Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu
Chương 338
Bạch Lộ tức giận đẩy Lương Phi Phàm ra, hừ một tiếng. Lương Phi Phàm thấy hốc mắt cô hồng hồng, cảm thấy đau lòng, có điều cũng cảm nhận được phụ nữ có thai đúng thật tâm tư sẽ nhạy cảm, trước kia bảo bối của anh đâu có dễ dàng rơi nước mắt như vậy.
Mặt anh đầy vẻ cưng chiều, đưa tay ôm lấy cô kéo nhẹ vào lòng, cũng không để ý tới sự giãy giụa của cô, dùng sức ôm, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Ngoan, đừng giận dỗi. Anh biết em muốn ăn kem ly, ăn thêm một ly nữa thôi nhé, không được ăn nhiều.”
“Anh giấu đi?”
Giọng cô có chút nghẹn ngào, giống như một đứa trẻ đòi kẹo.
“Sợ em ăn trộm.”
“Em muốn ăn.”
“Ăn một ly nữa thôi nhé?”
“...”
Lương Phi Phàm nhẹ nhàng giữ lấy vai cô, xoay người cô lại, trên bức tường có một nút bấm, anh nhẹ nhàng bấm vào, cánh cửa liền mở ra, bên trong có rất nhiều kem ly đủ mọi màu sắc. Bạch Lộ liền rạng rỡ cười tươi, Lương Phi Phàm đưa tay nhéo mặt cô: “Em thích vị gì?”
“Ô mai.”
Anh đưa tay cầm lấy một ty, lại ngồi xuống giúp cô mở ra, sau đó nhẹ nhàng múc một muỗng đưa vào miệng cho cô.
Bạch Lộ nhất thời chu mỏ, vẫn còn không vui: “Tự em sẽ ăn, đừng coi em như đứa trẻ như vậy.”
“Em còn không phải là đứa trẻ sao? Bây giờ anh có hai bảo bối, nhỏ còn chưa ra, lớn thì ngày đêm dày vò anh. Em nhìn bộ dáng này của em có giống đứa trẻ hay không?”
Bạch Lộ không phục, nhưng dáng vẻ ăn kem thì lộ rõ giống trẻ con: “Ai nói em là trẻ con? Em chỉ muốn ăn kem ly, hơn nữa phụ nữ có thai đều như vậy, cũng không phải chỉ một mình em như vậy.”
“Phải, ai cũng như vậy, vợ anh không phải cá biệt.”
“Ai là vợ anh, ghét…”
Bạch Lộ quay lưng lại nhưng gương mặt lại có chút hồng hồng. Thật ra Lương Phi Phàm đã cầu hôn cô, có điều bởi vì cô rất muốn mặc áo cưới, cộng thêm bụng đã lớn nên Bạch Lộ sống chết không chịu đăng ký kết hôn ngay. Cô nói lần này phải dựa theo trình tự bình thường, cho nên phải đợi sau khi sinh em bé, khôi phục lại vóc người, sau đó mặc áo cưới kết hôn rồi mới đi đăng ký.
Lương Phi Phàm lần này không có ý kiến gì.
“Em ấy, mang đứa con của anh còn không thừa nhận là vợ anh?”
“Chưa kết hôn thì chưa là vợ.”
“Ngày mai anh sẽ trói mang em đi đăng ký. Bảo bối, gả cho anh đi, cái gì anh cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ em gật đầu.”
Bạch Lộ cảm thấy gần đây “chủ quyền” của mình bị anh hạn chết rất nhiều, ngay cả ăn kem cũng được coi là điều “xa xỉ” khiến cô tức giận cả ngày. Bây giờ suy nghĩ kĩ lại một chút cảm thấy thật bi kịch, trong lòng cô liền nổi lên một ý, mặt đầy ngạo kiều nói: “Được rồi, nếu như em sinh con gái thì sẽ lập tức gả cho anh, nếu như em sinh con trai thì sẽ không gả cho anh nữa.”
Lương Phi Phàm: “...”
Đây là logic gì? Con gái với con trai có khác gì nhau?
Bạch Lộ cười ha ha, đem ly kem đã ăn xong ném vào thùng rác, xách eo nói: “Em thích con gái, cho nên nếu anh không thể cho em một đứa con gái thì em cũng không cần anh!”
Mặt Lương Phi Phàm tối sầm, ôm lấy cả người cô, giơ tay ngay tại mông của cô đánh một cái: “Bảo bối, em không muốn anh thì em muốn ai? Không phải chỉ là muốn con gái sao? Lương Phi Phàm anh lại có thể không sinh được con gái à? Yên tâm, cũng không chỉ đẻ một đứa, chồng em sẽ cố gắng.”
“Ai muốn cùng anh sinh thêm một đứa…”
“Em chứ ai, mỗi buổi tối anh cũng sẽ cố gắng. Hay là bây giờ vợ chồng chúng ta cố gắng luôn…”
“A, Lương Phi Phàm, tên sắc lang này, em đang mang thai, cố gắng nữa cũng vô ích…”
“Luyện tập trước một chút, sau này mới bách phát bách trúng!”
“...”
Nửa giờ sau, phòng gũ đã đầy xuân tình phơi phới.
Anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, dịu dàng cúi người hôn lên lưng bóng loáng, chỉ cảm thấy cuộc đời này có được cô là hạnh phúc lớn nhất, là chuyện hoàn mỹ nhất.
“Vợ, anh yêu em…”
Bạch Lộ đưa tay ra phía sau ôm lấy cổ anh, sau đó mới nghiêng mặt sang bên môi vào môi anh, cảm thấy còn ngọt ngào hơn kem ly kia nghìn lần: “Chồng… em cũng yêu anh!”
- Hoàn-
Câu chuyện Lương Phi Phàm và Bạch Lộ đến đây là hết. Kế tiếp là chuyện của Ôn Hàn Vũ, anh họ của Ôn Chiêu Nhân, mời các bạn đón đọc.
Mặt anh đầy vẻ cưng chiều, đưa tay ôm lấy cô kéo nhẹ vào lòng, cũng không để ý tới sự giãy giụa của cô, dùng sức ôm, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Ngoan, đừng giận dỗi. Anh biết em muốn ăn kem ly, ăn thêm một ly nữa thôi nhé, không được ăn nhiều.”
“Anh giấu đi?”
Giọng cô có chút nghẹn ngào, giống như một đứa trẻ đòi kẹo.
“Sợ em ăn trộm.”
“Em muốn ăn.”
“Ăn một ly nữa thôi nhé?”
“...”
Lương Phi Phàm nhẹ nhàng giữ lấy vai cô, xoay người cô lại, trên bức tường có một nút bấm, anh nhẹ nhàng bấm vào, cánh cửa liền mở ra, bên trong có rất nhiều kem ly đủ mọi màu sắc. Bạch Lộ liền rạng rỡ cười tươi, Lương Phi Phàm đưa tay nhéo mặt cô: “Em thích vị gì?”
“Ô mai.”
Anh đưa tay cầm lấy một ty, lại ngồi xuống giúp cô mở ra, sau đó nhẹ nhàng múc một muỗng đưa vào miệng cho cô.
Bạch Lộ nhất thời chu mỏ, vẫn còn không vui: “Tự em sẽ ăn, đừng coi em như đứa trẻ như vậy.”
“Em còn không phải là đứa trẻ sao? Bây giờ anh có hai bảo bối, nhỏ còn chưa ra, lớn thì ngày đêm dày vò anh. Em nhìn bộ dáng này của em có giống đứa trẻ hay không?”
Bạch Lộ không phục, nhưng dáng vẻ ăn kem thì lộ rõ giống trẻ con: “Ai nói em là trẻ con? Em chỉ muốn ăn kem ly, hơn nữa phụ nữ có thai đều như vậy, cũng không phải chỉ một mình em như vậy.”
“Phải, ai cũng như vậy, vợ anh không phải cá biệt.”
“Ai là vợ anh, ghét…”
Bạch Lộ quay lưng lại nhưng gương mặt lại có chút hồng hồng. Thật ra Lương Phi Phàm đã cầu hôn cô, có điều bởi vì cô rất muốn mặc áo cưới, cộng thêm bụng đã lớn nên Bạch Lộ sống chết không chịu đăng ký kết hôn ngay. Cô nói lần này phải dựa theo trình tự bình thường, cho nên phải đợi sau khi sinh em bé, khôi phục lại vóc người, sau đó mặc áo cưới kết hôn rồi mới đi đăng ký.
Lương Phi Phàm lần này không có ý kiến gì.
“Em ấy, mang đứa con của anh còn không thừa nhận là vợ anh?”
“Chưa kết hôn thì chưa là vợ.”
“Ngày mai anh sẽ trói mang em đi đăng ký. Bảo bối, gả cho anh đi, cái gì anh cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ em gật đầu.”
Bạch Lộ cảm thấy gần đây “chủ quyền” của mình bị anh hạn chết rất nhiều, ngay cả ăn kem cũng được coi là điều “xa xỉ” khiến cô tức giận cả ngày. Bây giờ suy nghĩ kĩ lại một chút cảm thấy thật bi kịch, trong lòng cô liền nổi lên một ý, mặt đầy ngạo kiều nói: “Được rồi, nếu như em sinh con gái thì sẽ lập tức gả cho anh, nếu như em sinh con trai thì sẽ không gả cho anh nữa.”
Lương Phi Phàm: “...”
Đây là logic gì? Con gái với con trai có khác gì nhau?
Bạch Lộ cười ha ha, đem ly kem đã ăn xong ném vào thùng rác, xách eo nói: “Em thích con gái, cho nên nếu anh không thể cho em một đứa con gái thì em cũng không cần anh!”
Mặt Lương Phi Phàm tối sầm, ôm lấy cả người cô, giơ tay ngay tại mông của cô đánh một cái: “Bảo bối, em không muốn anh thì em muốn ai? Không phải chỉ là muốn con gái sao? Lương Phi Phàm anh lại có thể không sinh được con gái à? Yên tâm, cũng không chỉ đẻ một đứa, chồng em sẽ cố gắng.”
“Ai muốn cùng anh sinh thêm một đứa…”
“Em chứ ai, mỗi buổi tối anh cũng sẽ cố gắng. Hay là bây giờ vợ chồng chúng ta cố gắng luôn…”
“A, Lương Phi Phàm, tên sắc lang này, em đang mang thai, cố gắng nữa cũng vô ích…”
“Luyện tập trước một chút, sau này mới bách phát bách trúng!”
“...”
Nửa giờ sau, phòng gũ đã đầy xuân tình phơi phới.
Anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, dịu dàng cúi người hôn lên lưng bóng loáng, chỉ cảm thấy cuộc đời này có được cô là hạnh phúc lớn nhất, là chuyện hoàn mỹ nhất.
“Vợ, anh yêu em…”
Bạch Lộ đưa tay ra phía sau ôm lấy cổ anh, sau đó mới nghiêng mặt sang bên môi vào môi anh, cảm thấy còn ngọt ngào hơn kem ly kia nghìn lần: “Chồng… em cũng yêu anh!”
- Hoàn-
Câu chuyện Lương Phi Phàm và Bạch Lộ đến đây là hết. Kế tiếp là chuyện của Ôn Hàn Vũ, anh họ của Ôn Chiêu Nhân, mời các bạn đón đọc.
Bình luận truyện