Tinh Thần Châu
Chương 353: U Minh Môn
Đặt mình trong biển lửa Dược Thiên Sầu mới hiểu được, nham tương bên dưới vẫn là nhiệt độ cao bình thường, nhưng lại bị liệt diễm hàn băng do hắc liên thả ra áp chế. Tâm trạng Dược Thiên Sầu có chút đắc ý, địa phương ngay cả Tất Trường Xuân cũng không đi qua được, nhưng mình vẫn có thể đi như thường, trời sinh ta tất có dùng a!
m thầm đắc ý một phen, đột nhiên phía trước trống rỗng, lúc này mới phát hiện mình đã đi qua biển lửa rộng gần ngàn thước. Dược Thiên Sầu ngự kiếm chậm rãi hạ xuống, dưới chân là một mảnh đất màu đen xôm xốp, ánh mắt hắn rơi vào vách núi đá trước mặt khó thể dời đi.
Vách núi Minh Thiết thật lớn đứng thẳng ngay trước mắt, hình nửa vòng cung, bên trên điêu khắc những bộ xương khô kích thước không đồng nhất, ra vẻ có người lớn cùng trẻ con. Dựa vào quang mang màu hỏa hồng của nham tương nhìn xem, cả tòa vách núi phảng phất dùng những bộ xương khô chồng chất tạo thành, đứng ngay trước mặt, một đôi viền mắt tối om om giống như đều đang nhìn ngươi, tựa hồ như đang chất vấn ngươi điều gì, làm cho người ta có cảm giác khí tức tử vong làm tim đập nhanh, đậm, rất nặng, ép tới mức khiến người không thở nổi.
Ờ giữa những bộ xương khô có một cánh cửa lớn, cao hơn mười thước, rộng phải bảy tám thước, bên trên khảm đầy đầu lâu, cũng không phải bộ xương khô, người già, trẻ con, nam nhân, nữ nhân, thần tinh trên mặt khác nhau, vui, giận, bi ai, hạnh phúc đủ loại biểu tình trông rất sống động, làm cho người ta cảm giác vừa đi vào cánh cửa này, nhân sinh bách thái trên thế gian sẽ quên hết tất cả. Trên cửa ngoài tạo hình của những đầu lâu, hai bên còn có đầu thú giống như Thôn Thiên Thú, răng nanh của quái thú ló ra vòng gõ cửa.
Trong đống cỏ dại hơi nghiêng bên cửa lớn, có một tấm bia Minh Thiết thật lớn, trên bia có chữ viết: "U Minh quỷ giới, nắm song hoàn, mở rộng cửa đi vào, người, ma, yêu vật đừng đi vào, có đi không vê!"
Đây rõ ràng là một tấm bia cành cáo, nói cho người muốn vào chỉ riêng có quỳ là có thể vào, những sinh vật khác không được vào, bằng không vào được không ra được. Dược Thiên Sầu nhìn một chút, có chút kỳ quái, người và yêu không đi vào còn đúng, thế nào lại có cả ma? Chẳng lẽ còn có Ma giới hay sao?
Xem ra nhìn tới nhìn lui cũng là như vậy, Dược Thiên Sầu nghĩ cũng không có gì, dù sao hắn cũng sẽ không mở cánh cửa này để vào trong, hắn cũng không thuộc loại người ăn no không có chuyện gì làm như Tất lão đầu. Nhưng thứ cỏ dại bên dưới tấm bia cảnh cáo bằng Minh Thiết khiến cho hắn chợt có hứng thú. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Loại cỏ màu sắc đỏ tươi, toàn bộ chỉ một màu, ba cành bảy lá, vừa vặn phù hợp với cách tính ba hồn bảy vía của loài người. Dược Thiên Sầu nheo nheo mắt rốt cục nhịn không được bật cười ha ha, loại cỏ này không phải thứ gì khác, chính là Hoàn Hồn Thảo mà hắn đang tìm, hắn làm sao có thể không vui vẻ.
Hắn không cười thì thôi, vừa cười liền nghe trong không gian truyền đến thanh âm khặc khặc cười thật âm hiểm, thanh âm phảng phất như từ trong một bộ xương khô nào đó trước mắt cười ra tới. Dược Thiên Sầu cả kinh, lập tức câm miệng, tiếng cười quái dị kia cũng chậm rãi ngừng lại. Nguyên lai là hồi âm, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám tiếp tục cười.
Hắn đi tới nhổ lên một gốc Hoàn Hồn Thảo, đặt trước mắt tinh tế kiểm trạ, lại đặt trước mũi ngửi ngửi, quả nhiên vô sắc vô vị. Ai biết khí tức vừa thở ra từ lỗ mũi tiếp xúc với Hoàn Hồn Thảo, Hoàn Hồn Thảo trong tay lập tức hóa thành một trận khói đen tán đi.
Dược Thiên Sầu giật mình, nhớ tới ghi chép trong ngọc điệp luyện đan, Hoàn Hồn Thảo không phải linh thảo của nhân gian, dính không được nhân gian khí tức, bằng không lập tức hóa thành khói bay.
Đưa tay vỗ trán, chợt tỉnh ngộ, quyết định khi nào cần quay trở lại đóng băng hái, sau đó thu thập. Vì vậy lấy ra viên ngân cầu, tìm một địa phương hắn cho rằng tương đối an toàn nhét vào, cảm giác không còn vấn đề, mới có nhã hứng đi loạn chung quanh, nhìn xem còn có thứ gì mà mình cần hay không.
Thế nhưng nơi này lộ ra vẻ thật nghèo nàn, ngoại trừ đất đen cùng Minh Thiết, chỉ còn lại Hoàn Hồn Thảo. Hiện tại hắn đối với mấy thứ này cũng không cảm thấy hứng
Thú, ứiật vất vả đến đây, dù sao cũng phải lấy được thứ gì đó có ý nghĩa kỷ niệm mới đi về.
Đào một bộ xương khô đi về? Không ý nghĩa. Hắn lại nhìn đông qua nhìn tây, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào cửa lớn đi thông Minh Giới, trong miệng hai Thôn Thiên Thu lộ ra vẻ lấp lánh, mơ hồ hiện ra quang hoa của bảo bối, hẳn không phải được làm từ Minh Thiết.
Chẳng lẽ là bảo bối gì? Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, nhất thời chợt hứng thú. Vị trí vòng đập cửa rất cao, đại khái phải tới bốn năm thước, hắn đạp phi kiếm bay qua, vuốt vòng đập cửa tinh tế quan sát, vòng rất lớn, tựa như Càn Khôn Quyển trên cổ Na Tra, hơn nữa xem chất liệu rõ ràng không giống chất liệu của những vòng đập cửa khác, lại càng không phải là Minh Thiết.
Cố sức rút ra, đáng tiếc vòng đập cửa cũng không phải được cấu tạo từ vật bình thường, dùng sức cậy mạnh căn bản không thể gỡ xuống được. Dược Thiên Sầu không nói gì, phóng xuất Hắc hỏa hình thành kim loại dùng để cắt, đáng tiếc cưa suốt hồi lâu cũng không phản ứng. Hắc hỏa không được, hắn lại phóng xuất Thanh hỏa, Thanh hỏa ứng phó thứ này quả nhiên hữu hiệu hơn Hắc hỏa, nhưng răng thú khóa vòng đập cửa cũng không phải vật bình thường, dù là Thanh hỏa đối phó nó có hiệu quả, nhưng hiệu quả cực chậm.
Dược Thiên Sầu lại thêm một lần phát huy sự bền gan vững chí, tinh thần không đạt được mục đích thề không bỏ qua, bò lên trên đầu thú, ngồi bên trên dùng Thanh hỏa áp sức thành thanh đao răng cưa dùng sức mà cưa. Lại gần nửa buổi, răng nanh phía dưới của đầu thú rốt cục cũng bị hắn cắt đứt. Dài như chiếc đũa, ranh nanh thô như trái chuối nằm trong tay hắn, không nhận ra là chất liệu gì, nhưng có thể được sử dụng ở nơi này khẳng định không phải vật bình thường, liền bị hắn trực tiếp tịch thu.
Vòng đập cửa bị bốn chiếc răng nanh trên dưới hợp lại cắn chặt, cắt xuống răng phía dưới, còn có một chiếc răng khác bên dưới, hắn liền tiếp tục cưa cưa...
Răng dưới bị hắn cắt xong, vòng đập cửa rốt cục rơi xuống mặt đất, "đông" rơi vào trên nền đất đen phát sinh ra thanh âm nặng nề. Dược Thiên Sầu thu lại răng thú, từ trên đầu thú cao mấy thước trực tiếp nhảy xuống, ôm lấy vòng đập cửa, nhất thời cảm thấy nặng không gì sánh được, chỉ là vật này chỉ sợ phải hơn một ngàn cân, bất quá bằng vào tu vi hiện tại của hắn, chút trọng lượng này cũng không được tính là gì.
Vừa gõ vừa xao, cũng không phát hiện vòng đập cửa có chỗ nào đặc thù, phỏng chừng cũng là chất liệu đặc biệt. Nhất thời Dược Thiên Sầu có chút phiền muộn, lắc đầu nói thầm: "Còn tưởng rằng là bảo bối gì, không công mất nhiều công phu như vậy, có cơ hội đưa Tất lão đầu nhìn, xem có thể dùng được hay không."
Căn cứ tinh thần không lãng phí, vòng đập cửa cũng bị thu lên. Dược Thiên Sầu quay nhìn cửa lớn của Minh Giới, nhất thời nhịn không được đắc ý nở nụ cười.
Đầu Thôn Thiên Thú thiếu hai răng nanh bên dưới, trong miệng lại mất vòng đập cửa, nguyên bản hình dáng thật khí thế lập tức biến mất không ít, nhất là so sánh nó với con Thôn Thiên Thú bên kia, có vẻ có chút chẳng ra gì. Hơn nữa nhìn toàn bộ cửa lớn của Minh Giới cũng có vẻ có chút là lạ, đã phá hủy toàn bộ bầu không khí âm trầm của nơi này, nếu sau này có người nhìn thấy, chắc chắc hoài nghi Minh Giới lẽ nào nghèo tới nông nỗi như vậy? Ngay cả mặt tiền của cánh cửa cũng không bỏ nổi tiền để tu chỉnh lại?
Nhìn vòng đập cửa còn lại, Dược Thiên Sầu quyết định buông tha, cấp cho Minh Giới chút mặt mũi. Kỳ thực do hắn nghĩ lộng thứ này đi xuống thật quá phiền phức, hơn nữa ra vẻ không có bao nhiêu tác dụng, bằng không với tính tình của hắn, làm gì còn có ý nghĩ tốt như vậy, chỉ sợ đã dọn luôn cả cánh cửa lớn của Minh Giới đem về nhà.
Hắn to gan lớn mật hủy đi bề ngoài cửa lớn của Minh Giới, hiện tại đắc ý đã hơi sớm, cừ động tham lam này đã cấp cho hắn phiền toái thật lớn ngày sau. Thử nghĩ sau khi Minh Giới phát hiện, tất nhiên phải phái người ra tra xét, đại danh hai thầy trò lưu lại trên vách động dễ dàng giúp người Minh Giới tra xét ra, vừa ra khỏi Cửu U Minh động, Yêu Quỷ Vực phải đứng mũi chịu sào, mà Tất Trường Xuân cũng là một người to gan lớn mật, là người không sợ trời không sợ đất, đi không được Minh Giới tìm người luận bàn, có người tìm tới cửa, hắn còn đang cầu mong, quản ngươi từ trên trời xuống hay dưới đất đi lên, mặc kệ thắng thua, đều đánh không lầm...
m thầm đắc ý một phen, đột nhiên phía trước trống rỗng, lúc này mới phát hiện mình đã đi qua biển lửa rộng gần ngàn thước. Dược Thiên Sầu ngự kiếm chậm rãi hạ xuống, dưới chân là một mảnh đất màu đen xôm xốp, ánh mắt hắn rơi vào vách núi đá trước mặt khó thể dời đi.
Vách núi Minh Thiết thật lớn đứng thẳng ngay trước mắt, hình nửa vòng cung, bên trên điêu khắc những bộ xương khô kích thước không đồng nhất, ra vẻ có người lớn cùng trẻ con. Dựa vào quang mang màu hỏa hồng của nham tương nhìn xem, cả tòa vách núi phảng phất dùng những bộ xương khô chồng chất tạo thành, đứng ngay trước mặt, một đôi viền mắt tối om om giống như đều đang nhìn ngươi, tựa hồ như đang chất vấn ngươi điều gì, làm cho người ta có cảm giác khí tức tử vong làm tim đập nhanh, đậm, rất nặng, ép tới mức khiến người không thở nổi.
Ờ giữa những bộ xương khô có một cánh cửa lớn, cao hơn mười thước, rộng phải bảy tám thước, bên trên khảm đầy đầu lâu, cũng không phải bộ xương khô, người già, trẻ con, nam nhân, nữ nhân, thần tinh trên mặt khác nhau, vui, giận, bi ai, hạnh phúc đủ loại biểu tình trông rất sống động, làm cho người ta cảm giác vừa đi vào cánh cửa này, nhân sinh bách thái trên thế gian sẽ quên hết tất cả. Trên cửa ngoài tạo hình của những đầu lâu, hai bên còn có đầu thú giống như Thôn Thiên Thú, răng nanh của quái thú ló ra vòng gõ cửa.
Trong đống cỏ dại hơi nghiêng bên cửa lớn, có một tấm bia Minh Thiết thật lớn, trên bia có chữ viết: "U Minh quỷ giới, nắm song hoàn, mở rộng cửa đi vào, người, ma, yêu vật đừng đi vào, có đi không vê!"
Đây rõ ràng là một tấm bia cành cáo, nói cho người muốn vào chỉ riêng có quỳ là có thể vào, những sinh vật khác không được vào, bằng không vào được không ra được. Dược Thiên Sầu nhìn một chút, có chút kỳ quái, người và yêu không đi vào còn đúng, thế nào lại có cả ma? Chẳng lẽ còn có Ma giới hay sao?
Xem ra nhìn tới nhìn lui cũng là như vậy, Dược Thiên Sầu nghĩ cũng không có gì, dù sao hắn cũng sẽ không mở cánh cửa này để vào trong, hắn cũng không thuộc loại người ăn no không có chuyện gì làm như Tất lão đầu. Nhưng thứ cỏ dại bên dưới tấm bia cảnh cáo bằng Minh Thiết khiến cho hắn chợt có hứng thú. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Loại cỏ màu sắc đỏ tươi, toàn bộ chỉ một màu, ba cành bảy lá, vừa vặn phù hợp với cách tính ba hồn bảy vía của loài người. Dược Thiên Sầu nheo nheo mắt rốt cục nhịn không được bật cười ha ha, loại cỏ này không phải thứ gì khác, chính là Hoàn Hồn Thảo mà hắn đang tìm, hắn làm sao có thể không vui vẻ.
Hắn không cười thì thôi, vừa cười liền nghe trong không gian truyền đến thanh âm khặc khặc cười thật âm hiểm, thanh âm phảng phất như từ trong một bộ xương khô nào đó trước mắt cười ra tới. Dược Thiên Sầu cả kinh, lập tức câm miệng, tiếng cười quái dị kia cũng chậm rãi ngừng lại. Nguyên lai là hồi âm, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám tiếp tục cười.
Hắn đi tới nhổ lên một gốc Hoàn Hồn Thảo, đặt trước mắt tinh tế kiểm trạ, lại đặt trước mũi ngửi ngửi, quả nhiên vô sắc vô vị. Ai biết khí tức vừa thở ra từ lỗ mũi tiếp xúc với Hoàn Hồn Thảo, Hoàn Hồn Thảo trong tay lập tức hóa thành một trận khói đen tán đi.
Dược Thiên Sầu giật mình, nhớ tới ghi chép trong ngọc điệp luyện đan, Hoàn Hồn Thảo không phải linh thảo của nhân gian, dính không được nhân gian khí tức, bằng không lập tức hóa thành khói bay.
Đưa tay vỗ trán, chợt tỉnh ngộ, quyết định khi nào cần quay trở lại đóng băng hái, sau đó thu thập. Vì vậy lấy ra viên ngân cầu, tìm một địa phương hắn cho rằng tương đối an toàn nhét vào, cảm giác không còn vấn đề, mới có nhã hứng đi loạn chung quanh, nhìn xem còn có thứ gì mà mình cần hay không.
Thế nhưng nơi này lộ ra vẻ thật nghèo nàn, ngoại trừ đất đen cùng Minh Thiết, chỉ còn lại Hoàn Hồn Thảo. Hiện tại hắn đối với mấy thứ này cũng không cảm thấy hứng
Thú, ứiật vất vả đến đây, dù sao cũng phải lấy được thứ gì đó có ý nghĩa kỷ niệm mới đi về.
Đào một bộ xương khô đi về? Không ý nghĩa. Hắn lại nhìn đông qua nhìn tây, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào cửa lớn đi thông Minh Giới, trong miệng hai Thôn Thiên Thu lộ ra vẻ lấp lánh, mơ hồ hiện ra quang hoa của bảo bối, hẳn không phải được làm từ Minh Thiết.
Chẳng lẽ là bảo bối gì? Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, nhất thời chợt hứng thú. Vị trí vòng đập cửa rất cao, đại khái phải tới bốn năm thước, hắn đạp phi kiếm bay qua, vuốt vòng đập cửa tinh tế quan sát, vòng rất lớn, tựa như Càn Khôn Quyển trên cổ Na Tra, hơn nữa xem chất liệu rõ ràng không giống chất liệu của những vòng đập cửa khác, lại càng không phải là Minh Thiết.
Cố sức rút ra, đáng tiếc vòng đập cửa cũng không phải được cấu tạo từ vật bình thường, dùng sức cậy mạnh căn bản không thể gỡ xuống được. Dược Thiên Sầu không nói gì, phóng xuất Hắc hỏa hình thành kim loại dùng để cắt, đáng tiếc cưa suốt hồi lâu cũng không phản ứng. Hắc hỏa không được, hắn lại phóng xuất Thanh hỏa, Thanh hỏa ứng phó thứ này quả nhiên hữu hiệu hơn Hắc hỏa, nhưng răng thú khóa vòng đập cửa cũng không phải vật bình thường, dù là Thanh hỏa đối phó nó có hiệu quả, nhưng hiệu quả cực chậm.
Dược Thiên Sầu lại thêm một lần phát huy sự bền gan vững chí, tinh thần không đạt được mục đích thề không bỏ qua, bò lên trên đầu thú, ngồi bên trên dùng Thanh hỏa áp sức thành thanh đao răng cưa dùng sức mà cưa. Lại gần nửa buổi, răng nanh phía dưới của đầu thú rốt cục cũng bị hắn cắt đứt. Dài như chiếc đũa, ranh nanh thô như trái chuối nằm trong tay hắn, không nhận ra là chất liệu gì, nhưng có thể được sử dụng ở nơi này khẳng định không phải vật bình thường, liền bị hắn trực tiếp tịch thu.
Vòng đập cửa bị bốn chiếc răng nanh trên dưới hợp lại cắn chặt, cắt xuống răng phía dưới, còn có một chiếc răng khác bên dưới, hắn liền tiếp tục cưa cưa...
Răng dưới bị hắn cắt xong, vòng đập cửa rốt cục rơi xuống mặt đất, "đông" rơi vào trên nền đất đen phát sinh ra thanh âm nặng nề. Dược Thiên Sầu thu lại răng thú, từ trên đầu thú cao mấy thước trực tiếp nhảy xuống, ôm lấy vòng đập cửa, nhất thời cảm thấy nặng không gì sánh được, chỉ là vật này chỉ sợ phải hơn một ngàn cân, bất quá bằng vào tu vi hiện tại của hắn, chút trọng lượng này cũng không được tính là gì.
Vừa gõ vừa xao, cũng không phát hiện vòng đập cửa có chỗ nào đặc thù, phỏng chừng cũng là chất liệu đặc biệt. Nhất thời Dược Thiên Sầu có chút phiền muộn, lắc đầu nói thầm: "Còn tưởng rằng là bảo bối gì, không công mất nhiều công phu như vậy, có cơ hội đưa Tất lão đầu nhìn, xem có thể dùng được hay không."
Căn cứ tinh thần không lãng phí, vòng đập cửa cũng bị thu lên. Dược Thiên Sầu quay nhìn cửa lớn của Minh Giới, nhất thời nhịn không được đắc ý nở nụ cười.
Đầu Thôn Thiên Thú thiếu hai răng nanh bên dưới, trong miệng lại mất vòng đập cửa, nguyên bản hình dáng thật khí thế lập tức biến mất không ít, nhất là so sánh nó với con Thôn Thiên Thú bên kia, có vẻ có chút chẳng ra gì. Hơn nữa nhìn toàn bộ cửa lớn của Minh Giới cũng có vẻ có chút là lạ, đã phá hủy toàn bộ bầu không khí âm trầm của nơi này, nếu sau này có người nhìn thấy, chắc chắc hoài nghi Minh Giới lẽ nào nghèo tới nông nỗi như vậy? Ngay cả mặt tiền của cánh cửa cũng không bỏ nổi tiền để tu chỉnh lại?
Nhìn vòng đập cửa còn lại, Dược Thiên Sầu quyết định buông tha, cấp cho Minh Giới chút mặt mũi. Kỳ thực do hắn nghĩ lộng thứ này đi xuống thật quá phiền phức, hơn nữa ra vẻ không có bao nhiêu tác dụng, bằng không với tính tình của hắn, làm gì còn có ý nghĩ tốt như vậy, chỉ sợ đã dọn luôn cả cánh cửa lớn của Minh Giới đem về nhà.
Hắn to gan lớn mật hủy đi bề ngoài cửa lớn của Minh Giới, hiện tại đắc ý đã hơi sớm, cừ động tham lam này đã cấp cho hắn phiền toái thật lớn ngày sau. Thử nghĩ sau khi Minh Giới phát hiện, tất nhiên phải phái người ra tra xét, đại danh hai thầy trò lưu lại trên vách động dễ dàng giúp người Minh Giới tra xét ra, vừa ra khỏi Cửu U Minh động, Yêu Quỷ Vực phải đứng mũi chịu sào, mà Tất Trường Xuân cũng là một người to gan lớn mật, là người không sợ trời không sợ đất, đi không được Minh Giới tìm người luận bàn, có người tìm tới cửa, hắn còn đang cầu mong, quản ngươi từ trên trời xuống hay dưới đất đi lên, mặc kệ thắng thua, đều đánh không lầm...
Bình luận truyện