Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 244



Chương 244: Nhận tổ quy tông

Hai năm sau, nước Pháp.

“Bay giờ tôi tuyên bố người đạt được huy chương vàng trong cuộc thi điều chế nước hoa lần này chính là – cô Nguyễn Cao Ánh!”

Dưới sân khấu tiếng võ tay như sấm dậy, dưới ánh mắt chăm chú của khán giả, Lâm Hương Giang nhấc váy bước lên sân khấu.

Nguyễn Cao Cường nhìn về phía cô đang đi lên sân khấu, hai năm không gặp, khí chất trên người cô đã nhiều thêm sự thanh lịch và tự tin.

Hôm nạy là ngày cô hoàn thành khóa học, cũng là ngày cô đạt được huy chương vàng của cuộc thi điều chế nước hoa, anh ta bay qua để chúc mừng.

Lâm Hương Giang nhận lấy huy chương, sau đó bước xuống sân khấu ôm lấy người hướng dẫn Phạm Tây Luân, lại một tràng pháo tay vang lên.

“Chúc mừng em” Phạm Tây Luân khế cười nói.

Trong mắt Lâm Hương Giang khó che giấu được những giọt nước mắt của sự xúc động: “Cảm ơn thầy hai năm nay đã chỉ bảo”

“Em vô cùng xuất sắc, đây cũng là kết quả mà bản thân em nỗ lực” Trong mắt Phạm Tây Luân là sự tán thưởng, nếu như không phải cô có khả năng trời phú trong lĩnh vực này, anh ta còn chưa nhất định sẽ thu nhận cô làm học sinh.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, để chúc mừng, Nguyễn Cao Cường đã mời các vị khách.

Anh ta đặc biệt đặt trước một nhà hàng Trung Quốc, Lâm Hương Giang có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Lâm Hương Giang mời thầy giáo hướng dẫn Phạm Tây Luân, ba người cùng nhau tiến vào ghế ngồi.

Sau khi món ăn được dọn đầy bàn, Nguyễn Cao Cường lại gọi thêm một chai rượu vang.

“Cao Ánh, chúc mừng em hoàn thành khóa học” Nguyễn Cao Cường nâng ly rượu chúc mừng cô.

“Cảm ơn” Lâm Hương Giang và anh ta cụng ly, sau đó uống hết.

Phạm Tây Luân chưa từng ăn qua món ăn Trung Quốc, hôm nay là lần đầu tiên nếm thử, cảm nhận có chút kỳ lạ: “Món ăn này không tệ, có chút chua còn có chút ngọt.”

“Thầy ơi, đây là thịt heo chua ngọt” Lâm Hương Giang rót cho anh ta một ly rượu, cười nhìn anh ta: “Thầy, thầy không uống với em một ly sao?”

“Ban nãy thầy đã chúc mừng em rồi”

Lâm Hương Giang biết ý tứ của anh ta, lại chúc mừng khen ngợi, cô nên tự hào.

“Vậy em tự uống một mình” Hôm nay cô thật sự rất vui, một mình uống cạn ly rượu.

Nguyễn Cao Cường không ngăn cản, nồng độ cồn của rượu vang không cao, uống hết cả một chai cũng không có vấn đề gì Bữa ăn này cả ba người đều rất vui vẻ, đặc biệt là Lâm Hương Giang, cả buổi tối cười tới mức miệng không khép lại được.

Cô tự mình uống hết hai chai rượu, nếu không phải Nguyễn Cao Cường ngăn lại, cô còn muốn uống thêm.

Lúc này gò má cô có chút ửng đỏ, nhưng vẫn chưa say, sau khi vẫy tay tạm biệt với thầy giáo hướng dẫn, Nguyễn Cao Cường dìu cô lên xe.

*Vui cũng không cần phải uống nhiều như thế, bản thân không có chút chừng mực nào sao?” Ở trong xe, Nguyễn Cao Cường đột nhiên không kìm nén được hạ giọng quở trách, trong mắt lại không hề có chút hung dữ, chỉ có âm thầm chịu đựng.

“Anh trai tốt của em, hiếm khi em vui được như vậy, tại sao anh lại không uống cùng em thêm mấy ly?” Lâm Hương Giang không ngay ngắn ngã lên trên người của anh tạ Nguyễn Cao Cường hít một hơi: “Em nhìn xem bộ dạng của em lúc này đi, chỗ nào giống như một người điều chế nước hoa?”

“Vậy anh nói xem người điều chế nước hoa có bộ dạng như thế nào?”

“Ít nhất cũng phải giống như thầy giáo hướng dẫn kia của em.”

Phạm Tây Luân?

Cô cười ha ha ra tiếng: “Anh, anh biết anh ta là loại người như thế nào không? Đừng nhìn hiện tại anh ta còn đối xử bình thường với em, trước đây khi anh ta còn chưa trở thành thầy giáo hướng dẫn của em, tính tình của anh ta đã rất tệ hại rồi, nhất định là một tên hoang tưởng, tới bây giờ anh ta chỉ nhận một học trò như em, anh biết lý do vì sao không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh ta quá điên cuồng ngạo mạn, không xem trọng những học trò khác của anh ta”

Nói tới Phạm Tây Luân, đó rõ ràng là thân thoại của trường học bọn họ, cũng là người điều chế nước hoa bậc nhất trong giới điều chế nước hoa, tuổi còn trẻ đã lấy được vô số giải thưởng, bây giờ cũng chưa quá ba mươi bảy tuổi, là một ông chú vô cùng hấp dẫn quyến rũ cùng với tài năng xuất chúng.

“Vậy tại sao anh ta lại chọn em làm học trò?” Nguyễn Cao Cường hiếu kỳ hỏi.

Lâm Hương Giang nghĩ ngợi: “Đại khái là vì da mặt em đủ dày đó.”

Trở thành học trò của anh ta cũng không hề dễ dàng, trước đây mỗi người cô đều mặt dày đi bám dính lấy Phạm Tây Luân, đem nước hoa mà mình điều chế, bất kể là thơm hay hỏng đều đem đi tìm anh ta đánh giá.

Cô van xin anh ta nửa năm, đột nhiên có một ngày, anh ta lại đáp ứng chấp nhận cô làm học trò.

“Anh, lần này anh tới ở lại thêm mấy ngày đi, sau này em có thời gian rảnh, dẫn anh đi dạo chơi” Lâm Hương Giang đưa ra lời mời.

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường trầm đi một chút: “Anh cũng muốn ở lại thêm mấy ngày, nhưng mà…”

“Anh có chuyện gì quan trọng cần phải giải quyết sao?” Lâm Hương Giang vẫn luôn dựa vào vai, ngẩng đầu nhìn anh ta.

Nguyễn Cao Cường và cô mắt đối mắt nhìn nhau chằm chăm, sắc mặt trong phút chốc trở nên nghiêm trọng, ngay cả giọng điệu cũng trầm xuống: “Cao Ánh, ông nội muốn em quay về.”

Lâm Hương Giang nghe xong liền sững sờ, đầu óc quay cuồng một lúc vẫn chưa bình thường trở lại: “Quay về? Về đâu?”

Nguyễn Cao Cường im lặng vài giây mới nói tiếp: “Nhà họ Nguyễn Cao.”

Sau đó, đầu óc cô quay cuồng, chuyển thành cô im lặng, ngồi thẳng người, không dựa vào vai anh ta nữa, nụ cười trên khuôn mặt cũng nhạt đi Như có như không cắn cản môi: “Ông cụ biết hôm nay em hoàn thành khóa học?”

“Trong nhà họ Nguyễn Cao, không có chuyện gì có thể giấu được ông ta cả”

Nguyễn Cao Cường vẫn như cũ trầm thấp, nghe không ra được hỉ nộ vui buồn Lâm Hương Giang yên lặng nhìn anh ta, chốc lát nói: “Anh, tại sao em cảm thấy anh ngồi ở vị trí gia chủ nhà họ Nguyễn Cao này không có tác dụng gì?”

Ông cụ còn sống, anh ta gia chủ này vẫn còn phải chấp nhận sự trói buộc.

Làm sao Nguyễn Cao Cường không hiểu rõ sự bất lực của bản thân khi làm gia chủ của nhà này, nhưng chung quy để người khác ngồi vào còn tốt hơn.

“Cao Ánh, em nên hiểu rõ, anh cũng không muốn em quay về” Quay về căn nhà đó, anh ta thà để cô lang thang bên ngoài.

Lâm Hương Giang quay đầu nhìn về phía phong cảnh đường xá phía bên ngoài cửa sổ xe đang lao vun vút, rời khỏi nơi đó hai năm, chưa từng có suy nghĩ là không thể.

Ngoài ra con trai của cô vẫn đang ở đó.

Thật sự quay về cũng không phải là gì quá to tát, thời gian hai năm đã khiến cho rất nhiều chuyện thay đổi.

Nếu như phải đối diện với Hà Tuấn Khoa, cô cũng đã có sự chuẩn bị trong lòng.

“Vậy thì trở về thôi” Không biết qua bao lâu, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe nhàn nhạt nói.

Nguyễn Cao Cường nheo nheo mắt, trái tim thắt lại: “Nếu như em không muốn, anh thay em từ chối”

Cô qua đầu đối diện với anh ta, mỉm cười: “Có thể từ chối sao? Dựa vào thủ đoạn xử lý mọi chuyện của ông cụ, ông ta nhất định sẽ phái người qua đây trực tiếp bắt ép đưa em về, không phải sao?”

Nguyễn Cao Cường không có cách nào trả lời, rõ ràng lời cô nói không sai.

Ba ngày sau, Lâm Hương Giang hoàn thành thủ tục, cùng với Nguyễn Cao Cường xuất phát lộ trình quay về nước.

Trong tiếng máy bay gầm rú, cô tạm biệt nước Pháp.

Ở sân bay, chào tạm biệt với thầy giáo hướng dẫn Phạm Tây Luân, anh ta nói có thời gian sẽ đi thăm cô.

Lúc Lâm Hương Giang và Nguyễn Cao Cường trở về nhà họ Nguyễn Cao đã là chạng vạng nhá nhem tối, Nguyễn Cao Khải đang chuẩn bị ăn tối.

Ông cụ so với hai năm trước còn gầy gò hơn, lúc nhìn thấy hai người, đôi mắt đục ngầu kia còn vô cùng sắc bén và âm u, không khỏi khiến đáy lòng người ta phát lạnh.

Nguyễn Cao Khải đánh giá Lâm Hương Giang một lượt từ trên xuống dưới: “Thật sự là càng sống lại càng thụt lùi, làm sao mà so với trước đây nhìn có vẻ còn ngây thơ hơn vậy?”

Đôi mắt Lâm Hương Giang giật giật: “Cháu có thể lý hiểu là so với trước đây cháu trẻ trung hơn đúng không?”

Nguyễn Cao Khải liếc cô, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Cao Cường đưa cháu ra nước ngoài du học, nghe nói học hành vẫn ổn?”

“Tàm tạm thôi ạ, đúng rồi, cháu còn đặc biệt điều chế cho ông một bình nước hoa, có thể cải thiện giấc ngủ, xoa dịu tinh thần” Lâm Hương Giang nhờ chị Khánh chuyển chiếc chai nhỏ tỉnh xảo trên tay đưa cho ông cụ.

Nguyễn Cao Khải tràn đầy nghỉ ngờ nhận lấy, ngửi ngửi, đột nhiên nhíu mày, vô cùng chán ghét bắt chị Khánh cầm đi: “Cái gì thế này, nặng mùi quá!

“Ông nên đặt ở đầu giường, trước khi ngủ ngửi qua, ba ngày sau đảm bảo có hiệu quả.”

Khuôn mặt Nguyễn Cao Khải vẫn còn sự chán ghét, không tiếp tục truy hỏi cuộc sống du học của cô nữa, mà ngồi thẳng người, gương mặt già nua nói: “Nếu đã trở về thì chuẩn bị đi, mấy ngày nữa nhận tổ quy tông.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện