Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình
Chương 57
Ngày sáu tháng Giêng:
Gia đình Lục Bách Sâm tương đối quan tâm đến cảm giác nghi thức trong ngày lễ.
Các ngày lễ như Tết Trung Thu ngày mười lăm tháng tám, hay ngày trừ tịch, đêm 30 ngày giao thừa.
Vào ngày 29 cuối năm, mẹ chồng gọi điện thoại đến, muốn để Vu Chi và Lục Bách Sâm về nhà ở mấy ngày.
Ngày 30 hôm nay là giao thừa, Vu Chi rời giường từ sớm, thu dọn mấy bộ quần áo của hai người xong liền lái xe trở về nhà bố mẹ chồng.
Cả công ty được nghỉ Tết Nguyên Đán, ba chồng Lục Chí Xa đang ở trong thư phòng chơi cờ tướng với ông bạn hàng xóm.
Mẹ chồng đến nhà người khác chơi mạt chược.
Lục Bách Sâm cùng với dì Trương giúp việc lấy quà trong cốp xe ra.
Vì Vu Chi không thể mang đồ nặng nên liền vào thư phòng chào hỏi ba chồng và chú Lâm.
Cô thuận tiện đứng một bên xem bọn họ chơi cờ tướng.
Còn chưa đứng được một phút, ba chồng Lục Chí Xa liền đứng dậy mang một cái ghế đến cho cô: “Tiểu Chi, nếu con muốn xem thì ngồi xuống đây, đứng lâu mệt đấy.”
Vu Chi vốn không muốn ở lại đây lâu, có điều ba chồng đã dọn ghế đến đây rồi, cô cũng thuận thế ngồi xuống.
Từ sau khi mang thai, Lục Bách Sâm không cho cô chơi điện thoại nhiều, máy tính, ngay cả TV cũng không cho cô xem lâu, tránh làm hại mắt.
Cô đến phòng khách cũng không có việc gì làm, dứt khoát nghiêm túc ngồi xem hai người anh đến tôi đi hạ cờ.
Mỗi một nước cờ hai người đều phải ngồi ngẫm một hồi lâu, nhìn đến mười phút, hai người vẫn chưa hạ xong một ván.
Vu Chi nhìn đến mức hơi buồn ngủ.
Đúng lúc này, ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Lục Chí Xa nhìn bàn cờ, đầu cũng không thèm ngẩng, nói một câu: “Vào đi.”
Cửa thư phòng mở ra, Lục Bách Sâm bước vào, liếc mắt một cái liền thấy Vu Chi đang ngồi bên cạnh bàn cờ dụi dụi mắt.
“Ba, chú Lâm.”
Lâm Thành cười nói: “Bách Sâm tới đấy à.”
Lục Bách Sâm gật đầu đáp một tiếng, tới phía sau Vu Chi.
Mới vừa xem chưa được hai phút, Lục Chí Xa liền kích động hô lên: “Chiếu tướng.”
Chú Lâm cười đứng dậy: “Tôi thua rồi, hôm nay chơi như vậy thôi, một nhà ông nói chuyện đi.”
Ông ấy nói rồi đứng dậy, đi ra khỏi thư phòng.
Lục Chí Xa cũng đứng dậy đi theo, hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, thư phòng chỉ còn lại hai người Lục Bách Sâm và Vu Chi.
Vu Chi cảm giác được một bàn tay to lớn áp trên đỉnh đầu mình, bên tai truyền đến giọng nói quan tâm của Lục Bách Sâm: “Mệt không?”
Vu Chi lắc đầu, cô nhìn ra ngoài cửa thư phòng xong mới ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Ba và chú Lâm đi một nước cờ cũng phải ngẫm ba năm phút, thật sự quá buồn ngủ.”
Lục Bách Sâm cười, anh ngồi xuống vị trí của chú Lâm, nhìn các quân cờ trên bàn, cười nói: “Bọn họ sẽ chơi cờ trong đầu một lần trước, đâu giống như em, cái gì cũng lười động não.”
Vu Chi lắc lắc đầu, gạt bỏ cơn buồn ngủ, cô ngồi xuống vị trí của Lục Chí Xa, đề nghị: “Ai nói em không động não, hai người chúng ta chơi một ván đi, em muốn đánh anh đến một mảnh giáp cũng không còn.”
Lục Bách Sâm vô cùng kinh ngạc nhìn cô: “Em chắc chắn chưa?”
“Hừ…. anh không được nhường em đâu đấy.”
“Ừ.” Lục Bách Sâm gật đầu đồng ý.
Hai người sắp xếp lại bàn cờ.
Ba chồng rất thích chơi cờ tướng và cờ năm quân, ngày thường Vu Chi đều ngồi bên cạnh xem nên ít nhiều cũng học được một chút.
Có điều nếu so với Lục Bách Sâm thì cô còn kém nhiều lắm.
Vu Chi vừa mới đi được vài bước, hai bên cờ liền bắt đầu phân tranh, Vu Chi phát hiện ra mặc kệ cô vừa đi nước cờ nào, Lục Bách Sâm đều có thể ăn một quân của cô.
Cô đi mã, xe của Lục Bách Sâm liền ăn pháo của cô.
Cô đi pháo, Lục Bách Sâm trực tiếp đi mã đến doanh địa, ăn mất quân của cô.
Vu Chi nhăn mày, lại đi lên trước một bước, anh thẳng tay đi pháo đến, tuyệt sát!
“Chờ…. chờ đã, để em xem lại đã.”
Lục Bách Sâm nhìn cô vợ nhà mình chơi xấu lùi mất vài nước cờ của anh, anh nhướn mày nhắc nhở: “Em còn lùi nữa là mình chơi lại từ đầu đấy.”
Vu Chi ngây ngô cười hì hì với anh, làm nũng nói: “Anh bảo sẽ nhường em mà.”
Lục Bách Sâm bất đắc dĩ xua tay: “Em lùi đi.”
Vốn chỉ muốn cùng cô chơi một chút, Lục Bách Sâm đã sớm đoán được cảnh tượng này sẽ phát sinh.
Vu Chi lui vài nước cờ, cảm giác cờ của đối phương không còn tạo ra uy hiếp gì tới mình nữa, mới một lần nữa đi cờ.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, cô liền bị Lục Bách Sâm ăn mất pháo.
Điều này khiến cô trở nên cẩn thận hơn.
Lục Bách Sâm ngồi đối diện với cô, nhìn cô nhăn mày, miệng còn cắn móng tay phải, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ.
Anh nhịn không được mở miệng giúp cô một lần: “Đi mã đến chỗ này.”
Nói rồi anh vươn ngón tay ra chỉ vào một chỗ.
Vu Chi nhìn theo hướng anh chỉ, nhận ra nếu đi đến đó thì đối phương sẽ không làm gì được cô, hai đầu mày vốn nhăn lại liền mở ra, cô ngạc nhiên nói: “A, đúng rồi, em sẽ đi nước này.”
Lục Bách Sâm bị cô chọc cười, anh nhịn không được nói: “Ngốc.”
Kết quả liền nhận được sự coi thường của đối phương: “Này, chơi cờ thì chơi, không cho phép anh sử dụng ngôn ngữ mắng người.”
“Đây không phải là mắng, đây là sự thực.”
Vu Chi vừa định dỗi lại, ba chồng Lục Chí Xa liền đi vào.
Nhìn thấy tư thế của hai người bọn họ, ông cười nói: “A, hai con cũng chơi à.”
Vu Chi nhanh chóng vẫy tay với Lục Chí Xa: “Ba, ba mau đến đây, Sâm ca bắt nạt con không biết chơi này, ba làm quân sư cho con.”
Trong tay Lục Bách Sâm còn cầm pháo của Vu Chi, anh cầm quân pháo kia gõ xuống bàn cờ, nói: “Xem cờ không được nói, em có biết không hả.”
Kết quả lại nhận tiếp một cái xem thường của Vu Chi.
Vu Chi trực tiếp đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cô tức giận nói: “Ba, đánh bại anh ấy.”
Lục Chí Xa cười ha hả ngồi xuống vị trí được Vu Chi nhường ra, ông tự tin tràn đầy nói: “Được.”
So với Vu Chi vừa rồi bị Lục Bách Sâm đơn phương hành hạ đến chết, hai người Lục Chí Xa và Lục Bách Sâm chơi tương đối nghiêm túc.
Vu Chi ở bên cạnh xem cũng rất nghiêm túc.
Mỗi lần ba chồng ăn được một quân của Lục Bách Sâm, Vu Chi liền thể hiện dáng vẻ kích động, còn đắc ý nhướn mày với Lục Bách Sâm.
Lục Bách Sâm chỉ cười mà không nói.
Có điều kết quả cuối cùng lại là Lục Bách Sâm thắng.
Vu Chi lập tức không còn hứng thú xem tiếp, cô thừa dịp lúc ba chồng không chú ý, liền nhe răng làm mặt quỷ với anh, đứng dậy ra khỏi thư phòng.
Lục Bách Sâm nhìn bóng dáng của cô, yêu chiều lắc lắc đầu.
Nghe nói Vu Chi và Lục Bách Sâm đến đây, Trương Mạn Chi đánh xong một ván mạt chược liền vội vàng quay về.
Vừa vào đến cửa bà liền thấy Vu Chi đang ngồi ở phòng khách xem TV.
“Tiểu Chi, hai người các con về đây lúc nào?” Mặt Trương Mạn Chi tràn đầy ý cười, bà vừa hỏi vừa đứng ở cửa đổi giày.
Vu Chi quay đầu trả lời: “Bọn con vừa về chưa được bao lâu.”
Trương Mạn Chi ‘ừ’ một tiếng, bà bước nhanh vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cái bụng phồng lên của cô, bà hỏi cô gần đây thế nào?
Ăn có ngon không, ngủ ngon không, có đi bệnh viện kiểm tra chưa, linh tinh các thứ.
Trước kia lúc phát hiện ra cô mang thai, mẹ chồng cùng mẹ Vu đều ở lại nhà Vu Chi chăm sóc cô hơn một tháng, chờ cô hơn ba tháng, thai kì đã ổn, hai người mới lần lượt về nhà.
Chuyện lúc trước cô bị ngã ở nhà, sau khi hai người biết được, cả hai đều đến bệnh viện.
Ngay cả ông bà hơn 80 tuổi cũng nhất định phải đến xem cô.
Mẹ chồng ở nhà chăm sóc cô thêm một tuần, mãi đến khi Vu Chi ngoan ngoãn đồng ý sẽ ở nhà dưỡng thai không ra ngoài nữa, Trương Mạn Chi mới chấp nhận về nhà.
Giờ đã gần tới cuối năm, Vu Chi tất cả đều tốt, mẹ chồng muốn giúp ba chồng sửa sang chuyện công ty, có một tháng không đến thăm cô.
Trương Mạn Chi đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, bà vừa lòng gật gật đầu: “Thật sự nhìn mượt mà hơn một chút.”
Vu Chi gật đầu đồng ý.
Bây giờ cô đã mang thai hơn năm tháng, gần đây được Lục Bách Sâm chăm sóc, thực sự mượt mà hơn nhiều.
Nói đến chuyện cô béo lên, Vu Chi nhớ lúc trước cô hỏi Lục Bách Sâm, sau khi cô béo lên thì có gì khác trước kia không?
Lục Bách Sâm vô cùng nghiêm túc trêu chọc cô: “Ăn nhiều hơn trước kia.”
Vu Chi thở phì phò, tay nhéo vành tai anh, đe dọa anh phải nói lại một lần nữa.
Kết quả một người nhìn thì có vẻ rất đứng đắn, Lục Bách Sâm, lại hướng đôi mắt nhìn chằm chằm về phía ngực cô.
“Cảm giác so với trước kia tốt hơn, có tính là khác không?”
Gia đình Lục Bách Sâm tương đối quan tâm đến cảm giác nghi thức trong ngày lễ.
Các ngày lễ như Tết Trung Thu ngày mười lăm tháng tám, hay ngày trừ tịch, đêm 30 ngày giao thừa.
Vào ngày 29 cuối năm, mẹ chồng gọi điện thoại đến, muốn để Vu Chi và Lục Bách Sâm về nhà ở mấy ngày.
Ngày 30 hôm nay là giao thừa, Vu Chi rời giường từ sớm, thu dọn mấy bộ quần áo của hai người xong liền lái xe trở về nhà bố mẹ chồng.
Cả công ty được nghỉ Tết Nguyên Đán, ba chồng Lục Chí Xa đang ở trong thư phòng chơi cờ tướng với ông bạn hàng xóm.
Mẹ chồng đến nhà người khác chơi mạt chược.
Lục Bách Sâm cùng với dì Trương giúp việc lấy quà trong cốp xe ra.
Vì Vu Chi không thể mang đồ nặng nên liền vào thư phòng chào hỏi ba chồng và chú Lâm.
Cô thuận tiện đứng một bên xem bọn họ chơi cờ tướng.
Còn chưa đứng được một phút, ba chồng Lục Chí Xa liền đứng dậy mang một cái ghế đến cho cô: “Tiểu Chi, nếu con muốn xem thì ngồi xuống đây, đứng lâu mệt đấy.”
Vu Chi vốn không muốn ở lại đây lâu, có điều ba chồng đã dọn ghế đến đây rồi, cô cũng thuận thế ngồi xuống.
Từ sau khi mang thai, Lục Bách Sâm không cho cô chơi điện thoại nhiều, máy tính, ngay cả TV cũng không cho cô xem lâu, tránh làm hại mắt.
Cô đến phòng khách cũng không có việc gì làm, dứt khoát nghiêm túc ngồi xem hai người anh đến tôi đi hạ cờ.
Mỗi một nước cờ hai người đều phải ngồi ngẫm một hồi lâu, nhìn đến mười phút, hai người vẫn chưa hạ xong một ván.
Vu Chi nhìn đến mức hơi buồn ngủ.
Đúng lúc này, ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Lục Chí Xa nhìn bàn cờ, đầu cũng không thèm ngẩng, nói một câu: “Vào đi.”
Cửa thư phòng mở ra, Lục Bách Sâm bước vào, liếc mắt một cái liền thấy Vu Chi đang ngồi bên cạnh bàn cờ dụi dụi mắt.
“Ba, chú Lâm.”
Lâm Thành cười nói: “Bách Sâm tới đấy à.”
Lục Bách Sâm gật đầu đáp một tiếng, tới phía sau Vu Chi.
Mới vừa xem chưa được hai phút, Lục Chí Xa liền kích động hô lên: “Chiếu tướng.”
Chú Lâm cười đứng dậy: “Tôi thua rồi, hôm nay chơi như vậy thôi, một nhà ông nói chuyện đi.”
Ông ấy nói rồi đứng dậy, đi ra khỏi thư phòng.
Lục Chí Xa cũng đứng dậy đi theo, hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, thư phòng chỉ còn lại hai người Lục Bách Sâm và Vu Chi.
Vu Chi cảm giác được một bàn tay to lớn áp trên đỉnh đầu mình, bên tai truyền đến giọng nói quan tâm của Lục Bách Sâm: “Mệt không?”
Vu Chi lắc đầu, cô nhìn ra ngoài cửa thư phòng xong mới ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Ba và chú Lâm đi một nước cờ cũng phải ngẫm ba năm phút, thật sự quá buồn ngủ.”
Lục Bách Sâm cười, anh ngồi xuống vị trí của chú Lâm, nhìn các quân cờ trên bàn, cười nói: “Bọn họ sẽ chơi cờ trong đầu một lần trước, đâu giống như em, cái gì cũng lười động não.”
Vu Chi lắc lắc đầu, gạt bỏ cơn buồn ngủ, cô ngồi xuống vị trí của Lục Chí Xa, đề nghị: “Ai nói em không động não, hai người chúng ta chơi một ván đi, em muốn đánh anh đến một mảnh giáp cũng không còn.”
Lục Bách Sâm vô cùng kinh ngạc nhìn cô: “Em chắc chắn chưa?”
“Hừ…. anh không được nhường em đâu đấy.”
“Ừ.” Lục Bách Sâm gật đầu đồng ý.
Hai người sắp xếp lại bàn cờ.
Ba chồng rất thích chơi cờ tướng và cờ năm quân, ngày thường Vu Chi đều ngồi bên cạnh xem nên ít nhiều cũng học được một chút.
Có điều nếu so với Lục Bách Sâm thì cô còn kém nhiều lắm.
Vu Chi vừa mới đi được vài bước, hai bên cờ liền bắt đầu phân tranh, Vu Chi phát hiện ra mặc kệ cô vừa đi nước cờ nào, Lục Bách Sâm đều có thể ăn một quân của cô.
Cô đi mã, xe của Lục Bách Sâm liền ăn pháo của cô.
Cô đi pháo, Lục Bách Sâm trực tiếp đi mã đến doanh địa, ăn mất quân của cô.
Vu Chi nhăn mày, lại đi lên trước một bước, anh thẳng tay đi pháo đến, tuyệt sát!
“Chờ…. chờ đã, để em xem lại đã.”
Lục Bách Sâm nhìn cô vợ nhà mình chơi xấu lùi mất vài nước cờ của anh, anh nhướn mày nhắc nhở: “Em còn lùi nữa là mình chơi lại từ đầu đấy.”
Vu Chi ngây ngô cười hì hì với anh, làm nũng nói: “Anh bảo sẽ nhường em mà.”
Lục Bách Sâm bất đắc dĩ xua tay: “Em lùi đi.”
Vốn chỉ muốn cùng cô chơi một chút, Lục Bách Sâm đã sớm đoán được cảnh tượng này sẽ phát sinh.
Vu Chi lui vài nước cờ, cảm giác cờ của đối phương không còn tạo ra uy hiếp gì tới mình nữa, mới một lần nữa đi cờ.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, cô liền bị Lục Bách Sâm ăn mất pháo.
Điều này khiến cô trở nên cẩn thận hơn.
Lục Bách Sâm ngồi đối diện với cô, nhìn cô nhăn mày, miệng còn cắn móng tay phải, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ.
Anh nhịn không được mở miệng giúp cô một lần: “Đi mã đến chỗ này.”
Nói rồi anh vươn ngón tay ra chỉ vào một chỗ.
Vu Chi nhìn theo hướng anh chỉ, nhận ra nếu đi đến đó thì đối phương sẽ không làm gì được cô, hai đầu mày vốn nhăn lại liền mở ra, cô ngạc nhiên nói: “A, đúng rồi, em sẽ đi nước này.”
Lục Bách Sâm bị cô chọc cười, anh nhịn không được nói: “Ngốc.”
Kết quả liền nhận được sự coi thường của đối phương: “Này, chơi cờ thì chơi, không cho phép anh sử dụng ngôn ngữ mắng người.”
“Đây không phải là mắng, đây là sự thực.”
Vu Chi vừa định dỗi lại, ba chồng Lục Chí Xa liền đi vào.
Nhìn thấy tư thế của hai người bọn họ, ông cười nói: “A, hai con cũng chơi à.”
Vu Chi nhanh chóng vẫy tay với Lục Chí Xa: “Ba, ba mau đến đây, Sâm ca bắt nạt con không biết chơi này, ba làm quân sư cho con.”
Trong tay Lục Bách Sâm còn cầm pháo của Vu Chi, anh cầm quân pháo kia gõ xuống bàn cờ, nói: “Xem cờ không được nói, em có biết không hả.”
Kết quả lại nhận tiếp một cái xem thường của Vu Chi.
Vu Chi trực tiếp đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cô tức giận nói: “Ba, đánh bại anh ấy.”
Lục Chí Xa cười ha hả ngồi xuống vị trí được Vu Chi nhường ra, ông tự tin tràn đầy nói: “Được.”
So với Vu Chi vừa rồi bị Lục Bách Sâm đơn phương hành hạ đến chết, hai người Lục Chí Xa và Lục Bách Sâm chơi tương đối nghiêm túc.
Vu Chi ở bên cạnh xem cũng rất nghiêm túc.
Mỗi lần ba chồng ăn được một quân của Lục Bách Sâm, Vu Chi liền thể hiện dáng vẻ kích động, còn đắc ý nhướn mày với Lục Bách Sâm.
Lục Bách Sâm chỉ cười mà không nói.
Có điều kết quả cuối cùng lại là Lục Bách Sâm thắng.
Vu Chi lập tức không còn hứng thú xem tiếp, cô thừa dịp lúc ba chồng không chú ý, liền nhe răng làm mặt quỷ với anh, đứng dậy ra khỏi thư phòng.
Lục Bách Sâm nhìn bóng dáng của cô, yêu chiều lắc lắc đầu.
Nghe nói Vu Chi và Lục Bách Sâm đến đây, Trương Mạn Chi đánh xong một ván mạt chược liền vội vàng quay về.
Vừa vào đến cửa bà liền thấy Vu Chi đang ngồi ở phòng khách xem TV.
“Tiểu Chi, hai người các con về đây lúc nào?” Mặt Trương Mạn Chi tràn đầy ý cười, bà vừa hỏi vừa đứng ở cửa đổi giày.
Vu Chi quay đầu trả lời: “Bọn con vừa về chưa được bao lâu.”
Trương Mạn Chi ‘ừ’ một tiếng, bà bước nhanh vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cái bụng phồng lên của cô, bà hỏi cô gần đây thế nào?
Ăn có ngon không, ngủ ngon không, có đi bệnh viện kiểm tra chưa, linh tinh các thứ.
Trước kia lúc phát hiện ra cô mang thai, mẹ chồng cùng mẹ Vu đều ở lại nhà Vu Chi chăm sóc cô hơn một tháng, chờ cô hơn ba tháng, thai kì đã ổn, hai người mới lần lượt về nhà.
Chuyện lúc trước cô bị ngã ở nhà, sau khi hai người biết được, cả hai đều đến bệnh viện.
Ngay cả ông bà hơn 80 tuổi cũng nhất định phải đến xem cô.
Mẹ chồng ở nhà chăm sóc cô thêm một tuần, mãi đến khi Vu Chi ngoan ngoãn đồng ý sẽ ở nhà dưỡng thai không ra ngoài nữa, Trương Mạn Chi mới chấp nhận về nhà.
Giờ đã gần tới cuối năm, Vu Chi tất cả đều tốt, mẹ chồng muốn giúp ba chồng sửa sang chuyện công ty, có một tháng không đến thăm cô.
Trương Mạn Chi đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, bà vừa lòng gật gật đầu: “Thật sự nhìn mượt mà hơn một chút.”
Vu Chi gật đầu đồng ý.
Bây giờ cô đã mang thai hơn năm tháng, gần đây được Lục Bách Sâm chăm sóc, thực sự mượt mà hơn nhiều.
Nói đến chuyện cô béo lên, Vu Chi nhớ lúc trước cô hỏi Lục Bách Sâm, sau khi cô béo lên thì có gì khác trước kia không?
Lục Bách Sâm vô cùng nghiêm túc trêu chọc cô: “Ăn nhiều hơn trước kia.”
Vu Chi thở phì phò, tay nhéo vành tai anh, đe dọa anh phải nói lại một lần nữa.
Kết quả một người nhìn thì có vẻ rất đứng đắn, Lục Bách Sâm, lại hướng đôi mắt nhìn chằm chằm về phía ngực cô.
“Cảm giác so với trước kia tốt hơn, có tính là khác không?”
Bình luận truyện