Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 862



Chương 862: Quyền nuôi dưỡng

“Đưa cô ấy vào” Nguyễn Cao Cường nói một câu như vậy và sau đó tiếp tục xoay người để đánh quả bóng tiếp theo.

Sau đó Mộ Dung Bạch đưa Đào Hương Vi đến sân golf, từ xa cô đã nhìn thấy người đàn ông với dáng người anh tuấn đang bị một đám người vây quanh.

Anh ghi một bàn thắng chính xác, mọi người đứng phía sau vỗ tay hoan nghênh, người phụ nữ bên cạnh cũng nhanh chóng mang nước và đưa khăn lau mồ hôi cho anh.

“Tổng giám đốc Cường, anh thật lợi hại, người ta thật sự ngưỡng mộ anh” Người phụ nữ với dáng người xinh đẹp nói với đầy vẻ hờn dõi.

Nguyễn Cao Cường ngẩng đầu uống nước, yết hầu gợi cảm của người đàn ông trượt lên trượt xuống khiến người phụ nữ bên cạnh càng thêm mê mệt, hận không thể nhào vào lòng anh.

“Tổng giám đốc Cường, cô Đào đến rồi” Mộ Dung Bạch dẫn cô đến trước mặt anh.

*Ồ, đây không phải là Đào Hương Vi, người đã tuyên bố rút khỏi làng giải trí vào hai ngày trước sao?” Có người ở bên nhận ra cô.

Những người này đều biết khúc mắc giữa Đào Hương Vi và Nguyễn Cao Cường và nhìn cô bằng ánh mắt thù địch.

“Sao cô còn mặt mũi mà đến đây gặp tống giám đốc Cường? Nữ nghệ sĩ như cô vốn nên bị đóng băng mọi hoạt động rồi mới đúng”

Người phụ nữ xinh đẹp vừa đưa nước cho Nguyễn Cao Cường lúc nãy đang đánh giá Đào Hương Vi.

Đào Hương Vi cũng không để ý đến đám người mèo chó hùa theo ngoài kia mà nhìn thẳng vào anh, nói: “Tôi tìm anh để nói một số chuyện cá nhân”

Lúc này, Nguyễn Cao Cường mới liếc nhìn cô một cái, rồi lại vào tư thế sẵn sàng để chơi bóng: “Em nói đi” Giọng điệu anh lạnh nhạt.

Đào Hương Vi nhíu mày: “Tôi muốn nói chuyện riêng”

“Giữa tôi với em còn có chuyện gì để nói riêng với nhau à?” Anh khẽ liếc nhìn cô.

“Đó là về Vân Nhi” Ngay từ đầu thì thái độ của cô đã rất nghiêm túc.

Nguyễn Cao Cường cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cô sau khi nghe điều này, sau vài giây, anh ném cây gậy trên tay cho người bên cạnh: “Mọi người cứ chơi trước đi, tôi sẽ đến sau” Anh rất xem trọng chuyện về con gái mình.

“Tổng giám đốc Cường, anh nhanh lên nhé. Đừng để bị mấy lời ngụy biện của phụ nữ lừa” Người phụ nữ xinh đẹp không yên lòng mà dặn dò anh.

Nguyễn Cao Cường cong môi: “Kẻ có thể nói dối tôi vẫn chưa xuất hiện”

Đào Hương Vi vẫn đang cau mày, bây giờ anh đã kết hôn rồi, chẳng phải nên giữ khoảng cách với người phụ nữ khác một chút sao?

Tuy nhiên, vợ của anh ta là Nam Thuỳ Dương, cũng chẳng đến lượt cô quan tâm.

Nguyễn Cao Cường đút một tay vào túi quần và cùng cô đi dọc: theo sân golf.

“Nói chuyện đi, Vân Nhi bị sao vậy?”

“Tôi muốn giao cho anh quyền giám hộ Vân Nhi” Đào Hương Vi nói sau khi hít thở sâu.

Đôi mắt của Nguyễn Cao Cường trầm xuống và bước chân cũng dừng lại: “Cô nói gì?”

Cô dừng lại theo bước chân của anh và đối diện với ánh mắt của anh: “Tôi nhờ Lâm Hương Giang giúp tôi liên hệ với một trường học nước ngoài. Tôi sẽ ra ngoài để học tiếp và tôi không thế đưa Vân Nhi đi cùng.”

Nguyễn Cao Cường khẽ cau mày: “Em sắp đi du học?” Anh không nghĩ tới điều này.

Cô gật đầu: “Lúc trước là vì Vân Nhi nên không thể hoàn thành được việc học. Bây giờ tôi không muốn cứ mãi ì ạch như thế, dù sao cũng phải tự mình tạo cho bản thân một chút tia sáng ở tương lai” Dù sao thì cô cũng không có ai để dựa vào.

Đó là một điều tốt để tìm hiểu thêm, anh sẽ không ngăn cản, chỉ là.

“Em muốn đi thì đưa quyền nuôi dưỡng cho tôi, có phải là nếu em trở về em sẽ giành quyền nuôi con với tôi không?” Anh có phần giêu cợt.

“Không, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của Vân Nhi, để con bé tự lựa chọn”

Cô cũng không phải là một người vô lương tâm và vô lý.

Sau một lúc im lặng, Nguyễn Cao Cường nói: “Em cũng phải hiểu rõ rằng em giao quyền nuôi dưỡng cho tôi thì nó sẽ là của tôi. Dù sao này em có muốn tranh giành cũng chẳng được”

“tôi sẽ không tranh giành với anh”

Khoé môi của Nguyễn Cao Cường vẫn có chút giễu cợt: “Tôi thấy thái độ của em đối với tôi tốt hơn so với lúc trước rất nhiều. Có phải vì tôi lấy cổ phần để cứu em nên trong lòng em cảm kích tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện