ nóng cực cao như Thanh hỏa, mà là một loại băng hỏa, là cực đoan với Thanh hỏa, cụ thể có bao nhiêu công hiệu còn cần được kiểm nghiệm, bất quá nếu nó đã xếp trước Thanh hỏa, nói vậy uy lực cũng không nhỏ.
 
Dược Thiên Sầu đứng dậy, lúc này trên người không còn cảm giác băng lãnh đến tận xương, đã thu phục Hắc hỏa, làm sao còn có thể e ngại nhiệt độ thấp của nó. Ánh mắt hắn nhìn về hướng liệt diễm đang hừng hực thiêu đốt, không biết ở đằng sau biển lửa kia, có thể có Cửu U Môn đi thông Minh Giới trong truyền thuyết hay không.
 
Vừa thò tay ra, một chùm nhiên diễm màu đen từ trong lòng bàn tay toát ra, loại màu sắc nhiếp cả lòng người. Hỏa thế nhanh quay ngược trở lại, cấp tốc ngưng kết thành một thanh hắc sắc phi kiếm hướng hư không bên ngoài động phía trước, Dược Thiên Sầu vừa bước lên một bước, muốn đi ngang qua U Minh Hỏa Hải, khóe mắt lại nhìn thấy trên vách động Minh Thiết có khắc ba chữ "Tất Trường Xuân".
 
Kỳ thực hắn đã đạp kiếm bay ra ngoài động, khóe mắt nhìn thấy ba chữ kia hắn lại cho rằng mình đã bị hoa mắt, nhưng vẫn thay đổi phương hướng bay trở về. Sau khi nhìn kỹ cửa động mới phát hiện, nguyên lai trên vách động thật sự có ba chữ "Tất Trường Xuân", nhưng không chỉ là ba chữ. Bởi màu sắc của chữ cùng màu sắc vách động như nhau, trước đó hắn không tỉ mỉ kiểm tra, tự nhiên không phát hiện, trong thoáng chốc hắn bước lên phi kiếm, bởi tia sáng và góc độ mới nhìn thấy.
 
Chữ viết cứng cáp hữu lực, phảng phất như dùng vũ khí sắc bén điêu khắc ra, có lẽ là dùng kiếm. Dược Thiên Sầu tỉ mỉ nhìn kỹ, bên trên viết:
 
"Nhân gian cô tịch vô địch thủ
 
Thế nhưng vô duyên thượng thanh thiên,
 
Cừu văn U Minh tề Tiên giới,
 
Dục vãng tìm kiếm cường trung thủ, U Minh Hỏa Hải đoạn hai giới,
 
Si tâm vọng tưởng chỉ đành thôi."

 
Phía dưới còn có một dòng chữ rất nổi bật: "Tất Trường Xuân ôm nỗi hận mà về!"
 
Đây rõ ràng là chữ viết do đích tay Tất Trường Xuân lưa lại, Dược Thiên Sầu vừa nhìn thấy đôi mày nhảy dựng, chữ viết thật dễ hiểu, đại khái ý tứ là Tất Trường Xuân một mình tại nhân gian thiên hạ vô địch rất tịch mịch, nghĩ muốn đến tiên giới đi tìm đối thủ lại không đi được, nghe nói Minh Giới cũng nổi danh như Tiên giới, vì vậy lại muốn đến Minh Giới tìm kiếm đối thủ, đáng tiếc đụng phải U Minh Hỏa Hải không qua được, vì vậy rất không vui vẻ đành phải quay về.
 
"Kháo kháo kháo..." Dược Thiên Sầu liên tiếp nói vài chữ kháo, lắc đầu cười khổ nói: "Lão gia hỏa mạnh mẽ đến mức không nói nổi, thật không có chuyện gì làm, không ngờ lại đi nhớ thương người trong Minh Giới cùng Tiên giới, ta nói vì sao Ngu Cơ lại bảo lão gia hỏa từng đi tới đây, nguyên lai là muốn chạy tới U Minh quý giới tìm người đánh nhau, thực sự là ăn no không việc làm, không còn gì để nói a!"
 
Lắc đầu lắc cổ vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa mới chuyển thân lại dừng lại, nhìn U Minh Hỏa Hải chợt "di" một tiếng nói: "Lẽ nào U Minh Hỏa Hải lợi hại đến nhự vậy, bằng tu vi lão gia hỏa không ngờ cũng không qua được? Vậy ta đi qua được chẳng phải là ta còn lợi hại hơn cả lão gia hỏa? Con bà nó! Chuyện phong cách như vậy làm sao không phô trương ra, lão tử cũng phải ở chỗ này chừa chút chữ viết mới được, nói không chừng sau này có hậu nhân tới đây, cũng biết được có nhân vật như Dược Thiên Sầu ta."
 
Nói làm liền làm, hắc sắc phi kiểm vang rền trên vách động một trận, nhưng không lưa lại được vết tích gì. Dược Thiên Sầu vỗ trán, Minh Thiết có thể ngăn trở được hắc sát phong nhận, có thể khắc chế Hắc hỏa cũng là thường, xem ra còn phải dùng Thanh hỏa.
 
Một ngón tay dấy lên thanh mang, Dược Thiên Sầu thoáng trầm tư, huy ngón tay chậm rãi viết lên vách động vài chữ: "Nghe nói sư phụ đã tới đây, đệ tử cũng chạy tới giúp vui. Sư phụ nơi này không qua được, đệ tử liền đi thử một lần. Biển rộng sóng sau đè sóng trước, một đời lại mạnh hơn một đời." Cuối cùng hắn cũng lưu lại dòng chữ to nổi bật: "Dược Thiên Sầu đã từng đến đây."
 
Chữ viết bên dưới dòng chữ của Tất Trường Xuân, hắn viết xong lại tỉ mỉ kiểm tra lại một phen, hai chữ viết so sánh, chữ của hắn dù tinh tế hay không, nhưng xác thực hình dáng làm hắn có chút xấu hổ. Dòng chữ nguệch ngoạc làm gì còn khí thế của một đời mạnh hơn một đời, vì vậy cũng không nhịn được nữa, hắn không nói hai lời, xấu hổ nhảy lên phi kiếm bay vào U Minh Hỏa Hải, ra vẻ tự đi tìm chết...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện