Chương 134
Chương 134: Từng bước từng bước ép cô
“Anh vừa nói, cô Giản gọi tên tôi trong giấc mơ sao?” Nếu như không hiểu sai, thì “A Lục” là chỉ anh đúng chứ? Vẻ mặt của Lục Thâm bỗng trở nên kỳ lạ… Khụ khụ khụ, chẳng lẽ sức hấp dẫn của mình lại lớn đến như vậy? Trừ hôm Tiêu Hằng đưa Giản Đồng đi đến nơi hẹn ra, thì anh và Giản Đồng, cũng chỉ gặp mặt nhau được một lân đó.
“Trầm Tu Cẩn, cô ấy thực sự đã gọi “A Lục”
sao?” Thực sự là nếu tò mò quá mức, thì Lục Thâm chẳng khác gì đang tìm đường chết.
Chưa nói xong, người ở đầu dây bên kia, liền cúp máy.
“Này? Này? Trầm Tu Cẩn, anh vẫn chưa trả lời tôi!”
Đầu dây bên kia, Trầm Tu Cẩn thẳng thắn cúp máy.
Anh đã không phải là lần đầu tiên nghe thấy người phụ nữ kia gọi lên hai chữ “A Lục” này trong mơ rồi, nếu như không phải Lục Thâm… Thì là ai chứ?
Giơ ngón tay lên, gõ từng cái lên trên mặt bàn của phòng hội nghị, đột nhiên dừng lại, ngay lập tức gọi điện thoại cho Trầm Nhất: “Cậu đi điều tra xem, ở trong tù, có người nào tên là ‘A Lục” không”
Đương nhiên, Trầm Tu Cẩn tuy không thể hoàn toàn khẳng định được rằng bên cạnh Giản Đồng ba năm trước có người nào tên là “A Lục”
không, nhưng sau ba năm cô quay lại, những lân nói mê trong mơ đều là cái tên này, vậy thì, manh mỗi trực tiếp chỉ vào nơi đó – cuộc sống trong tù ba năm của cô!!
Quay người, về lại trong văn phòng.
Người phụ nữ trên sô pha, ngủ rất sâu, không hề có bất kì dấu vết tỉnh lại nào.
Anh ngồi xuống phía sau bàn làm việc, người thư kí bước vào: “Chủ tịch…”
Người thư kí vừa cất tiếng gọi, thì nhìn thấy người đàn ông ở phía sau bàn làm việc giơ thẳng ngón trỏ lên, biểu thị ý hãy im lặng, rồi lại liếc về vị trí chiếc sô pha. Người thư khí nhìn theo ánh mắt của người đàn ông, trên sô pha có một người phụ nữ đang nằm ngủ, ngay lập tức, liền vội vàng gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
Không nói gì, giơ chân bước về phía bàn làm việc, nhưng âm thanh của đôi giày cao gót gõ xuống dưới sàn, lại không có cách nào để làm mất đi được, rồi lại bị một ánh mắt lạnh lùng ở đẳng sau bàn làm việc nhìn vào, người thư kí đáng thương đè dặt nhún lên từng bước, vội vàng sợ hãi kiễng chân lên để đi.
Chắc là, dưới bâu trời này, cũng chỉ có người phụ nữ này mới hiểu, đeo một đôi giày cao gót khoảng 7-8cm, sau đó lại kiêng chân lên để đi, việc này có thể được coi là một trong những hình phạt tàn khốc nhất ở thời đại Mãn Thanh!
Khó khăn lắm mới đi đến được trước bàn làm việc, đặt tập tài liệu ở trên tay lên bàn, hạ giọng xuống nói khẽ: “Chủ tịch Trầm, tài liệu này cần chữ kí của anh”
Người thư kí nhìn thấy nét bút của ông chủ mình, thong dong kí xuống tên của anh, trong lòng lại càng đau khổ, đây được coi là việc kí tên đơn giản của ông chủ, cô cầm tập tài liệu đến, rồi lại cầm tập tài liệu đi… thực sự quá khó khăn rồi.
Có điều, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ vẻ mặt lạnh như băng của mình, lại cẩn thận dè dặt với một người như vậy. Bèn lấy làm tò mò, liếc trộm về phía chiếc sô pha… trời, thất vọng rồi.
Người phụ nữ bình thường như vậy à…
Nhìn rồi lại nhìn, cảm thấy có chút quen mắt, sau khi trong lòng vực lên sự hoài nghị, lại càng quan sát kĩ càng hơn, lần này, càng nhìn càng thấy giống.
Ngay lập tức, không kìm được, hỏi: “Chủ tịch Trầm, người kia… giống cô chủ Giản của lúc đó nhỉ”
Cũng không biết, có phải là vì cô ngạc nhiên, nên nói hơi to tiếng một chút, hay là vì nhiệt độ của điều hòa hơi thấp, nên người phụ nữ trên sô pha, khoan khoái mở mắt ra, vào lúc mở mắt, đầu óc vẫn đnag trong trạng thái chưa tỉnh ngủ.
Đầu tiên là chớp chớp mắt, rồi quan sát phía trước mặt, lại xoay đầu quan sát xung quanh, khi ánh mắt va vào Trầm Tu Cẩn đang ngồi sau bàn làm việc, thì bỗng chốc, đầu óc liền tỉnh táo lạ thường.
“Nào, lại đây, Giản Đồng” Phía sau bàn làm việc, người đàn ông vẫy tay về phía người phụ nữ vừa tỉnh giấc.
Cái vẫy tay này của anh, làm cho Giản Đồng ngơ ngác, người thư kí cũng trở nên ngơ ngác…
trời….
“Cô chủ… Giản?” Người thư kí kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Ánh mắt không dám tin của Giản Đồng khi chạm vào người thư kí đứng trước bàn làm việc, khiến toàn thân cô run rẩy.
“Gô là… Giản Đồng?” Người thư kí dường như không dám tin, nhanh chóng bước đến trước sô pha.
Sắc mặt Giản Đồng đã trắng lại càng thêm trằng, cái ánh mắt bị người khác quan sát nhìn, rôi cả vẻ mặt không dám tin của đối phương, khiến cho cô không có cách nào để đối diện với bản thân.
Ánh mắt như vậy, giống như đang hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân, những giày vò đã từng trải qua trong ba năm ấy, cô cần phải tự tôn tự ái mà sống, cô cũng cần phải có lòng kiêu ngạo và tôn nghiêm để sống chứ…
“Thư kí Đỗ” Nở ra một nụ cười vô cùng ngại ngùng: “Lâu rồi không gặp.”
Đến cả màn chào hỏi này, cũng vô cùng trống rỗng.
Thư kí Đỗ thực sự không dám tin, người phụ nữ ở trước mặt này lại là Giản Đồng tự tin kiêu ngạo của năm đó!
“Sao cô lại…” trở thành bộ dạng như thế này…
Thư kí Đỗ muốn hỏi như vậy, nhưng đột nhiên nhận thức được không hề phù hợp, nên dừng lại luôn, ngay lập tức, có chút ngại ngùng: “Cô chủ Giản, tôi ra ngoài làm việc trước đây.”
Nói xong, liền rời khỏi văn phòng giống như đang muốn chạy trốn.
Không biết từ lúc nào, Trầm Tu Cẩn đã đứng lên, đi vê phía của cô, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Đi thôi, bây giờ cũng muộn rồi, xuống dưới rồi đi ăn trưa”
Vừa nghĩ đến sự giày vò lại phải đối diện với những ánh mắt dòm ngó của người qua đường vào buổi sáng, Giản Đồng liền không muốn đi ra khỏi văn phòng, cúi đầu rồi cất lên giọng nói thô khàn: “Tôi không đói”
Trầm Tu Cẩn chau mày lại: “Tôi đói.”
“Tôi… không muốn ăn, tôi… không được khỏe, không có vị gì cả. Tôi không ăn đâu.”
Trầm Tu Cẩn ngay lập tức nhìn thấu được người phụ nữ này đang muốn trốn chạy, lãnh đạm nói: “Ô, cảm thấy không khỏe à, vậy được, tôi đưa cô đến bệnh viện “
Nói xong, rút chiếc điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại: “Bách Dục Hàng, bây giờ cậu có ở bệnh viện không?”
Đang hỏi, thì người phụ nữ ở trên sô pha, đột nhiên chìa tay ra, dùng lực kéo cái cổ áo của anh, ánh mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ rằng gọi điện thoại cho Bách Dục Hàng, lại khiến cho cô nôn nóng như vậy, không kịp đề phòng, người nghiêng về phía trước, dự đoán được sự phát sinh ngoài ý muốn, người đàn ông vội vàng chìa cánh tay còn lại ra, vội vàng chống vào chỗ tựa của chiếc sô pha.
“Này? Này này?” Điện thoại vẫn đang giơ lên ở bên tai, đầu dây bên kia của điện thoại, Bách Dục Hàng lấy làm lạ, “Tớ đang đi làm, Trầm Tu Cẩn?
Cậu còn ở đó không?”
*B, thế hả, vậy chút nữa tớ sẽ..” Anh đang nói, thì một cánh tay chìa ra, bịt chặt miệng của anh lại.
Đôi mắt của người đàn ông trở nên ngạc nhiên, ánh mắt di chuyển, đặt lên trên khuôn mặt của người phụ nữ ở dưới, thế là, cười như không cười nhìn cô, lại giơ điện thoại lên, rôi chỉ ngón tay lên xuống, ý anh là đang hỏi cô, đến bệnh viện hay xuống dưới đi ăn trưa.
Đối với Giản Đồng mà nói, thì cả hai cái đó đều không muốn đi.
“Chúng ta… chúng ta có thể gọi đồ ăn đến đây” Cô nhường nhịn một bước, nói, trong đôi mắt lộ ra vẻ cầu xin… Thực sự thực sự không muốn va phải những ánh mắt đó nữa rồi, cô vốn dĩ là sống trong thế giới tăm tối, tại sao lại phải ép cô từng bước từng bước đi đến nơi có ánh mặt trời!
Người đàn ông cau mày lại, không tỏ ra ý kiến gì. Trong điện thoại, Bách Dục Hàng đang kêu gào: “Trầm Tu Cẩn! Cậu đang ở cùng Giản Đồng sao? Có phải cậu đang ở cùng Giản Đồng không!
… Nói gì đi chứ!”
Bách Dục Hàng cấp bách hỏi, ngón tay cái của đối phương ấn vào, ngay lập tức liền cúp máy.
“Tút tút tút…” Bách Dục Hàng ngạc nhiên nhìn vào chiếc điện thoại ở trong tay, kêu lên: “Ôi trời!”
Trầm Tu Cẩn nhìn xuống người phụ nữ ở bên dưới, ánh mắt di chuyển, liếc xuống bàn tay của đối phương đang bịt chặt miệng mình lại, Giản Đồng nhìn theo ánh mắt của anh, ngay lập tức nhận thức được, mình vẫn đang bịt miệng của người khác, liền vội vàng rút tay ra.
Đột nhiên!
Cổ tay bị năm chặt lại, Giản Đồng nhìn vào, người đàn ông đang nắm chặt lấy cổ tay của cô, cái đầu đen toàn tóc hơi cúi xuống, một nụ hôn nhẹ nhàng, đặt vào trong lòng bàn tay của cô.
Ngay lập tức, lòng bàn tay, nóng như lửa đốt!
Bình luận truyện