Tịnh Thủy Hồng Liên
Quyển 1 - Chương 43: Ban thưởng kim ngân
Dương Châu vốn là thắng cảnh có tiếng, chỉ là mùa đông lạnh lẽo lại du lịch ở Dương Châu, thì không phải là chuyện hay ho gì. Một ngày, đám người Mộ
Dung Bạc Nhai đã rời khỏi quốc cảnh Đại yến, đến Dương Châu Đông Ngô.
Phong tục của Đông Ngô và Đại Yến rất khác biệt, vì thường buôn bán với các nước, phong khí mở rộng, người Ngô cũng văn nhã hiếu khách. Vốn là nói, nếu thoát ly khỏi quốc cảnh Đại Yến, đám người cũng coi như bình an, nhưng ngoài dự liệu là, càng tiếp cận nơi phố chợ đông người nhiều miệng, ánh mắt mang theo kinh dị nhìn bọn họ càng lúc càng nhiều.
Khi đi qua một ngõ quẹo, vì người bên tường chen chúc, những kẻ quan sát chỉ chỉ chỏ chỏ bức tường thầm lẩm bẩm, Hoàng Linh Vũ có chút hiếu kỳ nhìn qua. Thì ra là Dương Châu phủ đang công bố một cáo thị công báo mới, trên bức tường dán cáo thị còn dán danh sách những bức họa to to nhỏ nhỏ của những yếu phạm đang bị truy nã.
Y thầm hô một tiếng chết tiệt, té ra trong mười mấy bức họa yếu phạm bị truy nã dán trên tường dó, thế nhưng lại thấy bức vẽ của chính mình, cho dù là họa pháp thủy mặc, nét bút thưa thớt vẫn phác họa được hết nét đặc trưng của người. Trên cáo thị viết: Đại Yến phạm nhân Hoàng Linh Vũ, câu kết với phế tam hoàng tử, yêu ngôn hoặc chúng, ý đồ làm loạn, hành động nghịch thiên, đại nghịch bất đạo. Chỉ cần bắt sống, thưởng hoàng kim năm ngàn.
Bên cạnh vài hàng chữ nhỏ viết: Đại Yến tam hoàng tử phế làm thứ dân, bảy nước cùng truy nã, bất luận sống chết, thưởng ngân năm ngàn. Chỉ là đại khái tị hiềm huyết thống hoàng tộc của Mộ Dung Bạc Nhai, trên lệnh truy nã không có danh tính và bức họa của hắn.
Trên suốt quãng đường vì tránh né quan binh truy kích vây sát, nhóm người luôn chọn đường nhỏ đường núi đi trong đêm. Nhưng có lợi tất có hại, so với đi quan đạo thì trễ hơn không ít thời gian. Hoàng Linh Vũ đang muốn quay người né tránh, lại có vài người đã nhìn qua, mục quang đó khiến y đổ mồ hôi lạnh.
Đột nhiên trên vai bị vỗ mạnh một cái, rồi nghe thấy thanh âm của Mộ Dung Bạc Nhai: “Đông Phương tiểu đệ, đã lâu không gặp, sao lại không ở Nam Triều, có hưng trí đến Đông Ngô làm ăn sao? Chẳng lẽ là không quên được tiểu Thúy Hương ở Di Hồng Các?”
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mộ Dung Bạc Nhai cười rất gian xảo, mục quang đột nhiên chuyển đến cáo thị sau lưng y, bất chợt đại kinh thất sắc: “Đông Phương tiểu đệ, tên yếu phạm Hoàng Linh Vũ bị truy nã đó, sao tướng mạo lại tương tự đệ tới bảy tám phần? Chẳng lẽ đệ còn có huynh đệ nào khác sao?”
Hoàng Linh Vũ lập tức thuận theo lời của hắn nói: “Nào có nào có, gà mẹ đẻ trứng, còn có nhiều con tương tự như thế, huống hồ là biển người mênh mông a? Ngày nào đó có thể gặp được người này, tất phải đối ẩm vài chung mỹ tửu mới được.”
Những người quan sát xung quanh nghe bọn họ kẻ hô người xướng, đều cởi bỏ lòng nghi ngờ, cũng chậc chậc nói thật lạ. Người Đông Ngô đa phần là hành thương hiếu khách, vừa nghe ‘Đông Phương tiểu đệ’ này cũng là kẻ làm ăn, nên không còn xem y là yếu phạm bị truy nã trong bảy nước nữa.
Rời khỏi đám người, Mộ Dung Bạc Nhai thở phào ra nói: “Bức họa đó, xem nét bút chắc là do Mộ Dung Sí Diệm tự tay vẽ. Hắn cũng biết một số chuyện của Bạch Y Giáo, đại khái cũng đoán ra được chúng ta có một phe cánh thế lực ở Đông Ngô.”
Hoàng Linh Vũ quay lại nhìn đám người đó, đã bị bỏ xa sau lưng, cười nói: “Vừa rồi may mà ngươi cơ linh, nếu không thật sự khó giải quyết.”
“Chuyện chân chính khó giải quyết còn ở sau lưng, ta thấy bức họa đó của ngươi không giống như được phi mã tốc hành đưa từ Đại Yến tới đây, vì vết mực trên giấy đều là sản phẩm riêng biệt của Đông Ngô, ngược lại trông giống như Mộ Dung Sí Diệm đã đến đây rồi mới họa.”
Hoàng Linh Vũ co giật khóe miệng, nửa ngày mới nói: “Tứ đệ đó của ngươi cũng khó tránh quá xuất quỷ nhập thần đi.”
Mộ Dung Bạc Nhai cũng co giật nói: “Chính ngươi cũng đã nói hắn là quỷ lửa đó thôi, ta coi vậy chứ vẫn là người bình thường trong phạm trù chân chính, sao có thể quản được quỷ lửa phiêu thế nào?”
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe Mạc Am thấp giọng nói sau lưng: “Quan binh phía sau tựa hồ có hành động bất thường.”
Quay lại nhìn, liền phát hiện quả nhiên có vài binh sĩ đẩy đám người chen chúc ra, đang đuổi theo hướng này. Xem ra vẫn không thể tránh được lòng nghi ngờ của bọn họ.
Hoàng Linh Vũ hỏi: “Lần này ngươi có biện pháp nào để qua trót lọt không?”
“Có.”
Hoàng Linh Vũ vui mừng: “Kế thế nào?”
Mộ Dung Bạc Nhai thần bí cười, nói: “Cùng nhau__ chạy!”
Hoàng Linh Vũ ngửa mặt thở dài, không đợi Mộ Dung Bạc Nhai hành động, đã phi thân lên ngựa, chớp mắt cưỡi ngựa lao về cửa thành, kinh động vô số người trên đường.
Mộ Dung Bạc Nhai không cảm thấy hoảng sợ, vừa cưỡi ngựa vừa truyền âm: “Ta làm đại ca càng lúc càng không hiểu nỗi tứ đệ rồi, thế nhưng ban thưởng kẻ bắt được ngươi lại dùng kim lượng, ta thì lại là cấp bậc ngân lượng.”
Hoàng Linh Vũ lập tức tức giận nói: “Là người đều biết ta dễ bắt hơn, tiền thưởng lại nhiều, tự nhiên sẽ không bắt ngươi, đây chính là phúc lợi của kẻ làm ‘hoàng huynh’ ngươi đó!” Nhớ lại những gì thấy trong cung, cuối cùng lại bồi thêm một câu thấm thía: “Cũng không biết năm đó ngươi làm thế nào quyến rũ được tiểu đệ đó, khiến hắn tâm niệm không quên ngươi như vậy.”
Quả nhiên, câu này vừa nói xong, phía sau truyền đến âm thanh nôn ọe của Mộ Dung Bạc Nhai.
Ba người không còn cách nào đành ra khỏi thành Dương Châu, dừng chân bên ngoài ba mươi dặm. Mộ Dung Bạc Nhai an trí Hoàng Linh Vũ trong một động cây, rồi cùng Mạc Am đi ngược về thôn trang gần đó, nếu ngay cả lệnh truy nã bọn họ cũng đã đến được Đông Ngô, thì để có thể thuận liện vào thành, bọn họ cần một chút vật dụng.
Trên đường, Mạc Am luôn trầm mặc chợt hỏi: “Đêm đó khi ra ngoài, Hoàng Linh Vũ cũng trở thành đối tượng đánh úp của tứ hoàng tử, hiển nhiên là vì đã đạt được tin tức do nội gian trong Côn Tổ mà công tử thăm dò tiết lộ, vậy thì về chuyện nội gian đó, không biết công tử xử lý thế nào?”
Côn Tổ là tổ chức phụ trách do thám tin tức dưới tay Mộ Dung Bạc Nhai, vốn từng là một trong những thứ lực cất giấu sau màn của Đại Yến quốc hoàng thất, nhưng hiện tại, hoàng đế ngay cả nhi tử của mình cũng không bỏ qua, huống hồ là một Côn Tổ nhỏ nhoi? Chỉ sợ một tổ chức từng kín không lộ nước, dưới sự lợi dụ uy bức của hoàng đế, cũng sẽ xuất hiện không ít phản đồ.
“Đã để Đoàn Hầu Nhi mang tin về xử lý rồi.”
Trên mặt Mạc Am xuất hiện thần sắc kỳ quái.
“Thế nào?”
“Lẽ nào ngươi chưa từng hoài nghi chúng ta? Ta và Đoàn Hầu Nhi cũng là người biết được tin tức sớm nhất.”
Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Dùng người không nghi, nghi người không dùng, nếu hoài nghi các ngươi, thì sao lại mang các ngươi cùng đi?”
Mạc Am suy tư một chút, mới nói: “Nếu nói đây là một ưu điểm của công tử, thì thật ra nó cũng có thể trở thành khuyết điểm.”
Mộ Dung Bạc Nhai thầm rên một lúc, cuối cùng không trả lời. Kỳ thật đối với hắn mà nói, từ sau chín tuổi hầu như địch nhân đã hoàn toàn nhiều hơn bằng hữu, vì thế cả ngày nghi thần nghi quỷ, tổn thất những trung nhân đồng đạo vốn đã không nhiều, không bằng cứ đợi có chứng cứ xác thực mới thấy chiêu tiếp chiêu. Nếu bảo đây là tự tin của hắn, thì không bằng nói là chọn lựa bất đắc dĩ, cho dù biết tính nguy hiểm của nó, cũng không thể vì thế mà rời rạc nhân tâm. Cũng là vì hạ thấp nguy hiểm, Côn Tổ cho tới nay luôn áp dụng phương thức lấy tiểu tổ hành động, như vậy, cho dù bại lộ một tiểu tổ trong đó, những người khác cũng có thể bình an.__ Những lời này, tại sao phải cần nói ra chứ.
Mạc Am một lúc sau lại hỏi: “Công tử, mấy ngày nay ta thấy lực đạo chân của Hoàng Linh Vũ đó, ưu tú hơn người thường, đặc biệt là lúc xông ra cửa thành, thân pháp y phi thân lên ngựa cũng cực kỳ linh động, không cồng kềnh nặng nề như người bình thường, thật sự là một chút võ công cũng chưa từng học được sao?”
“Ngay từ khi ta gặp y lần đầu tại Hoài Qua thành, cũng phát hiện điểm này. Chỉ đáng tiếc y thật sự không thích hợp luyện võ, ta và Tiêu sư phụ từng thăm dò kinh mạch của y, đại khái là ấu thơ đại bệnh, kinh mạch toàn bộ ứ nghẹn, chỉ không biết điều dưỡng thế nào, thế nhưng có thể bình an trưởng thành.”
Chậm rãi nói, đã dần tiếp cận thôn tử, Mộ Dung Bạc Nhai chợt nhớ tới một chuyện, kinh ngạc không thôi, lập tức ngừng chân. Mấy ngày nay do bận rộn bôn ba, thế nhưng đã quên vụ này!
“Công tử, sao vậy?”
Mộ Dung Bạc Nhai vẻ mặt thất bại, nhưng lại không nói với Mạc Am rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn thất bại như thế, vì Mạc Am không phải người Tây Thương, nên sẽ không biết truyền thuyết trong Tây Thương.
Kỳ thật rất đơn giản, Tây Thương nhất tộc mỗi ngàn năm tất có hiện thân của người thế giới khác, mà chuyện này tất chỉ xuất hiện trên thân đứa trẻ có huyết thống nồng đậm. Gần mười mấy năm nay, một đứa trẻ huyết thống Tây Thương nồng đậm đã mất tung tích, cũng chính là nói đứa bé sơ sinh của giáo chủ Bạch Y Giáo Lâm Lãng năm đó.
Năm đó trong đại loạn khi đánh mất đứa trẻ, nghe nói vì bảo vệ bất lực, trên lưng đứa trẻ đã bị chém một đao. Khi ở Hoài Qua, mùa hạ đó không phải từng thấy Hoàng Linh Vũ thoát y sao, chỉ là đối với tiểu hài tử không chút đầu mối cũng không mấy lưu tâm, nên không chú ý lắm.
Nghĩ như vậy, Mộ Dung Bạc Nhai lập tức gia tăng cước bộ đi nhanh về hướng thôn làng, đợi khi tìm được vật dụng cần thiết rồi lập tức phải trở về, xem thử trên người Hoàng Linh Vũ có phải có vết sẹo đó không.
Phong tục của Đông Ngô và Đại Yến rất khác biệt, vì thường buôn bán với các nước, phong khí mở rộng, người Ngô cũng văn nhã hiếu khách. Vốn là nói, nếu thoát ly khỏi quốc cảnh Đại Yến, đám người cũng coi như bình an, nhưng ngoài dự liệu là, càng tiếp cận nơi phố chợ đông người nhiều miệng, ánh mắt mang theo kinh dị nhìn bọn họ càng lúc càng nhiều.
Khi đi qua một ngõ quẹo, vì người bên tường chen chúc, những kẻ quan sát chỉ chỉ chỏ chỏ bức tường thầm lẩm bẩm, Hoàng Linh Vũ có chút hiếu kỳ nhìn qua. Thì ra là Dương Châu phủ đang công bố một cáo thị công báo mới, trên bức tường dán cáo thị còn dán danh sách những bức họa to to nhỏ nhỏ của những yếu phạm đang bị truy nã.
Y thầm hô một tiếng chết tiệt, té ra trong mười mấy bức họa yếu phạm bị truy nã dán trên tường dó, thế nhưng lại thấy bức vẽ của chính mình, cho dù là họa pháp thủy mặc, nét bút thưa thớt vẫn phác họa được hết nét đặc trưng của người. Trên cáo thị viết: Đại Yến phạm nhân Hoàng Linh Vũ, câu kết với phế tam hoàng tử, yêu ngôn hoặc chúng, ý đồ làm loạn, hành động nghịch thiên, đại nghịch bất đạo. Chỉ cần bắt sống, thưởng hoàng kim năm ngàn.
Bên cạnh vài hàng chữ nhỏ viết: Đại Yến tam hoàng tử phế làm thứ dân, bảy nước cùng truy nã, bất luận sống chết, thưởng ngân năm ngàn. Chỉ là đại khái tị hiềm huyết thống hoàng tộc của Mộ Dung Bạc Nhai, trên lệnh truy nã không có danh tính và bức họa của hắn.
Trên suốt quãng đường vì tránh né quan binh truy kích vây sát, nhóm người luôn chọn đường nhỏ đường núi đi trong đêm. Nhưng có lợi tất có hại, so với đi quan đạo thì trễ hơn không ít thời gian. Hoàng Linh Vũ đang muốn quay người né tránh, lại có vài người đã nhìn qua, mục quang đó khiến y đổ mồ hôi lạnh.
Đột nhiên trên vai bị vỗ mạnh một cái, rồi nghe thấy thanh âm của Mộ Dung Bạc Nhai: “Đông Phương tiểu đệ, đã lâu không gặp, sao lại không ở Nam Triều, có hưng trí đến Đông Ngô làm ăn sao? Chẳng lẽ là không quên được tiểu Thúy Hương ở Di Hồng Các?”
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mộ Dung Bạc Nhai cười rất gian xảo, mục quang đột nhiên chuyển đến cáo thị sau lưng y, bất chợt đại kinh thất sắc: “Đông Phương tiểu đệ, tên yếu phạm Hoàng Linh Vũ bị truy nã đó, sao tướng mạo lại tương tự đệ tới bảy tám phần? Chẳng lẽ đệ còn có huynh đệ nào khác sao?”
Hoàng Linh Vũ lập tức thuận theo lời của hắn nói: “Nào có nào có, gà mẹ đẻ trứng, còn có nhiều con tương tự như thế, huống hồ là biển người mênh mông a? Ngày nào đó có thể gặp được người này, tất phải đối ẩm vài chung mỹ tửu mới được.”
Những người quan sát xung quanh nghe bọn họ kẻ hô người xướng, đều cởi bỏ lòng nghi ngờ, cũng chậc chậc nói thật lạ. Người Đông Ngô đa phần là hành thương hiếu khách, vừa nghe ‘Đông Phương tiểu đệ’ này cũng là kẻ làm ăn, nên không còn xem y là yếu phạm bị truy nã trong bảy nước nữa.
Rời khỏi đám người, Mộ Dung Bạc Nhai thở phào ra nói: “Bức họa đó, xem nét bút chắc là do Mộ Dung Sí Diệm tự tay vẽ. Hắn cũng biết một số chuyện của Bạch Y Giáo, đại khái cũng đoán ra được chúng ta có một phe cánh thế lực ở Đông Ngô.”
Hoàng Linh Vũ quay lại nhìn đám người đó, đã bị bỏ xa sau lưng, cười nói: “Vừa rồi may mà ngươi cơ linh, nếu không thật sự khó giải quyết.”
“Chuyện chân chính khó giải quyết còn ở sau lưng, ta thấy bức họa đó của ngươi không giống như được phi mã tốc hành đưa từ Đại Yến tới đây, vì vết mực trên giấy đều là sản phẩm riêng biệt của Đông Ngô, ngược lại trông giống như Mộ Dung Sí Diệm đã đến đây rồi mới họa.”
Hoàng Linh Vũ co giật khóe miệng, nửa ngày mới nói: “Tứ đệ đó của ngươi cũng khó tránh quá xuất quỷ nhập thần đi.”
Mộ Dung Bạc Nhai cũng co giật nói: “Chính ngươi cũng đã nói hắn là quỷ lửa đó thôi, ta coi vậy chứ vẫn là người bình thường trong phạm trù chân chính, sao có thể quản được quỷ lửa phiêu thế nào?”
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe Mạc Am thấp giọng nói sau lưng: “Quan binh phía sau tựa hồ có hành động bất thường.”
Quay lại nhìn, liền phát hiện quả nhiên có vài binh sĩ đẩy đám người chen chúc ra, đang đuổi theo hướng này. Xem ra vẫn không thể tránh được lòng nghi ngờ của bọn họ.
Hoàng Linh Vũ hỏi: “Lần này ngươi có biện pháp nào để qua trót lọt không?”
“Có.”
Hoàng Linh Vũ vui mừng: “Kế thế nào?”
Mộ Dung Bạc Nhai thần bí cười, nói: “Cùng nhau__ chạy!”
Hoàng Linh Vũ ngửa mặt thở dài, không đợi Mộ Dung Bạc Nhai hành động, đã phi thân lên ngựa, chớp mắt cưỡi ngựa lao về cửa thành, kinh động vô số người trên đường.
Mộ Dung Bạc Nhai không cảm thấy hoảng sợ, vừa cưỡi ngựa vừa truyền âm: “Ta làm đại ca càng lúc càng không hiểu nỗi tứ đệ rồi, thế nhưng ban thưởng kẻ bắt được ngươi lại dùng kim lượng, ta thì lại là cấp bậc ngân lượng.”
Hoàng Linh Vũ lập tức tức giận nói: “Là người đều biết ta dễ bắt hơn, tiền thưởng lại nhiều, tự nhiên sẽ không bắt ngươi, đây chính là phúc lợi của kẻ làm ‘hoàng huynh’ ngươi đó!” Nhớ lại những gì thấy trong cung, cuối cùng lại bồi thêm một câu thấm thía: “Cũng không biết năm đó ngươi làm thế nào quyến rũ được tiểu đệ đó, khiến hắn tâm niệm không quên ngươi như vậy.”
Quả nhiên, câu này vừa nói xong, phía sau truyền đến âm thanh nôn ọe của Mộ Dung Bạc Nhai.
Ba người không còn cách nào đành ra khỏi thành Dương Châu, dừng chân bên ngoài ba mươi dặm. Mộ Dung Bạc Nhai an trí Hoàng Linh Vũ trong một động cây, rồi cùng Mạc Am đi ngược về thôn trang gần đó, nếu ngay cả lệnh truy nã bọn họ cũng đã đến được Đông Ngô, thì để có thể thuận liện vào thành, bọn họ cần một chút vật dụng.
Trên đường, Mạc Am luôn trầm mặc chợt hỏi: “Đêm đó khi ra ngoài, Hoàng Linh Vũ cũng trở thành đối tượng đánh úp của tứ hoàng tử, hiển nhiên là vì đã đạt được tin tức do nội gian trong Côn Tổ mà công tử thăm dò tiết lộ, vậy thì về chuyện nội gian đó, không biết công tử xử lý thế nào?”
Côn Tổ là tổ chức phụ trách do thám tin tức dưới tay Mộ Dung Bạc Nhai, vốn từng là một trong những thứ lực cất giấu sau màn của Đại Yến quốc hoàng thất, nhưng hiện tại, hoàng đế ngay cả nhi tử của mình cũng không bỏ qua, huống hồ là một Côn Tổ nhỏ nhoi? Chỉ sợ một tổ chức từng kín không lộ nước, dưới sự lợi dụ uy bức của hoàng đế, cũng sẽ xuất hiện không ít phản đồ.
“Đã để Đoàn Hầu Nhi mang tin về xử lý rồi.”
Trên mặt Mạc Am xuất hiện thần sắc kỳ quái.
“Thế nào?”
“Lẽ nào ngươi chưa từng hoài nghi chúng ta? Ta và Đoàn Hầu Nhi cũng là người biết được tin tức sớm nhất.”
Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Dùng người không nghi, nghi người không dùng, nếu hoài nghi các ngươi, thì sao lại mang các ngươi cùng đi?”
Mạc Am suy tư một chút, mới nói: “Nếu nói đây là một ưu điểm của công tử, thì thật ra nó cũng có thể trở thành khuyết điểm.”
Mộ Dung Bạc Nhai thầm rên một lúc, cuối cùng không trả lời. Kỳ thật đối với hắn mà nói, từ sau chín tuổi hầu như địch nhân đã hoàn toàn nhiều hơn bằng hữu, vì thế cả ngày nghi thần nghi quỷ, tổn thất những trung nhân đồng đạo vốn đã không nhiều, không bằng cứ đợi có chứng cứ xác thực mới thấy chiêu tiếp chiêu. Nếu bảo đây là tự tin của hắn, thì không bằng nói là chọn lựa bất đắc dĩ, cho dù biết tính nguy hiểm của nó, cũng không thể vì thế mà rời rạc nhân tâm. Cũng là vì hạ thấp nguy hiểm, Côn Tổ cho tới nay luôn áp dụng phương thức lấy tiểu tổ hành động, như vậy, cho dù bại lộ một tiểu tổ trong đó, những người khác cũng có thể bình an.__ Những lời này, tại sao phải cần nói ra chứ.
Mạc Am một lúc sau lại hỏi: “Công tử, mấy ngày nay ta thấy lực đạo chân của Hoàng Linh Vũ đó, ưu tú hơn người thường, đặc biệt là lúc xông ra cửa thành, thân pháp y phi thân lên ngựa cũng cực kỳ linh động, không cồng kềnh nặng nề như người bình thường, thật sự là một chút võ công cũng chưa từng học được sao?”
“Ngay từ khi ta gặp y lần đầu tại Hoài Qua thành, cũng phát hiện điểm này. Chỉ đáng tiếc y thật sự không thích hợp luyện võ, ta và Tiêu sư phụ từng thăm dò kinh mạch của y, đại khái là ấu thơ đại bệnh, kinh mạch toàn bộ ứ nghẹn, chỉ không biết điều dưỡng thế nào, thế nhưng có thể bình an trưởng thành.”
Chậm rãi nói, đã dần tiếp cận thôn tử, Mộ Dung Bạc Nhai chợt nhớ tới một chuyện, kinh ngạc không thôi, lập tức ngừng chân. Mấy ngày nay do bận rộn bôn ba, thế nhưng đã quên vụ này!
“Công tử, sao vậy?”
Mộ Dung Bạc Nhai vẻ mặt thất bại, nhưng lại không nói với Mạc Am rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn thất bại như thế, vì Mạc Am không phải người Tây Thương, nên sẽ không biết truyền thuyết trong Tây Thương.
Kỳ thật rất đơn giản, Tây Thương nhất tộc mỗi ngàn năm tất có hiện thân của người thế giới khác, mà chuyện này tất chỉ xuất hiện trên thân đứa trẻ có huyết thống nồng đậm. Gần mười mấy năm nay, một đứa trẻ huyết thống Tây Thương nồng đậm đã mất tung tích, cũng chính là nói đứa bé sơ sinh của giáo chủ Bạch Y Giáo Lâm Lãng năm đó.
Năm đó trong đại loạn khi đánh mất đứa trẻ, nghe nói vì bảo vệ bất lực, trên lưng đứa trẻ đã bị chém một đao. Khi ở Hoài Qua, mùa hạ đó không phải từng thấy Hoàng Linh Vũ thoát y sao, chỉ là đối với tiểu hài tử không chút đầu mối cũng không mấy lưu tâm, nên không chú ý lắm.
Nghĩ như vậy, Mộ Dung Bạc Nhai lập tức gia tăng cước bộ đi nhanh về hướng thôn làng, đợi khi tìm được vật dụng cần thiết rồi lập tức phải trở về, xem thử trên người Hoàng Linh Vũ có phải có vết sẹo đó không.
Bình luận truyện