Chương 132
Chương 132: Chủ tịch Trầm anh không cần tôi sao
“Rốt cuộc anh muốn làm gì!” Giản Đồng nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, người này, rốt cuộc còn muốn lấy cái gì trên cơ thể của cô nữa, “Chủ tịch Trầm, anh nhìn rõ đi! Anh tỉ mỉ nhìn cho rõ đi!
Trên cơ thể của tôi, còn có cái gì mà phải cần một người vĩ đại như anh để ý tới vậy!
“Anh nói đi! Chỉ cần anh nói ra, tôi sẽ cho anh hết!” Vô lí xông vào trong cuộc sống của cô, “Chủ tịch Trầm! Tôi không còn là Giản Đông của năm đó rồi! Anh phải hiểu rõ điều này!
Tôi thực sự không nghĩ được ra, có thể khiến cho một người vĩ đại như anh đây, vật lộn với tôi như vậy, rốt cuộc là đã nhìn trúng cái gì trên cơ thể này của tôi cơ chứ!”
Từ hôm qua đến bây giờ, bị Ngụy Tư San lôi lên xe, đi đến bữa tiệc chẳng ra gì đó, rồi lại ở trong căn phòng quái quỷ đó nhìn thấy một người vốn dĩ không nên xuất hiện ở đó – Tiêu Hằng!
Nhát dao đầu tiên của Tiêu Hằng đâm vào, vẫn chưa được rút ra, thì lại đến người anh trai máu mủ ruột thịt của cô, đâm tiếp vào nhát dao thứ hai!
Sau đó thì sao? Sau đó thì chính là người đàn ông này, xuất hiện ở trước mặt cô một cách vô lí, hàng loạt những hành động kì lạ, khiến cô nhìn không hiểu, mà cũng không muốn nhìn nữa.
Cứ cho là gia súc đi, kế cả có coi cô là gia súc… vậy cũng phải để cô trở lại bình thường đã chứ, cứ cho là tên đồ tể làm thịt súc vật, cũng không thể đâm vào nhát dao đầu tiên, con dao vẫn chưa được rút ra, mà lại đâm tiếp nhát dao thứ hai vào được… Đã đủ hỗn loạn rôi!
Đủ hỗn loạn rồi!
Trầm Tu Cẩn, tại sao anh phải làm rối tung lên như vậy chứt Anh chửi tôi đi, anh đánh tôi đi, anh khinh thường tôi đi, anh cười nhạo tôi đi! Nhưng mà đừng xông vào trong cuộc sống của tôi một cách vô lí nữa… tôi xin anh đấy!
Chỉ cầu xin anh, đừng giày vò tôi nữa… Đủ rồi!
Đủ rôi!
Cô cúi đầu, giọng nói thô khàn kiêm nén xuống, bỗng nhiên từ trong lồng ngực truyền đến tiếng cười: “Chủ tịch Trầm, tôi nghĩ đi nghĩ lại, tất cả những gì tôi còn sót lại, chính là cái xác thối tha này… Nếu như chủ tịch Trầm không chê, thì anh hãy lấy nó đi đi”
Sao cũng được, dù gì tâm hồn cũng chết rồi, thì để lại cái xác thối tha này để làm gì?
Chậm rãi ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn vào đối diện, chậm rãi giơ tay lên, mọi thứ đều giống như tua chậm, một tiếng “xoẹt” xé vải vang lên, cô liên đứng trước mặt của Trầm Tu Cẩn, cởi ra chiếc áo sơ mi.
Trong lòng Trầm Tu Cẩn bỗng đau nhói, muốn đến phía trước để ngăn cản, nhưng vào khoảnh khắc động chạm phải ánh mắt của cô, thì dưới chân như được rải đinh, không nhấc được chân lên để bước đi.
Từng lớp từng lớp, cô ở trước mặt của anh, dần dần không còn lớp áo nào để che đậy đi, để lộ ra thân hình gây quộc, cô không khóc, trong đôi mắt thậm chí đến một giọt nước mắt cũng không có, nhưng lại không có dáng vẻ không nên có của người ở độ tuổi như vậy, “Chủ tịch Trầm, anh nhìn kĩ đi, trên người của tôi, còn có thứ gì khiến anh vẫn cảm thấy có hứng thú không? Anh cứ lấy hết đi. Có điều thực sự xin lỗi anh, cái xác thối tha này của tôi cũng không được hoàn chỉnh, vì thiếu mất một quả thận”
Ánh mắt của Trầm Tu Cẩn, cứ chăm chú nhìn vào đôi mắt của Giản Đồng, anh không chỉ không nhấc được chân lên, mà còn không di chuyển được đôi mắt. Cho đến khi cô nói “thiếu mất một quả thận”, thì ánh mắt của anh ngay lập tức từng chút từng chút di chuyển xuống phía dưới, đặt lên trên phần eo bên trái của Giản Đồng.
“Đừng đùa nữa, anh muốn thứ gì, thì cứ lấy đi đi, sau khi lấy đi, cũng đừng đến làm phiền tôi nữa” Tê cứng nhắm chặt mắt lại, dáng vẻ để mặc cho người ta ngắt lấy… Cô nói với bản thân: Sao cũng được.
Lộc cộc, lộc cộc… Tiếng bước chân càng lúc càng gần, người đó đứng trước mặt của cô, cho dù nhắm mắt lại, Giản Đồng vẫn cảm nhận rõ ràng được, cô cúi đầu xuống, cắn chặt răng.
Có thứ gì đó che đậy đi cơ thể của cô, cô run rẩy, mở mắt ra, lặng lẽ liếc nhìn chiếc áo khoác của bộ vest ở trên người mình.
Cô lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, ánh mắt không phải là cảm động, mà là, càng thêm tuyệt vọng… Với sự hiểu biết của cô về người này, rốt cuộc là chuyện gì, mà lại phải cần anh phải vòng vo tốn sức, rồi chơi một ván trò chơi với mình như vậy.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, lại lặng lẽ cúi xuống, sau đó lại ngẩng lên, lặp lại ba lần, cuối cùng, trong lòng bỗng trở nên hung ác, cắn chặt răng, chìa tay ra, không hề chớp mắt, mà vòng chặt vào cổ của người đàn ông ở trước mặt, lúc này, cô đang run rẩy.
“Chủ tịch Trầm, anh không cần tôi sao?” Nói ra câu nói này, cổ của cô bỗng đỏ ửng lên, không có cách nào để hình dung được cảm giác nhục nhã bao phủ ở trong lòng, câu nói này, còn là cô đã từng ở trong phòng riêng của một khách hàng, , nhìn thấy một người phụ nữ khác nói với một người đàn ông trung niên.
Chỉ là bản thân cô, có thế nào cũng không thể mô phỏng lại được dáng vẻ nhõng nhẽo của người phụ nữ đó lúc ấy… Nhưng đối với cô mà nói, đó lại khiến cho cô còn phải khó chịu hơn khi phải quỳ xuống đất!
Đôi mắt của Trầm Tu Cẩn co lại, yết hầu động đậy, mà anh cũng cảm nhận rõ ràng được, sự nóng ran đột nhiên ập tới ở dưới bụng, trong lòng âm thầm nói một tiếng “đáng chết”, nhưng lại lặng lẽ kéo Giản Đồng ra khỏi người mình, chìa bàn tay thon dài ra, từng nút từng nút, đóng những cái cúc của chiếc sơ mi lại, vẻ mặt thờ ơ nói: “Năm phút trôi qua rồi, cô chỉ còn lại 10 phút, thu dọn hành lí đi”
Giản Đồng ngơ ngác, vẻ mặt thất thần: “Tại sao… tất cả những thứ tôi còn sót lại, chỉ có cái thể xác này, nhưng mà tại sao chứ?” Tại sao cô đã chủ động như vậy rồi, mà anh lại đẩy cô ra?
Cô thực sự nghĩ không ra, cô còn có thứ gì để có thể cho anh nữa rồi. Thứ mà anh cần, nếu như không phải cái cơ thể này, vậy rốt cuộc… là cái gì chứ?
Cô cứ cứng ngắc ở chỗ cũ, cứ ngẩn ngơ cho 10 phút trôi qua.
Người đàn ông đứng bên cạnh cũng không hề thúc giục cô.
” Chỉ nói một câu này, Trâm Tu “Hết giờ rí Cẩn chìa tay ra kéo Giản Đồng vào trong lòng, ngay lập tức, cánh tay di chuyển xuống phía dưới, ôm chặt lấy phần eo của cô, mạnh mẽ đưa cô bước ra cửa.
Bất ngờ, Giản Đồng lấy lại được tinh thần, sắc mặt trắng bệch, ra sức vùng vấy: “Tôi không đi, chủ tịch Trầm, tôi không đi, có được không, tôi ở một mình, cũng rất tốt, thật đấy. Xin anh đấy, tôi không muốn chuyển đi”
Cô không muốn chuyển đi, nhưng chút sức mạnh này của cô, làm sao địch nổi với một người đàn ông?
Cầu xin không được, cô tức giận trách móc: “Trầm Tu Cẩn! Anh đây là lộng quyền cưỡng chết Là xông xáo vào nhà dân! Là xông vào nhà để bắt cóc! Anh sẽ bị xử tội đấy!”
Lời chưa nói xong, một chiếc điện thoại được đưa đến trước mặt cô: “Cầm lấy, báo cảnh sát”
..“ Thủ đoạn nào cũng không dùng được rồi, kể cả cầu xin, hay là hèn hạ, còn cả quát mảng anh, nhưng anh cũng không tức giận… Người này, lí trí đến đáng sợ!
“Anh rốt cuộc, muốn làm gì?” Thủ đoạn nào.
cũng không dùng được rồi, thủ đoạn nào cũng không có tác dụng, Giản Đồng lúc này chỉ còn lại cảm giác bất lực, cuối cùng cúi đầu thất vọng, vô cùng suy sụp hỏi, giọng nói thô khàn, đã bao lần †ầm thường khi cầu xin, cũng đã bao lần cáu giận khi quát măng, nhưng cuối cùng cũng chỉ còn lại sự tuyệt vọng vô hạn… “Trầm Tu Cẩn… tôi rất mệt. Tôi xin anh đấy…
Xin anh hãy tha cho tôi.
Cô vô cùng mệt mỏi, vô cùng tuyệt vọng, giống như là bị nhốt ở trong căn phòng tăm tối, xung quanh là một màn đen xì không nhìn thấy ánh sáng, bạn vốn dĩ không biết ở trong căn phòng này, cơ thể của bạn có cái gì.
Trầm Tu Cẩn của lúc này, khiến cho cô có nỗi sợ hãi đến như vậy.
Cánh tay nắm chặt vào phần eo của cô kia, bỗng hơi hơi run rẩy… bởi vì câu nói “Tôi mệt rồi, tôi xin anh đấy…” của cô.
Cô không hề nói cô cầu xin anh cái gì, nhưng anh lại biết được rõ, cô đang cầu xin mình cái gì.
Lắc lắc đầu: “Không được” Vào khoảnh khắc anh cảm nhận được anh đã động lòng với cô, thì càng không có cách nào để buông tay ra, mặc cho cô rời đi.
Chỉ là Trầm Tu Cẩn lúc này không hiểu, nằm cát ở trong tay, năm càng chặt, thì sẽ dò ra càng nhanh. Có lẽ anh hiểu cái đạo lí này, nhưng trong nhận thức lại cho rằng, Giản Đồng, phải là của Trầm Tu Cẩn anh. –
Bình luận truyện