Tôi Thực Sự Không Muốn

Chương 9: 9: Biến Cố




...Tròn 1 năm qua....
Cuộc sống của Tuê Mạn ổn định, ngày ngày phân hàng cho Trác Tâm, ra vườn cây quả tưới bón, chiều chiều dắt chú cún Ciu đi quanh làng...Mọi thứ đỗi bình dị cứ thế trôi qua hàng ngày.

Thấy Trác Tâm bảo tầm 3 tháng gần đây ra vào thàng phố không còn bị kiểm tra xe này nọ, điều này cho thấy Cửu Chấn có vẻ đang dừng việc tìm kiếm lại.

Chiều tà, cô lại ngồi bên ngoài sân cùng con cún CIu, ánh mắt xa xăm lặng nhìn về mặt trời ngả sẫm màu, vô thức cô nói:
- Anh dạo này ổn không?
Chiếc miệng hơi mấp máy, bàn tay ngay lập tức đưa lên, chạm nhẹ vào môi, đôi mắt ấm áp của cô nhắm lại.

Tuê Mạn lơ mơ trong đầu:
- Mày điên rồi
Nội thành, biệt thự Mục phủ từ ngày Tuê Mạn rời đi nhạt nhẽo hẳn.

Lúc trước dù có bị đau đớn thể xác mức nào, khi trò chuyện với mọi người làm, cô luôn cố vui vẻ, hoà nhã vô cùng.


Giờ đây ai ai cũng chỉ cặm mặt vào làm đúng việc của mình.

Cửu Chấn tại khách sạn Phoenix, dưới thân là 1 người con gái đang rên rỉ ái muội:
- Ư ư...Mục tổng...từ từ nga...nhanh...quá...a.a
Ngay lập tức, anh rút cự vật ra, cậu bé còn chưa xuất ra.

Anh vào vệ sinh tắm rửa, mặc cho ả kiều nữ nói lớn:
- Ư..Mục tổng....
15 phút sau...Anh đi ra ngoài, toàn thân khô ráo, nhanh chóng mặc đồ vào, đặt lên giường 1 xấp tiền rồi lẳng lặng rời đi.

Ả nhanh chóng vồ vào xấp tiền, sáng mắt nói:
- Ha ha...!Thế mới đáng.

Cửu Chấn phóng xe nhanh trên đường về nhà.

Trong xa bật bài nhạc nhè nhẹ, du dương.


Ánh mắt anh trầm ngâm nhìn đường.

Đến nhà, anh mệt nhoài lên phòng, nơi mà mỗi tối trước đây, cô đều nằm gọn trong vòng tay anh.

Cửu Chấn nhớ vô cùng, nhớ hình dáng nhỏ bé của Tuê Mạn, nhớ mùi hương nhè nhẹ phảng phất, nhớ những lần cơ thể tím đỏ run rẩy lên, nhớ những lúc cô khóc nấc mè nheo lên, nhớ cả tiếng rên kích tình bên tai anh hàng đêm- điều mà có tìm ở bao cô gái khác, anh chưa thấy được.

Đáp tấm thân to lớn xuống giường, bên cạnh là 1 chiếc gối, Cửu Chấn quay sang, choàng tay sang, anh khuơ khuơ bên giường trống, khuôn mặt cau lại, đau khổ nói:
- Tuê Mạn...tôi ước mình không yêu em nhiều như thế..Để rồi bất chấp tất cả, diệt trừ mọi sự cản trở...em đều bỏ đi
Cửu Chấn có chút men nhẹ, anh mê man nói.

Lời kẻ say...luôn là lời chân thực nhất..
Sáng hôm sau....!
Tuê Mạn ung dung vui vẻ đi dạo bên lề đường.

Nơi đây trồng nhiều hoa bên lề, chúng nở rộ lên rất đẹp.

Tuê Mạn vừa đi vừa nhảy chân sáo, khuôn mặt tư dung rạng rỡ.

Từ đằng sau, chiếc xe tải lớn lại đi với tốc độ khá nhanh, lao vun vút trên đường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện