Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 847



Chương 847: Trao nhẫn cưới

Tiếng chuông điện thoại của anh chợt reo lên, Mộ Dung Bạch nhìn qua rồi nói: “Của ông cụ ạ”

Nguyễn Cao Cường vẫn nhắm mắt và xoa bóp vùng giữa lông mày, nói thật khẽ: “Bắt máy đi”

Mộ Dung Bạch trượt nút nghe giúp anh rồi đặt di động tới trước mặt anh.

“Thằng ôn kia, mày muốn đào hôn hả? Mày tính để cô dâu và khách khứa đứng đây đợi bao lâu nữa?” Giọng nói đầy phẫn nộ của Nguyễn Cao Khải như xuyên qua điện thoại.

Bấy giờ Nguyễn Cao Cường mới nhớ ra rằng hôm nay là ngày kết hôn của mình, cô dâu thì bị anh bỏ lại ở hiện trường tổ chức hôn lễ.

“Ông nội, con về ngay” Có một số việc vẫn phải hoàn thành.

Lúc Nguyễn Cao Cường trở lại nơi tổ chức buổi lễ kết hôn, Nam Thùy Dương đang im lặng chờ anh trở lại, hai mắt đỏ bừng.

Thấy anh xuất hiện, cô đứng lên, mừng rõ nhìn anh: “Cao Cường, anh quay lại rồi “Ừ, hôn lễ tiếp tục, em… Còn đồng ý đeo nhẫn cưới của anh chứ?”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi.

Nam Thùy Dương không nén được nước mắt, vừa lau nước mắt vừa gật đầu: “Em đồng ý” Cô còn tưởng anh đột nhiên muốn đào hôn, bỏ mặc cô ở đây nữa chứ.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục hôn lễ thôi” Nguyễn Cao Cường cùng cô đứng trên sân khấu một lần nữa, trao đổi nhẫn cưới cho nhau, hoàn thành nghi thức kết hôn trong sự chứng kiến của mọi người.

Sắc mặt của ông cụ Nguyễn Cao vẫn chưa khá hơn là bao, nhưng thấy hình ảnh này, cơn tức giận trong lòng ông ta cũng giảm đi được phần nào.

Nguyễn Cao Cường nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình, trong mắt ngổn ngang những cảm xúc.

Anh nhìn những vị khách mời dưới sân khấu, đột nhiên nói: “Hôm nay là ngày kết hôn của tôi và Nam Thùy Dương, ở đây, tôi còn có một chuyện muốn tuyên bố. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ từ chức Tổng giám đốc của tập đoàn Nguyễn Cao, không đảm nhiệm bất cứ chức vụ nào trong tập đoàn, mọi công việc liên quan của tôi sẽ giao lại cho Nguyễn Cao Diệp, từ nay về sau anh ấy sẽ là Tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Nguyễn Cao”

Lời tuyên bố hết sức đột ngột này của anh khiến cho tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.

“Gì thế này? Mới kết hôn đã từ chức là sao?” Có người thắc mắc.

Ông Nguyễn Cao Khải là người kinh ngạc hơn ai hết, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh: “Mày đang nói nhăng cuội gì thế hả? Ai cho phép mày từ chức?”

Ông chưa gật đầu mà cái thằng này dám tự quyết định ư? Hay là do ông ép nó cưới Nam Thùy Dương nên nó dùng chuyện này để phản kháng?

“Ông nội, cháu xin lỗi, giờ cháu kết hôn rồi, sau này cháu sẽ về với gia đình” Nguyễn Cao Cường đã quyết tâm.

“Mày, cái đồ khốn kiếp! Mày muốn phản tao có phải không?” Ông cụ cho rằng anh cố ý phản nghịch nên tức giận đến mức choáng đầu, bước chân loạng choạng, may sao chị Phương đã đỡ kịp.

“Ông nội, anh Diệp cũng giỏi trong việc quản lý công ty, chuyện của tập đoàn cung cần anh ấy đỡ đần, cháu lại không muốn làm, đơn giản vậy thôi.”

“Tao còn chưa lên tiếng, ai cho mày nói không làm?” Nguyễn Cao Khải cáu tiết thở phì phò, đột nhiên khó thở, ngả người ra sau ngất đi.

Nguyễn Cao Cường giật mình, vội vàng chạy qua: “Ông nội! Nhanh đưa ông ấy đến bệnh viện!”

Ông cụ được đưa vào cấp cứu, một đám người đứng canh giữ ngoài phòng cấp cứu.

Nam Thùy Dương đã thay váy cưới ra nhưng lớp trang điểm trên mặt vẫn còn. Cô nhìn người đàn ông vẫn luôn im lặng mà đôi mày vẫn nhíu chặt, thận trọng hỏi: “Có phải do em mà anh muốn từ bỏ chức vụ Tổng giám đốc của tập đoàn không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện