Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 208



Chương 208: Cho anh nhé!

Lúc Lâm Hương Giang rơi vào bồn tắm, cô đã chật vật để đứng dậy rất nhiều lần nhưng đều không thành công và ngã trở lại trong vòng tay của anh.

Cô cứ một mực lộn xôn ở trong lòng của Hà Tuấn Khoa khiến anh không thể chịu nổi được nữa. Vì vậy anh đành phải giữ cô thật chặt trong lòng mình.

Kết quả là cơ thể của hai người bị dính sát vào nhau. Quần áo của Lâm Hương Giang đều đã ướt sũng, mà trên người anh lại không mặc gì, da thịt của anh và cô cọ xát liên hồi, tất cả các dây thần kinh đều căng lên.

Cô vẫn đang mặc chiếc váy ngủ ấy, nhưng lúc trước cô đã về phòng mặc thêm một chiếc áo khoác nữa rồi. Cô nghĩ như vậy là sẽ không xấu hổ nữa, không ngờ cô lại hậu đậu trượt chân ngã luôn vào bồn tắm!

Thật là xúi quấy!

Hà Tuấn Khoa nhìn gương muặt vừa gấp gáp vừa buồn bực của cô, anh không khỏi nhíu mày nói: “Em muốn ôm tôi thì cũng không nhất định phải dùng đến cách này chứ?

“Tôi… Đó là do tôi không cẩn thận, mặt sàn trơn quá!” Lâm Hương Giang vội vàng giải thích.

Anh khẽ nhếch đôi môi mỏng, nhéo cằm cô nâng lên: “Dám làm mà không dám nhận sao?”

Lâm Hương Giang ấm ức cãi lại: “Tôi thật sự không như thế mài! Anh buông ra, tôi muốn đứng dậy.”

Cô lại giấy giụa để đứng lên. Nhưng ai cũng biết trong bồn tắm rất trơn trượt, khi nãy cô còn giúp anh kì lưng, nên cả hai người đều dính đầy bọt xà phòng.

Cô loay hoay một lúc mà không làm cách nào để đứng dậy được, vô tình cứ cọ tới cọ lui trên người anh. Hơn nữa hai người lại dính sát vào nhau như vậy, mỗi lần cô động đậy, anh lại cảm thấy như có một luồng điện chạy trong người Ánh mắt Hà Tuấn Khoa nhìn cô như rực cháy, anh siết chặt cổ tay cô, giọng nói cũng trở nên khô khốc và khàn khàn: “Em cố ý đùa với lửa sao?”

Lẽ nào cô không biết rằng việc lộn xộn ở trong vòng tay anh vào lúc này là rất nguy hiểm ư?

Bị thiêu đốt bởi sức nóng trong ánh mắt của anh, nhịp thở của Lâm Hương Giang trở nên gấp gáp, trái tim cô cũng bất giác đập mạnh hơn.

Cô không biết mình đang lo lắng về điều gì, vì vậy cô đành ấp úng giải thích: “Không…

Không có… Còn anh làm gì mà mãi không buông tay tôi ra?”

Hai má cô nóng bừng, hoảng sợ muốn đứng dậy. Đột nhiên, chân cô đụng phải nơi nào đó bên dưới người anh!

Lập tức, cô nhìn thấy sắc mặt của anh sa sầm lại, gân xanh trên trán nổi đầy lên, ánh mắt anh nhìn cô hung hăng, nguy hiểm vô cùng.

“Em còn dám nói là không cố ý không?”

Cả cơ thể của Hà Tuấn Khoa căng cứng lên, anh nhanh chóng ép cô gái nhỏ nhắn vào trong góc bồn tắm.

Lâm Hương Giang khóc không ra nước mắt, cô liên tục xua tay: “Tôi… Tôi…” Bây giờ cô phải giải thích thế nào mới được đây?

Lúc này, ánh mắt anh nhìn cô hệt như thú dữ nhìn con mồi, cô cảm nhận được mối nguy hiểm nên lập tức xoay người trèo ra khỏi bồn tắm chạy trốn Nhưng cô đã thất bại. Hà Tuấn Khoa dễ dàng ôm được cô trở lại, đôi mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm vào cô: “Đốt lửa xong rồi còn định chạy trốn à?”

Hơi thở hai người hòa quyện lại với nhau, anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi hồng đào mà anh vẫn nhớ nhung. Nụ hôn nóng bỏng, ẩm ướt khiến thần kinh con người ta tê dại.

“Ưm…” Cô không thể đẩy anh ra được, mà ngược lại đã rơi vào vòng tay của anh.

Cô đang ngâm mình trong bồn tảm, lại bị anh hôn đến mơ màng như vậy, quả là một sự hấp dẫn đến chết người. Ngay sau đó, hơi thở và lý trí của cô đều bị anh hút sạch.

Có lẽ anh cảm thấy hai người chen chúc trong bồn tắm chật hẹp làm cản trở việc tiếp theo của anh nên anh đã bế cô đến bệ rửa mặt, đặt cô ngồi trên đó rồi vòng tay qua người cô.

Đôi môi ấm áp của anh kề sát bên tai cô, giọng nói nam tính gợi cảm mê người: “Hương Giang, cho anh nhé…

Suy nghĩ của Lâm Hương Giang vốn đã rối bời, cô nhìn đôi lông mày tuấn tú của người đàn ông trước mặt, không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn này. Anh đã chiếm trọn tâm tình của cô.

Hà Tuấn Khoa lại một lần nữa hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, đồng thời anh giữ chặt lấy hai tay cô…

Cũng không biết anh điên cuồng trong phòng tắm bao lâu, chỉ biết Lâm Hương Giang đã mệt đến mức cầu xin anh dừng lại.

Chỉ có điều người đàn ông này không dễ dàng thỏa mãn như vậy. Với thể lực tốt đến kinh người, anh dùng hết các tư thế để dày vò cô.

Mãi cho đến khi nghe tiếng kêu của cô đã khàn đặc lại, anh mới buông tha cho cô.

Lâm Hương Giang thật sự muốn mắng người, nhưng cô không còn sức lực để mở miệng nói chuyện nữa. Chết tiệt, anh có cần phải ra tay hung dữ như vậy không!

May mắn thay, con trai không tỉnh dậy khi anh và cô đang mải mê “vận g”. Nếu như bị thằng bé phát hiện ra, sau này cô sẽ không có cách nào đối mặt với con trai mình nữa.

Ngày hôm sau, không có gì đáng ngạc nhiên khi Lâm Hương Giang không thể thức dậy đúng giờ.

Đến lúc Hà Tuấn Khoa đưa con trai đi học, cô mới mơ mơ hồ hồ tỉnh dận Vừa mới cử động nhẹ, cô lập tức cảm thấy đau nhức khắp người, đặc biệt là dưới thân, cô không ngừng thầm nguyền rủa sự tàn bạo của anh.

Đúng lúc đó, Hà Tuấn Khoa bước vào, anh nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, liền biết ngay trong lòng cô đang khó chịu.

Lâm Hương Giang nhìn chăm chẵm vào người đàn ông với vẻ mặt kiêu ngạo trước mắt, anh đã mặc quần áo chỉnh tề, hồi phục lại bộ dạng lạnh lùng, cấm dục. Nhưng đừng bị vẻ bề ngoài của anh đánh lừa. Cởi bộ đồ đó ra, anh đích thị là một con sói.

Hà Tuấn Khoa đứng trước mặt cô, híp mắt cười: “Sao lại nhìn tôi như thế? Em không hài lòng với biểu hiện của tôi tối hôm qua sao?”

“Anh… Anh còn không biết xấu hổ, còn dám nhắc đến chuyện tối qua!” Hai má cô nhất thời ửng hồng lên, không biết là do tức giận hay ngại ngùng.

Anh cúi xuống, cánh tay rằn chắc đặt ở bên hông cô, đôi môi cong lên, thoạt nhìn có chút vô lại: “Ừm? Tối hôm qua không phải em cũng rất hưởng thụ sao?”

Lâm Hương Giang hít sâu một hơi, sắc đỏ trên má lan ra cả hai vành tai. Sao anh có thể mặt dày nói ra những lời vô sỉ như vậy chứt “Anh làm tôi đau!” Cô tức giận lên án anh. Đêm qua cô không ngừng cầu xin anh dừng lại, nhưng anh không kiêm chế một chút nào cả. Kết quả sáng nay khiến cô cảm thấy đau nhức khắp người, đặc biệt là phía dưới thắt lưng.

Ánh mắt anh nhìn cô sâu thảm, nhỏ giọng nói: “Sorry! Tối hôm qua đúng là tôi không thể kiềm chế được” Dù sao thì anh cũng đã lâu không “ăn mặn” rồi, gặp phải cô, tất cả kiêu ngạo, khống chế của anh đều trở thành con số không.

Cô không ngờ anh sẽ xin lỗi mình. Nhưng giây tiếp theo, anh lại vén chăn bông lên và nắm lấy cổ chân cô.

Cô vội co chân về theo bản năng, căng thẳng nhìn anh: “Anh còn muốn làm gì nữa?”

“Không phải nói đau sao? Tôi giúp em bôi thuốc.” Trong tay anh thật sự có một lọ thuốc mỡ.

Bôi thuốc? Bôi thuốc ở đâu?

Cô còn chưa hoàn hồn lại thì bàn tay to lớn của người đàn ông đã vươn ra túm lấy váy ngủ của cô. Cô giật mình, vội vã chặn đôi tay hư hỏng của anh lại: “Tôi không cần!” Rốt thì cô cũng hiểu anh định bôi thuốc ở đâu rồi.

Hà Tuấn Khoa cau mày lại, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, anh thản nhiên nói: “Đừng hung hăng, hôm qua tôi đã kiểm tra rồi, không bôi thuốc sẽ không ổn đâu”

Trong đầu cô như nổ “Âm!” một tiếng!

Anh… Anh nói đã kiểm tra qua sao?

Gương mặt cô lúc này đỏ ửng như gấc chín!

“Ngoan, không cần phải xấu hổ, tôi làm em đau thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Tôi tự mình làm được.” Cô vươn tay muốn giật lấy lọ thuốc mỡ nhưng bị anh ngăn lại, anh có chút không vui, nói: “Đừng nhúc nhích!”

Cô không thể từ chối, cũng không thể phản kháng, chỉ có thể lấy gối để che mặt mình, xấu hổ đến mức muốn đào lỗ để chui xuống đất.

Cho dù hai ngươi đã cùng nhau thân mật như vậy nhưng cô vẫn không thể chấp nhận c bị anh nhìn chăm chăm vào chỗ giúp cô bôi thuốc.

Sau đêm hôm đó, cứ hết giờ làm việc là Hà Tuấn Khoa lại trở về đây và không rời đi sau bữa ăn nữa, anh ở cùng một chỗ với hai mẹ con cô.

Lúc đầu, Lâm Hương Giang còn muốn nói gì đó, nhưng hai ba ngày sau, cô cũng miễn cưỡng chấp nhận chuyện này.

Mấy ngày nay biểu hiện của anh rất tốt, hôm nào cũng nói chỉ tiết lịch trình của mình cho cô nghe, khiến cô không có cách nào nói lời từ chối với anh cả.

Vậy tại sao lại không thử sống cùng nhau? Biết đâu anh và cô lại có thể cố gắng vượt qua khó khăn.

Điều quan trọng nhất là có thể cho con trai mình một mái ấm gia đình trọn vẹn.

Dự án khu nghỉ dưỡng mà Lâm Hương Giang chịu trách nhiệm thiết kế đã bắt đầu khởi công. Như thường lệ, hôm nay cô phải đến công trường để theo dõi tiến độ xây dựng.

Cô vừa bước vào công trường, bỗng nghe thấy đãng xa có tiếng la hét đầy hoảng sợ: “Không xong rồi, không xong rồi… Sập…

Đè chết người rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện