Tôi là Ê-ri
Chương 41
Gặp gỡ Forrest Dave tại Bahrain
Tôi làm quen với một người bạn mới. Chị ấy khoảng bốn mươi mốt tuổi, hơn tôi một hay hai tuổi gì đó. Chị làm việc trong một quán bar Nhật và rủ tôi đến làm cùng vì thấy tôi có thể nói được tiếng Nhật. Tôi làm việc trong quán bar Nhật đó nhưng không nói cho bất kỳ người nào trong gia đình biết chuyện tôi đã bỏ việc trong khách sạn. Tôi chỉ nói với họ mình phải chuyển sang làm ca đêm.
Công việc ở bar Nhật không mang lại nhiều thu nhập cho lắm. Tiền công từ dịch vụ ngồi tiếp rượu khách cũng không bõ để trả tiền xe đi lại, tiền trang điếm, ăn mặc. Nhiều hôm tôi còn phải mượn tiền bạn để đi xe về nhà. Các bạn của tôi ai cũng khó khăn cả. Một lần nữa, tôi cảm thấy mình bắt đầy gặp khó khăn về tiền bạc. Tôi suy nghĩ rất nhiều và tính cách để được ra nước ngoài lần nữa. Thực tế thì tôi cũng có ý định ra nước ngoài lâu rồi nhưng vấn đề là tôi còn có “con yêu” cần phải chăm sóc. Tôi đã nuôi chú chó tên Chúp này được gần mười năm, cũng trải qua hoạn nạn, vui buồn với nó. Nhiều lúc, tôi ngồi khóc, nó cũng ngồi nhìn tôi và hình như nó hiểu tôi đang rất buồn, đang khóc. Chúp giống như đứa con của tôi, khi tôi có tiền thì nó cũng được ăn ngon. Mẹ tôi biết tôi yêu thương Chúp như con nên cũng yêu nó như cháu mình vậy.
Một hôm có một người bạn đến giới thiệu tôi đi làm việc ở Bahrain. Tôi nhận lời đi ngay lập tức mà không cần suy nghĩ gì nhiều cho dù chưa biết điều kiện đi như thế nào bởi tôi đang rất khó khăn. Tôi không có tiền, đến cả tiền xe đi làm hàng cũng không có. Tiền dịch vụ tiếp rượu khách cũng không được bao nhiêu vì quán rất vắng khách. Bản thân tôi cũng đã lớn tuổi nên ít được chọn hơn những người khác. Nhưng trước khi đi Bahrain, đã có một sự việc xảy ra với tôi.
Hồi còn làm việc tại Nhật Bản, tôi thấy có một người bạn có hình xăm năm hàng hoa văn của hòa thượng Nủ Kanphai. Tôi hỏi bạn xem làm như thế nào vì tôi thấy cô ấy có thu nhập khá cao, có nhiều khách nhận nuôi nấng bảo trợ. Bạn giới thiệu tôi đi xăm hình nhưng tôi nghĩ chắc sẽ rất đắt mà bản thân tôi đến tiền ăn cũng không có. Bạn tôi bảo tôi thử lấy ảnh của hòa thượng Nủ và hàng đêm trước khi đi ngủ hãy cầu khấn xin lộc, xin được hòa thượng ban cho sự may mắn trong vòng ba đến bảy ngày. Khi tôi có tiền tôi sẽ đi xăm hình để trở thành đồ đệ của hòa thượng. Lúc đó, tôi không tin sẽ có kết quả nhưng lúc đó tôi đang tuyệt vọng nên tôi quyết định làm theo theo với một tấm lòng rất thành kính và hy vọng vào sự kỳ diệu có thể xảy ra.
Tôi niệm chú và nghĩ đến hòa thượng Nủ. Tôi cầu khấn được trở thành đệ tử của người và xin người hãy ban cho tôi sự may mắn trong vòng bảy ngày tới, xin cho tôi kiếm được bảy nghìn bạt để tôi có thể đi xăm hình và trở thành đệ tử của người. Và cuối cùng điều kỳ diệu cũng đã xảy ra thật trong đêm thứ tư, hòa thượng Nủ đã hiện ra trong giấc mơ của tôi dù trước đó tôi chưa từng được gặp người. Trong mơ, ngài bảo với tôi rằng ngài sẽ ban cho tôi mọi thứ mà tôi mong ước.
Tôi gặp một vị khách Tây, ông ta đến tìm tôi và đồng ý đi với tôi. Ông năm nay khoảng sáu mươi tuổi. Ông hỏi tôi cần bao nhiêu tiền. Tôi bảo muốn được ba nghìn bạt một ngày. Ông đồng ý ngay với giá đó một cách dễ dàng và nói rằng sẽ thuê tôi khoảng năm ngày để đi chơi với ông ở đảo Samet[1]. Tôi rất vui mừng vì người khách Tây này không cần quan hệ thân xác với tôi nhiều. Ông chỉ cần tôi đi cùng cho vui. Khi từ đảo Samet quay về, tôi vội vã đến gặp hòa thượng Nủ ngay vì tôi đã kiếm được hơn hai mươi nghìn bạt từ người khách đó. Tôi tự nguyện trở thành đệ tử của hòa thượng Nủ và sau đó nhiều chuyện kỳ lạ đã xảy ra với tôi. Còn việc tôi đi làm ở Bahrain không phải chỉ vì tôi đang gặp khó khăn mà vì tôi muốn có một cuộc sống tốt hơn cuộc sống hiện tại và lần này có thể tôi sẽ may mắn hơn.
[1] Đảo Samet (Ko Samet) là hòn đảo nằm ở miền Trung Thái Lan, thuộc tỉnh Rayong, cách Bangkok hai trăm hai mươi kilômét về hướng Đông, một trong những điểm du lịch nổi tiếng của Thái Lan.
Người đưa tôi đi Bahrain bảo với tôi rằng, tôi không cần thiết phải tiếp khách là người Ả Rập. Tôi chỉ phải tiếp khách Tây mà thôi vì ở Bahrain có rất nhiều người nước ngoài đến làm việc. Tôi lên đường với một người bạn ít tuổi hơn tên là Chun. Hoàn cảnh của Chun cũng rất khó khăn. Cô mới chỉ hai mươi ba, hai mươi tư tuổi nhưng đã có đến hai đứa con bé lít nhít và một ông chồng đang ngồi tù. Vì thế, Chun phải nuôi con một mình.
Tôi và Chun bay gần bảy tiếng mới đến Bahrain. Thời tiết ở Bahrain rất nóng. Chúng tôi sống trên một hòn đảo chỉ có toàn biển và cát. Hòn đảo này có đường biên giới với nước Ả Rập. Nhìn về phía nào cũng không có một bóng cây. Thời tiết nóng kinh khủng mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Sau đó, chúng tôi được đưa đến nghỉ tại một khách sạn nằm ở trung tâm thành phố Manama, thủ đô của Bahrain. Tôi may mắn vì gặp được một người chủ tốt bụng. Bà chủ chưa từng ép buộc tôi làm bất cứ chuyện gì trong suốt thời gian tôi phải làm trả nợ cho bà. Tôi muốn lựa chọn đi với khách như thế nào cũng được. Tuy nhiên, cũng có nhiều cô gái Thái sang đây gặp phải người chủ không tốt, bị bắt làm việc với đủ loại khách. Tôi từng nghe thấy họ nói chuyện với nhau rằng, có nhiều cô còn bị nhốt trong khách sạn chỉ để chờ tiếp khách. Nhưng thực tế, khi tôi sống và tiếp xúc với mọi người ở đây tôi mới biết, sự thực không phải như họ nói. Tôi thấy nhiều cô gái tự lựa chọn cách làm việc kiểu này để khỏi phải tốn tiền xe đi làm, tiền thuê phòng ở, tiền vé vào cổng khi làm việc trong các sàn nhảy. Trong khách sạn có đầy đủ mọi thứ cho họ dùng miễn phí, ăn miễn phí, rất thoải mái. Có thể một số người sang đây làm việc không được nhiều tiền như mình mong muốn hoặc đặt mục tiêu quá cao, đến khi không đạt được những gì mình mong muốn thì họ cố tình nói xấu, kiện cáo chủ đối xử không tốt với họ, hoặc lừa họ sang đây bán dâm.
Khi tôi và Chun đã trả cho bà chủ hết số tiền nợ là một trăm năm mươi nghìn bạt, chúng tôi bắt đầu được thả tự do đi chơi ở những tụ điểm khác nhau tùy ý thích. Chun vô cùng may mắn khi gặp được một người khách rất đẹp trai là người Jordan. Người khách này vẫn nhận nuôi và giúp đỡ Chun cho đến tận bây giờ.
Tôi đã đi chơi ở nhiều nơi trên đất nước Bahrain và đã đến chơi tại một nơi không cách xa biên giới với nước Ả Rập là mấy vì Bahrain và Ả Rập có chung đường biên giới với nhau. Tôi nhìn thấy những khu lều trại của những công nhân Thái trên đất Ả Rập. Nhìn thấy điều kiện sống của họ tôi cũng đoán nếu vào mùa hè chắc sẽ rất nóng, còn nếu vào mùa đông thì có lẽ sẽ rất lạnh. Điều này khiến tôi nhớ bố da diết. Trước đây, bố chắc chắn cũng phải vất vả như những người kia trong suốt quãng thời gian phải làm việc ở Ả Rập. Bố chắc phải chịu nóng, chịu lạnh và chịu khổ rất nhiều. Hồi xưa, khi tôi còn nhỏ, tôi chưa từng hiểu và biết đến nỗi vất vả cực nhọc của bố. Chỉ thấy bố luôn ca thán công việc rất nặng nhọc, thời tiết rất nóng và rất lạnh. Lúc đó tôi không thể tưởng tượng nó mệt nhọc, nóng, lạnh thế nào, chắc chỉ mệt chỉ nóng bình thường như công việc mọi người vẫn thường làm hàng ngày. Nhưng khi được chứng kiến tận mắt thời tiết và điều kiện sống bên này, tôi đã không thể cầm nổi nước mắt. Tôi muốn được xin lỗi bố đã để bố phải thất vọng về tôi. Trong khi bố phải làm việc vất vả, bỏ mồ hôi đổi lấy tiền gửi về nuôi chúng tôi thì tôi lại không chịu khó học hành. Tôi cũng hiểu vì sao bố lại nghiện cờ bạc bởi vì có lẽ bố rất buồn, không thể đi chơi ở đâu được. Bố cũng không thể qua biên giới sang Bahrain nơi tôi đang ở giống như những khách Tây được. Chi phí mỗi lần qua biên giới lên đến cả chục nghìn bạt vì riêng việc trả tiền bao cho các cô gái cùng đi lên đến cả chục nghìn rồi, lại còn tiền khách sạn, tiền uống rượu, tiền xe cộ và còn nhiều chi phí khác nữa. Ở Bahrain chi phí tiêu dùng khá đắt đỏ và cao hơn rất nhiều so với các nước khác trong khu vực.
Sau khi đã trả hết nợ, tôi cố gắng tăng thêm thu nhập từ việc bán các loại hàng khác nhau cho những cô gái Thái làm việc ở đây như quần áo, nước hoa, rượu. Tôi may mắn gặp được một người đàn ông tốt bụng. Anh đã cùng tôi bỏ tiền cho các cô gái bán dâm ở đây vay lấy lãi. Tôi sẽ là người cho vay và thu tiền về. Trong mắt của người khác, họ nghĩ tôi là một má mì thu tiền công từ các cô gái. Ngoài ra, tôi còn cho gái Thái có visa thuê phòng. Tôi làm tất cả mọi việc vì không muốn bán dâm nữa, chỉ cần tôi có một cuộc sống vừa phải, không quá thiếu thốn ở Bahrain là được. Tôi không quan tâm lắm đến việc mọi người nghĩ gì về tôi hoặc nghĩ tôi là má mì hay chủ nợ cho vay lấy lãi. Chỉ có những người làm ăn với tôi mới hiểu được những việc tôi đang làm.
Tôi phải bay sang Sri Lanka để gia hạn visa hàng tháng nếu không muốn bay về Thái làm. Tôi đến Sri Lanka ba lần và thấy rất ấn tượng với đất nước này. Nơi đây rất giống vùng nông thôn của Thái Lan, cũng có biển, cũng có những ngôi nhà nhỏ và rất nhiều người nghèo, có cả những ngôi chùa. Lần nào đến tôi cũng vào chùa lễ Phật cầu xin sự an lành cho mình. Tôi cầu xin được gặp may mắn trong đời một lần, cầu xin để tôi được gặp một người tốt nuôi nấng, chu cấp cho tôi, để tôi có cuộc sống tốt hơn, không phải đi bán dâm nữa. Tôi cũng đã được đến lễ tượng Thần đầu voi Ganesha. Tôi cảm nhận người dân Sri Lanka rất sùng đạo và cuộc sống nơi đây rất thanh bình. Chùa chiền của họ không theo hình thức kinh doanh câu khách như những ngôi chùa ở Thái. Các phật tử chỉ một lòng thành tâm theo đạo và rất thành kính. Còn có nhiều điều ở Sri Lanka mà tôi rất thích và nếu có cơ hội tôi vẫn muốn quay lại nơi này. Chỉ với một, hai trăm đô-la Mĩ trong người nhưng đến đây tôi có cảm tưởng mình là một triệu phú, dù chỉ là triệu phú trong hai, ba ngày nhưng tôi vẫn có cảm giác hạnh phúc khi được làm từ thiện, quyên góp tiền cho những người nghèo ở đây. Họ đều biết giá trị của đồng tiền, dù chỉ là số tiền ít ỏi, không đáng là bao nhưng với họ nó lại đáng giá vô cùng.
Thời gian sau đó, tôi không thường xuyên ra ngoài làm việc lắm. Tôi làm quen với một người đàn ông Mĩ tên là Dave. Anh là quân nhân và được thuyên chuyển đến Bahrain công tác. Sự thực thì tôi gặp Dave từ khi tôi vẫn còn nợ tiền má mì. Dave đến chỗ tôi chơi cùng với rất nhiều người bạn lính của mình. Dave nói rằng, anh không muốn đến chơi gái, anh chỉ lái xe đưa bạn đến mà thôi. Anh nói anh đã có gia đình, có vợ và ba người con đều đã lớn. Một người con đã có gia đình riêng. Lúc đó, anh mới chỉ có bốn mươi một tuổi. Tôi cũng tỏ ra là một người biết lắng nghe người khác. Tôi ngồi nghe anh kể đủ thứ chuyện về gia đình mình. Anh nói anh rất yêu vợ và vợ anh bị mù cả hai mắt, nguyên nhân có thể là do phải nhìn nhiều và tự nhiên mỗi ngày bị mờ đi một ít cho đến khi không còn nhìn thấy gì chỉ trong vài năm trở lại đây. Vì thế mà anh rất yêu thương vợ và luôn chung thủy với vợ. Tôi nghe mà thấy buồn và thương thay cho anh. Tôi nghĩ anh là một người rất tốt và nếu tôi gặp một người chồng tốt như thế này thì thật là may mắn.
Trên thực tế, tôi không nên ngồi nói chuyện với anh nhiều và lâu như vậy vì anh không trả tiền dịch vụ cho tôi khiến tôi có cảm giác rất ngại với má mì. Ngày hôm sau, anh lại đến tìm tôi và nói muốn được ở với tôi. Anh nói tôi là một người phụ nữ tốt và anh cũng thích được ngồi tâm sự với tôi. Anh đến Bahrain làm nhiệm vụ khoảng hai tuần, khi gần đến thời gian quay trở lại Mĩ anh cùng với những người bạn khác tổ chức một bữa tiệc chia tay trong một khách sạn năm sao lớn. Anh đến mời tôi đi cùng và tôi cũng đến đó cùng anh trong hai đêm với Chun bạn tôi. Tôi còn rủ thêm cả chục người bạn nữa đến dự tiệc với mình cho vui! Bữa tiệc đã diễn ra rất vui vẻ. Trước khi về nước, anh trả cho tôi khoảng bốn, năm mươi bi-đi (bi-đi là đơn vị tiền tệ của Bahrain, tại thời điểm đó mười bi-đi bằng khoảng một nghìn bạt), trong khi Chun được bạn của Dave cho rất nhiều tiền, khoảng gần hai trăm bi-đi. Tôi thấy rất giận Dave và xấu hổ với bạn bè vì anh chỉ trả tôi quá ít tiền khiến tôi phải vay một trăm bi-đi của người khác để đưa lại cho má mì vì ít nhất một đêm cũng phải kiếm trả cho bà khoảng tám mươn bi-đi, nếu không bà sẽ nghĩ là tôi ăn bớt tiền. Tôi đã gửi email trách mắng Dave rằng tại sao anh lại làm thế với tôi. Dave chắc cũng cảm thấy rất buồn và bảo với tôi là nếu được quay lại lần nữa, anh sẽ trả thêm cho tôi. Tôi cũng không mong đợi sẽ lấy lại tiền từ anh vì khoảng năm, sáu tháng sau anh mới quay trở lại. Trong thời gian đó tôi vẫn thường xuyên liên lạc với anh qua email. Tôi và anh rất vui mừng khi được gặp lại nhau đến mức chúng tôi đã chạy tới ôm chầm lấy nhau. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, chỉ nghĩ trong lòng rằng chắc chắn Dave sẽ đến với tôi và có thể sẽ cho tôi nhiều tiền hơn. Tại thời điểm đó tôi đã trả hết nợ cho bà chủ.
Lần này Dave ở lại Bahrain khá lâu, khoảng hai, ba tuần. Trong suốt thời gian đó, tôi quan sát thấy Dave luôn cảnh giác trong việc chi tiêu tiền nong với tôi, có vẻ như anh không muốn chi quá nhiều tiền cho gái bán hoa. Dave không phải là một người ky bo trong chuyện ăn chơi nhưng Dave lại không muốn trả tiền cho những món hàng mà tôi mua. Tôi phải tự trả mọi khoản tiền. Dave chưa từng móc vì trả tiền cho bất kỳ món hàng nào của tôi. Nhưng tôi vẫn cảm nhận thấy Dave rất thích tôi, nhiều lúc nhìn Dave tôi thầm nghĩ thực ra anh là một kẻ keo kiệt hay là một kẻ ngốc nghếch. Tôi nghĩ linh tinh đủ thứ về anh. Nhiều lúc tôi thấy anh quá khờ khạo, không hiểu biết gì. Dave chưa từng làm gì trái ý tôi dù tôi muốn đi đâu, làm gì, ăn mặc ra sao anh cũng không phản đối. Tôi chỉ biết một điều có vẻ như anh muốn được bên tôi mãi mãi.
Chúng tôi rất thân thiết với nhau nhưng tôi chưa từng yêu cầu hoặc xin anh bất cứ thứ gì. Tôi quan hệ với anh rất thật lòng, có thể vì chúng tôi là những người bạn cùng đang sống nơi đất khách quê người. Lần quay về Mĩ này, Dave để lại cho tôi không nhiều tiền lắm, chỉ khoảng hơn mười nghìn bạt. Nhưng Dave mua cho tôi hai chai rượu để tôi bán lại cho các bạn cũng được vài nghìn bạt tiêu. Dave biết tôi thích bán hàng, các loại hàng rượu và nước hoa. Trong suốt thời gian ở Bahrain, Dave thường xuyên mua rượu theo tiêu chuẩn của lính với giá khá rẻ sau đó sẽ đưa hàng cho tôi bán với giá cao gấp đôi giá gốc. Ở Bahrain không giống với ở Thái là cửa hàng nào cũng được phép bán rượu. Ở Bahrain chỉ có một số quán nhất định mới được phép bán rượu và chỉ được mở cửa trong thời gian quy định, giá cả cũng đắt hơn rất nhiều.
Lần Dave quay về nước này, tôi vẫn thường xuyên liên lạc với anh qua email. Tôi đã kể cho anh nghe mọi chuyện buồn, vui của đời mình và nguyên nhân dẫn dắt tôi đến với nghề này. Dave luôn động viên tôi và nói rằng anh sẽ quay lại Bahrain trong vòng tám tháng tới. Tôi cũng bảo anh tôi sẽ chờ đợi anh. Tôi luôn tự hỏi bản thân rằng này hay là mình đã thích Dave thật rồi hoặc có thể tôi đang yêu anh cũng nên. Nhưng tôi không thể làm thế vì Dave đã có vợ và anh cũng rất yêu vợ. Khi về Thái tôi cũng thông báo với anh tôi không còn ở Bahrain nữa. Dave từng nói muốn tôi sang Mĩ ở với anh. Anh sẽ giúp tôi tìm việc làm để không còn phải bán dâm nữa. Dave biết ước mơ bấy lâu nay của tôi là kiếm tiền để đi học trang điểm ở Thái vì tôi nghĩ rằng nghề này cho thu nhập tốt và tôi muốn trở thành một chuyên gia trang điểm.
Tôi làm quen với một người bạn mới. Chị ấy khoảng bốn mươi mốt tuổi, hơn tôi một hay hai tuổi gì đó. Chị làm việc trong một quán bar Nhật và rủ tôi đến làm cùng vì thấy tôi có thể nói được tiếng Nhật. Tôi làm việc trong quán bar Nhật đó nhưng không nói cho bất kỳ người nào trong gia đình biết chuyện tôi đã bỏ việc trong khách sạn. Tôi chỉ nói với họ mình phải chuyển sang làm ca đêm.
Công việc ở bar Nhật không mang lại nhiều thu nhập cho lắm. Tiền công từ dịch vụ ngồi tiếp rượu khách cũng không bõ để trả tiền xe đi lại, tiền trang điếm, ăn mặc. Nhiều hôm tôi còn phải mượn tiền bạn để đi xe về nhà. Các bạn của tôi ai cũng khó khăn cả. Một lần nữa, tôi cảm thấy mình bắt đầy gặp khó khăn về tiền bạc. Tôi suy nghĩ rất nhiều và tính cách để được ra nước ngoài lần nữa. Thực tế thì tôi cũng có ý định ra nước ngoài lâu rồi nhưng vấn đề là tôi còn có “con yêu” cần phải chăm sóc. Tôi đã nuôi chú chó tên Chúp này được gần mười năm, cũng trải qua hoạn nạn, vui buồn với nó. Nhiều lúc, tôi ngồi khóc, nó cũng ngồi nhìn tôi và hình như nó hiểu tôi đang rất buồn, đang khóc. Chúp giống như đứa con của tôi, khi tôi có tiền thì nó cũng được ăn ngon. Mẹ tôi biết tôi yêu thương Chúp như con nên cũng yêu nó như cháu mình vậy.
Một hôm có một người bạn đến giới thiệu tôi đi làm việc ở Bahrain. Tôi nhận lời đi ngay lập tức mà không cần suy nghĩ gì nhiều cho dù chưa biết điều kiện đi như thế nào bởi tôi đang rất khó khăn. Tôi không có tiền, đến cả tiền xe đi làm hàng cũng không có. Tiền dịch vụ tiếp rượu khách cũng không được bao nhiêu vì quán rất vắng khách. Bản thân tôi cũng đã lớn tuổi nên ít được chọn hơn những người khác. Nhưng trước khi đi Bahrain, đã có một sự việc xảy ra với tôi.
Hồi còn làm việc tại Nhật Bản, tôi thấy có một người bạn có hình xăm năm hàng hoa văn của hòa thượng Nủ Kanphai. Tôi hỏi bạn xem làm như thế nào vì tôi thấy cô ấy có thu nhập khá cao, có nhiều khách nhận nuôi nấng bảo trợ. Bạn giới thiệu tôi đi xăm hình nhưng tôi nghĩ chắc sẽ rất đắt mà bản thân tôi đến tiền ăn cũng không có. Bạn tôi bảo tôi thử lấy ảnh của hòa thượng Nủ và hàng đêm trước khi đi ngủ hãy cầu khấn xin lộc, xin được hòa thượng ban cho sự may mắn trong vòng ba đến bảy ngày. Khi tôi có tiền tôi sẽ đi xăm hình để trở thành đồ đệ của hòa thượng. Lúc đó, tôi không tin sẽ có kết quả nhưng lúc đó tôi đang tuyệt vọng nên tôi quyết định làm theo theo với một tấm lòng rất thành kính và hy vọng vào sự kỳ diệu có thể xảy ra.
Tôi niệm chú và nghĩ đến hòa thượng Nủ. Tôi cầu khấn được trở thành đệ tử của người và xin người hãy ban cho tôi sự may mắn trong vòng bảy ngày tới, xin cho tôi kiếm được bảy nghìn bạt để tôi có thể đi xăm hình và trở thành đệ tử của người. Và cuối cùng điều kỳ diệu cũng đã xảy ra thật trong đêm thứ tư, hòa thượng Nủ đã hiện ra trong giấc mơ của tôi dù trước đó tôi chưa từng được gặp người. Trong mơ, ngài bảo với tôi rằng ngài sẽ ban cho tôi mọi thứ mà tôi mong ước.
Tôi gặp một vị khách Tây, ông ta đến tìm tôi và đồng ý đi với tôi. Ông năm nay khoảng sáu mươi tuổi. Ông hỏi tôi cần bao nhiêu tiền. Tôi bảo muốn được ba nghìn bạt một ngày. Ông đồng ý ngay với giá đó một cách dễ dàng và nói rằng sẽ thuê tôi khoảng năm ngày để đi chơi với ông ở đảo Samet[1]. Tôi rất vui mừng vì người khách Tây này không cần quan hệ thân xác với tôi nhiều. Ông chỉ cần tôi đi cùng cho vui. Khi từ đảo Samet quay về, tôi vội vã đến gặp hòa thượng Nủ ngay vì tôi đã kiếm được hơn hai mươi nghìn bạt từ người khách đó. Tôi tự nguyện trở thành đệ tử của hòa thượng Nủ và sau đó nhiều chuyện kỳ lạ đã xảy ra với tôi. Còn việc tôi đi làm ở Bahrain không phải chỉ vì tôi đang gặp khó khăn mà vì tôi muốn có một cuộc sống tốt hơn cuộc sống hiện tại và lần này có thể tôi sẽ may mắn hơn.
[1] Đảo Samet (Ko Samet) là hòn đảo nằm ở miền Trung Thái Lan, thuộc tỉnh Rayong, cách Bangkok hai trăm hai mươi kilômét về hướng Đông, một trong những điểm du lịch nổi tiếng của Thái Lan.
Người đưa tôi đi Bahrain bảo với tôi rằng, tôi không cần thiết phải tiếp khách là người Ả Rập. Tôi chỉ phải tiếp khách Tây mà thôi vì ở Bahrain có rất nhiều người nước ngoài đến làm việc. Tôi lên đường với một người bạn ít tuổi hơn tên là Chun. Hoàn cảnh của Chun cũng rất khó khăn. Cô mới chỉ hai mươi ba, hai mươi tư tuổi nhưng đã có đến hai đứa con bé lít nhít và một ông chồng đang ngồi tù. Vì thế, Chun phải nuôi con một mình.
Tôi và Chun bay gần bảy tiếng mới đến Bahrain. Thời tiết ở Bahrain rất nóng. Chúng tôi sống trên một hòn đảo chỉ có toàn biển và cát. Hòn đảo này có đường biên giới với nước Ả Rập. Nhìn về phía nào cũng không có một bóng cây. Thời tiết nóng kinh khủng mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Sau đó, chúng tôi được đưa đến nghỉ tại một khách sạn nằm ở trung tâm thành phố Manama, thủ đô của Bahrain. Tôi may mắn vì gặp được một người chủ tốt bụng. Bà chủ chưa từng ép buộc tôi làm bất cứ chuyện gì trong suốt thời gian tôi phải làm trả nợ cho bà. Tôi muốn lựa chọn đi với khách như thế nào cũng được. Tuy nhiên, cũng có nhiều cô gái Thái sang đây gặp phải người chủ không tốt, bị bắt làm việc với đủ loại khách. Tôi từng nghe thấy họ nói chuyện với nhau rằng, có nhiều cô còn bị nhốt trong khách sạn chỉ để chờ tiếp khách. Nhưng thực tế, khi tôi sống và tiếp xúc với mọi người ở đây tôi mới biết, sự thực không phải như họ nói. Tôi thấy nhiều cô gái tự lựa chọn cách làm việc kiểu này để khỏi phải tốn tiền xe đi làm, tiền thuê phòng ở, tiền vé vào cổng khi làm việc trong các sàn nhảy. Trong khách sạn có đầy đủ mọi thứ cho họ dùng miễn phí, ăn miễn phí, rất thoải mái. Có thể một số người sang đây làm việc không được nhiều tiền như mình mong muốn hoặc đặt mục tiêu quá cao, đến khi không đạt được những gì mình mong muốn thì họ cố tình nói xấu, kiện cáo chủ đối xử không tốt với họ, hoặc lừa họ sang đây bán dâm.
Khi tôi và Chun đã trả cho bà chủ hết số tiền nợ là một trăm năm mươi nghìn bạt, chúng tôi bắt đầu được thả tự do đi chơi ở những tụ điểm khác nhau tùy ý thích. Chun vô cùng may mắn khi gặp được một người khách rất đẹp trai là người Jordan. Người khách này vẫn nhận nuôi và giúp đỡ Chun cho đến tận bây giờ.
Tôi đã đi chơi ở nhiều nơi trên đất nước Bahrain và đã đến chơi tại một nơi không cách xa biên giới với nước Ả Rập là mấy vì Bahrain và Ả Rập có chung đường biên giới với nhau. Tôi nhìn thấy những khu lều trại của những công nhân Thái trên đất Ả Rập. Nhìn thấy điều kiện sống của họ tôi cũng đoán nếu vào mùa hè chắc sẽ rất nóng, còn nếu vào mùa đông thì có lẽ sẽ rất lạnh. Điều này khiến tôi nhớ bố da diết. Trước đây, bố chắc chắn cũng phải vất vả như những người kia trong suốt quãng thời gian phải làm việc ở Ả Rập. Bố chắc phải chịu nóng, chịu lạnh và chịu khổ rất nhiều. Hồi xưa, khi tôi còn nhỏ, tôi chưa từng hiểu và biết đến nỗi vất vả cực nhọc của bố. Chỉ thấy bố luôn ca thán công việc rất nặng nhọc, thời tiết rất nóng và rất lạnh. Lúc đó tôi không thể tưởng tượng nó mệt nhọc, nóng, lạnh thế nào, chắc chỉ mệt chỉ nóng bình thường như công việc mọi người vẫn thường làm hàng ngày. Nhưng khi được chứng kiến tận mắt thời tiết và điều kiện sống bên này, tôi đã không thể cầm nổi nước mắt. Tôi muốn được xin lỗi bố đã để bố phải thất vọng về tôi. Trong khi bố phải làm việc vất vả, bỏ mồ hôi đổi lấy tiền gửi về nuôi chúng tôi thì tôi lại không chịu khó học hành. Tôi cũng hiểu vì sao bố lại nghiện cờ bạc bởi vì có lẽ bố rất buồn, không thể đi chơi ở đâu được. Bố cũng không thể qua biên giới sang Bahrain nơi tôi đang ở giống như những khách Tây được. Chi phí mỗi lần qua biên giới lên đến cả chục nghìn bạt vì riêng việc trả tiền bao cho các cô gái cùng đi lên đến cả chục nghìn rồi, lại còn tiền khách sạn, tiền uống rượu, tiền xe cộ và còn nhiều chi phí khác nữa. Ở Bahrain chi phí tiêu dùng khá đắt đỏ và cao hơn rất nhiều so với các nước khác trong khu vực.
Sau khi đã trả hết nợ, tôi cố gắng tăng thêm thu nhập từ việc bán các loại hàng khác nhau cho những cô gái Thái làm việc ở đây như quần áo, nước hoa, rượu. Tôi may mắn gặp được một người đàn ông tốt bụng. Anh đã cùng tôi bỏ tiền cho các cô gái bán dâm ở đây vay lấy lãi. Tôi sẽ là người cho vay và thu tiền về. Trong mắt của người khác, họ nghĩ tôi là một má mì thu tiền công từ các cô gái. Ngoài ra, tôi còn cho gái Thái có visa thuê phòng. Tôi làm tất cả mọi việc vì không muốn bán dâm nữa, chỉ cần tôi có một cuộc sống vừa phải, không quá thiếu thốn ở Bahrain là được. Tôi không quan tâm lắm đến việc mọi người nghĩ gì về tôi hoặc nghĩ tôi là má mì hay chủ nợ cho vay lấy lãi. Chỉ có những người làm ăn với tôi mới hiểu được những việc tôi đang làm.
Tôi phải bay sang Sri Lanka để gia hạn visa hàng tháng nếu không muốn bay về Thái làm. Tôi đến Sri Lanka ba lần và thấy rất ấn tượng với đất nước này. Nơi đây rất giống vùng nông thôn của Thái Lan, cũng có biển, cũng có những ngôi nhà nhỏ và rất nhiều người nghèo, có cả những ngôi chùa. Lần nào đến tôi cũng vào chùa lễ Phật cầu xin sự an lành cho mình. Tôi cầu xin được gặp may mắn trong đời một lần, cầu xin để tôi được gặp một người tốt nuôi nấng, chu cấp cho tôi, để tôi có cuộc sống tốt hơn, không phải đi bán dâm nữa. Tôi cũng đã được đến lễ tượng Thần đầu voi Ganesha. Tôi cảm nhận người dân Sri Lanka rất sùng đạo và cuộc sống nơi đây rất thanh bình. Chùa chiền của họ không theo hình thức kinh doanh câu khách như những ngôi chùa ở Thái. Các phật tử chỉ một lòng thành tâm theo đạo và rất thành kính. Còn có nhiều điều ở Sri Lanka mà tôi rất thích và nếu có cơ hội tôi vẫn muốn quay lại nơi này. Chỉ với một, hai trăm đô-la Mĩ trong người nhưng đến đây tôi có cảm tưởng mình là một triệu phú, dù chỉ là triệu phú trong hai, ba ngày nhưng tôi vẫn có cảm giác hạnh phúc khi được làm từ thiện, quyên góp tiền cho những người nghèo ở đây. Họ đều biết giá trị của đồng tiền, dù chỉ là số tiền ít ỏi, không đáng là bao nhưng với họ nó lại đáng giá vô cùng.
Thời gian sau đó, tôi không thường xuyên ra ngoài làm việc lắm. Tôi làm quen với một người đàn ông Mĩ tên là Dave. Anh là quân nhân và được thuyên chuyển đến Bahrain công tác. Sự thực thì tôi gặp Dave từ khi tôi vẫn còn nợ tiền má mì. Dave đến chỗ tôi chơi cùng với rất nhiều người bạn lính của mình. Dave nói rằng, anh không muốn đến chơi gái, anh chỉ lái xe đưa bạn đến mà thôi. Anh nói anh đã có gia đình, có vợ và ba người con đều đã lớn. Một người con đã có gia đình riêng. Lúc đó, anh mới chỉ có bốn mươi một tuổi. Tôi cũng tỏ ra là một người biết lắng nghe người khác. Tôi ngồi nghe anh kể đủ thứ chuyện về gia đình mình. Anh nói anh rất yêu vợ và vợ anh bị mù cả hai mắt, nguyên nhân có thể là do phải nhìn nhiều và tự nhiên mỗi ngày bị mờ đi một ít cho đến khi không còn nhìn thấy gì chỉ trong vài năm trở lại đây. Vì thế mà anh rất yêu thương vợ và luôn chung thủy với vợ. Tôi nghe mà thấy buồn và thương thay cho anh. Tôi nghĩ anh là một người rất tốt và nếu tôi gặp một người chồng tốt như thế này thì thật là may mắn.
Trên thực tế, tôi không nên ngồi nói chuyện với anh nhiều và lâu như vậy vì anh không trả tiền dịch vụ cho tôi khiến tôi có cảm giác rất ngại với má mì. Ngày hôm sau, anh lại đến tìm tôi và nói muốn được ở với tôi. Anh nói tôi là một người phụ nữ tốt và anh cũng thích được ngồi tâm sự với tôi. Anh đến Bahrain làm nhiệm vụ khoảng hai tuần, khi gần đến thời gian quay trở lại Mĩ anh cùng với những người bạn khác tổ chức một bữa tiệc chia tay trong một khách sạn năm sao lớn. Anh đến mời tôi đi cùng và tôi cũng đến đó cùng anh trong hai đêm với Chun bạn tôi. Tôi còn rủ thêm cả chục người bạn nữa đến dự tiệc với mình cho vui! Bữa tiệc đã diễn ra rất vui vẻ. Trước khi về nước, anh trả cho tôi khoảng bốn, năm mươi bi-đi (bi-đi là đơn vị tiền tệ của Bahrain, tại thời điểm đó mười bi-đi bằng khoảng một nghìn bạt), trong khi Chun được bạn của Dave cho rất nhiều tiền, khoảng gần hai trăm bi-đi. Tôi thấy rất giận Dave và xấu hổ với bạn bè vì anh chỉ trả tôi quá ít tiền khiến tôi phải vay một trăm bi-đi của người khác để đưa lại cho má mì vì ít nhất một đêm cũng phải kiếm trả cho bà khoảng tám mươn bi-đi, nếu không bà sẽ nghĩ là tôi ăn bớt tiền. Tôi đã gửi email trách mắng Dave rằng tại sao anh lại làm thế với tôi. Dave chắc cũng cảm thấy rất buồn và bảo với tôi là nếu được quay lại lần nữa, anh sẽ trả thêm cho tôi. Tôi cũng không mong đợi sẽ lấy lại tiền từ anh vì khoảng năm, sáu tháng sau anh mới quay trở lại. Trong thời gian đó tôi vẫn thường xuyên liên lạc với anh qua email. Tôi và anh rất vui mừng khi được gặp lại nhau đến mức chúng tôi đã chạy tới ôm chầm lấy nhau. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, chỉ nghĩ trong lòng rằng chắc chắn Dave sẽ đến với tôi và có thể sẽ cho tôi nhiều tiền hơn. Tại thời điểm đó tôi đã trả hết nợ cho bà chủ.
Lần này Dave ở lại Bahrain khá lâu, khoảng hai, ba tuần. Trong suốt thời gian đó, tôi quan sát thấy Dave luôn cảnh giác trong việc chi tiêu tiền nong với tôi, có vẻ như anh không muốn chi quá nhiều tiền cho gái bán hoa. Dave không phải là một người ky bo trong chuyện ăn chơi nhưng Dave lại không muốn trả tiền cho những món hàng mà tôi mua. Tôi phải tự trả mọi khoản tiền. Dave chưa từng móc vì trả tiền cho bất kỳ món hàng nào của tôi. Nhưng tôi vẫn cảm nhận thấy Dave rất thích tôi, nhiều lúc nhìn Dave tôi thầm nghĩ thực ra anh là một kẻ keo kiệt hay là một kẻ ngốc nghếch. Tôi nghĩ linh tinh đủ thứ về anh. Nhiều lúc tôi thấy anh quá khờ khạo, không hiểu biết gì. Dave chưa từng làm gì trái ý tôi dù tôi muốn đi đâu, làm gì, ăn mặc ra sao anh cũng không phản đối. Tôi chỉ biết một điều có vẻ như anh muốn được bên tôi mãi mãi.
Chúng tôi rất thân thiết với nhau nhưng tôi chưa từng yêu cầu hoặc xin anh bất cứ thứ gì. Tôi quan hệ với anh rất thật lòng, có thể vì chúng tôi là những người bạn cùng đang sống nơi đất khách quê người. Lần quay về Mĩ này, Dave để lại cho tôi không nhiều tiền lắm, chỉ khoảng hơn mười nghìn bạt. Nhưng Dave mua cho tôi hai chai rượu để tôi bán lại cho các bạn cũng được vài nghìn bạt tiêu. Dave biết tôi thích bán hàng, các loại hàng rượu và nước hoa. Trong suốt thời gian ở Bahrain, Dave thường xuyên mua rượu theo tiêu chuẩn của lính với giá khá rẻ sau đó sẽ đưa hàng cho tôi bán với giá cao gấp đôi giá gốc. Ở Bahrain không giống với ở Thái là cửa hàng nào cũng được phép bán rượu. Ở Bahrain chỉ có một số quán nhất định mới được phép bán rượu và chỉ được mở cửa trong thời gian quy định, giá cả cũng đắt hơn rất nhiều.
Lần Dave quay về nước này, tôi vẫn thường xuyên liên lạc với anh qua email. Tôi đã kể cho anh nghe mọi chuyện buồn, vui của đời mình và nguyên nhân dẫn dắt tôi đến với nghề này. Dave luôn động viên tôi và nói rằng anh sẽ quay lại Bahrain trong vòng tám tháng tới. Tôi cũng bảo anh tôi sẽ chờ đợi anh. Tôi luôn tự hỏi bản thân rằng này hay là mình đã thích Dave thật rồi hoặc có thể tôi đang yêu anh cũng nên. Nhưng tôi không thể làm thế vì Dave đã có vợ và anh cũng rất yêu vợ. Khi về Thái tôi cũng thông báo với anh tôi không còn ở Bahrain nữa. Dave từng nói muốn tôi sang Mĩ ở với anh. Anh sẽ giúp tôi tìm việc làm để không còn phải bán dâm nữa. Dave biết ước mơ bấy lâu nay của tôi là kiếm tiền để đi học trang điểm ở Thái vì tôi nghĩ rằng nghề này cho thu nhập tốt và tôi muốn trở thành một chuyên gia trang điểm.
Bình luận truyện