Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 118: Như vậy có tính là bỏ trốn không?



Edit: Meimoko

……………….

Hắc Ngân Thánh dừng bước, thân thể cứng ngắc.

Dưới ánh đèn, mặt nạ bạc lóe lên tia sáng, hắn xoay người nhìn cô gái như ngọc trước mặt.

“Em nói…… Cái gì?”

“Tôi đều đã đã biết! Hắc Ngân Thánh, mẹ tôi năm đó yêu người đàn ông tên Hắc Ưng kia, đó là bi ai của cuộc đời mẹ …..”

“Tôi nghĩ, ông ta hẳn là không biết đến sự tồn tại của tôi, cho rằng tôi là nghiệt chủng, cho nên lúc trước mới mất nhân tính đối xử với mẹ tôi như vậy……”

“Như vậy, anh trai yêu quý, tôi nên gọi anh là chú mới đúng?”

“Hai anh em các người đúng là xấu xa, ghê tởm, Hắc Ngân Thánh, thật sự rất ghê tởm!”

Khuôn mặt Tình Không từ hồng chuyển sang trắng bệch, bởi vì ghét,,hàng mi dài nhấp nhô đầy kích động, mỗi câu mỗi từ đều như tảng đá đè xuống Hắc Ngân Thánh

Hắn ồ ồ thở hổn hển, cố gắng kiềm chế cảm xúc, hỏi, “Là ai nói cho em biết?”

“Ai nói cho tôi biết đâu quan trọng, Hắc Ngân Thánh, tôi sẽ không để mặc cho anh muốn làm gì thì làm đâu!” Tình Không mặc kệ hắn tức giận hay không, quan trọng hơn là, sự hận thù cô đối với hắn tăng thêm vài phần.

“Tình Không, không thay đổi được gì cả, cho dù bây giờ em không biết cũng sẽ có ngày ta nói cho em biết!”

“Người kia không biết em tồn tại, nếu biết hắn sẽ giết em! Yên, ngoan đợi ta, ta sẽ nhanh chóng báo thù cho mẹ em, khiến hắn sống không bằng chết!”

Đôi mắt hẹp dài của Hắc Ngân Thánh lộ rõ sự quỷ dị, Hắc Ưng nợ Tình Không, nợ hắn, nợ Mộ Linh, một ngày nào đó nhất định bắt gã ta phải đền bằng mạng!

“Đồ điên! Biến thái! Các ngươi đều là một đám biến thái! A –” Tình Không bất luận thế nào cũng không thể tiếp thu được sự thực này, cho dù ở trước kia, cô cùng với hắn là anh em không cùng huyết thống, cô cũng không nghĩ tới có một ngày hội trở thành người đàn bà của hắn.

Người đàn ông này, hắn dĩ nhiên là chú của cô!

“Ngoan, đừng chống đối, thời gian không còn nhiều, chúng ta nên đi ra ngoài!”

Tình Không thân thể như bị điểm huyệt, cô không nghĩ sau khi cùng hắn ba mặt một lời làm rõ sự thật, hắn vẫn khư khư cố chấp như thế này.

Hắc Ngân Thánh thay cô sửa sang lại váy, sau đó kéo cô đi ra ngoài phòng nghỉ.

Ở một đầu hành lang khác, Tô Khuynh nhìn hai người đi tới, vội vàng kéo Việt Trạch trốn vào góc, lúc Hắc Ngân Thánh quay đầu dặn dò Dịch Phong, Tô Khuynh đứng ở cách đó không xa, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tình Không về phía toilet.

Cô hiểu, nhấc váy, không nặng nhẹ mà đẩy Hắc Ngân Thánh ra,“Tôi muốn đi toilet!”

“Ta đi cùng em.” Hắc Ngân Thánh ôm lấy thắt lưng cô, Tình Không vừa định chống cự, thì một thuộc hạ của hắn đi đến, nói với Hắc Ngân Thánh nói, “Ngân Đế, tiệc sắp bắt đầu!”

Tình Không mừng thầm, Hắc Ngân Thánh buông tay ra, sau đó dặn dò vài người phía sau, “Đi theo đại tiểu thư!”

Cô âm thầm phi bàng, người đàn ông nham hiểm, là sợ cô bỏ chạy sao?

Tình Không nhấc váy đi về phía toilet, Hắc Ngân Thánh nhìn cô một cái, sau đó dẫn đầu đoàn người đi ra ngoài đại sảnh.

Tình Không đi vào toilet, vài người thân hình cao lớn như ôn thần đứng ngoài cửa, Tô Khuynh đã chờ trong toilet, nhìn thấy Tình Không xuất hiện, ả vội vàng quần áo trong tay cho cô.

“Tình Không, cậu nhanh thay quần áo đi, Việt Trạch ở bên ngoài, cậu ta sẽ dẫn cậu đi!”

Tiếng của ả đè ép rất thấp, Tình Không cảm kích nhìn ả một cái, lại còn ngần ngại, “Nhưng bên ngoài những người đó……”

“Không cần lo, những người đó Hồng Anh sẽ giải quyết!” Tô Khuynh cảm thấy bản thân đã có một quyết định chính xác nhất trong đời, đó là mua chuộc Hồng Anh kia.

Chỉ là mấy người Hắc Ngân Thánh để lại bên người Tình Không, cô ta hẳn giải quyết rất dễ dàng!

“Khuynh Khuynh, nếu hắn phát hiện không thấy tớ, có thể sẽ hại đến cậu không?” Tình Không nói xong, đã cởi xong váy với tốc độ rất nhanh, bộ quần áo chuẩn bị kia là đồ lao công, Tô Khuynh giả ý nói, “Anh ta sẽ không phát hiện là tớ làm!”

Đến lúc đó mọi mũi tên sẽ chỉ hướng về phía Việt Trạch, chỉ cần cô không bị Hắc Ngân Thánh phát hiện!

“Nhanh chút! Bên ngoài những người đó hẳn là đều đã giải quyết!” Tô Khuynh đem Tình Không đẩy đi ra ngoài. Tình Không phát hiện mấy kẻ kia đều đã ngất xỉu.

Hồng Anh cũng không dùng dao súng gì cả, chỉ là dùng một ít thuốc mê, nếu gây náo, người của Hắc Ngân Thánh rất nhanh sẽ phát hiện.

“Tình Không, bên này!” Việt Trạch canh giữ ở bên ngoài, khi nhìn đến Tình Không, cậu vẫy tay về phía cô, đợi đến khi cô đến gần, cậu, cậu nhanh chóng tóm chặt lấy tay cô, Tình Không còn không quên quay đầu nhìn người ở bên trong nói, “Khuynh Khuynh, cậu cẩn thận!”

Một lòng hỗn loạn vô cùng, Tình Không biết muốn từ nơi này chạy đi sẽ rất khó.

“Chúng ta như thế nào đi ra ngoài?” Tình Không vừa đi vừa hỏi người thanh niên bên cạnh, tay cậu thực ấm, bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, tươi cười trấn an cô.

“Chúng ta theo dòng nước!” Nơi này là ven sông, nơi nơi đều có thể nghe được tiếng dòng nước, Tình Không như thế nào có thể quên, Việt Trạch từ nhỏ lớn lên ở Mĩ, cậu đối với nơi này hẳn là rất quen thuộc.

“Tình Không, chúng ta như vậy có tính là bỏ trốn không?” Việt Trạch mang theo Tình Không chạy ngang chạy dọc, dọc theo đường đi cũng có gặp vài tên thủ hạ, nhưng nhìn thấy bọn họ không có ngăn đón, nàng thế này mới hiểu được, nguyên lai hắn là có bị mà đến.

Mỗi lần nhìn thấy cậu, cậu đều có thể cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng.

Tình Không có chút dở khóc dở cười, “Nếu chúng ta có thể đi ra ngoài thì đúng là vậy!”

Việt Trạch tựa hồ tuyệt không khẩn trương, nắm tay cô, còn có tâm tình nói giỡn, “Nếu chạy thoát, em làm lão bà của tôi nhé?”

“Việt Trạch, đừng nói giỡn!” Tình Không đột nhiên tránh tay cậu ta, cậu ta còn không chớp mắt nhìn người cô.

“Tôi không hay nói giỡn, tôi là thật lòng!” Việt Trạch lại lần nữa nắm lấy tay cô, Tình Không lại bỏ ra, cho đến khi chạm phải người. Việt Trạch còn chưa kịp phản ứng thì hàng chục họng súng đã chĩa về phía hai người bọn họ.

Sắc mặt Tình Không thay đổi trong chốc lát, cô đứng chắn trước người Việt Trạch, người đến là Dịch Phong.

“Không được nổ súng!” Cô không nghĩ tới Hắc Ngân Thánh nhanh như vậy đã phát hiện, còn đuổi theo đến tận đây.

Hắn là Hắc Ngân Thánh, không gì không làm được Hắc Ngân Thánh, dù cô hiện tại chắp cánh, cũng bay không thoát khỏi tay hắn.

“Đại tiểu thư, cô tránh ra!” Đứng ở trước mặt bọn họ là Dịch Phong, nếu đổi lại là Hắc Ngân Thánh, chỉ sợ ngay lập tức đã có súng nổ.

“Tình Không, tôi là nam nhân, hẳn là từ tôi đến bảo hộ em mới đúng!” Việt Trạch cô ra, định tiêu sái đi tới, Tình Không ngay lập tức đá cho cậu ta một cái. Tên này không biết đến câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt sao!

“Không, cậu bây giờ đừng có nhúc nhích!” Tình Không không thuận theo, hai người tranh chấp, một luồng gió lạnh thổi đến, xuyên qua đám người xông thẳng đến trước mặt bọn họ. Hắc Ngân Thánh đoạt khẩu súng trong tay Dịch Phong, chuẩn xác chỉ vào huyệt thái dương của Việt Trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện