Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 915



Đào Hương Vi biết Lâm Hương Giang đang cố tình giải vây cho cô để cô không bị bảo vệ đuổi ra ngoài, nhưng mà… Thật sự cô không muốn tham dự tiệc sinh nhật của ông cụ đâu, bây giờ cô muốn chạy mà.

“Cám ơn cô” Cô nói với Lâm Hương Giang.

“Cô còn khách sáo với tôi làm gì nữa?” Lúc Lâm Hương Giang nói lời này, không biết có phải cố tình hay không mà cô còn liếc nhìn Nguyễn Cao Cường một cái.

Nguyễn Cao Cường vẫn lạnh lùng không nói gì như cũ, trên người anh có một loại hơi thở lạnh lùng “người lạ chớ lại gần”.

“Bảo bối nhỏ, đến chúc mừng ông cố con sinh nhật vui vẻ đi nào”

Lâm Hương Giang ôm con gái đến trước mặt ông cụ.

Ông cụ tức giận liếc nhìn cô một cách lạnh lùng: “Cháu không cần phải nói những lời khách sao này với ông, chỉ sợ lát nữa cháu lại chọc giận ông thôi”

Lâm Hương Giang cảm thấy buồn cười: “Ông nội, cũng đâu có chọc giận ông đâu”

“Tiệc sinh nhật của ông mà cháu lại tự tiện mời cô ta đến để chọc giận ông, như vậy thì không tính à?”

Gần đây con Vậy là ông cụ đang trách cô đưa Đào Hương Vi tới đây ư?

“Ông nội, cho dù như thế nào thì Hương Vi cũng là của Vân Nhi, để cô ấy tới chúc thọ ông thì cũng không có gì là không hợp lý cả” Lâm Hương Giang nói.

Ông cụ Nguyễn Cao vẫn không nể mặt mũi, ông ta hừ lạnh: “Ông không cần” Ông ta nhìn bốn hướng như đang tìm kiếm cái gì, cuối cùng lại nhìn về phía Nguyễn Cao Cường: “Vân Nhi đâu? Sao ông không thấy con bé?”

Nguyễn Cao Cường mở miệng: “Con bé về nhà mẹ nó Lúc ông cụ nhìn về phía Đào Hương Vị, cô chủ động nói: “Vân Nhi đang ở nhà cháu, cháu không biết hôm nay là sinh nhật ông nên không đưa con bé đến đây”

“Mới đó mà đã đưa con bé đi rồi à?” Tâm mắt ông cụ đưa qua đưa lại giữa cô và Nguyễn Cao Cường, sự lạnh lùng trong mắt ông ta càng tăng lên. Ông ta nhìn chäm chằm Nguyễn Cao Cường rồi nói: “Con bé không biết sinh nhật ông, chẳng lẽ cháu lại không biết à? Sao cháu không đón con bé về?”

“Nếu ông muốn gặp con bé thì bây giờ con sẽ gọi Mộ Dung Bạch đến đón nó về” Nguyễn Cao Cường vẫn vô cùng bình tĩnh và không hề sợ hãi, giống như chuyện này không phải là chuyện gì lớn.

“Bỏ đi, có gặp cũng vậy” Sắc mặt ông cụ đã tệ hơn nhiều, ngực ông lại có cảm giác khó thở nên cảm giác không được tốt lắm.

Ông ta bình tĩnh nhìn mặt hai người bọn họ rồi nói: “ÐĐỡ ông đi nghỉ ngơi, ông không muốn gặp ai nữa hết” Xem ra là tức giận rồi.

“Ông nội, cháu đỡ ông đi” Nan Thùy Dương lập tức đi qua.

Ông cụ nhìn cô ấy xong thì muốn từ chối, nhưng ông ta lại nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng được”

“Cao Cường, anh cứ ở đây tiếp khách trước đi đã, em đỡ ông nội đi xong rồi sẽ ra với anh sau” Nam Thùy Dương vẫn ân cần và hiểu chuyện như vậy.

Nguyễn Cao Cường vuốt cằm: “Ừ”

Đào Hương Vi nhận ra được ông cụ Nguyễn Cao vô cùng yêu thích đứa cháu dâu này, nếu cô tiếp tục ở lại chỗ này thì sẽ chỉ mang đến bực tức cho ông cụ thôi.

Lập tức cô nói với Lương Văn Thông: “Chủ tịch Thông, ông cũng thấy rồi đấy, tôi không thể nán lại đây thêm được nữa, tôi chỉ làm lỡ chuyện của ông thôi, tôi đi trước đây”

Lương Văn Thông vốn tưởng rằng đưa cô đến đây thì có thể lấy được một ích lợi ích của nhà họ Nguyễn Cao, không ngờ ông cụ lại không thích cô đến như vậy nên ông ta đành phải để cô đi.

“Vậy cô trở về nghỉ ngơi đi” Lương Văn Thông nói.

Đào Hương Vi gật gật đầu rồi xoay người về phía Lâm Hương Giang. Cô đang muốn mở miệng thì Lâm Hương Giang đã nói trước: “Cô đi vội như vậy sao?”

“Ừ, vốn dĩ tôi không nên đến đây mà” Cô tự giễu nói.

Lâm Hương Giang nhìn về phía Nguyễn Cao Cường rồi hỏi: “Anh có muốn đưa cô ấy về không?”

“Cô ấy là khách do em mời đến chứ khôn.

Cường nói xong lời này thì lạnh lùng quay ngư: “Đúng là cái đồ cứng đầu mà” Lâm Hương Giang không nhịn được.

“Cô có muốn tôi gọi xe đưa cô về không?” Lâm Hương Giang hỏi Đào Hương Vi.

Ánh mắt Đào Hương Vi từ chỗ Nguyễn Cao Cường quay trở lại, cô đè x uống sự phiền muộn trong lòng rồi trả lời: “Không cần”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện