Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 861



Chương 861: Đi du học

‘Vào ngày này, cô đã hẹn gặp Lâm Hương Giang Trong quán cà phê, họ ngồi đối diện nhau, uống cà phê, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, trong quán cũng chỉ có vài người.

Lâm Hương Giang dùng thìa nhỏ khuấy cốc cà phê trước mặt cô: “Cô thật sự quyết định không đóng phim nữa à?” Cô ấy nghĩ rằng kỹ năng diễn xuất của Đào Hương Vi cũng không tệ lắm.

“Ừ, giới giải trí không thích hợp với người có tính tình ngay thẳng như tôi” Giờ cô mới hiểu được một chút vì sao Nguyễn Cao Cường lại luôn muốn cô rời khỏi giới “Bất kể cô quyết định thế nào, tôi vẫn tôn trọng cô” Lâm Hương.

Giang luôn xem cô như một người chị dâu.

“Cảm ơn” Đào Hương Vi nói sau một hồi suy nghĩ: “Hôm nay tôi hẹn cô ra gặp mặt để hỏi thăm chuyện du học. Tôi nhớ trước đây cô từng nói rằng cô đã đi học chuyên sâu”

“Đúng vậy, tôi đi học cách làm nước hoa” Lâm Hương Giang nhìn cô: “Cô muốn đi du học?

Đào Hương Vi gật đầu: “Tôi đã phải bỏ học vì mang thai với Vân Nhi. Tôi đã nghỉ học trước khi học xong đại học, vì vậy tôi không có bất kỳ trình độ học vấn nào. Bây giờ tôi muốn học lên cao hơn để bù đắp cho những hối tiếc trước đây của mình”

“Ý nghĩ này của cô rất tốt. Cuộc sống là không ngừng học hỏi và tiến bộ.” Lâm Hương Giang ủng hộ cô đi du học.

“Hãy nói cho tôi biết cô muốn học gì và tôi sẽ giúp cô liên hệ với một trường học tốt” Về mặt này cô vẫn có mối quan hệ trong tay.

Đào Hương Vi không khách sáo với cô: “Tôi muốn học tài chính”

“Tài chính? Chuyện này có khó không?” Lâm Hương Giang không khỏi ngạc nhiên.

“Thật ra, khi còn học đại học, tôi đã học quản lý tài chính. Việc này đối với tôi không khó, giống như việc học nước hoa cũng dễ dàng đối với cô vậ Khi cô nói như vậy, Lâm Hương Giang đã hiểu.

“Nếu đã là thế mạnh của cô thì cô có thế đi học chuyên sâu, tôi sẽ giúp cô liên hệ với trường học.” Lâm Hương Giang nói.

“Cảm ơn cô”

“Cô không cần phải khách sáo với tôi” Lâm Hương Giang cảm thấy Đào Hương Vi luôn rất thận trọng.

“Mà này, nếu cô đi học thì Vân Nhi sẽ thế nào?” Lâm Hương Giang nghĩ đến vấn đề này, chắc là cô sẽ không mang theo con đi cùng chứ nhỉ?

Đào Hương Vi cụp mắt xuống và dừng lại một lúc trước khi nói: “Tôi nghĩ không sao cả, hãy để con bé sống với Nguyễn Cao Cường trước” Cô không có gì phải lo lắng khi con gái mình đi theo anh.

“Cô… Định giao lại quyên nuôi Vân Nhi cho anh trai tôi sao?”

Đào Hương Vi gật đầu: “Ừ”

Lâm Hương Giang thấy ánh mắt của cô có phần phức tạp: “Thật ra thì…” Cô ấy muốn nói với cô về Nguyễn Cao Cường, nhưng lại không thể nói ra miệng.

Suy cho cùng, đây là cảm xúc của riêng Nguyễn Cao Cường, cho dù cô là em gái của anh thì cũng không nên nói quá nhiều.

Đào Hương Vi nhìn cô khó hiểu, chờ câu tiếp theo của cô.

“Không có chuyện gì, sau đó cô cứ sắp xếp cho Vân Nhi đi, tôi sẽ thu xếp trường học cho con bé” Lâm Hương Giang cười nói.

Những ngày gần đây của Nguyễn Cao Cường tương đối nhàn nhã, anh không cần chăm lo cho tập đoàn Nguyễn Cao nên có thời gian riêng.

Lúc này, anh hẹn người ta chơi đánh golf, anh vung gậy và quả bóng nhỏ màu trắng lăn ra ngoài, sau đó không lâu thì rơi chính xác vào lỗ.

“Bóng tốt!” Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay.

Một người phụ nữ xinh đẹp đưa cho anh một chai nước: “Tổng giám đốc Cường, kỹ năng chơi bóng của anh vẫn tốt như vậy” Người phụ nữ mim cười quyến rũ với anh.

Nguyễn Cao Cường cau mày: “Đã lâu không vận động, không quen”

“Sợ gì chứ, ở đây chúng ta có nhiều người như thế. Mọi người hôm nay sẽ đánh với anh” Có người ở bên cạnh nói.

Lúc này, Mộ Dung Bạch mới đi đến và nói bên tai anh: “Cô Đào đến rồi, cô ấy nói nói chuyện với anh.”

Nguyễn Cao Cường hơi nheo mắt dài hẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện