Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 843



Chương 843: Dư Cẩm Tú mất tích

Phạm Văn Đồng nhíu chặt mày, trông như rất lo lắng cho cô: “Hương Vi à, nếu em thẳng thắn thú tội thì họ sẽ không xét xử em đâu, nếu em chỉ giúp mang ma túy đi thôi thì chỉ cần khai ra kẻ đứng sau sẽ có cơ hội được giảm hình phạt đấy”

“Phạm Văn Đồng! Rốt cuộc Đào Hương Vi không nhịn được nữa, hét lên. Nếu không có cảnh sát ở đây, cô đã xông qua bóp cổ anh ta, hỏi cho rõ tại sao lại hại cô rồi!

“Không dưng lại quên mất anh là ảnh đế, biết diễn lắm! Xem như tôi có mắt như mù, lòng cũng không sáng, từ trước đến nay luôn xem anh là người bạn tốt nhất, chưa bao giờ nghi ngờ anh!”

Cô tức giận quát mắng, sau cùng, cô nhìn cảnh sát, chỉ vào Phạm Văn Đồng, nói: “Các anh tin hay không thì tùy, nhưng anh ta chính là kẻ đã bảo tôi đi đón máy bay, anh ta đã nói Dư Cẩm Tú kia là mẹ anh ta, tất cả mọi thứ đều do anh ta dàn dựng cả! Các anh phải bắt lại cả anh ta!”

“Hiện tại không có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh lời cô nói là đúng, nếu cô tố cáo anh ta cũng chỉ nói được anh ta sẽ thuộc diện tình nghi, cần phải điều tra lấy chứng cứ mới được.” Cảnh sát nhìn hai người, sau đó nói với Đào Hương Vi: “Hoặc là tìm được Dư Cẩm Tú mà cô nói, nếu bà ta chứng minh Phạm Văn Đồng cũng tham gia vào chuyện này thì mới có thể xác lập tội của anh ta”

Đào Hương Vi nhìn về phía cảnh sát: “Các anh cũng không tìm thấy Dư Cẩm Tú sao?”

“Chúng tôi đã kiểm tra camera theo dõi ở sân bay, tạm thời chưa phát hiện bà ta đã rời khỏi sân bay bằng cách nào, còn phải tiếp tục điều tra”

Có nghĩa là qua camera họ đã thấy cô đón Dư Cẩm Tú, cũng thấy cô và bà ta đi đến tiệm cà phê, sau đó Dư Cẩm Tú đi toilet rồi mất tung tích.

“Tìm, các anh anh nhất định phải tìm thấy bà ta” Bây giờ Đào Hương Vi chỉ có thể ký thác mọi hy vọng vào việc này.

“Hương Vi à…”

Phạm Văn Đồng còn muốn nói gì đó với cô, nhưng cô đã hoàn toàn thất vọng về anh ta, ngắt ngang: “Cút! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, xem anh là bạn bè là quyết định thất bại nhất cuộc đời tôi!”

Đào Hương Vi quay mặt đi, không muốn nhìn anh ta một giây nào.

nữa.

Phạm Văn Đồng nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Vậy anh đi trước đây, nếu em cần gì thì cứ nói.”

“Cút đi!” Cô cảm thấy anh ta cực kỳ buồn nôn.

Phạm Văn Đồng xoay người đi, vừa đưa lưng về phía cô, nét mặt đã thay đổi ngay tức khắc, một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt anh ta.

Tại cửa đồn cảnh sát, Phạm Văn Đồng tình cờ gặp phải Nguyễn Cao Cường cũng vừa chạy tới.

Anh ta quan sát Nguyễn Cao Cường từ trên xuống dưới, không thể không bật cười: “Không phải hôm nay là ngày kết hôn của Tổng giám đốc Cường sao? Sao lại có thời gian chạy đến đồn cảnh sát thế này?

Đừng nói là lại phạm lỗi gì nữa chứ?”

Lúc này Nguyễn Cao Cường vẫn chưa biết tình hình của Đào Hương Vi, thấy Phạm Văn Đồng ở đây nên tưởng là anh ta đến để giải quyết chuyện của cô. Nguyễn Cao Cường chỉ liếc Phạm Văn Đồng một cái, không có ý trả lời anh ta, chân không nghỉ sải bước vào bên trong.

Phạm Văn Đồng nói với tấm lưng của Nguyễn Cao Cường: “Anh có vội cũng vô dụng, không cứu được Hương Vi đâu.”

Bước chân của Nguyễn Cao Cường chợt dừng, anh quay đầu lại nhìn chăm chằm vào anh ta, giọng lạnh lếo: “Anh có ý gì?”

Phạm Văn Đồng thầm cười khẩy: “Mày còn quan tâm cô ta lắm ấy chứ, vậy thì dễ rồi” Nghĩ vậy, anh ta phất tay: “Anh đi vào đi, thấy cô ấy sẽ biết là chuyện gì thôi, sau đó hãng liên lạc với tôi”

Phạm Văn Đồng rất tự tin vào việc Nguyễn Cao Cường sẽ chủ động tìm đến mình.

Nguyễn Cao Cường nhìn anh ta lên xe rồi rời đi, nhíu mày.

Lúc này Đào Hương Vi không muốn gặp ai cả, chỉ mong sao cảnh sát hãy nhanh chóng tìm ra Dư Cẩm Tú, nhưng cảnh sát lại mang Nguyễn Cao Cường vào. Thấy người đàn ông cao quý và nhã nhặn ấy, vành mắt cô đỏ lự ngay tức khắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện