Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 245



Chương 245: Em gái của bọn họ

Lâm Hương Giang cho rằng điều được người xưa gọi là nhận tổ quy tông là đến sảnh đường của gia tộc nhà họ Nguyễn Cao để cúng tổ tiên và làm lẽ.

Thật ra cũng không đơn giản như vậy, không chỉ thờ cúng tổ tiên mà còn tổ chức một bữa tiệc linh đình trong khách sạn rồi mời tất cả người thân, bạn bè đến dự và công bố thân phận của cô cho mọi người biết.

Trong phòng khách sạn, nhân viên giúp cô mặc bộ váy đã được may cao cấp, chuyên viên trang điểm cũng đã trang điểm xong cho cô. Bây giờ, chỉ còn chờ bữa tiệc bắt đầu.

Nhìn Lâm Hương Giang có vẻ hơi thờ ơ, cô để nhận viên tuỳ ý trang điểm, mặc quần áo Khi Nguyễn Cao Cường bước vào phòng, những gì đập vào mắt anh là vẻ mặt vô hồn của cô Nguyễn Cao Cường biết rằng Lâm Hương Giang không muốn thông báo với cả thế giới răng cô là Nguyễn Cao Ánh, nhưng đó là ý của ông nội nên bọn họ không thể cãi lời ông được.

“Anh đến rồi à” Lâm Hương Giang mở miệng chủ động chào Nguyễn Cao Cương Nguyễn Cao Cường gật đầu, nhân viên công tác giúp cô thay quần áo xong đều đi ra ngoài.

Nguyễn Cao Cường đứng phía sau Lâm Hương Giang: “Nếu em không muốn đi ra ngoài, bây giờ anh có thể đưa em đi.”

Lâm Hương Giang nghe thấy lời này thì sững sờ, ngay lập tức quay đầu nhìn Nguyễn Cao Cường không chớp mắt, một lúc sau mới cong môi lên, thản nhiên nói: “Đi? Anh thật sự có thể đưa em ra khỏi đây được không?”

“Nếu là vì em gái của mình, anh có thể thử xem” Hôm nay cũng không phải ngày đầu tiên anh chống đối lại ông nội.

Lâm Hương Giang nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt đen của Nguyễn Cao Cường, bây giờ chỉ cần cô gật đầu, anh nhất định sẽ đưa cô đi.

Sau vài giây im lặng, Lâm Hương Giang cười läc đầu: “Anh à, anh không thể luôn nghĩ cho em như thế, em không muốn anh phải khó xử.”

Bây giờ cô đã quay về nhà họ Nguyễn Cao rồi, lúc này cô mà trốn đi thì có ích lợi gì?

Bên cạnh đó, cô cũng không phải không muốn gặp người khác nhưng mà trong lòng cô lại không tránh được sự lo lắng. Nhà họ.

Nguyễn Cao mở tiệc phô trương lớn như vậy, người kia chắc chẳn sẽ biết cô đã trở về.

“Cô chủ, cậu Tư, ông cụ mời hai người ra ngoài tham gia bữa tiệc.” Một tên thuộc hạ đi đến thông báo.

Lâm Hương Giang hít sâu một hơi rồi nói “Đi thôi” Cô chìa tay ra trước mặt Nguyễn Cao Cường.

Nguyễn Cao Cường không nắm tay cô ngay lập tức, nhưng đôi mắt phượng âm trầm của anh ta nhìn thẳng vào cô : “Em nghĩ kĩrồi hả?”

Chỉ cần ra khỏi đây và công bố thân phận của cô cho mọi người biết, từ giờ trở đi Lâm Hương Giang sẽ trở thành Nguyễn Cao Ánh.

“Tất nhiên” Đối với quyết định này, đã không còn chỗ cho sự hối hận.

Nguyễn Cao Cường nắm chặt tay cô: “Được rồi, từ nay về sau ở nhà họ Nguyễn Cao em sẽ có anh trai bảo vệ em” Anh ta vừa nói xong liền đưa cô ra ngoài.

Lâm Hương Giang cũng có chút không rõ mối quan hệ trong nhà, cô biết mọi người nhà Nguyễn Cao khá tốt, nhưng mà… nhìn dáng vẻ của Nguyễn Cao Cường lúc này, nhà họ Nguyễn Cao giống như bước hang hổ nguy hiểm, vào thì dễ mà ra thì khó?

Sảnh tiệc của khách sạn được trang trí nguy nga rực rỡ, khách được mời đến hôm nay rất đông. Bởi vì mọi người nghe tin nhà họ Nguyễn Cao đã tìm lại được cháu gái đã mất tích nhiều năm nên đều đến đây vì sự tò mò muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô chủ nhà họ Nguyễn Cao.

Lúc trước có nhiều người như vậy, Nguyễn Cao Ngạo sẽ không bao giờ tham dự, dù sao thì anh ta đi lại cũng không thuận tiện và anh ta luôn cảm thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt thương hại.

Nhưng hôm nay anh ta lại muốn xem cô em gái mất tích đã lâu trông như thế nào, đặc biệt cô ấy cũng là em gái của Nguyễn Cao Cường.

Anh ta đã thuê người nhìn chằm chăm Nguyễn Cao Cường lâu như vậy, tại sao anh ta lại không phát hiện ra chuyện Nguyễn Cao.

Cường tìm thấy em gái của mình?

Xem ra sau khi trở về anh ta phải thay những người đó rồi, bọn họ đều là kẻ vô dụng.

Chị Khánh đỡ Nguyễn Cao Khải lên sân khấu, ông cụ nói với người thân và bạn bè: “Mọi người, tôi nghĩ các vị đều biết, hôm nay tôi mời mọi người đến để nói thông báo rằng nhà chúng tôi đã tìm thấy cháu gái mất tích nhiều năm”

Giọng nói già nua của Nguyễn Cao Khải tiếp tục vang lên không nhanh không chậm: “Bây giờ, tôi sẽ để cháu gái tôi ra ngoài gặp mặt tất cả các vị.”

Ngay lập tức, Lâm Hương Giang cùng với Nguyễn Cao Cường xuất hiện từ cầu thang xoắn ốc của sảnh tiệc và bước xuống từng bước một.

Váy trên người Lâm Hương Giang là do Nguyễn Cao Khải tự mình đặt may, trông cực kỳ sang trọng và chói mắt, cộng với vẻ ngoài vốn đã xinh đẹp của cô, sau khi ăn mặc như thế này, quả thật không khác gì một cô công chúa.

Người thân và bạn bè đều nhìn chảm chằm cô, khí chất này thực sự chỉ xuất hi: trên người đám con cháu nhà quyền quý.

Ngay khi Lâm Hương Giang bước ra, cô đã cảm nhận được sự chú ý từ mọi hướng, không phải cô lo lắng mà cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Một bộ váy như vậy không phải là thứ cô muốn, bây giờ cô đã trở thành Nguyễn Cao.

Ánh, không hiểu sao điều này khiến cô cảm thấy áp lực không thể giải thích được.

Cô kéo tay Nguyễn Cao Cường đi đến trước mặt ông cụ , và ở trước mặt mọi người gọi: “Ông nội.”

Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Nguyễn Cao Khải hiếm có khi nào lạnh lùng như mọi khi, khi ông cụ nhìn thấy váy Lâm Hương Giang mặc mới coi như vừa lòng ông.

“Đến, đến bên cạnh ông nội” Nguyễn Cao Khải đưa tay về phía cô.

Lâm Hương Giang do dự một chút, Nguyễn Cao Cường thì thầm vào tai cô: “Không có chuyện gì, đi thôi.”

Có Nguyễn Cao Cường ở bên cạnh, Lâm Hương Giang cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Lúc này, cô mới đi đến bên cạnh ông cụ đứng.

“Mọi người, cô ấy là cháu gái tôi Nguyễn Cao Ánh, vừa du học ở nước Pháp về, bây giờ là một nhà pha chế nước hoa có tiếng. Trong tương lai, cháu tôi sẽ thành lập thương hiệu nước hoa của riêng mình ở tập đoàn Nguyễn Cao. Mong mọi người quan tâm đến cháu gái tôi nhiều hơn”

Lâm Hương Giang liếc mắt nhìn ông cụ đầy mưu mô bên cạnh, từ khi nào cô nói rằng bản thân sẽ thành lập một nhãn hiệu nước hoa ở tập đoàn Nguyễn Cao.

Ngay cả khi Lâm Hương Giang muốn tạo ra thương hiệu của riêng mình, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc công ty thuộc về tập đoàn Nguyễn Cao.

Nguyễn Cao Khải còn tuyên bố điều này trước công chúng, dường như ông cụ lại muốn mở ra một con đường mới cho tập đoàn Nguyễn Cao để kiếm tiền.

Cái gì mà muốn cô nhận tổ quy tông, hoá ra là muốn đón cô về để tạo ra lợi ích cho tập đoàn Nguyễn Cao. Đúng là một ông già cổ hủ nham hiểm!

Chẳng trách vừa nấy Nguyễn Cao Cường không muốn cô ra như vậy, cái gọi là công nhận người cháu gái của ông cụ cũng không có bao nhiêu tình cảm chân thật trong đó.

“Ông ơi, chắc ông nhớ nhầm rồi. Cháu không muốn thành lập một thương hiệu nước hoa mà chỉ muốn mở một phòng nghiên cứu độc lập. Cháu vừa mới tốt nghiệp xong và có lẽ cháu phải học từ ba đến năm năm nữa mới có tư cách thành lập được một nhãn hiệu” Vậy mà cô không giữ cho ông cụ chút mặt mũi nào, trực tiếp phủ định lời ông cụ nói.

Trong một lúc, mọi người dưới khán đài im lặng và bầu không khí trong hội trường có chút khó xử.

Nguyễn Cao Ngạo đã rất sốc khi nhìn thấy Lâm Hương Giang bước ra, anh ta còn nghĩ cô là người phụ nữ của Nguyễn Cao Cường, nhưng anh ta lại không ngờ rãng cô chính là Nguyễn Cao Ánh!

Ban đầu anh ta lo lẳng rằng Nguyễn Cao Cường sẽ có thêm một người em gái phụ giúp, khi đó công việc của anh ta sẽ nâng lên một tầm cao mới. Bây giờ, khi Nguyễn Cao Ngạo nhìn thấy Lâm Hương Giang ở trước mặt mọi người phản bác lại lời nói của ông cụ, anh ta không khỏi âm thầm cười khinh thường trong lòng.

Hôm nay có trò hay để xem.

Khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao Khải trở nên âm trầm, ông lạnh lùng nhìn chăm chăm Lâm Hương Giang, con nhóc chết tiệt, dám làm ông ta xấu hổ ở nơi công cộng “Š… thật xin lỗi… xin lỗi mọi người… tôi đến muộn…” Ngoài miệng Nguyễn Cao Diệp nói xin lỗi, nhưng anh ta vẫn thể hiện dáng vẻ không quan tâm đến ai ung dung bước vào.

“Uầy… ông nội, người phụ nữ bên cạnh ông sao nhìn quen mặt như vậy?”

Nguyễn Cao Diệp cái gì cũng không biết, nhìn chãm chäm vào Lâm Hương Giang một lúc rồi cuối cùng cũng nhận ra cô: “Uầy! Cô không phải là người phụ nữ đã có mối quan hệ với em tư của tôi trước đó sao? Sao cô lại ở chỗ này?”

Lời Nguyễn Cao Diệp vừa nói ra lộ ra mùi vị bát quái khiến những người có mặt ở đây không khỏi nhỏ giọng xì xào.

Khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao Khải thậm chí còn khó nhìn hơn. Một bữa tiệc tối thịnh soạn, hai người này đều muốn gương mặt già nua của ông mất hết sao?

Lâm Hương Giang nhìn Nguyễn Cao Diệp nở nụ cười với vẻ mặt vô hại: “Có vẻ như anh là anh ba phải không?”

“Cái gì! Anh ba, cô…” Nguyễn Cao Diệp đang nói một nửa thì dừng lại giữa chừng, kinh ngạc nhìn cô.

“Cô … Cô sẽ không phải…” Đứa em gái đã mất tích nhiều năm của nhà bọn họ chứ?

“Xin chào anh ba, em là Cao Ánh” Cô cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ bị kinh ngạc không nhẹ của Nguyễn Cao Diệp.

Nguyễn Cao Diệp hoàn toàn không nói nên lời, cả người anh ta như bị sét đánh.

Chuyện này cũng quá máu chó đấy chứ, người phụ nữ này là em gái của bọn họ sao?

Bữa tiệc tỏ thông báo của nhà họ Nguyễn Cao xem như bị phá hỏng và Nguyễn Cao Khải bị tức giận không nhẹ, sau khi trở về ông cụ ngất xỉu trên giường Các phương tiện truyền thông lớn đều đang đưa tin rằng nhà họ Nguyễn Cao đã tìm thấy cháu gái mất tích nhiều năm.

Hoài Vũ cầm một tờ báo đọc, anh ta sốt ruột vội vàng chạy vào văn phòng chủ tịch, thở hổn hển nói: “Tổng giám đốc Khoa, anh…anh đã xem chưa?”

Hà Tuấn Khoa nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hoài Vũ: “Từ khi nào văn phòng của tôi mà cậu lại có thể tuỳ tiện xông vào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện