Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 818



Chương 818: Tiệc chúc mừng

Đào Vân Nhi rất nghiêm túc chọn món ăn, sau khi chọn xong liền đưa thực đơn cho người phục vụ, Đào Hương Vi cũng không hỏi cô bé chọn cái gì, nghĩ thầm chỉ cần là cô bé thích ăn là được.

Cũng không lâu lắm, phục vụ viên liền đưa đủ các món ăn lên.

Đào Hương Vi nhìn một bàn đồ ăn kia, không nhịn được nhìn về phía con gái: “Con có đói như vậy không? Chọn nhiều đồ ăn vậy sao có thể ăn hết” Không phải cô không cho phép con gái ăn, mà là sợ ăn không hết lãng phí.

“Không sao, một lúc nữa có người đến ăn cơm cùng chúng ta” Đào Vân Nhi cười nói.

“Còn có người?” Đào Hương Vi buồn bực: “Ai vậy? Là bạn học của con sao?”

“Mẹ có phải bị ngốc không? Lúc chúng ta đi ra ngoài ăn cơm là vì để chúng mừng ba, không phải nên mời ba sao?” Đào Vân Nhi trợn to hai con mắt, nhìn cô rất nghiêm túc.

“Cái gì? Con…” Mời Nguyễn Cao Cường?

Thế nhưng lúc cô đi ra quả thật không nghe thấy lời kia “Mai Nhi…” Lúc này cánh cửa bị đẩy ra, Nguyễn Cao Cường lo lắng đi đến, anh nghĩ chỉ có một mình Đào Vân Nhi ở chỗ này.

Sau khi đi vào mới thấy hai mẹ con đang ngồi trong phòng, bọn họ đang nhìn anh vội vàng.

Nhìn thấy Đào Hương Vi cũng ở đây, anh hơi ngẩn ra, không phải Mai Nhi nói chỉ có một mình sao?

Còn có, anh thấy Đào Hương Vi trang điểm, trên người mặc một váy rất trang nhã, chẳng lẽ cô ăn mặc như thế để đón anh từ cục cảnh sát ra sao?

Anh cũng đừng hoang tưởng nữa, cô sẽ không có tâm tư đối với anh như vậy.

Bị nhìn chăm chú như vậy, Đào Hương Vi khó tránh khỏi hơi mất tự nhiên, cầm cốc nước ở trước mặt lên uống, che giấu vẻ ngượng ngùng trong mắt.

Nếu là biết là mời Nguyễn Cao Cường ăn cơm, cô mới không ăn mặc như vậy, cũng sẽ không mặc thành bộ dạng này, cái váy này là do con gái chọn, có phải đứa con gái nhỏ này đã có kế hoạch trước?

Đào Vân Nhi thấy bọn họ đều không nói lời nào, cô bé liền nhảy xuống cái ghế chạy đến: “Ba, ba đã đến, đồ ăn đã lên đủ, mau tới đây ngồi xuống ăn cơm, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất” Cô bé chủ động và nhiệt tình kéo anh ngồi xưồng, mà lại là ngồi xuống giữa chỗ cô bé và mẹ.

Nếu là con gái mời, Nguyễn Cao Cường liền không khách sáo, anh nhìn thức ăn trên bàn: “Chọn nhiều món ăn như vậy? Còn có mấy thứ là ba thích ăn”

“Ừm, đồ ăn đều là do mẹ chọn” Vân Nhi nói.

Đào Hương Vi nhìn về phía con gái, rõ ràng những đồ ăn kia là do con gái chọn, làm sao đẩy lên trên người cô?

Cô gái nhỏ này bắt đầu nói dối không thành thật!

“Thật sao?” Nguyễn Cao Cường nhìn Đào Hương Vi nãy giờ không nói gì, nhẹ nhàng cong môi lên: “Hiếm khi cô còn nhớ rõ khẩu vị của tôi.”

“Anh đừng nghĩ quá nhiều, những đồ ăn này là do con gái chọn” Cô không muốn anh hiểu lầm.

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường lóe lên, cũng không mắng con gái nói dối để làm anh vui vẻ, mà là nói với cô bé: “Vậy ba phải cảm ơn Vân Nhi đã suy nghĩ vì ba như vậy.”

Đào Vân Nhi lè lưỡi: “Ba, thức ăn này đúng là do con chọn, nhưng bữa cơm này là mẹ mời, Con và mẹ biết ba vừa ra khỏi sở cảnh sát, ba là người tốt, con và mẹ muốn chúc mừng ba”

Trong lòng Nguyễn Cao Cường rất ấm áp, đưa tay sờ đầu con gái: “Có hai người chúc mừng, ba rất là vui.”

“Làm sao nói nhiều như vậy? Mau ăn đi, đồ ăn sẽ nguội mất.’ Đào Hương Vi nghiêm mặt cố ý đánh gãy lời nói của bọn họ, con không muốn thừa nhận là mình muốn chúc mừng Nguyễn Cao Cường.

“Được, vậy chúng ta ăn cơm” Đào Vân Nhi biết mẹ mình rất khó xử và mất tự nhiên, thực ra trong lòng cô cũng không nghĩ như vậy.

Nguyễn Cao Cường phối hợp với hai người, lúc ăn cơm cũng chỉ là cùng con gái nói chuyện.

“Mẹ, con muốn ăn cá khó ở trước mặt mẹ, mẹ gắp cho con một miếng đi” Đột nhiên Đào Vân Nhi yêu cầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện