Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu 2
Chương 7: Ôn tổng, anh không nỡ ly hôn với tôi
"Nói như vậy, nguyên nhân Đồng tiểu thư đột nhiên đề nghị ly hôn như vậy, là bởi vì ở bên ngoài cô đã tìm được một chỗ dựa khác tốt hơn, muốn dựa dẫm người đàn ông khác? Cho nên cô đã chuẩn bị tốt, sau khi ly hôn, Tưởng gia các người sẽ chịu tất cả tổn thất sao?"
Ôn Hàn Vũ buông lời cay nghiệt, Vãn Hâm không nghẹn chút nào, vẫn như trước duy trì vẻ hào phóng thản nhiên cười yếu ớt, bình tĩnh trả lời: "Cho nên hôm nay tôi đến đây, là muốn nói chuyện với Ôn tổng về vấn đề tổn thất này."
Thế nhưng cô không hề phản bác nửa lời đầu, mà là trực tiếp trả lời nửa lời sau.
Là một người đàn ông 32 tuổi thành thục, bất luận ở lĩnh vực nào, đều có thể lấy phong thái quân vương từ trên cao áp đảo mọi người, trầm tĩnh khiến người khác phải nghĩ tất cả biện pháp đoán suy nghĩ của người này. Chẳng qua là, lúc này, Ôn Hàn Vũ hơi hơi híp mắt nhìn cô gái đối diện, trong đầu, ma xui quỷ khiến, lại muốn biết cô đang nghĩ gì.
Cho nên, cô ta đột nhiên muốn ly hôn, mục đích thật sự chính là ở bên ngoài có người đàn ông khác?
Ý tứ kia chính là, Ôn Hàn Vũ anh bị vợ mình gạt 6 năm, bị đội “nón xanh” (cắm sừng)?
Ánh mắt Ôn Hàn Vũ lóe lên rồi đột nhiên trầm xuống, “nón xanh” –2 từ này, thật sự là khó coi, người đàn ông kiêu ngạo như anh, làm sao có thể chấp nhận?
Chẳng qua nghĩ trong đầu là một chuyện, người đàn ông anh tuấn ngũ quan tinh tế, cảm xúc trên mặt lại không một chút phập phồng, môi mỏng gắt gao mím chặt, giọng điệu càng bình tĩnh, lời nói lại càng bén nhọn: "Cô đến là để nói tổn thất với tôi? Cô dựa vào cái gì nói tổn thất với tôi?"
"Dựa vào tôi là con gái Tưởng gia, dựa vào tôi 6 năm trước gả cho Ôn tổng anh, cũng không phải chỉ có lợi cho tôi, tôi tin tưởng Ôn tổng trong 6 năm qua, xem như có thêm đòn bẩy, vốn dĩ chính là giúp đỡ lẫn nhau cùng có lợi, Ôn tổng cần gì phải tính toán chi li như thế?"
"A."
Ôn Hàn Vũ cười lạnh một tiếng, mặt mày lạnh lùng: "Hỗ trợ lẫn nhau cùng có lợi cho tới bây giờ tôi cũng không phủ nhận, nếu không cô cho là 6 năm trước Ôn Hàn Vũ tôi dựa vào cái gì phải cưới cô về? Về phần cô nói cô là con gái Tưởng gia, lời này cô cảm thấy thích hợp sao?"
Sắc mặt Vãn Hâm thoáng biến đổi.
Ôn Hàn Vũ thản nhiên nhìn thần sắc cô xuất hiện biến hóa rất nhỏ, người đàn ông chưa bao giờ nhỏ nhen dùng một chút tâm tư đi đối phó một người phụ nữ, thế nhưng lúc này lại cảm thấycó chút khoái chí, anh ngoắc ngoắc cánh môi mỏng khêu gợi, câu nói kế tiếp, dùng tốc độ thong thả mà nói: "Đồng tiểu thư, cô họ Đồng à? Cô lấy cái gì đại biểu cho Tưởng gia? Cô thật sự muốn ly hôn? Tôi đồng ý, thế nhưng trước đó tôi có vài lời cảnh cáo cô, Ôn gia cùng Tưởng gia một khi đã không có liên quan gì, như vậy tất cả các vụ hợp tác, cũng sẽ chấm dứt, cô xác định, thật sự muốn đưa đơn ly hôn cho luật sư."
Cô là con gái của tiểu tam, năm đó Đồng Thanh Mộng vào Tưởng gia cũng đã là điểm mấu chốt cuối cùng, Đồng Vãn Hâm cô hiển nhiên không có tư cách sửa thành họ Tưởng, chẳng qua nói thật lòng cô cũng không muốn sửa họ.
Người khác đối xử với Đồng Vãn Hâm cô như thế nào, một chút cô cũng không để ý, trong lời nói của Ôn Hàn Vũ rất khó nghe, hơn nữa còn nhắm vào điểm yếu của cô, liền hung hăng mà đánh xuống, chút không lưu tình.
Vãn Hâm nắm thật chặt túi xách trong tay, hít sâu một hơi, thay đổi tư thế bắt chéo hai chân, cô khống chế ngữ khí chính mình, dùng thủ đoạn mạnh mẽ đi phản bác người đàn ông vênh váo này.
"Ôn tổng, anh nói như vậy, lại làm tôi cảm thấy là anh không muốn ly hôn với tôi, chẳng lẽ Ôn tổng anh thật đúng là có chút luyến tiếc với con gái của tiểu tam sao?"
Ôn Hàn Vũ: “…”
Loại người phụ nữ này, miệng lưỡi bén nhọn không để mình chịu một chút thiệt thòi nào, bấy giờ anh xem như triệt để cảm nhận qua, trước kia anh thật sự xem thường cô, nhưng trước mắt người phụ nữ này vẫn là người phụ nữ của 6 năm trước sao?
6 năm trước.
Suy nghĩ của Ôn Hàn Vũ có chút không thể khống chế mà nhớ về trước kia, đây cũng là lần đầu tiên anh nhớ lại, lúc này thế nhưng giống như một thước phim cũ, tuy có chút không đầy đủ, nhưng hình ảnh lại đặc biệt rõ ràng.
Khi đó cô ngây ngô hơn bây giờ rất nhiều, vì mục đích mà nhanh chóng gả cho mình, anh căn bản cũng không thèm liếc nhìn cô lấy một lần, nhớ đến 6 năm trôi qua, cô tuy mang danh “Ôn thiếu phu nhân”, nhưng anh ngay cả một ngón tay của người con gái này đều chưa có chạm qua, hiện tại cô lại vô cùng trịnh trọng đề nghị ly hôn với anh.
Ánh mắt Ôn Hàn Vũ chuyển động, đột nhiên từ ghế đứng dậy, vòng qua bàn làm việc tiến về phía Vãn Hâm.
Vãn Hâm rõ ràng là sửng sốt một chút, có chút hấp tấp mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh mình.
Thân hình người đàn ông cao to phút chốc đứng bên người cô, ngũ quan tuấn tú không có cảm xúc, chẳng qua là từ trên cao nhìn xuống người cô, khí thế trên người quá mức to lớn, lại lộ ra điểm thành thục. Cảm nhận hơi thở nam tính đập vào mặt, nhanh chóng chui vào chóp mũi mình, rất nhanh liền thẩm thấu tới xương cốt tứ chi, vốn dĩ văn phòng to như vậy, lúc này lại khiến cho người ta sinh ra cảm giác vô cùng nhỏ hẹp.
Giống như cả thế giới đều là hương vị thuộc về Ôn Hàn Vũ.
Vãn Hâm cũng không thích loại cảm giác này, cô nhăn đôi mi thanh tú, hai tay hơi hơi động, thời điểm vừa mới chuẩn bị từ ghế đứng dậy, vốn dĩ người đàn ông đang đứng trước mặt cô, bỗng nhiên vươn tay, không nói lời nào liền trực tiếp đặt trên vai cô.
Vãn Hâm: “…”
Năm ngón tay Ôn Hàn Vũ dùng sức, một tay đè nặng trên bả vai cô, một tay đặt trên ghế hơi hơi cúi người, để cho con ngươi thâm thúy kia nhìn thẳng cô, nhìn vào đáy mắt Vãn Hâm đang đè nén cảm xúc, môi bạc câu lên, một giọng nam trầm thấp, giàu từ tính: "Làm sao? Rất khẩn trương?"
Vãn Hâm…
Bộ dạng Ôn Hàn Vũ đẹp, cô cũng không phủ nhận, thế nhưng cô thật sự chưa bao giờ từng có tiếp xúc gần gũi với anh như vậy, nhưng lại là anh ta chủ động tới gần mình, lúc này đối với bọn họ - “hai vợ chồng nhưng không phải vợ chồng” lại có chút cảm giác ái muội, chưa từng có bao giờ.
Vãn Hâm có chút không thể khống chế nhịp tim cùng hô hấp của mình, tim đập nhanh hơn, lúc này cô theo bản năng thả nhẹ hô hấp, hướng bên cạnh thoáng nghiêng người định tránh ra, Ôn Hàn Vũ lại càng dùng sức mà ấn bả vai cô, không cho cô nhúc nhích.
"Hiện tại chúng ta còn chưa ly hôn."
Thời điểm môi bạc khêu gợi của Ôn Hàn Vũ cất lên, thế nhưng khiến người ta sinh ra một loại cảm giác tuyệt sắc khuynh thành. Giọng nói nặng nề kia đều ở ngay bên tai cô quá mức mê hoặc lòng người, lúc này ngay cả hô hấp Vãn Hâm cũng không dám, chẳng qua là trong lòng kích động, bởi trên mặt anh ta lại như trước không có biểu hiện quá mức rõ ràng, một chút cảm xúc lưu động bị anh đè nén ở chỗ sâu nhất đáy mắt.
"Ôn tổng, anh muốn làm cái gì? Thả, buông ra, phiền anh tự trọng một chút!"
Tự trọng?
Người phụ nữ này, thế nhưng muốn anh tự trọng một chút?
Vốn dĩ đáy mắt Ôn Hàn Vũ còn lưu chuyển, nháy mắt trở nên lạnh lẽo, anh cũng còn chưa làm gì cô, chỉ dựa sát vào cô một tý như vậy, thế nhưng cô liền ồn ào muốn anh phải tự trọng. Huống chi, Đồng Vãn Hâm cô bây giờ vẫn còn là vợ của Ôn Hàn Vũ anh, được cưới hỏi đàng hoàng, chẳng lẽ ở lòng cô trước giờ chính là chán ghét anh như thế?
Mới tới gần một chút, khóe mắt đuôi lông mày của cô liền bài xích rõ ràng như vậy.
Điều này làm cho người đàn ông từ trước đến nay đều cao cao tại thượng, ngạo nghễ không ai bì nổi, đáy mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm, anh cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình hoàn toàn bị khiêu khích.
"Đồng Vãn Hâm, cô sợ tôi?"
Cô càng rút lui về sau, Ôn Hàn Vũ càng cố tình không cho, bàn tay của người đàn ông với khớp xương rõ ràng đột nhiên duỗi qua, chớp mắt liền nắm cái cằm bóng loáng của cô, ngón cái cùng ngón trỏ nặng nề mà nắm, cứng rắn đem cả người cô lại gần.
Bởi vì Vãn Hâm ngồi ghế dựa có bốn bánh xe phía dưới, lực đạo trên tay người đàn ông lại lớn, ghế dựa liền thuận thế mà hướng về phía anh ta, Vãn Hâm trở tay không kịp, thân hình mềm mại theo bản năng mà hướng vào trong ngức cứng rắn của người đàn ông.
Cái trán mới vừa chạm vào ngực anh ta, Vãn Hâm cũng đã vươn tay, vịn vào tay vịn của ghế dựa, cô thật không ngờ Ôn Hàn Vũ sẽ làm ra hành động như vậy, khiến cô có chút chật vật không chịu nổi, trong lòng dâng lên tức giận, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, chính thức phát tác, cặp con ngươi trong suốt hàm chưa tức giận, vừa lúc chạm phải đôi con ngươi thâm thúy như hai viên hắc thạch bên trong lưu chuyển sáng tối phức tạp.
Trong trái tim của hai người, cùng thời gian, đều lướt qua một trận xa lạ, cảm xúc kỳ lạ như thế cũng không có cảm giác bài xích, không có cách nào hình dung ra, giống như là trái tim nhảy lên thình thịch, nhưng rõ ràng còn mang theo một tư vị khác.
Ôn Hàn Vũ nhìn thấy hai má non mềm gần trong gang tấc, ngũ quan của cô cũng rất thanh tú. Ánh mắt này, hơn nữa thời điểm tức giận phát ra, lại rất sống động, giống như có thể nói rằng, 32 năm qua từ lúc sinh ra, đã gặp qua nhiều cô gái muôn hình muôn vẻ, so với cô xinh đẹp, ưu tú hơn, nhiều không đếm xuể, thế nhưng giờ khắc này, anh nhưng không thể không thừa nhận, chỉ có ánh mắt này, thời điểm ở khoảng cách gần như vậy, anh cảm giác được tâm của mình, nhẹ nhàng mà giật giật.
"…Ôn Hàn Vũ, anh."
"Cô không phải thích gọi tôi là Ôn tổng sao?"
Vãn Hâm nín thở, tránh cho hô hấp nóng rực của người đàn ông phun thẳng mặt mình. Thời điểm cô hít vào chóp mũi, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên thân thể người đàn ông này cao đến dọa người, nàng mân mân môi đỏ mọng, ẩn sâu dưới ánh mắt bình tĩnh này là khẩn trương cùng bất an, là một người phụ nữ bình thường, đối với một người đàn ông xuất sắc, tùy ý tới gần, mới có thể trưng ra vẻ mặt thẹn thùng, có chút đè nén không được mà dần dần bại lộ ra ngoài.
"Anh!"
" Thời điểm cô gọi tôi là Ôn Hàn Vũ, thế nhưng lại có một loại thú vị khác."
Thời điểm người đàn ông nói lời này, ngón cái thản nhiên trêu ghẹo, nhẹ nhàng mà vuốt ve cằm Vãn Hâm, anh câu môi, rõ ràng chỉ tùy ý cong lên, lại giống như khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh: "Tôi còn thật không biết, tôi cưới 6 năm, cũng bị “cô vợ nhỏ” của mình gạt 6 năm, miệng lưỡi không ngờ bén nhọn đến trình độ như vậy. Miệng phụ nữ mà dùng để đối phó với đàn ông như vậy là vô cùng không đáng yêu, có biết không?"
"A, đối xửa với cô cho đến bây giờ, cô cảm thấy thật sự tôi là…luyến tiếc ly hôn với cô sao, hả?"
Vãn Hâm theo bản năng mà nuốt nuốt nướt bọt, trong lòng cũng không phải bối rối, mà là khẩn trương. Cô không biết hình dung loại cảm giác này như thế nào, rất là xa lạ, tim đập đặc biệt nhanh, thân thể dần dần nảy sinh một cỗ khô nóng, loại hơi thở nam tính, bá đạo lại mãnh liệt này, tràn ngập cả thế giới của cô, làm cho cô căn bản không có biện pháp tỉnh táo lại.
Nhưng không thể không bình tĩnh!
Ôn Hàn Vũ là cố ý, anh ta nhất định là cố ý muốn làm cho chính mình bối rối, bấn loạn, mục đích hôm nay của cô, là vì …ly hôn, ly hôn trong hòa bình.
Đồng Vãn Hâm, cùng lắm là một người đàn ông mà thôi, chỉ tùy tiện nói mấy câu, có thể làm cho mình tim đập rối loạn như vậy?
Ôn Hàn Vũ buông lời cay nghiệt, Vãn Hâm không nghẹn chút nào, vẫn như trước duy trì vẻ hào phóng thản nhiên cười yếu ớt, bình tĩnh trả lời: "Cho nên hôm nay tôi đến đây, là muốn nói chuyện với Ôn tổng về vấn đề tổn thất này."
Thế nhưng cô không hề phản bác nửa lời đầu, mà là trực tiếp trả lời nửa lời sau.
Là một người đàn ông 32 tuổi thành thục, bất luận ở lĩnh vực nào, đều có thể lấy phong thái quân vương từ trên cao áp đảo mọi người, trầm tĩnh khiến người khác phải nghĩ tất cả biện pháp đoán suy nghĩ của người này. Chẳng qua là, lúc này, Ôn Hàn Vũ hơi hơi híp mắt nhìn cô gái đối diện, trong đầu, ma xui quỷ khiến, lại muốn biết cô đang nghĩ gì.
Cho nên, cô ta đột nhiên muốn ly hôn, mục đích thật sự chính là ở bên ngoài có người đàn ông khác?
Ý tứ kia chính là, Ôn Hàn Vũ anh bị vợ mình gạt 6 năm, bị đội “nón xanh” (cắm sừng)?
Ánh mắt Ôn Hàn Vũ lóe lên rồi đột nhiên trầm xuống, “nón xanh” –2 từ này, thật sự là khó coi, người đàn ông kiêu ngạo như anh, làm sao có thể chấp nhận?
Chẳng qua nghĩ trong đầu là một chuyện, người đàn ông anh tuấn ngũ quan tinh tế, cảm xúc trên mặt lại không một chút phập phồng, môi mỏng gắt gao mím chặt, giọng điệu càng bình tĩnh, lời nói lại càng bén nhọn: "Cô đến là để nói tổn thất với tôi? Cô dựa vào cái gì nói tổn thất với tôi?"
"Dựa vào tôi là con gái Tưởng gia, dựa vào tôi 6 năm trước gả cho Ôn tổng anh, cũng không phải chỉ có lợi cho tôi, tôi tin tưởng Ôn tổng trong 6 năm qua, xem như có thêm đòn bẩy, vốn dĩ chính là giúp đỡ lẫn nhau cùng có lợi, Ôn tổng cần gì phải tính toán chi li như thế?"
"A."
Ôn Hàn Vũ cười lạnh một tiếng, mặt mày lạnh lùng: "Hỗ trợ lẫn nhau cùng có lợi cho tới bây giờ tôi cũng không phủ nhận, nếu không cô cho là 6 năm trước Ôn Hàn Vũ tôi dựa vào cái gì phải cưới cô về? Về phần cô nói cô là con gái Tưởng gia, lời này cô cảm thấy thích hợp sao?"
Sắc mặt Vãn Hâm thoáng biến đổi.
Ôn Hàn Vũ thản nhiên nhìn thần sắc cô xuất hiện biến hóa rất nhỏ, người đàn ông chưa bao giờ nhỏ nhen dùng một chút tâm tư đi đối phó một người phụ nữ, thế nhưng lúc này lại cảm thấycó chút khoái chí, anh ngoắc ngoắc cánh môi mỏng khêu gợi, câu nói kế tiếp, dùng tốc độ thong thả mà nói: "Đồng tiểu thư, cô họ Đồng à? Cô lấy cái gì đại biểu cho Tưởng gia? Cô thật sự muốn ly hôn? Tôi đồng ý, thế nhưng trước đó tôi có vài lời cảnh cáo cô, Ôn gia cùng Tưởng gia một khi đã không có liên quan gì, như vậy tất cả các vụ hợp tác, cũng sẽ chấm dứt, cô xác định, thật sự muốn đưa đơn ly hôn cho luật sư."
Cô là con gái của tiểu tam, năm đó Đồng Thanh Mộng vào Tưởng gia cũng đã là điểm mấu chốt cuối cùng, Đồng Vãn Hâm cô hiển nhiên không có tư cách sửa thành họ Tưởng, chẳng qua nói thật lòng cô cũng không muốn sửa họ.
Người khác đối xử với Đồng Vãn Hâm cô như thế nào, một chút cô cũng không để ý, trong lời nói của Ôn Hàn Vũ rất khó nghe, hơn nữa còn nhắm vào điểm yếu của cô, liền hung hăng mà đánh xuống, chút không lưu tình.
Vãn Hâm nắm thật chặt túi xách trong tay, hít sâu một hơi, thay đổi tư thế bắt chéo hai chân, cô khống chế ngữ khí chính mình, dùng thủ đoạn mạnh mẽ đi phản bác người đàn ông vênh váo này.
"Ôn tổng, anh nói như vậy, lại làm tôi cảm thấy là anh không muốn ly hôn với tôi, chẳng lẽ Ôn tổng anh thật đúng là có chút luyến tiếc với con gái của tiểu tam sao?"
Ôn Hàn Vũ: “…”
Loại người phụ nữ này, miệng lưỡi bén nhọn không để mình chịu một chút thiệt thòi nào, bấy giờ anh xem như triệt để cảm nhận qua, trước kia anh thật sự xem thường cô, nhưng trước mắt người phụ nữ này vẫn là người phụ nữ của 6 năm trước sao?
6 năm trước.
Suy nghĩ của Ôn Hàn Vũ có chút không thể khống chế mà nhớ về trước kia, đây cũng là lần đầu tiên anh nhớ lại, lúc này thế nhưng giống như một thước phim cũ, tuy có chút không đầy đủ, nhưng hình ảnh lại đặc biệt rõ ràng.
Khi đó cô ngây ngô hơn bây giờ rất nhiều, vì mục đích mà nhanh chóng gả cho mình, anh căn bản cũng không thèm liếc nhìn cô lấy một lần, nhớ đến 6 năm trôi qua, cô tuy mang danh “Ôn thiếu phu nhân”, nhưng anh ngay cả một ngón tay của người con gái này đều chưa có chạm qua, hiện tại cô lại vô cùng trịnh trọng đề nghị ly hôn với anh.
Ánh mắt Ôn Hàn Vũ chuyển động, đột nhiên từ ghế đứng dậy, vòng qua bàn làm việc tiến về phía Vãn Hâm.
Vãn Hâm rõ ràng là sửng sốt một chút, có chút hấp tấp mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh mình.
Thân hình người đàn ông cao to phút chốc đứng bên người cô, ngũ quan tuấn tú không có cảm xúc, chẳng qua là từ trên cao nhìn xuống người cô, khí thế trên người quá mức to lớn, lại lộ ra điểm thành thục. Cảm nhận hơi thở nam tính đập vào mặt, nhanh chóng chui vào chóp mũi mình, rất nhanh liền thẩm thấu tới xương cốt tứ chi, vốn dĩ văn phòng to như vậy, lúc này lại khiến cho người ta sinh ra cảm giác vô cùng nhỏ hẹp.
Giống như cả thế giới đều là hương vị thuộc về Ôn Hàn Vũ.
Vãn Hâm cũng không thích loại cảm giác này, cô nhăn đôi mi thanh tú, hai tay hơi hơi động, thời điểm vừa mới chuẩn bị từ ghế đứng dậy, vốn dĩ người đàn ông đang đứng trước mặt cô, bỗng nhiên vươn tay, không nói lời nào liền trực tiếp đặt trên vai cô.
Vãn Hâm: “…”
Năm ngón tay Ôn Hàn Vũ dùng sức, một tay đè nặng trên bả vai cô, một tay đặt trên ghế hơi hơi cúi người, để cho con ngươi thâm thúy kia nhìn thẳng cô, nhìn vào đáy mắt Vãn Hâm đang đè nén cảm xúc, môi bạc câu lên, một giọng nam trầm thấp, giàu từ tính: "Làm sao? Rất khẩn trương?"
Vãn Hâm…
Bộ dạng Ôn Hàn Vũ đẹp, cô cũng không phủ nhận, thế nhưng cô thật sự chưa bao giờ từng có tiếp xúc gần gũi với anh như vậy, nhưng lại là anh ta chủ động tới gần mình, lúc này đối với bọn họ - “hai vợ chồng nhưng không phải vợ chồng” lại có chút cảm giác ái muội, chưa từng có bao giờ.
Vãn Hâm có chút không thể khống chế nhịp tim cùng hô hấp của mình, tim đập nhanh hơn, lúc này cô theo bản năng thả nhẹ hô hấp, hướng bên cạnh thoáng nghiêng người định tránh ra, Ôn Hàn Vũ lại càng dùng sức mà ấn bả vai cô, không cho cô nhúc nhích.
"Hiện tại chúng ta còn chưa ly hôn."
Thời điểm môi bạc khêu gợi của Ôn Hàn Vũ cất lên, thế nhưng khiến người ta sinh ra một loại cảm giác tuyệt sắc khuynh thành. Giọng nói nặng nề kia đều ở ngay bên tai cô quá mức mê hoặc lòng người, lúc này ngay cả hô hấp Vãn Hâm cũng không dám, chẳng qua là trong lòng kích động, bởi trên mặt anh ta lại như trước không có biểu hiện quá mức rõ ràng, một chút cảm xúc lưu động bị anh đè nén ở chỗ sâu nhất đáy mắt.
"Ôn tổng, anh muốn làm cái gì? Thả, buông ra, phiền anh tự trọng một chút!"
Tự trọng?
Người phụ nữ này, thế nhưng muốn anh tự trọng một chút?
Vốn dĩ đáy mắt Ôn Hàn Vũ còn lưu chuyển, nháy mắt trở nên lạnh lẽo, anh cũng còn chưa làm gì cô, chỉ dựa sát vào cô một tý như vậy, thế nhưng cô liền ồn ào muốn anh phải tự trọng. Huống chi, Đồng Vãn Hâm cô bây giờ vẫn còn là vợ của Ôn Hàn Vũ anh, được cưới hỏi đàng hoàng, chẳng lẽ ở lòng cô trước giờ chính là chán ghét anh như thế?
Mới tới gần một chút, khóe mắt đuôi lông mày của cô liền bài xích rõ ràng như vậy.
Điều này làm cho người đàn ông từ trước đến nay đều cao cao tại thượng, ngạo nghễ không ai bì nổi, đáy mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm, anh cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình hoàn toàn bị khiêu khích.
"Đồng Vãn Hâm, cô sợ tôi?"
Cô càng rút lui về sau, Ôn Hàn Vũ càng cố tình không cho, bàn tay của người đàn ông với khớp xương rõ ràng đột nhiên duỗi qua, chớp mắt liền nắm cái cằm bóng loáng của cô, ngón cái cùng ngón trỏ nặng nề mà nắm, cứng rắn đem cả người cô lại gần.
Bởi vì Vãn Hâm ngồi ghế dựa có bốn bánh xe phía dưới, lực đạo trên tay người đàn ông lại lớn, ghế dựa liền thuận thế mà hướng về phía anh ta, Vãn Hâm trở tay không kịp, thân hình mềm mại theo bản năng mà hướng vào trong ngức cứng rắn của người đàn ông.
Cái trán mới vừa chạm vào ngực anh ta, Vãn Hâm cũng đã vươn tay, vịn vào tay vịn của ghế dựa, cô thật không ngờ Ôn Hàn Vũ sẽ làm ra hành động như vậy, khiến cô có chút chật vật không chịu nổi, trong lòng dâng lên tức giận, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, chính thức phát tác, cặp con ngươi trong suốt hàm chưa tức giận, vừa lúc chạm phải đôi con ngươi thâm thúy như hai viên hắc thạch bên trong lưu chuyển sáng tối phức tạp.
Trong trái tim của hai người, cùng thời gian, đều lướt qua một trận xa lạ, cảm xúc kỳ lạ như thế cũng không có cảm giác bài xích, không có cách nào hình dung ra, giống như là trái tim nhảy lên thình thịch, nhưng rõ ràng còn mang theo một tư vị khác.
Ôn Hàn Vũ nhìn thấy hai má non mềm gần trong gang tấc, ngũ quan của cô cũng rất thanh tú. Ánh mắt này, hơn nữa thời điểm tức giận phát ra, lại rất sống động, giống như có thể nói rằng, 32 năm qua từ lúc sinh ra, đã gặp qua nhiều cô gái muôn hình muôn vẻ, so với cô xinh đẹp, ưu tú hơn, nhiều không đếm xuể, thế nhưng giờ khắc này, anh nhưng không thể không thừa nhận, chỉ có ánh mắt này, thời điểm ở khoảng cách gần như vậy, anh cảm giác được tâm của mình, nhẹ nhàng mà giật giật.
"…Ôn Hàn Vũ, anh."
"Cô không phải thích gọi tôi là Ôn tổng sao?"
Vãn Hâm nín thở, tránh cho hô hấp nóng rực của người đàn ông phun thẳng mặt mình. Thời điểm cô hít vào chóp mũi, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên thân thể người đàn ông này cao đến dọa người, nàng mân mân môi đỏ mọng, ẩn sâu dưới ánh mắt bình tĩnh này là khẩn trương cùng bất an, là một người phụ nữ bình thường, đối với một người đàn ông xuất sắc, tùy ý tới gần, mới có thể trưng ra vẻ mặt thẹn thùng, có chút đè nén không được mà dần dần bại lộ ra ngoài.
"Anh!"
" Thời điểm cô gọi tôi là Ôn Hàn Vũ, thế nhưng lại có một loại thú vị khác."
Thời điểm người đàn ông nói lời này, ngón cái thản nhiên trêu ghẹo, nhẹ nhàng mà vuốt ve cằm Vãn Hâm, anh câu môi, rõ ràng chỉ tùy ý cong lên, lại giống như khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh: "Tôi còn thật không biết, tôi cưới 6 năm, cũng bị “cô vợ nhỏ” của mình gạt 6 năm, miệng lưỡi không ngờ bén nhọn đến trình độ như vậy. Miệng phụ nữ mà dùng để đối phó với đàn ông như vậy là vô cùng không đáng yêu, có biết không?"
"A, đối xửa với cô cho đến bây giờ, cô cảm thấy thật sự tôi là…luyến tiếc ly hôn với cô sao, hả?"
Vãn Hâm theo bản năng mà nuốt nuốt nướt bọt, trong lòng cũng không phải bối rối, mà là khẩn trương. Cô không biết hình dung loại cảm giác này như thế nào, rất là xa lạ, tim đập đặc biệt nhanh, thân thể dần dần nảy sinh một cỗ khô nóng, loại hơi thở nam tính, bá đạo lại mãnh liệt này, tràn ngập cả thế giới của cô, làm cho cô căn bản không có biện pháp tỉnh táo lại.
Nhưng không thể không bình tĩnh!
Ôn Hàn Vũ là cố ý, anh ta nhất định là cố ý muốn làm cho chính mình bối rối, bấn loạn, mục đích hôm nay của cô, là vì …ly hôn, ly hôn trong hòa bình.
Đồng Vãn Hâm, cùng lắm là một người đàn ông mà thôi, chỉ tùy tiện nói mấy câu, có thể làm cho mình tim đập rối loạn như vậy?
Bình luận truyện