Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 976



Chương 976

Cô cất điện thoại rồi về thì thấy hai người đàn ông đang dắt Vân Nhì ra ngoài.

 

“Tham quan xong rồi à?” Cô hỏi.

 

“Mẹ, viện bảo tàng này không rộng lắm, đi chút là tham quan xong, bây giờ mọi người định đi đu quay ạ” Vân Nhi kể hành trình tiếp theo cho cô nghe.

 

“Đi công viên giải trí chơi đu quay?” Đào Hương Vi không ngờ con gái lại đổi địa điểm nhanh như vậy.

 

Hoàng Công Thành sờ mũi, xem ra kế hoạch lần này Vân Nhi không hài lòng lắm nên anh ấy tích cực nói: “Gần đây có đu quay, tôi dẫn mọi người đi” Có lẽ vẫn có thể lấy công chuộc tội.

 

“Ba, gần đây có đu quay à?” Vân Nhi ngẩng đầu nhìn ba, cô bé vẫn tin lời ba hơn.

 

“Ừm, có, nếu con muốn chơi thì ba dẫn con đi.

 

“Dạ” Đào Vân Nhi kéo tay mẹ nói với mọi người: “Chúng ta đi thôi.”

 

Bốn người đến địa điểm tiếp theo, Hoàng Công Thành vẫn tích cực như cũ, giúp mọi người mua vé.

 

Lúc này, họ đang xếp hàng chờ đi đu quay.

 

Đào Vân Nhi chợt nhìn mẹ mình: “Mẹ, con hơi khát, muốn mua chai nước uống”

 

Cách đó không xa có quầy bán quà vặt và nước uống, Hoàng Công Thành nói ngay: “Anh đi mua” Nói xong chạy đi ngay.

 

“Mẹ, hôm nay chú Cố tích cực quá vậy” Vân Nhi nói.

 

Đào Hương Vi cũng phát hiện, cô nhìn Hoàng Công Thành đã đi xa, thở dài.

 

Nguyễn Cao Cường nhíu mày: “Anh ta chỉ hợp làm những chuyện thế này thôi”

 

“Nào nào, mọi người xếp hàng vào buồng quay đi” Lúc này nhân viên quản lý nói.

 

“Được vào rồi này, ba mẹ, chúng ta đi thôi” Vân Nhi kéo hai người.

 

“Nhưng chú Cố chưa về mà..”

 

“Vậy để anh ta đi buồng sau đi” Nguyễn Cao Cường cũng giữ tay cô dắt cô và Vân Nhi vào bưồng quay.

 

Hoàng Công Thành chạy đi mua nước về thấy gia đình ba người vào bưồng quay, anh ấy chỉ có thể nhịn đau đi buồng khác.

 

Đáng ghét… Chắc chắn Nguyễn Cao Cường cố tình để hai mẹ con không đợi anh ấy!

 

Đào Hương Vi nhìn Hoàng Công Thành bị bỏ lại, mới đầu còn thấy hơi băn khoăn nhưng sau khi họ cách mặt đất càng ngày càng xa, cô nhìn khung cảnh bên dưới lại thấy hơi sợ.

 

“Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?” Đào Vân Nhi phát hiện ra sự dị thường của cô, không kìm được mà hoảng sợ hỏi: “Sao tự nhiên mẹ lại ra nhiều mồ hôi thế này?”

 

Ðu quay càng lên cao, cô càng cảm thấy căng thẳng, sợ hãi, nhưng vẫn còn cậy mạnh nói: “Mẹ không sao…” Nhưng cô vừa dứt lời thì ngã thẳng lên ghế, cả hô hấp cũng trở nên .

 

“Mẹ ơi? Mẹ đang sợ à?” Đào Vân Nhi bị bộ dạng này của cô dọa cho sợ luôn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện