Tôi là Ê-ri
Chương 42
Tám tháng trôi qua, Dave quay lại Bahrain và lần này có vẻ như anh rất vui mừng khi được gặp lại tôi. Lúc đó, tôi đã ra ngoài thuê nhà ở riêng vì muốn Dave có thể đến ở với tôi và không phải tốn tiền thuê khách sạn. Thời gian đó tôi không có nhiều tiền, tiền phòng vẫn còn đang nợ người ta. Tôi hy vọng lần này đến Dave sẽ giúp đỡ tôi ít nhiều. Thời gian đó tôi ít khi ra ngoài làm việc vì đang trong giai đoạn truy quét của cảnh sát. Tôi phải nghỉ làm ngồi nhà chơi trong một thời gian dài khiến tôi không có tiền, đến cả tiền mua cơm ăn cũng không có. Khi Dave đến tìm, anh cũng chỉ giúp tôi trả tiền phòng vào khoảng hơn mười nghìn bạt. Tôi không dám xin tiền Dave mua cơm, mua thức ăn nhưng lại rủ anh cùng đi siêu thị với mình. Thật không ngờ Dave lại không giúp tôi trả tiền mua đồ trong siêu thị mà số tiền không nhiều lắm. Tôi phải vay tiền của bạn để trả và thấy rất giận anh vì anh quá cảnh giác chuyện tiền nong với tôi. Tôi thấy đau lòng và thất vọng về anh nhiều đến mức không muốn nhìn thấy mặt Dave nữa. Tôi không cho phép anh đến tìm tôi ở phòng trọ và nói hết tất cả những suy nghĩ của mình về anh và hỏi anh có biết không hả?
Dave rất ngạc nhiên khi biết hết những suy nghĩ của tôi sau khi nghe tôi nói một hồi. Anh xin tôi được sửa sai lần nữa nhưng tôi nhất quyết không chịu và nghĩ rằng chúng tôi sẽ kết thúc tại đây. Dave cố gắng đến nhà tìm tôi để nói chuyện nhưng tôi không chịu gặp. Tôi nói với Dave mình không có ở nhà trong khi thực tế thì tôi không đi đâu, chỉ ở trong phòng cả ngày. Dave gửi tin nhắn đến cho tôi, tôi cũng không trả lời và nói rằng tôi không có tiền điện thoại để trả lời tin nhắn. Dave đã cố hết sức làm mọi việc để được gặp tôi. Anh còn mua cả thẻ điện thoại nạp tiền cho tôi hai nghìn bạt, có thể nói là khá nhiều, dùng cả tháng cũng không hết.
Tôi quyết định sẽ gặp Dave để nói chuyện lần cuối trước khi anh quay về Mĩ. Chúng tôi gặp nhau trong một khách sạn mà anh phải nghỉ lại đó trước ngày về. Anh ở ba đêm khiến chúng tôi có thêm thời gian ở với nhau. Trong mấy ngày này, tôi không được khỏe lắm. Dave đã chăm sóc tôi rất chu đáo và rất lo lắng cho tôi. Tôi bắt đầu quay lại làm lành với anh và nghĩ rằng Dave có thể quá ngốc nghếch thật. Có lẽ tính cách của anh là như vậy. Chỉ có điều tôi đã đòi hỏi anh quá nhiều khiến tôi thấy thương anh hơn bao giờ hết và muốn được xin lỗi anh.
Khi Dave đã quay về Mĩ, anh để lại cho tôi số tiền nhiều hơn hẳn so với những lần khác và vẫn luôn liên lạc thường xuyên với tôi. Anh nói sẽ quay lại Bahrain trong bảy, tám tháng tới. Bản thân tôi cũng nghĩ mình sẽ ở đây để chờ anh quay lại vì cũng không muốn quay về Thái. Mặc dù, Dave bảo sẽ sang Thái tìm tôi nhưng tôi vẫn cho rằng Thái Lan không phù hợp với mình, không có việc gì cho tôi làm và hiện tại tôi cũng không có tiền để về đi học trang điểm.
Sau khi về Mĩ, lần đầu tiên Dave gửi tiền cho tôi trả tiền thuê nhà và gửi thêm một lần nữa làm quà sinh nhật. Dù số tiền anh gửi không nhiều lắm nhưng Dave cũng đã cố gắng thể hiện tấm lòng, sự quan tâm, lo lắng của mình dành cho tôi. Trong suốt thời gian này, tôi vẫn luôn mơ ước được sang Mĩ như lời anh đã hứa.
Một hôm, tôi bị cảnh sát bắt vì không có visa và bị trục xuất về lại Thái. Tôi gọi điện liên lạc với Dave, anh rất lo lắng cho tôi. Tôi bị bắt giam sáu ngày, sau đó bị dẫn độ về lại Thái.
Thế là tôi lại bị ngồi tù thêm một lần nữa. Tôi thấy chán với việc phải ngồi tù ở mọi nơi, hết nước này đến nước khác mà tôi đã đặt chân đến. Việc ngồi tù thật buồn chán và tẻ nhạt. Tôi lại phải ngồi lo lắng và đoán xem nhà tù của nước này sẽ như thế nào. May thay, nhà tù ở đây cũng khá ổn, không đến nỗi dơ dáy lắm. Tôi thấy nhà tù ở đây rất giống với nhà tù ở Nhật Bản mà tôi từng bị giam. Nhà tù có nhiều phòng giam, có giường hai tầng, có rất nhiều tù nhân đến từ nhiều nước khác nhau. Mỗi ngày có ba bữa ăn, tuy nhiên tại đây không có thìa ăn cơm nên mọi người phải dùng tay ăn bốc theo văn hóa của người Trung Đông. Hàng ngày chúng tôi được ăn bánh Rô-ti với súp và hoa quả, hoặc là một quả cam hoặc là một quả chuối. Bữa sáng có trà và bánh mì. Mọi người thử tưởng tượng lúc ăn canh mà không có thìa sẽ như thế nào. Canh không được đựng trong bát đâu nhé mà đựng trong một cái mâm lớn sâu lòng, thử tưởng tượng khi ăn sẽ ra sao.
Tôi là người không ăn thịt bò vì tôi thờ Phật bà Quan Âm. Tôi đã làm lễ trước Phật bà Quan Âm là tôi sẽ bỏ không bao giờ ăn thịt bò nữa trước khi đi Bahrain. Nhưng ở trong tù tôi không có sự lựa chọn nào khác, khi họ mang thịt bò đến tôi vẫn phải ăn, nếu không sẽ phải chịu đói.
Tất cả mọi người trong nhà tù này thường tranh giành đồ ăn với nhau như thể bị bỏ đói và khổ sở lắm, nhất là những người da đen châu Phi, người Sri Lanka, người Ấn Độ. Bọn họ không hề lịch sự chút nào, không có trật tự, quy củ gì cả. Tôi từng bị ngồi tù ở Bahrain đến hai lần. Lần đầu tiên chỉ phải ngồi tù ba, bốn ngày vì không có visa. Nhưng lần đó, tôi đã có vé máy bay nên được quay về Thái nhanh hơn một chút. Còn lần này, đến cả tiền mua vé máy bay tôi cũng không có, tiền phạt quá hạn visa mỗi tháng bốn nghìn bạt mà tôi bị quá hạn lên đến sáu tháng tôi cũng không có. Tôi không biết sẽ phải kiếm tiền ở đâu nên đã thử liên lạc với Dave. Dave có vẻ cũng đang tìm cách gửi tiền cho tôi mua vé máy bay nhưng may thay tình cờ tôi thử liên lạc với một người bạn và đã được người đó giúp đỡ nên không phải nhờ đến Dave nữa.
Khi trở lại Thái Lan, tôi vẫn thường xuyên liên lạc với Dave. Anh gợi ý muốn giúp tôi đạt được ước mơ của mình bằng cách gửi tiền cho tôi đi học trang điểm. Tiền học phí lên đến hàng chục nghìn bạt. Anh còn giúp tôi trả tiền thuê phòng nghỉ, tiền thức ăn hàng tháng, tiền xe đi lại hàng ngày. Dave nói anh sẽ giúp tôi cho đến khi tôi học xong và kiếm được việc làm.
Tôi học cách trang điểm từ thầy Sophat, nơi học nằm ở khu vực Ratcha Prasong. Được học với thầy Sophat là ước mơ của tôi trước khi đi Bahrain làm việc. Tôi đi Bahrain cũng chỉ để kiếm khoảng năm, sáu chục nghìn bạt quay về học thầy Sophat. Cuối cùng tôi cũng đã được học thầy đúng như ước nguyện của mình và đã học xong. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thể làm việc ngay được vì tay nghề còn rất kém, cần phải học thêm nữa. Tôi phải giải thích cho Dave hiểu rằng tay nghề của tôi chưa được giỏi và phải học thêm nữa và anh cũng thông cảm với tôi
Dave từng đến Thái tìm tôi một lần ở Pattaya. Anh phải đến làm nhiệm vụ ở Tapao vì thế anh hẹn gặp tôi ở Pattaya. Lần này gặp nhau, tôi có cảm giác yêu Dave vô cùng, không thể nói thành lời, tôi thấy mình rất yêu anh, có lẽ là vì chúng tôi đã gắn bó với nhau trong một thời gian dài và cũng vì anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong thời gian tôi gặp khó khăn, không có ai bên cạnh. Dave còn mua cả máy tính xách tay và máy ảnh cho tôi nữa. Anh nói có lẽ tôi sẽ phải cần dùng đến trong việc học vì khi trang điểm xong cần phải chụp ảnh rồi lưu lại. Còn máy tính dùng để liên lạc với anh. Từ đó trở đi, ngày nào tôi cũng nói chuyện với Dave qua email và qua chat webcam. Tôi thấy mình thật hạnh phúc.
Dave sang Thái gặp tôi một lần nữa, chúng tôi ở với nhau được khoảng một tuần rồi anh phải quay về Mĩ làm nhiệm vụ. Dave nói rằng anh sẽ thu xếp cho tôi một công việc ở Mĩ để tôi không phải quay lại làm nghề cũ nữa. Tuy thế, cũng không có nghĩa là anh sẽ bỏ vợ để đến ở với tôi. Dave chỉ muốn tôi ở gần anh mà thôi. Còn anh vẫn sẽ sống chung với gia đình của mình. Anh luôn bảo với tôi rằng nếu một ngày tôi gặp được một người yêu tôi và có thể chung sống với tôi thì tôi có thể ra đi bất cứ lúc nào. Dave yêu tôi nhưng không muốn chiếm hữu tôi cho riêng mình, anh chỉ muốn tôi hạnh phúc và có cuộc sống tốt đẹp hơn bây giờ. Nếu có người nào tốt hơn đến với tôi thì anh sẽ là người ra đi để tôi được hạnh phúc. Anh là người rất tốt và sẵn sàng hy sinh vì người khác. Tôi càng ngày càng yêu anh và không muốn bắt đầu lại với bất kỳ người nào khác. Mặc dù tôi không được chung sống với Dave như vợ chồng một cách chính thức, nhưng tôi vẫn nguyện được sống bên anh trọn đời như thế này.
Một lần, tôi đã xem bộ phim Forrest Gump do Tom Hanks thủ vai chính. Nhân vật nam chính tên là Forrest Gump còn nhân vật nữ chính tên là Jenny. Tôi thấy cuộc đời của Jenny có nhiều điểm tương đồng với cuội đời của chính mình. Cô ấy là một người phụ nữ khá gian truân, gặp nhiều sóng gió và sống không có mục đích, và cô đã may mắn gặp được Forrest Gump. Còn nhân vật nam chính trong phim mang tính cách của một người ngốc nghếch, không được thông minh cho lắm nhưng lại rất thật thà và chung tình. Anh chỉ yêu một người con gái duy nhất là Jenny. Cho dù Jenny có chơi bời hư hỏng đến như thế nào thì anh vẫn luôn yêu cô. Tôi chưa từng thấy ai giống với Forrest Gump như Dave bởi Forrest Gump cũng là một người lính, cũng có tính cách thật thà, hiền lành, có một tình yêu cao thượng và không cần phải sở hữu người yêu cho riêng mình. Tình cảm đặc biệt mà anh dành cho Jenny cũng giống như tình cảm mà Dave dành cho tôi. Hiện tại, tôi đang chờ đợi ngày Dave sẽ tiến hành làm thủ tục cho tôi được đi Mĩ với anh. Tôi cũng không biết phải chờ đợi lâu chừng nào và tình yêu của tôi với Dave sẽ ra sao trong thời gian tới. Tôi đã từ bỏ mọi thứ tại đây khi đã bước sang tuổi bốn mươi. Tôi không biết cuộc sống của tôi còn phải bước bao xa nữa và sẽ gặp phải những khó khăn gì. Tôi chỉ cầu xin cho mọi sóng gió được dừng lại tại đây và cuộc đời tôi được dừng lại với Dave vì tôi đã quá mệt mỏi rồi. Tuổi của tôi đã qua cái thời có thể bắt đầu lại từ đầu. Tôi vẫn còn có sức lực để bước tiếp, chỉ có điều tôi đã quá mệt mỏi và không thể bắt đầu lại được nữa, vậy thôi.
Việc được sống trong một thế giới rộng lớn khiến tôi hiểu rõ về từ "con người" nhiều hơn. Tôi hiểu về mỗi nghề nghiệp tôi đã trải qua, về tấm lòng con người và sự phân chia giai cấp trong xã hội. Tôi chưa từng coi thường bất cứ nghề nào mà tôi đã từng làm, kể cả việc tôi phải bán thân. Cho dù tôi đã từng là một gái bán hoa trước đây, đã ăn nằm với hàng trăm hàng nghìn người đàn ông nhưng thử hỏi nó khác gì với việc chỉ ngủ với một người chồng hàng đêm? Chỉ khác nhau ở chỗ chúng ta phải cẩn thận, phải phòng tránh để không bị mắc các bệnh nguy hiểm mà thôi. Ít nhất bản thân tôi vẫn còn có tự trọng ở chỗ tôi không ngoại tình, cướp vợ cướp chồng của người khác như những người thích cặp lung tung với người nọ người kia. Ai muốn ngủ với tôi đều phải trả tiền vì đó là nghề của tôi. Không giống với giới trẻ bây giờ, nhiều người chỉ mới gặp nhau thấy thích đã làm chuyện đó với nhau. Tôi thấy chuyện họ làm thật đáng xấu hổ và không có lòng tự trọng, bởi người phụ nữ đó không hề có giá trị.
Tuy thế, tôi cũng không ủng hộ việc ai đó nên làm nghề này giống tôi. Tôi cũng không đồng tình khi ai đó nói rằng việc bán thân là tốt vì không phải mệt nhọc. Tôi làm nghề này chỉ vì “điều kiệm bắt buộc tôi phải làm” không phải “tôi thích làm”. Và với những người phụ nữ làm nghề này, tôi tin rằng mọi người đều chỉ vì hoàn cảnh mà bắt buộc phải làm và ai cũng muốn bỏ nghề này sớm nhất có thể.
Tôi muốn nói rằng, không nên phân chia nghề nghiệp trong xã hội. Đừng đánh giá con người chỉ thông qua nghề nghiệp mà họ làm vì tôi đã gặp đủ mọi loại người làm đủ mọi nghề khác nhau. Nếu muốn so sánh, tôi thấy bọn họ còn sống buông thả hơn cả những người làm nghề như chúng tôi vì họ không quan tâm ai với ai, là con của ai, chồng của ai, vợ vủa ai, họ chỉ quan tâm đến việc tìm được một ai đó để cùng làm chuyện đó với nhau, điều này thật đáng xấu hổ. Tôi thấy những người này mới là những người tạo ra các vấn nạn cho xã hội. Một điều mà chúng ta có thể lựa chọn, đó là lựa chọn để trở thành người tốt bởi vì có thể bạn làm những công việc xấu nhưng nếu tâm hồn bạn là người tốt thì điều đó còn lớn lao hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Trong thời gian về lại Thái Lan này, tôi cũng biết được tin tức của một vài người bạn. Tôi từng gặp lại Mèm trước khi bị ngồi tù hơn ba năm ở Thái. Mèm quay về Thái và lại trở thành gái múa cột và biểu diễn sex show cùng với một người đàn ông Thái là người yêu của cô. Cả hai chung sống cùng nhau và cùng nghiện thuốc phiện. Tôi thấy Mèm dạo đó rất gầy, hai má hóp lại khiến ai nhìn thấy cũng biết cô là một con nghiện.
Tôi đã từng gặp lại Nừng và Bi ở khu Saphan Khoai. Tôi đã vào thăm phòng của hai chị em họ. Họ hiện tại đang kiếm sống bằng nghề môi giới gái bán dâm cho khách nếu có người gọi điện tới yêu cầu. Cả hai cùng nghiện thuốc phiện.
Tôi cũng tìm đến gặp Đa tại nhà cô ấy ở Ladprao nhưng chỉ gặp mẹ của cô. Bà nói rằng hiện tại Đa đang làm việc ở Đài Loan, vẫn làm nghề cũ. Đa từng rủ tôi đi cùng nhưng tôi đã từ chối và cũng không nghĩ rằng Đa sẽ ở lại Đài Loan lâu đến thế.
Còn Lết, tôi biết cô ấy đã lấy chồng cũng là người Thái và đã có con với nhau vì nghe các bạn tôi kể đã gặp Lếp đang mang bầu và sinh sống tại Chonburi. Tôi từng đi tìm cô ấy nhưng không gặp.
Cuối cùng là Tài. Tôi được biết cô ấy đã chia tay với ông chồng hờ người Nhật vì ông ta không thể chịu đựng được độ chơi bời của cô nàng. Tài vẫn nghiện thuốc ngủ nặng và có hiện tượng thần kinh không bình thường.
Ngoài ra, tôi không thể liên lạc với bất cứ người nào khác và có lẽ cũng chỉ còn lại có mình tôi là vẫn phải bán thân khi đã bốn mươi mốt tuổi. Nhưng hiện tại, tôi đang có cơ hội được làm lại từ đầu với Dave. Anh sẽ đưa tôi về Mĩ sinh sống cùng anh trong một ngày không xa. Dave sẽ cố gắng giúp tôi đạt được mơ ước bấy lâu nay của mình là trở thành một chuyên viên trang điểm. Tôi nghĩ rằng, những chuyến đi của mình có lẽ vẫn chưa thể dừng lại tại đây nhưng tôi sẽ cố gắng để vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống, vì trên đời này vẫn còn có rất nhiều người khốn khổ và bất hạnh hơn tôi nhưng họ vẫn luôn nỗ lực vươn lên. Đến cả những người khuyết tật họ vẫn không chùn bước và đầu hàng cuộc sống. Còn tôi, cơ thể vẫn nguyên vẹn, không bị khuyết tật ở chỗ nào vì thế tôi sẽ không bao giờ buông xuôi.
Động lực để tôi viết nên câu chuyện này chính là từ một người đàn ông tên Dave. Dave là người đàn ông duy nhất lắng nghe và luôn ghi chép lại mọi câu chuyện của đời tôi một cách cẩn thận. Dave nói, câu chuyện của tôi lôi cuốn anh. Tôi thấy anh ghi chép lại toàn bộ những thứ có liên quan đến tôi, những lúc chúng tôi gặp nhau ở đâu, tôi từng đi những nước nào, vượt qua những khó khăn nào cho đến khi gặp được anh ở Bahrain. Dave chưa từng ghét bỏ hay coi thường vì những gì tôi đã làm trước đó. Dave bảo rằng một điều duy nhất mà anh muốn từ tôi đó là tôi được hoàn thành ước mơ của mình và anh sẽ luôn bên cạnh để giúp đỡ tôi. Anh muốn tôi được nghỉ ngơi và có một công việc tử tế để không còn phải bán thân nữa.
Người đàn ông này chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì từ tôi, đến cả việc quan hệ chăn gối với tôi hoặc chiếm hữu tôi trở thành của riêng mình anh cũng không có ý định làm. Anh làm mọi thứ chỉ mong tôi được hạnh phúc. Thật may mắn khi ít nhất trên đời này vẫn còn có một người quan tâm đến câu chuyện của đời tôi một cách chân thành, đó là anh – Dave.
Dave rất ngạc nhiên khi biết hết những suy nghĩ của tôi sau khi nghe tôi nói một hồi. Anh xin tôi được sửa sai lần nữa nhưng tôi nhất quyết không chịu và nghĩ rằng chúng tôi sẽ kết thúc tại đây. Dave cố gắng đến nhà tìm tôi để nói chuyện nhưng tôi không chịu gặp. Tôi nói với Dave mình không có ở nhà trong khi thực tế thì tôi không đi đâu, chỉ ở trong phòng cả ngày. Dave gửi tin nhắn đến cho tôi, tôi cũng không trả lời và nói rằng tôi không có tiền điện thoại để trả lời tin nhắn. Dave đã cố hết sức làm mọi việc để được gặp tôi. Anh còn mua cả thẻ điện thoại nạp tiền cho tôi hai nghìn bạt, có thể nói là khá nhiều, dùng cả tháng cũng không hết.
Tôi quyết định sẽ gặp Dave để nói chuyện lần cuối trước khi anh quay về Mĩ. Chúng tôi gặp nhau trong một khách sạn mà anh phải nghỉ lại đó trước ngày về. Anh ở ba đêm khiến chúng tôi có thêm thời gian ở với nhau. Trong mấy ngày này, tôi không được khỏe lắm. Dave đã chăm sóc tôi rất chu đáo và rất lo lắng cho tôi. Tôi bắt đầu quay lại làm lành với anh và nghĩ rằng Dave có thể quá ngốc nghếch thật. Có lẽ tính cách của anh là như vậy. Chỉ có điều tôi đã đòi hỏi anh quá nhiều khiến tôi thấy thương anh hơn bao giờ hết và muốn được xin lỗi anh.
Khi Dave đã quay về Mĩ, anh để lại cho tôi số tiền nhiều hơn hẳn so với những lần khác và vẫn luôn liên lạc thường xuyên với tôi. Anh nói sẽ quay lại Bahrain trong bảy, tám tháng tới. Bản thân tôi cũng nghĩ mình sẽ ở đây để chờ anh quay lại vì cũng không muốn quay về Thái. Mặc dù, Dave bảo sẽ sang Thái tìm tôi nhưng tôi vẫn cho rằng Thái Lan không phù hợp với mình, không có việc gì cho tôi làm và hiện tại tôi cũng không có tiền để về đi học trang điểm.
Sau khi về Mĩ, lần đầu tiên Dave gửi tiền cho tôi trả tiền thuê nhà và gửi thêm một lần nữa làm quà sinh nhật. Dù số tiền anh gửi không nhiều lắm nhưng Dave cũng đã cố gắng thể hiện tấm lòng, sự quan tâm, lo lắng của mình dành cho tôi. Trong suốt thời gian này, tôi vẫn luôn mơ ước được sang Mĩ như lời anh đã hứa.
Một hôm, tôi bị cảnh sát bắt vì không có visa và bị trục xuất về lại Thái. Tôi gọi điện liên lạc với Dave, anh rất lo lắng cho tôi. Tôi bị bắt giam sáu ngày, sau đó bị dẫn độ về lại Thái.
Thế là tôi lại bị ngồi tù thêm một lần nữa. Tôi thấy chán với việc phải ngồi tù ở mọi nơi, hết nước này đến nước khác mà tôi đã đặt chân đến. Việc ngồi tù thật buồn chán và tẻ nhạt. Tôi lại phải ngồi lo lắng và đoán xem nhà tù của nước này sẽ như thế nào. May thay, nhà tù ở đây cũng khá ổn, không đến nỗi dơ dáy lắm. Tôi thấy nhà tù ở đây rất giống với nhà tù ở Nhật Bản mà tôi từng bị giam. Nhà tù có nhiều phòng giam, có giường hai tầng, có rất nhiều tù nhân đến từ nhiều nước khác nhau. Mỗi ngày có ba bữa ăn, tuy nhiên tại đây không có thìa ăn cơm nên mọi người phải dùng tay ăn bốc theo văn hóa của người Trung Đông. Hàng ngày chúng tôi được ăn bánh Rô-ti với súp và hoa quả, hoặc là một quả cam hoặc là một quả chuối. Bữa sáng có trà và bánh mì. Mọi người thử tưởng tượng lúc ăn canh mà không có thìa sẽ như thế nào. Canh không được đựng trong bát đâu nhé mà đựng trong một cái mâm lớn sâu lòng, thử tưởng tượng khi ăn sẽ ra sao.
Tôi là người không ăn thịt bò vì tôi thờ Phật bà Quan Âm. Tôi đã làm lễ trước Phật bà Quan Âm là tôi sẽ bỏ không bao giờ ăn thịt bò nữa trước khi đi Bahrain. Nhưng ở trong tù tôi không có sự lựa chọn nào khác, khi họ mang thịt bò đến tôi vẫn phải ăn, nếu không sẽ phải chịu đói.
Tất cả mọi người trong nhà tù này thường tranh giành đồ ăn với nhau như thể bị bỏ đói và khổ sở lắm, nhất là những người da đen châu Phi, người Sri Lanka, người Ấn Độ. Bọn họ không hề lịch sự chút nào, không có trật tự, quy củ gì cả. Tôi từng bị ngồi tù ở Bahrain đến hai lần. Lần đầu tiên chỉ phải ngồi tù ba, bốn ngày vì không có visa. Nhưng lần đó, tôi đã có vé máy bay nên được quay về Thái nhanh hơn một chút. Còn lần này, đến cả tiền mua vé máy bay tôi cũng không có, tiền phạt quá hạn visa mỗi tháng bốn nghìn bạt mà tôi bị quá hạn lên đến sáu tháng tôi cũng không có. Tôi không biết sẽ phải kiếm tiền ở đâu nên đã thử liên lạc với Dave. Dave có vẻ cũng đang tìm cách gửi tiền cho tôi mua vé máy bay nhưng may thay tình cờ tôi thử liên lạc với một người bạn và đã được người đó giúp đỡ nên không phải nhờ đến Dave nữa.
Khi trở lại Thái Lan, tôi vẫn thường xuyên liên lạc với Dave. Anh gợi ý muốn giúp tôi đạt được ước mơ của mình bằng cách gửi tiền cho tôi đi học trang điểm. Tiền học phí lên đến hàng chục nghìn bạt. Anh còn giúp tôi trả tiền thuê phòng nghỉ, tiền thức ăn hàng tháng, tiền xe đi lại hàng ngày. Dave nói anh sẽ giúp tôi cho đến khi tôi học xong và kiếm được việc làm.
Tôi học cách trang điểm từ thầy Sophat, nơi học nằm ở khu vực Ratcha Prasong. Được học với thầy Sophat là ước mơ của tôi trước khi đi Bahrain làm việc. Tôi đi Bahrain cũng chỉ để kiếm khoảng năm, sáu chục nghìn bạt quay về học thầy Sophat. Cuối cùng tôi cũng đã được học thầy đúng như ước nguyện của mình và đã học xong. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thể làm việc ngay được vì tay nghề còn rất kém, cần phải học thêm nữa. Tôi phải giải thích cho Dave hiểu rằng tay nghề của tôi chưa được giỏi và phải học thêm nữa và anh cũng thông cảm với tôi
Dave từng đến Thái tìm tôi một lần ở Pattaya. Anh phải đến làm nhiệm vụ ở Tapao vì thế anh hẹn gặp tôi ở Pattaya. Lần này gặp nhau, tôi có cảm giác yêu Dave vô cùng, không thể nói thành lời, tôi thấy mình rất yêu anh, có lẽ là vì chúng tôi đã gắn bó với nhau trong một thời gian dài và cũng vì anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong thời gian tôi gặp khó khăn, không có ai bên cạnh. Dave còn mua cả máy tính xách tay và máy ảnh cho tôi nữa. Anh nói có lẽ tôi sẽ phải cần dùng đến trong việc học vì khi trang điểm xong cần phải chụp ảnh rồi lưu lại. Còn máy tính dùng để liên lạc với anh. Từ đó trở đi, ngày nào tôi cũng nói chuyện với Dave qua email và qua chat webcam. Tôi thấy mình thật hạnh phúc.
Dave sang Thái gặp tôi một lần nữa, chúng tôi ở với nhau được khoảng một tuần rồi anh phải quay về Mĩ làm nhiệm vụ. Dave nói rằng anh sẽ thu xếp cho tôi một công việc ở Mĩ để tôi không phải quay lại làm nghề cũ nữa. Tuy thế, cũng không có nghĩa là anh sẽ bỏ vợ để đến ở với tôi. Dave chỉ muốn tôi ở gần anh mà thôi. Còn anh vẫn sẽ sống chung với gia đình của mình. Anh luôn bảo với tôi rằng nếu một ngày tôi gặp được một người yêu tôi và có thể chung sống với tôi thì tôi có thể ra đi bất cứ lúc nào. Dave yêu tôi nhưng không muốn chiếm hữu tôi cho riêng mình, anh chỉ muốn tôi hạnh phúc và có cuộc sống tốt đẹp hơn bây giờ. Nếu có người nào tốt hơn đến với tôi thì anh sẽ là người ra đi để tôi được hạnh phúc. Anh là người rất tốt và sẵn sàng hy sinh vì người khác. Tôi càng ngày càng yêu anh và không muốn bắt đầu lại với bất kỳ người nào khác. Mặc dù tôi không được chung sống với Dave như vợ chồng một cách chính thức, nhưng tôi vẫn nguyện được sống bên anh trọn đời như thế này.
Một lần, tôi đã xem bộ phim Forrest Gump do Tom Hanks thủ vai chính. Nhân vật nam chính tên là Forrest Gump còn nhân vật nữ chính tên là Jenny. Tôi thấy cuộc đời của Jenny có nhiều điểm tương đồng với cuội đời của chính mình. Cô ấy là một người phụ nữ khá gian truân, gặp nhiều sóng gió và sống không có mục đích, và cô đã may mắn gặp được Forrest Gump. Còn nhân vật nam chính trong phim mang tính cách của một người ngốc nghếch, không được thông minh cho lắm nhưng lại rất thật thà và chung tình. Anh chỉ yêu một người con gái duy nhất là Jenny. Cho dù Jenny có chơi bời hư hỏng đến như thế nào thì anh vẫn luôn yêu cô. Tôi chưa từng thấy ai giống với Forrest Gump như Dave bởi Forrest Gump cũng là một người lính, cũng có tính cách thật thà, hiền lành, có một tình yêu cao thượng và không cần phải sở hữu người yêu cho riêng mình. Tình cảm đặc biệt mà anh dành cho Jenny cũng giống như tình cảm mà Dave dành cho tôi. Hiện tại, tôi đang chờ đợi ngày Dave sẽ tiến hành làm thủ tục cho tôi được đi Mĩ với anh. Tôi cũng không biết phải chờ đợi lâu chừng nào và tình yêu của tôi với Dave sẽ ra sao trong thời gian tới. Tôi đã từ bỏ mọi thứ tại đây khi đã bước sang tuổi bốn mươi. Tôi không biết cuộc sống của tôi còn phải bước bao xa nữa và sẽ gặp phải những khó khăn gì. Tôi chỉ cầu xin cho mọi sóng gió được dừng lại tại đây và cuộc đời tôi được dừng lại với Dave vì tôi đã quá mệt mỏi rồi. Tuổi của tôi đã qua cái thời có thể bắt đầu lại từ đầu. Tôi vẫn còn có sức lực để bước tiếp, chỉ có điều tôi đã quá mệt mỏi và không thể bắt đầu lại được nữa, vậy thôi.
Việc được sống trong một thế giới rộng lớn khiến tôi hiểu rõ về từ "con người" nhiều hơn. Tôi hiểu về mỗi nghề nghiệp tôi đã trải qua, về tấm lòng con người và sự phân chia giai cấp trong xã hội. Tôi chưa từng coi thường bất cứ nghề nào mà tôi đã từng làm, kể cả việc tôi phải bán thân. Cho dù tôi đã từng là một gái bán hoa trước đây, đã ăn nằm với hàng trăm hàng nghìn người đàn ông nhưng thử hỏi nó khác gì với việc chỉ ngủ với một người chồng hàng đêm? Chỉ khác nhau ở chỗ chúng ta phải cẩn thận, phải phòng tránh để không bị mắc các bệnh nguy hiểm mà thôi. Ít nhất bản thân tôi vẫn còn có tự trọng ở chỗ tôi không ngoại tình, cướp vợ cướp chồng của người khác như những người thích cặp lung tung với người nọ người kia. Ai muốn ngủ với tôi đều phải trả tiền vì đó là nghề của tôi. Không giống với giới trẻ bây giờ, nhiều người chỉ mới gặp nhau thấy thích đã làm chuyện đó với nhau. Tôi thấy chuyện họ làm thật đáng xấu hổ và không có lòng tự trọng, bởi người phụ nữ đó không hề có giá trị.
Tuy thế, tôi cũng không ủng hộ việc ai đó nên làm nghề này giống tôi. Tôi cũng không đồng tình khi ai đó nói rằng việc bán thân là tốt vì không phải mệt nhọc. Tôi làm nghề này chỉ vì “điều kiệm bắt buộc tôi phải làm” không phải “tôi thích làm”. Và với những người phụ nữ làm nghề này, tôi tin rằng mọi người đều chỉ vì hoàn cảnh mà bắt buộc phải làm và ai cũng muốn bỏ nghề này sớm nhất có thể.
Tôi muốn nói rằng, không nên phân chia nghề nghiệp trong xã hội. Đừng đánh giá con người chỉ thông qua nghề nghiệp mà họ làm vì tôi đã gặp đủ mọi loại người làm đủ mọi nghề khác nhau. Nếu muốn so sánh, tôi thấy bọn họ còn sống buông thả hơn cả những người làm nghề như chúng tôi vì họ không quan tâm ai với ai, là con của ai, chồng của ai, vợ vủa ai, họ chỉ quan tâm đến việc tìm được một ai đó để cùng làm chuyện đó với nhau, điều này thật đáng xấu hổ. Tôi thấy những người này mới là những người tạo ra các vấn nạn cho xã hội. Một điều mà chúng ta có thể lựa chọn, đó là lựa chọn để trở thành người tốt bởi vì có thể bạn làm những công việc xấu nhưng nếu tâm hồn bạn là người tốt thì điều đó còn lớn lao hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Trong thời gian về lại Thái Lan này, tôi cũng biết được tin tức của một vài người bạn. Tôi từng gặp lại Mèm trước khi bị ngồi tù hơn ba năm ở Thái. Mèm quay về Thái và lại trở thành gái múa cột và biểu diễn sex show cùng với một người đàn ông Thái là người yêu của cô. Cả hai chung sống cùng nhau và cùng nghiện thuốc phiện. Tôi thấy Mèm dạo đó rất gầy, hai má hóp lại khiến ai nhìn thấy cũng biết cô là một con nghiện.
Tôi đã từng gặp lại Nừng và Bi ở khu Saphan Khoai. Tôi đã vào thăm phòng của hai chị em họ. Họ hiện tại đang kiếm sống bằng nghề môi giới gái bán dâm cho khách nếu có người gọi điện tới yêu cầu. Cả hai cùng nghiện thuốc phiện.
Tôi cũng tìm đến gặp Đa tại nhà cô ấy ở Ladprao nhưng chỉ gặp mẹ của cô. Bà nói rằng hiện tại Đa đang làm việc ở Đài Loan, vẫn làm nghề cũ. Đa từng rủ tôi đi cùng nhưng tôi đã từ chối và cũng không nghĩ rằng Đa sẽ ở lại Đài Loan lâu đến thế.
Còn Lết, tôi biết cô ấy đã lấy chồng cũng là người Thái và đã có con với nhau vì nghe các bạn tôi kể đã gặp Lếp đang mang bầu và sinh sống tại Chonburi. Tôi từng đi tìm cô ấy nhưng không gặp.
Cuối cùng là Tài. Tôi được biết cô ấy đã chia tay với ông chồng hờ người Nhật vì ông ta không thể chịu đựng được độ chơi bời của cô nàng. Tài vẫn nghiện thuốc ngủ nặng và có hiện tượng thần kinh không bình thường.
Ngoài ra, tôi không thể liên lạc với bất cứ người nào khác và có lẽ cũng chỉ còn lại có mình tôi là vẫn phải bán thân khi đã bốn mươi mốt tuổi. Nhưng hiện tại, tôi đang có cơ hội được làm lại từ đầu với Dave. Anh sẽ đưa tôi về Mĩ sinh sống cùng anh trong một ngày không xa. Dave sẽ cố gắng giúp tôi đạt được mơ ước bấy lâu nay của mình là trở thành một chuyên viên trang điểm. Tôi nghĩ rằng, những chuyến đi của mình có lẽ vẫn chưa thể dừng lại tại đây nhưng tôi sẽ cố gắng để vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống, vì trên đời này vẫn còn có rất nhiều người khốn khổ và bất hạnh hơn tôi nhưng họ vẫn luôn nỗ lực vươn lên. Đến cả những người khuyết tật họ vẫn không chùn bước và đầu hàng cuộc sống. Còn tôi, cơ thể vẫn nguyên vẹn, không bị khuyết tật ở chỗ nào vì thế tôi sẽ không bao giờ buông xuôi.
Động lực để tôi viết nên câu chuyện này chính là từ một người đàn ông tên Dave. Dave là người đàn ông duy nhất lắng nghe và luôn ghi chép lại mọi câu chuyện của đời tôi một cách cẩn thận. Dave nói, câu chuyện của tôi lôi cuốn anh. Tôi thấy anh ghi chép lại toàn bộ những thứ có liên quan đến tôi, những lúc chúng tôi gặp nhau ở đâu, tôi từng đi những nước nào, vượt qua những khó khăn nào cho đến khi gặp được anh ở Bahrain. Dave chưa từng ghét bỏ hay coi thường vì những gì tôi đã làm trước đó. Dave bảo rằng một điều duy nhất mà anh muốn từ tôi đó là tôi được hoàn thành ước mơ của mình và anh sẽ luôn bên cạnh để giúp đỡ tôi. Anh muốn tôi được nghỉ ngơi và có một công việc tử tế để không còn phải bán thân nữa.
Người đàn ông này chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì từ tôi, đến cả việc quan hệ chăn gối với tôi hoặc chiếm hữu tôi trở thành của riêng mình anh cũng không có ý định làm. Anh làm mọi thứ chỉ mong tôi được hạnh phúc. Thật may mắn khi ít nhất trên đời này vẫn còn có một người quan tâm đến câu chuyện của đời tôi một cách chân thành, đó là anh – Dave.
Bình luận truyện