Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 864



Ba năm sau, một chuyến bay từ nước X hạ cánh xuống sân bay.

Ngay sau đó, Đào Hương Vi đã kéo vali ra khỏi Cô đang mặc chiếc áo khoác gió màu be mới nhất từ mùa A, bên trong là một bộ váy chỉnh tê chuyên nghiệp, mái tóc được búi sau đầu một cách tao nhã.

Bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn, anh ta mặc một bộ vest chỉnh tề và một cặp kính gọng vàng trên gương mặt điển trai, trông anh ta rất lịch lãm và dịu dàng.

“Chào mừng quý khách, thay mặt toàn thể nhân viên của Tập đoàn đầu tư Tinh Tú, tôi hoan nghênh sự xuất hiện của hai người!” Một người đàn ông trung niên đi về phía họ với một bó hoa lớn, phía sau là hai nhân viên mặc vest và đi giày da Người đàn ông trung niên đưa hoa cho Đào Hương Vi và cười nói: “Cô chính là Vivia, người thật trông đẹp hơn ảnh rất nhiều.”

Đào Hương Vi nhận lấy hoa: “Ông đã quá khen, ông là giám đốc Duẫn?”

“Vâng, tôi là Duãn Nam, công ty cử chúng tôi đến chào hỏi hai người.”

Người đàn ông bên cạnh Đào Hương Vi nói: “Tại sao cô ấy được tặng hoa mà tôi thì không? Chẳng lế tôi không được hoan nghênh sao?”

“Xem anh nói kìa, anh là nhà quản lý tài chính Hoàng Công Thành vừa vang danh khắp phố Wall. Ai dám nói rằng anh không được chào.

đón chứ?” Giám đốc Duẫn cười nói.

“Chúng tôi đã chuẩn bị tiệc chiêu đãi cho hai người. Trước tiên thì hai người về khách sạn cất hành lý và nghỉ ngơi. Tiệc chiêu đãi sẽ có diễn ra trong phòng ăn riêng của khách sạn lúc bảy giờ tối” Giám đốc Duẫn thông báo lịch trình với họ.

“Vậy thì làm phiền giám đốc Duẫn” Đào Hương Vi lịch sự nói.

“Không cần khách sáo! Đi thôi, xe đang đợi chúng ta ở bên ngoài.”

Khi cô đến khách sạn, phòng của cô liền kề với Hoàng Công Thành, họ trở về phòng của mình để sửa soạn hành lý.

Hoàng Công Thành giúp cô đẩy hành lý vào phòng trước.

“Anh nghĩ rằng em đã khá mệt sau khi ngồi trên máy bay lâu như . Em tắm rửa xong thì có thể nghỉ ngơi một lát đi” Anh ấy nhìn đồng hồ: “Còn bốn tiếng nữa mới đến tiệc chiêu đãi buổi tối”

Đào Hương Vi sờ gáy của mình: “Em thật sự cần nghỉ ngơi một lát, hẹn gặp lại vào buổi tối”

Hoàng Công Thành gật đầu: “Em có muốn anh giúp em sắp xếp hành lý không?” Anh rất ân cần với cô.

“Không, việc này em có thế tự làm được. Anh về phòng nghỉ ngơi đi”

“Ừ, vậy có chuyện gì thì gọi anh” Hoàng Công Thành đấy hành lý ra ngoài.

Đào Hương Vi cởi áo khoác ngoài, sau đó ném giày cao gót rồi đi chân trần chuẩn bị lấy quần áo trong vali ra.

‘Vốn nghĩ rằng Hoàng Công Thành đã đi ra ngoài, nhưng ai ngờ anh ấy đã quay lại vào lúc này.

“Anh mang quyển sổ mà em đã làm rơi vào này” Anh ấy bước vào, nhưng nhìn thấy cô đứng chân trần trên sàn thì cau mày: “Sàn lạnh, còn em thì lại sợ lạnh, tốt nhất nên đi giày vào đi”

Vừa nói anh vừa xoay người lấy đôi dép do khách sạn chuẩn bị sẵn đưa đến cho cô đi.

Người đàn ông cao lớn cúi xuống trước mặt cô: “Nào, mang vào.”

Đào Hương Vi sơn móng màu đỏ càng khiến chân của cô trắng nõn hơn.

“Cảm ơn” Cô nhanh chóng đi giày vào, mặc dù anh ấy luôn quan tâm đến cô rất nhiều, nhưng cô vẫn không quen với việc này như vậy.

Hoàng Công Thành đứng thẳng, cười cười nhìn cô: “Em khách sáo với anh làm gì? Lần sau không được như thế nữa. Sức khỏe của mình thế nào mà em còn không biết sao?” Nói xong thì lại vuốt mũi của cô một cái, giọng nói đầy cưng chiều.

Đào Hương Vi sờ sờ mũi của mình: “Vâng, vâng, em biết rồi. Anh thật là dông dài, cứ như mẹ già vậy” Cô đẩy anh ấy ra: “Anh nhanh về phòng đi, nếu không thì không còn thời gian để nghỉ ngơi nữa”

Hoàng Công Thành để cô đẩy: “Em cho rằng với ai thì anh cũng dông dài như thế sao?”

Lần này, Đào Hương Vì đẩy anh ấy ra khỏi cửa và vãy tay với anh ấy: “Hẹn gặp lại tối nay” Sau đó cô đóng cửa lại.

Cô tựa lưng vào thành cửa thở dài, đôi khi sự quan tâm thái quá của anh ấy cũng là một loại áp lực tâm lý đối với cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện