Tổng Giám Đốc Và Ánh Trăng Sáng
Chương 4
37.
Ký ức sau đó tôi có hơi mơ hồ, chỉ nhớ rõ đêm đó anh đặc biệt ôn nhu, lấy râu cằm nho nhỏ cọ cọ lên mặt tôi, cười hỏi tôi: “Đủ chưa? Còn muốn sao?”
Một đêm lưu luyến, tôi không cảm thấy một chút đau đớn nào.
38.
Ngày hôm sau, tôi từ trong ngực anh tỉnh lại.
Sau khi mùi rượu tản đi, tin tức tố Alpha lại vây quanh hơi thở của tôi.
Phản ứng không khỏe giống như nước thủy triều dâng lên.
Tôi thực sự không nhịn được, lảo đảo đi đến phòng ngủ tẩy rửa thân thể, khi trở lại, anh mặt đầy trào phúng ngồi trên giường.
Đôi mắt anh đỏ đến mức dọa người: “Hạ Tĩnh Chúc, em thật chán ghét tôi như vậy sao?”
39.
“Em, em yêu anh.”
Tôi cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền bật thốt lên.
Câu nói này ở trong miệng, trong đáy lòng tôi đã được nhắc qua ngàn vạn lần, trong khoảnh khắc khi tôi nói ra, vẫn cảm thấy sáp khẩu* như cũ.
*Khó có thể nói trơn tru.
Đáy mắt của anh bỗng chợt lóe ý cười châm chọc, không tiếp tục nghe tôi giải thích.
Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, anh nói: “Em cảm thấy tôi là kẻ ngốc ư?”
40.
Từ đó về sau, anh không còn về “ngôi nhà” trên danh nghĩa của chúng tôi nữa.
Lần thứ hai nhìn thấy anh, là vào hai tháng sau đó.
41.
Buổi tối ngày hôm ấy, thân thể của tôi đột nhiên nóng lên, tôi tính toán thời gian, hẳn là thời kỳ động dục đến.
Tôi thuần thục tiêm thuốc ức chế vào người, nhiệt độ thân thể rất nhanh hạ xuống.
Lại là một đêm không có anh, tôi nằm trên giường, nửa đêm lại nóng lên.
Lần này, quản gia phát hiện dị thường của tôi, đưa tôi đến bệnh viện gần đó, còn báo cho anh.
42.
Quá cẩu huyết, chính tôi cũng cảm thấy cẩu huyết.
Tôi phát nhiệt căn bản không phải vì thời kì động dục, mà bởi vì tôi mang thai.
Omega trong thời gian mang thai cần vô cùng nhiều tin tức tố của Alpha để cung cấp năng lượng sinh trưởng cho đứa bé, nhưng, thân thể của tôi thật sự có thể thừa nhận nổi sao?
43.
Đúng lúc tôi đang xoắn xuýt chuyện này, bác sĩ đi vào phòng bệnh.
Thuốc ức chế có thể sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của thai nhi, bác sĩ phải làm kiểm tra toàn diện cho tôi một lần.
Tôi gật đầu biểu thị đồng ý, lại không nghĩ rằng bác sĩ đột nhiên thả tin tức tố ra.
Tin tức tố đưa đến tác dụng an ủi tâm tình, thế nhưng tôi lại không thể nào chịu được.
Đau đớn bao phủ tới, thân thể hư nhược căn bản không thể nào chịu đựng, tôi ngất đi.
44.
Lúc tỉnh lại lần thứ hai, anh yên lặng ngồi trước mặt tôi.
Vẻ mặt của anh có chút phức tạp, nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, anh mới run rẩy hỏi tôi: “Em có phải là có hội chứng ứng kích tin tức tố Alpha?”
45.
Anh biết bệnh của tôi rồi.
Nhưng phản ứng của anh cùng dự đoán của tôi hoàn toàn khác nhau.
Anh không ghét tôi, cũng không hỏi nguyên nhân bệnh của tôi.
Anh nói với tôi, anh vẫn luôn cho rằng tôi bởi vì chán ghét anh nên mới không tiếp thu được tin tức tố của anh, cho dù là vậy, anh vẫn muốn kết hôn với tôi, bởi vì anh không thể quên được tôi.
Anh còn hỏi tôi, có nguyện ý lưu lại đứa bé hay không, anh đã hỏi bác sĩ, chỉ cần có Alpha trợ giúp làm thoát mẫn trị liệu*, là bệnh của tôi có thể chữa trị.
*Thoát mẫn trị liệu: Giải chứng mẫn cảm.
46.
Tôi chưa từng nghĩ tới hướng đi của chuyện này sẽ là như vậy, thậm chí còn cảm thấy đây là một giấc mơ không thực tế.
Chúng tôi lại trở về trạng thái thời đại học, không, so với thời đại học còn tốt hơn.
Anh sẽ thân sĩ mà kiềm chế hỏi tôi có thể hôn anh một chút hay không, cũng sẽ cẩn cẩn thận thận kiềm chế tin tức tố dịu dàng hôn tôi.
Hết thảy đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Cho đến tận ngày ấy, tôi nhận được điện thoại của cha.
Cha nói, em trai của tôi trở về rồi.
Ký ức sau đó tôi có hơi mơ hồ, chỉ nhớ rõ đêm đó anh đặc biệt ôn nhu, lấy râu cằm nho nhỏ cọ cọ lên mặt tôi, cười hỏi tôi: “Đủ chưa? Còn muốn sao?”
Một đêm lưu luyến, tôi không cảm thấy một chút đau đớn nào.
38.
Ngày hôm sau, tôi từ trong ngực anh tỉnh lại.
Sau khi mùi rượu tản đi, tin tức tố Alpha lại vây quanh hơi thở của tôi.
Phản ứng không khỏe giống như nước thủy triều dâng lên.
Tôi thực sự không nhịn được, lảo đảo đi đến phòng ngủ tẩy rửa thân thể, khi trở lại, anh mặt đầy trào phúng ngồi trên giường.
Đôi mắt anh đỏ đến mức dọa người: “Hạ Tĩnh Chúc, em thật chán ghét tôi như vậy sao?”
39.
“Em, em yêu anh.”
Tôi cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền bật thốt lên.
Câu nói này ở trong miệng, trong đáy lòng tôi đã được nhắc qua ngàn vạn lần, trong khoảnh khắc khi tôi nói ra, vẫn cảm thấy sáp khẩu* như cũ.
*Khó có thể nói trơn tru.
Đáy mắt của anh bỗng chợt lóe ý cười châm chọc, không tiếp tục nghe tôi giải thích.
Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, anh nói: “Em cảm thấy tôi là kẻ ngốc ư?”
40.
Từ đó về sau, anh không còn về “ngôi nhà” trên danh nghĩa của chúng tôi nữa.
Lần thứ hai nhìn thấy anh, là vào hai tháng sau đó.
41.
Buổi tối ngày hôm ấy, thân thể của tôi đột nhiên nóng lên, tôi tính toán thời gian, hẳn là thời kỳ động dục đến.
Tôi thuần thục tiêm thuốc ức chế vào người, nhiệt độ thân thể rất nhanh hạ xuống.
Lại là một đêm không có anh, tôi nằm trên giường, nửa đêm lại nóng lên.
Lần này, quản gia phát hiện dị thường của tôi, đưa tôi đến bệnh viện gần đó, còn báo cho anh.
42.
Quá cẩu huyết, chính tôi cũng cảm thấy cẩu huyết.
Tôi phát nhiệt căn bản không phải vì thời kì động dục, mà bởi vì tôi mang thai.
Omega trong thời gian mang thai cần vô cùng nhiều tin tức tố của Alpha để cung cấp năng lượng sinh trưởng cho đứa bé, nhưng, thân thể của tôi thật sự có thể thừa nhận nổi sao?
43.
Đúng lúc tôi đang xoắn xuýt chuyện này, bác sĩ đi vào phòng bệnh.
Thuốc ức chế có thể sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của thai nhi, bác sĩ phải làm kiểm tra toàn diện cho tôi một lần.
Tôi gật đầu biểu thị đồng ý, lại không nghĩ rằng bác sĩ đột nhiên thả tin tức tố ra.
Tin tức tố đưa đến tác dụng an ủi tâm tình, thế nhưng tôi lại không thể nào chịu được.
Đau đớn bao phủ tới, thân thể hư nhược căn bản không thể nào chịu đựng, tôi ngất đi.
44.
Lúc tỉnh lại lần thứ hai, anh yên lặng ngồi trước mặt tôi.
Vẻ mặt của anh có chút phức tạp, nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, anh mới run rẩy hỏi tôi: “Em có phải là có hội chứng ứng kích tin tức tố Alpha?”
45.
Anh biết bệnh của tôi rồi.
Nhưng phản ứng của anh cùng dự đoán của tôi hoàn toàn khác nhau.
Anh không ghét tôi, cũng không hỏi nguyên nhân bệnh của tôi.
Anh nói với tôi, anh vẫn luôn cho rằng tôi bởi vì chán ghét anh nên mới không tiếp thu được tin tức tố của anh, cho dù là vậy, anh vẫn muốn kết hôn với tôi, bởi vì anh không thể quên được tôi.
Anh còn hỏi tôi, có nguyện ý lưu lại đứa bé hay không, anh đã hỏi bác sĩ, chỉ cần có Alpha trợ giúp làm thoát mẫn trị liệu*, là bệnh của tôi có thể chữa trị.
*Thoát mẫn trị liệu: Giải chứng mẫn cảm.
46.
Tôi chưa từng nghĩ tới hướng đi của chuyện này sẽ là như vậy, thậm chí còn cảm thấy đây là một giấc mơ không thực tế.
Chúng tôi lại trở về trạng thái thời đại học, không, so với thời đại học còn tốt hơn.
Anh sẽ thân sĩ mà kiềm chế hỏi tôi có thể hôn anh một chút hay không, cũng sẽ cẩn cẩn thận thận kiềm chế tin tức tố dịu dàng hôn tôi.
Hết thảy đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Cho đến tận ngày ấy, tôi nhận được điện thoại của cha.
Cha nói, em trai của tôi trở về rồi.
Bình luận truyện