Chương 914
“Chủ tịch Thông, ông bỏ tay tôi ra… Ông không thể..” Đào Hương Vi thực sự cảm thấy tức giận, cô không biết làm thế nào đế giấy ra khỏi tay ông ta cả. Cứ như vậy thì cô đã bị Lương Văn Thông kéo đến trước mặt ông cụ Nguyễn Cao, nhất thời cô cảm thấy giống như có một ánh mắt sắc bén và đầy áp lực nhìn về phía mình. Trong vô thức, lòng cô co lại.
Lúc này cô chỉ nghe thấy Lương Văn Thông đang chào hỏi: “Ông cụ Nguyễn Cao, tôi chúc ông phúc đức vô biên, sống lâu trăm tuổi”
Hình như ông cụ Nguyễn Cao không nghe được những lời ông ta nói, đôi mắt xám đục ngầu của ông cụ lạnh lùng nhìn chăm chảm Đào.
Hương Vị, giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ của ông cụ khiến người khác sợ hãi: “Cô trở lại rồi Đào Hương Vi cảm giác ánh mắt của ông cụ đang nhìn cô chăm chú, da đầu cô run lên. Những gì ông cụ đang hỏi chắc chẳn là dành cho cô, vậy là ông ta đã biết cô từng ra nước ngoài trước đó ư?
Cô cũng chỉ có thể kiên trì chống lại ánh mắt của ông cụ: “Ông cụ Nguyễn Cao, sinh nhật vui vẻ”
Ông cụ vẫn không lên tiếng mà cứ liếc cô một cách lạnh lùng, khuôn mặt già nua vô cùng nghiêm túc.
Nguyễn Cao Cường nhìn thấy cô vui vẻ đi đến với Lương Văn Thông, vốn dĩ khuôn mặt anh không có biểu cảm gì mà bỗng nhiên lúc đó lại trở nên lạnh lùng hơn, lông mày cũng cau lại.
Giây phút Nam Thùy Dương nhìn thấy Đào Hương Vi xuất hiện thì cả người cô ấy đều luống cuống, thậm chí cô ấy còn muốn gọi người tới đây đuổi cô ra ngoài. Cô nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh theo bản năng, quả nhiên sự chú ý của anh đều hướng về Đào Hương Vi hết rồi.
“Ai cho cô đến nơi này? Tiệc sinh nhật của ông cụ mà ai cũng có thể tùy ý ra vào thế sao?” Mẹ Nam đã hết kiên nhẫn nên chủ động lên tiếng thay con gái mình.
“Người đâu! Tới đưa người phụ nữ này đi ra ngoài” Mẹ Nam tự thấy bản thân đã đủ khách sáo rồi.
Lương Văn Thông thấy thế thì lập tức lên tiếng: “Hương Vi là bạn gái của tôi”
“Cậu là ai?” Ông cụ nãy giờ vẫn không lên tiếng lại bất ngờ mở miệng hỏi, ông ta thật sự không biết Lương Văn Thông là ai.
Lương Văn Thông đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, ông ta cố gắng làm ở thương trường lâu như vậy, ít nhất thì cũng được coi là có chút danh tiếng, vậy mà ở nơi này thì lại bị ông cụ xem thành kẻ không đáng một đồng.
“Xin chào ông, kẻ hèn này họ Lương, gần đây tôi có hợp tác một dự án với tổng giám đốc Cường” Ông ta đành phải tự giới thiệu.
“Nói như vậy thì anh ta là người cháu mời tới à?” Ánh mắt lạnh lùng của ông cụ nhìn về phía Nguyễn Cao Cường.
Nguyễn Cao Cường mím đôi môi mỏng lại, anh biết người ông cụ đang hỏi không phải là Lương Văn Thông mà là Đào Hương Vi.
Anh nhìn Đào Hương Vi đang cảm thấy không được tự nhiên rồi nói một cách lạnh lùng: “Cháu không có mời”
Đào Hương Vi đứa mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen lạnh nhạt của anh, lúc này anh giống như không hề quen biết gì cô vậy.
Nam Thùy Dương cảm thấy ngạc nhiên khi Nguyễn Cao Cường trả lời như thế, cô ấy thấy anh lạnh nhạt như vậy, chẳng lẽ cô ấy đã thật sự hiểu lầm bọn họ sao?
“Nếu không có mời thì ai cho phép mấy người vào đây?” Mẹ Nam lại càng dũng cảm hơn, bà ta lớn giọng: “Các người còn chưa chịu đi à”
Đào Hương Vi nhìn thấy bảo vệ đang đi về phía bọn họ, trông có vẻ là chuẩn bị đuổi bọn cô đi rồi.
“Là cháu mời cô ấy t giọng nói của nữ đột nhiên vang lên.
Lập tức xuất hiện một người phụ nữ đang khoác tay một người đàn ông đẹp trai đi tới. Trong lòng ngực cô ấy đang ôm một bé gái trắng hồng xinh xinh.
Đào Hương Vi quay đầu lại nhìn, là Lâm Hương Giang…
Lâm Hương Giang đang ôm con gái đi tới cùng với Hà Tuấn Khoa, cô mỉm cười gật đầu chào Đào Hương Vi rồi nói: “Là cháu đã mời Đào.
Hương Ví tới tham dự tiệc sinh nhật, có được không ạ?”
Cô nói xong thì nhìn thái độ kiêu ngạo của mẹ Nam, chưa tới lượt bà ta được quyền làm chủ nơi này đâu.
Sự kiêu ngạo của mẹ Nam đột nhiên nhanh chóng bị hạ xuống.
Lâm Hương Giang là con gái lớn của nhà họ Nguyễn Cao, ngay cả ông cụ Nguyễn Cao đều không thể làm gì được cô thì nói gì đến người bên ngoài.
Mẹ Nam cười gượng rồi nói: “Chuyện đó… Sao cháu lại mời cô ta đến vậy? Không phải cháu không biết.”
“Mẹ, đừng nói nữa, nếu Đào Hương Vi là người được Hương Giang mời đến thì chúng ta sẽ tiếp đãi cô ấy như những người khác thôi”
Nam Thùy Dương cắt ngang câu nói của mẹ mình, cô ấy không muốn mọi thứ trở nên căng thẳng vì mẹ mình, nhất là ở trước mặt ông cụ Nguyễn Cao.
“Hương Vị, cô là người tôi mời đến, không ai dám đuổi cô ra đâu”
Lâm Hương Giang võ vỗ mu bàn tay Đào Hương Vi rồi nói.
Bình luận truyện