Tôi Thực Sự Không Muốn

Chương 8: 8: Cánh Đồng Hoa Hướng Dương




Nhoằng 6 tháng trôi qua...!
Tuê Mạn bây giờ ở nhà, phụ trách mảng phân hàng hóa cho Trác Tâm.

Dạo gần đây cô tươi tắn hơn rất nhiều, mỗi ngày ngủ dậy, cô đều nhìn ra phía cửa sổ, nơi ánh mặt trời chiếu sáng lên.

Tuy nắng lên cao nhưng không quá nóng nực, ngược lại vô cùng mát mẻ, trời đã lập thu.

Đến phần của Cửu Chấn, công ty Mục thị phát triển vô cùng, ai ai cũng biết tới.

Chỉ có tin thêm là anh ngày càng xa lạ, lạnh lùng vô cùng.

Có những lúc đi dự tiệc, bao cánh phóng viên săn đón, mong có những tấm hình rõ về khuôn mặt Cửu Chấn lúc cười, dù chỉ là mỉm.

Trên tầng cao nhất của tập đoàn Mục, bóng dáng cao lớn của anh trước trời xanh mây trắng, vô cùng cô độc.

Cửu Chấn ngũ quan sắc nét, đôi môi lạnh hờ hững, con mắt sâu nhìn về nơi xa xăm, môi nhếch lên, cay đắng nói:
- Tuê Mạn...!đã hơn 6 tháng, tôi hối hận...!tôi đau khổ...!tôi chờ đợi...!Em về đi...!
Khuôn mặt Cửu Chấn cau lại, người anh hơi khụy xuống, hai tay quận tròn thành nắm đấm, đấm mạnh xuống bàn làm việc, nói lớn:
- Tuê Mạn, em ở đâu?
Lực đấm mạnh tác động lên bàn, bao nhiêu đồ đạc rung lên, bức ảnh chụp của Tuê Mạn rơi xuống đất, vỡ tan tành ra.


Bức ảnh chụp 1 cô gái trong bộ váy trễ nải vàng nhạt, giữa 1 cánh đồng hoa hướng dương, tóc được tết đuôi tôm, lơ phơ vài sợi mái, nhìn đẹp vô cùng.

Đây là lần trước khi đợt công tác của Cửu Chấn 1 tuần.

Hôm đấy cô nổi hứng lên, nhẹ nhàng nói:
- Cửu Chấn này...!Em muốn ra cánh đồng hoa hướng dương phía Nam thành phố...
Hôm nay là ngày nghỉ của anh, mãi mới cố giải quyết xong đống tài liệu cho chuyến công tác sắp tới, thực sự anh chỉ muốn 1 ngày được ở bên Tuê Mạn nhưng cô lại muốn đi ra ngoài.

Cửu Chấn ánh mắt hơi buồn, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi...!Để anh dặn vệ sĩ chở em đi cẩn thận
Tuê Mạn cười tủm tỉm, kiễng chân lên sát người Cửu Chấn, véo má anh yêu 1 cái, nũng nịu:
- Em muốn hai chúng ta mà...!
Cửu Chấn vui thay, khuôn mặt anh cười tươi lên thật hiền hòa.

Tuê Mạn khẽ cười rồi chạy ra xe trước.

Tại cánh đồng hoa, Tuê Mạn hớn hở vô cùng, cô tung tăng chạy giữa rừng hoa hướng dương, Cửu Chấn xỏ hai tay vào túi theo sau, ánh mắt anh đê mê nhìn theo bóng dáng nhỏ chạy trước mặt.

Tuê Mạn e thẹn dịu dàng tạo dáng để anh chụp vài tấm.


Hai người dắt tay nhau đi trên cánh đồng, điều chưa từng làm.

Cô khẽ nói:
- Cửu Chấn...!anh nhớ giữ gìn, chăm sóc sức khỏe bản thân, phát triển công ty thật hùng mạnh và...!tìm 1 người vợ khiến anh biết cảm giác yêu thật lòng, yêu đúng hướng nhé...!
Cửu Chấn vô tư ôm chầm cô, nói:
- Anh tìm thấy rồi...!
Chỉ là lúc ấy anh chìm đắm trong hạnh phúc, vô ý mà không hiểu hết tâm tư trong lời nói này.

Tuê Mạn chỉ mỉm cười nhẹ, vậy là đúng theo hướng kế hoạch của cô.

Hôm nay có đoàn y bác sỹ về thành phố về nơi vùng Tuê Mạn thăm khám.

Nhân cơ hội này, cô cũng đi khám 1 chút.

Cô muốn khám tổng thể, nhất là vùng kín sau lần tra tấn cuối cùng của Cửu Chấn.

Khi nghe tin bị tổn thương nặng, nguy cơ vỡ ruột, vô sinh hay tử vong khiến cô như chết lặng.

Tuê Mạn đã lâu lắm rồi không phải chịu sự dày vò cơ thể nữa khiến cô khá phấn chấn.

30 phút sau, cô bước ra vô cùng vui vẻ.

Bác sĩ nói cổ tử cung cô đang lành nhanh, sức khỏe sinh sản tốt, không cần quá lo lắng nữa.

Tuê Mạn hạnh phúc vô cùng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện